• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Chương 11. Không cần biết là vấn đề gì thì cha đều giải quyết giúp ngươi!

Trên đường đi vào lâm viên khắc hoa, bốn đứa bé líu ríu nói không ngừng.

Cũng giống như hướng dẫn viên du lịch, tranh nhau giới thiệu những thứ thú vị ở bên trong lâm viên cho Lâm Hiên.

Nhìn thấy các cô con gái có hiếu với mình như thế, trong lòng Lâm Hiên vui đến nở hoa.

"Các bảo bối đừng có gấp, chờ lát nữa cha sẽ lần lượt đi chơi với các con."

Đối mặt với sự nhiệt tình của bọn nhỏ, Lâm Hiên lên tiếng đồng ý.

Mà nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý, trên mặt bốn tiểu nha đầu đều nở một nụ cười vui vẻ.

Du ngoạn nửa ngày.

Lâm Hiên dẫn các nàng đi vào trong sân chơi ở trung ương lâm viên.

Nơi này đã có mấy thành viên gia tộc hoàng thất dẫn còn cái đến đây du ngoạn.

Nghe nói Lâm Hiên chính là cha đẻ của bốn tiểu công chúa, đám thành viên hoàng gia này đều vẻ mặt cung kính.

Có thể trở thành nam nhân của Nữ Đế, chắc chắn không phải là người bình thường.

Hơn nữa Huyền Băng Nữ Đế cường thế như vậy, chính là đệ nhất cường giả Bắc Huyền Thiên.

Nạn nhân của nàng, đương nhiên là phải cố gắng lấy lòng một phen.

Sau khi bắt chuyện với những thành viên hoàng gia này xong, Lâm Hiên tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Mấy người Tuyền Châu và một đám tiểu bằng hữu thành viên hoàng thất chơi với nhau ở trong sân chơi cách đó không xa.

Lâm Hiên cũng vui vì được rảnh rỗi, dù có thể nghỉ ngơi vừa có thể hưởng thụ cảnh đẹp ở trong lâm viên.

Không bao lâu, một con diều tinh mỹ rơi xuống trước mặt Lâm Hiên.

Lâm Hiên đưa tay đi nhặt, một bàn tay nhỏ trắng noãn chạm vào tay của hắn.

Khi cánh tay nhỏ bé đó chạm đến tay của hắn thì nhanh chóng rút lại giống như là bị điện giật.

Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt nhỏ mỹ lệ chừng mười sáu mười bảy tuổi, đang mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn.

"Con diều này là của ngươi đúng không?" Lâm Hiên cầm lấy con diều.

"Ừm." Mỹ thiếu nữ Mộ Ấu Khanh đỏ mặt gật gật đầu.

"Cho ngươi." Lâm Hiên đưa con diều cho Mộ Ấu Khanh.

"Cảm ơn." Mộ Ấu Khanh nở một nụ cười tươi như hoa: "Công tử, ta thường xuyên đến đây chơi nhưng sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi vậy?"

Dáng vẻ đẹp trai của Lâm Hiên lập tức gây ấn tượng mạnh đối với nàng.

Nhìn thấy Lâm Hiên một thân một mình, Mộ Ấu Khanh không nhịn được muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn.

Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Đây là lần đầu tiên ta tới đây."

"Nếu như đều là người của hoàng tộc, vậy xin phép được làm quen, ta tên là Mộ Ấu Khanh." Mộ Ấu Khanh ánh mắt lóng lánh.

"Ta tên là Lâm Hiên." Lâm Hiên cười cười.

"Đã nhớ." Mộ Ấu Khanh cũng không có suy nghĩ nhiều.

Dù sao Đông Hoàng nhất tộc có rất nhiều họ hàng xa ngoại thích, trong đó cũng có gia tộc họ Lâm.

Lúc này, một nữ tử tuổi hơi lớn hơn một chút từ bên cạnh đi tới, nhìn Mộ Ấu Khanh cười nói:

"Ấu Khanh, ngươi trò chuyện với đế phu rất ăn ý."

"Đế phu!" Mộ Ấu Khanh há to cái miệng nhỏ: "Vậy ngươi chính là biểu tỷ phu!"

Nàng đưa đôi mắt to nhìn tới nhìn lui trên người Lâm Hiên.

Không hổ là nam nhân được Nữ Đế biểu tỷ coi trọng, đúng là rất có sức hấp dẫn.

Nữ tử tuổi hơi lớn hơn một chút giải thích: "Đế phu, Ấu Khanh là biểu muội bà con xa của Nữ Đế, cho nên tính ra thì ngươi chính là biểu tỷ phu của nàng."

"Thì ra là thế." Lâm Hiên mỉm cười.

"Biểu tỷ phu, tiệc trà xã giao sắp diễn ra, người cũng đi đi!" Mộ Ấu Khanh nhiệt tình không giảm.

"Trong bữa tiệc trà xã giao này có rất nhiều thanh niên tài tuấn trong hoàng tộc."

"Biểu tỷ phu, nhìn ngươi khí chất nho nhã chắc chắn kiến thức bất phàm."

"Đến lúc đó ngươi hãy giao lưu trao đổi với mọi người, như vậy có được hay không?"

Sau đó, Mộ Ấu Khanh kể sơ cho Lâm Hiên biết về tiệc trà xã giao.

Tổng kết lại chính là một nam thanh niên tốt trong hoàng thất tập hợp lại với nhau cùng nhau uống trà và nói chuyện phiếm.

Nội dung nói chuyện chính là chuyện thiên nam địa bắc, nhân văn địa lý.

Thông qua giao lưu trong buổi tiệc trà xã giao này thì những người trẻ tuổi ở trong hoàng tộc có thể làm quen và hiểu rõ lẫn nhau hơn.

Sau khi móc nối tình cảm đồng thời cũng đánh cơ sở tốt đẹp cho sự phát triển trong tương lai của hoàng tộc.

Dựa theo cách nói của Mộ Ấu Khanh thì mười năm trước tiệc trà xã giao đã bị bãi bỏ.

Về sau, sau khi Nữ Đế Đông Hoàng Tử U đăng cơ thì mới mở lại một lần nữa.

Bởi vậy có thể thấy được Đông Hoàng Tử U là một người rất có tư duy và kiến thức.

Nhìn thấy Mộ Ấu Khanh thành ý khẩn thiết như thế, Lâm Hiên cảm thấy dù sao cũng đã tới đây chơi rồi dẫn bọn nhỏ đi đến đó chơi một chút cũng không sao.

"Cứ quyết định như vậy đi, tối nay ta sẽ đến tìm ngươi." Mộ Ấu Khanh cầm con diều vui vẻ rời khỏi đây.

"Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu.

Vừa muốn ngồi xuống lần nữa thì nghe được một giọng nói non nớt từ trước mặt vọng lại.

"Cha, không xong!"

Đại nữ nhi Tuyền Châu vội vàng chạy tới.

Ôm nàng vào trong ngực, Lâm Hiên lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy, bảo bối?"

Tuyền Châu quay người chỉ hướng nơi xa nói ra: "Tuyền Ấu đang đánh nhau với người ta."

"Thật sao? Cha đi xem một chút." Lâm Hiên nghĩ thầm Tuyền Ấu là một tiểu ma đầu, khó tránh khỏi sẽ sinh ra ma sát với tiểu bằng hữu.

Mặc dù tất cả những người đi đến đây chơi đều là người trong hoàng tộc.

Nhưng mà hoàng tộc khổng lồ như thế nào.

Nhiều tiểu bằng hữu như vậy tập hợp lại một chỗ, cũng không khác gì những sân chơi dành cho trẻ em mà Lâm Hiên biết ở kiếp trước.

Rất nhiều tiểu bằng hữu hoàng tộc đều không biết lẫn nhau.

Cho dù có biết thì cũng tránh không được vì tranh đoạt đồ chơi mà sinh ra mâu thuẫn.

Nghĩ như vậy, Lâm Hiên ôm Tuyền Châu đi tới sân chơi.

Lúc này, đã có mấy người lớn tụ tập ở chỗ sân chơi.

Trong đó người có tư lịch già nhất chính là người có cùng họ với Đông Hoàng Tử U, Đông Hoàng Đức Nghiệp.

Cũng dựa vào điểm này cho nên Đông Hoàng Đức Nghiệp có được địa vị khá cao trong đám hoàng tộc.

Mà nhìn qua, nam hài tử đang đánh nhau với Tuyền Ấu chính là con trai của Đông Hoàng Đức Nghiệp.
Chương 12 Chương 12. Không cần biết là vấn đề gì thì cha đều giải quyết giúp ngươi! (2)

"Tuyền Ấu, dừng tay!" Lâm Hiên buông Tuyền Châu xuống, vội vàng chạy lên ôm tiểu nha đầu ra.

Lúc này Đông Hoàng Đức Nghiệp mới dám đi tới kéo con của hắn.

Lâm Hiên cũng nhìn ra được cho dù là Đông Hoàng Đức Nghiệp cũng không dám tùy tiện đi lên kéo Tuyền Ấu ra.

Xem ra tên tiểu ma đầu này đúng là khiến cho người ta không dám tùy tiện trêu chọc thật.

"Tuyền Ấu, tại sao lại đánh nhau?" Lâm Hiên hỏi.

Tuyền Ấu phồng cái miệng nhỏ lên, lắc đầu: "Ta không nói!"

Tiểu nha đầu này đúng là mạnh miệng.

Lâm Hiên quyết định chầm chậm mưu toan: "Ngươi nói cho cha, cho dù là vấn đề gì thì cha cũng có thể giải quyết cho ngươi được."

Tuyền Ấu tiếp tục lắc đầu: "Không thể nói! Không thể nói!"

Lâm Hiên bị tiểu nha đầu này chọc cười, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho nàng phải giữ bí mật như thế?

Lâm Hiên cảm thấy muốn để Tuyền Ấu chủ động nói ra nguyên nhân thì không thể tiếp tục ép hỏi như vậy được.

Đối phó tiểu hài tử quật cường thì phải dùng một chút thủ đoạn mới được.

Lâm Hiên cố ý than nhẹ một tiếng nói:

"Ai, không ngờ được là bảo bối Tuyền Ấu của ta cũng không chịu chia sẻ bí mật nhỏ của nàng với cha."

"Cha tâm trạng không tốt, hôm nay không làm ra được đồ ăn ngon."

Tuyền Ấu nghe nói có đồ ăn ngon thì hai mắt lập tức sáng lên.

Cha làm đồ ăm rất ngon, nếu không thể ăn thì rất là khó chịu!

Nghĩ nghĩ, Tuyền Ấu nói ra: "Cha, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao ta lại đánh nhau với Đông Hoàng Hạo Vũ."

"Là bởi vì hắn nói ngươi giống nữ hài tử!"

Sau khi Lâm Hiên nghe xong thì không khỏi cảm thấy buồn cười, hóa ra chỉ là vì một câu nói như vậy thôi.

"Tại sao hắn nói cha giống như nữ hài tử?" Lâm Hiên truy vấn.

Tuyền Ấu thở phì phò nói ra: "Bởi vì hắn nói mặt cha rất trắng, nam hài tử không có trắng như vậy, chỉ có nữ hài tử mới có!"

Câu nói này khiến cho tất cả những người lớn đang có mặt ở đây cũng không nhịn được mà cười lên.

Không ngờ được là lại là vì câu nói này mà hai đứa bé sinh ra mâu thuẫn.

Nói trở lại, Lâm Hiên suất khí tuấn mỹ, cho dù là ở Bắc Huyền Thiên thì cũng khó gặp.

Hắn tuấn mỹ, thậm chí có thể khiến cho rất nhiều nữ nhân đều ảm đạm phai mờ.

Đông Hoàng Đức Nghiệp dở khóc dở cười bóp mặt Đông Hoàng Hạo Vũ một chút, cười mắng: "Tiểu tử thúi, đế phu như vậy gọi là tuấn mỹ!"

"Khuôn mặt nam nhân cũng có thể rất trắng nhìn rất đẹp, ngươi biết chưa?"

Đông Hoàng Hạo Vũ bối rối: "Nam hài tử cũng có thể đẹp mắt như vậy sao?"

"Đó là chuyện đương nhiên!"

Đông Hoàng Đức Nghiệp gật gật đầu: "Đế phu, cũng chính là biểu cô phu của ngươi, hắn chính là nam nhân đẹp mắt đệ nhất thiên hạ, hiểu không?"

Nói như vậy, Đông Hoàng Đức Nghiệp còn chủ động móc nối quan hệ với Lâm Hiên.

Dựa theo quan hệ giữa hắn và Đông Hoàng Tử U, Đông Hoàng Hạo Vũ gọi Lâm Hiên một tiếng biểu cô phu cũng không thành vấn đề.

"A a, đã hiểu đã hiểu!" Đông Hoàng Hạo Vũ vội vàng tiến lên cúi đầu với Lâm Hiên: "Biểu cô phu, xin lỗi!"

Lâm Hiên vuốt vuốt đầu của hắn: "Không sao."

"Hừ!" Tuyền Ấu ngạo kiều hai tay ôm ngực, dáng vẻ như muốn nói các người xem đi không phải là ta sai.

Đông Hoàng Đức Nghiệp đẩy Đông Hoàng Hạo Vũ một chút: "Đi xin lỗi muội muội đi."

Rõ ràng là Đông Hoàng Hạo Vũ bị đánh nhiều hơn nhưng cũng hết cách rồi, bởi vì người sai là Đông Hoàng Hạo Vũ.

Hơn nữa Tuyền Ấu là con của Nữ Đế, Đông Hoàng Đức Nghiệp chỉ có thể kêu con trai mình chủ động nhận sai.

Đông Hoàng Hạo Vũ đi lên trước, kéo tay nhỏ của Tuyền Ấu: "Tuyền Ấu muội muội, ta sai rồi."

"Hừ!" Tuyền Ấu vẫn ngạo kiều.

Đông Hoàng Hạo Vũ bất đắc dĩ, móc một món đồ chơi nhỏ làm bằng đường từ trong túi ra:

"Tuyền Ấu muội muội, ta cho ngươi kẹo, ngươi không giận ta nữa có được hay không?"

Tuyền Ấu đoạt lấy đồ chơi làm bằng đường, không có mở ra mà nói: "Cha ta là nam hài tử đẹp mắt nhất!"

Đông Hoàng Hạo Vũ gật gật đầu: "Ừm!"

Tuyền Ấu: "Còn nữa, cha ta là nam hài tử có bản lĩnh nhất!"

Đông Hoàng Hạo Vũ: "Ừm!"

Tuyền Ấu nhìn thấy thái độ của Đông Hoàng Hạo Vũ rất thành khẩn.

Lúc này mới lột vỏ đồ chơi làm bằng đường ra, liếm một cái, nói: "Rất ngọt, vậy ta tha thứ cho ngươi!"

Đông Hoàng Đức Nghiệp âm thầm thở dài một hơi, cuối và cũng giải quyết được tiểu ma nữ này.

Sau đó Tuyền Ấu xoay người nhào vào trong ngực Lâm Hiên, cười hì hì nói ra:

"Rốt cuộc ta cũng có cha!"

"Trước đó bọn họ luôn luôn khoe khoang cha của mình, nhưng ta không có!"

"Bây giờ rốt cuộc ta cũng có thể khoe khoang cha của mình với bọn họ rồi!"

Lâm Hiên nghe đến đó thì trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Hóa ra tiểu nha đầu này có phản ứng mãnh liệt như thế là bởi vì trước đó lắng đọng quá nhiều cảm xúc ở trong.

Từ khi nàng hiểu chuyện cho đến giờ vẫn luôn nhìn thấy những tiểu bằng hữu khác khoe hoàng cha của mình.

Chắc hẳn trong lòng nàng cảm thấy rất buồn khổ.

"Đúng là con gái tốt của cha!" Lâm Hiên nhịn không được hôn khuôn mặt nhỏ của nàng một cái: "Cha cam đoan, sau này sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi!"

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm nhìn thấy Lâm Hiên hôn Tuyền Ấu thì trong lúc nhất thời trong lòng cũng nổi lên ghen tuông.

Ba tiểu nha đầu và nhau xông lên ôm Lâm Hiên: "Cha, ngươi cũng hôn ta một cái!"

"Ha ha ha, được!" Lâm Hiên lập tức thỏa mãn yêu cầu của chúng nữ nhi, cho các nàng mỗi người một cái hôn tràn đầy tình thương của cha.

Nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc như thế tất cả mọi người đang có mặt ở đây không ngừng hâm mộ.

Có nữ nhi chính là một chuyện tốt!

Bốn cái áo bông nhỏ cả ngày vây ở bên người, còn gì hạnh phúc hơn nữa!

"Oa, rất hạnh phúc!"

Mộ Ấu Khanh đi tới sau lưng Lâm Hiên, cũng nhìn thấy hình ảnh hắn hôn bốn cô con gái, trái tim như muốn bị hòa tan.

"Biểu tỷ phu, tiệc trà xã giao sắp bắt đầu rồi, ta dẫn ngươi tới đó."

Tuyền Châu các nàng nhìn thấy Mộ Ấu Khanh đến thì đều nhiệt tình gọi nàng một tiếng: "Tiểu di!"
Chương 13 Chương 13. Rốt cục cũng có thể khoe khoang cha của mình!

Trong số những người trẻ tuổi trong hoàng thất Đông Hoàng, Mộ Ấu Khanh là người có quan hệ tốt nhất đối với bốn đứa bé Tuyền Châu.

Nhìn thấy Tuyền Châu và Tuyền Hi nhảy đến trong ngực Mộ Ấu Khanh, Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Đi thôi."

Mộ Ấu Khanh một tay ôm Tuyền Châu Tuyền Hi vào trong ngực, lần lượt hôn các nàng một cái:

"Hai tiểu bảo bối, mấy ngày không ôm các ngươi, các ngươi đều hơi nặng."

Tuyền Châu và Tuyền Hi hoảng sợ liếc nhìn nhau.

"A, chẳng lẽ ta trở nên béo sao?"

"Có phải là do tối hôm qua đã ăn quá nhiều rồi hay không?"

Trước đây hai tiểu nha đầu ở bên cạnh Đông Hoàng Tử U, thường xuyên nhìn thấy Đông Hoàng Tử U nhiều ngày không ăn bất kỳ thứ gì.

Mưa dầm thấm đất, các nàng cũng hiểu được đạo lý phải giữ dáng.

Bây giờ nghe Mộ Ấu Khanh nói như vậy, trong lòng các tiểu nha đầu đều cảm thấy u ám.

"Ha ha, tiểu di giỡn với các ngươi đó!"

Mộ Ấu Khanh nở một nụ cười cưng chiều nói: "Tiểu di mặc dù không bằng mẹ ruột của các ngươi, nhưng cũng là tu vi Chuẩn Đế Cảnh, sao lại cảm thấy các ngươi nặng được?"

Nghe được nàng nói như vậy, Lâm Hiên âm thầm cảm thấy xấu hổ.

Không hổ là thanh niên tài tuấn Đông Hoàng tộc, Mộ Ấu Khanh tuổi còn nhỏ mà đã là Chuẩn Đế Cảnh.

Nếu như lớn lên thì sẽ còn lợi hại như thế nào nữa?

Trên đường đi cười cười nói nói, Lâm Hiên đi theo Mộ Ấu Khanh, nhanh chóng đi tới địa điểm tụ tập.

Ở trong một cái đình nhỏ trên một ngọn núi nhỏ ở trong trung ương lâm viên.

Đình này có tên là Phong Nhã Đình.

Chỉ nghe tên thôi thì cũng biết được đây là một nơi mà những người phong nhã tụ tập lại với nhau.

Mà những người đang có mặt ở bên trong đó người nào cũng có khí chất bất phàm.

Chẳng những quần áo ung dung hoa quý, mang dáng vẻ cũng tràn ngập khí chất phú quý.

Trong đó cũng không có loại người thiếu gia ăn chơi trác táng không coi ai ra gì.

Như thế khiến cho Lâm Hiên cảm thấy rất thoải mái.

Ngẫm lại cũng thế, có thể chơi chung với nữ hài tử nhìn rất là ngây thơ như là Mộ Ấu Khanh thì phẩm hạnh của đám người này cũng không kém lắm.

Mộ Ấu Khanh lên tiếng giới thiệu như đang hiến vật quý: "Giới thiệu cho các ngươi một chút, đây chính là nam nhân của Nữ Đế bệ hạ của chúng ta, Lâm Hiên!"

Trên mặt đám nam nữ thanh niên hoàng thất đều tràn đầy vẻ tán thưởng.

"Không hổ là đế phu, khí chất này đúng là không thể bàn!"

"Tướng mạo của đế phu có thể nói là có một không hai ở Bắc Huyền Thiên chúng ta!"

"Rất đẹp trai! Rất hâm mộ Nữ Đế tỷ tỷ!"

Nghe được đám người tán thưởng, trên gương mặt nhỏ của Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Trước đây đi tới bất kỳ chỗ nào thì các nàng đều nhìn thấy những hài tử khác đang khoe khoang cha của mình.

Bây giờ rốt cuộc cũng tới lượt các nàng hưởng thụ được cảm giác có cha!

Có lời mời của Mộ Ấu Khanh, Lâm Hiên đi tới bàn chủ tịch.

Bởi vì phải giúp trông trẻ cho nên Mộ Ấu Khanh ngồi ở bên cạnh hắn.

Sau đó Mộ Ấu Khanh giới thiệu về tất cả mọi người đang có mặt ở đây cho Lâm Hiên.

Ở trong đó, hai người Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là người xuất sắc nhất trong đám thanh niên tài tuấn này.

"Thượng Quan ca ca và Trùng ca ca cách Đế Cảnh chỉ kém lâm môn một cước."

"Không chỉ như thế, ở Bắc Huyền Thiên hai người bọn họ là tài tử nổi danh, cầm kỳ thư họa không thứ nào không tinh thông."

"Kiến thức thì có thể nói là thông kim bác cổ, có nhã hào là 'Bắc huyền song tuyệt'."

Mộ Ấu Khanh giới thiệu xong, một thiếu nữ hoàng tộc ở đây không quên bổ sung thêm vài câu.

Sau đó, tiệc trà xã giao chính thức bắt đầu.

Nói chuyện phiếm một hồi, một thanh niên hoàng tộc nào đó lên tiếng hỏi Thượng Quan Kiệt: "Thượng Quan đại ca, trong buổi tiệc trà xã giao lần trước ngươi nói ngươi có một câu thơ vạn cổ có một không hai muốn chia sẻ với chúng ta."

"Không biết bây giờ có thể nói ra để cho chúng ta mở mang tầm mắt một chút được hay không?"

Thượng Quan Kiệt nghe vậy thì lắc đầu cười khổ: "Ai, câu thơ có một không hai này thực sự rất khó!"

"Ta nghĩ mãi, nhưng mà tài sơ học thiển, từ đầu đến cuối cũng không viết ra được câu thơ có thể hoàn mỹ phù hợp với nó."

Trùng Linh Đình lên tiếng nói hùa theo: "Đúng vậy, Thượng Quan đại ca cũng tới tìm ta, kết quả ta cũng không viết ra được."

Mộ Ấu Khanh chắt lưỡi nói: "Có khó như vậy thật hay sao? Hai người các ngươi thi từ tạo nghệ cao như thế, ngay cả một câu thơ đối cũng không thể viết ra được?"

Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình đồng thời gật đầu.

"Không những chúng ta, ngay cả thầy của chúng ta cũng bất lực." Hai người không biết làm sao cười khổ.

………………………………………………………………………………

Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều giật mình không thôi.

Thầy của bọn họ, đó chính là Bắc Huyền Thiên văn đạo Thái Đẩu, Giang Cửu Bạch.

Tài hoa của người này dùng học phú ngũ xa, tài trí hơn người cũng không đủ để hình dung.

Tục truyền, hắn lấy văn tu đạo bảy nghìn một trăm năm, dạy dỗ ra tổng cộng ba vị Bắc Huyền Thiên Đế Hoàng.

Mà trong văn đàn ở Bắc Huyền Thiên, Giang Cửu Bạch có rất nhiều danh hiệu.

Bắc Huyền Thi Tiên.

Bắc Huyền Từ Thần.

Văn Khúc Tinh hạ phàm.

Văn Đạo Đệ Nhất Đại Nho.

...

"Đúng là không thể nào ngờ được là câu thơ này thậm chí ngay cả Giang đại nho cũng bị làm khó!" Mộ Ấu Khanh không khỏi thở dài.

Thượng Quan Kiệt gật đầu nói: "Chỉ vì câu thơ này là có một không hai năm vạn năm trước, không có để lại bất kỳ một phiên bản thơ đối nào ở đời sau."

"Hơn nữa câu thơ này còn có ý cảnh cực cao, giống như là ở trước mặt nó bất kỳ một câu thơ nào khác đều sẽ ảm đạm phai mờ."

"Năm vạn năm trước, cũng không biết là vị kinh thế chi tài nào mới có thể viết ra được một câu thơ nghịch thiên như vậy." Trùng Linh Đình uống một ngụm trà: "Nếu nhưng có thể nghe được nửa câu còn lại cho dù có chết ngay bây giờ ta cũng cảm thấy vui vẻ!"
Chương 14 Chương 14. Oa, cha thật lợi hại!

Mọi người đang có mặt ở đây nghe hắn nói như vậy thì đều im lặng gật đầu.

Văn si, chính là đạt đến cảnh giới nhất định thì xem văn học còn quan trọng hơn cả sinh mạng của.

Hiển nhiên, câu thơ trong buổi tiệc trà xã giao lần trước khiến cho Trùng Linh Đình nhập ma.

Tuyền Châu chớp mắt to, nhìn chư vị thúc thúc a di nói chuyện phiếm.

Nàng kéo Mộ Ấu Khanh một cái, hỏi: "Tiểu di, câu thơ mà các người đang nói là câu thơ nào?"

Trong số bốn cô con gái, Tuyền Châu yêu văn học nhất.

Những năm này Đông Hoàng Tử U cũng dạy không ít thơ cổ cho nàng, cho nên tiểu nha đầu thấy rất là hứng thú.

Mộ Ấu Khanh cười nói: "Câu thơ này chính là, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc."

"Cũng không biết đây là nửa câu đầu hay là nửa câu sau."

"Đúng là một câu thơ lợi hại." Tuyền Châu nghe xong cũng cảm thấy câu thơ này cực kỳ không bình thường.

Ngược lại là Lâm Hiên, ánh mắt có chút sáng lên.

Câu thơ này hắn biết.

Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư khiến cho hắn có thể đọc ra tất cả những câu thơ đã từng xuất hiện ở trên tinh cầu này trong nháy mắt.

Tuy nói câu thơ này đến từ năm vạn năm trước, bây giờ đã trở thành có một không hai.

Nhưng đối với Lâm Hiên, muốn nói ra nửa câu thơ còn lại của nó cũng là một chuyện dễ dàng không tốn nhiều sức.

"Cha, ngươi có thể nói ra nửa câu thơ còn lại hay không?" Tuyền Châu vẻ mặt mong đợi hỏi Lâm Hiên.

Không đợi Lâm Hiên trả lời, ba tiểu nha đầu khác cũng lên tiếng.

Tuyền Hi: "Chắc chắn cha có thể!"

Tuyền Hàm: "Ừm!"

Tuyền Ấu: "Cha lợi hại nhất!"

Bọn nhỏ đều đã nói như vậy, Lâm Hiên đành phải gật đầu mỉm cười: "Có thể."

Xoát ~

Ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức sáng lên.

Từ mới đầu thì mấy người Thượng Quan Kiệt đã cảm thấy Lâm Hiên không phải người tầm thường.

Bây giờ nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy thân thể có chút nóng lên.

Nói không chừng hôm nay Lâm Hiên có thể mang đến một kinh hỉ cho bọn họ.

"Đế phu, ngươi mau nói!"

Thượng Quan Kiệt vội vàng thúc giục.

Lâm Hiên lạnh nhạt nói ra: "Lạc Hà Dữ Cô Vụ Tề Phi, Thu Thủy Cộng Trường Thiên Nhất Sắc."

Một lời đã nói ra, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều trầm mặc.

Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình liếc nhau, đều có thể nhìn thấy được vẻ chấn kinh trong đôi mắt của nhau.

"Lạc hà, cô vụ, thu thuỷ, trường thiên, hay cho một bức tranh mùa thu ý cảnh sâu xa!"

"Hai câu thơ này đối cực kỳ tinh tế, ý cảnh tương đối, bằng trắc tương đối, thật sự là tinh diệu tuyệt luân!"

"Diệu! Đúng là diệu! Ta không hiểu thơ nhưng cũng có thể ngẫm ra được hai câu thơ này có tiêu chuẩn cao như thế nào!"

"Đế phu đúng là tài tình!"

Sau khi trầm mặc trong giây lát ngắn ngủi, tiếng tán thưởng vang lên như sóng thủy triều.

Câu thơ của Lâm Hiên như thể hồ quán đỉnh, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có cảm giác như tiên nhân phủ ta đỉnh.

Bởi vì hai câu thơ này quá mỹ diệu, mang tới cho người ta một loại hưởng thụ cao cấp không thể nào nói rõ được.

Lúc này, ánh mắt bọn người Thượng Quan Kiệt và Trùng Linh Đình nhìn về phía Lâm Hiên tràn ngập tán thưởng và sùng bái.

Mà mấy thiếu nữ hoàng tộc như Mộ Ấu Khanh thì đều lộ ra vẻ si mê.

Lâm Hiên không những có dáng dấp cực kỳ đẹp trai mà tài hoa còn khiến cho người ta kinh động như gặp thiên nhân.

Có nhan sắc có tài hoa.

Đám thiếu nữ xuân tâm sơ động này hoàn toàn không thể chống cự lại mị lực lớn như vậy của.

"Oa, cha thật lợi hại!"

"Đúng nga, cha rất tuyệt!"

"Tán tán tán!"

"Cha mạnh nhất!"

Bốn tiểu nha đầu quan sát biểu cảm trên mặt tất cả mọi người sau đó lập tức vui vẻ.

Nói gần nói xa, đều là tràn đầy sùng bái và yêu thích Lâm Hiên.

Tuyền Châu vội vàng kéo Lâm Hiên: "Cha, bắt đầu từ ngày mai ngươi dạy ta đọc sách có được hay không? Nữ nhi cũng muốn học làm thơ với ngài!"

"Không có vấn đề, tất cả cứ để cha lo!" Lâm Hiên lập tức lên tiếng đảm bảo.

Tuyền Hi và Tuyền Hàm đồng thời giơ tay nhỏ lên: "Cha, còn có chúng ta cũng muốn học!"

Tuyền Ấu vểnh miệng nhỏ lên: "Ta không muốn học tập, mệt mỏi quá!"

Lâm Hiên lắc đầu: "Không học tập không thể được, người không học tập sẽ lạc hậu."

"Vậy ta chỉ muốn học một chút xíu được không?" Tuyền Ấu nghĩ nghĩ, quyết định nghe cha.

"Có thể." Lâm Hiên cười gật đầu, có thể thuyết phục được tiểu ma đầu này cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Mấy người Mộ Ấu Khanh nhìn thấy Lâm Hiên không những có tài có nhan sắc mà còn biết dạy bảo trẻ con như thế thì âm thầm tán thưởng không thôi.

Nhất là câu người không học tập sẽ lạc hậu đó, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói như thế.

"Đế phu đúng là tài hoa bức người, sau ba ngày văn đàn luận đạo sẽ được cử hành, xem ra nhất định phải mời đế phu tham gia."

Thượng Quan Kiệt lấy ra một tờ thiếp mời đưa tới trước mặt Lâm Hiên.

"Đế phu, đây là văn đàn luận đạo lão sư ta tổ chức năm năm một lần, mời văn nhân mặc khách khắp thiên hạ tham dự."

"Thiếp mời này chính là thiếp quý khách, ta chỉ có một tấm, bây giờ tặng nó cho ngươi đi, xin ngươi hãy nể mặt mà đến tham dự!"

Mấy người Mộ Ấu Khanh nghe nói như vậy thì đều lộ ra vẻ giật mình.

Thiếp quý khách của Giang Cửu Bạch khắp thiên hạ chỉ có chín tấm.

Có thể lấy được thiếp quý khách này thì cái đó không ai mà không phải là tuyệt đỉnh cao nhân có địa vị Thái Đẩu trong giới văn học.

Không ngờ được là Thượng Quan Kiệt vừa ra tay thì đưa một trong số đó cho Lâm Hiên.

Nghĩ lại, Lâm Hiên ngay cả câu thơ vạn cổ có một không hai năm vạn năm trước mà cũng có thể đối được, hắn xứng với tấm thiếp khách quý này.

Nhìn thấy Thượng Quan Kiệt ân cần như thế, Lâm Hiên thuận tay nhận lấy thiệp mời.

Dù sao hắn đến Bắc Huyền Thiên chính là trông con đồng thời hưởng thụ cuộc sống.

Đã có thịnh hội như thế, vậy thì dẫn bọn nhỏ đi du ngoạn một phen, thuận tiện tăng trưởng kiến thức một chút.
Chương 15 Chương 15. Tình thương của cha như núi, ban thưởng Thánh giai kiếm pháp!

Sau đó, tiệc trà tiếp tục.

Bởi vì Lâm Hiên một câu thơ kinh diễm đám người, tiệc trà xã giao cũng lấy hắn làm chủ.

Lâm Hiên hưởng thụ được cảm giác chúng tinh phủng nguyệt trong đám đệ tử hoàng tộc này.

...

Thiên Ma Giới, Vạn Ma Quốc.

Quốc quân Trịnh Tùng vội vàng đi vào cung điện của Thị Huyết Ma Quân, sau khi hành lễ thì nói: "Ma Quân đại nhân, gần đây Huyền Băng Cung cũng không có xảy ra chuyện gì khác thường, cũng không có phát hiện có sự tồn tại của cường giả cấp bậc Đại Thánh."

"Chỉ có điều khác thường duy nhất chính là một nam nhân đến từ hạ giới tên là Lâm Hiên đến Thủy Tinh Cung, nghe nói là cha ruột của bốn cô con gái của Nữ Đế."

"Hạ giới?" Diệp U nhướng mày: "Không ngờ được là đường đường là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế lại đến từ hạ giới!"

"Xem ra người tên là Lâm Hiên này có chút không đơn giản." Diệp U lộ ra một tia cảnh giác.

Huyền Băng Nữ Đế, đó chính là cường giả Đế Cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong Cửu Thiên.

Nam nhân của nàng cho dù là đến từ hạ giới thì cũng không phải là hạng người tầm thường.

"Ta cũng suy đoán như thế." Trịnh Tùng biểu thị đồng ý.

"Nhưng mà kỳ quái là hình như Nữ Đế chỉ coi Lâm Hiên là một người bình thường mà thôi."

"Nàng dẫn Lâm Hiên đến Bắc Huyền Thiên, mục đích chính là muốn cho hắn trông coi mấy đứa con giúp mình."

"Có lẽ đây là Nữ Đế đang muốn mê hoặc chúng ta." Diệp U lắc đầu: "Có lẽ nàng cũng không hy vọng người khác biết được dáng vẻ chân thực của nam nhân của nàng."

Trịnh Tùng lại hỏi: "Vậy nếu như Lâm Hiên đó chính là cường giả Đại Thánh Cảnh, vậy thì trận đánh này chúng ta cũng khó đánh lắm."

Diệp U nghe vậy im lặng.

Nếu như Lâm Hiên chính là cường giả Đại Thánh Cảnh, vậy lần này chắc chắn Vạn Ma Quốc tai kiếp khó thoát .

Lúc này, một đạo hắc quang huyền diệu xuất hiện giữa không trung.

Đây là thủ đoạn mà Ma Giới thường dùng để truyền lại tin tức, gọi là "Ma Thiểm".

Trịnh Tùng đưa tay nắm lấy đạo hắc quang này vào trong tay, ánh mắt sáng lên: "Nữ Đế đã dẫn đại quân đến đây!"

"Lâm Hiên có đi cùng với nàng hay không?" Diệp U vội hỏi.

Trịnh Tùng lắc đầu: "Căn cứ tình báo chuẩn xác từ tiền tuyến của chúng ta chuyển về thì không có phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hiên."

"Chuyện này. . ." Diệp U nhất thời nghẹn lời.

Nếu như Lâm Hiên là Đại Thánh, như vậy thì chuyến đi thảo phạt Vạn Ma Quốc này của Nữ Đế chắc chắn hắn sẽ đi theo tương trợ.

Mà bây giờ Lâm Hiên lại không có xuất hiện, điều này chứng tỏ có lẽ là suy đoán của mình đã sai lầm.

"Không cần biết là như thế nào, Lâm Hiên này chắc chắn không phải là hạng người hời hợt."

Diệp U đứng dậy, quanh thân lộ ra một cỗ ma sát khí cuồng bạo.

"Nữ Đế đã tới, vậy thì chúng ta đi đối phó nàng trước đi!"

...

Ánh mặt trời sáng rỡ quăng vào cửa sổ, rơi vào trên giường gỗ rộng lớn xa hoa.

Khi Lâm Hiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy ngực có chút khó chịu.

Mở mắt xem, lồng ngực và trên bụng của hắn có hai tiểu nha đầu đang nằm sấp trên đó.

Tuyền Hi và Tuyền Ấu.

Mà chẳng biết lúc nào, hai tiểu nha đầu Tuyền Châu và Tuyền Hàm cũng chui vào dưới cánh tay của hắn.

Vừa mở mắt thì nhìn thấy bốn cô con gái dính lấy mình như thế.

Lâm Hiên cảm thấy tình thương của cha lan tràn cuồn cuộn như là nước sông.

Đinh!

Tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên.

"Tình yêu của cha như núi, để cho các con gái ngủ được một giấc ngon lành, ban thưởng: Vô Cực Kiếm Pháp!"

Vô Cực Kiếm Pháp, công pháp Thánh giai thượng phẩm.

Nếu để lọt đến hạ giới Thương Long đại lục, chỉ dựa vào một bộ công pháp này thì có thể xây dựng lên một Kiếm Tông ngàn năm.

Mà cho dù là ở Bắc Huyền Thiên thì công pháp Thánh giai cũng là phượng mao lân giác.

Càng đừng đề cập đến Thánh giai kiếm pháp chuyên chú vào kiếm đạo có uy lực cực mạnh như thế này.

"Ngủ với các con gái một giấc thì có thể nhận được phần thưởng tốt như vậy, cuộc sống làm vú em như thế này có thể nói là rất tuyệt!"

Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ không thôi.

Vì không quấy rầy bọn nhỏ, hắn đành phải cố gắng hít sâu mấy hơi, chờ Tuyền Hi và Tuyền Ấu tỉnh lại.

May mắn, trải qua sự giáo dục của Đông Hoàng Tử U, bọn nhỏ đều không phải là con heo lười nhỏ ham ngủ.

Giờ Thìn vừa tới, bọn nhỏ lục tục tỉnh lại.

"A? Sao ta lại nằm trên bụng của cha?"

"Trên người cha thật là thoải mái!”

"Tuyền Hàm, chân của ngươi đang đạp lên trên mặt ta!"

"A nha!"

Nhìn thấy dáng vẻ khả ái của bốn tiểu nha đầu, sáng sớm Lâm Hiên đã mừng rỡ không thôi.

Sau khi rời giường, Lâm Hiên và các nàng được người hầu hầu hạ đánh răng rửa mặt.

Bởi vì bốn tiểu nha đầu quấn lấy Lâm Hiên, muốn hắn làm đồ ăn ngon cho nên Lâm Hiên đành phải tự tay chuẩn bị bốn bữa sáng cho các nàng.

Cảm giác mới lạ, phối hợp hợp lý, khiến cho mấy nha đầu muốn ngừng mà không được.

Bữa sáng này là bữa sáng mà các nàng ăn vui vẻ nhất từ trước đến nay.

Thậm chí Tuyền Ấu vì ăn nhiều một chút mà không tiếc xé bỏ tình hữu nghị giữa nàng và Thiên Cẩu Thú.

Sáng sớm đã để cho Thiên Cẩu Thú khô cằn mà nhìn nàng ăn như gió cuốn, không cho Thiên Cẩu Thú ăn một chút xíu đồ ăn nào.

Thiên Cẩu Thú cọ xát Tuyền Ấu, muốn lấy lòng nàng để cho nàng cho mình một chút đồ ăn.

Tuyền Ấu nghĩ nghĩ, một cước đá văng Thiên Cẩu Thú.

Sau bữa ăn.

Phụ trách công tác thủ vệ Thủy Tinh Cung, thống lĩnh Phong Cấm Phàm đến.

"Đế phu, hôm nay là ngày luyện kiếm của bốn vị công chúa, ta đến dẫn các nàng đến diễn võ trường."

Sau đó Lâm Hiên mới hỏi hắn kỹ càng về phương diện này.

Biết được Đông Hoàng Tử U chuyên mở một cái diễn võ trường cho bọn nhỏ.

Ở nơi đó có một cái Tụ Linh Trận được lập nên để cung cấp cho các nàng sử dụng.

Cách ba ngày, Phong Cấm Phàm đều sẽ đích thân dẫn bọn nhỏ đến Tụ Linh Trận luyện kiếm.

"Cha, người có thể đi luyện kiếm với chúng ta hay không?" Tuyền Châu kéo tay Lâm Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK