• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191 Chương 191. Đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút!

Một tên đệ tử vội vàng đi từ ngoài cửa vào sau đó lên tiếng nói: "Sư tôn, ngài có chỉ thị gì?"

Phương Thánh Nguyên nói ra: "Bắc Huyền Thiên Đế phu giá lâm, Bát Quái Tông chúng ta không thể mất cấp bậc lễ nghĩa."

"Ngươi lập tức đi ra ngoài nói cho hắn biết là bây giờ vi sư đang bế quan tu luyện cho nên không tới một năm nữa năm nữa thì sẽ không ra khỏi cửa, mời Đế phu trở về đi!"

Trong lòng hắn nghĩ có "Cửu Chuyển Kim Hà Đại Trận" phòng ngự, Lâm Hiên nếu như không thể đánh vào bên trong thì cũng chỉ đành rời đi. Kể từ đó, hắn không có trực tiếp đắc tội Lâm Hiên, lại có thể thành công bức lui được cường địch này. Đúng là nhất cữ lưỡng tiện!

"Rõ!" Lưu Thanh Phong vội vàng chạy ra cửa.

Không đến ba hơi, Lưu Thanh Phong lại trở về.

"Sư tôn không xong! Đại trận hộ sơn của chúng ta bị Bắc Huyền Thiên Đế phu một chỉ bắn nát!"

"Cái gì? !"

Nghe vậy, Phương Thánh Nguyên cả kinh khẽ run lên. Chỉ trong thời gian ngắn như thế mà "Cửu Chuyển Kim Hà Đại Trận" đã bị một chỉ bắn nát. Điều này nói rõ, phu trận pháp tạo nghệ của Bắc Huyền Thiên Đế cao hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Thậm chí, ngay cả tổ sư khai sơn bản tông cũng chưa chắc sẽ mạnh hơn hắn.

Phải biết, điển tịch trong tông môn ghi lại tổ sư gia tốn trọn vẹn nửa năm mới sáng lập ra được đại trận hộ sơn này. So sánh một cái ai hơn ai yếu thì biết ngay!

Nghĩ tới đây, Phương Thánh Nguyên không còn dám chậm trễ một giây, vội vàng xông ra đại điện. Sau đó hắn nhìn thấy một nam tử áo trắng, phong thần tuấn lãng, ngạo nghễ nhìn xuống chính mình.

"Tông chủ Bát Quái Tông Phương Thánh Nguyên, bái kiến Đế phu!" Phương Thánh Nguyên vội vàng hành lễ.

Lâm Thông cả giận nói: "Cẩu tặc Phương Thánh Nguyên, uổng cho chúng ta xem ngươi thành người tốt, không ngờ được là ngươi lại âm độc như thế!"

"May mắn chúng ta gặp được Đế phu mới có thể tránh được quỷ kế của ngươi."

"Bây giờ Đế phu giá lâm, cẩu tặc ngươi tốt rút kiếm tự vận!"

Bị Lâm Thông hô như thế, Phương Thánh Nguyên nội tâm đại loạn. Huyền Băng Nữ Đế chính là cường giả Đế Cảnh, nam nhân của nàng nói thế nào cũng sẽ không thấp hơn Đế Cảnh? Nếu không sao có thể lọt được vào mắt xanh của nàng?

Trước mặt cường giả như thế này nếu như dám chống cự sợ là không những mình sẽ hôi phi yên diệt mà ngay cả tất cả người trong Bát Quái Tông cũng không được chết tử tế. Nhưng bây giờ nếu như cúi đầu thì chắc chắn mấy người Lâm Thông sẽ lột da của mình.

Nghĩ nghĩ, Phương Thánh Nguyên hành lễ với Lâm Hiên sau đó nói ra: "Đế phu tại thượng, khẩn cầu Đế phu khoanh tay đứng nhìn!"

Lâm Hiên thản nhiên nói: "Ngươi đang yêu cầu ta làm việc?"

Phương Thánh Nguyên vội vàng lắc đầu: "Tại hạ không dám! Tại hạ chỉ muốn nói, nếu như Đế phu chịu khoanh tay đứng nhìn thì tại hạ muốn cược một ván với Đế phu!"

Lâm Hiên nở một nụ cười nói: “Cược như thế nào?"

Phương Thánh Nguyên giơ Cửu Kiếp Kiếm lên nói: "Nếu như ta có thể dùng kiếm này tới gần Đế phu trăm bước, mời Đế phu rời khỏi Bát Quái Sơn!"

Hắn đã ấp ủ một kế hoạch mà hắn có thể thắng ở trong lòng. Hắn thấy, Lâm Hiên vô cùng cường đại, mình không thể nào làm bị thương hắn được. Nhưng mà có được vũ khí cấp Linh Bảo như Cửu Kiếp Kiếm. Dựa vào kiếm khí và lôi lực mạnh mẽ, lại thêm trận pháp tạo nghệ cấp Tông sư của mình. Tới gần Lâm Hiên trăm bước cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Bọn người Lâm Thông sau khi nghe xong đều lộ ra vẻ mặt trào phúng.

Đế phu chính là cường giả Đại Thánh Cảnh, cho dù là đứng ở nơi đó hóng gió thì Phương Thánh Nguyên cũng không thể tới gần hắn ngàn bước. Lẽ nào hắn cho rằng mình có một thanh Cửu Kiếp Kiếm là có thể nhảy nhót trước mặt Đế phu?

"Nếu như muốn chơi thì phải chơi lớn một chút." Lâm Hiên cười nói: “Nếu ngươi có thể rời khỏi chỗ một bước, coi như ngươi thắng."

"Thật chứ?" Phương Thánh Nguyên ánh mắt sáng lên.

Lâm Hiên gật gật đầu: "Quân vô hí ngôn."

Phương Thánh Nguyên trong lòng vui mừng, vội vàng thôi động chân nguyên, trong phạm vi mười bước, gia trì một cái trận pháp phòng ngự cực kỳ cường đại. Đồng thời, hắn âm thầm câu thông với kiếm linh của Cửu Kiếp Kiếm, cưỡng chế bộc phát toàn bộ tiềm năng của Cửu Kiếp Kiếm ra.

"Đế phu, vậy ta bắt đầu!"

Phương Thánh Nguyên bỗng nhiên cắn răng một cái, giơ Cửu Kiếp Kiếm lên đâm về phía Lâm Hiên.

Bành!

Một đạo cự lực kinh khủng không cách nào hình dung, trong nháy mắt nghiền nát trận pháp hắn gia trì. Đồng thời bỗng nhiên đập vào trên người hắn.

Phương Thánh Nguyên chỉ cảm thấy như là bị một con Hồng Hoang Bạo Long đập một chưởng, xương cốt toàn thân lập tức vỡ vụn, đau đến hắn kém chút ngất đi.

Thân thể trầm xuống, hắn ầm một tiếng nện xuống đất. Trong lúc nhất thời mặt đất xung quanh xuất hiện vô số vết rách, khói bụi bay tán loạn.

"Trời ạ, Bắc Huyền Thiên Đế phu không phải là Đại Thánh Cảnh chứ!"

Phương Thánh Nguyên ở trong lòng nhịn không được kêu rên một tiếng. Vừa rồi trận pháp hắn gia trì là "Bát Quái Bát Tượng Trận". Đó là trận pháp có thể hình thành lực lượng pháp tắc bên trong phạm vi nhỏ.

Nhưng mà trước mặt Lâm Hiên nó giòn như vỏ trứng. Chuyện này khiến cho Phương Thánh Nguyên không thể không phán đoán một lần nữa, thực lực Lâm Hiên chỉ sợ đã vượt qua phạm vi Đế Cảnh.

Mà nhìn thấy Lâm Hiên gần như trong nháy mắt đã phế bỏ Phương Thánh Nguyên, lại cưỡng chế lấy được Cửu Kiếp Kiếm.

Bọn người Lâm Thông ngoại trừ cúng bái ra cũng chỉ còn lại sùng bái!

Lâm Hiên nhìn thoáng qua Cửu Kiếp Kiếm trong tay, lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Lần này xem như tập hợp đủ tất cả vật liệu luyện chế bốn thanh chuẩn tiên kiếm, không uổng công chuyến này."

Hắn tiện tay khẽ động, mở ra Cửu Kiếp Kiếm một lần nữa, chia làm bốn mảnh vỡ ném vào thanh vật phẩm hệ thống.

Nhìn thấy hắn lại nghịch hướng thao tác, phân giải Cửu Kiếp Kiếm như thế. Chẳng những bọn người Lâm Thông, ngay cả Phương Thánh Nguyên đều khiếp sợ tận đáy lòng.

"Bắc Huyền Thiên Đế phu, đúng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt a!"

Mắt thấy Phương Thánh Nguyên bị phế, bọn người Lâm Thông lập tức lấy nạp giới của bản thân ra giao cho Lâm Hiên.
Chương 192 Chương 192. Đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút! (2)

"Đế phu, xin ngài nhận lấy!"

Mặc dù hứa cho Lâm Hiên một nửa tài phú tông môn, nhưng mấy người Lâm Thông vẫn giao ra toàn bộ.

Dù sao tài phú đã mất đi còn có thể lại đến. Mà cây đại thụ che trời như Đế phu thì nhất định phải ôm cho chặt. Dù phải trả một cái giá nhiều gấp đôi cũng đáng!

"Ừm." Lâm Hiên cũng không khách khí, nhận hết tất cả.

Bảo vật gì đó đều không quan trọng, quan trọng là mỗi một tông môn bọn họ đều có rất nhiều linh thạch, sau này chúng nữ nhi tu luyện, cho các nàng dùng cũng không cần đau lòng.

Mặc dù Đông Hoàng Tử U là Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, tài nguyên tu luyện tuyệt đối sẽ không ít. Nhưng thân là phụ thân hắn cũng phải có tâm ý của mình! Những thứ này coi như là tài nguyên mình tích trữ sớm cho các cô con gái đi.

Mắt thấy chuyện đã giải quyết toàn bộ, sau đó Lâm Hiên cũng không lưu lại, dẫn theo chúng nữ nhi quay trở về Bắc Huyền Thiên.

Mà nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, Phương Thánh Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng hối hận không thôi. Nếu như hắn không tham thanh Cửu Kiếp Kiếm đó thì hắn cũng có thể giống như là mấy người Lâm Thông, có tư cách đứng bên cạnh Bắc Huyền Thiên Đế phu. Đến lúc đó, đừng nói chính hắn, ngay cả Bát Quái Tông đều được Đế phu phù hộ tiến thêm một bước.

Đáng tiếc...

Hắn rất không may đứng ở mặt đối lập với Đế phu mới có thể rơi vào tình cảnh linh kiếm bị cướp, toàn thân tàn phế.

Đương nhiên, kết quả bi thảm của Phương Thánh Nguyên không chỉ như thế.

Sau đó nghe giọng nói tràn đầy tức giận của mấy người Lâm Thông vang lên: "Phương Thánh Nguyên, Đế phu chính là đại năng Đại Thánh Cảnh, ngươi dám động thủ với hắn, đúng là đáng buồn lại buồn cười!"

"Mặc dù Đế phu khinh thường ra tay giết ngươi, nhưng chúng ta không giống như vậy, bây giờ chính là ngày tận thế của ngươi và đám đệ tử khốn kiếp của ngươi!"

Trong lúc nhất thời, bên trên Bát Quái Sơn sát khí ngút trời, tông môn đại suy!

…………………………..

Bắc Huyền Thiên, Thủy Tinh Cung.

Anh trăng trong sáng đèn đuốc sáng trưng. Lâm Hiên Là một bữa tối thịnh soạn cho các nữ nhi bảo bối của mình sau đó lại chơi với các nàng một hồi lâu.

Mắt nhìn sắc trời đã tối, các tiểu nha đầu đều rã rời, hắn dẫn các nàng đi tắm rửa.

Từng người tắm thơm ngào ngạt. Như bốn đóa hoa nhỏ nở rộ ngày xuân, toàn thân tràn ngập mùi hương.

Để chứng tỏ mình rất thơm, mấy người Tuyền Châu còn đưa tay nhỏ của mình tới trước mũi Lâm Hiên, nhất định phải để hắn ngửi mấy lần. Cho đến khi Lâm Hiên hù dọa các nàng, sẽ biến thành Kiếm Hổ Thú cắn tay nhỏ các nàng thì các nàng mới sợ vội vàng rụt tay lại.

Mà nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ đáng yêu như vậy của các cô con gái của mình, Lâm Hiên mừng rỡ cười ha ha. Nghĩ thầm đám tiểu bảo bối này đúng là niềm vui lớn nhất của mình, Lúc mình rảnh rỗi có thể trêu đùa các nàng một chút, cuộc sống này còn gì đẹp hơn nữa!

"Được, các bảo bối, lập tức lau khô thân thể, có thể lên giường đi ngủ!"

Lâm Hiên dùng Vân Nhu Ngọc Bông thượng đẳng nhất làm thành khăn mặt, lau khô các nàng, sau đó ôm từng người từng người ra khỏi bồn tắm.

"Ai nha!"

Tuyền Châu vừa mang giày xong, khi đi đường không cẩn thận bị té trật mắt cá chân.

Lâm Hiên vội vàng ôm nàng, dùng tay xoa bóp mắt cá chân cho nàng, nói: "Bảo bối, bây giờ còn đau không?"

Bởi vì bây giờ hắn đã có được y kỹ cấp Tông sư, thủ pháp mát xa cũng cực kỳ cao siêu. Tùy tiện mấy lần, Tuyền Châu cũng cảm thấy mắt cá chân Không còn đau nhức nữa.

Nhưng mà ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện ở bên ngoài cho nên tiểu nha đầu rất là mệt mỏi.

Thế là nói ra: "Không đau, nhưng cha có thể ôm ta lên giường được không?"

Lâm Hiên thấy nàng mỏi mệt, cưng chiều cười nói: "Không có vấn đề!"

Nói xong, ôm lấy tiểu nha đầu đặt lên trên giường.

Nhìn thấy tỷ tỷ được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng muốn được như vậy.

Tuyền Hi giơ tay nhỏ lên: "Cha, ta cũng muốn ôm lên giường!"

"Được được!" Lâm Hiên lập tức ôm nàng trong ngực.

Tuyền Hàm kéo ống tay áo Lâm Hiên: "Cha, còn có ta!"

"Được!" Lâm Hiên lập tức đưa ra một cánh tay khác bế nàng lên.

Lúc đầu Tuyền Ấu đứng thẳng tắp, bỗng nhiên chân nhỏ mềm nhũn, tựa như uống say lắc trái lắc phải nói ra: "Ai nha, ta rất yếu, một chút khí lực cũng không có, ai ôm ta một chút đi!”

"Nha đầu này là trời sinh hí tinh!"

Lâm Hiên trực tiếp bị Tuyền Ấu chọc cười. Ngón tay khẽ động, điều khiển một đạo linh khí quấn lấy Tuyền Ấu, kéo nàng đến trong lồng ngực của mình. Ôm ba cái tiểu nha đầu đi lên giường, Tuyền Châu đã sắp mắt mở không ra.

Lâm Hiên đặt các nàng lên giường, sau đó tùy tiện kể một câu chuyện dỗ các nàng đi ngủ. May mắn các tiểu nha đầu đều mệt mỏi, không bao lâu sau tất cả đã tiến vào mộng đẹp.

Sau đó Lâm Hiên đi tới trước bàn trong phòng. Lấy Lục Linh Tháp, Nguyên Từ Kiếm Thai và mảnh vỡ Cửu Kiếp Kiếm từ trong thanh vật phẩm của hệ thống ra.

Sau khi lấy Tứ Tượng Thần Kiếm trên Lục Linh Tháp xuống, Lâm Hiên bắt đầu lần luyện khí đầu tiên trong cuộc đời của mình. Bởi vì có được kỹ năng luyện khí cấp Tông sư, lại có tu vi Đại Thánh Cảnh vô cùng mạnh mẽ. Quá trình luyện khí của hắn có thể nói là nhẹ nhàng thoải mái hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Chỉ trong chốc lát thì bốn thanh kiếm dài bảy thước đã được để lên bàn. Bốn thanh kiếm, thân kiếm trong suốt. Hiện ra màu xanh nhàn nhạt, như là bốn khối tuyệt thế mỹ ngọc, thon dài hoa mỹ.

Mà chuôi kiếm của bọn nó đều có màu đỏ từ bên trong lan ra, tràn đầy xa hoa và cao quý. Bề ngoài kiếm có một đạo tia sáng màu nhạt quanh quẩn không thôi, như du long phi phượng không ngừng xoay tròn.

Đây là Cửu Cửu Thiên Kiếp lôi lực, bị Lâm Hiên phong ấn trong thân kiếm. Trừ cái đó ra, Lâm Hiên còn chia nhau dùng linh lực ngưng tụ thành bốn chứ cực kỳ đẹp đẽ trên chuôi kiếm bốn thanh kiếm.

Châu, Hi, Hàm, Ấu!
Chương 193 Chương 193. Trời sinh hí tinh!

Bốn cô con gái, trong kiếm của mỗi người đều có tên mà phụ thân Lâm Hiên khắc lên.

"Đợi các nàng lại lớn một chút, sẽ giao mấy thanh kiếm này cho nàng."

Lâm Hiên hài lòng nhìn kiệt tác của mình. Hắn có lòng tin mình có thể để cho các cô con gái của mình cảm nhận được tình thương của cha nồng đậm.

"Ừm?"

Ngay khi Lâm Hiên vừa mới thu hồi bốn thanh chuẩn tiên kiếm. Hắn bén nhạy cảm nhận được, bên ngoài Thủy Tinh Cung mười dặm có ba đạo khí tức quỷ dị phi tốc tới gần.

Kẻ đến không thiện?

Con mắt Lâm Hiên có chút nheo lại, lập tức hóa thành một đạo tật ảnh biến mất trong phòng ngủ.

Mà lúc này.

Bên ngoài Thủy Tinh Cung, trong không gian u ám.

"Hít, sao lại đột nhiên xuất hiện một lực lượng mạnh mẽ như vậy?"

"Hẳn là chúng ta bị phát hiện rồi đúng không?"

"Nguy rồi!"

Theo ba tiếng kinh hô, trong không ,khí bỗng nhiên xuất hiện vô số điểm sáng màu đen. Chỉ trong chớp mắt, những điểm sáng màu đen này lập tức hội tụ thành ba bóng người, rơi xuống mặt đất.

Ba người Long Tứ, Long Ngũ, Long Bát nằm mộng cũng không thể nào ngờ được là bọn họ còn chưa có đi vào Thủy Tinh Cung thì đã bị một lực lượng mạnh mẽ mà bọn họ không biết đè sấp xuống mặt đất.

Theo một đạo uy áp kinh khủng không thể nào hình dung được giáng lêm. Ba người vội vàng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy dưới ánh sáng u ám, một bóng dáng màu trắng, phong thần tuấn lãng, như thiên thần hạ phàm nhìn xuống bọn họ.

"Tiền bối, tại sao lại đột nhiên ra tay với chúng ta?"

Cảm nhận được Lâm Hiên đáng sợ, Long Tứ vội cung kính hỏi thăm.

Lâm Hiên không có trả lời mà thản nhiên nói: "Ảnh Sát Chi Thuật, xem ra các ngươi đều là sát thủ."

Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, hắn rất là quen thuộc đối với công pháp của ba người.

Cái gọi là Ảnh Sát Chi Thuật chính là hóa thân thể của mình thành bóng đen, rất khó bị phát hiện. Sau đó, dưới tình huống đối phương hoàn toàn không phát hiện ra một chút nào bỗng nhiên xuất thủ để đạt tới một kích trí mạng.

Ba người Long Tứ, Long Ngũ, Long Bát nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bọn họ toàn không ngờ được là công pháp của mình lại bị Lâm Hiên liếc mắt một cái là nhìn ra được!

Sau khi quan sát tỉ mỉ Lâm Hiên. Ba người đều vô cùng khẳng định, người đang đứng ở trước mặt bọn họ chính là phụ thân của mục tiêu bị ám sát đêm nay...

Bắc Huyền Thiên Đế phu!

Bọn họ dám kết luận như vậy bởi vì nơi này rất gần Thủy Tinh Cung. Mà Lâm Hiên mạnh mẽ như thế, lại trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy. Vừa có sắc đẹp lại vừa có năng lực như vậy, chỉ có tuyệt sắc giai nhân như Huyền Băng Nữ Đế mới có thể xứng với hắn.

Cho nên nói, bọn họ không cần hỏi nhiều cũng biết người đang đứng ở trước mặt mình chính là phụ thân của 4 tiểu công chúa!

"Không ngờ được là, nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng nhiều! Cảm giác và thủ đoạn của hắn đã vượt ra khỏi tưởng tượng của chúng ta!"

"Lần này Điện Chủ cho chúng ta tùy tiện ra tay tuyệt đối là sai lầm lớn nhất đời này của hắn!"

Trong lòng mấy người Long Tứ hối hận không thôi. Lần này, Diêm La Điện của bọn họ nhận được một nhiệm vụ đó chính là ám sát bốn cô con gái của Huyền Băng Nữ Đế.

Bởi vì thời gian đối phương đưa ra rất là gấp mà đối tượng ám sát chỉ là 4 đứa con nít cho nên Diêm La Điện Điện Chủ chỉ vạch ra một kế hoạch ám sát đơn giản sau đó phái ba người tiến về Thủy Tinh Cung.

Dựa theo những gì mà Điện Chủ Diêm La Điện nói, ba người Long Tứ đều là sát thủ đắc lực nhất của hắn, kinh nghiệm phong phú, kỹ năng đa dạng, tu vi tinh xảo, công pháp thuần thục.

Cho dù bên cạnh 4 đứa bé có ai chăm sóc thì bọn họ vẫn có thể tìm ra được thời cơ thích hợp để ra tay. Hơn nữa chỉ một nhiệm vụ mà hắn đã phái ra ba người chứng tỏ hắn cũng rất quan tâm.

Nhưng hiện tại xem ra, mấy người Long Tứ đều cảm thấy Điện Chủ vẫn đánh giá thấp sự mạnh mẽ của Bắc Huyền Thiên. Nhất là Bắc Huyền Thiên Đế phu Lâm Hiên, lần này hắn đã trở thành trở ngại lớn nhất trong nhiệm vụ ám sát của bọn họ!

"Nói đi, các ngươi đến giết ai?" Trong lòng Lâm Hiên đã suy đoán được nhưng mà hắn cần phải xác nhận lại mới được.

Bọn người Long Tứ dưới uy áp kinh khủng của hắn thì hoàn toàn không dám giấu giếm, cắn răng nặn ra mấy chữ: "Các cô con gái của ngài."

Lâm Hiên cố nén phẫn nộ, tiếp tục hỏi: "Vậy các ngươi thuộc về tổ chức nào?"

Ảnh Sát Chi Thuật chính là công pháp mà ức vạn năm này, vô số sát thủ đều phải học tập, cho nên Lâm Hiên cần xác nhận bọn họ thuộc về tổ chức nào mới được.

Bọn người Long Tứ đều ngậm miệng không nói. Bọn họ có thể nói đối tượng ám sát ra. Nhưng chuyện duy nhất và bọn họ không thể làm chính là bán đứng tổ chức sau lưng mình!

"Không nói?" Lâm Hiên cười lạnh.

Răng rắc!

Một cỗ cự lực từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt nghiền nát Long Bát thành một bãi bùn nhão.

Nhìn thấy Long Bát chết thảm ở bên người mình, Long Tứ và Long Ngũ sợ đến da đầu tê dại một hồi, toàn thân ướt đẫm trong nháy mắt.

Bọn họ không phải là chưa từng gặp được đối thủ mạnh mẽ nhưng mà hung tàn bạo ngược giống như Lâm Hiên thì là lần đầu tiên bọn họ gặp được!

Lâm Hiên nhấc Long Tứ lên, ngón tay như sắt thép khóa lại yết hầu Long Tứ.

Thần hỏa chi quang của Ly Hỏa Kim Đồng thoáng hiện, La Sát Thần Niệm xuyên thấu qua con ngươi của hắn phóng ra.

"Ngươi muốn cho ta tự mình động thủ?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.

Uy áp trong ánh mắt hắn khiến cho toàn thân Long Tứ lông tơ dựng đứng. Cảm nhận được tròng mắt của mình sắp bị nhen lửa, Long Tứ cũng không chịu được nữa, vội vàng nói: "Chúng ta là người của Diêm La Điện!"

Diêm La Điện?

Cái tên này chưa từng xuất hiện trong Huyền Tuyệt Thiên Thư. Xem ra là một cái tổ chức sát thủ mới thành lập.

Hắn tiếp tục hỏi: "Là ai ủy thác các ngươi giết nữ nhi của ta?"

"Cái này ta thật sự không biết! Chúng ta chỉ nghe lệnh Điện Chủ chấp hành nhiệm vụ!" Long Tứ vội vàng nói.
Chương 194 Chương 194. Trên đời lại có yêu nghiệt trẻ tuổi và mạnh mẽ như vậy!

Lâm Hiên cúi đầu nhìn về phía Long Ngũ: "Là thế này phải không?"

"Đúng vậy, không có chút giả dối nào!" Long Ngũ vội vàng gật đầu.

"Rất tốt." Lâm Hiên giơ chân lên, một cước đạp gãy cổ Long Ngũ.

Sau đó bóp ra hai đạo Lôi Hỏa ấn quyết, ném vào thi thể của Long Ngũ và Long Bát, đốt bọn họ thành tro bụi.

Quay đầu, lạnh lùng nhìn Long Tứ: "Dẫn ta đi tìm Điện Chủ của các ngươi."

………………………..

Xích Tiêu Thiên, Thái Cốc Thánh Địa.

Hai con Thiên Mã màu đen to lớn kéo một cỗ xe ngựa toàn thân hắc quang quanh quẩn, như quỷ mị bay đến phía trên Thánh Địa. Dưới ánh trăng, người điều khiển xe ngựa chính là hai nam tử mặc đồ đen.

Tất cả bọn họ đều mang mặt nạ Diêm La màu đen. Chỉ có ánh mắt tràn ngập sát ý và sắc bén, xuyên thấu qua mặt nạ lộ ra.

"Điện Chủ, đến, phía dưới chính là Thái Cốc Thánh Địa!"

Một nam tử ngồi ở bên trái cung kính lên tiếng nói.

"Ừm."

Trong xe, Phong Vô Trần lãnh đạm đáp lại một tiếng, sau đó lên tiếng nói ra: "Diêm La Điện chúng ta thành lập không đến một tháng, trong Cửu Thiên Tiên Vực lớn như thế này còn chưa được tính là thanh danh vang dội."

"Tối nay hai nhiệm vụ, một cái chính là ám sát bốn cô con gái của Huyền Băng Nữ Đế, một cái khác chính là huyết tẩy Thái Cốc Thánh Địa."

"So với cái trước, cái sau độ khó lớn hơn, nhưng dễ dàng khiến cho chúng ta nổi tiếng hơn cho nên lần này nhất định phải làm ra động tĩnh lớn một chút."

Nam tử đang ngồi ở bên trái chính là tướng tài đắc lực của Phong Vô Trần Long Nhất, nghe vậy gật đầu nói: "Vâng, Điện Chủ!"

Hắn và Long Nhị đang ngồi bên cạnh đều là sát thủ đi theo bên cạnh Phong Vô Trần. Mà sát thủ Diêm La Điện có tổng cộng ba ngàn người, tất cả đều áp dụng số hiệu với chữ đầu tiên là Long. Số phía sau càng nhỏ thì chứng tỏ thực lực càng mạnh.

Long Nhất và Long Nhị đều là tu vi Tôn Giả đỉnh phong. Lại có ba trăm hộ thể huyền công, một ngàn công pháp ám sát bàng thân, có thể nói là người nổi bật trong giới sát thủ.

Còn Điện Chủ của bọn họ Phong Vô Trần, đó chính là đại nhân vật có lai lịch kinh khủng và bối cảnh không lường được. Tuổi mới hai mươi mà đã sáng lập ra tổ chức sát thủ thuộc về mình ở trong Cửu Thiên Tiên Vực, Diêm La Điện!

Trong vòng không đến một tháng. Hắn đã tiếp nhận to to nhỏ nhỏ trên trăm cái nhiệm vụ, hơn nữa còn hoàn thành chúng cực kỳ hoàn mỹ. Dưới sự hướng dẫn của hắn, ba ngàn sát thủ Long Nhất tiến bộ phi tốc. Bọn họ tin tưởng, chờ đêm nay sau khi huyết tẩy Thái Cốc Thánh Địa, chắc chắn thanh danh của Diêm La Điện có thể vang vọng Cửu Thiên Tiên Vực.

"Thái Cốc Thánh Địa chính là Thánh Địa uy tín lâu năm, đạo thống truyền thừa trăm vạn năm trở lên."

"Tối nay, để bản Điện Chủ dùng máu của bọn họ làm cho Diêm La Điện chúng ta nổi tiếng!"

Nói xong, Phong Vô Trần bóp ra một đạo ấn quyết huyền diệu.

Giữa không trung. Ấn quyết ẩn chứa lực lượng pháp tắc cổ lão hóa thành một cái trận pháp cự đại, bao phủ chủ phong Thái Cốc Thánh Địa.

"Đại La Kim Cương Trận này chỉ có thể vào không thể ra, phàm là người trong chủ phong, đêm nay đều giết."

Ánh mắt Long Nhất và Long Nhị lộ ra ánh sáng khát máu: "Rõ!"

Mà cảm nhận được uy áp đột nhiên xuất hiện thì đại trưởng lão Thánh Địa Lý Tiêu và mấy tên trưởng lão khác cũng dẫn theo mấy ngàn tên đệ tử xong ra khỏi đại điện.

Ngẩng đầu nhìn thấy xe ngựa màu đen quỷ dị đang lơ lửng ở giữa không trung.

Lý Tiêu lộ ra cảnh giác nói: "Người đến là người nào?"

Long Nhất cúi đầu nhìn xuống Lý Tiêu: "Diêm La Điện!"

"Diêm La Điện?" Lý Tiêu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cái tên này là lần đầu tiên hắn nghe nói tới: "Các ngươi đi vào Thánh Địa có chuyện gì không?"

Long Nhất lạnh lùng nói: "Giết Thái Cốc Thánh Chủ, thuận tiện giải quyết một đám đồ tử đồ tôn các ngươi."

Nghe được hắn nói chuyện lớn lối như vậy, Lý Tiêu lập tức giận tím mặt.

"Làm càn!"

Một đạo chân khí mênh mông phóng lên tận trời, Lý Tiêu toàn lực vận chuyển chân nguyên Tôn Giả Cảnh. Dẫn xuất bản mệnh phi kiếm, sau đó tiện tay cầm phi kiếm hóa thành một đạo lưu quang đâm về phía Long Nhất.

"Hắc hắc, sâu kiến muốn chết!" Long Nhất khinh thường cười một tiếng.

Bên cạnh hắn, Long Nhị suất động thủ trước.

Chỉ thấy Long Nhị hóa thành một đạo bóng đen màu đen, hòa thành một thể với không gian u ám trong nháy mắt.

Mà tu vi mạnh mẽ Tôn Giả đỉnh phong cổ hắn hóa thành uy áp ngập trời ở trên không trung, đột nhiên ép xuống.

Phốc phốc!

Tu vi Long Nhị vốn mạnh hơn Lý Tiêu. Lại được Phong Vô Trần dạy bảo, thôi diễn các loại kỹ thuật giết người lên tới mức cao nhất. Dưới một kích này, hắn tinh chuẩn đánh trúng yết hầu Lý Tiêu.

Theo một vệt máu tràn ra, Lý Tiêu kêu thảm một tiếng, sau đó rơi xuống đỉnh núi.

Chúng đệ tử Thái Cốc Thánh Địa tập trung nhìn vào, hắn đã chết!

Hít~

Lập tức, một loạt tiếng hô xé lòng vang lên trên đỉnh núi, bầu không khí xung quanh cũng trở nên thê lương.

Ba chữ Diêm La Điện này, theo Lý Tiêu chết đi khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều kinh hồn táng đảm.

"Các ngươi đáng chết!"

khi tất cả mọi người đang có mặt ở đây còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì giữa không trung vang lên một giọng nói Thanh Thúy của một nữ tử.

Một đạo thanh sắc lưu quang bỗng nhiên bắn về phía Long Nhị.

"Thái Cốc Tiên Kiếm Quyết!"

Thanh sắc lưu quang bộc phát ra một đạo sóng kiếm kinh khủng ở giữa không trung. Trong nháy mắt kiếm khí như hồng, mở ra đêm tối, triệt để khóa chặt Long Nhị.

"Kiếm chiêu rất mạnh, so với tên rác rưởi vừa rồi thì lợi hại hơn nhiều!"

Long Nhị nghiền ngẫm cười một tiếng, thân hình thoắt một cái, tựa như sóng nước màu đen biến mất tại chỗ. Chờ hắn xuất hiện lần nữa, đã ngăn trước mặt Lăng Dung.

Bành!

Long Nhị một quyền đánh vào phần bụng Lăng Dung, lực trùng kích kinh khủng trực tiếp chấn động đến Lăng Dung phải lui lại trăm trượng. Cảm thấy nội tạng đều nứt, đau đến kém chút ngất đi.

Phốc!

Lăng Dung yết hầu ngòn ngọt, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi lớn. Thân thể mềm nhũn, nặng nề rơi xuống mặt đất dưới trăm trượng.
Chương 195 Chương 195. Trên đời lại có yêu nghiệt trẻ tuổi và mạnh mẽ như vậy! (2)

"Tại sao cái tên này lại mạnh mẽ như vậy?"

Trong đôi mắt đẹp của Lăng Dung tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Long Nhị.

Từ lần trước gặp được Lâm Hiên, lấy được Trường Sinh Hoa trở về Đại Hạ Quốc. Thực lực của nàng một đường điên cuồng tăng trưởng, bước vào Thần Phách Cảnh.

Trong quá trình này, nàng chẳng những rửa sạch nhục nhã, đạp bằng hoàng cung Đại Hạ Quốc, để Lăng gia nhận được vinh quang to lớn.

Hơn nữa nàng còn được Thánh Chủ Thái Cốc Thánh Địa ưu ái, được đặc biệt chiêu vào Thánh Địa, trở thành đệ tử chân truyền của Thái Cốc Thánh Chủ.

Mà bởi vì nàng vốn là thiên phú yêu nghiệt, thân kiêm Ngũ Hành linh căn. Khi được Thái Cốc Thánh Chủ chỉ điểm, tu vi và chiến kỹ đột nhiên tăng mạnh. Mặc dù còn chưa đạt tới Tôn Giả Cảnh nhưng thực lực tổng hợp còn mạnh hơn đại trưởng lão Lý Tiêu một chút.

Không ngờ được là vừa rồi nàng đánh ra một đòn toàn lực cũng không thể nào tổn thương Long Nhị một chút nào. Ngược lại còn bị Long Nhị một quyền đánh cho suýt chút toàn thân vỡ nát mà chết.

Mà nhìn thấy Lý Tiêu chiến tử, Lăng Dung bị đánh tàn dưới đất, chúng đệ tử Thái Cốc Thánh Địa nhất thời kêu rên không thôi.

Bây giờ Thánh Chủ đang bế quan tu hành, hai đại cao thủ Thánh Địa lần lượt gãy kích. Đám người bọn họ lập tức trở thành dê đợi làm thịt! Càng đáng sợ chính là bọn họ phát hiện Long Nhị chỉ là xa phu của xe ngựa.

Chỉ là xa phu mà đã mạnh mẽ như thế thì người ở bên trong xe ngựa đó rốt cục sẽ đáng sợ như thế nào, bọn họ không dám tưởng tượng tới!

Dưới tình thế cấp bách, mấy đại trưởng lão còn lại lập tức quyết định: "Gõ vang Thiên Chung, mời Thánh Chủ xuất quan!"

Dựa theo quy củ của Thánh Địa, khi Thánh Chủ bế quan, nếu không có sự kiện quan trọng thì không thể quấy nhiễu. Còn nếu nhưng gặp được sự kiện lớn thì có thể gõ vang Thiên Chung, mời Thánh Chủ xuất quan.

Đang!

Trong nháy mắt, Thiên Chung gõ vang, tiếng vang to lớn vang vọng khắp sơn cốc.

Hô ~

Tiếng chuông còn chưa tan hết thì một đạo kim sắc quang huy đã bao phủ lại cả tòa chủ phong Thái Cốc Sơn.

Đám người của Thái Cốc Thánh Địa cảm nhận được khí tức như thế thì trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Thánh Chủ chính là cường giả Chuẩn Đế Cảnh, giờ phút này chỉ có hắn mới có thể bảo hộ tất cả mọi người!

Rất nhanh.

Một lão giả tóc trắng người mặc áo bào xám từ trong hư không đi ra, ngăn trước mặt Long Nhị. Cúi đầu liếc nhìn phía dưới mặt đất một chút, Phùng Vân Tùng lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn xe ngựa màu đen trên bầu trời, lạnh lùng nói: "Các hạ đã muốn tới diệt Thánh Địa chúng ta, vậy thì ra gặp một lần đi!"

"Chỉ bằng hai người thủ hạ của ngươi thì còn không phải đối thủ của lão hủ!"

Thái Cốc Thánh Địa đạo thống truyền thừa trăm vạn năm trở lên, cũng có không biết bao nhiêu kẻ địch ngoài sáng trong tối.

Hắn để Phong Vô Trần ra mặt cũng là muốn mượn cơ hội để biết rõ rốt cuộc là ai muốn đưa Thái Cốc Thánh Địa vào chỗ chết.

Trong xe ngựa, Phong Vô Trần lạnh lùng nói: "Ngươi còn chưa đủ tư cách để bản Điện Chủ ra mặt."

"Vậy lão hủ bức ngươi ra!" Phùng Vân Tùng nghe vậy giận dữ, trong khoảnh khắc phóng thích toàn bộ uy áp Chuẩn Đế Cảnh.

"Thái Cốc Tiên Kiếm Quyết!"

cũng là kiếm chiêu như vậy nhưng ở trong tay của hắn lại bộc phát ra uy áp giống như là Cửu Thiên Ngân Hà trút xuống. Theo hắn một kiếm đâm ra, không gian trong phạm vi mười dặm đều bị kiếm khí làm cho rung động không thôi.

Long Nhị vội vàng lui về sau vài chục bước, sự thật đúng là hắn không phải là đối thủ của Phùng Vân Tùng, nếu như dám tới gần thì chỉ có một con đường chết.

"Thái Cốc Thánh Địa danh xưng đạo thống truyền thừa trăm vạn năm trở lên, không ngờ được là Thánh Chủ lại yếu như thế, đúng là khiến người ta thất vọng."

Trong giọng nói của Phong Vô Trần có chút trào phúng.

Hắn từ trong vô hình ra chiêu, từ trong hư không ngưng tụ ra một thanh hắc sắc cự kiếm dài trăm trượng.

Bành!

Cự kiếm lấy tốc độ như tia chớp đâm về phía Phùng Vân Tùng, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn.

Phùng Vân Tùng chỉ cảm thấy một đạo kiếm khí kinh khủng không thể nào hình dung được nổ tung ở bên trong cơ thể của hắn, trong nháy mắt xoắn nát xương cốt và kinh mạch toàn thân của hắn.

Chờ hắn rơi xuống mặt đất, nếu không phải còn có một hơi bản mệnh chân khí cuối cùng che chở tâm mạch thì sợ là hắn sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Lăng Dung và tất cả mọi người trong Thái Cốc Thánh Địa thấy thế thì trong lòng lạnh lẽo.

Thái Cốc Thánh Chủ chính là cường giả Chuẩn Đế Cảnh nhưng cũng không ngăn được một đòn của người ở trong xe ngựa.

Rốt cuộc thì người ở trong xe ngựa là yêu nghiệt gì!

"Có thể giết." Trong giọng nói của Phong Vô Trần tràn ngập vẻ đắc ý.

Tối nay san bằng Thái Cốc Thánh Địa, sau đó hắn định khắc tên của Diêm La Điện lên trên chủ phong của Thái Cốc Thánh Địa. Để cho người trong Cửu Thiên Tiên Vực biết, Diêm La Điện mạnh mẽ và đáng sợ như thế nào.

"Ừm?"

Ngay lúc Long Nhất và Long Nhị chuẩn bị đại khai sát giới, một đạo bạch quang bỗng nhiên xuất hiện.

Lâm Hiên trong tay bắt lấy Long Tứ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía xe ngựa xa xa: "Điện Chủ của các ngươi đang ở trong xe ngựa đó?"

Vừa rồi khi hắn ép Long Tứ nói ra hành tung của Phong Vô Trần thì cũng định dẫn hắn theo tới đây để xác nhận.

"Đúng... đúng vậy!" Đoạn đường này Long Tứ cũng thấy được sự đáng sợ của Lâm Hiên, lúc này hắn nói chuyện cũng không được lưu loát.

Răng rắc!

Vừa mới dứt lời, hào quang trong mắt Long Tứ hoàn toàn biến mất.

Lâm Hiên bóp gãy cổ của hắn, sau đó ném hắn qua một bên.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Long Nhất và Long Nhị, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng vung về phía xe ngựa: "Cút ra đây nói chuyện."

Bành! ! !

Trong khoảnh khắc xe ngựa to lớn chia năm xẻ bảy, tính cả hai thớt Thiên Mã trước mặt đều bị chấn động đến vỡ nát. Mà Phong Vô Trần vẫn luôn ngồi ngay ngắn trong đó thì cảm thấy một cỗ cự lực không thể nào hình dung được bao phủ xung quanh mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK