Chuyện này, ngay cả Thái Thượng Thánh Chủ cũng không dám gánh!
Nhìn thấy mọi người đều im lặng, giọng điệu Phong Hồng Nham rõ ràng có chút đắc ý.
“Sở dĩ đoạt xác Ôn Tinh Thượng là vì mấy năm trước ta đến Cửu Thiên Dao Trì săn bắt tiên thú, không may bị tiên thú vây đánh nên thân thể bị tổn hại, chỉ đành thoát thần hồn rơi đi, sống nhờ trong một chiếc nhẫn cấp linh bảo.”
“Sau này chiếc nhẫn này bị Ôn Tinh Thượng vô tình có được, dần dần ta tìm kiếm thân thể hắn, đồng thời truyền một ít bản lĩnh cho hắn, giúp hắn tăng thêm tu vi, thật ra là muốn bồi dưỡng hắn tốt hơn, để ta tiện đoạt xác.”
Thiều Y Vân nói: “Sau khi ngươi phát hiện ra ta có được Quỳ Thủy Thánh Thể thì không nhịn được đã muốn ra tay, trực tiếp đoạt lấy thân thể hắn, dùng để luyện hóa Quỳ Thuy Thánh Thể của ta!”
“Ngươi nói đúng rồi! Luyện hóa Quỳ Thủy Thánh Thể của ngươi là thủ pháp lấy âm bổ dương cao cấp nhất của nhà họ Phong ta!” Phong Hồng Nham cười lạnh, không kiềm được lại có chút chán nản: “Chỉ là đáng tiếc, ta vẫn thất bại trong gang tấc!”
Thiều Y Vân quay người khom người với Lâm Hiên, tỏ ý cảm ơn, sau đó nói:
“Đế Phú thầ uy như trời, đã sớm nắm giữ ngươi trong tay, vì vậy nên ra tay vào giây phút cuối cùng, để ngươi không những trả lại toàn bộ chân hoàn mà ngươi cướp đoạt của ta, mà còn còn để ta có được công lực của Ôn Tinh Thượng!”
Chuyện đến giờ, nàng ấy đã hiểu rõ dụng ý lúc nãy Lâm Hiên đợi đến lúc cuối cùng mới ra tay.
Chắc hẳn Lâm Hiên sớm đã nhìn ra được thủ đoạn của Phong Hồng Nham, ngay thời khắc cuối cùng, giúp nàng ấy tìm thấy đường sống trong chỗ chết.
Toàn bộ tu vi trước đây được khôi phục, hơn nữa còn có được công lực của Ôn Tinh Thượng, lại tiến triển một bước lớn.
Nói đến đây, Thiều Y Vân càng cảm kích Lâm Hiên.
Nàng ấy không mong cầu xa vời rằng Lâm Hiên có thể coi trọng mình, càng không dám y vọng bản thân và Lâm Hiên có tình duyên gì.
Nhưng chuyện này không gây ảnh hưởng đến việc nàng ấy xem Lâm Hiên là nam thần vĩnh viễn trong lòng, cả đời ngưỡng mộ yêu mến!
Phong Hồng Nam cắn răng nhìn Thiều Y Vân: “Có thể có được sự trợ giúp từ Bắc Huyền Thiên Đế Phu một cách bất ngờ, ngươi cũng là có số mệnh tốt!”
Triệu Ngưng Hà và Đường Dương Giai ở dưới đài chỉ im lặng gật đầu.
Đúng vậy, Thiều Y Vân có thể được Đế Phu giúp đỡ, đây chính là phúc phần mà nàng ấy tu luyện được!
Mắt thấy lời cần nói đã nói hết, Phong Hồng Nham quay người nhìn Lâm Hiên:
“Bắc Huyền Thiên Đế Phu tôn thượng, ta cô ý đắc tội ngươi, bởi vậy giữa ta và ngươi vốn không hề có mâu thuẫn gì!”
“Tuy ta là một thần hồn, nhưng thực sự không muốn biến mất hoàn toàn như vậy, ta mong ngươi giơ cao đánh khẽ giữ lại ta một mạng, sau này nhà họ Phong chúng ta sẽ báo đáp!”
Hắn ta thầm nghĩ tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Lâm Hiên, bây giờ chắc chắn không ai dám ra tay mới hắn ta.
Nếu muốn tiếp tục sống tạm qua ngày thì phải khiến Lâm Hiên dừng tay mới được.
Mà hắn ta đã dùng thân phận mình để thương lượng, có lẽ Lâm Hiên cũng sẽ cân nhắc , sẽ không dễ dàng động đến mình.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn ta, Lâm Hiên có chút khinh miệt:
“Ta đã tiêu diệt liên tiếp Phong Vô Trần và Trữ Gia Luật, cho nên cũng không bận tâm phải giết thêm người đâu.”
“Ngươi nói gì?”
Phong Hồng Nham nghe vậy thì há hốc miệng, như thể nghe thấy chuyện gì đó vô cùng khó tin vậy.
Phong Vô Trần chính là con của Phong Kình Thương, anh ruột của hắn ta, tuy là con vợ lẻ, nhưng cũng là huyết mạch của nhà họ Phong.
Còn Trữ Gia Luật chính là hộ vệ kỳ cựu của nhà họ Phong, chiếm được lòng tin của Phong Kình Thương và người nhà họ Phong.
Không ngờ, hai người này trước sau lại chết trong tay Lâm Hiên.
Phong Hồng Nham bất giác hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi.
Trong lòng không kiềm được khẽ run rẩy, lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Mà khi mọi người có mặt ở đây nghe thấy lời của Lâm Hiên, cũng kinh sợ không thôi.
Chẳng mấy chốc, mọi người lại càng kính sợ Lâm Hiên.
“Đế Phu tiêu diệt liên tiếp hai người nhà họ Phong mà mặt không biến sắc, rõ ràng không coi nhà họ Phong ra già, đúng là có khí phách!”
Lâm Hiên không quan tâm vẻ khiếp sợ và tức giận của Phong Hồng Nham, nâng tay lạnh nhạt nói:
“Ta nghe nói nhà họ Phong các ngươi đều là người có thù tất báo, nếu đã kết thù rồi thì có dính thêm chút nữa cũng không sao.”
Có được Cực Đạo Thánh Thư, hắn sớm đã biết được vài chuyện liên quan đến nhà họ Phong.
Ví dụ như lúc ban đầu khi bọn họ còn ở Cửu Thiê Tiên Vực, bởi vì tu sĩ trong phủ cầu hôn với thánh nữ tông môn nào đó bị từ chối, nên trong một đêm đã tàn sát một trăm nghìn người của đối phương, đoạt đi thánh nữ của đối phương trong cảnh máu chảy thành sông.
Với kiểu nhà họ Phong như vậy, Lâm Hiên căn bản không tin bọn họ có thể nhẫn nhịn được nỗi nhục hôm nay, càng không phải nói đến bản thân hắn còn giất cả Phong Vô Trần và Trữ Gia Luật.
Đương nhiên, cho dù nhà họ Phong có mạnh hơn nữa thì Lâm Hiên cũng không sợ bọn họ.
Vì vậy không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng, Phong Hồng Nham này nhất định phải giết!
Vù!
Ánh sáng vàng lóe lên, La Sát Pháp tướng thần uy ngút trời, nâng kim đao lên muốn bổ xuống.
“Dừng tay!”
Lúc này vó mấy luồng huyền quang phóng xuống.
Một hàng mười người đàn ông mặc trang phục vô cùng quý quý hoa lệ đáp xuống võ đãi.
Người dẫn đầu hành lễ với Lâm Hiên:
“Tại hạ là hộ vệ của nhà họ Phong, Chung Hạc, xin Đế Phu nương tay!”
Mọi người nghe vậy đều kinh sợ.
Ngay cả hộ vệ nhà họ Phong cũng đã chạy đến rồi, chuyện này đúng là lớn rồi!
Bọn họ vội nhìn sang Lâm Hiên, không biết đối mặt với hội vệ nhà họ Phong khí thế bừng bừng như vậy, Lâm Hiên sẽ hành động thế nào.
Chợt nghe thấy Lâm Hiên lạnh nhạt nói: “Không được.”
Chương 892 Chương 892. Có phụ thân, cho dù đầm rồng hang hổ đều có thể tới chơi!
Dứt lời, kim đao La Sát Pháp Tướng như thần, lóe lên thần quang nghịch thiên, bổ mạnh vào thần hồn Phong Hồng Nham.
Vù!
Thần hồn Phong Hồng Nham nổ tung, bỗng chốc hóa thành hư vô.
“Cái này…”
Lâm Hiên vung bàn tay lớn, La Sát Pháp Tướng Kim Xán thần đao động theo hắn, hoàn toàn chém thần hồn Phong Hồng Nham thành hư vô.
Một màn này, thật sự khiến mấy chục vạn người có mặt bất ngờ không thôi.
Họ căn bản không ngờ, đối mặt với tên hộ vệ xuất thân từ Phong gia, Lâm Hiên lại không chút do dự miểu sát Phong Hồng Nham.
Đây không khác gì khai chiến với Phong gia ngay tại chỗ!
Giờ khắc này cơ thể của Thái thượng thánh chủ và ngàn vạn tu sĩ đều khe run rẩy, có chút không nhịn được.
Ánh mắt của họ dừng trên người Lâm Hiên, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Đế phu liên tục giết ba người Phong gia, thù này đã sâu như biển rộng!”
“Mà ra tay trước mặt hộ vệ Phong gia, lại càng không chút lưu tình, giẫm đạp uy nghiêm của Phong gia ở dưới chân mà chà xát!”
“Hành động này, thật sự là rất có khí phách, khiến người ta phải khen ngợi!”
Vừa nghĩ tới cuộc đời này vậy mà có thể nhìn thấy Đế phu Bắc Huyền Thiên và Thái Cổ Thần Đình Phong gia đối kháng như thế, mấy chục vạn tu sĩ đều bị choáng ngợp.
Giờ phút này, sắc mặt Chung Hạc và hộ vệ Phong gia rất khó coi.
Vô cùng khó coi!
Từ hơn một năm trước, sau khi Phong Hồng Nham ra ngoài rồi mất tích, đám hộ vệ bọn họ vẫn phụ trách tìm kiếm tung tích của hắn.
Từ Thái Cổ Thần Đình, đến Cửu Thiên Tiên Vực, lại đến đại lục Thương Long, tìm không biết bao nhiêu chỗ.
Hôm nay, biết Thùy Vân Thiên tổ chức đại hội Thiên Kiêu, họ thử tới đây.
Công phu bất phụ hữu tâm nhân, cuối cùng để họ tìm thấy Phong Hồng Nham.
Tuy nói thân xác Phong Hồng Nham đã tiêu vong, chỉ còn lại thần hồn.
Nhưng dựa vào năng lực của Phong gia, nếu dẫn hắn về, rất nhanh có thể tìm được một cơ thể tốt nhất cho hắn, để cho hắn có thể sống lại.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, Lâm Hiên vừa ra tay đã diệt Phong Hồng Nham, hoàn toàn đoạn tuyệt huyết mạch này của Phong gia.
Mạnh mẽ như thế, căn bản không cho bất kỳ thứ gì cò kè mặc cả.
Cái này không khác đưa tay hung hăng tát vào mặt đám Chung Hạc, không chút lưu tình!
Nhưng nghĩ lại, đám Chung Hạc cảm thấy lúc này mới phù hợp với khí chất của Lâm Hiên.
“Thế gian đều đang đồn đại Huyền Băng Nữ Đế mạnh mẽ bá tuyệt, làm nam nhân của nàng, Đế phu Bắc Huyền Thiên quả thật hẳn là không ai bì nổi, mạnh mẽ bá đạo!”
Sau đó Chung Hạc khẽ cắn môi, tiến lên hành lễ:
“Đế phu tại thượng, ta chỉ là hộ vệ Phong gia, không đủ tư cách so đo chuyện này với Đế phu.”
“Nhưng nội tình Phong gia chúng ta thâm hậu, thực lực hùng mạnh, Đế phu kết hạ huyết hải thâm thù với Phong gia chúng ta như thế, phải chăng có chút thiếu cân nhắc?”
Mọi người nghe vậy, lông mày không khỏi run lên.
Khá lắm, không hổ là hộ vệ của Phong gia, vừa mở miệng đã tràn ngập ý uy hiếp.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói: “Kết thù thì sao?”
Chung Hạc: “…”
Hắn không ngờ, nói đến đây, Lâm Hiên vẫn là một thái độ không thèm để ý chút nào.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy, Lâm Hiên thật sự kiêu căng.
Tùy ý nói vài chữ, cũng có thể khiến người ta hiểu sâu được hắn ngạo nghễ ra sao.
Mọi người cũng bị năm chữ ngắn ngủi này của lâm Hiên đả động.
“Đối mặt với sự tồn tại của Phong gia, Đế phu vẫn khí tung thiên hạ, thật sự làm người ta không thể không phục!
Đôi mắt xinh đẹp của Thiều Y Vân run rẩy nhìn Lâm Hiên.
Nghĩ thầm đây mới là tuyệt thế hào kiệt vạn trung vô nhất, thuận miệng một câu là thể hiện rõ được phong thái vô biên!
Lúc này Lâm Hiên lại mở miệng: “Dẫn ta đi gặp gia chủ các ngươi!”
Với thực lực của Phong gia và tính cách có thù tất báo.
Cho dù Lâm Hiên không diệt Phong Hồng Nham, sớm muộn gì họ cũng có thể tra ra được cái chết của Phong Vô Trần và Trữ Da Luật, từ đó điên cuồng báo thù mình và Bắc Huyền Thiên.
Nếu chuyện đã đến nước này, Lâm Hiên cảm thấy, vậy thì chủ động xuất kích, giải quyết triệt để Phong gia!
Mặt Chung Hạc lộ vẻ khiếp sợ: “Đế phu, ngươi thật sự nghĩ kĩ rồi?”
Phong gia là gia tộc Thái Cổ Thần Đình, thực lực mạnh đến mức làm người ta tuyệt vọng, Chung Hạc sao cũng không ngờ được Lâm Hiên lại muốn trực tiếp xuất mã đến Phong gia.
Đây là định dùng sức một người đối kháng với cả Phong gia!
Chung Hạc thấy, tuy Lâm Hiên mạnh, nhưng hành động này quá niên khinh khí thịnh, tuyệt đối sẽ tài đại cân đầu!
Lâm Hiên khẽ nhíu mày nhìn Chung Hạc một cái.
Dưới ánh mắt của hắn Chung Hạc không khỏi run lên, vội cúi đầu chắp tay: “Được!”
Nghe thấy Lâm Hiên muốn đi Thái Cổ Thần Đình, bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Vội kéo tay Lâm Hiên: “Vậy phụ thân, chúng ta mau xuất phát đi!”
Các tiểu bảo bối cũng có nghe nói về Thái Cổ Thần Đình, nhưng chưa bao giờ đi qua nơi đó, cho nên vô cùng tò mò.
Về việc nơi đó có thể xảy ra nguy hiểm, đám tiểu nha đầu hoàn toàn không thèm để ý.
Phụ thân của mình chính là nam tử lợi hại nhất thiên hạ, có người, cho dù đầm rồng hang hổ đều có thể tới chơi!
Mọi người thấy thế đều hơi giật mình.
Bốn vị tiểu tổ tông, các ngươi nghĩ đến Thái Cổ Thần Đình là du sơn ngoạn thủy sao?
Nơi đó là địa giới đáng sợ của những cường giả lâm lập, gia tộc ẩn thế nhiều như biển.
Chúng cũng quá là không coi Thái Cổ Thần Đình ra gì rồi!
Biểu hiện của bốn tiểu bảo bối, khiến mọi người không nhịn được mà cảm khái chúng thật sự là trời sinh một trái tim bao la.
“Được, bây giờ chúng ta đi!”
Vẻ mặt Lâm Hiên cưng chiều, thần thái không để Phong gia vào mắt, dẫn Mộ Ấu Khanh và tiểu bảo bối lập tức xuất phát.
…
Phía Tây Bắc Cửu Thiên Tiên Vực, có một địa giới hoang dã rộng lớn vô ngần.
Nơi đây có nhiều dãy núi viễn cổ, rừng rậm viễn cổ.
Cổ hà như tuyền, thương mộc chọc trời.
Chương 893 Chương 893. Có phụ thân, cho dù đầm rồng hang hổ đều có thể tới chơi! (2)
Địa hình phức tạp hiểm trở, từ đầu tới cuối có một tầng linh vụ mỏng manh quấn quanh bốn phía.
Từ xa nhìn lại, nơi này hoàn toàn là một nơi hoang vu vắng vẻ.
Một khi xâm nhập vào trong, chắc chắn giống như tiến vào biển rộng vô ngần, không biết tung tích.
Nhưng trên thực tế, phía trên mười vạn dặm nơi này, ẩn nấp một kiến trúc to lớn như sao trời.
Thái Cổ Thần Đình!
Vạch trần pháp trận không gian mê huyễn bao phủ xung quanh Thái Cổ Thần Đình, có thể thấy nó là một tòa kiến trúc thông thiên cự sơn.
Từ dưới lên trên, dần dần biến sắc, tạo thành một hình nón cực lớn.
Mà nếu đếm kĩ, có thể thấy Thái Cổ Thần Đình tổng cộng chia làm chín tầng, mỗi một tầng đều có các loại thành trì và kiến trúc dày đặc.
Càng đi lên, thành trì và kiến trúc càng ít, nhưng quy mô và khí thế của kiến trí ngày càng rộng lớn thịnh vượng.
Có thể nói.
Đây là một ngọn núi khổng lồ do vố số thành trì tạo thành, lớn như sao trời, ẩn nấp trong hư không của Cửu Thiên Tiên Vực, mơ hồ để lộ ra uy nghiêm người bình thường không thể tiếp cận.
Mà ở góc Tây Bắc tầng dưới cùng của Thái Cổ Thần Đình, có một thành trì được xây bằng đá xanh, tên là Miêu Thành.
Lúc này, trong đại điện chính giữa Miêu Thành.
Miêu gia chủ Miêu Phi Phượng chưởng quản tòa Miêu Thành này, đang cùng mười vị gia chủ đến từ thành trị phụ cận tụ tập lại.
Mười vị gia chủ này, đứng đầu Hàn gia gia chủ Hàn Thiên Lập, đứng đầu Dương gia gia chủ Dương Âu, đứng đầu Tất gia gia chủ Tất Hồng Xương.
Toàn bộ gia tộc của họ đều có nội tình thâm hậu, hơn nữa thực lực bản thân phi phàm, sàn sàn như nhau với Miêu Phi Phượng.
Vì vậy, Miêu Phi Phượng vô cùng lễ đãi với họ, có vẻ vô cùng hữu hảo.
Mời đám Hàn Thiên Lập thưởng thức một ngụm linh trà thượng đẳng, Miêu Phi Phượng nói:
“Hôm nay mời chư vị gia chủ tới đây, chính là vì thương lượng công việc khai thác sông Thiên Hà với chư vị.”
“Căn cứ vào nguyên tắc hòa khí tối thượng, Miêu mỗ nhân hy vọng mọi người có thể cố tìm cái chung, hôm nay quyết định chuyện này, đừng lơ lửng không quyết, chư vị nghĩ thế nào?”
Hàn Thiên Lập nghe vậy gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Đám Dương Âu cũng tỏ vẻ đồng ý: “Quan hệ của mười một gia tộc chúng ta từ trước tới này không tệ, hôm nay ở trên địa giới của chúng ta xuất hiện linh quáng, phương thức lý tưởng nhất đương nhiên là cùng nhau khai thác, hợp lực hợp tác!”
Miêu Phi Phượng thấy thế, không khỏi gật đầu mà cười: “Hay!”
Ở bên ngoài Miêu Thành, nơi tiếp giáp với thành trì của mười vị gia chủ khác, có một con sông tên là sông Thiên Hà.
Mất ngày gần đây, có người phát hiện Tử Linh thạch thiên giai thượng phẩm ở đáy sông Thiên Hà.
Tin tức này rất nhanh đã truyền tới tai Miêu Phi Phượng và Hàn Thiên Lập.
Trải qua sự thăm dò của họ, phát hiện sông Thiên Hà chính là một thạch mỏ tiên thiên linh cực kỳ trân quý, ở đáy sông cất giấu vô số Tử Linh thạch thiên giai thượng phẩm.
Để mau chóng khai phá sông Thiên Hà, Miêu Phi Phàm đặc biệt mời đám Hàn Thiên Lập tới Miêu Thành thương lượng quyền khai thác.
Sở dĩ làm như vậy, ngoại trừ mười một gia tộc quan hệ thân thiết này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng.
Đó chính là mười một gia tộc, muốn lợi dụng sông Thiên Hà kết thành đồng minh.
Đồng thời tăng thực lực, bão đoàn thủ noãn, đối kháng Phong gia!
Thái Cổ Thần Đình có rất nhiều gia tộc, cường giả cũng không ít, tranh giành đấu đá lẫn nhau, thịnh suy lên xuống, đều là chuyện thường tình.
Mười một gia tộc bao gồm Miêu gia và Hàn gia, đều là những gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy ở Thái Cổ Thần Đình.
Nhưng thời gian trôi qua, mỗi thế hệ dần dần suy tàn, dần dần trở nên tầm thường trong Thái Cổ Thần Đình.
Mà sự tầm thường, có nghĩa là có nguy cơ bị người khác chiếm đoạt.
Để tự vệ, mười một gia tộc đều tìm kiếm sự bảo vệ từ Phong gia cấp trên.
Phong gia hiện đang ở đỉnh cao quyền lực, thế lực cực lớn, quả thực đã mang lại sự bảo vệ nhất định cho Miêu gia và mười một gia tộc khác.
Tuy nhiên, dưới mái nhà, mười một gia tộc trong những năm gần đây đã bị Phong gia ức hiếp và làm nhục.
Bây giờ, trên sông Thiên Hà xuất hiện một lượng lớn Thiên giai thượng phẩm Tử Linh Thạch, mang lại cho mười một gia tộc hy vọng trỗi dậy lần nữa.
Vì vậy bọn họ không còn muốn sống dưới sự lăng nhục của Phong gia nữa.
Mà phải trỗi dậy một lần nữa, thẳng lưng làm một con người.
Miêu Phi Phượng sau đó nói: “Muốn thoát khỏi dục vọng và quyền lực của Phong gia, chúng ta phải đẩy nhanh việc khai thác Tử Linh Thạch.”
“Đúng vậy!” Hàn Thiên Lập đứng dậy, “Phong gia những năm gần đây càng ngày càng không coi chúng là con người, ta đã sớm muốn thoát khỏi bọn họ từ lâu, lần này nhất định phải dùng Tử Linh Thạch thành công lật đổ!”
Dương Âu một bên hung hăng đập mạnh xuống bàn, đứng lên nói:
“Đúng vậy, nhất định chúng ta phải cắt đứt triệt để với Phong gia!”
“Phong gia mấy năm gần đây ức hiếp người quá đáng, bọn chúng đã cướp đi những nữ tử trẻ tuổi của Dương gia bọn ta để thỏa mãn sự dâm loạn của chúng, cuối cùng còn biến tất cả họ như một lò luyện để luyện hóa chúng. Ta sẽ ghi nhớ huyết hải thâm thù này trong lòng.”
Tất Hồng Xương nghiến răng nói:
“Lần trước một tên hộ vệ Phong gia đến Tất gia bọn ta, chỉ vì ghét bỏ người cha già của ta đã bỏ rơi chúng, mà ra lệnh bắt cha ta quỳ xuống trước mặt mọi người, thù này ta nhất định phải báo!”
Giống như họ, bảy vị gia chủ còn lại cũng vô cùng căm ghét Phong gia.
Khi nhắc tới chuyện gia tộc của họ vị Phong gia ức hiếp, ai nấy đều tức giận như lửa, nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thấy vẻ mặt của các gia chủ, Miêu Phi Phượng nói:
“Có chí ắt làm nên, lần này chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ hoàn toàn thoát khỏi Phong gia!”
Hàn Thiên Lập gật đầu nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Chư vị nhanh chóng cùng nhau bàn bạc về việc khai thác sông Thiên Hà đi!”
“Được!”
Dương Âu và những gia chủ khác nghe thấy lời này, lập tức đè nén cơn tức giận xuống, bình tĩnh nghĩ cách phân phối Tử Linh Thạch trong sông Thiên Hà.
Chương 894 Chương 894. Muốn động vào người của Miêu gia, trước tiên phải bước qua xác của ta.
Tuy nhiên, không chờ bọn họ thảo luận, một âm thanh kinh hoàng đột nhiên bùng nổ ở cửa đại điện.
Ầm ầm!!!
Một luồng linh khí cuồng loạn điên cuồng bùng nổ, thổi bay tất cả lính canh ở lối vào đại điện, cánh cửa điện trong nháy mắt cũng vỡ tan.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn màu xám lao tới, đưa theo hàng trăm cường giả ở cảnh giới Tôn Giả xông vào.
Hắn liếc nhìn đám người Mao Phi Phượng bằng ánh mắt ngạo mạn, cười khẩy:
“Một đám bọ ngựa, cũng muốn chống xe?”
“Trước mặt Phong gia, các ngươi chẳng là cái thá gì cả,vậy mà lại vọng tưởng muốn dựa vào sông Thiên Hà để xoay mình? Thật nực cười!”
Miêu Phi Phượng và mười một vị gia chủ khác ánh mắt đều phát lạnh, lộ ra sự căm phẫn sâu sắc.
“Đúng là con chó của Phong gia!”
Nam tử mặc áo choàng xám xông vào chính là gia chủ Quý gia, người đang ở tầng dưới cùng với đám người Miêu Phi Phượng, Quý Thương Hải.
Người này có bản tính bạc lực, tính tình hung tàn.
Nhưng đồng thời, hắn cũng là người cực kỳ nịnh nọt và rất được gia chủ Phong gia tín nhiệm.
Đám người Miêu Phi Phượng không ngờ rằng ngay khi họ mời Hàn Thiên Lập và những người khác đến, Quý Thương Hải đã dẫn người của hắn tới giết họ.
Điều này khiến Miêu Phi Phượng và những gia chủ khác cảm thấy khó chịu.
Quý Thương Hải cười dữ tợn: “Chửi đi, chửi thật mạnh vào!”
“Các ngươi càng chửi, lão tử càng thấy vui vẻ, bởi vì tiếp đây lão tử chẳng những giết chết các ngươi, còn chiếm sông Thiên Hà của các ngươi!”
Miêu Phi Phượng cau mày nói: “Hoá ra ngươi cũng đang nhòm ngó sông Thiên Hà!”
Hắn đột nhiên hiểu ra, Quý Thương Hải chắc chắn đã nghe được tin tức về sông Thiên Hà, vì thế mới bắt đầu theo dõi động thái của hắn và Hàn Thiên Lập.
Biết được hôm nay đám người Hàn Thiên Lập tới Miêu Thành cùng hắn bàn bạc công việc về sông Thiên Hà, Quý Thương Hải liền dẫn người xông tới.
Quả nhiên đúng như Miêu Phi Phương suy nghĩ.
Quý Thương Hải cười lạnh nói: “Đương nhiên, lão tử đã sớm phát giác ra âm mưu xâm phạm Phong gia của các ngươi, cho nên mới âm thầm theo dõi các ngươi.”
“Bây giờ thì tốt rồi, lão tử vừa vặn nhờ vào đó tiêu diệt các ngươi, chiếm đoạt sông Thiên Hà!”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Miêu Phi Phượng lạnh lùng nhìn, “Người cho rằng những người ngươi đưa đến này, có thể đối phó với mười một người bọn ta sao?”
Miêu Phi Phượng và mười một vị gia chủ đều có tu vi ở cảnh giới Đại Thánh sơ kỳ, lại đều được hưởng hàng vạn bí pháp huyền công gia trì.
Mặc dù thực lực của gia tộc tương đối suy yếu, nhưng có thể so sánh với những gia tộc cường giả khác trong Thái Cổ Thần Đình.
Trên thực tế, mỗi người bọn họ thực lực đều rất lợi hại.
Mà mọi người đều biết, Quý Thương Hải cũng không hơn cảnh giới Đại Thánh sơ kỳ, cộng thêm tuỳ tùng của hắn đều ở cảnh giới Tôn Giả hoặc Giả Đế, căn bản không thể đối phó được Miêu Phi Phượng và mười một gia chủ Đại Thánh Cảnh.
“Một mình ta là đủ!”
Trước sự ngạc nhiên của đám người Miêu Phi Phượng, Quý Thương Hải tỏ ra cao ngạo và tự tin: “Những người ta đưa đến đây đều chỉ là khán giả!”
“Đồ khốn!”
Trong số mười một gia chủ, một gia chủ tên Mã Nghị phẫn nộ bước ra:
“Nếu người đã xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, để ta thử xem ngươi có bản lĩnh đến đâu!”
Linh khí quanh người hắn nổ tung, hóa thành làn sóng sấm sét kinh hoàng bay lên trời.
“Bát Cực Thủ!”
Hai tay vung theo gió, tạo thành hai cơn cuồng phong nghịch thiên đánh trúng Quý Thương Hải.
Quý Thương Hải thấy vậy, vẻ mặt khinh thường: “Phế vật!”
Kim quang quanh người hắn loé lên, như chiến thần giáng lâm, khí thế vô cùng bá đạo.
Hắn thi triển chưởng phong, liền ngưng tụ một trăm ngàn thiên đạo thần lực, bắn về phía Mã Nghị.
Hô!!!
Một chưởng này thanh tao như tiên, sắc như kiếm.
Nó thực sự xuyên qua các tầng không gian tới trước mặt Mã Nghị với tốc độ mắt thường khó có thể bắt kịp.
Đám người Miêu Phi Phượng đều thấy kinh hãi: “Pháp chưởng thật mạnh mẽ!”
Họ với Quý Thương Hải cũng coi là rất quen thuộc, nhưng chưa bao giờ thấy hắn dùng pháp chưởng như vậy, điều này càng khiến họ thêm kinh hãi.
Bùm!!!
Chưởng phong cực kỳ sắc bén của Quý Thương Hải trực tiếp xuyên qua đòn tấn công của Mã Nghị, đánh mạnh vào ngực trái, xuyên qua cơ thể hắn lao ra từ phía sau.
Ngay sau đó là một tiếng hét thảm, Mã Nghị lùi về phía sau.
Sau khi ngã xuống đất, thân thể hắn như vỡ ra từng mảnh, vô số vệt máu phun ra tung toé, vô cùng thê thảm.
Đám người Miêu Phi Phượng vừa muốn tiến tới giải cứu hắn, thì họ liền thấy hai chân Mã Nghị run rẩy, chết ngay tức khắc.
“Hừ!”
“Một chưởng này rất mạnh, tuyệt đối không thua kém Chuẩn Tiên gia đích công pháp!”
Đồng tử đám người Miêu Phi Phượng co rút lại, cảm giác sau lưng có chút ớn lạnh.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của đám người Miêu Phi Phượng, Quý Thương Hải cười đắc ý:
“Ta đã sớm nói các ngươi không phải đối thủ của ta, các người vẫn nên đi cùng nhau, tránh lãng phí thời gian!”
Đám người Miêu Phi Phượng nghe vậy đều lộ ra sát ý cuồng bạo.
“Đồ khốn, vậy ta sẽ thành toàn cho người!”
Mười một vị gia chủ đều nâng chân khí của mình lên mức mạnh nhất.
Khí tức xung quanh hắn như biển, áp lực như thuỷ triều.
Từng luồng sát khí đáng sợ ùa ra như những đợt sóng điên cuồng.
“Thiên Đoạn Long Lôi!”
“Liệt Phong Trảm!”
“Xích Vũ Công!”
…..
Từng công pháp Thiên giai Thánh giai lần lượt được thi triển, tạo thành một chưởng giết chóc khổng lồ rơi về phía Quý Thương Hải.
“Ha ha, chỉ có vậy!” Quý Thương Hải hung hãn cười to, kích động sức mạnh chân nguyên, một luồng kim quang đột nhiên lóe lên.
Ầm!!!
Không gian mười vạn dặm rung chuyển, xung quanh hắn đột nhiên hình thành một kết giới màu vàng.
Kim quang tỏa sáng, phảng phất ấn thần, trần đầy sức mạnh huyền bí khó tả!
“Thiên Dương Thánh Ảnh Chưởng!”
Một chưởng này của Quý Thương Hải xé nát mười vạn tầng không gian, che phủ không gian trước mặt đám người Miêu Phi Phượng bằng thần lực vô biên.
“Hừ, một chưởng này thật lợi hại!”
Đám người Miêu Phi Phượng cản nhận được một chưởng này của Quý Thương Hải lộ ra uy lực bất diệt, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.
Bang!!!
Chương 895 Chương 895. Muốn động vào người của Miêu gia, trước tiên phải bước qua xác của ta. (2)
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, phong chưởng của Quý Thương Hải đã nghiền nát mọi đòn tất công của họ.
Kim quang mãnh liệt mang theo uy lực khủng bố, trút xuống như triệu đợt sóng biển, xuyên thấy cơ thể Miêu Phi Phượng một cách tàn bạo.
“A!”
Giữa tiếng kêu thê lương thảm thiết, đám người Miêu Phi phượng đều bị gãy xương, kinh mạch bị đánh cho nứt ra, ngã xuống đất.
Quý Thương Hải thấy thế liền cười điên cuồng:
“Nhìn kỹ chưa, đây chính là công pháo mà Phong gia ban cho ta!”
“Các ngươi ngay cả một chưởng cũng không chống đỡ nổi, sao có thể là kẻ thì của Phong gia!”
Đám người Miêu Phi Phượng nghe thấy điều này đều cảm thấy tuyệt vọng.
Theo những gì hắn nói, thì Phong gia quả thực rất mạnh, mạnh đến mức vượt mọi hiểu biết trước đây của họ.
Quý Thương Hải nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ, liền lần nữa ngẩng đầu cười điên cuồng:
“Cho nên có thể nói, lão tử giết các người như giết gà!”
Hắn bước về phía trước với sát khí vô biên, khiến đám người Miên Phi Phượng kinh hãi đến mức khuôn mặt họ trở nên vô cùng lạnh lùng.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay, một giọng nói già nua trầm thấp đột nhiên vang lên:
“Người muốn chạm vào Miêu gia ta, trước tiên phải bước qua xác của ta!”
Một cái bóng mờ ảo thoáng hiện, dần dần ngưng tụ thành thân thể rắn chắc.
Trong đại sảnh yên tĩnh.
Một lão già mặc áo choàng đen với mái tóc rối bù, hai tay chắp sau lưng đứng trước mặt Quý Thương Hải.
Nụ cười trên mặt Kỷ Thương Hải chợt cứng lại, hắn lập tức dừng bước.
Lão giả chỉ cao bằng nửa người thường, bọc trong bộ hắc y, trông càng nhỏ bé.
Nhưng giờ phút này Quý Thương Hải chẳng những không có nửa điểm khinh thường, ngược lại trong ánh mắt lộ ra kiêng kỵ thật sâu.
Hắn thấy thân hình lão giả đã hòa với không gian xung quanh, có loại cảm giác thiên nhân hợp nhất, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
Dựa vào kiến thức của Quý Thươn Hải,có thể đạt đến cảnh giới này, thực lực nhất định vượt qua Cổ Thần cảnh.
Chỉ có tu vi cấp bậc Cổ thần cảnh mới có thể tùy tâm sở dục vận dụng lực pháp tắc của thiên địa.
Mà thiên nhân hợp nhất đó chính là hiện thân của sự kết nối và dung hợp giữa bản thân và lực pháp tắc.
Nhìn có vẻ mơ hồ và hỗn loạn nhưng thực ra đó là biểu hiện của thực lực siêu cường.
"Lão giả này rất không đơn giản!"
Trong lòng Quý Thương Hải thầm kêu to.
Kết hợp với lời vừa rồi của lão giả, hắn thậm chí có thể suy đoán, lão giả này chính là cái vị tồn tại khủng bố kia của Miêu gia.
Trong đại điện nhanh chóng vang lên giọng nói kích động phấn chấn của Miêu Phi Phượng.
"Miêu Phi Phượng bái kiến lão tổ!"
Là gia chủ thế hệ này của Miêu gia, hắn đã sớm nhận ra chân dung của lão tổ Miêu gia từ trong bức họa ở từ đường và gia phả.
Mặc dù lão giả trước mắt đưa lưng về phía mình, Miêu Phi Phượng vẫn có thể đoán ra được thân phận của lão.
Bởi vì trên người lão tổ Miêu gia có một loại uy nghiêm khó tả.
Và tư thái thiên nhân hợp nhất hắn thể hiện ra, càng nói rõ hắn là chúa tể của Miêu gia!
Hàn Thiên Lập, Dương Âu và các gia chủ khác nghe được lời này, ánh mắt đều run rẩy, lộ vẻ vô cùng kính sợ.
Sau đó sắc mặt mọi người lập tức vui vẻ, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Miêu gia lão tổ!”
Bọn họ thầm nghĩ, bản thân phen này không phải chết nữa!
Bởi vì Miêu gia lão tổ thực lực siêu cường, mạnh đến mức vang danh kim cổ, chấn kinh vô số thế hệ.
Mà danh hiệu "Miêu nhất đao" của hắn càng sét đánh giữa trời, khiến vô số Thái cổ thần đình gia tộc cảm thấy kính sợ.
Miêu Nhất Đao!
Ba trăm vạn năm trước, tại Thái cổ thần đình đại điện, trong bão tuyết dày đặc, một đao chém đứt tám Thánh Anh thiên hồ cấp bậc yêu tổ, một trận chiến uy chấn hai tầng Thái cổ thần đình.
Đao pháp tiên giai của hắn có thể chặt đứt pháp tắc, khiến vô số anh hùng phải cúi đầu.
Có thể tưởng tượng, ở trước mặt hắn, Quý Thương Hải chỉ là một con búp bê đất sét có thể tùy ý nhào nặn, căn bản không thể so sánh!
"Hóa ra ngươi vẫn còn sống!" Giọng điệu của Quý Thương Hải tràn đầy sợ hãi và kiêng kỵ.
Hắn căn bản không nghĩ đến, hóa ra nhân vật truyền kỳ của ba vạn năm trước vẫn còn sống.
Điều này khiến hắn sợ hãi, không khỏi có chút run rẩy.
Miêu gia lão tổ nói: “Lão tổ ta vốn không có ý định ra tay, nhưng hậu duệ Miêu gia của ta không đối phó được công pháp chuẩn tiên giai của ngươi, lão tổ ta đành phải miễn cưỡng xuất hiện, đến dạy ngươi làm người!"
Quý Thương Hải nghe vậy chợt hít một hơi khí lạnh.
Miêu gia lão tổ này quả thực không hổ cái danh Miêu Nhất Đao, ngữ khí nói chuyện tràn đầy bá đạo cương mãnh, hung hãn giống như đao pháp của hắn hùng hổ bức người.
Nhưng chuyện đến nước này, tên đã trên dây, Quý Thương Hải tự biết đã không còn đường lui.
Hắn đành phải cắn chặt răng, điên cuồng nâng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể lên đến đỉnh phong, ngưng tụ linh lực vô tận của đại thánh cảnh đánh ra một chưởng.
"Đi chết đi!"
"Thiên Dương Thánh Ảnh Chưởng!"
Miêu gia lão tổ giơ tay phải ra, lấy ra trong tay một thanh kim đao long văn, nghênh đón một chưởng hung mãnh của Quý Thương Hải.
"Tìm chết!"
Thân hình thấp bé của hắn đột nhiên đứng lên, bộc phát khí thế giống như bạo long hồng hoang, ngang ngược xông ra ngoài.
Tay giơ đao hạ, kim quang chợt lóe !
Ầm! ! !
Một đao này trực tiếp đập nát chưởng phong của Quý Thương Hải.
"Cái này. . . " Quý Thương Hải nhìn thấy màn này không khỏi co con ngươi lại, đao pháp quá mạnh!
Không đợi hắn phản ứng lại, Miêu gia lão tổ lại chuyển lưỡi đao, một đạo đao mang kim sắc ác liệt phi phàm nhanh như chớp rơi xuống.
Răng rắc! ! !
Quý Thương Hải chỉ cảm thấy hai tay đau nhức, cúi đầu nhìn thấy hai tay của mình đã bị chặt đứt, máu tươi đầm đìa phun ra như suối.
Đám Miêu Phi Phượng nhìn thấy cảnh tượng này đều chấn động không thôi: "Một đao liền chặt đứt hai tay của Quý Thương Hải, lão tổ thật sự rất mạnh!"
Nhìn thấy máu tươi phun ra từ hai tay của Quý Thương Hải, tất cả họ đều tỏ ra hưng phấn.