Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U đi vào, bọn nha đầu vội vàng thả thìa xuống, hưng phấn chạy đến bên người nàng: "Mẫu thân tới rồi!"
Đông Hoàng Tử U cưng chiều gật đầu: "Hôm nay mẫu thân rảnh, tới dẫn các ngươi đi kình đảo chơi."
"Chờ các ngươi ăn xong, chúng ta xuất phát."
Nàng nhìn thoáng qua bốn dĩa salad hoa quả trên bàn, trong lòng tán thưởng trù nghệ Lâm Hiên không thôi.
"Chúng ta có thể vừa đi vừa ăn!"
"Ân ân ân, muốn chơi thì phải đi sớm mới được!"
Bọn nha đầu vừa nghe nói đi kình đảo thì càng hưng phấn, hận không thể lập tức bay tới đó.
Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều nói ra: "Vậy thì vừa đi vừa ăn đi!"
Đông Hoàng Tử U thấy hắn và chúng nữ nhi đều nói như thế, gật đầu ừ một tiếng.
Sau đó hai người dẫn bọn nha đầu leo lên Huyền Băng Ngọc Liễn, trực tiếp tiến về kình đảo ở Cực Bắc Băng Dương.
Trên đường.
Bốn bảo bối đều ngồi xếp bằng trên ghế, trong ngực ôm dĩa ngọc, không ngừng múc salad hoa quả ăn.
"A?"
Ăn được mấy miếng, Tuyền Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
Nha đầu cảm thấy mình và mấy người Tuyền Châu ăn rất vui sướng, mà cha và mẫu thân lại ngồi ở một bên nhìn, giống như bị lạnh nhạt.
Nghĩ đến ngày thường Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đối xử với mình tốt như vậy, nha đầu lập tức hiếu tâm bạo rạp, bưng dĩa ngọc đứng trước mặt Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
"Cha cha, mẫu thân, các ngươi cũng ăn đi!"
Lâm Hiên cười lắc đầu: "Bảo bối, đây là làm cho các ngươi ăn, cha không ăn."
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu: "Đúng vậy, các ngươi ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể mau chóng lớn lên."
Tuyền Hi lắc đầu: "Thế nhưng cha và mẫu thân không ăn, ta cảm thấy ăn cũng không có ngon."
"Ân ân ân, chúng ta cũng nghĩ như vậy!"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng bưng dĩa ngọc đi tới trước mặt Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
Bọn nha đầu nghĩ thầm, người một nhà đi ra du lịch, đương nhiên phải cùng nhau chia sẻ mỹ thực mới hạnh phúc!
Thấy các bảo bối kiên trì như vậy, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đành phải gật đầu đồng ý.
"Vậy ta đút cho các ngươi!"
Tuyền Hi vui vẻ múc một muỗng đưa tới bên miệng Đông Hoàng Tử U, chờ Đông Hoàng Tử U ăn xong, lại múc một muỗng cho Lâm Hiên.
Nhìn thấy Tuyền Hi đưa thìa vào miệng Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U mặt có chút nóng lên.
Nàng chưa bao giờ dùng chung bộ đồ ăn với người khác. Bây giờ lại ngươi một miếng ta một miếng ăn chung một cái thìa với Lâm Hiên, chuyện này đúng là... quá mờ ám!
Nhưng mà nghĩ đến bốn năm trước mình và Lâm Hiên đã là vợ chồng, tâm tình Đông Hoàng Tử U nhanh chóng bình phục lại. Không phải chỉ ăn chung thôi sao, có gì không được?
Năm đó bản Nữ Đế hổ sói chinh phục nam nhân này, sao có thể vì chuyện như vậy mà rụt rè?
Đông Hoàng Tử U sủng ái nhìn thoáng qua các nữ nhi bảo bối. Lại nói chúng nữ nhi quá có hiếu, làm mẹ ruột của các nàng, nàng cũng không thể từ chối lòng hiếu thảo của bọn nhỏ.
Nghĩ như vậy, lại một thìa đưa tới bên miệng.
Tuyền Châu: "Mẫu thân, ta cũng đút cho ngươi ăn!"
"Tuyền Châu bảo bối thật ngoan!" Đông Hoàng Tử U cưng chiều cười một tiếng, hé môi đỏ ra nuốt vào.
"Cha, bây giờ đến lượt ngươi ăn!" Tuyền Châu lập tức đút cho Lâm Hiên ột muỗng.
"Được!" Lâm Hiên cười gật đầu.
Đợi đến hắn ăn xong, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng gia nhập quân đoàn đút ăn.
Bốn nha đầu cứ như vậy, ngươi một muỗng ta một muỗn cho Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ăn.
Nhìn thấy mình có thể đút đồ ăn cho cha và mẫu thân, bốn nha đầu vui vẻ cười như hoa nở.
Trong không khí hạnh phúc hài hòa như thế, mấy tỉ dặm nhanh chóng đến.
Một tòa kình đảo lù lù trên Cực Bắc Băng Dương mênh mông.
"Các bảo bối, đến kình đảo."
Đông Hoàng Tử U ưu nhã nâng ngón tay ngọc lên, đầu ngón tay chỉ một cái kình đảo cao vút trong mây.
Mấy người Tuyền Châu vội vàng bám vào song cửa nhìn: "Oa, kình đảo!"
Các nàng phát hiện tòa kình đảo này chẳng những cao vô cùng, ở trên đảo lại có rất nhiều chỗ có băng tuyết thật dày. Dưới đảo có mấy con đường băng lớn thông tới bốn phương tám hướng. Người nối liền không dứt từ đằng xa hội tụ tới đảo, thoạt nhìn rất là náo nhiệt.
Đông Hoàng Tử U giải thích: "Mẫu thân biết các ngươi thích náo nhiệt, đặt kình đảo ở nơi đây, đồng thời đả thông nhiều lối đi, có thể cung cấp mọi người lên đảo du ngoạn."
"Mặt khác, đảo này có thể ngăn cản băng tuyết phong bạo từ cực bắc, để rất nhiều quốc gia thành trì hạ du không bị phong bạo ảnh hưởng."
Nghe nàng nói như vậy, bọn nha đầu đồng thời chạy tới ôm Đông Hoàng Tử U hôn lên mặt nàng.
"Mẫu thân thật tốt!"
"Ừm, hơn nữa mẫu thân quan tâm bách tính Bắc Huyền Thiên như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc!"
Trong lúc nói chuyện.
Chín con rồng lớn đã phá vỡ băng vụ nồng hậu dày đặc, xuất hiện ở trên không kình đảo.
Nhìn thấy cự long kéo Ngọc Liễn vô cùng xa hoa xuất hiện, toàn bộ người trên kình đảo đều lộ ra vẻ kính sợ.
"Huyền Băng Ngọc Liễn! Đây là Nữ Đế bệ hạ tới!"
"Tê, Nữ Đế! Nhanh cúi đầu!"
Đón Huyền Băng Ngọc Liễn chậm rãi rơi xuống, mọi người đều quỳ hành lễ, la lên: "Bái kiến Nữ Đế bệ hạ!"
Thấy Huyền Băng Ngọc Liễn rơi vào bình đài chỗ cao nhất trên kình đảo, mọi người đều lặng im đứng thẳng, ngước đầu nhìn phong thái bất thế của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
Suy đoán cả nhà Nữ Đế đến kình đảo là vì du ngoạn, tất cả mọi người đang có mặt ở đây rất tự giác không tiếp tục đi lên, để tránh quấy rầy cả nhà Nữ Đế.
Đi ra Ngọc Liễn, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo các bảo bối đi dạo trên đó một vòng. Nhìn thấy chỗ cao nhất trên đảo rất giống núi tuyết, bọn nha đầu đều hô muốn chơi tuyết, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn các nàng chơi tuyết.
Sau đó, thừa dịp bọn nha đầu nghỉ ngơi, Đông Hoàng Tử U nhờ Lâm Hiên chơi với mấy người Tuyền Châu một hồi, mình thì hóa thành một đạo tử quang yêu diễm tan biến trong hư không.
Chương 752 Chương 752. Ôm vào trong ngực thật rất nhẹ!
Chỉ chốc lát, trung ương kình đảo.
Tử quang thoáng hiện.
Đông Hoàng Tử U xuất hiện.
Ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía.
Nơi này chính là lồng ngực thượng cổ kình ngư, giống như là một cung điện cổ xưa.
Nơi cách Đông Hoàng Tử U không đến mười trượng có một hòn đá lớn màu đỏ sậm trôi nổi trên không. Bên ngoài nó có lửa tím quanh quẩn, dường như đang thiêu đốt nó.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, toàn bộ mặt ngoài hòn đá vẫn bóng loáng hoàn chỉnh, không có chút vết rách nào.
Đông Hoàng Tử U hơi nhíu mày lại: "Không hổ là Tiên Thiên hoá thạch do trái tim thượng cổ kình ngư tạo thành, độ khó luyện chế vượt qua thượng phẩm Linh Bảo."
Nàng đi đến trước Tiên Thiên hoá thạch.
Vận chuyển chân nguyên trong cơ thể lần nữa, thôi động linh khí hóa thành ma hỏa, quấn quanh hoá thạch.
Sở dĩ muốn luyện chế hoá thạch này là vì nó là Phạn Thiên chi thạch cực kì hiếm thấy, là Chuẩn Tiên Khí cấp Tiên Thiên. Chẳng những ẩn chứa bản mệnh tâm huyết hội tụ cả tỷ năm của thượng cổ kình ngư, còn được lắng đọng trong vô tận tuế nguyệt, ngẫu nhiên hấp thu Cổ Phật huyền lực, thành tựu chí bảo trăm vạn năm khó gặp một lần.
Chỉ cần luyện hóa nó thì Đông Hoàng Tử U có thể thôn phệ Cổ Phật huyền lực. Dùng nó để cân bằng và áp chế ma lực trong cơ thể mình, khiến cho mình dễ khống chế tu vi Ma Đạo hơn, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
Hơn nữa nàng còn có thể dựa vào Cổ Phật huyền lực tăng cường kiếm pháp "Tiên Ma Tâm Ý Kiếm" mình mới sáng tạo ra, tăng phẩm giai nó lên tới cực hạn.
Đáng tiếc là lần trước khi tìm được thi thể thượng cổ kình ngư, nàng lập tức lấy ma hỏa luyện hóa Phạn Thiên chi thạch này nhưng mà nhiều ngày trôi qua lại không có chút tiến triển nào.
Bây giờ nàng muốn thử một lần nữa xem có thể luyện hóa khối Tiên Thiên Chí Bảo này hay không.
Vượt qua dự kiến của Đông Hoàng Tử U, khi ma hỏa của nàng bám vào Phạn Thiên chi thạch thì khối bảo thạch này lột bỏ xác ngoài trong khoảnh khắc, dung hợp với ma hỏa.
"Vậy mà xong rồi!"
Đông Hoàng Tử U vui vẻ.
Mấy ngày ngắn ngủi, lấy linh khí hóa thành ma hỏa, lập tức luyện hóa Phạn Thiên chi thạch lần nữa, đối với Đông Hoàng Tử U thì chuyện này có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Nàng suy đoán khả năng là vì mình tổn thương mới khỏi, nhân họa đắc phúc, dẫn đến linh khí trong cơ thể tăng cường.
Nàng không biết là khi Lâm Hiên giúp nàng chữa trị mười hoàng kim khiếu huyệt, vận dụng lực lượng pháp tắc tăng cường mười hoàng kim khiếu huyệt, khiến cho những khiếu huyệt này có thể hấp thu chút lực lượng pháp tắc.
Cho dù chỉ là một chút nhưng đối với luyện hóa Phạn Thiên chi thạch thì cũng đủ!
Không nghĩ nhiều nữa, Đông Hoàng Tử U lập tức vận công thôn phệ Cổ Phật huyền lực do Phạn Thiên chi thạch hóa thành. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng ma khí trong cơ thể mình bị Cổ Phật huyền lực ngăn chặn. Dù là nàng điên cuồng tăng ma khí lên thì cũng không có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
"Từ nay về sau, tu luyện công pháp ma đạo sẽ dễ như trở bàn tay!"
Khóe miệng Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười hài lòng.
Sau đó nàng lấy ra Băng Phượng Kiếm, thi triển "Tiên Ma Tâm Ý Kiếm".
Ông!
Một đạo Tiên Ma chi quang quanh quẩn trên thân kiếm, kiếm lực đáng sợ không giận tự uy, tản mát ra kiếm khí đủ để xé rách hư không.
"Chỉ là kiếm khí Băng Phượng Kiếm hiển lộ thì Tiên Ma Tâm Ý Kiếm đã đạt đến phẩm chất Tiên giai."
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U lộ rõ hào tình vạn trượng: "Từ nay về sau, môn công pháp này có trảm tiên chi uy chân chính!"
Mắt thấy chuyến đi kình đảo này đã thu hoạch tràn đầy, nàng vội vàng thu Băng Phượng Kiếm, hóa thành một đạo quang ảnh về tới đỉnh kình đảo.
Lúc này, Lâm Hiên đã dẫn bọn nha đầu chơi tiếp.
Đông Hoàng Tử U thấy Lâm Hiên ôm bốn nha đầu ngồi trên tuyết, trượt từ chỗ cao nhất trên kình đảo đến trước mặt.
Đông Hoàng Tử U không khỏi lắc đầu cười một tiếng: "Nam nhân này cũng quá tinh nghịch!"
Bỗng nhiên một cái tay lạnh lẽo kéo Đông Hoàng Tử U. Tuyền Châu ngẩng đầu nói: "Mẫu thân, ngươi cũng tới chơi trượt tuyết với chúng ta đi!"
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đều xông tới: "Đúng nha, mẫu thân, chơi rất vui!"
Bị bọn nha đầu nhiệt tình mời như vậy, Đông Hoàng Tử U chỉ đành đồng ý: "Tốt, mẫu thân chơi với các ngươi."
"Quá tốt rồi!"
Mấy người Tuyền Châu kéo Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U chạy đến chỗ cao nhất trên kình đảo, sau đó để Đông Hoàng Tử U ôm mình, Lâm Hiên ôm Đông Hoàng Tử U, cùng nhau trượt xuống dưới.
Đông Hoàng Tử U bất đắc dĩ, chỉ đành đồng ý.
Lâm Hiên duỗi thẳng chân ngồi trên tuyết, ôm năm mẹ con các nàng vào trong lòng.
Cho đến lúc này, Lâm Hiên mới phát hiện, Đông Hoàng Tử U thoạt nhìn cường thế băng lãnh, có đôi khi mang tới cho người cảm giác như một tòa núi tuyết lạnh lùng, ép tới người ta không thở nổi.
Nhưng trên thực tế nàng rất nhẹ, rất nhẹ!
Dù là cả người nàng ngồi trong ngực mình, hai chân đè hai chân của mình. Lâm Hiên vẫn cảm thấy nàng mềm mại như tơ lụa, trơn nhẵn.
Lâm Hiên không khỏi cảm khái.
Một đêm bốn năm trước, bị nàng đè ép như hổ như sói, kém chút gãy mất, hắn lại không có phát hiện nàng nhẹ như vậy.
"Còn không đi?"
Cảm nhận phía sau là lồng ngực nóng hổi của Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U không khỏi nghĩ đến cơ ngực tráng kiện mỹ quan của hắn khi tắm suối nước nóng hôm đó.
Dán chặt như thế khiến cho nàng càng tâm viên ý mã, không thể ôm mấy đứa nhỏ.
"Ừm."
Lâm Hiên lấy lại tinh thần, hơi nghiêng người xuống, mượn quán tính xuống dốc, ôm năm mẹ con xông xuống dưới.
Trong thời gian này, mấy người Tuyền Châu cực kỳ vui vẻ, càng không ngừng phát ra tiếng hô vui sướng.
Đông Hoàng Tử U có chút câu thúc nhìn thoáng qua bốn phía, cũng may ở chỗ này không có bất kỳ người nào có thể nhìn thấy, nàng cũng trầm tĩnh lại.
Cứ như vậy, một nhà sáu người liên tiếp chơi trượt tuyết nhiều lần, cực kỳ vui vẻ.
Bành! ! !’
Chương 753 Chương 753. Ác Ma chi nữ!
Một tiếng vang kinh thiên bỗng nhiên truyền từ nơi xa kình đảo đến, phá vỡ bầu không khí vui vẻ.
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đứng dậy nhìn lại, chỉ thấy xa xa, một con đường băng bị đụng nát, băng tinh bông tuyết bắn đầy trời.
"Xảy ra chuyện."
Đông Hoàng Tử U khôi phục lại từ bầu không khí lưu luyến, mắt phượng lạnh lẽo.
Nàng nhìn đường băng dòng người hỗn loạn, một cái pháp khí tối như mực va nứt đường băng, bị băng tuyết nồng đậm bao phủ.
Lâm Hiên gật gật đầu: "Đi xem một chút đi."
"Được." Đông Hoàng Tử U thấy mấy người Tuyền Châu đều rất ngoan ngoãn không có phản đối, tạm dừng chơi đùa, nàng và Lâm Hiên dẫn bọn nha đầu bay đến đường băng.
Lúc này, băng tuyết đã tan mất không ít.
Có thể nhìn thấy rõ ràng vật thể màu đen chính là thuyền.
Trước nhọn sau bằng, toàn thân làm từ Huyền Thiết màu đen, ở giữa hở ra, dường như một cái bình chứa lớn.
Đôi mắt phượng mỹ lệ của Đông Hoàng Tử U nở rộ một đạo ánh sáng: "Hóa ra là hải ngoại di tộc Thần Hành Chu."
Trước đó nàng đọc cổ tịch hiểu được.
Ở hướng bắc cực bắc băng dương, khu vực phía nam biên cảnh Thiên Ma Giới rất nhiều cổ lão thần bí hải ngoại di tộc cư trú. Bọn họ có một loại thuyền có thể phi nhanh như điện trong nước, tên là Thần Hành Chu. Thuyền này bình thường là pháp bảo, tối đa có thể đồng thời dung nạp một trăm người.
Ầm ầm ~
Lúc này khoang thuyền trên đỉnh Thần Hành Chu mở ra, hơn mấy chục người mặc y phục di tộc đang vẻ mặt hoảng sợ nhìn bốn phía.
"Dị tộc to gan, lại đụng nát đường băng của Bắc Huyền Thiên chúng ta!"
"Trước mặt Nữ Đế bệ hạ, làm như vậy là phạm thượng!"
Một đám binh sĩ Bắc Huyền Thiên võ trang đầy đủ cầm vũ khí trong tay tiến lên, tất cả đều vẻ mặt cảnh giác.
Bởi vì người thông qua đường băng kết nối kình đảo đông cho nên mỗi một thông đạo đều được Đông Hoàng Tử U thiết trí cửa ải phòng bị.
Thấy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ra mặt, thống lĩnh phụ trách thủ vệ cửa ải lập tức dẫn theo các binh sĩ vây quanh Thần Hành Chu. Trước khi chưa biết thân phận của những di tộc này, bọn họ phải đề phòng trước để phòng bất trắc.
Những di tộc đó thấy thế thì đều cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
Đối mặt khí thế bất thế của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, tất cả bọn họ đều quỳ xuống đất, cầu khẩn: "Xin Nữ Đế bệ hạ tha mạng! Xin Đế phu tôn thượng tha mạng!"
"Chúng ta vô ý mạo phạm Bắc Huyền Thiên, đâm hỏng đường băng là do vô tâm!"
"Đều lui ra đi." Đông Hoàng Tử U giơ ngọc thủ lên, ra hiệu thống lĩnh phòng giữ dẫn binh lui ra phía sau.
Nàng nhận ra những di tộc này chính là tới từ Huyền Thạch Đảo ở cực bắc băng dương. Theo phục sức thì hẳn là Thanh Khoa Tộc. Tộc này chính là một chủng tộc rất phổ thông, không phải tộc tà ác.
"Đa tạ Nữ Đế bệ hạ!"
Thanh Khoa Tộc thấy vệ binh rút lui, lộ ra vẻ mặt cảm kích. Đồng thời nhịn không được sinh lòng kính sợ, nghĩ thầm Bắc Huyền Thiên Nữ Đế và Đế phu đúng là tuyệt đại giai ngẫu, khí chất tựa như chân tiên quyến lữ.
Đông Hoàng Tử U hỏi: "Tại sao Thần Hành Chu mất khống chế?"
Thanh Khoa Tộc vừa định đáp lại thì ngoài mấy trăm dặm, trên băng dương truyền đến một tiếng vang kinh thiên.
Ầm ầm! ! !
Tiếng vang như sấm, chấn động đến phạm vi vạn dặm mặt băng khẽ run lên. Tất cả mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngoài mấy trăm dặm có một con cự thú đen nhánh lớn như ngọn núi đang đụng nát tầng băng rào rạt mà tới.
Những nơi nó đi qua, hết thảy trở ngại đều bị đụng thành bột mịn.
Khí thế không gì sánh được!
Thấy cảnh này, Thanh Khoa Tộc đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Tê! Đến rồi!"
"Chính là nó đụng bay Thần Hành Chu của chúng ta, khiến cho Thần Hành Chu rơi đến nơi này!"
"Thật đáng sợ!"
...
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ vừa rồi Thần Hành Chu bị đụng bay, Thanh Khoa Tộc trái tim muốn nứt.
Các binh sĩ phòng giữ trên đường băng cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt khẩn trương. Cự thú này lực lượng vô tận, thế tới hung mãnh như vậy, thoạt nhìn tuyệt đối khó đối phó!
Không giống như đám người khẩn trương bất an, Đông Hoàng Tử U đôi mắt đẹp trở nên lạnh lùng: "Hóa ra là một con Yêu Tổ Phong Bạo Quỷ Sa!"
Ngọc thủ khẽ vẫy, cầm Băng Phượng Kiếm nơi tay. Phong Bạo Quỷ Sa này chính là yêu thú cực bắc băng dương bá chủ. Tu vi Yêu Tổ cùng cấp với nhân tộc Thánh Cảnh.
Đông Hoàng Tử U vừa mới tăng "Tiên Ma Tâm Ý Kiếm" lên tới Tiên giai, vừa vặn lấy nó thử phong mang môn công pháp này.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, nàng lăng không mà đi trăm bước. Váy tím tung bay, bóng người như tiên. Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, sừng sững trên vô tận băng thiên tuyết địa.
Khí thế tuyệt thế độc lập, duy ngã độc tôn.
"Tiên Ma Tâm Ý Kiếm!"
Theo nàng một kiếm bổ ra.
Băng Phượng Kiếm phát ra một tiếng phượng gáy thanh thúy, dẫn động tầng băng và nước biển phạm vi mười vạn dặm phía trước phóng lên tận trời, hình thành một bức tường kiếm che trời trên không trung vạn dặm.
Oanh! ! !
Khi kiếm tường đáng sợ va chạm với Phong Bạo Quỷ Sa, bạo liệt ra kiếm mang đáng sợ phá tan vô số không gian, trong nháy mắt chém Phong Bạo Quỷ Sa thành bột mịn.
Cảnh tượng rung động như thế khiến cho Thanh Khoa Tộc và tất cả mọi người của Bắc Huyền Thiên đang có mặt ở đây đều rung động không thôi.
Bọn họ sùng bái, kính sợ, quỳ xuống đất hô to: "Bệ hạ uy vũ!"
Lâm Hiên ở một bên khẽ vuốt cằm.
Một kiếm này của Đông Hoàng Tử U tỏ rõ tiên kiếm chi uy, bàn về lực sát thương chỉ so kém Hồng Hoang Cổ Kiếm của hắn một bậc mà thôi, đã tương đối lợi hại.
Mặt khác, hắn còn dùng thần niệm điều tra được Đông Hoàng Tử U tiến vào lồng ngực cổ kình, hấp thu Cổ Phật chi lực trong Phạn Thiên chi thạch. Cho nên hắn cảm thấy với thiên phú tuyệt thế của nàng, hẳn là có thể bước vào Cổ Thần Cảnh rất nhanh.
Đông Hoàng Tử U thu Băng Phượng Kiếm, mắt phượng lấp lóe vẻ hài lòng.
Tiếu ảnh uyển chuyển, về tới bên người Lâm Hiên.
Chương 754 Chương 754. Ác Ma chi nữ! (2)
Thanh Khoa Tộc, lão giả thủ lĩnh vội cúi người nói ra: "Nữ Đế bệ hạ, chúng ta bị Phong Bạo Quỷ Sa này tập kích cho nên mới vô ý đụng vào đây!"
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, nàng đã đoán được nguyên nhân từ tiếng kinh hô của Thanh Khoa Tộc.
"Thanh Khoa Tộc các ngươi luôn an cư ở Huyền Thạch Đảo, tại sao cưỡi Thần Hành Chu thoát đi?"
Đông Hoàng Tử U chú ý tới những Thanh Khoa Tộc này đem theo hành lý, giống như là dân chạy nạn.
Mà Huyền Thạch Đảo cách Cổ Kình Đảo chỉ ba trăm ngàn dặm, nếu như nơi đó có tình huống gì xảy ra, có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng đến Cổ Kình Đảo, thậm chí quốc gia duyên hải Bắc Huyền Thiên.
Cho nên, Đông Hoàng Tử U muốn biết rõ nguyên nhân.
Thanh Khoa Tộc lão giả vẻ mặt hoảng sợ nói: "Bẩm bệ hạ, sở dĩ chúng ta thoát đi là vì Ác Ma chi nữ xuất hiện!"
Ác Ma chi nữ!
Nghe được cái danh xưng này, mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt kiêng kị.
Thoạt nhìn đó là một nhân vật cực kỳ hung lệ tàn bạo.
Đông Hoàng Tử U vẻ mặt lạnh nhạt: "Nói cụ thể một chút."
Lão giả gật gật đầu: "Trong Thanh Khoa Tộc chúng ta, có một truyền thuyết xa xưa, mỗi qua một khoảng thời gian thì Ác Ma chi nữ sẽ giáng lâm nhân gian, các nàng sẽ mang đến vô tận vận rủi và sợ hãi cho thế gian."
"Trong một năm gần đây, Thanh Khoa Tộc chúng ta luôn không ngừng xảy ra các chuyện quái dị đáng sợ. Người sống một đêm chết bất đắc kỳ tử, súc vật một đêm chết hết, hoa màu chết héo, cỏ không mọc nổi, đủ các chuyện đáng sợ!"
"Mà cho tới hôm nay chúng ta mới biết được hóa ra trong tộc ta có một Ác Ma nữ nhi, nàng mang tới cho tộc ta đủ loại tai nạn đáng sợ, hại chết rất nhiều người trong tộc ta."
"Hôm nay rốt cục nàng hiện ra nguyên hình, chúng ta lo lắng nàng sẽ ma tính đại phát tàn sát toàn tộc, đành phải cưỡi Thần Hành Chu thoát khỏi Huyền Thạch Đảo, tìm đường sống."
Đông Hoàng Tử U: "Nói cách khác, hôm nay chính là ngày nàng hạ sát thủ với tộc ngươi?"
"Không sai! Nàng đáng sợ như vậy, chúng ta mà ở lại đó chắc chắn sẽ bị giết chết!" Lão giả ánh mắt rung động: "Hơn nữa chẳng những là chúng ta, chỉ sợ toàn bộ Huyền Thạch Quốc đều sẽ bị tai hoạ ngập đầu!"
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm.
Huyền Thạch Quốc chính là quốc gia duy nhất trên Huyền Thạch Đảo, Thanh Khoa Tộc chỉ là một tộc đàn trong Huyền Thạch Quốc.
Nếu ngay cả Huyền Thạch Quốc cũng sẽ bị tai họa, vậy Ác Ma chi nữ này đúng là không thể giữ lại.
Lúc này mấy người Tuyền Châu giữ chặt tay Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U: "Cha cha, mẫu thân, Ác Ma chi nữ này thật đáng sợ, chúng ta đi giúp những người vô tội đó đi!"
"Được." Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đồng thời gật gật đầu.
Lâm Hiên cảm thấy chúng nữ nhi tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, gặp được chuyện này thì đương nhiên không thể ngồi yên.
Đông Hoàng Tử U cũng khẽ gật đầu.
Nàng nghĩ thầm, Lâm Hiên và chúng nữ nhi đối mặt Ác Ma chi nữ đáng sợ như vậy mà không có tránh, hiển nhiên rất có dũng khí.
Đã như vậy thì dẫn bọn họ cùng đi xem.
Có nàng, sẽ không để cho Lâm Hiên và bọn nhỏ bị thương tổn chút nào.
Thanh Khoa Tộc thấy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U chuẩn bị đồng thời xuất động tiến về Huyền Thạch Đảo, không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ phấn chấn.
"Đa tạ Nữ Đế bệ hạ! Đa tạ Đế phu tôn thượng!"
Bọn họ cảm thấy đôi vợ chồng này chính là cơ duyên của Thanh Khoa Tộc thậm chí toàn bộ Huyền Thạch Quốc.
Chỉ cần bọn họ giá lâm, Ác Ma chi nữ sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay!
Sau đó, có Thần Hành Chu của Thanh Khoa Tộc dẫn đường.
Đông Hoàng Tử U bóp ra một đạo pháp quyết huyền diệu, nàng và Lâm Hiên dẫn bọn nha đầu tiến về Huyền Thạch Đảo.
Huyền Thạch Đảo.
Vị trí phía nam là một mảnh thảo nguyên lớn.
Trên thảo nguyên cỏ xanh như vẽ, trên đó có mấy trăm phòng ốc do đá trắng xây thành, chính là chỗ ở của Thanh Khoa Tộc.
Trên đồng cỏ trung ương chỗ ở của bọn họ có một đài cao do đá trắng xây thành.
Lúc này, bốn phía đài cao có hơn ngàn người của Thanh Khoa Tộc tụ lại.
Cho dù nam nữ, mỗi một người đều tràn đầy căm hận, cực kỳ dữ tợn nhấc tay cao giọng la lên.
"Thiêu chết nàng!"
"Thiêu chết nàng!"
"Thiêu chết Ác Ma này!"
"Thiêu chết tiện nhân này!"
...
Trên đài cao có một cột gỗ dài trăm trượng đứng sừng sững ở vị trí trung ương. Trên đó trói một nữ hài mười hai mười ba tuổi, nghe Thanh Khoa Tộc dưới đài khàn cả giọng hô hoán, không khỏi sợ đến mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Một dòng nước ấm tanh hôi từ bắp đùi nàng chảy xuống, rất nhanh đã thấm ướt cột gỗ phía dưới.
"Ta không phải là Ác Ma!"
"Ta không có làm chuyện có lỗi với các ngươi, van cầu các ngươi tin tưởng ta! Đừng đốt chết ta!"
"Ô ô ô ~ "
Tân Mạn gào khóc, điên cuồng giải thích với Thanh Khoa Tộc dưới đài. Nhưng nàng chỉ nhận lại lời chửi rủa, nguyền rủa điên cuồng hơn từ Thanh Khoa Tộc. Thậm chí đã có người cầm cung tiễn, muốn bắn thủng trái tim của nàng.
"Mọi người nghe ta nói!"
Thủ lĩnh Thanh Khoa Tộc là một hán tử uy mãnh, tên là Ban Trung, hắn đi lên đài cao, chỉ vào Tân Mạn nói: "Nàng chắc chắn là Ác Ma chi nữ, là nguồn gốc vận rủi của tộc chúng ta, không giết không được!"
"Căn cứ truyền thuyết tộc ta, muốn giết nàng, triệt để tiêu trừ vận rủi của tộc ta thì phải lấy dê bò chi huyết cọ rửa thân thể của nàng, sau đó lại thiêu chết nàng, để Ác Ma trong cơ thể nàng rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không thoát thân được!"
Sau khi nói xong, Ban Trung nhịn không được dùng tay vuốt vuốt ngực.
Dù hắn đã là cao thủ Thần Phách đỉnh phong, vừa rồi dẫn theo một đám người đuổi bắt Tân Mạn vẫn bị một đạo ma lực huyền bí trong cơ thể Tân Mạn gây thương tích.
Chuyện này càng khiến cho hắn cảm thấy Tân Mạn là một Ác Ma đáng sợ, chỉ có dùng phương pháp độc ác nhất bản tộc mới có thể triệt để tiêu diệt nàng.
Chương 755 Chương 755. Hôm nay cô gái này phải chết!
"Vậy bây giờ chúng ta đi chuẩn bị dê bò chi huyết!"
"Không sai, nhất định phải triệt để giết Ác Ma chi nữ này!"
Thanh Khoa Tộc nhân nhanh chóng tán đi, sau đó lại nhanh chóng về tới trước đài cao, tay bưng một chậu dê bò chi huyết tanh hôi.
Ban Trung gật gật đầu, nói ra: "Vậy thì động thủ đi!"
"Ta tới trước!"
Một Thanh Khoa Tộc nhân không chút do dự giội dê bò chi huyết lên trên người Tân Mạn.
"Ọe!"
Tân Mạn bị huyết dịch tanh hôi làm cho suýt chút nôn mửa, vết máu đầy người, kêu khóc nói: "Ta không phải là Ác Ma, van cầu các ngươi đừng đối xử với ta như vậy!"
Ban Trung hừ lạnh một tiếng, không để ý.
Tân Mạn chính là một đứa trẻ bị vứt bỏ, được một quả phụ trong tộc nuôi dưỡng. Năm ngoái, quả phụ đó bỗng nhiên bị một loại quái bệnh, một đêm chết bất đắc kỳ tử.
Từ đó về sau, toàn bộ Thanh Khoa Tộc đều không ngừng có các loại tai nạn phát sinh. Chẳng những hoa màu sắp thành thục một đêm khô héo, ngay cả dê bò và động vật được chăn nuôi cũng đều một đêm chết mất, thậm chí ngay cả tộc nhân cũng thỉnh thoảng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Từng cảnh tượng ấy khiến cho toàn bộ Thanh Khoa Tộc sợ hãi.
Mà ngay hôm nay, trên người Tân Mạn bỗng nhiên có ma quang đen nhánh thoáng hiện, dọa cho rất nhiều tộc nhân thoát khỏi thảo nguyên, thậm chí thoát khỏi Huyền Thạch Đảo.
Ban Trung là thủ lĩnh Thanh Khoa Tộc, mấy ngày nay hắn dẫn theo dũng sĩ trong tộc lịch luyện trong Yêu Thú Cốc ở phương xa, sau khi trở về thì thấy trong tộc đã loạn tung tùng phèo, mà đối tượng khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ chính là Tân Mạn.
Vì bản tộc tồn vong, hắn dẫn theo một đám dũng sĩ đuổi bắt Tân Mạn, chấp nhận nguy hiểm bị ma lực trong cơ thể Tân Mạn giết chết, cuối cùng bắt được nàng.
Cho nên ở trong mắt Ban Trung, Tân Mạn chính là Ác Ma chi nữ chính cống. Cho dù nàng cầu xin tha thứ như thế nào đi nữa thì hôm nay đều khó thoát khỏi cái chết!
"Dừng tay!"
Ngay khi Thanh Khoa Tộc nhân thứ hai muốn giội máu lên người Tân Mạn, một giọng nói hùng hậu phá vỡ hư không.
Ban Trung, cả hai mươi dũng sĩ bản tộc phía sau hắn đều bị tiếng gầm này làm cho khẽ run lên, thân thể bất an.
Một đạo gió táp rơi xuống.
Một thanh niên người mặc áo bào xám, dáng người tráng kiện đứng ở trên đài cao, ánh mắt kích động nhìn về phía Tân Mạn.
"Ca ca!"
Nhìn thấy người tới ca ca không có quan hệ máu mủ với mình La Vũ Hạo, Tân Mạn không khỏi kích động hô một tiếng.
La Vũ Hạo chính là nhi tử của dưỡng mẫu của Tân Mạn. Từ khi Tân Mạn được dưỡng mẫu mang về nhà, La Vũ Hạo xem nàng như muội muội ruột.
Khi Tân Mạn bảy tuổi, La Vũ Hạo vì tập võ tu đạo mà rời khỏi thảo nguyên Thanh Khoa Tộc, tiến về tông môn duy nhất trong Huyền Thạch Quốc.
Chỉ chớp mắt đã hơn năm năm trôi qua, Tân Mạn không ngờ được là La Vũ Hạo lại xuất hiện vào lúc này.
Mà La Vũ Hạo cũng không ngờ được là muội muội ngoan ngoãn của mình lại bị tộc nhân buộc ở chỗ này muốn thiêu chết.
"Mạn, ngươi yên tâm, có ca ca, ai cũng không tổn thương được ngươi!"
Sau khi nói xong, La Vũ Hạo mở rộng bước chân đi tới chỗ Tân Mạn.
Thấy hắn muốn cứu Tân Mạn, Ban Trung phẫn nộ quát: "La Vũ Hạo, chớ có làm ẩu, nàng là Ác Ma chi nữ!"
Nói xong vung tay lên, hai mươi dũng sĩ sau lưng đánh thẳng tới La Vũ Hạo.
Bọn họ cũng đều biết La Vũ Hạo là hạt giống tập võ tốt, lại tu luyện trong tông môn duy nhất trong bổn quốc lâu như vậy, thực lực chắc chắn rất không bình thường.
Cho nên hai mươi dũng sĩ ra tay thì đều toàn lực, cực kỳ hung mãnh.
"Lăn đi!"
La Vũ Hạo linh khí nhất bạo, hóa thành thủy triều rào rạt đụng bay toàn bộ hai mươi dũng sĩ, tính cả Ban Trung trước mặt cũng bị bức lui trăm trượng, trực tiếp đánh tới đài cao.
"Tê! Tôn Giả Cảnh!"
Ban Trung cảm nhận được khí tức La Vũ Hạo hiển lộ ra, không khỏi ánh mắt run lên.
Tất cả tộc nhân Thanh Khoa Tộc cũng bị La Vũ Hạo dọa đến ngậm miệng, nhao nhao lui lại, không còn dám tới gần La Vũ Hạo.
La Vũ Hạo cứu được Tân Mạn, sau đó dùng ống tay áo lau đi máu trên đầu và mặt nàng: "Đừng sợ muội muội, ca sẽ bảo vệ ngươi!"
"Ừm!" Tân Mạn lộ ra nụ cười mừng rỡ: "Ca, xin lỗi, mẫu thân qua đời, trước khi đi nàng không cho ta cho ngươi biết, nói sợ chậm trễ ngươi tu đạo."
La Vũ Hạo thở dài một tiếng: "Ca đã biết việc này, nhưng mà lúc ấy ca ở bí cảnh, bị nhốt đến bây giờ mới ra ngoài."
"Bây giờ ca dẫn ngươi về nhà, sau đó đến mộ phần mẫu thân xin lỗi!"
"Được!" Tân Mạn gật gật đầu, đi theo La Vũ Hạo.
Ban Trung đứng dậy cả giận nói: "La Vũ Hạo, ngươi không thể dẫn nàng đi! Nàng là Ác Ma chi nữ!"
La Vũ Hạo vẻ mặt kiên quyết: "Nàng là muội muội ta, không phải là Ác Ma chi nữ!"
Ban Trung: "..."
La Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng, kéo Tân Mạn muốn đi xuống đài cao.
Dưới khí thế mạnh mẽ của hắn, mấy người Ban Trung không dám động thủ, chỉ có thể tránh qua một bên.
Tân Mạn lộ ra một tia kích động, nghĩ thầm may mắn có ca ca La Vũ Hạo xuất hiện, nếu không mình sẽ bị nhầm thành Ác Ma đốt chết.
Nhưng mà hai huynh muội còn chưa đi xuống đài cao thì có một đạo uy áp mênh mông từ trên trời giáng xuống.
Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Quốc sư giá lâm!"
La Vũ Hạo và Tân Mạn kinh hãi, vội vàng dừng bước lại.
Ban Trung và Thanh Khoa Tộc nhân thì đều lộ ra vẻ chấn kinh, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mây bay phiêu tán, một đám nhân mã từ trên cao cấp tốc rơi xuống. Tất cả bọn họ đều người khoác cấm vệ giáp của Huyền Thạch Quốc, sát khí mạnh mẽ.
Đi tới trên thảo nguyên, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều im lặng, bị uy thế lăng lệ của bọn họ ép tới có chút không thở nổi.
Cho dù là tu vi Tôn Giả Cảnh như La Vũ Hạo cũng cảm thấy hoảng sợ, không dám nhìn thẳng những người này.
Sau đó, một con Bạch Vũ Vân Bức lớn từ trên trời giáng xuống, khí thế cực mạnh.