Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 621 Chương 621. Thực lực vi tôn, ta nói cái gì chính là cái đó! (2)

Hắn nắm chặt một khối Thanh Vân ngọc bội trong tay, trong lòng cảm khái, may mắn mình có chung cực hộ thân phù. Nếu không một chưởng vừa rồi của Diệp Diễm có thể giết chết hắn trong nháy mắt.

Hô hô hô ~

Hai đạo khí tức Đế Cảnh bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, ngăn trước mặt Triệu Thanh Vân.

Triệu Thanh Vân ánh mắt vui mừng: "Tang trưởng lão, Ngô trưởng lão!"

Người đến chính là hai người Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn do Triệu Thanh Vân thôi động Thanh Vân ngọc bội triệu hoán mà đến.

Hai người này là trưởng lão nội môn Thánh Địa, quyền cao chức trọng, cũng là người hộ đạo của Triệu Thanh Vân. Thanh Vân ngọc bội của Triệu Thanh Vân chính là Linh Bảo phòng thân do hai người bọn họ hợp lực luyện chế. Một khi thôi động, chẳng những có thể ngăn cản một kích toàn lực của Đại Thánh Cảnh trở xuống. Còn sẽ lập tức phát ra tin tức, nhắc nhở bọn họ đến đây tương trợ.

Diệp Diễm đưa mắt nhìn Tang Cảnh Hiền, lãnh khốc nói: "Tang trưởng lão, nể tình ngày đó ngươi không có đuổi ta xuống núi, ta vốn không có muốn giết ngươi, không ngờ được là ngươi lại tự mình đi tìm cái chết!"

Tang Cảnh Hiền nhìn chằm chằm Diệp Diễm, trong lòng khiếp sợ không thôi. Hắn không ngờ được là Diệp Diễm có thể nhảy lên trở thành cao thủ cấp Đế Cảnh. Trong suy nghĩ của hắn, chuyện này còn khó tin hơn cả nằm mơ giữa ban ngày.

Ổn định tâm thần, Tang Cảnh Hiền lạnh lùng nói: "Diệp Diễm, ngươi cho dù có mạnh như thế nào đi nữa thì cũng là Đế Cảnh, cảnh giới tương đương với chúng ta."

"Ta và Ngô trưởng lão đối phó một mình ngươi, tuyệt đối dễ như trở bàn tay!"

Ngô Khôn tụ tập chân nguyên trong cơ thể, phóng thích uy áp Đế Cảnh vô biên, lên tiếng nói ra: "Nếu như ngươi chủ động nhận tội, chúng ta còn có thể xem xét lại, nếu không chắc chắn ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"

Diệp Diễm song quyền nắm chặt, vô số đạo Hắc Sắc Lôi Điện lấp lánh quanh thân, khí thế nghiêm nghị.

"Hai lão gia hỏa, nếu như các ngươi đã không biết sống chết, ta sẽ thành toàn các ngươi!"

"Hóa Cốt Minh Chưởng!"

Hô! Hô!

Hai tay của hắn đánh ra chưởng phong như nước thủy triều, kình khí màu đen kéo theo lôi điện kinh khủng ầm vang nổ bắn ra.

"Nghiệt chướng, ngươi muốn chết!"

Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn nổi giận, đồng thời phóng xuất ra linh áp cực kỳ đáng sợ. Bọn họ lấy linh khí hóa thành kiếm, sử xuất "Hỗn Nguyên Diễn Nguyệt Kiếm" sắc bén hơn Triệu Thanh Vân gấp trăm lần.

Song kiếm hóa rồng, rít gào giữa trời.

Cường hãn nghiền nát hai đạo chưởng phong của Diệp Diễm.

Bành! ! !

Sau khi kiếm khí mênh mông nổ tung, sóng xung kích khiến thân thể Diệp Diễm run lên bần bật, bị đánh bay trăm trượng.

Phốc!

Diệp Diễm yết hầu ngòn ngọt, phun ra ngụm lớn máu tươi.

Triệu Thanh Vân thấy thế không khỏi mừng rỡ cười một tiếng: "Diệp Diễm, ngươi biết rõ mình không phải là đối thủ của hai vị trưởng lão, sao còn phải châu chấu đá xe như vậy để làm gì?"

Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn thì liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt với nhau một cái.

Bây giờ Diệp Diễm bị trấn áp lại, bọn họ quyết định vẫn bắt hắn lại, giao cho Thánh Chủ xử lý thì tốt hơn.

"Ha ha ha!"

Bên trong đại điện, Diệp Diễm cất tiếng cười quỷ dị khiến cho ba người Triệu Thanh Vân, Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn biến sắc. Sau đó thấy Diệp Diễm bỗng nhiên đứng lên, hai tay thô bạo xé áo của mình ra, sau đó hung hăng cắm vào trong bụng.

Phốc phốc một tiếng, hắn lại xé rách cái bụng mình.

Tê ~

Ba người Triệu Thanh Vân đều sợ ngây người.

Đây là tình huống như thế nào?

Ngao ~

Một tiếng rít lên từ trong bụng Diệp Diễm truyền ra.

Bọn người Triệu Thanh Vân hoảng sợ nhìn thấy một đoàn hắc quang lớn từ trong bụng Diệp Diễm phun ra, trong khoảnh khắc hóa thành mấy cái xúc giác thô to duỗi thẳng tới chỗ bọn họ.

"U Minh!"

"Ông trời ơi, trong bụng của hắn còn cất giấu U Minh!"

Sau khi nhìn thấy rõ ràng xúc giác đen nhánh có vô số con mắt màu trắng bạc, ba người Triệu Thanh Vân bị dọa đến liên tục hít khí lạnh.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, hết thảy tám đầu xúc giác chia ra hai bên cuốn lấy Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn. Bỗng nhiên kéo một phát, đồng thời nuốt bọn họ vào trong cái miệng lớn đen nhánh của U Minh.

Nhìn thấy U Minh đồng thời nuốt hết hai người Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn, sau đó lùi về trong bụng Diệp Diễm, Triệu Thanh Vân sợ đến như muốn sụp đổ.

"Ngươi... lại là U Minh!"

"Sao có thể như vậy được?"

Triệu Thanh Vân hai chân mềm nhũn, thân thể rung động không thôi, co quắp trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn Diệp Diễm.

Diệp Diễm cười dữ tợn, đắc ý lên tiếng nói ra: "Ta không phải U Minh mà là mượn U Minh chi lực!"

"Cái này chẳng lẽ không phải một loại thiên phú?"

Mười năm trước, khi hắn bị tước đoạt thân phận đệ tử tinh anh, đánh vào ngoại môn trở thành một đệ tử tạp dịch, Diệp Diễm gần như mất hết can đảm. Là siêu cấp thiên tài đã từng có được Ngũ Hành linh căn, hắn há có thể chịu được được loại chênh lệch này? Thế là trong một đêm dạ hắc phong cao, hắn đi tới vách núi phía sau núi, muốn nhảy xuống để kết thúc đời này.

Nào ngờ được là trong vách núi đen nhánh bỗng nhiên tuôn ra một đạo tia chớp màu đen, đánh trúng thân thể của hắn, đánh hắn ngất đi. Ngày kế tiếp sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện trong cơ thể mình có một thứ dị dạng. Thứ này tựa hồ hoàn toàn dung hợp với huyết quản mạch lạc của hắn, tâm ý tương thông, có thể câu thông giao lưu trong cõi u minh.

Về sau hắn phát hiện, thứ này là ma vật ngoài vòng giáo hoá... U Minh! Hắn không biết vì sao mình sẽ bị U Minh phụ thể. Nhưng có thể xác định là hắn có được lực lượng của U Minh! Hơn nữa U Minh lực lượng này rất mạnh, mạnh đến vượt qua tưởng tượng của hắn!

Nhưng mà lúc ấy lực lượng này cũng không thể trực tiếp thi triển ra, tựa như bị phong ấn ở trong cơ thể hắn. Cho tới hôm nay, hắn mới được mở ra phong ấn, có thể tự do phóng xuất ra lực lượng này.
Chương 622 Chương 622. Tuyền Hàm xoắn xuýt!

Sau khi lặng lẽ một chưởng đập vụn một khối cự thạch ngàn trượng ở sau núi ngoại môn, rốt cục Diệp Diễm tin chắc mình có được sức mạnh đáng sợ, thế là đi vào Phi Nguyệt Phong, muốn muốn giết chết Triệu Thanh Vân. Để tiết mối hận và ghen tỵ của mình với Triệu Thanh Vân trong suốt mười năm nay.

Nhìn thấy Diệp Diễm từng bước tới gần, Triệu Thanh Vân mặt xám như tro. Diệp Diễm mạnh đến có thể trực tiếp thôn phệ hai đại trưởng lão, mình ở trước mặt hắn chỉ là gà đất chó sành mà thôi.

Đáng tiếc a!

Gia hỏa này giấu quá sâu, tâm cơ ác độc, thủ đoạn hung tàn, phi thường khó đối phó. Vừa rồi hắn lại nuốt hai đại cao thủ Đế Cảnh, chắc chắn thực lực sẽ bạo tăng. Nếu lại tiếp tục ẩn núp nữa, sợ là toàn bộ Thánh Địa đều sẽ nguy hiểm!

"Diệp Diễm, ngươi chỉ hận ta đoạt địa vị ngươi vốn có, bây giờ giết ta rồi thì dừng tay đi, đừng có tổn thương những người khác!"

Triệu Thanh Vân cắn răng lên tiếng nói ra.

Diệp Diễm đưa tay đặt ở trên trán Triệu Thanh Vân: "Giết hay không giết, ta quyết định!"

"Nhưng mà hẳn là ngươi nên vui vẻ, bởi vì ta cũng không tính giết ngươi."

"Cái gì?" Triệu Thanh Vân ánh mắt run lên.

Hắn không tin Diệp Diễm sẽ thả mình. Liên tưởng đến những gì mà Diệp Diễm nói trước đó, hắn kết luận chắc chắn Diệp Diễm có âm mưu càng khủng bố hơn.

Hô ~

Sau đó Triệu Thanh Vân hoảng sợ nhìn thấy lòng bàn tay Diệp Diễm bỗng nhiên toát ra một đoàn hắc quang. Một cái xúc tu đen nhánh xông ra khỏi bàn tay Diệp Diễm, mở ra cái miệng với răng nhọn như lưỡi cưa, đâm vào trán của hắn.

Răng rắc!

Xúc tu đen nhánh cắn đứt cái trán Triệu Thanh Vân, chui vào trong cái trán hắn.

Ngao! ! !

Một tiếng gào thét kinh thiên vang lên.

Triệu Thanh Vân gào thét một tiếng, trong khoảnh khắc hắc quang đại tác, biến thành một con U Minh vô cùng to lớn.

Diệp Diễm đắc ý nhìn Triệu Thanh Vân biến thành U Minh, cười hắc hắc: "Theo ta đi!"

...

Diễn Nguyệt đại điện.

Lâm Hiên ngồi ngay ngắn trên bảo tọa trên đài cao.

Dưới đại điện, ngoại trừ Diễn Nguyệt Thánh Chủ, Diễn Nguyệt Thánh nữ và Vương Giai Kính ra, có hơn một ngàn trưởng lão và và đệ tử chân truyền, đệ tử tinh anh của Thánh Địa.

Bọn họ đều được Diễn Nguyệt Thánh Chủ triệu tập đến, lắng nghe Lâm Hiên giảng giải tri thức thời không vũ trụ. Nghe Lâm Hiên nói ra từng cái tri thức mới lạ mà cao thâm, tất cả mọi người dưới điện đều sùng bái không thôi.

"Đế phu đúng là truyền đạo thánh nhân, trí tuệ và học thức của hắn đúng là bao trùm cửu thiên chi thượng a!"

"Có thể lắng nghe Đế phu truyền đạo chính là may mắn lớn nhất đời này của chúng ta!"

"Nghe Đế phu một lời, như xem trăm năm biển cả biến ảo, đúng là được ích lợi không nhỏ!"

...

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều là người nổi bật trong Thánh Địa, thiên phú và ngộ tính đều rất phi phàm. Cũng chỉ có bọn họ mới có thể chân chính cảm nhận được tri thức Lâm Hiên nói ra là cao thâm uyên bác bậc nào.

Trong mắt bọn họ. Lâm Hiên giống như tuyệt đỉnh đại Thánh Nhân ngồi ngay ngắn trên vũ trụ chi đỉnh, giảng đạo giải hoặc cho thiên hạ.

Trong đám người, chỉ có Diễn Nguyệt Thánh Chủ lộ ra một tia phiền nhiễu: "Tại sao Thanh Vân còn chưa tới?"

Hắn phái người đi, đã mời chư vị trưởng lão trọng yếu và đệ tử chân truyền, đệ tử tinh anh đến đại điện. Nhưng lại không thấy bóng dáng Thánh tử Triệu Thanh Vân, chuyện này khiến hắn vừa sốt ruột vừa cực kỳ nghi hoặc.

"Thánh Chủ, không xong!"

Lúc này một giọng nói tràn đầy kinh hoảng truyền vào đại điện.

Một đệ tử sợ hãi xông vào cửa lên tiếng nói ra: "Thánh Địa chúng ta bỗng nhiên xuất hiện U Minh, nó giết Thánh tử và hai vị trưởng lão nội môn, bây giờ đang đại khai sát giới ở phó phong."

"Chúng ta có vài chục vị trưởng lão và mấy ngàn đệ tử bao vây nó, nhưng mà vẫn không đối phó được nó!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sợ hãi.

Diễn Nguyệt Thánh Chủ cũng nhịn không được con ngươi co rụt lại: "U Minh!"

Hắn vội vàng hành lễ với Lâm Hiên, sau đó dẫn Diễn Nguyệt Thánh nữ và tất cả mọi người xông ra đại điện.

Nhìn thấy dáng vẻ bọn họ hốt hoảng như thế, Tuyền Châu kéo tay Lâm Hiên: "Cha, ta cũng muốn đi xem U Minh, có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể." Lúc đầu Lâm Hiên cũng định đứng dậy đi xem một chút.

Nếu như U Minh quá mạnh, hắn thuận tay hỗ trợ giải quyết.

Tuyền Hi chớp mắt to lên tiếng nói ra: "Vậy chúng ta đi nhanh đi, ta rất muốn xem U Minh !"

Tuyền Ấu gật gật đầu: "Đúng, nó có chút đáng yêu!"

Tuyền Hàm kinh ngạc nhìn Tuyền Ấu một chút, trời ạ, không hổ là nha đầu điên, vậy mà cảm thấy U Minh đáng yêu!

Như vậy có đôi khi nàng khen ta đáng yêu...

Tuyền Hàm không khỏi nhăn lông mày nhỏ lại, đối với Tuyền Ấu khen mình đáng yêu, tỏ vẻ rất xoắn xuýt.

Lâm Hiên quan sát biểu cảm của các tiểu nha đầu đáng yêu, không khỏi lắc đầu cười cười, dẫn theo các nàng ra cửa.

Chờ đến dưới chủ phong, Lâm Hiên thấy phía trước đã tụ tập trên vạn người. Tiếng đánh nhau đã biến mất, thoạt nhìn chiến đấu đã kết thúc.

Nhìn thấy Lâm Hiên đến, những nữ đệ tử chờ dưới chân núi vây xem hắn kém chút hạnh phúc ngất đi. Nhưng mà các nàng biết bây giờ không phải là thời điểm phong hoa tuyết nguyệt, im lặng nhường ra một con đường cho Lâm Hiên.

Lâm Hiên đi vào trong đám người, thấy bọn người Diễn Nguyệt Thánh Chủ và Lâm Tử Hàm đang đứng ở một bên. Trên mặt đất thì có một con U Minh đã chết. Còn có một thiếu niên người mặc áo xanh, máu me khắp người.

Lâm Hiên nhìn chằm chằm thiếu niên thanh y Diệp Diễm một lát, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười trêu chọc.

Diễn Nguyệt Thánh Chủ tiến lên cho Diệp Diễm ăn một viên Thiên giai thượng phẩm Phục Nguyên Đan, mặt mũi tràn đầy không thể tin lên tiếng hỏi thăm các đệ tử bên người: "Vừa rồi thật sự là Diệp Diễm ra tay trong lúc tối hậu quan đầu mới giết chết U Minh?"

Các đệ tử vội vàng gật đầu.

"Hồi Thánh Chủ, đúng là Diệp Diễm ra tay giết nó!"
Chương 623 Chương 623. Tuyền Hàm xoắn xuýt! (2)

"Không sai! Vừa rồi mấy vị trưởng lão ngoại môn vây công U Minh đều bị đánh thành trọng thương, may mắn Diệp Diễm kịp thời ra tay mới giết nó!"

"Diệp Diễm thật lợi hại! Vừa rồi chúng ta đều phát hiện tu vi của hắn đã đạt đến Đế Cảnh!"

...

Nghe được các đệ tử trả lời, Diễn Nguyệt Thánh Chủ vẻ mặt không khỏi kinh ngạc. Lời đồn liên quan tới Diệp Diễm, hắn cũng có nghe thấy. Không ngờ được là thiếu niên bị nhận định là phế vật từ mười năm trước lại làm ra hành động kinh người như thế. Cũng may Diệp Diễm chỉ bị trọng thương mà không chết đi.

Phải biết, dựa theo các đệ tử miêu tả, con U Minh có thể giết chết trưởng lão nội môn này, tu vi tuyệt đối không thua kém Đế Cảnh. Nói cách khác, Diệp Diễm có thể giết chết U Minh, tu vi của hắn cũng đạt đến Đế Cảnh, thậm chí cao hơn! Diễn Nguyệt Thánh Chủ cảm thấy Thánh Địa mình lại lấy được một thiên tạo chi tài.

"Khụ khụ!"

Lúc này, Diệp Diễm ho khan hai tiếng, chậm rãi mở mắt.

Diễn Nguyệt Thánh Chủ lấy linh lực nhìn trộm thân thể Diệp Diễm, phát hiện hắn mạch đập bình ổn, nhịp tim hữu lực, linh khí trong cơ thể vận hành có thứ tự, thoạt nhìn đã sắp khỏi hẳn.

Sau đó ôn hòa cười nói: "Diệp Diễm, bản Thánh Chủ không ngờ được là lại là ngươi đối phó U Minh này!"

Diệp Diễm trong lòng cuồng tiếu, mặt ngoài vẫn giữ vững bình tĩnh khiêm tốn: "Đệ tử ẩn giấu nhiều năm là vì có thể cống hiến ra lực lượng lớn nhất của ta khi Thánh Địa cần ta nhất."

"Giết chết U Minh, nói cho cùng cũng là bổn phận của đệ tử!"

Diễn Nguyệt Thánh Chủ sau khi nghe xong khẽ vuốt cằm.

Hắn không ngờ được là thiên phú của Diệp Diễm siêu tuyệt, lại khiêm tốn như thế, một lòng lấy Thánh Địa làm trọng. Bây giờ Thánh tử bị giết, mặc dù rất khiến cho người ta đau lòng nhưng cũng may lão thiên đối xử với Thánh Địa không tệ, lại để cho Thánh Địa xuất hiện một tuyệt đại thiên tài như Diệp Diễm.

Bên cạnh, trưởng lão và các đệ tử Thánh Địa cũng tán thưởng Diệp Diễm không thôi. Những người đã từng trào phúng Diệp Diễm mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ, hận không thể tiến lên nói một tiếng xin lỗi với Diệp Diễm.

Quan sát biểu cảm của đám người Diễn Nguyệt Thánh Chủ, Diệp Diễm trong lòng cuồng tiếu không thôi. Bây giờ tu vi hắn chỉ cao hơn Đế Cảnh một chút, tạm thời không có cách nào đối phó Diễn Nguyệt Thánh Chủ.

Nhưng mà chuyện này cũng không sao. Bây giờ hắn thành công lấy được sự tín nhiệm của Diễn Nguyệt Thánh Chủ, thoạt nhìn trở thành Thánh tử chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ cần hắn có thể trở thành Thánh tử thì có thể tiếp xúc đến công pháp hạch tâm nhất Thánh Địa, có được tài nguyên khổng lồ.

Một khi tu vi tăng lên, có thể thôn phệ Diễn Nguyệt Thánh Chủ, thành chúa tể một phương, triệt để rửa sạch khuất nhục bị biếm thành đệ tử tạp dịch mười năm trước!

"Tất cả người đã từng chế giễu ta, khinh nhục ta, các ngươi chờ đó cho ta!"

"Chẳng mấy chốc Diệp Diễm ta sẽ thành đệ nhất cường giả Thánh Địa, để các ngươi sám hối vì ngày xưa khinh thị ta!"

Diệp Diễm trong lòng cuồng hống.

Đúng lúc này.

Một giọng nói nam tử tràn đầy từ tính vang lên, như giọng nói của thần minh đánh vào linh hồn Diệp Diễm: "Diễn không tệ, ta cảm thấy U Minh ngươi thực lực bình thường, thiên phú diễn kịch lại không tệ lắm."

Diệp Diễm ánh mắt lướt qua Diễn Nguyệt Thánh Chủ, sau đó thấy Lâm Hiên đang dùng vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn hắn.

Cũng chỉ nhìn Lâm Hiên một cái, trái tim Diệp Diễm đột nhiên co lại, toàn thân có chút phát lạnh.

Đối mặt Lâm Hiên, Diệp Diễm cũng cảm thấy mình như đang đối mặt với một vị thiên thần.

Lâm Hiên mặt như chạm ngọc, thần thái phi phàm. Một đôi tinh mục, hào quang sáng ngời, dường như xem thấu hết thảy ngụy trang của hắn, thấu tới tâm linh của hắn.

Nghe được người chung quanh thấp giọng bàn tán về Lâm Hiên, Diệp Diễm trái tim run lên.

"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

"Hắn cũng ở nơi đây!"

Dù là bị biếm thành đệ tử tạp dịch, Diệp Diễm còn có thể nghe được những tin đồn có liên quan đến Huyền Băng Nữ Đế. Nữ tử tuyệt mỹ cường hãn, bá đạo, này đã khiến cho Diệp Diễm rất là ấn tượng. Mà xem như nam nhân của nàng, Bắc Huyền Thiên Đế phu chi danh cũng không xa lạ gì với Diệp Diễm.

Chỉ là hắn không ngờ được là mình sẽ gặp được hắn. Càng làm cho hắn hoảng sợ là Lâm Hiên lại một câu nói toạc ra ngụy trang của hắn.

Nhưng mà Diệp Diễm cũng không định nhận thua như vậy mà miễn cưỡng cười nói: "Đế phu nói đùa, tại hạ một giới phàm thân nhục thai, may mắn được Ngũ Hành linh căn, mười năm trước do bản thân tham lam mà hủy đi."

"May mắn ông trời thương ta, để cho ta mặc dù không có Ngũ Hành linh căn nhưng lại thức tỉnh thiên phú tu đạo mới một lần nữa, sao tại hạ lại là U Minh được?"

Để chứng minh thân phận của mình, thậm chí hắn nói ra chuyện cũ mười năm trước. Hắn thấy, những chuyện cũ này chính là ván đã đóng thuyền, không thể cãi lại. Từ trong miệng hắn nói ra, rất có sức thuyết phục, hắn tin người trong Thánh Địa đều sẽ cảm động lây, gật đầu đồng ý.

"Không!"

Vượt qua dự kiến của Diệp Diễm, Diễn Nguyệt Thánh Chủ lại quả quyết lắc đầu: "Đế phu nói ngươi là U Minh, như vậy ngươi chính là U Minh!"

Hắn cũng kỳ quái, tại sao rõ ràng Diệp Diễm bị phế Ngũ Hành linh căn, bây giờ lại đạt tới thành tựu như thế trong vòng mười năm ngắn ngủi?

Lâm Hiên lên tiếng giải thích nghi hoặc của Diễn Nguyệt Thánh Chủ.

Hơn nữa so với Diệp Diễm, Diễn Nguyệt Thánh Chủ càng nguyện ý tin tưởng Lâm Hiên hơn. Bởi vì hắn là Bắc Huyền Thiên Đế phu, nam nhân giống như thần, đáng tín nhiệm vô điều kiện! Bao gồm Diễn Nguyệt Thánh nữ và tất cả mọi người đang có mặt trong Thánh Địa đều tin tưởng Lâm Hiên không nghi ngờ.

"Đế phu nói Diệp Diễm là U Minh, vậy chắc chắn hắn chính là U Minh!"

"Ta tin Hỏa Nhãn Kim Tinh của Đế phu, hết thảy hư ảo ở trước mặt hắn đều khó mà ẩn trốn!"

"Ngay cả Đế phu mà Diệp Diễm cũng muốn lừa gạt, đúng là không biết trời cao đất rộng!"

...

Nhìn thấy đám người tin cậy Lâm Hiên như thế, ánh mắt Diệp Diễm lập tức phát lạnh.
Chương 624 Chương 624. Nam nhân như thần!

Diễn Nguyệt Thánh Chủ híp mắt, lạnh lùng nói: "Nghiệt chướng, Đế phu đã nói ra ngụy trang của ngươi, ngươi còn dám mạnh miệng?"

Tay phải hắn hất lên, hội tụ vô biên Nguyệt Hoa chi lực, hình thành một thanh lợi kiếm đánh xuống.

Oanh!

Kiếm khí kinh khủng đánh Diệp Diễm bay mấy trượng, xé mở mấy trăm đạo vết thương ở trên người hắn, máu tươi chảy đầm đìa.

Diệp Diễm cố nén thống khổ, cắn răng nói: "Thánh Chủ, ngươi cũng nhìn thấy, ta chỉ là một phàm nhân, nếu ta là U Minh ta sẽ để cho ngươi bổ một kiếm như thế sao?"

Hắn cảm thấy, Lâm Hiên nhìn ra trong cơ thể mình có giấu U Minh, lại không có động thủ, có lẽ là bởi vì Lâm Hiên tạm thời không nghĩ ra biện pháp để chứng minh. Đã như vậy, mình không cần nóng lòng ngả bài, tiếp tục chịu nhục. Nếu có thể lừa dối quá quan, kết quả vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

Diễn Nguyệt Thánh Chủ khẽ cắn môi, vừa rồi hắn đánh ra một kiếm này chỉ là thăm dò. Hắn cảm thấy nếu như Diệp Diễm là U Minh, chắc chắn sẽ chống cự, nào biết được Diệp Diễm hoàn toàn không có làm ra bất kỳ phản ứng nào.

"Xem ra U Minh này giấu rất sâu a!"

Diễn Nguyệt Thánh Chủ vẫn tin tưởng Lâm Hiên không nghi ngờ.

Lâm Hiên mỉm cười: "Nếu như ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với ngươi một hồi."

Sở dĩ không có giết chết U Minh, Lâm Hiên muốn dùng kế kích phát ra bản thể của nó, sau đó cứu ra ba người bị nó thôn phệ. Ba người này, có hai người đang ở trong bụng U Minh. Có một người bị U Minh phân thân phụ thể, biến thành dáng vẻ của U Minh. Những chuyện này khi lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy Diệp Diễm thì đã nhìn thấu được tất cả.

Mà nói đến U Minh trước mắt này, nó tên là Ma Tâm U Minh. U Minh này có đặc điểm lớn nhất là ưa thích tìm kiếm những người đã từng hiển hách tại thế nhưng trong vòng một đêm rơi xuống đáy cốc để phụ thể. Bởi vì loại người như vậy tâm trí cực kỳ yếu ớt, rất dễ bị chưởng khống.

Giống như mười năm trước, Diệp Diễm từ nhất đại thiên kiêu một đêm rơi xuống thành phế vật, cực kỳ phù hợp khẩu vị của Ma Tâm U Minh. Mà ngoại trừ điểm này, Ma Tâm U Minh cũng cực độ giảo hoạt, bọn chúng có thể phân ra một bộ phận bản thể sống nhờ bên trong nhân thể. Trừ phi lực lượng của người bị sống nhờ đạt tới đỉnh phong, tiến không thể tiến, bọn chúng mới hoàn toàn thôn phệ người này.

Mà muốn cứu ra người bị thôn phệ, biện pháp duy nhất chính là trong vòng một canh giờ sau khi bị nó thôn phệ, đánh tan bản thể của nó. Nếu không, nếu như cưỡng ép cứu ra, rất dễ khiến cho người bị thôn phệ tổn thất một phần thân thể.

Phải biết, trong cơ thể Ma Tâm U Minh tồn tại tới vài triệu tỉ giác hút. Một khi bị nó thôn phệ, mỗi một mạch lạc đều tương liên với giác hút của nó, rất khó triệt để thanh trừ hết.

Sau đó Lâm Hiên búng ngón tay một cái, bắn ra một đạo Tiên Thiên Linh Hỏa, bao phủ con U Minh Triệu Thanh Vân biến thành.

"A ~ "

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra.

Diệp Diễm muốn rách cả mí mắt nhìn về phía Lâm Hiên: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngươi dừng tay!"

Hắn cảm nhận được U Minh trong cơ thể lần đầu tiên trở nên điên cuồng từ trước tới nay. Mà chuyện này rất rõ ràng là bởi vì Lâm Hiên dùng Tiên Thiên Linh Hỏa thiêu đốt bản thể U Minh. Hắn dám khẳng định, nếu như tiếp tục đốt nữa, chắc chắn U Minh trong cơ thể mình sẽ triệt để điên cuồng. Đến lúc đó không phải mình khống chế nó mà là sẽ bị nó triệt để xé nát.

Lâm Hiên lạnh nhạt lên tiếng nói ra: "Trò chơi này đã bắt đầu, vậy ngươi phải chơi tới cùng."

Ngón tay khẽ động.

Hô!

Tiên Thiên Linh Hỏa bỗng nhiên nhất bạo.

Nhiệt độ nóng bỏng hóa thành sóng nhiệt cuồn cuộn, khiến tất cả người ở chỗ này đều mặt lộ vẻ sợ hãi.

"A ~ a ~ a ~ "

Diệp Diễm cảm nhận U Minh trong bụng đã triệt để điên cuồng. Nó điên cuồng cắn xé tạng phủ kinh mạch của Diệp Diễm, lại bành trướng cực nhanh. Loại cảm giác đau đến không muốn sống đó khiến cho Diệp Diễm muốn chết không được muốn sống không xong. Diệp Diễm vì thoát khỏi cảm giác đau nhức này mà điên cuồng dùng tay xé cái bụng mình.

Bành! Một tiếng, một đoàn hắc quang cực kỳ nồng đậm tuôn ra.

Ngao ~

Theo một tiếng gào thét kinh thiên, trong chớp mắt, hắc quang tăng lớn nghìn lần, trực tiếp xé Diệp Diễm thành bột phấn. Sau đó đạo hắc quang này và U Minh của Triệu Thanh Vân biến thành đồng thời bắn về phía vạn dặm không trung, hợp lại với một đạo tia sáng màu đen hỗn hỗn độn độn.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vạn dặm không trung xuất hiện một cái vết nứt màu đen. Tám cái xúc tu to lớn xuyên thẳng qua vết rách, điên cuồng quơ.

Ngắn ngủi ba hơi qua đi, những xúc tu này đã dài trăm vạn trượng. Treo ở trong cao không, khí thế vô cùng kinh người.

Diễn Nguyệt Thánh Chủ hội tụ toàn thân chi lực, phóng xuất ra uy áp Đại Thánh Cảnh cực kỳ khủng bố. Hắn lấy ra Linh Bảo Diễn Nguyệt Kiếm của mình, cả giận nói: "Nghiệt súc, ngươi giết người của Thánh Địa ta, bản tọa muốn ngươi đền mạng cho bọn họ!"

Ngay khi hắn xung kích Ma Tâm U Minh, một đạo uy áp mênh mông không cách nào hình dung bao phủ lại hắn, khiến cho hắn trong khoảnh khắc không thể nào động đậy được.

Lâm Hiên tiến lên một bước nói ra: "Ngươi không phải là đối thủ của nó, hơn nữa muốn cứu người, phải dùng đúng biện pháp để đối phó nó mới được."

Bản thể Ma Tâm U Minh cũng có tu vi Đại Thánh Cảnh, lại cực kì giỏi về lợi dụng nhược điểm trong lòng người để lớn mạnh chính mình. Diễn Nguyệt Thánh Chủ bị phẫn nộ làm đầu óc choáng váng, tâm trí bất ổn, bây giờ ra tay chỉ có thể trở thành pháo hôi.

Diễn Nguyệt Thánh Chủ nghe vậy lập tức lộ ra vẻ kính sợ: "Vâng, Đế phu!"

Lấy tu vi của hắn, có thể bị Lâm Hiên khống chế dễ dàng như thế, hắn suy đoán rất có thể Lâm Hiên đã là đại năng Cổ Thần Cảnh. Đối mặt tồn tại bực này, ý nghĩ đầu tiên của hắn là thật tâm phục tùng.
Chương 625 Chương 625. Đúng là sắp bị đám tham ăn này chinh phục!

Hơn nữa, ý trong lời Lâm Hiên nói chính là bọn người Triệu Thanh Vân còn chưa có chết, điều này cũng làm cho Diễn Nguyệt Thánh Chủ rất là ngạc nhiên. Hắn cực kỳ mong đợi, không biết rốt cuộc Lâm Hiên sẽ dùng biện pháp gì cứu ra bọn người Triệu Thanh Vân.

Chẳng những là hắn, Diễn Nguyệt Thánh nữ và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều vẻ mặt ngạc nhiên. Bọn họ đều dự cảm được tiếp theo Lâm Hiên sẽ làm ra chuyện chấn động thiên địa, uy quét thiên cổ!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.

Lâm Hiên bóng người phiêu nhiên mà bay, ống tay áo tung bay, tư thái tiêu sái mà thoải mái. Khiến cho Diễn Nguyệt Thánh nữ và mười vạn nữ đệ tử Thánh Địa thấy mà tâm động không ngừng.

Sau đó, Lâm Hiên đi tới dưới Ma Tâm U Minh, duỗi hai tay ra, bắt lấy xúc tu của Ma Tâm U Minh.

Sau đó chân nguyên toàn thân hắn như nước thủy triều, chục tỷ Thần Tượng Chi Lực hóa thành chục tỷ Long Tượng gào thét, chấn động vạn dặm bầu trời.

Một màn này khiến cho trăm vạn người của Diễn Nguyệt Thánh Địa đều rung động không thôi.

"Cổ Thần Cảnh!"

"Khí tức bàng bạc như cửu thiên ngân hà như thế, tuyệt đối là đại năng Cổ Thần Cảnh mới có!"

"Đế phu phóng ra lực lượng kinh khủng như vậy, không phải là muốn kéo U Minh đến Cửu Thiên Tiên Vực chứ?"

...

Cảm nhận được khí tức cực kỳ đáng sợ của Lâm Hiên, tất cả mọi người kém chút quỳ xuống đất cúng bái.

Mà có vài người đầu não linh hoạt đoán được ý đồ của Lâm Hiên.

Không sai!

Đúng là Lâm Hiên muốn lôi Ma Tâm U Minh từ dị thời không ra.

Nếu là Đại Thánh Cảnh, chuyện này chắc chắn hắn không làm được. Nhưng bây giờ đến Cổ Thần Cảnh. Hắn có thể điều khiển lực lượng pháp tắc của vùng thế giới này, có thể thừa dịp Ma Tâm U Minh hiện thân, cưỡng ép kéo nó qua!

Rống! ! !

Lực lượng Cổ Thần Cảnh trải qua Thần Tượng Trấn Ngục Kình cường hóa, đạt tới tình trạng đáng sợ có thể xé rách hư không. Theo một tiếng Long Tượng gào thét, trăm vạn dặm bầu trời, tầng mây nát bấy, ngàn vạn dặm đại địa đều run rẩy không thôi. Giờ phút này, bóng người mảnh mai thon dài của Lâm Hiên bạo phát ra uy năng như lăng thiên chiến thần.

Chỉ thấy hai cánh tay hắn hơi cong, dùng sức kéo một phát.

Phốc phốc!

Vết rách thời không phát ra một tiếng vang thật lớn.

Hắn ngạnh sinh sinh kéo thân hình khổng lồ tới mười vạn dặm của Ma Tâm U Minh ra ngoài. Sau đó thấy một đạo thuần kim sắc quang mang sáng lên, chiếu sáng toàn bộ Diễn Nguyệt Thánh Địa.

La Sát Pháp Thân được Lâm Hiên thôi động.

Chân đạp Kim Long, trong tay cầm kim sắc thần đao, đón đầu Ma Tâm U Minh chém ra một đao.

Bành! ! !

Đao quang như dương, thần uy lộ rõ!

Ma Tâm U Minh cuồng bạo xao động bị một đao đó đánh cho lập tức mất đi động tĩnh. Một màn này khiến cho Diễn Nguyệt Thánh Chủ và tất cả mọi người đang có mặt ở đây triệt để hóa đá. Cưỡng ép kéo U Minh từ dị thời không đến Cửu Thiên Tiên Vực, sau đó một kích mất mạng. Hành động vĩ đại bực này, phóng nhãn ba trăm vạn ức năm lịch sử Cửu Thiên Tiên Vực cũng chỉ có lần này!

"Ông trời ơi, cuối cùng hôm nay ta cũng tận mắt chứng kiến, cái gì mới gọi là thần tích chân chính!"

Giờ phút này, trong lòng trăm vạn người của Diễn Nguyệt Thánh Địa đồng thời có chung một suy nghĩ như thế này. Bọn họ ngưỡng vọng bóng người màu trắng trên bầu trời, chỉ cảm thấy bóng người đó cao lớn, giống như đồng huy thiên địa!

Ầm ầm!

Thi thể to lớn của Ma Tâm U Minh ầm vang rơi xuống đất.

Mặt đất rung động, làm cho tất cả mọi người cảm nhận được nó khổng lồ nặng nề như thế nào. Mà như vậy cũng làm cho mọi người càng thêm kính sợ và sùng bái Lâm Hiên.

Đợi đến sau khi Lâm Hiên hạ xuống, Diễn Nguyệt Thánh Chủ vội vàng tiến lên hành lễ: "Vừa rồi Đế phu ngụ ý là có thể cứu bọn người Thánh tử bị U Minh thôn phệ ra."

"Bây giờ U Minh đã chết, có thể cứu bọn họ ra hay chưa?"

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Ừm, trong cơ thể Ma Tâm U Minh này ẩn chứa tới vài triệu tỉ giác hút có thể hấp thu nhục thân và tinh khí thần."

"Nếu như cưỡng chế cứu người, nhất định phải cưỡng ép kéo đứt những giác hút này, rất có thể dẫn đến nhân thể bị tổn thương."

"Biện pháp tốt nhất chính là giết chết bản thể Ma Tâm U Minh, khi đó tất cả giác hút của nó sẽ tự động lui về chỗ."

"Thì ra là thế!" Diễn Nguyệt Thánh Chủ sau khi nghe xong vẻ mặt tán thưởng: "Không ngờ được là Đế phu hiểu rõ tồn tại quỷ bí như U Minh như lòng bàn tay, tại hạ cực kỳ bội phục!"

Tất cả nữ đệ tử của Diễn Nguyệt Thánh Địa cũng vô cùng ái mộ sùng bái mà nhìn Lâm Hiên.

Từng đạo thu ba như thủy triều phun trào, càng thêm nhiệt liệt.

"Đế phu chẳng những dáng dấp tuyệt sắc, còn học sâu hiểu rộng, hắn đúng là quá hoàn mỹ!"

"Thật hâm mộ Huyền Băng Nữ Đế, có thể có được cực phẩm nam nhân như thế!"

...

Dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả nữ đệ tử. Lâm Hiên nâng tay phải thon dài mỹ cảm lên, trên ngón trỏ có Tiên Thiên Linh Hỏa quanh quẩn, hóa thành một ánh lửa cực nhỏ.

Hắn nhẹ nhàng múa ngón trỏ, Tiên Thiên Linh Hỏa như một thanh đao, cắt thân thể Ma Tâm U Minh ra.

Ùng ục ục ~

Thân thể đầy đặn của Ma Tâm U Minh bị cắt ra, bên trong chảy ra một đống chất lỏng màu đen. Tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng, trong đống chất lỏng màu đen này có ba vật thể hình người tựa như là bị niêm mạc bao vây lại.

"Chắc chắn là Thánh tử và Tang trưởng lão, Ngô trưởng lão!"

Một màn này khiến cho tất cả người của Diễn Nguyệt Thánh Địa mừng rỡ.

Diễn Nguyệt Thánh Chủ vội vàng tiến lên, lấy linh khí mở niêm mạc bên ngoài ba người ra, phát hiện quả nhiên là ba người Triệu Thanh Vân, Tang Cảnh Hiền và Ngô Khôn.

Sau khi Diễn Nguyệt Thánh Chủ độ cho ba người một chút linh lực, bọn họ nhanh chóng tỉnh lại.

Triệu Thanh Vân nhìn thấy gương mặt hiền hòa của Diễn Nguyệt Thánh Chủ đập vào mi mắt, lập tức đại hỉ: "Ta vốn cho rằng lần này chết chắc, không ngờ được là được Thánh Chủ ngài cứu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK