Hàn Tuấn và Giang Dung đều không ngờ, Hàn Hoằng Chính vậy mà mời những kẻ mạnh này tới.
Hàn Tuấn vội nhìn Giang Dung một cái, chỉ thấy nàng vẫn cúi đầu, cơ thể rụt lại một chỗ, rất có tư thái điềm đạm đáng yêu.
Rất hiển nhiên, Giang Dung cực kỳ kiêng kỵ Lôi Đỉnh Tiêu.
Hàn Tuấn đau lòng khẽ cắn môi, vội che trước người Lôi Đỉnh Tiêu nói:
“Đã như vậy, thì làm phiền Cửu Dương chân nhân! Xin mời!”
Giang Dung thấy Hàn Tuấn yểm hộ mình, vội vàng cố gắng áp chế quỷ khí trong cơ thể, tránh sự xâm nhập của Bát Quái Thuần Dương Chi Hỏa của Lôi Đỉnh Tiêu.
Về phần mật thất dưới đại sảnh, cách mặt đất đủ xa, lại có nàng gia trì quỷ trận khống chế, hoàn toàn có thể không lộ ra chút dấu vết nào.
Nàng âm thầm tự nói với mình, chỉ cần mình đủ khiêm tốn không lộ ra, có lẽ có thể dựa vào tu vi Tôn Giả Cảnh né tránh sự dòm ngó của Lôi Đỉnh Tiêu.
“Hả?”
Ngoài dự liệu của Hàn Tĩnh và Giang Dung, Lôi Đỉnh Tiêu nhạy bén nhìn Giang Dung.
Rõ ràng có thể thấy được, đôi mắt đen nhánh của Lôi Đỉnh Tiêu nháy mắt biến thành đỏ, lóe ra hai luồng sáng chói Thuần Dương hỏa quang, làm như nhìn thấu hết thảy.
“Trước Thiên Hỏa Thần Mục của bổn tọa, con quỷ ngươi còn muốn ẩn nấp?”
Lôi Đỉnh Tiêu quát to một tiếng, giọng nói như sấm, chấn động đến cả vương phủ khẽ run lên.
Giang Dung kêu thảm một tiếng, lùi lại mấy bước dưới giọng nói đáng sợ này, vô cùng căm hận nhìn chằm chằm Lôi Đỉnh Tiêu:
“Lão đạo mũi trâu chết tiệt!”
Hàn Hoằng Chính và mọi người tới phùng viếng thì bị cuộc nói chuyện của họ làm cho sợ ngây người.
Cửu Dương chân nhân lại gọi Vương phi là quỷ, đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Không đợi mọi người hoàn hồn.
Lôi Đỉnh Tiêu lấy ra một thanh kiếm bằng gỗ gụ có tay cầm bằng vàng, vận ra một đạo chưởng tâm lôi quấn quanh trên đó, vút lên trời cao bổ về phía Giang Dung.
“Chịu chết đi!”
Vẻ mặt Giang Dung phát lạnh, toàn thân quỷ khí như thủy triều, hình thành một đạo tối đen quỷ khí hộ thuẫn.
Bàn tay ngọc của nàng vung lên, hóa thành hai bàn tay đen kịt thật lớn giữa không trung.
“Toái tâm quỷ thủ!”
Bùm!
Kiếm gỗ của Lôi Đỉnh Tiêu phá vỡ quỷ thủ, kiếm khí còn sót lại mang theo lôi lực hóa thành một luồng sáng màu đỏ, nhanh như chớp xuyên qua bụng Giang Dung.
“A~”
Giang Dung kêu thảm một tiếng rồi liên tục lui về phía sau, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Nàng lộ ra vẻ mặt vô cùng oán hận.
Nếu có thể thôn tính hết đám người trong mật thất Nhạc Tại Điền, nàng có thể đạt tới đế cảnh tu vi, cũng sẽ không bị lôi Đỉnh Tiêu nghiền ép như thế.
Đáng tiếc…
“Mẫu phi!”
Hàn Tuấn đau lòng kêu một tiếng, muốn đi lên đỡ lấy Giang Dung.
Nhưng hắn vừa mới bước ra, trong đại sảnh vang lên tiếng hét chói tai xé ruột xé gan: “Trời ơi, đó là cái gì?”
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào bụng Giang Dung.
Chỉ thấy bạch quang như dịch.
Bụng Giang Dung bị Lôi Đỉnh Tiêu đâm thủng xuất hiện một cái cửa động to bằng nắm tay, bên trong điên cuồng phun ra giòi bọ màu trắng cực lớn to bằng ngón trỏ.
Những con giòi bọ này sau khi rơi trên mặt đất thì nhanh chóng nhúc nhích, tản ra một mùi hôi thối cực kỳ nồng đậm,
Một màn này, thật sự khiến mọi người ở đây khó chịu, nôn mửa không ngừng.
“Quỷ! Thì ra ngươi thật sự là quỷ!”
Giờ phút này Hàn Hoằng Chính đã hoàn toàn hiểu ra mọi thứ, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Giang Dung: “Khó trách đệ đệ của ta đột nhiên chết bất đắc dĩ, nhất định là hắn đã bị ác quỷ ngươi hãm hại!”
Hàn Tuân vội nói: “Bệ hạ, mẫu phi không sát hại phụ vương, là phụ vương…”
“Ngươi câm miệng!” Hàn Hoằng Chính tức sùi bọt mép, vẻ mặt sát khí: “Đồ khốn nạn, ngươi dám bảo vệ ác quỷ này, ngươi cũng là hung thủ sát hại Văn Thắng!”
Nói xong, Hàn Hoằng Chính lấy thanh kiếm ra, muốn chém Hàn Tuấn.
Hàn Tuấn cảm nhận được một cơn ớn lạnh sâu thẳm bao trùm lấy, vội giật mình nói:
“Bệ hạ tha mạng, ta không biết mẫu phi là quỷ!”
“Nói cho cùng, ta cũng bị mẫu phi lừa!”
Hắn thấy thực lực của Cửu Dương chân nhân Lôi Đỉnh Tiêu siêu việt, mà bá phụ của mình Hàn Hoằng Chính sát khí lẫm liệt, quyết định trở mặt với Giang Dung ngay tại chỗ.
Im bặt không đề cập tới việc mình biết nàng là quỷ, hơn nữa còn giúp nàng hấp thụ tinh nguyên của người sống để nâng cao tu vi.
“Tuấn Nhi, ngươi…”
Giang Dung phía sau vốn định ra tay ngăn cản Hàn Hoằng Chính giết Hàn Tuấn, nào ngờ Hàn Tuấn lại thay đổi sắc mặt tại chỗ, phủ nhận quan hệ với mình.
Thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Hàn Tuấn xoay người, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Dung:
“Ác quỷ, nhà chúng ta đổi xử với ngươi không tệ, ngươi dám lừa gạt chúng ta như thế, ngươi tội đáng muôn chết!”
“Cửu Dương chân nhân, xin mau ra tay giết ác quỷ này!”
Lôi Đỉnh Tiêu khinh miệt nhìn Hàn Tuấn một cái, bước ra, lôi quang bùng nổ.
“Cửu Dương Chân Vũ Kiếm!”
Hắn dùng mười vạn chưởng lôi bao trùm lên Tử Kim Đào Mộc Kiếm, một kiếm chém ra Liệt Thiên chi uy.
Tuy Giang Dung thúc giục quỷ khí toàn lực ngăn cản, bất đắc dĩ tu vi thấp hơn Lôi Đỉnh Tiêu một bậc, căn bản không chống đỡ được, bị bổ một kiếm trên đỉnh đầu.
Bùm!
Cơ thể uyển chuyển của nàng ngay lập tức bị kiếm khí xé rách.
Giòi bọ trắng như thủy triều điên cuồng bắn tung tóe xung quanh như đang liều mạng, mùi hôi thối tanh ác làm cho cả tòa vương phủ như rơi xuống địa ngục.
Hàn Hoằng Chính nhíu mày nhìn tất cả: “Hoang Đường! Thật là vô cùng hoang đường!”
“Ta đường đường là hoàng thân của Vân Hạ Quốc, vậy mà cưới một con quỷ hôi thối không chịu nổi như thế làm vương phi!”
Hàn Tuấn vội nịnh nọt nói: “May là bệ hạ tới đúng lúc, nếu không một khi thực lực của con quỷ này tiến thêm một bước, chắc chắn hậu quả khôn lường!”
Ánh mắt Hàn Hoằng Chính lạnh lùng rơi lên người Hàn Tuấn: “Ngươi thật sự không biết nàng ta là quỷ?”
Hàn Hoằng Chính là một hoàng đế, thị lực đương nhiên không giống bình thường.
Chương 782 Chương 782. Trở mặt còn nhanh hơn lật sách! (2)
Ngay từ đầu hắn đã phát hiện giữa Hàn Tuấn và Giang Dung có chút mập mờ.
Từ lúc Hàn Tuấn yểm hộ cho Giang Dung, đến khi Giang Dung lộ ra ánh mắt từ yêu chuyển hận với hắn, những thứ này đều không thoát khỏi ánh mắt của Hàn Hoằng Chính.
Nội tâm Hàn Tuấn hơi lạnh, có chút sợ hãi khi đối mặt với uy thế của Hàn Hoằng Chính.
Nhưng, hắn nghĩ đến Giang Dung đã chết, chuyện giữa hắn và Giang Dung từ nay về sau tan thành mây khói, thế là lắc đầu nói:
“Bệ hạ minh giám, điệt nhi quả thật không biết nàng ta là quỷ!”
Ầm ầm~
Một tiếng vang thật lớn truyền tới từ phía sau đại sảnh.
Giang Dung đã chết, khiến cho quỷ trận mà nàng bày ra lập tức biến mất, Nhạc Tại Điền và trăm đại đông chủ có thể từ mật thất lao ra.
Nhạc Tại Điền căm tức nhìn Hàn Tuân nói: “Vân thân vương thế tử, rõ ràng là ngươi và con quỷ kia hợp mưu hãm hại chúng ta, ngươi dám thề thốt phủ nhận?”
Hàn Tuấn vội vàng ngụy biện: “Ta…”
Xì!
Không đợi hắn nói đến chữ thứ hai, kiếm của Hàn Hoằng Chính đã xuyên qua tim hắn.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, mà ngươi lại lừa ta một lần nữa!”
“Xem ra ngươi muốn thừa dịp phụ vương ngươi qua đời, song tú song tê đến già với con quỷ có bề ngoài xinh đẹp này, bởi vậy mới lập kế hoạch hãm hại nhiều tông chủ như vậy, giúp nàng ta tăng tu vi.”
“Đáng tiếc, phế vật như ngươi ngay cả người mình yêu mà ngươi cũng có thể phản bội, căn bản không qua được mắt ta!”
Hàn Hoằng Chính rút kiếm ra, một cước đá Hàn Tuấn ngã xuống đất, mắt thấy hắn hoàn toàn tắt thở, lúc này mới hết giận.
Nhạc Tại Điền và hàng trăm đại tông chủ vội vàng tiến lên, cung kính hành lễ với Lôi Đỉnh Tiêu:
“Đa tạ Cửu Dương chân nhân ra tay cứu giúp!”
Lôi Đỉnh Tiêu mặc bát quái đạo bào, trong mắt họ giống như chân tiên đắc đạo.
Lôi Đỉnh Tiêu khẽ gật đầu, rất có uy nghiêm và khí phách của kẻ mạnh đứng đầu.
Hả?
Nhưng lập tức ánh mắt hắn lóe lên, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Chỉ thấy Giang Dung ngã trên mặt đất với bộ da rách nát, một con giòi đầu đỏ thân trắng to bằng cánh tay mãnh liệt vọt ra.
Sau khi thấy hình dạng của nó, đồng tử Lôi Đỉnh Tiêu không khỏi co rụt lại:
“Huyết tinh thi trùng!”
Huyết Tinh Thi Trùng!
Đây là một loại tiên thiên thi trùng cực kỳ hiếm có và quý giá.
Chúng nó sinh ra từ một ít thi thể vô cùng cổ xưa, có khí vận và tiềm lực mạnh hơn những con thi trùng bình thường.
Chúng thường có thể thôn phệ một ít bản mạng tinh huyết cuối cùng còn sót lại của những thi thể này rồi để tụ vào trong não bộ của chúng.
Do đó não bộ của chúng có màu đỏ rực, giống như màu máu.
Cho nên chúng được mệnh danh là "Huyết Tinh Thi Trùng".
Nếu phi trùng bình thường sẽ có phẩm chất là Địa Giai, như vậy phẩm chất của chúng nó chính là Thánh Giai, thậm chí có thể là Chuẩn Tiên Giai.
Bởi vậy có thể thấy được chúng nó hiếm có và quý giá đến mức nào.
Cửu Dương Chân Nhân Lôi Đỉnh Tiêu không ngờ rằng đêm nay mình sẽ gặp phải một con Huyết Tinh Thi Trùng.
Đối với người trong Quỷ Tông như hắn mà nói, quả thực giống như nhặt được bảo vật từ thiên ngoại vậy.
Nếu hắn mang con Huyết Tinh Thi Trùng về để luyện hóa, hắn khẳng định bản thân mình chắc chắn có thể tăng lên nửa đại cảnh giới ngay tại chỗ!
"Bản Chân Nhân ở trước mặt, ngươi còn có thể trốn đi chỗ nào?"
Lôi Đỉnh Tiêu cười lạnh một tiếng.
Hắn lấy ra linh khí mà bản thân mình chuyên môn dùng để phong ấn quỷ vật, nhắm vào con Huyết Tinh Thi Trùng rồi vung về phía nó.
Ầm!
Một luồng sáng màu đen bất chợt giáng xuống, làm cho linh khí của Lôi Đỉnh Tiêu nổ thành bột mịn.
Một cỗ uy áp cực kỳ cường đại trong nháy mắt bao phủ cả tòa vương phủ, trong không gian lập tức tràn ngập quỷ khí màu đen.
Ngoài ra còn có vô số oán linh ác quỷ kinh khủng đang rít gào, làm cho cả tòa vương phủ trông vô cùng đáng sợ giống như luyện ngục trên nhân gian.
"Đây là..."
Lôi Đỉnh Tiêu kinh ngạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên bầu trời phía trên vương phủ có một bóng người màu đen đang lơ lửng trên đó.
Khí chất của hắn vô cùng quỷ dị, khó có thể diễn tả bằng lời, quanh thân có sương mù quỷ dị bao phủ, vừa nhìn đã biết đây là một siêu phàm cao thủ.
Đối mặt với bóng đen này, trăm vị Tông chủ như Nhạc Tại Điền đều lộ vẻ mặt kinh hãi, yên lặng nuốt nước bọt.
Bóng đen Tống Hàn nở một nụ cười lạnh lùng:
"Một tên Tông chủ phế vật lại vọng tưởng chạm vào bảo bối của Huyết Hồn Tông bọn ta, thật sự là buồn cười!"
Tay phải của hắn mở ra, một luồng khói đen giáng xuống, cuộn con Huyết Tinh Thi Trùng lên.
Tống Hàn liếc nhìn con Huyết Tinh Thi Trùng đang cầm trong tay, khẽ lắc đầu thở dài một hơi.
Còn thiếu một chút nữa là con Huyết Tinh Thi Trùng có thể đạt tới Đế Cảnh, biến thành Trùng Vương.
Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn lại mỉm cười.
Cũng may Huyết Tinh Thi Trùng không có việc gì, được hắn cứu kịp thời.
Nếu rơi vào tay tên Lôi Đỉnh Tiêu kia, vậy thì sau khi trở về sẽ không thể giải thích được với Tông chủ!
Nghĩ đến sự đáng sợ của Tông chủ, trong lòng Tống Hàn khẽ run lên, vội vàng thu hồi Huyết Tinh Thi Trùng.
Lúc này.
Lôi Đỉnh Tiêu, Nhạc Tại Điền cùng với các vị Tông chủ khác đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên và khiếp sợ.
Vừa rồi bọn họ nghe thấy rõ ràng, Tống Hàn nói bản thân mình là người của Huyết Hồn Tông.
Mà Huyết Hồn Tông, đối với Lâm Châu, thậm chí với cả Trung Thổ Thần Châu mà nói là một tông môn quỷ tu có uy danh hiển hách.
Tục truyền Tông chủ của bọn họ chính là một ác quỷ trốn khỏi Cửu U luyện ngục chạy tới đây, một đêm thôn phệ hơn trăm vị cường giả Đế Cảnh, cuối cùng biến thành một quỷ tu hình người.
Môn phái có số lượng môn hạ và quỷ tu không dưới ba trăm vạn, trong đó có rất nhiều nhân vật rất có thiên phú, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Mười ba vạn năm trước, Huyết Hồn Tông là một tồn tại làm cho vô số cường giả võ đạo ở Trung Thổ Thần Châu khi nghe thấy đều phải thay đổi sắc mặt.
Chương 783 Chương 783. Đại kiếp nạn của nhân gian, Huyết Hồn Tông!
Nhưng nơi bọn họ đi qua, gần như đều có hài cốt khắp mặt đất, ác linh như nước, một vùng luyện ngục nơi nhân gian.
Phải đến khi bọn họ bị rơi vào thế hạ phong trong cuộc đọ sức với Hồng Lâu, bọn họ mới dần dần rời xa nhân gian, mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy.
Đám người Lôi Đỉnh Tiêu, Nhạc Tại Điền không ngờ rằng, sau nhiều nằm như vậy, Huyết Hồn Tông lại quay trở về nhân gian.
Điều này làm cho bọn họ có linh cảm, Trung Thổ Thần Châu, thậm chí đại lục Thương Long sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu khác.
"Chẳng trách sẽ xuất hiện một tiên thiên bảo vật như Huyết Tinh Thi Trùng này, hóa ra là do Huyết Hồn Tông thả ra!"
Lôi Đỉnh Tiêu nghĩ thầm, sau đó cắn răng nói: "Huyết Hồn Tông, thậm chí là các tông môn thuộc Tà Quỷ đạo, là thứ mà nhân sĩ chính đạo đều có thể tru diệt!"
"Chết đi cho ta!"
Hắn phun ra một ngụm bản mệnh tinh huyết lên thanh kiếm gỗ đào, trong phút chốc kiếm gỗ đào tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ, thuần dương kiếm khí tung hoành ngàn dặm.
"Cửu Dương Chân Võ Kiếm!"
Một đạo kiếm quang kinh thiên chém ra, kéo theo vạn đạo sấm sét, xuyên qua bầu trời đêm, bắn về phía Tống Hàn.
"Ta đã nói ngươi là đồ phế vật, ngươi còn dám ra tay?"
Ánh mắt của Tống Hàn trở nên lạnh lùng, tay phải ngưng tụ một đạo quỷ khí nồng đậm, mạnh mẽ chụp xuống.
"Cửu Âm Quỷ Chưởng!"
Ầm ầm!
Quỷ chưởng màu đen khổng lồ đầu tiên nghiền nát kiếm quang và lôi quang, sau đó giống như thủy triều ngàn dặm không ngừng rung động trong hư không, mạnh mẽ đánh lên trên người Lôi Đỉnh Tiêu.
Răng rắc!
Âm thanh của tiếng xương gãy vang lên, Lôi Đỉnh Tiêu kêu lên một tiếng thảm thiết, dưới làn sóng khí đáng sợ của quỷ chưởng ngã nặng nề xuống đất.
Mắt hắn như muốn nứt ra nhìn về phía Tống Hàn: "Tu vi thật mạnh!"
Với tu vi Đế Cảnh của hắn nhưng không thể ngăn được một chiêu của Tống Hàn, hắn suy đoán Tống Hàn có thực lực có thể so sánh với Đại Thánh Cảnh.
Mấy trăm vị Tông chủ như Nhạc Tại Điền thấy Lôi Đỉnh Tiêu bị đánh bại chỉ trong một chiêu, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều có tu vi là Tôn Giả Cảnh, đối mặt với Tống Hàn thật sự không đáng để nhắc tới.
Điều này cũng làm cho bọn họ thật sự cảm nhận được, Huyết Hồn Tông là một quỷ tông cường đại đến mức nào.
Tuy nhiên!
Đối mặt với quỷ tu của Huyết Hồn Tông, thân là tu sĩ chính đạo, bọn họ giống như đã tên đã trên dây, chỉ có thể cùng nhau chiến đấu đến chết.
"Mọi người cố gắng hết sức cho ta, nhất định phải tru diệt lão quái vật này!"
Nhạc Tại Điền hét lớn một tiếng, cùng với các vị Tông chủ khác đồng thời dùng toàn lực tấn công về phía Tống Hàn.
Tống Hàn cười lạnh: "Chỉ là một đám kiến vô dụng, dù có nhiều người hơn thì có ích gì?"
"Cửu Âm Quỷ Chưởng!"
Hai tay của hắn bắt lấy vô hạn quỷ khí nồng đậm, chậm rãi biến chúng thành một làn sương mù quỷ dị trên không trung rồi vỗ xuống.
Ầm ầm!
Âm thanh to lớn chấn động phạm vi ngàn dặm, khiến cho cả tòa vương phủ bị rung chuyển.
Đám Tông chủ Nhạc Tại Điền tuy rằng đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng thực lực của bọn họ kém Tống Hàn nhiều lắm, ưu thế về nhân số căn bản không thể thể hiện ra.
Bọn họ đều cảm giác thân thể của mình giống như bị mười ngọn núi lớn điền cuồng đè xuống, ầm ầm ngã xuống đất, xương cốt toàn thân lần lượt bị nghiền nát, kinh mạch vỡ tung, đau đến mức bọn họ thiếu chút nữa muốn la hét đến mức xé rách cổ họng.
Đám người Hàn Hoằng Chính ở một bên nhìn thấy cảnh này sợ tới mức trái tim như muốn vỡ nát, dưới uy áp của Tống Hàn phải liên tục lui về phía sau, sống lưng lạnh toát như bị ngâm trong nước lạnh, toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh.
"Quá mạnh! Thật sự là quá mạnh!"
"Một tên quỷ tu đã đáng sợ như thế, thật sự không dám tưởng tượng một khi Huyết Hồn Tông dốc toàn bộ lực lượng, nhân gian sẽ gặp phải kiếp nạn như thế nào!"
Hàn Hoằng Chính điên cuồng hét lên trong lòng.
Hắn không khỏi nghĩ rằng, nếu Lâm Hiên có mặt ở đây, nhất định có thể dễ dàng giây sát Tống Hàn, tên quỷ tu cường đại này.
Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, hắn căn bản không ngờ rằng sẽ xuất hiện cảnh tượng này, cho nên không thỉnh cầu Lâm Hiên đi cùng mình.
Hiện tại nói cái gì cũng đã chậm, Tống Hàn nhất định sẽ không buông tha bất kỳ người nào trong Vương phủ!
"Ha ha ha!"
Nhìn thấy đám người Nhạc Tại Điền cũng bị đánh ngã xuống đất, Tống Hàn không khỏi ngửa đầu cười điên cuồng, lấy Huyết Tinh Thi Trùng ra rồi nói:
"Xem ra, bản trưởng lão phải tự mình ra tay giúp ngươi mới có thể giúp ngươi biến thành trùng vương!"
"Hiện tại mấy tên phế vật này đã mất đi sức lực phản kháng, ngươi cứ tận tình thôn phệ đi!"
Ban đầu, Huyết Hồn Tông thả Huyết Tinh Thi Trùng ra ngoài là muốn dùng phương thức dưỡng cổ, để cho chúng nó tự mình trưởng thành thành trùng vương.
Sau đó, những trưởng lão khống chế thi trùng này sẽ ra mặt, mang chúng nó về tông môn luyện hóa thành tiên thiên linh bảo.
Nhưng con Huyết Tinh Thi Trùng trước mắt này lại gặp nguy hiểm.
Tống Hàn cũng chỉ có thể ra mặt cứu nó, hơn nữa trợ giúp nó thôn phệ huyết khí và tinh nguyên của cường giả.
Tuy rằng việc này có hiệu quả kém hơn một chút so với việc dưỡng cổ, nhưng đã là biện pháp trong lúc không có biện pháp, còn tốt hơn nhiều so với việc thi trùng bị giết.
Tống Hàn lật bàn tay của mình, hình thành ra một đạo quỷ khí quỷ dị bắn về phía đám người Lôi Đỉnh Tiêu.
Ầm!
Quỷ khí quỷ dị nổ tung, hóa thành một làn sương mù quỷ dị màu đen bao phủ cả tòa vương phủ.
Hễ là người ở trong vương phủ đều cảm giác được một cỗ huyền lực đáng sợ đang xâm nhập thân thể của mình, mạnh mẽ cướp đi khí huyết và sinh cơ của mình.
Mà Huyết Tinh Thi Trùng trong tay Tống Hàn bỗng nhiên trở nên sinh động, ánh sáng màu đỏ trên đầu nó chợt lấp lóe, dường như đang rất hưởng thụ quá trình thôn phệ này.
"Nghiệp chướng, ta sẽ không cho ngươi thực hiện được mục đích!"
Chương 784 Chương 784. Đại kiếp nạn của nhân gian, Huyết Hồn Tông! (2)
Lôi Đỉnh Tiêu thê lương hô lên một tiếng, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, dùng tay phải ném lên trời cao.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được, tia sáng màu máu này xuyên thấu qua màn đêm sâu thẳm, đến độ cao ngàn dặm trên trời cao thì biến thành một vầng mặt trời màu máu.
"Tín hiệu cầu cứu?"
Tống Hàn hơi nhíu mày.
Tuy rằng hắn không biết vầng mặt trời máu này rốt cuộc là cái gì, nhưng bằng cảm giác, hắn đoán đây là tín hiệu cầu cứu do Lôi Đỉnh Tiêu phát ra.
Lôi Đỉnh Tiêu cả giận nói: "Vầng mặt trời máu này chính là huyền kĩ cầu cứu của tông môn ta!"
"Ánh sáng của vầng mặt trời máu này có thể chiếu xa mười triệu dặm, không chỉ các đệ tử môn đồ của Cửu Dương Tông ta, mà ngay cả những tông môn chính đạo nhận ra dấu hiệu này đều sẽ chạy đến đây ứng cứu!"
Để cứu mạng, giờ khắc này Lôi Đỉnh Tiêu cũng bất chấp thể diện, sử dụng cái huyền kĩ này.
Mà hắn còn có một mục đích khác, chính là lợi dụng huyền kĩ này để làm Tống Hàn cảm thấy sợ hãi.
Nếu Tống Hàn kiêng kị rất nhiều cao thủ của tông môn chính đạo sắp xuất hiện, chưa biết chừng hắn sẽ thu tay lại rồi rời đi.
"Ha ha ha, thật buồn cười!" Tống Hàn cũng lộ vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
"Cho dù ngươi có triệu tập nhiều người hơn thì thế nào?"
"Bản trưởng lão có thể lập tức biến toàn bộ các ngươi thành tro bụi, căn bản sẽ không có ai kịp thời tới đây để cứu các ngươi!"
Ngay khi hắn vừa nói xong những lời này, một giọng nói tràn ngập từ tính của một nam tử trẻ tuổi vang lên:
"Vậy cũng không nhất định!"
Ừm?
Mọi người vội nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chỉ thấy một luồng sáng màu trắng cắt ngang màn đêm, hóa thành một mỹ công tử mặc y phục màu trắng đứng lơ lửng trong hư không.
Hắn giống như một vị thần minh, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến cho mọi người có cảm giác rằng hắn không phải người trên thế gian này.
Về phần bốn tiểu bảo bối trong lòng hắn lại đáng yêu như những con búp bê, khiến cho người ta một mực khó quên.
"Hắn là..."
Ánh mắt của Lôi Đỉnh Tiêu, Nhạc Tại Điền và hơn trăm vị Tông chủ đều run rẩy, có cảm giác kích động đến mức không thể hô hấp.
Bọn họ đã đại khái đoán được thân phận Lâm Hiên, chỉ là trong chốc lát không thể tin được, lúc này bọn họ lại gặp được một nhân vật như vậy.
Nhưng Hàn Hoằng Chính lại không nhịn được hô to một tiếng: "Đế phu!"
Trong lòng hắn đang mừng như điên, hắn vốn tưởng rằng đêm nay mình nhất định sẽ bị Huyết Tinh Thi Trùng thôn phệ.
Không ngờ rằng vào lúc mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, Lâm Hiên lại giá lâm!
Mà Tống Hàn vẫn luôn lộ vẻ mặt kiêu ngạo, sau khi nghe thấy hai chữ "Đế phu", sắc mặt không khỏi thay đổi, trở nên đặc biệt nghiêm túc.
Hắn nhìn về phía Lâm Hiên: "Đế phu của Bắc Huyền Thiên!"
Ánh mắt của Lâm Hiên thản nhiên dừng lại trên người hắn, bàn tay phải trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vung lên một cái.
Ầm!
Tống Hàn chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị mười vạn ngọn núi lớn đè xuống, trong đầu vang lên một tiếng nổ vang, trước mắt tối sầm lại rồi ngã xuống mặt đất.
Sau khi Tống Hàn ngã xuống đất, Huyết Tinh Thi Trùng trong tay hắn bị dọa sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngay khi nó muốn chạy trốn, Lâm Hiên tiện tay chỉ một cái, một đạo lôi hoả huyền diệu mạnh mẽ giáng xuống, lập tức thiêu nó thành tro bụi.
Tê ~
Cảnh tượng này làm cho những vị Tông chủ ở đây như Lôi Đỉnh Tiêu, Nhạc Tại Điền, và cả đám người Hàn Hoằng Chính cảm thấy vô cùng chấn động.
Từ lúc Lâm Hiên xuất hiện cho đến bây giờ, hắn chỉ cử động tổng cộng hai lần.
Đầu tiên là khẽ vung bàn tay, sau đó là một cái chỉ tay, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái nhưng thực tế lại vô cùng uy lực.
Hắn xoay chuyển thế cục một cách dễ dàng.
Đám Tông chủ Lôi Đỉnh Tiêu và Nhạc Tại Điền vội cúi người hành lễ:
"Đế phu uy vũ!"
"Nếu không có đế phu ra tay, chúng ta chắc chắn đã bị quỷ tu tàn sát, ân này nhất định khắc trong tâm khảm, vĩnh viễn không quên!"
Đám người Hàn Hoằng Chính cũng lộ vẻ mặt biết ơn, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu nói lời cảm tạ.
Lâm Hiên thản nhiên liếc nhìn bọn họ: "Chỉ một cái nhấc tay mà thôi, không cần phải không ngừng cảm tạ như thế."
"Vâng!"
Đám người Lôi Đỉnh Tiêu vội vàng đứng dậy, nhìn lên bóng dáng áo trắng của Lâm Hiên kia.
Bọn họ chỉ cảm thấy nó giống như một dải ngân hà vắt ngang thiên địa, vừa tiêu sái mà lại trang nghiêm.
Lúc này trong đại viện của Vương phủ, người kinh hãi nhất lại cảm thấy rất khó hiểu chính là Tống Hàn.
Hắn căn bản không ngờ rằng, sau khi Lôi Đỉnh Tiêu phát ra tín hiệu cầu cứu lại bị siêu cấp yêu nghiệt Lâm Hiên này nhìn thấy được.
Giờ phút này hắn bị Lâm Hiên tát một cái ngã xuống đất, trên người giống như có trăm ngàn ngọn núi đè lên người hắn, căn bản không thể động đậy.
Hắn suy đoán, nhân vật có cấp bậc giống như Lâm Hiên không tát một cái tát chết mình, nhất định bản thân mình vẫn còn có ít tác dụng nào đó.
Lâm Hiên thản nhiên nhìn xuống Tống Hàn: "Huyết Hồn Tông các ngươi tổng cộng thả bao nhiều Huyết Tinh Thi Trùng ra bên ngoài?"
Có Cực Đạo Thánh Thư, hắn có thể dễ dàng biết được mục đích của Huyết Hồn Tông khi thả ra Huyết Tinh Thi Trùng.
Nói ngắn gọn, bọn họ thông qua phương thức dưỡng cổ để bồi dưỡng Huyết Tinh Thi Trùng.
Một khi Huyết Tinh Thi Trùng trưởng thành, bọn họ sẽ thu hồi chúng nó, dùng để luyện khí hoặc là thôn phệ để gia tăng tu vi.
Lâm Hiên cảm thấy, nếu hắn đã gặp việc này thì phải giải quyết đến cùng, tránh để những Huyết Tinh Thi Trùng đó thoát ra bên ngoài, sát hại những sinh mệnh vô tội.
Tống Hàn run rẩy nói: "Hồi bẩm đế phu, trước mắt tổng cộng thả ra bốn con, đều ở Huyền Châu."
"Một con do tại hạ khống chế đã bị đế phu tiêu diệt, ba con còn lại thì do các trưởng lão khác khống chế."
"Ừm." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Hắn đoán Huyết Hồn Tông đang ẩn nấp ở phụ cận Huyền Châu cho nên bọn họ xuống tay với nơi này trước.
Tiếp theo thần niệm của hắn chuyển động.
Hô!
Đám người Tống Hàn, Lôi Đỉnh Tiêu chỉ cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Chương 785 Chương 785. Chính là đơn giản tự nhiên như vậy
Một đạo thần niệm như từ trên trời giáng xuống trong nháy mắt xuất hiện trên bầu trời trên đại viện của Vương phủ, hóa thành một vầng hào quang màu vàng nhạt, nhanh như tia chớp khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
"Thần niệm thật mạnh, ta thật sự chưa từng nhìn thấy trước đây!"
"Thần niệm này kéo dài như thần hải, kẻ khác căn bản không dám tò mò, quả thật vô cùng đáng sợ!"
Giờ khắc này, đám cường giả võ đạo cũng đột nhiên hiểu được Lâm Hiên muốn làm cái gì.
Hắn muốn dùng thần niệm bao phủ cả Huyền Châu, tìm ra chỗ của ba con Huyết Tinh Thi Trùng khác.
Lâm Hiên mỉm cười.
Hắn chẳng những muốn tìm ra ba con Huyết Tinh Thi Trùng, còn muốn trực tiếp tiêu diệt chúng nó.
Hắn có thần niệm La Sát là Cổ Thần Cấp, có thể nhanh chóng thu hết toàn cảnh Huyền Châu vào trong đáy mắt.
Từng cái cây, từng ngọn cỏ, từng hạt cát, từng viên đá, sâu hàng nghìn thước dưới mặt đất, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn!
Rất nhanh chóng, toàn bộ Huyền Châu có phạm vi ba mươi triệu cây số đều lọt vào trong mắt Lâm Hiên.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của vô số người ở Kỳ Thạch Quốc, Bạch Vân Quốc, Trường Hà Quốc trong Huyền Châu, hắn phóng xuất ra pháp thân La Sát, kéo dài qua hơn mười triệu dặm, chém ra ba đao giây sát ba con Huyết Tinh Thi Trùng.
Sau khi thu hồi pháp thân La Sát và thần niệm La Sát, Lâm Hiên hơi nhướng mày.
Dùng thần niệm mạnh mẽ nhất để diệt quỷ, chính là đơn giản tự nhiên như vậy!
Cảm nhận được thần niệm như biển cả bao phủ trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, đám người Lôi Đỉnh Tiêu vô cùng khiếp sợ.
Nhanh như vậy!
Bọn họ rất rõ ràng, Lâm Hiên chắc chắn đã giết chết ba con Huyết Tinh Thi Trùng khác.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng kính sợ và sùng bái.
Bọn họ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm xúc, cảm xúc dâng trào khi đối mặt với Lâm Hiên.
"Đế phu thiên uy!"
Đám người vội vàng khom mình hành lễ, hoàn toàn bái phục trước thủ đoạn yêu nghiệt của Lâm Hiên.
Lâm Hiên không rảnh để ý tới những lời nịnh bợ của bọn họ, hắn lại nhìn về phía Tống Hàn: "Dẫn ta đến chỗ của Huyết Hồn Tông các ngươi."
Huyết Hồn Tông xuất thế mười ba vạn năm trước, gây ra tai nạn và rắc rối khắp thiên hạ, làm cho nhân gian máu chảy thành sông, quỷ khí ngập trời, ác linh khắp nơi.
Lâm Hiên cảm thấy nếu đã gặp phải, vậy rõ ràng một là không làm, hai là ra tay, trực tiếp huỷ diệt tông môn này, cho nó biến mất khỏi nhân gian.
Đám người Lôi Đỉnh Tiêu nghe thấy Lâm Hiên cố ý định đối phó với Huyết Hồn Tông đều không khỏi lộ vẻ mặt phấn khích.
"Huyết Hồn Tông chính là tông môn quỷ tu cực kỳ tàn ác, Đế phu ra tay trừ hại, chính là hành động đại nghĩa cho nhân gian!"
"Huyết Hồn Tông tuy mạnh, nhưng ở trước mặt đế phu căn bản không đáng để nhắc tới!"
Trong lòng đám người Lôi Đỉnh Tiêu cảm thấy rất may mắn và vô cùng phấn khích.
Vốn tưởng rằng lần này Huyết Hồn Tông tái hiện nhân gian sẽ mang đến tai hoạ lớn hơn nữa, không ngờ rằng hiện tại Lâm Hiên lại muốn ra tay.
Theo bọn họ thấy, đây quả thực chính là trời cao ban ơn, phái người từ trên trời như Lâm Hiên xuống cứu vớt đại lục Thương Long thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tống Hàn trầm giọng nói: "Đế phu, hiện giờ tông môn của ta đã cường đại vượt qua sự tưởng tượng của ngài, xin ngài suy nghĩ kỹ!"
Tống Hàn tự biết mình không phải là đối thủ của Lâm Hiên, một khi Lâm Hiên ép buộc hắn, hắn chỉ có thể dẫn đường đi đến Huyết Hồn Tông.
Tuy nhiên, dẫn đường là hạ sách.
Nếu có thể, Tống Hàn vẫn hy vọng Lâm Hiên không dấn thân vào vũng nước đục này.
Nếu như vậy, hắn có thể tránh khỏi nguy cơ bị Tông chủ trách phạt vì đã dẫn đường, dù sao Huyết Hồn Tông tạm thời cũng không hy vọng có một đối thủ cường đại như Lâm Hiên.
Đồng thời, hắn nhắc nhở Lâm Hiên rằng Huyết Hồn Tông rất mạnh, cũng là cho Lâm Hiên một lời cảnh báo, khuyên hắn không nên trêu chọc Huyết Hồn Tông, mang phiền phức đến cho bản thân mình và Bắc Huyền Thiên.
Chưa biết chừng, vì kiêng kị sự cường đại của Huyết Hồn Tông, Lâm Hiên sẽ thả hắn ra.
Đám người Lôi Đỉnh Tiêu nghe vậy lập tức nhíu mày, quát lớn mắng: "Ngươi dám uy hiếp Đế phu?"
Tống Hàn: "Không dám, tại hạ chỉ hy vọng Đế phu có thể cân nhắc lợi hại, không cần thiết phải tạo cho mình thêm một kẻ địch mạnh mẽ khác, dù sao hiện tại Huyết Hồn Tông và Bắc Huyền Thiên cũng không có thù hận gì."
"Nhưng các ngươi là kẻ địch của toàn bộ chính đạo trong thiên hạ!" Vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn thờ ơ, không hề bị lời nói của Tống Hàn lay động: "Đừng nói nhảm nữa, cứ việc dẫn đường đi!"
Tống Hàn dưới uy thế mạnh mẽ của Lâm Hiên không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành khúm núm nói: "Vâng!"
Hàn Hoằng Chính bước lên phía trước nói:
"Đế phu tại thượng, Huyết Hồn Tông kia to lớn như vậy nhất định là nơi quỷ khí ngập trời, là điềm rất xấu, bốn vị công chúa chỉ sợ không thích hợp đi đến đó."
"Không bằng để bốn vị công chúa tạm thời an trí trong hoàng cung của tại hạ, tại hạ nhất định cố gắng hết sức chăm sóc các nàng."
Lâm Hiên cũng hiểu rằng để mấy người Tuyền Châu ở lại Vân Hạ Quốc sẽ tốt hơn.
Nếu Hàn Hoằng Chính đã nói như vậy, hắn bèn thuận theo mà đồng ý:
"Có thể."
Hàn Hoằng Chính nghe vậy vô cùng mừng rỡ, có thể có cơ hội chăm sóc bốn vị công chúa, điều này quả thực khiến cho hắn có cảm giác vừa mừng vừa lo.
Ngay khi Lâm Hiên chuẩn bị rời đi, linh khí xung quanh bắt đầu dâng trào, uy áp như thuỷ triều.
Bởi vì nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Lôi Đỉnh Tiêu, ba mươi vạn đệ tử của Cửu Dương Tông, cùng với hơn bốn mươi vạn tu sĩ chính đạo khác đang chạy đến.
Khi biết rằng Lâm Hiên sắp đi tiêu diệt Huyết Hồn Tông, tất cả tu sĩ có mặt ở đây đều lộ vẻ mặt phấn khích.
Bọn họ đồng thời khẩn cầu:
"Mười ba vạn năm trước, Huyết Hồn Tông đã tàn sát tông môn của chúng ta, nếu không thể tận mắt chứng kiến Huyết Hồn Tông bị tiêu diệt, đám tu sĩ chúng ta sẽ khó an tâm!"