Đương nhiên, hắn vô cùng tin, dựa vào thiên tư của các tiểu bảo bối của mình, sau khi lớn lên tất nhiên đều là mỹ nhân tuyệt thế danh chấn thiên hạ.
Cho nên trong lời nói của hắn nhắc lại khí chất đẹp, mong các nữ nhi sau khi lớn lên đều có thể làm một nữ tử hoàn mỹ trong ngoài đều đẹp, không hề bắt bẻ.
Tiểu học bá Tuyền Châu tổng kết nói: “Phụ thân nói khí chất đẹp quan trọng hơn!”
Lâm Hiên cưng chiều xoa đầu nhỏ của nàng: “Bảo bối nói đúng, dung nhan có thể sẽ héo tàn, nhưng khí chất tốt đẹp có thể làm bạn cả đời!”
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu nghe vậy, đều nắm chặt nắm đấm nhỏ.
“Vậy sau này chúng ta đều phải làm nữ hài tử có khí chất đẹp!”
Lâm Hiên cười nói: “Các con nhất định sẽ làm được!”
Nói như vậy, bốn tiểu bảo bối đều chờ mong kéo tay Lâm Hiên lắc qua lắc lại.
“Phụ thân, chúng con có thể đi xem mỹ nhân không có mặt này được không?’
Nếu hoạt động xuất giá bắn pháo hoa của Sở Ngọc Miên ở Bách Hoa Lâu, Lâm Hiên sẽ không dẫn đám Tuyền Châu đi.
Hôm nay trùng hợp, nàng ấy ngồi thuyền hoa xuất hiện ở hồ Uyên Ương.
Mắt thấy các nữ nhi hứng thú như thế, Lâm Hiên cảm thấy không ngại dẫn các nàng đi tham gia náo nhiệt.
Hắn cưng chiều gật đầu: “Có thể.”
“Yay!”
“Hay quá!”
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!”
Đám tiểu nha đầu sợ đi muộn thì vị trí tốt sẽ bị người khác cướp mất, vội vàng kéo Lâm Hiên đi theo đám người.
Đi ước chừng nửa dặm đường.
Trăm hoa đua nở trên bầu trời càng thêm phong phú, muôn hồng nghìn tía, chậm rãi rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.
Phía trước có hai hàng liễu rủ xanh biếc liên miên trăm dặm, gió sông thưa thớt, thổi làm liễu rủ nhẹ nhàng lắc lư, giống như kỹ thuật nhảy múa xinh đẹp của mỹ nhân.
Lâm Hiên thấy trên tất cả cây liễu treo đầy đèn lồng màu hồng nhạt, trên đèn lồng in hoa văn cánh hoa yêu diễm, hiển nhiên chính là dấu hiệu của Bách Hoa Lâu.
Giữa hai hàng liễu rủ, chính là hồ Uyên Ương.
Lúc này trước lan can tranh hai bên hồ đều chật ních người, có thể nói là kín người hết chỗ.
“Oa, nhiều người thật!”
Đám tiểu nha đầu đều kinh ngạc đến phát ngốc.
Trong lòng tính toán, muốn nhìn thấy mỹ nhân không có mặt mũi kia, còn phải để cho phụ thân chen đến phía trước mới được.
“Đế phu!”
Âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên phía sau người.
Lâm Hiên dẫn theo các nữ nhi xoay người.
Chỉ thấy mười mấy nam nữ thanh niên đứng ở trước mặt mình, ánh mắt đều lóe sáng, dường như thật sự kích động.
Mà người mở miệng gọi mình, tuổi mới mười sáu mười bảy, mặc bộ váy dài màu xanh, dáng người cao gầy lung linh, ngũ quan có chút tinh xảo, chính là thánh nữ Trúc Thanh Quân của thánh địa Đông Hoang Thiên Tuyền.
Ở bên người Trúc Thanh Quân, thanh niên mặc áo bào trắng vẻ sùng bái chính là đại sư huynh Lục Trường Sinh của thánh địa.
Cùng với Trúc Thanh Quân, Lục Trường Sinh còn có hai thanh niên tuấn mỹ đứng song song, khí chất đều hoa lệ, rất có phong thái quý tộc.
Những người còn lại kém bốn người Trúc Thanh Quân một bậc, nhưng khí chất bất phàm.
Đám người vội cung kính cúi đầu:
“Bái kiến Đế phu tôn thượng!”
Sau khi hành lễ, hai thanh niên đứng cạnh Trúc Thanh Quân còn đặc biệt nói rõ thân phận mình.
Trong đó người mặc áo bào chính là thái tử Đại Khánh Quốc Ứng Thiên Hạo, một người khác mặc tử bào chính là thân vương thế tử Ứng Minh Hoài.
Lâm Hiên thấy họ lễ đãi như thế, ôn hòa đáp lễ.
Dung mạo tuyệt đại, một đám thanh niên tài tuấn sùng bái không thôi.
Thái tử Đại Khánh Quốc Ứng Thiên Hạo nói ra:
“Đế phu tại thượng, hai bên hồ Uyên Ương này có rất nhiều Quanh Ảnh Đình, tại hạ đã sai người bố trí thỏa đáng một chỗ tốt nhất, mời Đế phu đi theo tại hạ!”
Lâm Hiên tùy ý gật đầu: “Được!”
Ứng Hạo Thiên vui vẻ, vội vàng dẫn Lâm Hiên và đám Tuyền Châu đi tới Quan Ảnh Đình.
Sau khi ngồi xuống, cúi đầu vừa vặn có thể quan sát được cảnh sắc của hồ Uyên Ương.
Thuyền hoa Bách Hoa Khôi neo đậu ở giữa hồ, cao ba tầng, trang trí hoa mỹ, thu hết vào đáy mắt, có thể nói tầm nhìn rất tốt.
Trong mắt thu thủy của Trúc Thanh Quân hiện ra hào quang sáng ngời, nhỏ giọng nói:
“Đế phu dẫn bốn vị công chúa đến đây, là để cho các nàng nhìn hoa khôi không có mặt sao?”
Nàng suy nghĩ Đông Hoàng Tử U là Cửu Thiên Đệ Nhất Mỹ, trên đời này không có nữ tử nào có thể bằng một phần mười nàng ấy.
Có được nữ nhân xinh đẹp mà mạnh mẽ như vậy, tất nhiên là Lâm Hiên không có hứng thú với Sở Ngọc Miên.
Hắn xuất hiện ở hồ Uyên Ương, lời giải thích duy nhất chính là dẫn các nữ nhi đến tham gia náo nhiệt.
Lâm Hiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Đám Tuyền Châu đều có tính cách xởi lởi, vả lại đã gặp Trúc Thanh Quân nhiều lần, mở miệng hỏi:
“A di, vậy hai người là đặc biệt tới đây để nhìn a di không có mặt mũi kia sao?”
Trúc Thanh Quân mỉm cười:
“Ta cùng đại sư huynh chuẩn bị đi thánh địa Vân Quang quan sát đại hội Thừa Kiếm, chỉ là đi qua Đại Khánh Quốc nghỉ ngơi.”
“Bởi vì Đại Khánh Quốc qua lại thân thiết với thánh địa Thiên Tuyền chúng ta, nên di theo họ đến xem Bách Hoa Khôi Thủ.”
Ứng Thiên Hạo vỗ bả vai Ứng Minh Hoài, nhìn Tuyền Châu cười nói:
“Trong chúng ta, chỉ có Minh Hoài là đặc biệt tới vì Bách Hoa Khôi Thủ.”
Ứng Minh Hoài hơi ngại ngùng mỉm cười, chắp tay nói với Lâm Hiên và đám Tuyền Châu:
“Không giấu diếm gì Đế phu và các công chúa, tại hạ từng có duyên gặp Sở Ngọc Miên một lần, nảy sinh tình cảm với nhau.”
“Hôm nay muốn nhân dịp cơ hội nàng ấy xuất giá, để chuộc nàng ấy, từ nay về sau cùng nàng ấy như hình với bóng!”
Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Loại tình tiết này hắn không biết đã xem qua bao nhiêu lần trong các phim điện ảnh và truyền hình, đã thấy hoàn toàn nhưng không trách.
Lục Trường Sinh tò mò hỏi:
“Dựa vào nhân khí của Bách Hoa Khôi Thủ, muốn giúp nàng ấy chuộc thân cũng không phải chuyện dễ?”
Ứng Minh vuốt cằm nói:
“Theo tin tức mà ta nhận được, hôm nay Sở Ngọc Miên xuất giá, là hoạt động đấu giá do ông chủ Bách Hoa Lâu tự mình bày ra.”
Chương 1152 Chương 1152. Tứ đại tài tử của Trung Thổ Thần Châu!
“Đương nhiên, để cảo tú cược đầu, nhất định phải liên tục thông qua hai cửa ải mới được.”
“Cửa ải thứ nhất chính là so tài, năm người tài năng nhất có thể đạt được tư cách đấu giá Sở Ngọc Miên.”
“Cửa thứ hai kế tiếp, đương nhiên chính là liều mạng xem ai ra giá cao nhất!”
Đám người Lục Trường Sinh nghe vậy thì đều yên lặng gật đầu.
Đại Khánh Quốc chính là nước đầu tiên mậu dịch loại đường Thần Châu Trung Thổ, cả nước trên dưới đều cực kỳ giàu có.
Hoàng tộc càng là ngồi ôm vạn tòa kim sơn ngọc sơn, rất giàu.
Ứng Minh Hoài thân là thân vương thế tử, bây giờ lại có thái tử trấn giữ hỗ trợ, chắc hẳn giá cao hơn nữa cũng có thể trả nổi.
Vì vậy về phương diện giá cả, khẳng định là không phải vấn đề với Ứng Minh Hoài.
Về phần so tài năng…
Bọn Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua một thanh niên trường bào tím đang ngồi.
Trong tay thanh niên từ đầu đến cuối đều cầm một cây quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường, chính là Tiết Văn Tinh được xưng là “Đệ nhất tài tử Tây Hoang”.
Có người ở đây, Ứng Minh Hoài cũng có thể dẫn đầu trong cuộc cạnh tranh tài năng.
Bởi vậy hoạt động xuất giá của Bách Hoa Khôi Hoa, trên cơ bản tương đương với việc chuẩn bị vì Ứng Minh Hoài.
Nhưng…
Lục Trường Sinh không nhịn được mà truy vấn một câu:
“Bách Hoa Lâu ngay tại Đại Khánh Quốc, theo lý mà nói, dựa vào uy tín của hoàng tộc Đại Khánh, muốn giúp Sở Ngọc Miên chuộc thân chỉ là vấn đề một câu nói, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?”
Ứng Minh Hoài lắc đầu cười khổ:
“Trường Sinh sư huynh có điều không biết, chủ nhân Bách Hoa Lâu này có bối cảnh rất lớn ở Trung Thổ Thần Châu, tuyệt đối không phải là thứ mà một tiểu quốc như ta có thể vượt qua!”
“Hóa ra là vậy!”
Lục Trường Sinh gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Rào!
Lúc này đám người bỗng nhiên bộc phát ra tiếng huyên náo cực lớn.
“Tứ đại tài tử của Trung Thổ Thần Châu tới rồi!”
“Tê~ Tứ đại tài tử đồng loạt xuất mã, trận chiến này thật sự là quá lớn rồi!”
“Thi họa song tuyệt Từ Bách Hổ, hạ bút kinh phong Lục Du Sơn, quốc sĩ vô song Trình Tư Thành, tài xung đấu ngưu Triệu Khắc Khanh! Tứ đại tài tử này chẳng những văn chương nổi bật, mà còn giàu có, hôm nay chỉ sợ rất khó có người tranh được qua bốn người họ!”
“Không sai! Nói không chừng Bách Hoa Khôi Thủ xuất giá lần này, chính là trò chơi tranh đoạt giữa bốn người họ!”
…
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Bốn thanh niên tuấn mỹ liên tiếp đi ra trước lan can tranh bờ sông đối diện, đầu đều đội nho quan, khí chất phi phàm.”
Họ vừa ra sân đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người ở đây, có vài nữ tử trẻ tuổi thậm chí còn phát ra tiếng hò hét hưng phấn.
Bởi vậy có thể thấy, bốn người này có bao nhiêu nhân khí ở Trung Thổ Thần Châu.
Nhưng, sau khi hoa thuyền trên hồ Uyên Ương xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, ngay cả tứ đại tài tử đều tập trung ánh mắt về phía hoa thuyền.
“Bách Hoa Khôi Thủ hiện thân rồi!”
Thuyền hoa neo đậu trong hồ Uyên Ương, lúc này trăm hoa đua nở.
Một nữ tử trẻ tuổi đeo khăn che mặt màu hồng phấn, mặc váy dài màu hồng phấn chậm rãi đi ra khoang thuyền, đi lên thang ngọc chạm trổ bên ngoài khoang thuyền.
Mỗi bước đi của nàng đều lộ rõ vẻ tao nhã quyến rũ, dáng người lung linh rất khác biệt phối hợp với đôi chân dài như ẩn như hiện, làm cho vô số nam tử ở đây lập tức nhìn đến si mê.
Sở Ngọc Miên đi tới đỉnh thuyền hoa theo thang ngọc chạm trổ, tư thái thong dong ưu nhã ngồi ở trong tiểu đình treo hoa bên trên đỉnh thuyền hoa.
Lúc này, có thể nhìn thấy rõ toàn bộ bề ngoài của nàng ấy.
Ba ngàn thanh ti giống như mực nhuộm cổ ngọc thon dài giống như thiên nga, dưới vai liễu gầy nhô lên cao lộ ra mùi vị nữ tính nồng đậm.
Cho dù ngồi ở trên ghế, vẫn có thể thấy rõ cái eo nhỏ đến mức không chịu nổi kia.
“Không hổ là Bách Hoa Khôi Thủ, tướng mạo này giống như thần tiên, đẹp đến mức không gì sánh nổi!”
“Chỉ với hình dáng cơ thể này, có ngũ quan hay không chỉ là thứ yếu, khó trách nàng ấy có thể đoạt được danh Bách Hoa Khôi Thủ, quả thật khó gặp trên đời!”
“Ngực này, eo này, chân này…Thật sự quá hoàn mỹ!”
…
Sở Ngọc Miên lần đầu tiên xuất giá lộ diện, giống như thiên ngoại trân bảo, khiến cho vô số người ở đây rơi vào si mê điên cuồng.
Nghe thấy có người bình phẩm Sở Ngọc Miên như thế, Ưng Minh Hoài khẽ nhíu mày.
Ánh mắt dừng lại trên người tứ đại tài tử phía đối diện, Ứng Minh Hoài không khỏi cảm thấy áp lực.
Hắn vội hỏi Tiết Văn Tinh:
“Bây giờ nhìn qua, tứ đại tài tử chính là chướng ngại lớn nhất trong việc ta tranh đoạt Sở Ngọc Miên, ngươi có thể vượt qua tài văn chương của họ không?”
Tiết Văn Tinh hơi khinh miệt quét mặt nhìn tứ đại tài tử, lắc lắc quạt xếp nói: “Chuyện nhỏ!”
“Vậy thì tốt!” Lúc này Ứng Minh Hoài mới lộ ra vẻ an ủi.
Chỉ cần có thể thi đấu thắng tứ đại tài tử ở phân đoạn thứ nhất, vậy phần thắng hắn đoạt được Sở Ngọc Miên sẽ lớn hơn.
Chỉ cần lấy được cửa thứ nhất, phân đoạn đấu giá kế tiếp, hắn tuyệt đối nắm chắc thắng lợi!
Đối mặt với lời khen ngợi và săn đón của ngàn vạn người, Sở Ngọc Miên lạnh nhạt.
Tay ngọc nhẹ nhàng nâng lên, lấy ra một nắm anh đào phấn hồng từ trong lẵng hoa trên bàn ngọc bên cạnh.
Tiện tay rắc qua, hoa anh đào theo gió bay lên.
Lưu loát phiêu vũ trên không trung, chậm rãi rơi xuống mặt hồ.
“Đây là?”
Mọi người bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, nhất thời không hiểu nàng ấy có ý gì.
Ứng Minh Hoài thông minh sắc sảo: “Ta nghe nói Ngọc Miên thích hoa anh đào nhất, chẳng lẽ nàng ấy muốn lấy hoa anh đào làm đề, bắt đầu thi đấu cửa thứ nhất?”
Theo hắn thăm hỏi, Sở Ngọc Miên bán mình ở Bách Hoa Lâu, chịu quy củ trói buộc của Bách Hoa Lâu.
Nhưng hoạt động xuất giá lần này, thanh thế có thể nói là đứng đầu lịch sử Bách Hoa Lâu.
Chương 1153 Chương 1153. Xem ra Đế phu mới là chỗ dựa tuyệt đối để ta giành chiến thắng!”
Mà cho đến bây giờ Sở Ngọc Miên lại là Bách Hoa Khôi Thủ duy nhất ở Bách Hoa Lâu.
Cho nên ông chủ Bách Hoa Lâu cho Sở Ngọc Miên quyền ra đề.
Ứng Minh Hoài căn cứ vào tin đồn này, phán đoán Sở Ngọc Miên đã bắt đầu khảo hạch cửa thứ nhất.
Hắn vội vàng nhìn về phía Tiết Văn Tinh: “Văn Tinh, nhanh giúp ta nghĩ hai câu thiên cổ độc nhất vô nhị có liên quan đến anh đào!”
“Được!”
Tiết Văn Tinh hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc, đánh giá xung quanh, tìm kiếm cảm hứng.
Rất nhanh ánh mắt hắn sáng lên:
“Có rồi! Anh hoa hồng lâu thượng, dương liễu lục trì biên!”
Đám người Ứng Minh Hoài và Ứng Thiên Hạo nghe xong đều vỗ tay khen ngợi.
“Thơ hay! Không hổ là đệ nhất tài tử Tây Hoang, quả nhiên là tài văn chương nổi bật!”
Nói xong, Ứng Minh Hoài vội đứng dậy đi tới trước lan can tranh, thâm tình chân thành nhìn về phía Sở Ngọc Miên, thúc giục linh khí lên tiếng tụng to.
“Anh hoa hồng lâu thượng, dương liễu lục trì biên!””
Rào!
Hai câu này vừa ra, ánh mắt toàn trường lập tức hội tụ trên người hắn/
“Thơ hay lắm!”
“Hai câu ngụ tình này, cùng với tình cảnh trước mắt hợp quần tăng sức mạnh, thật sự là tác phẩm hay nhất!”
“Hóa ra Bách Hoa Khôi Thủ vừa mới rải hoa anh đào là đang ra đề, bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu rồi!”
…
Đón nhận ánh mắt kính nể của vô số người, Ứng Minh Hoài hơi ưỡn ngực.
Có đệ nhất tài tử Tây Hoang trấn thủ, hắn cảm thấy lần này nhất định phải tranh đoạt được Sở Ngọc MIên!
Bên kia, bốn đại tài tử đều tập trung ánh mắt lên người Ứng Minh Hoài.
Triệu Khắc Khanh lấy quạt xếp ra lắc vài cái, cười hắc hắc: “Đụng phải cao thủ rồi!”
Vẻ mặt Trình Tư Thành ngạo nghễ: “Có người phụ trợ, mới có thể thể hiện ra trình độ cao như ta!”
Lục Du Sơn quét mắt nhìn họ một cái nói: “Vậy chúng ta mỗi người ngâm hai câu, để cho người trong thiên hạ này mở mang tầm mắt đi!”
Từ Bách Hổ tao nhã vuốt tóc mai của mình: “Được!”
“Vậy ta tới trước!” Triệu Khắc Khanh chính là một trong bốn người thi từ hơi yếu, dẫn đầu đi tới trước lan can tranh, cười khanh khách nhìn về phía Sở Ngọc Miên: “Tiểu viên tân chủn hồng anh thụ, nhàn nhiễu hoa chi tiện đương đu!”
Rào!
Toàn trường lại động ầm ầm.
“Thơ hay! Thơ hay!”
“Hai câu này tình cảnh đều hay, không phân cao thấp với hai câu vừa rồi, quả thật hiếm có!”
“Không hổ là tứ đại tài tử!”
…
Thấy mọi người săn đón Triệu Khắc Khanh như thế, Ứng Minh Hoài không khỏi nhíu mày, trong lòng lo lắng.
Hắn biết Triệu Khắc Khanh chính là một trong tứ đại tài tử thi từ kém cỏi, dù vậy, Triệu Khắc Khanh vẫn cân sức ngang tài với Tiết Văn Tinh.
Ba đại tài tử kế tiếp, tất nhiên sẽ làm ra câu thơ lợi hại hơn Tiết Văn Tinh. Sự khiêu chiến mà Tiết Văn Tinh phải đối mặt dường như có chút quá lớn!
Quả nhiên đúng như Ưng Minh Hoài dự đoán, sau khi Trình Tư Thành lên sân khấu, lập tức dùng hai câu thơ chinh phục toàn trường.
“Anh hoa lạn mạn kỉ đa thì? Liễu lục đào hồng lưỡng vị tri!”
Mọi người đều cảm thấy, hai câu thơ này của Trình Tư Thành không chỉ có tình cảnh đều hay, mà còn ẩn chứa chân lý tự nhiên, có thể khiến người ta suy nghĩ xâu xa.
Trình độ cao, căn bản không phải là thứ mà Ứng Minh Hoài và Triệu Khắc Khanh có thể so sánh.
Mà sau khi Lục Du Sơn nói: “Xuân vũ lâu đầu xích bát tiêu, đạp quá anh hoa đệ kỉ kiều”, mọi người lại đều cảm thấy câu thơ của hắn còn hơn ba người trước.
Trong tứ đại tài tử, thi từ tốt nhất chính là Từ Bách Hổ.
Hắn chỉ đứng ở lan can đã khiến vô số người ở đây chấn thanh hô to.
Mà âu thơ của hắn cũng không bôi nhọ thanh danh của hắn, giành được sự ủng hộ vang dội nhất toàn trường.
“Nhan sắc bất tử ô chi phấn, phong thần thiên đới khỉ la hương!”
Hai câu này vừa ra, toàn trường lập tức vỗ tay như sấm.
“Thi họa song tuyệt Từ Bách Hổ quả nhiên là danh bất hư truyền! Trình độ hai câu này thật sự là cao tới chân trời, thật sự quá lợi hại!”
“Không sai! Hai câu thơ này vừa viết ra màu sắc hương vị của hoa anh đào, cũng là dùng thủ pháp đối lập mãnh liệt để làm nổi bật đặc trưng của nó, điều hiếm có chính là tràn đầy cảm xúc lãng mạn như thần thoại, thật sự là kiệt tác của thiên nhân!”
“Ta cảm thấy, ở đây không ai có thể vượt qua Từ Bách Hổ!”
“Không hổ là người đứng đầu tứ đại tài tử, trình độ như vậy thật sự là khiến cho người ta ngưỡng mộ!”
…
Nghe thấy mọi người khen ngợi như thế, Ứng Minh Hoài đã sốt ruột trở về Quan Ảnh Đình, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiết Văn Tinh:
“Văn Tinh, ngươi có câu thơ nào hay hơn Từ Bách Hổ không?”
Tiết Văn Tinh nhíu mày, đối mặt với Ứng Minh Hoài, vẻ mặt hắn buồn khổ lắc đầu:
“Xin lỗi, nếu chỉ có ba người Triệu Khắc Khanh, ta còn có năng lực ứng đối.”
“Nưng trình độ của Từ Bách Hổ thật sự quá cao, cho dù ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra được câu thơ nào hay hơn của hắn!”
Ứng Minh Hoài nghe vậy thì đồng tử co rụt lại: “Cái này..”
Trên thực tế, sau khi Từ Bách Hổ nói ra hai câu thơ kia, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, lần so tài tài khí này hẳn là không ai là đối thủ của Từ Bách Hổ.
Nhưng, khi Tiết Văn Tinh bất đắc dĩ buông tay, trong lòng hắn vẫn bất đắc dĩ mà mất mát đến đỉnh điểm.
“Chết tiệt, tại sao tứ đại tài tử cũng tới đây?’
“Chẳng lẽ ta nhất định phải trơ mắt nhìn mất đi Ngọc Miên sao?”
Bốn người Từ Bách Hổ, danh tiếng rung trời ở Trung Thổ Thần Châu, gia tộc của bản thân cũng rất có thực lực, cũng không kém với thân vương thế tử như hắn.
Hôm nay cạnh tranh tài khí bất lợi, khiến cho Ứng Minh Phong cảm thấy vô cùng không ổn.
Hắn rất không cam lòng, nhưng thực lực không bằng người ta, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận!
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Ứng Minh Hoài, Trúc Thanh Quân tràn đầy sùng bái nhìn thoáng qua Lâm Hiên nói:
Chương 1154 Chương 1154. Xem ra Đế phu mới là chỗ dựa tuyệt đối để ta giành chiến thắng!” (2)
“Trước đó ta từng nghe nói Đế phu chính là Văn Thánh đương thời, không bằng ngươi thỉnh giáo Đế phu một chút, nhất định có thể lập tức đánh lui Từ Bách Hổ!”
Lời nàng vừa dứt, Tiết Văn Tinh vẻ mặt rầu rĩ vỗ mạnh hai tay, hưng phấn nói:
“Đúng vậy, Đế phu chính là Văn Thánh đương thời!”
“Ta vậy mà mãi suy nghĩ làm thơ thế nào, mà quên đi đại sự!”
Nghe Trúc Thanh Quân và Tiết Văn Tinh nói như thế, ánh mắt của Ứng Minh Hoài vốn đã mất mát tới cực điểm bỗng trở nên sáng ngời,
Hắn biết Tiết Văn Tinh chính là người rất có phân lượng trong văn đàn Tây Hoang, ngay cả Tiết Văn Tinh còn nói như vậy, địa vị của Lâm Hiên trong văn đàn thiên hạ tuyệt đối là cấp Chí Tôn.
“Thật sự là ông trời có mặt, để cho ta gặp được Đế phu!”
“Xem ra Đế phu mới là chỗ dựa tuyệt đối để ta giành chiến thắng!”
Ứng Minh Hoài vội hành lễ với Lâm Hiên:
“Đế phu tại thượng, tại hạ đã ái mộ Sở Ngọc Miên từ lâu, đã sớm thề đời này không rời!”
“Thỉnh Đế phu ban thưởng cho tại hạ hai câu thơ đánh lui Từ Bách Hổ, tại hạ định máu chảy đầu rơi, vô cùng cảm kích!”
Thấy thành ý của hắn như thế, Lâm Hiên lạnh nhạt cười nói: “Chuyện nhỏ, không cần như vậy.”
Hắn chú ý tới lúc người khác đang bình phẩm Sở Ngọc Miên, Ứng Minh Hoài thể hiện tương đối nghiêm túc, có thể thấy được quả thật là vô cùng coi trọng Sở Ngọc Miên.
Mà không giống như tứ đại tài tử ngả ngớn chọc cười, nhìn qua chỉ là coi việc tranh đoạt Sở Ngọc Miên là trò chơi bình thường.
Cho nên, đây là chuyện tốt giúp người khác hoàn thành ước vọng, hắn cảm thấy có thể giúp một phen.
Ứng Minh Hoài vội hành lễ: “Thỉnh Đế phu ban thưởng một câu!”
Lâm Hiên mỉm cười: “Hồ trung mê lâu họa lí nhân, vạn lí anh hoa vạn lí thành!”
Tê~
Nghe được hai câu này, chẳng những đám người Ứng Minh Hoài, Ứng Thiên Hạo, Trúc Thanh Quân, mà ngay cả đệ nhất tài tử Tây Hoang Tiết Văn Tinh đều cả kinh đứng lên.
Ánh mắt mọi người trong Quan Ảnh Đình đều sáng quắc mà ngưỡng mộ Lâm Hiên.
“Trời ơi, hóa ra đây chính là trình độ của Văn Thánh đương thời, có thể nói là kiệt tác!”
Bên hồ Uyên Ương, gió xuân thổi qua rặng liễu.
Từ Bá Hổ ngẩng cao cằm vẫy chiếc quạt gấp trong tay, tận hưởng sự ngưỡng mộ cổ vũ của những người trên khán đài.
Bên cạnh hắn, tam đại tài tử còn lại là Lục Du Sơn, Trình Tư Thành, Triệu Khắc Khanh, một mặt khâm phục.
Tất cả họ đều giơ ngón tay cái về phía Từ Bá Hổ, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Bá Hổ huynh quả thực là nhà thơ giỏi nhất trong tứ đại tài từ của chúng ta, xuất khẩu thành thơ, thật là một thành tựu giai thoại thiên cổ!”
“Ta cảm thấy thơ của ta đã đủ hay rồi, không ngờ vẫn bị Bá Hổ huynh làm lu mờ, thật sự khiến người ta... không thể không phục!”
“Tứ đại tài tử chúng ta đều có tài văn chương xuất chúng, mọi người ở đây hẳn không có ai qua được chúng ta! Giống như người đầu tiên làm thơ, hiện giờ không phải cờ im trống lặng sao?”
…
Đám người Lục Du Sơn ca ngợi Bá Hổ, họ cũng nghĩ đến nhà thơ đầu tiên Ứng Minh Hoài.
Vừa nói, tứ đại tài tử không khỏi đưa mắt về bức hoạ ở lan can phía bên kia.
Một bóng người thoáng hiện, Ứng Minh Hoài lại xuất hiện ở trước bức hoạ ở lan can.
Triệu Khắc Khanh cau mày nói:
“Người này lại xuất hiện, chẳng lẽ hắn có thể sáng tác thơ hay hơn Bá Hổ huynh?”
Lục Du Sơn và Trình Tư Thành đều không khỏi lắc đầu:
“Không thể nào!”
“Bá Hổ huynh vừa mới nói hai câu này là do thiên nhân viết ra, trong thời gian ngắn như vậy, muốn vượt quá huynh ấy là chuyện khó hơn lên trời!”
Trong lúc tứ đại tài tử đang thảo luận, Ứng Minh Hoài ưỡn ngực, khí tức tích tụ, nói lớn:
“Hồ trung Mê Lâu hoạ lí nhân, vạn lý anh hoa vạn lý thành!”
Vừa nói ra hai câu này, tất cả mọi người có mặt đều chìm vào im lặng.
Không khí bỗng chốc trở nên ngưng trệ, chỉ còn lại tiếng xào xạc của những cánh hoa rơi đầy trời.
Lạch cạch!
Chiếc quạt gấp trong tay Từ Bá Hổ bỗng nhiên rơi xuống đất.
Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, ngược lại là há to miệng, một mặt kinh hãi.
Lục Du Sơn, Trình Tư Thành và Triệu Khắc Khanh cũng mở to đôi mắt, trên mặt lộ kinh ngạc.
Giống như họ, tất cả những người có mặt đều bàng hoàng sau khi nghe hai câu này, như thể họ đang chứng kiến thiên thần giáng lâm.
Điều đáng chú ý nhất là.
Sở Ngọc Miên, người đang ngồi trong đình hoa treo với tư thế tao nhã điềm tĩnh, lần đầu tiên lộ vẻ mất hồn.
Nàng cầm bông hoa bằng tay phải khẽ run lên, không khỏi ưỡn ngực, hướng mặt về phía Ứng Minh Hoài, thân thể khẽ run lên.
“Đúng là thiên cổ tuyệt xướng vô cùng kinh diễm, chắc chắn không phải do hắn viết ra!”
“Chẳng lẽ sau lưng hắn còn có một vụ tài tư cao nhân tuyệt thế khác?”
Sở Ngọc Miên tình cờ gặp được Ứng Minh Hoài.
Nàng phát hiện ra rằng Ứng Minh Hoài khác với những vị khách khác của Bách Hoa Lâu.
Hắn có tính cách hiền lành lịch sự, lời nói cử chỉ tao nhã hào phóng, phong độ ngời ngời, lời nói của hắn là sự ân cần từ tận đáy lòng.
Cho nên lúc đó hai người họ có sinh hảo cảm với nhau, Ứng Minh Hoài thề rằng thừa dịp nàng ra khỏi nội các, giúp nàng chuộc thân.
Vì vậy nàng biết, Ứng Minh Hoài nhất định sẽ thuê cao thủ giúp đỡ mình, cố gắng đạt được thành tích tốt nhất trong hai kỳ khảo hạch.
Chỉ là nàng không ngờ rằng Ứng Minh Hoài lại có thể mời đến một người tài giỏi như vậy, có thể trấn áp thiên cổ tuyệt xướng của Từ Bá Hổ.
“Ai đang giúp đỡ thế tử?”
Sở Ngọc Miên không khỏi rướn cổ lên, nhưng trên bờ khán giả quá nhiều, hoàn toàn không thể nhìn qua Ứng Minh Hoài để nhìn thấy cao thủ phía sau hắn.
Lúc này, đám người ở hồ Thập Lý Uyên Ương cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trong lúc nhất thời tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Hồ trung Mê Lâu hoạ lí nhân, vạn lý anh hoa vạn lý thành! Tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời!”
Chương 1155 Chương 1155. Nam thần cả một đời!
“Hai câu thơ này khắc họa sâu sắc khung cảnh hồ Uyên Ương vào lúc này, hình ảnh phản chiếu của chiếc thuyền màu đỏ trong hồ thật thú vị, trong bức hoạ có cả mỹ nhân ngồi trên thuyền, ngắm nhìn ngàn dặm hoa anh đào ngàn dặm thành trì, đó thực sự là một bức hoa đẹp như chốn thần tiên. !”
“Điều càng khó hơn nữa là câu cuối miêu tả chân thực cảnh vật, nhưng thực ra lại tràn đầy tầm nhìn và tâm hồn bao la nhìn ra con người, thực là là khiến người ta được khai sáng, toàn thân thoải mái.”
“Ta ít đọc sách, nghĩ lại chỉ có ba từ để miêu tả hai dòng thơ này, đó là: quá tuyệt vời!”
…
Ngay cả thi họa song tuyệt kiệt ngạo Từ Bá Hổ cũng không khỏi vỗ tay khen ngợi:
“Thơ hay! Thật là một bài thơ!”
“Hai dòng này vừa ra, giống như thi thánh giáng lâm!”
Hắn vội vàng đi đến trước bức hoạ lan can, Ứng Minh Hoài cung kính thở dài nói
“Các hạ tài trí hơn người, lời nói sẽ thành thiên cổ tuyệt xướng, Từ Mỗ cảm thấy không bằng!”
“Không biết cao tính quý danh của các hạ, là vị nào văn đàn thái đẩu nào?”
Dù Ứng Minh Hoài nhìn còn trẻ, nhưng Từ Bá Hổ không dám chút khinh thường, mà trực tiếp khen ngợi Ứng Minh Hoài là văn đàn Thái Đẩu.
Đương nhiên, theo hắn thấy, có thể viết ra hai câu thơ vừa rồi cũng hoàn toàn xứng với hai chữ Thái Đẩu này!
Khi hắn hỏi câu này, mọi người trong phòng đều chú ý vào Ứng Minh Hoài.
Ai quen thuộc với Ứng Minh Hoài đều không khỏi nghi ngờ.
Chưa bao giờ nghe nói thân Vương thế tử có tài thơ ca như vậy!
Vì sao chỉ mới vài ngày không gặp mà trình độ của thế tử lại cao như vậy?
Bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, Ứng Minh Hoài cảm thấy toàn thân nóng lên, có chút xấu hổ.
Hắn tự nghĩ, nếu đó là bài thơ của Tiết Văn Tinh thì hắn vẫn có thể nhận nó là của mình.
Nhưng thơ của Lâm Hiên vạn cổ khó tìm, người khác nghe xong liền biết là do một cao nhân Thái Đẩu viết ra, hắn căn bản không thể khống chế được.
Vì vậy hắn đành phải nói:
“Bài thơ này không phải do tại hạ viết, mà là do Đế phu tôn thượng của Bắc Huyền Thiên Đế tiện tay mà thành!”
Nói xong, hắn cúi người xuống, xoay người bước sang một bên.
Lúc này mọi người mới chú ý tới phía sau Ứng Minh Hoài có một vị công tử như ngọc đang ngồi trong đài ngắm cảnh.
Công tử mặc đồ trắng giống như ánh trăng, áo choàng tóc đen, đôi mắt đầy sao, lông mày sắc nét, đường nét khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, lộ rõ khí chất tiên nhiên ở mọi khía cạnh.
Trong ngực hắn là bốn tiểu nữ đáng yêu giống hệt nhau, trắng trẻo như sứ, vô cùng đáng yêu mềm mại.
Ồ!
Tiếng người ở hồ Thập Lý Uyên Ương lập tức huyên náo.
Những tiếng cảm thán khen ngợi như sấm từ chín tầng trời, ầm ĩ chói tai.
“Thì ra ngài ấy là phu quân của Huyền Băng Nữ đế, quả thực là một người phong lưu phóng khoáng, khí chất phi phàm, không ai có thể sánh bằng!”
“Không ngờ lại được gặp Đế phu Bắc Huyền Thiên ở đây, thật sự quá may mắn!"
“Thiên phú văn chương của Đế phu thật đáng kinh ngạc, xưa nay khó có thể thấy được, hai câu thơ vừa rồi không hổ danh là thánh văn thiên hạ!
“Không sa! Ta cũng nghe nói Đế phi là thiên hạ thánh nhân, bây giờ xem ra quả thực xứng đáng với danh hiệu này, ngay cả tứ đại tài tử cũng không sánh bằng một phần trăm của ngày ấy!”
“Đế phu, chính là nam thần của ta! Nam thần cả một đời! "
...
Vô số người vào lúc này biến thành nam nữ sinh tình, đều là vô cùng ngưỡng mộ nhìn Lâm Hiên.
Trong lúc nhất thời, người dân hai bên Hồ Thập Lý Uyên Ương cùng nhau hành lễ về phía Lâm Hiên:
“Bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!”
Lâm Hiên nhẹ nhàng giơ tay lên không trung: “Chư vị miễn lễ.”
Đám người lần lượt đứng dậy, nhìn thấy Lâm Hiên ôn tồn lễ độ như vậy, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, Đế phu quả thực là Vạn Thiên Phong Hoa vào một thân, có thể gọi là đỉnh cao nam nhân!
Có người cười nói: “Có vị Đế phu nhà hiền triết đương thời này ủng hộ thân Vương thế tử của Đại Khánh Quốc, thì chắc chắn thế tử sẽ thắng trong cuộc thi tài năng đầu tiên này.”
“Nếu muốn so tài với thế tử, cũng chỉ có thể ở cửa thứ hai bỏ công bỏ sức!”
Có người lập tức phản đối: “Ngươi ngốc à? Đế phu đã ra mặt, ai có gan tranh giành hoa khôi Bách Hoa với thế tử Đại Khánh Quốc?”
Lời này vừa nói ra, đám người có mặt lập tức đồng ý.
Ngay cả tứ đại tài tử cũng không ngừng gật đầu, sâu sắc cảm thấy lần này hoa khôi Bách Hoa ra khỏi nội các, người chiến thắng cuối cùng chỉ có thể là Ứng Minh Hoài.
Không hắn, chỉ vì có một nam nhân đứng sau Ứng Minh Hoài, Bắc Huyền Thiên Đế phu!
Trong mắt mọi người, Ứng Minh Hoài sau khi lấy được thơ của Lâm Hiên ít nhiều đã trèo lên cái cây cao chót vót này.
Cho nên bất kể ai tiếp tục tranh giành với Ứng Minh Hoài đều bị nghi ngờ có hành vi xúc phạm Lâm Hiên.
Cái này...
Là gánh nặng không ai có thể chịu nổi!
Bởi vì Lâm Hiên là nam nhân của Huyền Băng Nữ đế!
Vị Nữ đế quyền lực độc đoán đó đã liên tục đoạt được Động Nguyên Thiên và Cửu Đỉnh Thiên, gây chấn động toàn thiên hạ.
Tam phương thiên địa mà nàng cai trị hợp nhất thành một, trở thành một thế lực khổng lồ mà không ai có thể coi thường.
Giống như Bàn Long của Cửu Thiên Tiên Giới, nó được đặt trên đầu mọi người ở Thương Long lục địa.
Làm nam nhân của nàng, Lâm Hiên giống như một vị thần trong đám nam nhân, uy nghiêm cao lớn, không thể bất kính hay báng bổ!
Cho nên Ứng Minh Hoài lấy được hào quang của Lâm Hiên, dùng uy nghiêm cùng tài năng của hắn áp đảo mọi người, ai còn có gan tranh đoạt với hắn?
Nghĩ tới đây, mọi người không khỏi thở dài.
“Không ngờ hoa khôi Bách Hoa xuất giá, lại kết thúc như thế này!”
“Tuy nhiên, được tận mắt nhìn thấy phu quân của Nữ Đế huyền thoại, còn đáng giá hơn nhiều so với việc xem hoa khôi xuất giá!”
“Đúng vậy, phu quân của Nữ đế vang danh thiên hạ, nhưng có bao nhiêu người có thể tận mắt nhìn thấy? Chuyến đi đến hồ Uyên Ương này kiếm lợi lớn!”
...