• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171 Chương 171. Lại bị ngươi nói trúng rồi!

"Huyền Phượng Chi Thể!" Tiêu Phi sợ ngây người. Hóa ra Linh Nhi không phải nhiễm bệnh mà là trời sinh đã có được một loại thể chất hiếm thấy.

Lâm Hiên nói ra: "Thể Chất này không có thiên phú tu đạo rất cao nhưng lại giỏi ở cứng cỏi bền bỉ, nếu như có thể kích hoạt thì chắc chắn sẽ có thọ nguyên cực cao."

"Cái gọi là cửu tử cửu sinh, chính là ma luyện sinh mệnh trong sinh và tử để đạt tới trường sinh bất tử."

Sau khi bọn người Tiêu Phi, Mộ Ấu Khanh và Tịnh Hải nghe nói như thế thì đều khẽ gật đầu. Không hổ là Đế phu, đúng là nhìn xa trông rộng thấy nhiều biết rộng, không gì không biết.

"Vậy nên như thế nào mới có thể để Linh Nhi tỉnh lại?" Tiêu Phi vội vàng hỏi.

Lâm Hiên mới vừa nói, lần đầu tiên Tiêu Linh Nhi Niết Bàn khó khăn nhất. Ngụ ý trong đó vẫn tồn tại nguy hiểm và biến số rất lớn. Nếu như không thể Niết Bàn thành công, sợ nàng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Nhưng mà có Lâm Hiên ở đây, Tiêu Phi xác định chắc chắn là có cách trợ giúp Linh Nhi!

Lâm Hiên nói: "Ngươi cần tìm được một con Thiên Hỏa Lôi Ưng trong chín chín tám mươi mốt ngày, lấy ra Thiên Hỏa Linh Lung Tâm của nó cho Tiêu Linh Nhi, như vậy thì chắc chắn có thể trợ giúp nàng thành công Niết Bàn!"

Nghe vậy, Tiêu Phi lộ ra vẻ vô cùng kích động và hưng phấn.

Quả nhiên Đế phu có cách!

"Đa tạ Đế phu!" Tiêu Phi hưng phấn nắm chặt nắm đấm, quay đầu nhìn về phía Tiêu Linh Nhi: "Linh Nhi, ca ca cho dù tìm khắp Cửu Thiên Tiên Vực cũng phải giúp ngươi bắt Thiên Hỏa Lôi Ưng!"

Theo như đồn đại, Thiên Hỏa Lôi Ưng chính là yêu thú cực kì hiếm thấy. Bọn chúng thích tiềm ẩn trong núi lửa, có dung nham không gì sánh nổi không gì sánh nổi che chở, rất khó bắt được. Nhưng mà vì Tiêu Linh Nhi, Tiêu Phi quyết định không thèm đếm xỉa.

Đúng lúc này, một tướng lãnh vội vàng đi đến.

"Bệ hạ, bên ngoài Quảng Dương Thành núi lửa đột nhiên bộc phát, dung nham phát triển mạnh mẽ, đã tạo thành nguy hiểm cực lớn cho cả tòa thành trì!"

Tiêu Phi nghe vậy nhướng mày: "Quảng Dương Thành, núi lửa nơi đó không phải có quân đội chuyên môn phụ trách trấn giữ sao? Tại sao lại nguy hiểm cho thành trì?"

Tướng lĩnh nói: "Nghe nói là có một con yêu thú Thiên Hỏa Lôi Ưng đặc biệt lớn gây sóng gió bên trong núi lửa, khiến cho quân đội đóng giữ ở đó khó mà chống cự lại."

Nghe vậy, Tiêu Phi nhãn tình sáng lên. Thiên Hỏa Lôi Ưng! Đúng là muốn cái gì tới cái đó a!

Hắn vội vàng nói ra: "Hạ lệnh quân đội đóng tại nơi đó toàn lực giữ gìn an toàn thành trì, bây giờ Cô sẽ tự mình dẫn người tới đó lắng lại họa loạn!"

"Rõ!" Tướng lĩnh nghe vậy lập tức quay người rời đi.

Mà ngay khi Tiêu Phi chuẩn bị cáo biệt Lâm Hiên, lại một tướng lãnh vội vàng đi đến.

"Bệ hạ, đại quân Yêu tộc bỗng nhiên đột kích tấn công Phong Trì Thành của chúng ta, bây giờ toàn thành thần hồn nát thần tính, chỉ sợ ngăn không được bao lâu!"

"Cái này. . ."

Tiêu Phi lập tức sững sờ. Lần này hắn xuất chinh đã đánh cho Yêu tộc đến đây xâm phạm biên cảnh thất linh bát lạc. Nghe được tin tức mình bị trục xuất, hắn nghĩ trong thời gian ngắn Yêu tộc sẽ không gây sóng gió nữa cho nên mới vội vàng trở về. Nào biết được bây giờ không đến nửa ngày thì Yêu tộc lại ngóc đầu trở lại. Mà Phong Trì Thành chính là một thành chị cực kỳ quan trọng ở biên giới tây bắc. Một khi bị công phá, đại quân Yêu tộc sẽ tiến quân thần tốc, nguy hiểm cho hoàng thành.

Bây giờ tay trái muốn bắt Thiên Hỏa Lôi Ưng, tay phải lại muốn giữ gìn Việt Thương Quốc yên ổn. Chuyện này khiến cho Tiêu Phi nhất thời lâm vào bên trong tình cảnh lưỡng nan.

"Yêu tộc ghê tởm, bây giờ ta lập tức dẫn binh nghênh chiến nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi!"

"Chỉ là... Thiên Hỏa Lôi Ưng có thể ngộ nhưng không thể cầu... muội muội của ta..."

Trên mặt Tiêu Phi hiện lên nồng đậm xoắn xuýt và cháy bỏng.

"A Di Đà Phật! Tiêu thí chủ ngươi có thể đi đối phó Yêu tộc, chuyện bắt Thiên Hỏa Lôi Ưng Hãy để cho bần tăng làm thay!"

Tịnh Hải mắt thấy Tiêu Phi tiến thối lưỡng nan như thế. Nghĩ thầm nếu như hắn tự tin mình có thể đối phó Yêu tộc, như vậy thì chuyện quốc gia đại sự vẫn quan trọng hơn cho nên mới thay hắn làm chuyện này.

Tiêu Phi sắc mặt vui mừng: "Vậy làm phiền đại sư!"

Tịnh Hải chính là tu vi Chuẩn Đế Cảnh, do hắn xuất thủ đi bắt Thiên Hỏa Lôi Ưng chắc chắn dễ như trở bàn tay.

Kể từ đó, Tiêu Phi có thể buông tay buông chân đi đối phó yêu tộc.

Sau khi hành lễ với Lâm Hiên, Tiêu Phi vội vàng dẫn theo tướng lĩnh rời đi.

"Biểu tỷ phu, cách ngày diễn ra thiếu niên kiếm đạo đại hội còn rất xa, chúng ta cũng đi Quảng Dương Thành?"

Mộ Ấu Khanh cho mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ Đi vào hậu cung luyện kiếm sau đó trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi nhìn Lâm Hiên.

Lâm Hiên nói ra: "Ngươi muốn dùng xương sống lưng của Thiên Hỏa Lôi Ưng luyện hóa tăng cường Thanh Loan Kiếm của ngươi đúng không?"

Có thể điều khiển núi lửa hoạt động, chắc chắn là một con Thiên Hỏa Lôi Ưng thành niên. Mà Thiên Hỏa Lôi Ưng trưởng thành ít nhất là Đại yêu Tam giai trở lên. Cột sống của nó có thể dung luyện với bất kỳ một loại kiếm khiến nào để tăng cường uy lực của kiếm khí.

Nhất là Thanh Loan Kiếm của Mộ Ấu Khanh chính là được luyện chế từ xương cột sống của thượng cổ Thanh Loan.

Xương cột sống của Thiên Hỏa Lôi Ưng có thể hoàn mỹ kiêm dung Thanh Loan Kiếm, tăng cường uy lực của nó trên phạm vi lớn.

Mộ Ấu Khanh nở một nụ cười xinh đẹp nói: "Lại bị ngươi nói trúng."

Nàng thành nghĩ biểu tỷ phu đúng là quá lợi hại chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu được tất cả tâm 4 của mình.

Lâm Hiên khẽ gật đầu một cái rồi nói: "Vậy thì chúng ta đi đi."

"Cha, vậy chúng ta đi mau!"

"Đúng đó, tiểu di, chúng ta muốn đi xem Thiên Hỏa Lôi Ưng!"

Mắt thấy Lâm Hiên thương lượng với Mộ Ấu Khanh xong, Tuyền Châu và Tuyền Hàm, Tuyền Hi và Tuyền Ấu chia nhau kéo hai người chạy ra bên ngoài.
Chương 172 Chương 172. Lại bị ngươi nói trúng rồi! (2)

Tịnh Hải nhìn thoáng qua Tuệ Năng nói: "Chúng ta cũng nhanh chóng xuất phát, chẳng những phải bắt được Thiên Hỏa Lôi Ưng, mà còn phải trợ giúp Quảng Dương Thành một chút."

Nói xong, hắn dẫn theo Tuệ Năng, thôi động thần hành bộ pháp, đi theo phía sau Lâm Hiên.

Ước chừng nửa canh giờ, mấy người Lâm Hiên đã đi gần năm vạn dặm. Cúi đầu nhìn lại, nằm ở phía bắc trước mặt có một tòa thành trì ánh lửa ngút trời.

Sóng lửa mãnh liệt không ngừng đập vào bên ngoài thành trì, giống như là muốn đập vỡ tường thành sau đó thôn phải tất cả mọi thứ bên trong thành.

Tuệ Năng không khỏi lộ ra vẻ khẩn trương: "Sư phụ, biển lửa lớn như thế, muốn ngăn cản cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!"

"Ta cố gắng hết sức thôi!"

Tịnh Hải lập tức thôi động chân nguyên trong cơ thể, quanh người tuôn trào ra một đạo thần phật kim quang kinh thiên.

Hắn chuẩn bị sử dụng tuyệt học phòng ngự của mình "Kim Chung Long Tượng Công", cố gắng hết sức bảo vệ tường thành.

Mà đúng lúc này.

Thanh quang chói mắt rơi vào trung ương Quảng Dương Thành. Trong chớp mắt, thanh quang phóng lên tận trời, lấy tốc độ khó mà tưởng tượng được bao phủ toàn bộ thành trì.

Rầm rầm ~

Trong khoảnh khắc mưa như trút nước, như Cửu Khúc Hoàng Hà đổ xuống. Sóng nước mãnh liệt điên cuồng đánh vào hỏa diễm đang đập vào trong tường thành khiến cho nhiệt độ chợt hạ xuống mười mấy độ.

Tịnh Hải bỗng nhiên thu hai tay lại, quay người nhìn Lâm Hiên, lập tức trong mắt lộ ra vẻ kính sợ: "Đây là Đế phu xuất thủ!"

Hắn đã nhận ra, trận pháp Lâm Hiên bày ra chính là thượng cổ "Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận".

Hô ~ bành bành!

Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận dập tắt hỏa diễm trong thành, giảm nhiệt độ trong thành xuống.

Mà chung nham nóng bỏng chảy ra từ cách đây hơn trăm dặm vẫn đang điên cuồng đánh thẳng vào bên ngoài đại trận.

Lâm Hiên thấy thế, tiện tay lại bóp ra một cái ấn quyết màu lam ném ra ngoài.

Hô! ! !

Trong chốc lát lam quang đại tác, che khuất bầu trời.

Một cái trận pháp màu lam còn to lớn hơn cả Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận xuất hiện. Ngăn cách dung nham mãnh liệt, che lại toàn bộ Quảng Dương Thành phạm vi ba mươi vạn dặm.

Cho dù dung nham có cuồn cuộn như thế nào đi nữa nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đến gần được tường thành của Quảng Dương Thành!

Tịnh Hải ánh mắt run lên: "Đây là Hỗn Nguyên Long Bàn Trận còn cổ xưa hơn nữa! Có đại trận này, Quảng Dương Thành triệt để không lo!"

Mà lúc này đây.

Mấy triệu người đang loạn cào cào trong Quảng Dương Thành bởi vì 2 cái trận pháp liên tiếp xuất hiện mà trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Khi phát hiện ra được mình đã được bảo vệ thì người trong toàn thành đều quỳ bái Lâm Hiên.

"Công tử áo trắng vê chỉ thành trận, đúng là như thiên thần hạ phàm, cứu vớt ta trong thủy hỏa!"

"Một hơi liên tục bày ra hai đại trận pháp, công tử đúng là thần nhân!"

"Công tử khí chất, thủ đoạn, có thể nói là như trích tiên hàng thế, làm cho người kính ngưỡng a!"

Lúc này trong ánh mắt của mấy triệu người đồng thời dâng lên vẻ sùng bái và kính sợ.

Mộ Ấu Khanh đi tới trước mặt Lâm Hiên vừa cười vừa nói: "Biểu tỷ phu, núi lửa nơi đó tràn đầy tro tàn, không khí ô trọc, ngươi và bọn nhỏ ở trong thành chờ chúng ta một lát đi!"

Lâm Hiên gật đầu: "Có thể."

Lúc núi lửa bộc phát, chẳng những nhiệt độ không khí đột nhiên nóng, trong không khí phần lớn là độc tố, tốt nhất đừng dẫn bọn nhỏ tới gần.

Hơn nữa Lâm Hiên cảm thấy với thực lực Chuẩn Đế Cảnh của Mộ Ấu Khanh và Tịnh Hải, đối phó Thiên Hỏa Lôi Ưng cũng không có gì khó khăn.

Dưới ánh mắt kính sợ của mấy triệu người, hắn dẫn theo bọn nhỏ đáp xuống Quảng Dương Thành.

Phong Trì Thành.

Tiêu Phi dẫn theo mười vạn đại quân tinh nhuệ hoả tốc chạy tới bên ngoài thành trì. Ngẩng đầu nhìn lại, trong thành ánh lửa ngút trời. Tiếng la giết tiếng kêu thảm thiết vang động trời đất. Mà khi nhìn thấy binh sĩ thủ vệ trên tường thành bị lợi khí từ trên trời rơi xuống chặt thành hai khúc. Tiêu Phi cũng biết được Phong Trì Thành đã bị chiếm lĩnh!

"Nghe hiệu lệnh của cô, toàn diện tấn công, đoạt lại Phong Trì Thành!"

Tiêu Phi toàn lực vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, có tăng cường ma lực mà vừa nãy hắn hút được từ Lục Linh Tháp lên tới hạng mức cao nhất. Giờ khắc này, hắn đã có thực lực Tôn Giả Cảnh chân chính!

Mà Phong Trì Thành chính là thành trì quan trọng nhất nằm ở hướng Tây Bắc của hoàng thành Việt Thương Quốc, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót được!

"Giết!"

Mười vạn đại quân cùng kêu lên, đi theo sau lưng Tiêu Phi xông vào cửa thành.

Bành!

Tiêu Phi cưỡi ngựa đi đầu, tu vi Tôn Giả Cảnh thôi phát ra sát khí kinh khủng. Gặp yêu giết yêu, như vào chỗ không người. Chỉ trong chốc lát hắn đã dẫn binh xâm nhập vào năm dặm Phong Trì Thành.

Mà lúc này. Yêu binh xung quanh bỗng nhiên tăng nhiều, đưa mắt nhìn lại có ít nhất trên trăm con Đại yêu Lục giai. Mà những Đại yêu này suất lĩnh yêu binh một mảnh đen kịt, tuyệt đối sẽ không ít hơn ba vạn.

"Những yêu vật này còn biết được chiến thuật dụ địch xâm nhập!"

Kinh nghiệm sa trường, Tiêu Phi liếc mắt một cái là nhìn ra được chiến thuật của Yêu tộc, bọn chúng muốn thả bọn họ xông vào bên trong thành. Nghĩ như vậy, trong lòng của hắn lập tức cảnh giác. Bởi vì đợt yêu binh này so với yêu binh lúc trước mặt hắn gặp phải thì thông minh hơn rất là nhiều. Hắn suy đoán, lần này chủ tướng của đối phương có lẽ sẽ tương đối lợi hại.

Rống! ! !

Đúng lúc này, một tiếng rống rung chuyển thiên địa. Một bóng đen cực lớn từ ngoài năm dặm phóng lên tận trời. Nhanh chóng tới gần không trung bên trên Tiêu Phi, giơ Lang Nha Bổng trong tay lên đập xuống.

"Tứ giai Yêu tướng!"

Nhìn thấy đối phương là con ngươi màu vàng óng, trong lòng Tiêu Phi không khỏi có chút mát lạnh. Đó đúng là một Tứ giai Yêu tướng! Nếu so sánh với tu sĩ nhân tộc thì đó chính là cao thủ Tôn Giả Cảnh trung kỳ. Mà bây giờ Tiêu Phi mượn lực lượng còn sót lại của Lục Linh Tháp cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Tôn Giả Cảnh sơ kỳ.

Hiển nhiên yếu hơn một bậc!

"Đáng chết !"
Chương 173 Chương 173. Không có phiền phức nào mà hắn không giải quyết được!

Tiêu Phi giận cắn răng răng, tu vi của hắn thấp hơn Yêu tướng một chút. Hơn nữa trừ cái đó ra, Yêu tộc thể trạng trời sinh cực kỳ cường hãn, so về phương diện thân thể thì hắn cũng thấp hơn Yêu tướng một bậc. Tiếp theo chắc chắn sẽ là một trận khổ chiến thê thảm!

...

Ba trăm dặm bên ngoài Quảng Dương Thành.

Núi lửa to lớn đang hoạt động, vẫn đang phun ra dung nham. Nhưng mà so với vừa rồi thì thế lửa đã yếu đi không ít.

"Xem ra vừa rồi Đế phu xuất thủ, khiến cho Thiên Hỏa Lôi Ưng bên trong núi lửa sợ ném chuột vỡ bình, không dám gióng trống khua chiên làm loạn nữa!"

Tịnh Hải phán đoán như vậy.

Mộ Ấu Khanh đang đứng bên cạnh cũng gật gật đầu.

Hiển nhiên, Thiên Hỏa Lôi Ưng này rất giảo hoạt. Nó phát hiện có tuyệt đỉnh cao nhân đang đối nghịch với nó cho nên cố ý thu liễm trốn ở dưới đáy núi lửa.

Tịnh Hải vận chuyển chân nguyên, theo một tiếng long khiếu, quanh thân hắn hình thành một đạo Phật quang hình thành bình chướng kim sắc. Đó cũng là tuyệt học hộ thể của hắn, Kim Chung Long Tượng Công. Công pháp này đã đạt tới cảnh giới hóa cảnh, có thể hình thành tường đồng vách sắt xung quanh thân thể.

Quay người thi lễ với Mộ Ấu Khanh một cái, Tịnh Hải nói: "Nữ thí chủ, ngươi chờ ở đây đi, để bần tăng xuống dưới bắt Thiên Hỏa Lôi Ưng ra."

"Làm phiền đại sư." Mộ Ấu Khanh đáp lễ.

Công pháp hộ thể của nàng kém xa Tịnh Hải. Hơn nữa cao tăng đắc đạo trong Cửu Thiên Tiên Vực đều là cao thủ Luyện Thể tuyệt đỉnh. Núi lửa này sâu tới ba mươi vạn trượng, càng đi xuống dưới thì nhiệt độ càng cao. Mộ Ấu Khanh cũng không có lòng tin mình có thể xông tới dưới đáy mà không bị thương tổn chút nào.

Tịnh Hải gật gật đầu, sau đó nhảy lên vọt vào bên trong miệng núi lửa. Không bao lâu sau, một ngọn lửa cuồng bạo hỗn hợp với dung nham sáng rực, bành một tiếng phóng lên tận trời. Cả ngọn núi lửa điều chấn động mạnh một cái giống như là sắp vỡ vụn ra.

Mộ Ấu Khanh nhìn thấy trong ngọn lửa lao ra hình như có bóng dáng của một con yêu thú. Thế là nàng vội vàng giơ Thanh Loan Kiếm lên, hóa thành một đạo tật ảnh giết tới.

Bành!

Thanh Loan Kiếm dẫn theo kiếm khí vô cùng cường hoành trực tiếp quán xuyên Thiên Hỏa Lôi Ưng bên trong hỏa diễm.

Thiên Hỏa Lôi Ưng hung lệ đó còn muốn phản kháng nhưng Mộ Ấu Khanh dựa vào tu vi Chuẩn Đế cường hoành, ngạnh sinh sinh chế trụ Lôi Hỏa của nó. Sau đó Mộ Ấu Khanh mũi kiếm nhất chuyển, kéo Thiên Hỏa Lôi Ưng từ bên trong hỏa diễm ra ngoài. Nàng nhìn kỹ, đây là một con Tam giai Đại yêu, hiển nhiên xương cột sống rất có giá trị.

Lúc này, một thân ảnh màu vàng kim từ bên trong miệng núi lửa lao ra.

Tịnh Hải nhìn thấy trong tay Mộ Ấu Khanh nắm lấy Thiên Hỏa Lôi Ưng, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, may mắn nữ thí chủ cản ở bên ngoài, nếu không sẽ để nóchạy trốn."

Thiên Hỏa Lôi Ưng có hỏa diễm và dung nham yểm hộ, rất dễ đào thoát. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tịnh Hải để Mộ Ấu Khanh đợi ở miệng núi lửa.

Nhìn thấy Thanh Loan Kiếm của Mộ Ấu Khanh đâm trúng phần bụng của Thiên Hỏa Lôi Ưng, Tịnh Hải không khỏi thương xót chắp tay trước ngực, đọc vài câu kinh Phật.

Sau đó hai người chuẩn bị dẫn theo Thiên Hỏa Lôi Ưng trở về Quảng Dương Thành.

Bành!

Một đạo ánh lửa từ trên trời giáng xuống bỗng nhiên hung hăng đâm vào phía sau lưng hai người.

Mộ Ấu Khanh cảm nhận được một cỗ lôi lực và hỏa lực kinh khủng xâm nhập thân thể của mình. Nếu không phải nàng còn chưa có triệt tiêu công pháp hộ thể thì sợ là trong đợt va chạm này nội tạng của nàng sẽ bị nát mất.

Mà Tịnh Hải cũng rất khó chịu. Vừa rồi hắn thôi động "Kim Chung Long Tượng Công" cưỡng chế xông vào miệng núi lửa. Đến bây giờ hắn đã hao tổn không ít chân nguyên, thế là triệt hồi thần công hộ thể. Lần va chạm này trực tiếp chấn động hắn đến nội tạng run lên, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách đó hơn năm dặm, một con Thiên Hỏa Lôi Ưng cực lớn toàn thân lôi quang ánh lửa lượn lờ.

Sau khi cướp đi Tam giai Thiên Hỏa Lôi Ưng trong tay Từ Mộ Ấu Khanh, một đường điên cuồng chạy trốn đến nơi xa.

"Lại còn có một con Thiên Hỏa Lôi Ưng, khó trách dung nham núi lửa ở Quảng Dương Thành mãnh liệt như vậy!"

"Nhìn hình thể con Thiên Hỏa Lôi Ưng đó, chắc chắn là Yêu tướng."

"Khí lực to lớn như thế, có thể còn là một con Tiên Thiên Linh Yêu!"

Mộ Ấu Khanh cắn chặt răng ngà. Yêu thú cấp Yêu tướng, tương ứng với tu sĩ nhân tộc Tôn Giả Cảnh. Còn nếu là Tiên Thiên Linh Yêu hóa thân Yêu tướng, tiềm năng của bọn nó có thể đến gần vô hạn Yêu Hoàng.

Mà Yêu Hoàng thì tương đương với tu sĩ nhân tộc Đế Cảnh. Nói cách khác, nàng và Tịnh Hải tương đương với bị một Chuẩn Đế Cảnh đánh lén. Cảm giác này chỉ cần nghĩ cũng biết là không có dễ chịu chút nào.

"Đại sư, ngươi thần hành bộ pháp rất nhanh, có sức đuổi theo nó hay không?" Mộ Ấu Khanh sốt ruột hỏi.

Tịnh Hải tốc độ nhanh hơn nàng một mảng lớn, bây giờ chỉ có Tịnh Hải có thể có hi vọng đuổi kịp Thiên Hỏa Lôi Ưng.

Tịnh Hải chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, bần tăng cần phải nghỉ xả hơi một lát mới có thể đuổi kịp nó được!"

"..." Mộ Ấu Khanh im lặng, lão hòa thượng chính là tính tình chậm.

Xoát ~

Đúng lúc này.

Thanh quang chói mắt vạch phá chân trời, như thiểm điện, tốc độ cực kì nhanh.

Mộ Ấu Khanh và Tịnh Hải kinh ngạc nhìn thấy đạo thanh quang này trong chớp mắt bắn trúng Thiên Hỏa Lôi Ưng. Con Thiên Hỏa Lôi Ưng cực lớn đó kêu thảm một tiếng sau đó ngừng lại rồi lại nhanh chóng rơi xuống dưới đất.

Mộ Ấu Khanh và Tịnh Hải đồng thời quay đầu nhìn về hướng thanh quang xuất hiện.

Chỉ thấy cách ba trăm dặm, trên không Quảng Dương Thành. Một nam tử áo trắng ống tay áo phần phật, đón gió mà đứng, giống như Chân Tiên.

Khóe miệng Mộ Ấu Khanh lập tức nhếch lên, nở nụ cười xinh đẹp: "Là biểu tỷ phu! Quả nhiên không có phiền phức nào mà hắn không giải quyết được!"

………………………………………
Chương 174 Chương 174. Tìm không thấy Tuyền Hi và Tuyền Ấu!

Quảng Dương Thành.

Mắt thấy Lâm Hiên ở cách đây hơn ba trăm dặm, một kiếm đâm xuyên Thiên Hỏa Lôi Ưng vô cùng to lớn. Tất cả mọi người trong thành đều sinh lòng vô cùng kính sợ.

Đợi đến sau khi Lâm Hiên đáp xuống đất, tất cả nhân sĩ giới võ đạo Quảng Dương Thành đều tụ tập tới bên cạnh hắn.

"Công tử ở ngoài mấy trăm dặm, một kiếm đâm xuyên một Yêu tướng, thần lực như thế đúng là khiến cho người ta nhìn thấy mà than thở!"

"Yêu tướng, như vậy thì đã tương đương với cường giả Tôn Giả Cảnh, lại giống như là gà đất chó sành ở trước mặt của công tử đúng là khiến cho người ta rung động!"

Những nhân sĩ trong giới võ đạo rất có địa vị ở Quảng Dương Thành nhao nhao dùng ánh mắt tràn đầy kín ngưỡng mà nhìn Lâm Hiên. Đồng thời trên mặt cũng tràn đầy thần thái nịnh nọt.

Mà sau khi tiếp xúc gần gũi với Lâm Hiên. Bọn họ từ trên người của mấy người Tuyền Châu mà suy đoán được thân phận của Lâm Hiên.

Lúc này Mộ Ấu Khanh và Tịnh Hải đã dẫn theo chiến lợi phẩm trở về. Mộ Ấu Khanh cất hai con Thiên Hỏa Lôi Ưng vào trong trữ vật Linh khí, sau đó đưa kiếm cho Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, kiếm này ngươi lấy của ai vậy?"

Thanh kiếm này chỉ là một thanh pháp khí phổ thông, đương nhiên không xứng với thân phận cao quý của biểu tỷ phu.

Lâm Hiên: "Ừm."

Bây giờ trên người của hắn vẫn chưa có kiếm của mình cho nên tùy tiện mượn một thanh kiếm từ trong tay của một người đi đường.

"Kiếm là của ta."

Một nam tử nào đó đang đứng bên cạnh vội vàng đi lên tới trước nhận lấy kiếm từ trong tay của Mộ Ấu Khanh.

Từ khi Lâm Hiên tiện tay vung lên, bắn kiếm của hắn ra ngoài, trên mặt hắn vẫn tràn đầy vẻ kích động. Kiếm của mình có thể được tuyệt thế cường giả như Lâm Hiên mượn dùng, đúng là quá vinh hạnh!

Tịnh Hải đi lên hành lễ với Lâm Hiên sau đó nói: "Lần này may mắn mà có Đế phu xuất thủ mới có thể thành công bắt được Thiên Hỏa Lôi Ưng."

"Đế phu tiện tay bắn ra một kiếm, nhanh như thiểm điện, lực to như rồng."

"Tiểu tăng cả gan suy đoán, tu vi Đế phu sắp đột phá Đế Cảnh chứ?"

Lâm Hiên mỉm cười. Tịnh Hải có thể từ lần ra tay vừa rồi của hắn mà suy đoán ra được tình huống đại khái về tu vi của hắn, có thể nói là rất có nhãn lực. Chỉ là Tịnh Hải vẫn không có đoán đúng. Bây giờ hắn đã đột phá Đế Cảnh, bước vào Đại Thánh Cảnh. Đương nhiên chuyện này cũng không cần thiết phải nói ra.

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hiên, Tịnh Hải nở một nụ cười ý vị thâm trường. Tu vi Đế phu, nói không chừng không chỉ như mình đoán.

Mà sau khi Tịnh Hải nói ra thân phận của Lâm Hiên. Mấy vạn nhân sĩ giới võ đạo xung quanh và vô số bách tính đều khiếp sợ không thôi.

"Trời ạ, hóa ra vị quý công tử này chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

"Ta nói mà, trên đời nào có nam tử tuấn mỹ như thế, lại có thực lực như thế, hóa ra là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế!"

"Thật ra thì khi nhìn thấy bốn tiểu công chúa đáng yêu đó thì ta đã suy đoán được người đang đứng trước mặt mình chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, chỉ là nghĩ đến chuyện đại nhân vật như vậy xuất hiện ở trước mặt mình thì cảm thấy giống như là một giấc mơ, không dám tin tưởng!"

Bởi vì thân phận Lâm Hiên bị để lộ. Toàn bộ người trong Quảng Dương Thành đều giống như bị truyền nhiễm, nhanh chóng rơi vào trong kích động. Trong lúc nhất thời, vạn người quỳ xuống đất, trịnh trọng hành lễ với hắn.

"Bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu! Chúc Đế phu vạn thọ vô cương, phong hoa đồng tại với nhật nguyệt!"

Lâm Hiên cười nhạt một tiếng, khẽ vuốt cằm nhìn đám người. Sau đó ôm bốn cô con gái, cùng Mộ Ấu Khanh trở về hoàng cung Việt Thương Quốc. Sau khi đến nơi đó, Lâm Hiên cho bốn tiểu nha đầu đi qua một bên chơi.

Sau đó Mộ Ấu Khanh lấy hai con Thiên Hỏa Lôi Ưng từ trong trữ vật Linh khí.

"Một con Tam giai Đại yêu, một con Tứ giai Yêu tướng, không ngờ được là hôm nay sẽ có niềm vui bất ngờ như vậy!"

Mộ Ấu Khanh sùng bái nhìn Lâm Hiên một chút. Nếu không phải biểu tỷ phu xuất thủ thì sao có thể bắt được Tứ giai Yêu tướng dễ dàng như vậy? Hơn nữa bây giờ nàng đã có thể xác định, Tứ giai Yêu tướng này đúng là Tiên Thiên Linh Yêu, thực lực mạnh phi thường.

"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!"

Tịnh Hải và Tuệ Năng biết tiếp theo hai con Thiên Hỏa Lôi Ưng đều sẽ bị rút gân lột da. Thế là nhao nhao hành lễ cáo biệt Lâm Hiên, sau đó rời khỏi Việt Thương Quốc.

Mộ Ấu Khanh lấy một thanh chủy thủ cấp Linh khí ra. Cực kỳ thuần thục mổ hai con Thiên Hỏa Lôi Ưng, sau đó lấy Thiên Hỏa Linh Lung Tâm và Yêu đan của bọn chúng ra.

Sau khi rút xương sống. Mộ Ấu Khanh ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên một chút: "Biểu tỷ phu, tiếp theo làm phiền ngươi."

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, bóp ra một đạo lôi pháp ấn quyết. Hóa thành Lôi Hỏa ném vào trong thi thể của hai con Thiên Hỏa Lôi Ưng, thiêu chúng nó thành tro tàn trong khoảnh khắc.

Sau đó, Lâm Hiên ngón tay khẽ động, hóa toàn bộ hai cái Thiên Hỏa Linh Lung Tâm thành hỏa diễm, nắm ở trong tay. Ngồi xổm ở bên cạnh Tiêu Linh Nhi.

"Có Tứ giai Yêu tướng Thiên Hỏa Linh Lung Tâm, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp hoàn thành Niết Bàn, kích hoạt Huyền Phượng Chi Thể."

Hắn để hai đám lửa ở vị trí tim của nàng sau đó thôi động chân nguyên cường chế rót hỏa diễm vào bên trong cơ thể của nàng.

Hô ~

Quanh thân Tiêu Linh Nhi lập tức ánh lửa bạo rạp. Một đoàn Niết Bàn chi hỏa vô cùng nồng đậm từ trong cơ thể nàng xông ra. Chỉ trong một cái chớp mắt ánh lửa đã phai nhạt xuống.

Mà lúc này.

Bộ ngực Tiêu Linh Nhi bắt đầu chập trùng kịch liệt, nhịp tim đã khôi phục, sắp tỉnh lại.

"Nha đầu này có thể gặp được biểu tỷ phu đúng là phúc của nàng!"

Mộ Ấu Khanh không khỏi cảm khái. Nếu không phải như vậy thì sinh tử của Tiêu Linh Nhi đúng là không thể đoán trước được.

Sau đó nàng kín đáo đưa hai cái Yêu đan cho Lâm Hiên: "Hai viên Yêu đan này giữ lại cho bọn nhỏ tăng cao tu vi đi!"
Chương 175 Chương 175. Tìm không thấy Tuyền Hi và Tuyền Ấu! (2)

Lâm Hiên cũng không có chối từ.

Mộ Ấu Khanh đến Chuẩn Đế Cảnh, cho dù hấp thu Yêu đan cấp Yêu tướng thì tác dụng cũng không có quá lớn. Chẳng bằng giữ lại chờ sau này luyện hóa bọn chúng cho bọn nhỏ dùng.

"Ngô!"

Một tiếng ngâm khẽ, Tiêu Linh Nhi mở mắt ra.

Lúc này nàng cảm nhận được thân thể của mình giống như trở nên rực rỡ hẳn lên, có cảm giác như là đã được trùng sinh.

"Ta lại không có chết, hơn nữa... nhịp tim thật mạnh mẽ!"

Tiêu Linh Nhi mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nàng biết chắc chắn mình đã mất ý thức một lần. Dựa theo cách nói của thái y trước kia thì chỉ có khi nào nhịp tim dừng đập nàng mới đột nhiên mất đi ý thức, nói cách khác nạn vốn phải chết đi.

Nhưng mà tình huống bây giờ hoàn toàn không giống như những gì mà nàng nghĩ!

Ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng nổi của Lâm Hiên, Tiêu Linh Nhi tâm thần khẽ động: "Chắc chắn là Đế phu xuất thủ cứu ta!"

Mộ Ấu Khanh ở một bên hì hì cười một tiếng: "Là biểu tỷ phu ta cứu được ngươi, hắn liên tục cho ngươi dùng hai cái Thiên Hỏa Linh Lung Tâm, kích hoạt thể chất Huyền Phượng của ngươi."

"Nói cách khác, sau này ngươi sẽ không vì nhịp tim ngừng lại mà chết đi nữa!"

"Quả là thế!" Trong đôi mắt to của Tiêu Linh Nhi tràn ngập vẻ mang ơn sau đó vội vàng dập đầu nói: "Đa tạ ân cứu mạng của Đế phu, tiểu nữ không biết phải nên báo đáp như thế nào!"

Lâm Hiên cười nhạt một tiếng nói: "Không sao là tốt rồi."

Tiêu Linh Nhi khẽ gật đầu, len lén nhìn thoáng qua mặt Lâm Hiên, trong lòng tim đập rộn ràng.

"Cha! Cha!"

Lúc này Tuyền Châu và Tuyền Hàm từ ngoài cửa chạy vào, ôm lấy đùi Lâm Hiên.

"Thế nào?" Lâm Hiên cưng chiều sờ lấy cái đầu nhỏ của chúng nữ nhi.

"Chúng ta chơi trốn tìm, kết quả tìm không thấy Tuyền Hi và Tuyền Ấu!" Tuyền Châu nói.

Lâm Hiên cười nói: "Đừng có gấp, để cha tìm!"

Thật ra thì hắn vẫn luôn sử dụng thần niệm chú ý tất cả mọi động tĩnh của các cô con gái của mình. Đối với Tuyền Hi và Tuyền Ấu trốn ở nơi nào, đương nhiên là hắn cũng biết rõ. Nhưng mà bởi vì muốn giữ lại niềm vui thú khi chơi trò chơi của bọn nhỏ đương nhiên hắn sẽ không lập tức nói ra.

"Được, vậy chúng ta và cha cùng nhau đi tìm!" Tuyền Châu và Tuyền Hàm lập tức kéo tay Lâm Hiên.

Có cha ra tay, chắc chắn có thể tìm được Tuyền Hi và Tuyền Ấu!

Mà lúc này.

Trong bồn hoa ở trong một góc khác ở trong hoàng cung, Tuyền Hi và Tuyền Ấu trên đầu đều đội mấy đóa hoa, ngồi xổm ở trong bụi hoa. Mới vừa rồi các tiểu nha đầu không có bị Tuyền Châu và Tuyền Hàm phát hiện, trong lòng rất là đắc ý.

…………………………………………

"Tuyền Ấu, phương pháp của ngươi rất có tác dụng!" Tuyền Hi thấp giọng nói.

"Đó là chuyện đương nhiên!" Tuyền Ấu đắc ý ngẩng đầu lên suýt chút nữa là làm rơi hoa trên đầu xuống.

Các nàng đã tu hành từ nhỏ cho nên ngồi xổm ở trong bụi hoa rất lâu cũng không cảm thấy mệt mỏi. Hai tiểu gia hỏa quyết định, chỉ cần Tuyền Châu và Tuyền Hàm tìm không thấy mình, thì vẫn ngồi xổm ở chỗ này.

Nhưng mà khi nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo mấy người Tuyền Châu đi ra ngoài, các tiểu nha đầu không bình tĩnh nổi nữa.

"Cha cũng ra, chắc chắn hẳn sẽ giúp tỷ tỷ tìm chúng ta!"

Nụ cười trên gương mặt nhỏ của Tuyền Hi biến mất trong nháy mắt.

Cha lợi hại như vậy, chắc chắn sức quan sát rất tốt.

Tuyền Ấu nghĩ nghĩ, nói ra: "Vậy chúng ta giả bộ cho giống hơn một chút!"

Nói xong, nàng một tay vịn hoa trên đỉnh đầu, một tay đào một đống bùn ở dưới đất, sau đó bôi lên trên gương mặt nhỏ của mình.

Quay đầu, Tuyền Ấu hỏi Tuyền Hi: "Bây giờ ta đã giống một đóa hoa hay chưa?"

Tuyền Hi thấy được hai bên mặt của nàng đều bị bôi đen đen như mực nhìn giống như là có một bông hoa mọc ra từ đỉnh đầu thì gật gật đầu: "Giống!"

"Vậy ngươi cũng tới bôi một chút!" Tuyền Ấu lập tức đào một đống bùn lớn bôi lên trên mặt của Tuyền Hi.

"Lần này chắc chắn cha rất khó tìm được chúng ta!"

Hai tiểu nha đầu cảm thấy khả năng ngụy trang của mình rất là tốt, trong lòng rất là tự tin.

Hô ~

Bỗng nhiên thân thể hai tiểu gia hỏa nhẹ bẫng, giống như là đang bay lên.

Các nàng ngay cả vội cúi đầu nhìn lại, phát hiện ra mình đã lơ lửng giữa không trung.

"Oa ~ rõ ràng ta là một đóa hoa sao lại biết bay?" Tuyền Ấu hét lên một tiếng, mình ngụy trang thành hoa, hẳn là nên cắm vào trong đất mới đúng!

"Chắc chắn là chúng ta bị phát hiện!" Tuyền Hi bất đắc dĩ chu mỏ một cái.

Mình bôi nhiều bùn như vậy lên trên mặt mà vẫn còn bị phát hiện, đúng là khiến cho người ta rất là bất đắc dĩ!

Sau đó hai tiểu nha đầu cũng cảm thấy thân thể xiết chặt, có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hai người.

Lâm Hiên xuất hiện sau lưng các nàng, ôm các nàng vào trong ngực: "Ha ha, cha tìm thấy các ngươi!"

"Ô ô ô, cha quá lợi hại, đã như vậy rồi mà còn có thể tìm được chúng ta!" Tuyền Ấu bị thương rất nặng.

Nhưng mà sau đó nàng lập tức đắc ý xoay người ôm lấy mặt của Lâm Hiên: "Có cha lợi hại như vậy thật tốt!"

Tiểu nha đầu dùng tay nhỏ đầy bùn ôm lấy mặt Lâm Hiên, sau đó ba ba ba ~ hôn mấy lần.

Tuyền Hi cũng học theo, dùng tay nhỏ dính đầy bùn ôm Lâm Hiên hôn.

Lâm Hiên hưởng thụ sự nhiệt tình của các cô con gái xong mới dở khóc dở cười vận ra một đạo linh lực rửa sạch sẽ bùn trên người mình và trên người của các nàng.

Mà nhìn thấy Lâm Hiên ôm Tuyền Hi và Tuyền Ấu từ trong một góc đi ra thì trên mặt của Tuyền Châu và Tuyền Hàm đều lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.

"Cha thật tuyệt, lại tìm được Tuyền Hi và Tuyền Ấu trong một chỗ khó tìm như vậy!"

"Đúng đó, sau này chơi trốn tìm phải gọi cha tham dự vào chơi mới vui!"

Lúc này Lâm Hiên gật đầu cười nói: "Được, sau này cha sẽ chơi với các ngươi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK