• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216 Chương 216. Một mạng đổi một mạng!

Một khi Hổ Lang Vệ Đội của Tiên Tần Quốc muốn thương tổn phụ hoàng và hoàng huynh, nàng sẽ dùng chủy thủ lấy cái chết bức bách, để bọn họ không dám thương tổn người nhà của mình.

Bây giờ, Dương Tuần buộc nàng rời khỏi, nàng vẫm muốn đem theo chủy thủ. Nếu như bất hạnh bị bắt đến Tiên Tần Quốc, nàng sẽ dùng cây chủy thủ này ám sát Doanh Hổ.

Bành!

Cửa tẩm cung bị oanh nổ tung, một đạo khí tức hung lệ phá cửa mà vào, uy thế cực mạnh.

Lôi Dương trừng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dương Hinh, cười lạnh một tiếng: "Muốn đi? Không có cửa đâu!"

Hắn một bước tiến lên, cắt đứt yết hầu hai tên hộ vệ bên cạnh Dương Hinh, sau đó một phát bắt được bả vai Dương Hinh.

"Công chúa Thế Tề Quốc không hổ là sắc đẹp trăm nước khó bì, dung nhan Thiên Tiên, dẫn ngươi về, chắc chắn bệ hạ sẽ cực kỳ vui mừng, thăng quan tiến tước cho ta!"

Dương Hinh cảm nhận được ngón tay kiên cường như hổ trảo của hắn, không khỏi đau đến mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng mà nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn xuống.

"Nếu như không có người giúp được chúng ta, vậy ta sẽ đồng quy vu tận với Doanh Hổ!"

Mắt thấy đại hoàng huynh xuất gia nhiều năm, nhị hoàng huynh tiến đến Đại Lôi Âm Tự cũng bặt vô âm tín. Bên này phụ hoàng phái người đến Hộ Quốc Tông cầu viện cũng không có hồi âm. Dương Hinh cảm thấy lần này Thế Tề Quốc đã đi đến cùng đồ mạt lộ.

Nếu đã như vậy, vậy chỉ dùng một cái mạng của mình đổi một cái mạng của Doanh Hổ!

Không có người chú ý tới một tia kiên quyết trong ánh mắt nữ tử nhìn như vô cùng yếu đuối này. Ngược lại, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào Dương Tuần, trong tẩm cung lập tức vang lên tiếng cười nhạo như sấm.

"Thế Tề Quốc quân chỉ còn lại một hơi cuối cùng, ta thấy nên chết sớm thì tốt hơn!"

"Đúng vậy, nữ nhi bị bắt, toàn bộ hoàng cung không một người có thể ngăn cản chúng ta, đúng là cực kỳ uất ức, không bằng chết thì tốt hơn!"

"Lão già, quốc quân chúng ta làm con rể cho ngươi là cất nhắc ngươi, thứ không biết tốt xấu! Ta nhổ vào!"

Bọn người Lôi Dương trào phúng nói móc.

Mắt thấy Dương Tuần đã tức giận đến mắt trợn trắng sắp chết, bọn họ cũng không có tâm tư động thủ, bắt Dương Hinh vội vàng rời đi. Dọc theo con đường này, Viên Thuật và những người đến đây ngăn cản đều bị Lôi Dương giết.

Hoàng cung Thế Tề Quốc, từ trong tới ngoài, một đường máu tươi khắp nơi, chưa bao giờ thê thảm như thế!

Sau khi ra khỏi hoàng cung. Bọn người Lôi Dương dẫn theo Dương Hinh, cưỡi lên Hồng Dực Bức Yêu, một đường khẩn cấp bay về phía Tiên Tần Quốc.

Không bao lâu, bọn họ đã đáp xuống hoàng cung Tiên Tần Quốc.

Đem Dương Hinh đến đại điện, trên kim loan bảo tọa, Doanh Hổ không khỏi ánh mắt sáng lên: "Nữ tử này rất đẹp!"

Mặc dù Dương Hinh cúi đầu, không thấy rõ dung mạo. Nhưng chỉ với phong thái xinh đẹp vũ mị của nàng cũng đã đủ khiến cho hắn kinh diễm.

Mà bách quan đang có mặt ở đây cũng âm thầm tán thưởng, đã nghe nói công chúa Thế Tề Quốc quốc sắc thiên hương, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là vóc người này đã đủ khiến cho người ta nhìn một chút mà khó có thể quên a!

"Bệ hạ, ti chức may mắn không làm nhục mệnh, đem công chúa Thế Tề Quốc đến!" Lôi Dương vẻ mặt đắc ý.

"Rất tốt!" Doanh Hổ lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Cô phong ngươi chức phó thống lĩnh Hổ Lang Vệ Đội, mong ngươi không ngừng cố gắng!"

"Đa tạ bệ hạ!" Lôi Dương vui mừng quá đỗi.

Đội trưởng Hổ Lang Vệ Đội tấn thăng đến phó thống lĩnh, một hơi thăng ba cấp, có thể nói là không còn gì tốt hơn được nữa!

Đợi đến Lôi Dương lui sang một bên, Doanh Hổ nhìn chằm chằm Dương Hinh, nói: "Ngẩng đầu lên, để cô nhìn xem!"

Dương Hinh cúi đầu, bất vi sở động.

Lôi Dương lập tức nổi giận nói: "Bệ hạ kêu ngươi ngẩng đầu, ngươi dám ngỗ nghịch thánh ý!"

Nhìn thấy hắn muốn đi lên cưỡng bức Dương Hinh, Doanh Hổ đưa tay ngăn cản nói: "Ngươi lui ra."

Sau đó, Doanh Hổ từ trên kim loan bảo tọa đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Dương Hinh.

Ngồi xổm người xuống, dùng tay nắm cái cằm Dương Hinh, nói ra: "Cô tung hoành mười nước nhiều năm, thích nhất chính là nữ tử có cá tính, ngươi rất hợp khẩu vị của cô!"

Soạt!

Một đạo phong mang hiện lên. Dương Hinh len lén rút ra chủy thủ trong tay áo, nhanh chóng đâm vào tim Doanh Hổ.

Nhưng mà nàng lập tức cảm thấy mình như đâm chủy thủ vào trong tường đồng vách sắt. Một cỗ cự lực thông qua chủy thủ phản xạ ngược về, khiến cho cổ tay nàng đau nhức kịch liệt.

"Ha ha ha!"

Lúc này, Doanh Hổ điên cuồng cười lên, trong giọng nói tràn ngập đắc ý và trào phúng: "Tiểu nha đầu, cô chính là là hoành luyện tông sư chân chính, đã sớm luyện được mình đồng da sắt!"

"Cô cho ngươi đâm, ngươi cũng không gây thương tổn được cho cô chút nào!"

Quanh người hắn cương khí nhất bạo, chấn Dương Hinh văng ra mấy trượng.

Dương Hinh đụng vào long trụ sau lưng, lập tức đau đến suýt nữa bất tỉnh. Ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn Doanh Hổ, nàng suýt chút cắn môi anh đào chảy ra máu.

"Ngay cả chủy thủ cũng không gây thương tổn được hắn, chẳng lẽ ta nhất định phải bị lão tặc này làm nhục? !"

Nghĩ đến mình bất lực, mà toàn bộ Thế Tề Quốc cũng bị Tiên Tần Quốc ép tới không thở nổi, Dương Hinh không khỏi chảy xuống nước mắt căm hận.

Bành!

Đúng lúc này, một đạo khí lãng hùng hậu xuất hiện bên ngoài đại điện, như thủy triều mãnh liệt vọt vào trong.

Hổ Lang Vệ Đội phụ trách trông coi cung điện bị người cậy mạnh đánh cho tàn phế toàn bộ, thất linh bát lạc văng vào trong đại điện.

Sau đó nghe được một giọng nói hùng hậu tràn ngập uy nghiêm vang lên: "Tiên Tần Quốc quân, các ngươi đúng là khinh người quá đáng!"

Bọn người Doanh Hổ ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử trung niên người mặc đạo bào màu đen dẫn theo hai người nhìn như đệ tử đạp cửa mà vào.

……………………………

Hắc bào nam tử long hành hổ bộ, ánh mắt sắc bén như đao.

Khiến cho trong lòng Doanh Hổ giật mình, không dám đối mặt.

"Các hạ là?" Doanh Hổ nheo mắt lại, che giấu sát ý mãnh liệt của mình rất tốt.
Chương 217 Chương 217. Tìm được núi dựa lớn!

Hắn không ngốc, đối phương có thể tiến quân thần tốc, đi vào đại điện như đi vào chỗ không người, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Mà sau khi tinh tế cảm nhận khí tức của hắc bào nam tử, Doanh Hổ càng kính sợ hơn. Hắn phán đoán, đối phương tuyệt đối là tu vi Tôn Giả Cảnh!

"Tiên Tần Quốc quân, ngươi nhìn kỹ, ở trước mặt các ngươi chính là tông chủ Hộ Quốc Tông Thế Tề Quốc!"

Đệ tử sau lưng hắc bào nam tử Triệu Nghĩa Thành lớn tiếng nói. Mà hắn vừa hô lên như thế, bầu không khí ở đây đọng lại. Ngay cả tông chủ Hộ Quốc Tông Thế Tề Quốc cũng tới, quả nhiên là kẻ đến không thiện a!

Mà Lôi Dương và đám cao thủ võ đạo, khi cảm nhận được uy áp mạnh mẽ của Triệu Nghĩa Thành thì nhao nhao lộ ra vẻ kiêng dè.

Trước mặt cường giả như thế này, bọn họ không dám lỗ mãng chút nào. Nếu không, sợ là Triệu Nghĩa Thành một ngón tay cũng có thể đâm nát bọn họ. Thời khắc này, trong đại điện chỉ có trong ánh mắt Dương Hinh tràn đầy vui mừng.

Nhìn tình hình trước mặt, Triệu tông chủ Hộ Quốc Tông đã hoàn toàn chế trụ bọn người Doanh Hổ. Dù Doanh Hổ đang tập trung thiên quân vạn mã, tin tưởng với năng lực của Triệu tông chủ cũng nhất định có thể cứu nàng ra ngoài.

"Ha ha, Triệu tông chủ Hộ Quốc Tông thực lực thật phi phàm."

Lúc này, Doanh Hổ lại nở nụ cười: "Cô cũng nghe nói, Hộ Quốc Tông Thế Tề Quốc sừng sững vạn năm mà không ngã, cho nên biết mỗi một đời tông chủ Hộ Quốc Tông đều rất lợi hại."

"Chỉ là đáng tiếc, thực lực cô là các ngươi không thể nào tưởng tượng!"

Hô!

Lại là một đạo uy áp mạnh mẽ càng khủng bố hơn bao phủ toàn trường. Dưới uy áp này, thậm chí Triệu Nghĩa Thành đều lông mày bỗng nhiên nhăn lại, tay phải có chút lắc một cái.

Triệu Nghĩa Thành dự đoán có người còn mạnh mẽ hơn hắn xuất hiện.

Bành!

Không đợi Triệu Nghĩa Thành xoay người, một đạo chân khí lăng lệ hung ác đâm vào phía sau lưng hắn, đụng hắn bay xa mấy trượng. Sau khi Triệu Nghĩa Thành rơi xuống, yết hầu ngòn ngọt, bỗng nhiên phun ra miệng lớn máu tươi. Cảm thấy nội tạng rung động mãnh liệt, giống như muốn phân liệt.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một ông lão mặc áo xanh, đứng ở cửa đại điện.

"Tu vi Tôn Giả đỉnh phong!"

Triệu Nghĩa Thành cẩn thận cảm giác, sau đó ánh mắt không khỏi run lên. Từ khi lên làm tông chủ Hộ Quốc Tông, hắn vẫn tinh luyện tu vi, một lòng tu đạo. Cũng không để ý lắm tới thế cục xung quanh quốc gia và mọi việc trong giang hồ. Cho nên hôm nay khi nhận được tin gấp mà Dương Tuần cho người đưa tới. Hắn tự thân xuất mã tiến về Tiên Tần Quốc, muốn đánh cho Doanh Hổ trở tay không kịp, buộc hắn thả người.

Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy mình vẫn quá vội vàng, hẳn là nên cẩn thận một chút. Nếu không cũng sẽ không bị lão giả đứng tại cửa ra vào một chiêu đả thương.

Doanh Hổ mặt lộ vẻ vui mừng, có chút hành lễ nói: "Hứa trưởng lão, vất vả!"

Khi phái Lôi Dương đi bắt Dương Hinh, hắn vì phòng ngừa vạn nhất, phái người tiến về Linh Trì Thánh Địa mời bọn họ đến đây tương trợ.

Không ngờ được là Linh Trì Thánh Địa rất là nghĩa khí, lại cho đại trưởng lão Hứa Khang tự mình ra mặt.

Hiện tại xem ra, Thánh Chủ Linh Trì Thánh Địa quả nhiên là nhìn xa trông rộng, dự liệu được sẽ có người như Triệu Nghĩa Thành đến gây chuyện. Mà có cao thủ như Hứa Khang ở đây, Thế Tề Quốc triệt để không lật nổi bọt nước!

"Ừm." Hứa Khang ngạo nghễ gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào đại điện, nhìn xuống Triệu Nghĩa Thành: "Hoàng thất Tiên Tần quan hệ tâm đầu ý hợp với Linh Trì Thánh Địa chúng ta."

"Ngươi dám đến hoàng cung Tiên Tần gây chuyện, lão phu giết ngươi như giết gà!"

Nói xong, hắn giơ tay phải lên.

Một đạo cương phong lăng lệ gào thét mà lên, hóa thành một đạo sát khí sắc bén, phong mang bức người.

Thấy thế, Triệu Nghĩa Thành trong lòng co rụt lại. Hắn không chút nghi ngờ, một chưởng này của Hứa Khang sẽ trực tiếp chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của hắn.

Mà tâm trạng của Dương Hinh cũng rơi xuống đáy cốc. Vốn cho rằng Triệu Nghĩa Thành có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng mà không ngờ được là bây giờ chỉ là có thêm một người nữa chết oan mà thôi.

"Dừng tay!"

Ngay lúc Hứa Khang muốn động thủ, bên ngoài đại điện bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn.

Tuệ Năng và Dương Văn Vũ đồng thời cưỡi yêu thú đáp xuống bên ngoài đại điện.

Bởi vì thủ vệ đã bị Triệu Nghĩa Thành đánh cho tàn phế, bọn họ tiến quân thần tốc đi vào đại điện.

"Đại ca, nhị ca, các ngươi đừng tới chịu chết a!"

Dương Hinh nhìn thấy bọn họ vào cửa, dưới tình thế cấp bách cũng quên quy củ hoàng thất, dùng phương thức xưng hô của người bình thường gọi hai người.

Tuệ Năng tràn ngập thân tình nhìn Dương Hinh một chút, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, muội muội chớ gấp."

Dương Hinh hơi há miệng nhỏ ra, nàng không ngờ được là đại ca nhìn thấy mình, câu nói đầu tiên lại là như vậy.

Hẳn là đại ca làm hòa thượng quá lâu, cũng trở thành tính tình chậm chạp?

Chớ gấp?

Sao nàng có thể không gấp cho được!

"Ha ha, tiểu hòa thượng, ngươi sẽ không coi là ỷ vào mình là đệ tử của Tịnh Hải thì cô sẽ kiêng kị ngươi chứ?"

Trước đó Doanh Hổ đã từng toàn diện điều tra hoàng thất Thế Tề Quốc, biết Tuệ Năng chính là Đại Thái tử Dương Nguyên Niên.

Dương Văn Vũ tiến lên phía trước nói: "Tiên Tần Quốc quân, dựa vào hai huynh đệ chúng ta thì đương nhiên không đối phó được ngươi!"

"Chớ nói chi là ngươi từ hoàng cung Tiên Tần cướp lấy hoàng muội ta đi!"

Doanh Hổ nghe ra ý bên trong lời nói của hắn, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Nghe ý của ngươi, các ngươi tìm được núi dựa lớn."

"Nói cho cô, chỗ dựa của các ngươi là ai? Là Tịnh Hải hay là Đại Lôi Âm Tự?"

Dưới mắt, tông chủ Hộ Quốc Tông Thế Tề Quốc bị phế.

Thế lực duy nhất Doanh Hổ có thể nghĩ tới chính là Đại Lôi Âm Tự sau lưng Tuệ Năng.

Mà nghe nói như vậy, Hứa Khang đang đứng bên cạnh không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

"Cao tăng Đại Lôi Âm Tự đều là người ngoài hồng trần, nếu bọn họ dám nhúng tay việc này, chắc chắn sẽ bị thiên hạ chất vấn."
Chương 218 Chương 218. Tìm được núi dựa lớn! (2)

"Mà cho dù bọn họ muốn xuất thủ, đó cũng phải xem nơi này là nơi nào, nơi này chính là Bắc Huyền Thiên, bọn họ có tư cách động thủ hay không?"

Hứa Khang nói như vậy, mấy người Doanh Hổ đều gật đầu đồng ý.

Đúng vậy, nơi này là Bắc Huyền Thiên.

Đại Lôi Âm Tự dù có lá gan lớn như trời cũng không dám tới đây cưỡng chế nhúng tay vào ân toán giữa Tiên Tần Quốc và Thế Tề Quốc!

Tuệ Năng nghe vậy gật đầu nói: "A Di Đà Phật, phân tích của các ngươi có phần có lý."

Mà Dương Văn Vũ thì nhịn không được cười lớn một tiếng, vẻ mặt châm chọc hỏi: "Vậy nếu như người muốn quản các ngươi đến từ Bắc Huyền Thiên thì sao?"

Doanh Hổ trầm tư một lát, vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng nói ra: "Thế Tề Quốc các ngươi còn chưa đủ tư cách mời Nữ Đế bệ hạ ra tay!"

Thế Tề Quốc quốc quân ngay cả tư cách đi tới Huyền Băng Cung cũng không có, hắn không tin bọn họ có thể mời được Huyền Băng Nữ Đế.

Dương Văn Vũ lắc đầu thở dài: "Ngươi nói đúng, chúng ta thực sự không có tư cách mời được Nữ Đế bệ hạ."

"Nhưng trời cao chiếu cố, để chúng ta gặp được Đế phu!"

Đế phu!

Nghe được xưng hô thế này, chẳng những Doanh Hổ, mấy người Hứa Khang cũng cảm thấy trong đầu ầm vang chấn động.

Huyền Băng Nữ Đế cường thế bá đạo, chấp pháp như sắt, đối với người làm phản thì ra tay độc ác vô tình.

Làm nam nhân của nàng, Đế phu đáng sợ như thế này, không cần nghĩ cũng biết được!

Nếu như Thế Tề Quốc gặp được Đế phu thật, may mắn đạt được Đế phu trợ giúp.

Như vậy...

Đừng nói Tiên Tần Quốc, cho dù là cộng luôn cả Linh Trì Thánh Địa vào cũng không đủ Đế phu một cước giẫm!

Mà trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây hoặc sợ hãi, hoặc cảm khái, bên ngoài đại điện, một đạo hào quang hoa mỹ hiện lên.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy trên không trung. Một cái Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn xa hoa phú quý chậm rãi đáp xuống.

Một luồng khí tức thượng vị giả như gián đoạn thiên địa, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây trong lòng kinh sợ, không nhịn được muốn quỳ xuống đất cúng bái.

"Huyền Băng Cung Hoàng gia Ngọc Liễn, cái này. . . đúng là Đế phu!"

"Ông trời ơi, Thế Tề Quốc đúng là tổ tiên tích đức, vậy mà có thể mời được Đế phu xuất thủ tương trợ!"

"Má ơi, đại nhân vật tuyệt đỉnh như thế này, đây là lần đầu tiên đi vào quốc gia nhỏ như chúng ta?"

...

Theo Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn đáp xuống đất, toàn bộ hoàng cung đại điện Tiên Tần bàn tán xôn xao. Bách quan Tiên Tần Quốc cũng nhịn không được kinh hô không thôi, chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Mà, thậm chí vẫn không thể tin được đại nhân vật như Đế phu sẽ đến đến Tiên Tần Quốc. Phải biết, Tiên Tần Quốc luôn tự cho mình là đại quốc, cường quốc trong số mười quốc gia xung quanh. Nhưng ai cũng biết nhìn khắp toàn bộ Bắc Huyền Thiên, Tiên Tần Quốc chỉ là một tiểu quốc nhỏ như viên đạn mà thôi.

Tiên Tần Quốc quân và Thế Tề Quốc quân đều không có tư cách lên Huyền Băng Cung. Thậm chí đều không có tư cách móc nối quan hệ với đám đại thần Huyền Băng Cung. Bởi vậy có thể thấy được Tiên Tần Quốc nhỏ bé như thế nào ở Bắc Huyền Thiên.

Nhưng mà, hôm nay Đế phu lại đích thân tới, quả thực là khiến cho bách quan đang có mặt ở đây khó mà tin được!

Mà theo Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái đi ra khỏi Ngọc Liễn, trong ánh mắt tất cả mọi người đang có mặt ở đây trong nháy mắt tràn ngập vẻ kính sợ.

Lâm Hiên phong hoa tuyệt thế, phong thái trích tiên, hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Chỉ có Dương Hinh nhịn không được nhìn chằm chằm Lâm Hiên, trong cặp mắt đào hoa vũ mị tràn đầy ái mộ và sùng bái.

"Ta vốn cảm thấy Đế phu chắc chắn là nhân trung long phượng."

"Hiện tại xem ra, hắn còn hoàn mỹ hơn ta tưởng tượng, khiến cho người ta nhìn một cái là nhịn không được trầm luân."

Dương Hinh bởi vì dung nhan Thiên Tiên, từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo, chưa để bất cứ nam tử nào vào mắt. Nhưng bây giờ, nàng nhịn không được tâm động.

"Đế phu!"

Doanh Hổ mặt mũi tràn đầy kính sợ và hoảng sợ, bước nhanh chạy ra khỏi đại điện, vội vàng hành lễ với Lâm Hiên: "Mời... Mời..."

Bách quan đang có mặt ở đây đều kinh ngạc phát hiện, Tiên Tần đế vương Doanh Hổ luôn kiêu ngạo nhưng bây giờ ngay cả nói chuyện cũng cà lăm. Có thể nghĩ bây giờ trong lòng Doanh Hổ sợ hãi như thế nào.

Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó hắn tiến vào đại điện, ngồi ở trên kim loan bảo tọa.

Phù phù!

Hắn vừa ngồi xuống, Doanh Hổ bỗng nhiên quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Đế phu tại thượng, tại hạ biết sai!"

Đế phu bởi vì Thế Tề Quốc mà đến, hiển nhiên là muốn tới hưng sư vấn tội. Doanh Hổ cho dù có ngốc cũng biết bây giờ ngoại trừ chủ động nhận sai ra thì không có lựa chọn nào khác. Nếu không, đừng nói là hắn, cho dù toàn bộ Tiên Tần Quốc cũng không đủ Đế phu giết!

Lâm Hiên vừa đùa với mấy người Tuyền Châu vừa hững hờ hỏi thăm: "Làm sai chỗ nào?"

Doanh Hổ nuốt một ngụm nước bọt: "Tại hạ quản giáo vô phương, khiến cho thủ hạ làm ra chuyện hoang đường trắng trợn cướp đoạt Hoàng nữ!"

Nói xong, hắn âm thầm nháy mắt với Lôi Dương.

Đế phu uy nghiêm quá thịnh, Doanh Hổ không nắm chắc được mình sẽ bị trừng phạt như thế nào, chỉ có thể lôi ra một con dê thế tội. Lôi Dương cũng hiểu được tâm tư của Doanh Hổ, sợ đến toàn thân run lên.

Kể từ khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lâm Hiên, hắn chỉ hận không thể tìm một kẽ đất đào tẩu. Bây giờ Doanh Hổ kêu hắn chủ động nhận tội cõng nồi, khiến cho hắn trực diện uy nghiêm Đế phu a!

Hắn nào dám?

Nhưng mà nghĩ tới tính mạng của người nhà mình đều đang nằm trong tay Doanh Hổ, Lôi Dương chỉ có thể kiên trì tiến lên quỳ xuống: "Đế phu tại thượng, là tiểu nhân nhất thời hồ đồ, vì thăng quan phát tài, cướp đoạt công chúa Thế Tề Quốc cho bệ hạ làm cửu hoàng phi!"

Nghe được hắn nói như vậy, bọn người Dương Hinh và Dương Văn Vũ tức giận tới mức cắn răng.
Chương 219 Chương 219. Giết một người phế

Cái tên khốn kiếp Doanh Hổ này lại từ chối trách nhiệm như thế. Bây giờ Lôi Dương khó phân thật giả, nếu như bị hắn lừa gạt, vậy thì không định tội được Doanh Hổ.

Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Các ngươi nghĩ là chỉ dùng vài câu nói là có thể lừa gạt được ta hay sao?"

Doanh Hổ và Lôi Dương sau khi nghe xong không khỏi mặt xám như tro. Bọn họ dự cảm được Lâm Hiên sẽ có thủ đoạn phi thường để vạch trần lời nói láo của bọn họ.

Hô!

Đúng lúc này, Lâm Hiên thả La Sát Thần Niệm.

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây ở chỗ này đều cảm nhận một luồng uy áp viễn cổ cự thần giáng lâm. Trong uy áp này này còn mang theo chút khí tức uy nghiêm của Cổ Phật, khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi bất an từ tận đáy lòng.

Mà Doanh Hổ và Lôi Dương thì cảm thấy giống như là có một bàn tay vô hình, trong nháy mắt vọt vào trong thức hải của mình, điên cuồng cướp lấy tất cả ký ức. Đối diện với cỗ thần lực này, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại!

"A ~ "

Đợi sau khi bàn tay vô hình đó biến mất. Doanh Hổ và Lôi Dương đồng thời kêu thảm một tiếng, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lâm Hiên nở một nụ cười nhạt nhìn xuống hai người: "Bây giờ các ngươi còn muốn giảo biện nữa hay không? Hay là ta thay các ngươi nói ra chân tướng?"

Nghe vậy, Doanh Hổ và Lôi Dương bỗng nhiên co quắp dưới đất, triệt để mất hết hi vọng.

Ký ức sâu nhất trong đầu bọn họ đều bị Lâm Hiên đào lên. Trước mặt tồn tại khủng bố như hắn, bọn họ nào còn dám lại nói nửa câu nói dối?

"Không dám làm phiền Đế phu! Chúng ta nguyện... nói thật tất cả!"

Sau đó, hai người một năm một mười kể rõ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

Dương Hinh, Dương Văn Vũ và tất cả mọi người đang có mặt ở đây thấy thế đều cảm khái không thôi. Đế phu đúng là thủ đoạn khó lường, ở trước mặt hắn, nửa chữ cũng không thể nói dối được!

"Rất tốt." Lâm Hiên thấy bọn họ rốt cục nói thật ra, không khỏi mỉm cười.

Mọi người tại đây thấy thế đều yên lặng cúi đầu, không dám há mồm thở dốc. Với uy nghiêm của Đế phu, vừa rồi Doanh Hổ và Lôi Dương muốn lừa gạt hắn, há có thể cười một tiếng rồi cho qua?

Bây giờ nếu ai coi là Đế phu sẽ tuỳ tiện bỏ qua chuyện này thì người đó chính là tên ngốc!

Bành!

Một tiếng nổ tung, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở trong đại điện cả kinh da đầu tê dại một hồi.

Lâm Hiên chỉ gảy một ngón tay, bắn ra một đạo khí lãng kinh khủng, đánh cho Lôi Dương bay ra khỏi đại điện.

"Kẻ này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đại khai sát giới ở hoàng cung Thế Tề Quốc, hắn không cần phải sống tiếp nữa."

Lâm Hiên được mấy người Tuệ Năng dẫn đi tới hoàng cung Thế Tề Quốc. Nhìn thấy nơi đó máu chảy thành sông, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Là tên sát nhân Lôi Dương này giết đến hoàng cung Thế Tề Quốc, gà chó không yên.

Khiến cho quan hệ giữa hai nước bị ảnh hưởng rất nhiều, thậm chí sẽ khiến cho hai nước xảy ra chiến tranh, khiến cho vô số bách tính phải chịu nổi khổ chiến loạn.

Loại người như thế này, chắc chắn là có một người giết một người, tuyệt đối không thể giữ bọn họ lại!

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây không dám lên tiếng.

Đế phu ra tay với Lôi Dương, đây chỉ là món ăn khai vị.

Kế tiếp còn có Doanh Hổ, hắn mới là nhân vật quan trọng.

Sau đó nghe Lâm Hiên nói ra: "Doanh Hổ đức không xứng vị, vì tư dục bản thân mà không để ý đến thiên hạ bách tính sinh linh, Tiên Tần Quốc quân nên thay người."

Doanh Hổ nghe vậy, toàn thân lập tức run rẩy quỳ xuống đất, không dám nói chuyện. Bây giờ đừng nói tước đoạt hoàng vị của hắn, cho dù Lâm Hiên bắt hắn làm một con chó thì hắn cũng vui lòng.

Hắn biết rất rõ, đối với Lâm Hiên thì mình chỉ là một con giun dế. Nếu như Lâm Hiên muốn giết chết hắn, chỉ cần động động ngón tay là có thể giết mình một cách dễ như trở bàn tay, giống như giết Lôi Dương.

"Đế phu thánh minh!"

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều hành lễ.

Sau đó Thừa tướng Tiên Tần Quốc tiến lên phía trước nói: "Khởi bẩm Đế phu, Hàm Dương Vương nước ta trạch tâm nhân hậu, tài hoa danh vọng, rất có tài trị thế."

"Tương lai có hi vọng thành một đời hiền quân minh quân, có thể ngồi lên hoàng vị."

Bách quan đang có mặt ở đây lập tức gật đầu: "Chúng ta tán thành!"

Có vết xe đổ của Doanh Hổ và Lôi Dương, Lâm Hiên xác định bọn họ sẽ không nói dối, tùy ý gật đầu: "Thiện!"

Cứ như vậy, Lâm Hiên một câu, thay đổi quân chủ chi vị của Tiên Tần Quốc.

Sau đó hắn giật giật ngón tay, một đạo uy áp kinh khủng giáng lâm, ép xương cốt toàn thân Doanh Hổ thành bột phấn.

"Đế phu uy vũ!"

Mọi người đang có mặt ở đây thấy thế thì đều sợ đến kinh hồn táng đảm, vội vàng hành lễ.

Mà ngay khi Doanh Hổ bị kéo ra khỏi đại điện không lâu sau, lại một bóng người vội vàng đi đến. Hứa Khang đang đứng bên cạnh nhìn thấy, người tới là Thánh Chủ Thánh Địa Giang Vân Hạc.

"Thánh Chủ Linh Trì Thánh Địa Giang Vân Hạc, bái kiến Đế phu!"

Giang Vân Hạc đi lại vội vàng, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên dưới chân mềm nhũn, lảo đảo một cái kém chút té ngã.

Tất cả mọi người thấy thế thì không khỏi lộ ra biểu cảm cực kỳ giật mình.

Thánh Chủ Linh Trì Thánh Địa, đó chính là cường giả Chuẩn Đế Cảnh, còn có Thần Long Chi Lực của Thánh Địa bàng thân, ba ngàn bí pháp gia trì.

Người như hắn, cho dù nhắm mắt lại đi đường cũng không thể dưới chân lảo đảo ngã sấp xuống.

Nhưng vừa rồi rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn kém chút ngã sấp xuống thật.

Tu vi Chuẩn Đế gì đó, Thánh Chủ chi tư gì đó đều giống như là hoàn toàn mất hết tác dụng.

Nghĩ lại, mọi người cũng có thể hiểu được người như hắn tại sao lại mất khống chế đến tình trạng như vậy.

Bởi vì...

Hắn Giang Vân Hạc có mạnh mẽ như thế nào đi nữa nhưng trước mặt Đế phu cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.

Đế phu uy nghiêm như núi cao ức vạn trượng, khiến cho người ta kính sợ kính ngưỡng.

Ở trước mặt của hắn, nếu ai phạm sai lầm thì cũng phải giật mình thất kinh!

…………………………..
Chương 220 Chương 220. Nữ Đế bệ hạ, đúng là nữ anh hùng!

Nhìn thấy Giang Vân Hạc quỳ hành lễ, Hứa Khang cũng cố nén hoảng sợ, quỳ xuống theo.

Hắn tu vi Tôn Giả Cảnh đỉnh phong. Lúc đầu, tu vi như thế này cũng không tính thấp, đủ khinh thường một phương. Nhưng vừa rồi Lâm Hiên phóng ra thần niệm, hắn biết mình nhỏ bé cỡ nào.

Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn hoàn toàn không muốn trực diện Lâm Hiên. Lâm Hiên uy nghiêm quá thịnh, nhìn nhiều khiến cho hắn sợ hãi không thôi.

Vừa rồi giết Lôi Dương, phế Doanh Hổ, Lâm Hiên cũng lười ra tay nữa, thế là lạnh nhạt nhìn về phía hai người: "Linh Trì Thánh Địa đạo thống mấy chục vạn năm, lại có Thần Long Mạch thủ hộ."

"Lúc đầu, các ngươi nên xem giữ gìn an bình Bắc Huyền Thiên như nhiệm vụ của mình."

"Nhưng khiến người ta thất vọng là các ngươi lại trợ Trụ vi ngược, ỷ vào mình thế lớn cho nên tùy ý ức hiếp nước láng giềng, họa loạn Bắc Huyền Thiên."

Nghe Lâm Hiên nói như vậy, Giang Vân Hạc và Hứa Khang đều sau lưng phát lạnh.

Lâm Hiên nói mỗi một chữ giống như một thanh đao nhọn, thọc vào trong lòng bọn họ thật sâu.

Giang Vân Hạc vội vàng cúi đầu nói: "Đế phu tại thượng, là tại hạ hồ đồ, xin Đế phu trách phạt!"

Hứa Khang nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng nặn ra năm chữ: "Xin Đế phu trách phạt!"

Theo như bọn họ nghĩ, trước mặt đại nhân vật như Đế phu, biện minh như thế nào cũng vô dụng. Nói không chừng nói càng nhiều sẽ lộ càng nhiều sai sót. Một khi chọc tới Đế phu, sẽ giống như Lôi Dương, bị miểu sát.

Chẳng bằng chân thành nhận sai với Đế phu, thẳng thắn xin Đế phu trách phạt.

Suy cho cùng, đối mặt người cao cao tại thượng như Đế phu. Thành khẩn nhận lầm mới là lựa chọn thông minh!

Lâm Hiên ung dung nói ra: "Linh Trì Thánh Địa tài nguyên phong phú, vậy thì bày tỏ sự trung thành với Bắc Huyền Thiên đi."

"Sau này sự an bình của mười nước xung quanh Thánh Địa sẽ do Thánh Địa phụ trách."

"Nếu lại phát sinh chuyện giống như ngày hôm nay, vậy Linh Trì Thánh Địa cũng không cần tồn tại nữa."

Giang Vân Hạc và Hứa Khang sau khi nghe xong không khỏi mừng rỡ trong lòng. Mặc dù, Lâm Hiên xem Linh Trì Thánh Địa như một con chó của Bắc Huyền Thiên. Nhưng theo như bọn người Giang Vân Hạc nghĩ thì đã may mắn lắm rồi.

"Vâng! Cẩn tuân pháp chỉ Đế phu, đến chết cũng không đổi!"

Giang Vân Hạc vội vàng dập đầu hành lễ.

Mà nhìn thấy Lâm Hiên giẫm Linh Trì Thánh Địa không ai bì nổi dưới chân như thế, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Không hổ là Đế phu, xem chúa tể một phương như sâu kiến. Loại khí khái và tầm mắt như thế này, đúng là khiến cho người ta nhìn mà than thở.

Mà Dương Hinh thì làn thu thuỷ uyển chuyển, tâm động không ngừng dưới khí tràng mạnh mẽ của Lâm Hiên.

"Nam nhân như hắn mới là lựa chọn hoàn mỹ nhất của tất cả nam nhân!"

"Huyền Băng Nữ Đế có thể có được hắn đúng là quá may mắn!"

Trong ánh mắt sùng bái và kính sợ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên ôm chúng nữ nhi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"A? Đây là cái gì?"

Tuyền Ấu tinh mắt nhìn thấy dưới mặt đất có một con chim do sợi dây đỏ bện thành, hình thái kì lạ mà lại đẹp đẽ. Nàng lập tức từ trong ngực Lâm Hiên nhảy đến xuống đất, cầm sản phẩm thủ công này lên.

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm cũng rời khỏi người Lâm Hiên, cùng nhau chạy tới.

"Oa, thật đẹp!"

Các tiểu nha đầu nhìn thấy rất nhiều sản phẩm thủ công làm từ dây. Nhưng mà đẹp mắt như cái này là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy.

Lúc này Dương Hinh đỏ mặt đi lên phía trước nói: "Các công chúa, đây là đồ thủ công do tiểu nữ làm."

Nàng đang ở tuổi hoài xuân, hơn nữa còn am hiểu làm đồ thủ công, cho nên mới làm một cái đeo trên người. Mà vừa rồi nàng bị Doanh Hổ đánh bay, hẳn là nó rơi xuống đất khi đó.

"A, a di ngươi rất lợi hại!" Tuyền Ấu vẻ mặt tán thưởng.

Tuyền Châu hỏi: "A di, tại sao con chim mà ngươi làm ra lại là hai con liền nhau, lại dùng chung một đôi cánh?"

Dương Hinh nghe vậy, không khỏi gương mặt xinh đẹp đỏ lên, cúi đầu thấp xuống, biểu cảm rất là ngại ngùng.

Lâm Hiên đi lên lạnh nhạt nói: "Con chim này là chim liền cánh, thư hùng cùng nhau bay, ví von tình nhân ân ân ái ái."

"Có câu thơ gọi là 'Thiên Thượng Nguyện Tác Bỉ Dực Điểu’, chính là loại chim này."

Nếu như chúng nữ nhi muốn tìm hiểu, đương nhiên Lâm Hiên phải dạy các nàng một chút.

"A, hóa ra là ý như vậy." Mấy người Tuyền Châu lập tức học được tri thức này.

Mà mọi người đang có mặt ở đây đều âm thầm tán thưởng. Đế phu không chỉ kiên nhẫn cẩn thận với chúng nữ nhi, tùy thời giải đáp nghi hoặc của các nàng mà còn có thể thuận miệng nói ra một câu thơ thiên cổ có một không hai, đúng là một người cha vừa tốt vừa có tài hoa. Khó trách cường thế như Huyền Băng Nữ Đế mà cũng cam tâm tình nguyện sinh bốn cô con gái cho hắn.

Bởi vì mị lực của hắn đúng là không thể ngăn cản a!

"Vậy a di, ngươi có biết dùng dây thừng làm ra những thứ khác hay không?" Tuyền Hi hỏi tiếp.

Dương Hinh ngại ngùng gật đầu: "Tiểu nữ từ nhỏ học tập thủ công, phàm là chim bay tẩu thú, sơn hà hoa cỏ, nhân vật kiến trúc đều có thể làm được."

"Thật là lợi hại, vậy chính là cái gì cũng biết!" Tuyền Hàm nhịn không được lộ ra vẻ tán thán.

"A di, chúng ta có thể đi xem những thứ khác do ngươi làm ra hay không?" Tuyền Ấu hỏi.

Dương Hinh gật gật đầu: "Nếu như các ngươi muốn nhìn, đương nhiên tiểu nữ rất hoan nghênh."

Nghe được nàng nói như vậy, các tiểu nha đầu lập tức nhìn về phía Lâm Hiên.

Nói xong, còn muốn chờ cha quyết định có đi Thế Tề Quốc hay không!

Lâm Hiên cưng chiều cười nói: "Nếu như các ngươi muốn xem, cha sẽ theo các ngươi đi."

Nhìn thấy chúng nữ nhi trông mong mong nhìn mình, đương nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.

Hơn nữa, làm thủ công có thể hun đúc tình cảm của nữ hài tử. Nếu như có cơ hội này, đương nhiên Lâm Hiên phải dẫn các cô con gái đi xem một chút.

Dương Hinh nở một nụ cười vui vẻ, vội vàng hành lễ: "Cung nghênh Đế phu đến Thế Tề Quốc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK