Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1146 Chương 1146. Vậy thì lại cho ngươi một cơ hội!

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình vừa muốn động thủ, một gốc cây cỏ xanh này xuất hiện ở trước mặt mình, nhắm thẳng vào chỗ hiểm.

Phía dưới truyền đến tiếng ồn ào cực kỳ chói tai.

“Hạt Tử Kiếm Tiên khí thế mãnh liệt như vậy, nhưng ngay cả một gốc cỏ xanh của Đế phu cũng không phòng ngự được, xem ra trình độ kiếm đạo của hắn không bằng Đế phu!”

“Không sai! Tiên sinh lấy cỏ làm kiếm, đây là thuần túy dựa vào kiếm đạo để áp chế Hạt Tử Kiếm Tiên, đây là Chí Tôn Phong Phạm chân chính, không thể chỉ trích!”

“Tuyệt vời!”



Lý Hà Khách càng không nhịn được mà cười to ba tiếng:

“Lục tiền bối, cuộc tỷ thí lần này ngươi đã thua hoàn toàn, bây giờ còn lời nào để nói?”

Thân thể Lục Chiến Thiên run lên.

“Không! Ta còn chưa thua!”

“Vừa rồi là ta sơ suất! Bây giờ chỉ cần sử dụng bản lĩnh chân chính, nhất định sẽ không thua!”

Một luồng kiếm khí cuồng bạo phóng ra từ trong cơ thể hắn, đánh nát mây bay trong phạm vi mười vạn dặm, cực kỳ điên cuồng.

Lâm Hiên lạnh nhạt nói:

“Vậy thì lại cho ngươi một cơ hội nữa!”

Lý Hà Khách và mọi người nghe vậy thì đều kinh hãi.

Họ không ngờ vậy mà Lâm Hiên lại đồng ý bản lĩnh của Lục Chiến Thiên.

Chợt mọi người lộ ra ánh mắt vô cùng khâm phục, cảm thấy chắc chắn là Lâm Hiên có năng lực khống chế hết thảy, mới có thể không hạn chế như thế.

“Được! Đây chính là ngươi nói!”

Lục Chiến Thiên sớm đã không còn phong độ lúc trước.

Trong lòng hắn lúc này chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là đánh bại Lâm Hiên, để bản thân trở thành Kiếm Đạo Chí Tôn của Thương Long đại lục.

Chỉ thấy hắn vung tay lên.

Vù~

Tấm vải đen che mắt hắn lập tức bị kiếm khí cắt nát thành bột mịn.

Hai luồng sấm sét kinh thiên bắn ra từ hốc mắt hắn, chiếu sáng bầu trời phương viên mười vạn dặm.

Lý Hà Khách cùng đông đảo cao thủ võ đạo chỉ nhìn thoáng qua mà toàn thân đã run rẩy kịch liệt.

“Thiên Lôi Đồng!”

“Trời ơi, hóa ra Hạt Tử Kiếm Tiên lại tu được Thiên Lôi Đồng!”

Thiên Lôi Đồng, cũng giống như Ma Đạo Thiên Ma Đồng, đứng hàng thượng cổ thập đại thần đồng.

Thần đồng này có thể cải thiện thể chất bản thân ở mức độ cực lớn, khiến mỗi một tế bào trong cơ thể đều ẩn chứa lôi lực vô thượng.

Kết hợp với kiếm đạo mà nói, có thể làm cho mỗi một kiếm chiêu như bị lôi hỏa nướng chín đúc qua, có đủ chí dương chí thuần cường hoành sát khí.

Mà Thiên Lôi Đồng còn có một tác dụng mấu chốt, đó là có thể bắt được quỹ tích vận hành của tia chớp.

Đây là khái niệm gì?

Nói cách khác, cho dù là một dòng điện hiện lên, ở trong mắt Lục Chiến Thiên, cũng giống như chuyển động chậm.

Giờ phút này mọi người đều hiểu được ý đồ của Lục Chiến Thiên.

Hắn là muốn dùng Thiên Lôi Đồng bắt lấy thân thủ của Lâm Hiên, sau đó lại dùng kiếm khí thuần dương thuần cương áp chế.

Vừa thấy như vậy, quả thực phần thắng lớn hơn rất nhiều.

Nhưng, liên tưởng đến thái độ vừa rồi của Lâm Hiên.

Mọi người mơ hồ cảm thấy, dù cho sử dụng Thiên Lôi Đồng, Lục Chiến Thiên vẫn sẽ không dễ dàng đánh bại được Lâm Hiên.

Đây…chính là lòng tin mà phu quân Nữ đế cho họ, như mưa thuận gió hòa, mềm mại dịu dàng, thấm sâu vào lòng!

“Đế phu Bắc Huyền Thiên, tiếp chiêu!”

Lục Chiến Thiên hội tụ toàn thân linh khí, kích phát Thiên Lôi Đồng đến mức mạnh nhất, một hạt bụi trong vạn dặm hư không đều nằm trong sự theo dõi chặt chẽ của hắn.

Thân hình hóa rồng, hắn nắm chặt Cửu Long Hoàng Kiếm đâm về phía Lâm Hiên.

Mọi người thấy thế thì trong lòng rùng mình, lúc này Hạt Tử Kiếm Tiên trở nên quá mạnh mẽ, đã mạnh đến mức đáng sợ cùng trời chung đất!

Đối diện với hắn, Đế phu sẽ ứng phó như thế nào?

Gừ~

Một tiếng gầm thét kinh thiên vang vọng phương viên trăm vạn dặm.

Một bóng long tượng chi ảnh khổng lồ đạp trời mà đi.

Lâm Hiên thúc giục lực lượng thần tượng, trong mười ức tế bào thần tượng ra sức lao nhanh như mười vạn ngân hà, cuồng bạo đến đỉnh điểm!

Bàn tay to lớn vung lên!

Rào rào rào!

Giữa không trung truyền đến tiếng gầm tràn đầy tuyệt vọng.

Thân hình chợt lóe lên, Lục Chiến Thiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Ở trước mặt của hắn, ba luồng thanh quang hóa thành ba gốc cỏ xanh, khí thế mãnh liệt, phân biệt chỉ vào trán, chóp mũi, yết hầu của Lục Chiến Thiên!

Phốc xuy!

Ngực Lục Chiến Thiên phập phồng kịch liệt, sau đó phun ra một luồng huyết thủy.

Cả người mềm nhũn, buông Cửu Long Hoàng Kiếm ra, ầm ầm rơi xuống từ trên cao!

Ầm ầm! ! !

Một thế hệ kiếm sĩ mù, uy chấn Thương Long lục địa, lại như một người bình thường từ trên trời rơi xuống, tiếp đất một cách vụng về.

Sau khi một cái hố khổng lồ hình người bị đập xuống đất, Lục Chiến Thiên! Lại nôn ra máu.

Lần này, máu tươi trộn lẫn ánh sáng xanh lục, vô số kiếm khí hỗn loạn từ trong máu tràn ra, rải rác khắp nơi.

Lục Chiến Thiên không cam lòng nhìn bản mệnh huyết tinh đổ trên mặt đất, rất nhanh đã bị mặt đất hút khô.

Bản mệnh tinh huyết ẩn chứa bên trong bản mệnh kiếm khí của mình, cũng theo huyết tinh khô cạn tiêu tan theo gió, trở nên vô giá trị!

Hắn run rẩy ngẩng đầu, không dám đối mặt với Lâm Hiên, chỉ liếc nhìn Lâm Hiên rồi lại cúi đầu.

Trái tim trong giây lát bị đảo lộn, tinh thần rung chuyển như sóng thần.

“Ta đã sử dụng sức mạnh mạnh nhất trong cuộc đời mình, nhưng lại vẫn thua dưới tay hắn, tại sao?”

“Tai sao hắn lại mạnh như vậy?”

“Ta là nhất đại Kiếm Tiên danh chấn Thương Long đại lục, năm đó một kiếm liền giết chết tam đại Kiếm Tông Chí cường giả ở Bắc Hoang, tại sao vẫn phương thức đó lại bại hết lần này đến lần khác?”

“Ta không phục! Không phục!”



Hắn bất mãn hét lên trong lòng, nhưng Lục Chiến Thiên đã hoàn toàn mất đi dũng khí nhìn Lâm Hiên.

Nhìn mặt nhau còn không dám nói gì tới thách đấu?

Lý trí nói cho hắn biết, cho dù mười kiếm sĩ mù tập hợp lại, đều không phải là đối thủ của Lâm Hiên!

Đây là một sự chênh lệch bản chất, số lượng cũng không thể bù đắp được!

Cuối cùng Lục Chiến Thiên thậm chí còn bi quan nghĩ rằng, hắn và Lâm Hiên có thể không phải người cùng thế giới.
Chương 1147 Chương 1147. Cha yên tâm, con hiểu!

Hắn đứng đầu Thương Long đại lục, nhưng Lâm Hiên lại đứng...

Đứng đầu Kiếm Đạo!

“Ôi!”

Một tiếng than thở.

Lục Chiến Thiên nặng nề ấn trán xuống đất, cúi người xuống đó.

Nhìn thấy sắc mặt hắn suy sụp chán nản như vậy, Lý Hà Khách và đám người có mặt đều sửng sốt.

Kiếm sĩ mù, lúc trước quét sạch một nửa Thương Long lục địa, một kiếm giết chết tam đại tuyệt đỉnh cao thủ Kiếm Tông, cao ngạo làm sao, không ai bì nổi!

Ai có thể ngờ rằng hắn trước mặt lại yếu đuối như vậy, phong thái tinh thần lúc này thậm chí không thể so sánh với người bình thường!

Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều có thể nhanh chóng hiểu được tại sao Lục Chiến Thiên lại trở nên như vậy.

Hắn đã tích lũy 850.000 năm sức mạnh chỉ để đánh bại Viên Thái Bạch, thống trị kiếm đạo ở Thương Long đại lục.

Ai mà ngờ được hôm nay lại trùng hợp đến thế.

Ngay khi hắn sắp được phong làm chí tôn kiếm đạo của lục địa Thương Long, Lâm Hiên vậy mà xuất hiện, giáng một đòn trực diện vào hắn.

Một đòn mạnh như vậy, dù là nhất đại kiếm sĩ mù cũng không thể chịu nổi.

Cho đến khi lửa công tâm, phun ra bản mệnh tinh huyết, tu vi ngay lập tức giảm xuống ba phần!

“Suy cho cùng, vẫn là Đế phu quá mạnh!”

“Đúng vậy, Đế phu kiếm pháp đã đạt đến cảnh giới cực hạn, hão huyền, đại đạo hài hòa, mỗi ngọn cây đều là vũ khí tối thượng trong tay ngài ấy, một người dù mạnh đến đâu cũng chỉ có thể khuất phục khi đối mặt với ngài ấy!”

“Tiên sinh lần này ngài ra tay, thật sự là không đánh đã thắng, xứng đáng là phong thái chí tôn!”

...

Đám người bàn luận ầm ĩ, càng ngưỡng mộ Lâm Hiên hơn.

Trong lòng dâng trào, bọn họ không khỏi hành lễ, đồng thanh kêu lên:

“Hoàng thượng, ngài thật lợi hại!”

Lúc này, ngay cả Viên Thái Bạch đang nằm trong hố cũng không nhịn được cười lớn.

Hắn dù bại, nhưng việc có thể chứng kiến kiếm thuật đơn giản chân thực của Lâm Hiên như thế, cũng là để hắn mở rộng tầm mắt, thu hoạch đầy đủ.

“Kiếm đạo của kẻ này thời xưa hiếm có, cho dù có rút ra những cao thủ kiếm khách từ một triệu năm trước, hắn vẫn có khả năng đánh bại!”

Viên Thái Bạch đánh giá Lấm Hiên rất cao, gần như đạt đến đỉnh cao.

Mắt thấy mọi người đều tỏ lòng kính trọng với Lâm Hiên, Lục Chiến Thiên không khỏi thở dài:

“Đây mới thực sự là cách đối xử với một kiếm đạo chí tôn!”

“Ta thua hắn, ta thật sự không có chút nào oán trách!"

Trong khoảnh khắc, Lục Chiến Thiên đã hoàn toàn bị Lâm Hiên khuất phục.

Nghiến răng nghiến lợi, hắn đứng dậy cúi đầu trước Lâm Hiên nói:

“Kiếm đạo của Đế phu, không có giải pháp.”

“Tại hạ tâm phục khẩu phục, từ nay về sau quy ẩn sơn lâm, sẽ không còn một Kiếm khách mù trên thiên hạ!”

Nói xong, cúi đầu từ trên thân kéo xuống một mảnh vải che mắt lại, nhặt Cửu Long Hoàng Kiếm vội vàng quay người rời đi.

Khi đám người nhìn thấy hắn một mực khom lưng, bóng lưng cô đơn, họ biết rằng ý định của hắn đã không còn nữa.

Mà đối với bất kỳ người tu luyện kiếm nào, một tinh thần sắc bén là nền tảng cho sự tiến bộ không ngừng.

Nếu tinh thần không còn thì con đường kiếm đạo sẽ không có tương lai!

Lâm Hiên không để ý đến Lục Chiến Thiên đang chán nản, sau khi liếc nhìn Viên Thái Bạch thấy hắn vẫn ổn, liền leo lên Thanh Dược Phi Điểu Ngọc giữa sự chú ý của mọi người.

Lâm Hiên không đưa Tuyền Châu các nàng trực tiếp trở về Bắc Huyền Thiên, mà là đến Đại Khánh Quốc ở Sở Châu.

Sở dĩ đến Đại Khánh Quốc.

Thứ nhất là vì vẫn còn sớm, Lâm Hiên muốn tiếp tục đưa đám nữ nhi bảo bối của mình xuống hạ giới chơi.

Thứ hai, Tuyền Hi vừa mới hô muốn ăn kẹo, Tuyền Châu, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu cũng bắt đầu ồn ào, mà Đại Khánh Quốc chính là nước sản xuất đường nổi tiếng nhất Trung Thổ Thần Châu.

Dựa trên hai lý do này.

Lâm Hiên để Thanh Dược Phi Điểu Ngọc hạ xuống một nơi hẻo lánh gần Đại Khánh Quốc, sau đó vung tay lên liền dẫn các nàng đến Hoàng thành của Đại Khánh Quốc.

“Oa!”

Là nước sản xuất đường nổi tiếng nhất Trung Thổ Thần Châu, người dân Đại Khánh có rất nhiều nghiên cứu về đồ ngọt.

Đồ ăn có đường lại càng thêm rực rỡ và đa dạng, nhiều chủng loại phong phú như sao trên trời.

Đám tiểu nha đầu không khỏi thốt lên khi nhìn thấy vô số cửa hàng đường và quán tráng miệng với lối trang trí độc đáo dọc các con phố.

Lâm Hiên âu yếm xoa đầu các nàng.

Chỉ vào một cửa hàng có vẻ là lớn nhất, trang trí xa hoa nhất nói:

“Cha sẽ đưa các con đến cửa hàng này ăn thoả thích!”

“Được ạ, cha thật tuyệt vời!”

Nhìn thấy đủ loại kẹo có màu sắc rực rỡ được trưng bày bên ngoài cửa hàng, đám tiểu nha đầu vui vẻ nhảy múa.

Cửa hàng này tên là Điềm Mật Các.

Cửa tiệm trưng bày các loại kẹo, đồ ngọt và món tráng miệng, bên trong cũng giống như tất cả các tửu lâu, đều có ghế ngồi đặc biệt.

Lâm Hiên cùng đám tiểu bảo bối còn chưa bước vào cửa đã được tiểu nhị đón tiếp nồng nhiệt, dẫn bọn họ vào trong cửa hàng, chọn một bàn có vị trí rất tốt.

Giống như tất cả các tửu lâu, Điểm Mật Các cũng có thực đơn được chế tác đẹp mắt.

Lâm Hiên một lúc chọn ra hơn mười loại kẹo, đồ ngọt và món tráng miệng, khiến đám tiểu nha đầu mừng rỡ không thôi.

Tuyền Châu nhịn không được hỏi Lâm Hiên: “Cha, người trước đây không cho chúng con ăn nhiều kẹo như vậy, sao hôm nay lại gọi nhiều như vậy?”

Lâm Hiên cười nói: “Quá trình sản xuất kẹo ở Đại Khánh Quốc cực kỳ phức tạp, hương vị ngọt ngào, nhưng lượng đường thì thấp hơn nhiều so với những nơi khác.”

“Mà cha đã đặc biệt chế tạo một loại đan dược giải đường cho các con, có thể bảo vệ răng của con sau khi ăn nhiều đường, loại bỏ lượng đường dư thừa có hại cho cơ thể.”

Đám Tuyền Châu các nàng nghe đến đây, đều mở to mắt, bàn tay nhỏ che miệng kinh ngạc hô lên liên tục.

“Oa! Cha biết nhiều quá!”

“Cha thật chu đáo, còn chuẩn bị sẵn một viên đan dược giải đường cho chúng ta nữa!”

“Có cha bên cạnh như vậy, con thật hạnh phúc!”

“Để ăn mừng vì có một người cha tốt như vậy, con quyết định coi mình như người bán kẹo!”
Chương 1148 Chương 1148. Cha yên tâm, con hiểu! (2)

Nhìn thấy đám tiểu bảo bối hưng phấn như vậy, Lâm Hiên không khỏi lắc đầu cười.

Trẻ em ở độ tuổi này, thứ chúng thích ăn nhất là kẹo.

Dù chỉ một chút kẹo trên ngón tay có khi chúng còn mút cả ngày chứ đừng nói đến cho chúng ăn nhiều như vậy một lúc?

Hắn cưng chiều nói:

“Mặc dù cha có đan dược chống đường nhưng ăn quá nhiều đường luôn không tốt cho sức khỏe, các con sau này vẫn nên ăn ít lại biết chưa?”

“Hiểu ạ!”

Đám tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu, tình cha của Lâm hiên thật bao la.

Bầu không khí vui vẻ hòa thuận như vậy bỗng nhiên bị một giọng nói có chút tức giận và thô bạo cắt ngang.

“Còn muốn ăn quỵt ở Điềm Mật Các của bọn ta?”

“Người tìm nhầm chỗ rồi!”

Nhìn theo âm thanh, trước một cái bàn gần cửa lớn.

Một tên tiểu nhị của Điềm Mật Các đang trừng mắt giận dữ, khí thế hung hãn.

Đứng đối diện với hắn là một lão già tóc trắng , mặc áo Nho màu trắng xám, đội mũ Nho.

Bên cạnh lão già là tiểu nữ khoảng năm sáu tuổi, mặc chiếc y phục lễ hội màu đỏ.

Tiểu nữ dáng người mũm mĩm, trông rất tham ăn, đang nuốt món tráng miệng còn lại trong tay.

Lão già mặc áo Nho liên tục cúi đầu nói:

“Chủ quán, lão hủ tuyệt đối không phải muốn ăn quỵt, nhưng không cẩn thận làm mất chiếc nhẫn.”

“Bây giờ trên thân không có một đồng, nên chỉ có thể vay mượn tạm thời đến..."

Lão già chưa kịp nói gì thì tên tiểu nhỉ đã ngắt lời:

“Ăn chịu? Ông cũng không thăm dò xem Điềm Mật Các của bọn ta là chỗ nào?

“Ta nói cho ông biết, cửa hàng của bọn ta có bối cảnh hoàng gia từ Đại Khách Quốc, muốn ăn chịu chỗ này không có cửa đâu!”

Ta thấy ông cũng có vẻ lịch sự, không ngờ ăn mặc lịch sự lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy, lớn tuổi rồi còn ra ngoài ăn quỵt!”

Nghe thấy điều này lão già mặc áo Nho lộ vẻ buồn bực.

Lão chính là một học giả, từ nhỏ đã nghiên cứu sách của các nhà hiền triết.

Không ngờ tên tiểu nhỉ trong quán lại thẳng thắn khiển trách lão vì giả vờ mặc bộ đồ này, ngụ ý rằng lão đang giả vờ lịch sự hết ăn lại uống khắp nơi.

Tuy nhiên, cho rằng mình đã phạm sai lầm trước, lão già mặc áo Nho vẫn tiếp tục xin lỗi:

“Chủ quá, ta có thể đảm bảo rằng vào lúc này ngày mai, số tiền thiếu sẽ được hoàn trả gấp đôi!"

“Nếu ngươi không tin, lão hủ có thể để lại lễ vật tuỳ thân mang theo ở đây, ngày mai sẽ đích thân đến nhận nó!”

Nói xong, liền đặt lễ vật tuỳ thân trên bàn.

Tiêu tiểu nhị nhìn thoáng qua thì phát hiện cái gọi là lễ vật, chính là hai chồng sách được bọc trong một tấm vải xanh sạch sẽ.

Hắn không khỏi cau mày:

“Lễ vật này chỉ là mấy cuốn sách rách nát, có thể đáng mấy đồng?”

“Hai người các ông tổng cộng hết sáu lượng bạc, ông cho rằng những cuốn sách rách nát này có giá trị như vậy sao?”

Lão già mặc áo Nho bị tên tiểu nhị trong quán chê như vậy, nếp nhăn trên mặt ông ta lập tức sâu hơn:

“Ồ! Phải làm sao mới được đây?”

Lão và cháu gái mới đến đây lần đầu tiên, không ngờ rằng chiếc nhẫn chứa toàn bộ số tiền lại bị thất lạc.

Vốn chỉ nghĩ đến việc đưa cháu gái đi ăn một bữa thật ngon, nhưng không ngờ phát sinh chuyện như thế này.

Hiện tại không có tiền trong tay, cũng không thể tranh cãi, lão thật sự không có cách nào.

Nhìn thấy lão già mặc áo Nho đang khó xử như vậy, tiểu nữ mập nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ chọc vào lão già nói:

“Gia gia, không thì để cháu ở lại đây đi!”

Lão già mặc áo Nho đột nhiên cười nhạo:

“Nha đầu ngốc, cháu là mạng sống của ông, đều có thể thế chấp người khác, nhưng với cháu thì không thể!”

Tên tiểu nhị trong quán không khỏi cau mày sâu hơn khi nhìn thấy ông cháu bọn họ nói chuyện như thế.

Hắn rất nghi ngờ ông cháu hai người họ đang cố tình diễn kịch để lấy lòng người khác nhằm trốn nợ.

Tên tiểu nhị trầm giọng nói:

“Ta đã nói rõ ràng với ông rồi, Điềm Mật Các của bọn ta làm ăn nghiêm túc, nhưng nếu có kẻ vô lương tâm muốn làm chuyện xấu, vậy thì xin lỗi!”

Lão già mặc áo Nho nhận thấy những tên tiểu nhị khác trong quán đang nhìn lão không mấy thiện cảm, lão lập tức lo lắng bảo vệ cháu gái mình.

Trong lòng lão không khỏi thở dài, không ngờ tuổi già như vậy lại gặp phải chuyện này.

Đây quả thực là chuyện lật thuyền trong mương, há miệng mắc quai!

Lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa tới bàn giữa lão già mặc áo Nho và tên tiểu nhị, đặt một thỏi bạc.

“Bọn ta sẽ trả tiền cho ông già này!”

Giọng nói trẻ tuổi vang lên như âm thanh của thiên nhiên.

Lão già mặc áo Nho và tên tiểu nhị vội quay đầu lại thì thấy bốn vị tiểu nữ giống hệt nhau đang đứng trước mặt, mỉm cười nhìn họ.

Vừa nhìn thấy lão già gặp chuyện khó xử như vậy, đám Tuyền Châu các nàng sinh lòng trắc ẩn, muốn Lâm Hiên giúp đỡ lão già.

Lâm Hiên nhìn thoáng qua có thể thấy trên người lão già có một vẻ chính trực đứng đắn.

Mặc dù lúc này cực kỳ yếu kém, nhưng cũng chứng minh lão quả thực là học giả có nội tâm thuần khiết, nhưng tu vi rất thấp.

Vì vậy, Lâm Hiên không nói hai lời liền lấy ra một thỏi bạc, nhờ đám Tuyền Châu các nàng giúp đỡ lão già thanh toán.

Lão già mặc áo Nho lộ vẻ cảm động, vội vàng cúi đầu với đám Tuyền Châu các nàng:

“Đa tạ bốn vị tiểu công chúa đã giúp đỡ!"

Lão biết rằng nhất định có đại nhân đứng sau chỉ đạo đám Tuyền Châu các nàng, nhưng lão vẫn đối xử với các nàng một cách lịch sự, biết ơn sâu sắc hành lễ đa tạ.

Bốn tiểu bảo bối nghe vậy lắc đầu mỉm cười:

“Không cần khách khí!”

Nói xong liền chạy về phía Lâm Hiên.

Lão giả áo Nho nhanh chóng đi theo, cung kính cúi đầu với Lâm Hiên:

“Đa tạ công tự đã ra tay!”

“Lão hủ tên là Cao Văn Sơn, xin công tử để lại địa chỉ, sau này lão hủ nhất định sẽ đến trả lại tiền!”

Lâm Hiên khẽ lắc đầu:

“Không cần, ông thân chính trực đứng đắn mặc dù yếu kém, nhưng vẫn có năm mươi sáu mươi năm khổ luyện, chứng tỏ ông là một học giả có tâm.”
Chương 1149 Chương 1149. Mình nhất định sẽ gặp được tuyệt thế cao nhân!

“Mấy lượng bạc cũng không đủ, đó chí là mong muốn của chúng nữ nhi của ta!”

Cao Văn Sơn nghe vậy, hoảng sợ gật đầu: “Đúng vậy!”

Lâm Hiên liếc mắt liền có thể nhìn ra chính nghĩa của lão, lại có thể biết lão dành thời gian đọc sách luyện văn.

Theo hắn, đây đã là sức mạnh của một vị thần.

Cao Văn Sơn cảm thấy rằng mình chắc chắn đã gặp được một tuyệt thế cao nhân.

Đối mặt với sự tồn tại như vậy, Cao Văn Sơn biết mình không thể xâm phạm, đành phải cúi đầu quay về với cháu gái Cao Tiểu Điềm.

“Đi thôi!”

Nhìn thấy Cao Tiểu Điềm đã ăn uống đủ no, Cao Văn Sơn liền cầm lấy hành lý, chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, lão đưa tay sờ túi ngực, trong đó giấu một lá thư cực kỳ quan trọng, còn quý hơn cả nhẫn của lão.

Vừa chạm vào, Cao Văn Sơn không khỏi thay đổi sắc mặt, kêu lên:

“Không ổn, thư cũng thất lạc!”

Lúc này lão mới đột nhiên tỉnh lại, nghĩ đến mình vừa va chạm với một thanh niên trên đường.

Sau đó lão đến Điềm Mật Các và phát hiện Nạp Giới đã bị thất lạc, hiện tại lão cũng đã đánh mất bức thư giấu trong ngực.

Phong bì của bức thư này được làm bằng vàng và lá ngọc rất quý, trị giá một trăm lượng bạc.

Lão cảm thấy nam tử vừa va chạm với mình hẳn là một tên trộm, đã cướp đi tất cả những thứ có giá trị của lão vào lúc đó.

Cao Tiểu Điềm vẻ mặt ngây thơ hỏi:

“Gia gia, thư gì vậy?"

Cao Văn Sơn vẻ mặt buồn bã:

“Đây là bức thư liên quan đến vận mệnh của con, cực kỳ quan trọng!”

“Gia gia nhất định phải gửi đến người được chỉ định, nếu không..."

Còn chưa kịp nói xong, cổ họng Cao Văn Sơn đã nghẹn ngào, khó có thể tiếp tục.

Đám Tuyền Châu các nàng vẫn đang chú ý đến hai người tổ tông bọn họ.

Nhìn thấy Cao Văn Sơn trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, đám tiểu nha thầm nghĩ giúp người giúp đến cùng nên đã vẫy tay về phía Cao Văn Sơn.

“Ông ơi, ông đã làm mất lá thư gì vậy, ông có thể nhờ cha ta giúp ông tìm nó!”

“Đúng vậy, cha tôi là nam tử lợi hại nhất trên đời!”

Cao Văn Sơn nhìn thấy đám tiểu nha đầu tỏ ra tự tin, trong lòng không khỏi đập mạnh! Một lúc sau, dường như nghĩ tới điều gì đó.

Nhưng thứ quan trọng đã bị mất, lúc này lão cũng không có ý định truy đến cùng vội vàng bước tới trước mặt Lâm Hiên hành lễ:

“Công tử, tại hạ vừa đụng phải một thanh niên mặt xanh, dưới cằm có một cái nốt ruồi đen lớn, chắc hẳn mọi thứ đều bị hắn đánh cắp.”

“Không biết công tử có thể tìm được người này không?”

Hắn nghĩ thầm rằng Lâm Hiên trông giống như một người có khí chất cực kỳ cao quý, và anh ta phải có sức mạnh và khả năng phi thường.

Nói ra đặc điểm của tên trộm có thể giúp Lâm Hiên tìm ra manh mối càng sớm càng tốt.

Lâm Hiên bình tĩnh gật đầu: “Ta thử xem.”

Dù sao đám tiểu nha đầu còn chưa ăn xong, hắn liền bỏ ra La Sát Thần Niệm, lấy Điềm Mật Các làm trung tâm, bắt đầu tiến hành lục soát.

Với La Sát Thần Niệm ở cấp độ đỉnh cao Cổ Thần, hắn có thể quét từng mũi khâu, từng sợi chỉ, từng hạt bụi và từng con kiến trong toàn bộ Hoàng Đô, thậm chí cả Đại Khánh Quốc.

Dù tên trộm có ở đâu, hắn đều cũng sẽ tìm ra.

...

Vùng ngoại ô của Đại Khánh Quốc.

Bên trong một góc hẻo lánh nào đó.

“Không tệ, lão nhị, hôm nay thu hoạch được rất nhiều!"

“Đương nhiên! Không ngờ trên người lão già họm hẹm đó lại nhiều ngân lượng như vậy, còn có một phong thư làm bằng kim ngọc bạc, thực sự đã bị ta lấy trộm được!”

“Hôm nay thu hoạch không ít, mấy ngày nữa hai chúng ta có thể Tuý Hoa Lâu vui chơi rồi!”

“Hehehehe!”

Một nam tử mặt chữ điền, có một nốt ruồi đen rất to ở cằm đang nói chuyện với một nam tử mặc đồ màu xám, nam tử mặt ngựa đang phân loại đồ mà mình vừa trộm được.

Họ lấy ra hai đến ba trăm lượng bạc từ chiếc nhẫn của Cao Văn Sơn, đồng thời lấy ra phong thư bằng kim ngọc vàng của lão.

Nam tử mặt ngựa đang định lấy bức thư ra: “Cũng không biết trong đây biết gì?”

Nam tử có nốt ruồi đen sốt ruột nói: “Mặc kệ nó viết gì, cứ ném nó đi.”

“Được rồi!” Nam tử mặt ngựa không còn hứng thú đọc nội dung trong thư nữa, ném lá thư ra sang một bên.

Phù ~

Đúng lúc này, một tia kim quang đột nhiên chiếu sáng nơi hẻo lánh chỗ hai người đang đứng.

“Hả???”

Hai người giật mình, đồng thời ngẩng đầu lên.

Chỉ nhìn thấy tia kim quang tỏa sáng giữa không trung.

Một nam tử cao lớn uy vũ, mặc áo giáp bằng vàng ròng, đẹp như một vị thần, chân đạo Kim Long, cầm trong tay Kim Đao, nhìn xuống bọn hắn.

“Mẹ kiếp! Chúa ơi!”

Hai người bọn hắn đều cảm thấy trái tim co lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Điềm Mật Các.

Đôi mắt to của Cao Tiểu Điềm nhìn chằm chằm Lâm Hiên hồi lâu, rốt cục không nhịn được mà hỏi Cao Văn Sơn:

“Gia gia, thúc thúc ngồi bất động ở đây, có thể giúp gia gia tìm được thư sao?”

“Cái này…” Cao Văn Sơn hơi kính sợ mà nhìn Lâm Hiên một cái, chợt gật đầu: “Hẳn là không thành vấn đề!”

Hắn thấy khí chất của Lâm Hiên phi phàm, nghĩ nhất định có thủ đoạn phi phàm.

Nhưng dù nghĩ nát đầu, hắn cũng không nghĩ ra Lâm Hiên sẽ tìm được kẻ trộm, lấy lại thư của như thế nào.

Lúc này, chẳng những Cao Vân Sơn, mà ngay cả mấy tên tiểu nhị còn có một đám thực khách, đều hết sức kinh ngạc chú ý Lâm Hiên.

Bọn họ vô cùng tin, Lâm Hiên nhất định có thể giúp Cao Vân Sơn giải quyết phiền toái lần này.

Bởi vì Lâm Hiên chỉ ngồi ở đó, có một loại phong thái tiên gia, khiến người ta căn bản là không có một chút hoài nghi.

Chỉ là rốt cuộc Lâm Hiên sẽ dùng thủ đoạn gì, điều này trở thành tiêu điểm của sự chú ý và chờ mong của mọi người.

Cánh cửa hiện lên một bóng dáng.

Nam tử có nốt ruồi màu đen mang theo một luồng gió mạnh vọt vào Điềm Mật Các, trong nháy mắt tràn đầy hoảng sợ đánh giá xung quanh.

Rất nhanh, nam tử có nốt ruồi đen dừng ánh mắt ở trên người Cao Vân Sơn.

Hắn xông về phía Cao Vân Sơn, ầm ầm quỳ trên mặt đất, gào khóc thảm thiết:

“Lão nhân gia, ta sai rồi!”
Chương 1150 Chương 1150. Hoa khôi không có mặt Sở Ngọc Miên!

“Đây là nạp giới và thư mà ta trộm được từ chỗ ông, bây giờ ta trả lại đầy đủ cho ông, cầu xin ông tha thứ cho ta!”

“Ta thề sẽ không bao giờ ăn cắp nữa!”

Hắn hoang mang rối loạn nhét nạp giới và thư vào trong tay Cao Vân Sơn, thúc giục Cao Vân Sơn nhanh chóng kiểm kê, xem có thiếu thứ gì không.

Cao Vân Sơn há miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

“Nhanh như vậy mà đã tìm được rồi!”

Hắn cảm thấy hơi mê muội, có chút không dám tin một màn xảy ra trước mắt.

Các thực khách ở đây đều không nhịn được mà đưa ánh mắt khâm phục về phía Lâm Hiên.

“Vị công tử này ngồi bất động một lúc là có thể tìm được kẻ trộm, hơn nữa còn buộc hắn chủ động trả lại tang vật, thủ đoạn như thế thật sự là thần rồi!”

“Không sai, đến bây giờ ta vẫn không rõ hắn làm như thế nào!”

“Ta với ngươi đều là người phàm, sao có thể hiểu được thủ đoạn tiên gia của vị công tử này?”



Nghe thấy mọi người bàn tán, nam tử có nốt ruồi đen đi theo mọi người\, dừng ánh mắt trên người Lâm Hiên, nhất thời sợ tới mức đồng tử co rút lại.

Hắn phát hiện tướng mạo của Lâm Hiên không khác với cự thần màu vàng vừa rồi xuất hiện trước mắt mình là bao.

Điều này làm đầu óc hắn ầm ầm nổ tung, suýt nữa bị dọa đến choáng váng, vội vàng dập đầu với Lâm Hiên:

“Thần tiên tại thượng! Tiểu nhân đã trả lại tất cả tang vật, cầu xin thần tiên tha cho tiểu nhân một mạng!”

Lâm Hiên nhàn nhạt phất tay.

Loại tiểu tặc này, vừa rồi hắn đã dùng pháp tướng La Sát hung hăng giáo huấn hắn một phen, lúc này cũng lười phí lời.

Nam tử có nốt ruồi đen thấy thế, lúc này mới như được đại xá, vẻ mặt sợ hãi chạy ra cửa.

Mọi người cúi đầu nhìn nơi hắn đi qua, nhỏ nước tiểu dọc đường.

Cao Văn Sơn đã kiểm tra thư, phát hiện cũng không có chỗ hư hao, vội cảm động đến mức rơi nước mắt, một lần nữa hành lễ với Lâm Hiên.

Sau khi xoay người rời đi, giọng nói hưng phấn của Cao Văn Sơn vẫn truyền đến:

“Tiểu Điềm, ngươi đây là đã gặp được đại quý nhân!”

“Nếu không có vị thần tiên công tử kia thay ngươi tìm phong thư này, chỉ sợ cả đời ngươi sẽ không có bất kỳ thay đổi nào!”

“Bây giờ tốt rồi, có thư trong tay, vận mệnh của ngươi sẽ có thay đổi rất lớn!”



Nghe được những lời này, Lâm Hiên không khỏi âm thầm lắc đầu cười.

Hắn cảm thấy thư trong tay Cao Văn Sơn, thế nào cũng có một lệ cũ thiên đại, nếu không thì Cao Văn Sơn sẽ không coi như là mệnh như vậy.

Hơn nữa phong thư này và mệnh của Cao Tiểu Điềm liên quan chặt chẽ như thế, càng khiến người ta thêm mơ màng.

Nhưng Lâm Hiên lười đi tìm hiểu rốt cuộc nội dung lá thư là gì, hắn nhanh chóng đặt sự chú ý trở lại trên người đám Tuyền Châu.

Trong mắt cưng chiều dịu dàng, hầu hạ tốt bốn tiểu bảo bối ăn xong đồ ngọt.

Sau đó lại lấy ra đan dược giải đường đặc chế, đút cho các nàng mỗi người một viên, lúc này mới dẫn chúng rời khỏi Điềm Mật Các.

Vừa đi ra cửa.

Vù~

Trăm hoa bay xuống, rực rỡ như mưa, tuôn rơi, hương hoa ngào ngạt.

Ngẩng đầu nhìn, đủ loại cánh hoa mênh mông bát ngát, che đậy bầu trời cả tòa Hoàng Đô, lưu loát, đẹp không sao tả xiết.

Đứng ở trên đường cái, giống như tắm mình trong Bách Hoa Tiên Truyền, vui vẻ thoải mái như thế.

“Oa~ Nhiều hoa thật!”

Tuyền Hàm thích hoa cỏ nhất, nhìn thấy trong nháy mắt hoa cỏ rơi xuống, nàng trực tiếp rơi vào si mê.

Tiểu học bá Tuyền Châu chớp đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt ngạc nhiên:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao có thể có nhiều cánh hoa rơi xuống như vậy?”

Tiểu nha đầu vừa dứt lời, thấy người đi đường phía trước đều nhanh chóng tụ tập lại, chạy như bay về phía Nam đường cái.

“Bách Hoa Vũ! Đây là vị hoa khôi nào của Bách Hoa Lâu xuất giá?”

“Ta nghe nói là hoa khôi đứng đầu của Bách Hoa Lâu Sở Ngọc Miên, hôm nay chính là ngày đầu tiên nàng ấy xuất giá!”

“Tê, Sở Ngọc Miên! Nàng chính là Bách Hoa Khôi Thủ không có mặt trong truyền thuyết?”

“Không sai! Nữ nhân này cực kỳ quái gở, nghe nói trên mặt không có ngũ quan, giống như một tờ giấy trắng, nhưng vẫn có thể đoạt được Bách Hoa Khôi Thủ của Bách Hoa Lâu!”

“Ta nghe thấy thuyền của Sở Ngọc Miên neo ở trong hồ uyên ương, mau đi xem đi!”



Đám người tiếp tục chen chúc về phía Nam, các loại tin tức về thủ lĩnh Sở Ngọc Miên của Bách Hoa Lâu bị tung ra.

Trong chuyện này, trên mặt Sở Ngọc Miên không có ngũ quan, điểm này thu hút sự chú ý nhất.

Mà căn cứ vào truyền thuyết trong Hoàng Đô.

Mặc dù mặt Sở Ngọc Miên phẳng như giấy trắng, vẫn nghiền ép hơn trăm vị hoa khôi Bách Hoa Lâu, trở thành hoa khôi của hoa khôi.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên nàng xuất giá, đi thuyền lộ diện ở ven hồ Uyên Ương.

Tuyệt thế mỹ nữ giàu sắc thái truyền kì như thế, đương nhiên có thể kích nổ toàn bộ không khí Hoàng Đô, hấp dẫn vô số người chạy theo như vịt, nhất đổ phương hoa.

Đám Tuyền Châu cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ tò mò.

Bốn đôi mắt to đen nhánh mà xinh đẹp đều nhìn Lâm Hiên chằm chằm:

“Phụ thân, trên đời này thật sự có người không có mặt, nhưng cũng rất xinh đẹp sao?”

Đối với vấn đề này, Lâm Hiên hơi suy nghĩ, hướng dẫn từng bước nói:

“Trên đời này có hai loại xinh đẹp, một là vẻ đẹp bên ngoài, chính là vẻ đẹp hình thể bên ngoài, liếc mắt một cái là có thể thấy được.”

“Loại khác, gọi là khí chất, tức là khiến cho người ta có cảm giác đẹp.”

“Nếu như trên mặt một người không có gì, như vậy nàng ấy vẫn có thể hình thể mỹ.”

“Quan trọng hơn là, nếu như khí chất của nàng ấy đẹp, như vậy nàng ấy vẫn là một người xinh đẹp!”

Sở dĩ giải thích nhiều như vậy.

Là bởi vì căn cứ vào giáo trình của vú em hoàn mỹ, con gái đều thiên tính thích chưng diện, theo đuổi cái đẹp khắc sâu vào trong xương cốt.

Cho nên Lâm Hiên muốn giảng giải cho các nàng chủng loại của vẻ đẹp, để cho các nàng hiểu được làm một người đẹp là như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK