Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1266 Chương 1266. Ai cho ngươi dũng khí? (2)

Cũng chỉ có tu luyện Đánh Cược đạo mới có thể hiểu được rút hai lần Chí Tôn Bảo liên tiếp nghiền áp tạp năm của Thiên Cơ Ma Tôn cần thực lực mạnh đến mức nào.

Ở trong mắt các ma tu Đánh Cược đạo, đây là thần tích!

Nghe thấy mọi người cúng bái và ca ngợi Lâm Hiên, thân thể khổng lồ của Thiên Cơ Ma Tôn điên cuồng run rẩy.

Ông ta trợn to mắt, giọng nói run run:

“Tại sao? Tại sao ngươi có thể liên tục thắng ta hai lần?”

“Ta là Chí Tôn Đánh Cược đạo tung hoành Thiên Ma giới 500 vạn năm, sao ngươi có thể thắng được ta?”

“Chí Tôn Đánh Cược đạo?” Lâm Hiên khinh thường nói: “Chút trình độ này của ngươi cũng dám tự xưng Chí Tôn, ai cho ngươi dũng khí?”

Có được đổ thuật cấp Tông Sư, Lâm Hiên dám nói chính mình thứ hai không ai dám nhận thứ nhất trước mặt hắn.

Cho dù Thiên Cơ Ma Tôn lợi hại đến mấy, nhưng đối với hắn giống như tùy tay có thể đánh bại!

“A… Ngươi…”

Thiên Cơ Ma Tôn tung hoành 500 vạn năm, tự nhận bất bại cả đời.

Ngoại trừ Cửu Cửu thiên kiếp, ông ta thật sự chưa từng thất bại.

Nhưng hôm nay, trước mặt mọi người ông ta lại bị Lâm Hiên khinh nhục như vậy đã tạo thành đả kích cực lớn trong lòng ông ta.

Cho dù là Ma Tôn cũng không thể khiêng nổi sự đả kích nặng nề như vậy.

Ầm!

Ma ảnh khổng lồ bất ngờ nổ tung, hóa thành quang ảnh rồi nhanh chóng biến mất trong thiên địa.

Mọi người há hốc mồm, không còn gì để nói nhìn thần hồn của Thiên Cơ Ma Tôn tự bạo.

Bọn họ không thể ngờ được một Chí Tôn Đánh Cược đạo lại bị một câu của Lâm Hiên chọc tức đến tự bạo.

Mang theo sự khiếp sợ và tò mò, Diêm Hải không nhịn được chắp tay hành lên với Lâm Hiên:

“Xin hỏi vị công tử này là Tôn Giả Đánh Cược đạo phương nào?”

Hắn ta cảm thấy với thực lực của Lâm Hiên cũng đủ xưng Tôn ở Đánh Cược đạo.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng đoán không nổi chút tin tức nào về Lâm Hiên.

Cơ Vũ vội vàng cất cao giọng nói:

“Tiền bối, vị này là Bắc Huyền Thiên Đế phu tôn thượng, không phải là tu sĩ Đánh Cược đạo!”

Dứt lời, không khí tại hiện trường cực kỳ nóng bỏng.

“Thì ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu!”

“Không ngờ phu quân của Huyền Băng Nữ đế lại có đổ thuật siêu phàm như vậy!”

“Lợi hại! Quá lợi hại! Biểu hiện của Đế phu tôn thượng làm ta xem như si như say!”

…...

Nói đến chỗ hưng phấn, Diêm Hải và các ma tu Đánh Cược đạo càng không ức chế được sự cúng bái, hành lễ với Lâm Hiên rồi nói:

“Thực lực của Đế phu kinh người, nhấc tay diệt Ma Tôn, hiện hết uy áp Tôn Giả!”

“Ngài hoàn toàn xứng đáng là Đổ Thần!”

Lâm Hiên đứng trên lôi đài, bình tĩnh nhìn qua từng khuôn mặt sùng bái.

Mộ Ấu Khanh và Vụ Ngưng mang theo đám Toàn Châu và Cơ Vũ, Thượng Quan An cùng các thiên kiêu vây lại bên cạnh hắn.

Đôi mắt đào hoa của Mộ Ấu Khanh tràn đầy sự sùng bái, giơ ngón tay cái nói:

“Biểu tỷ phu, đổ thuật của ngươi quá lợi hại!”

“Người ta là một Chí Tôn Đánh Cược đạo lại bị ngươi chọc tức đến tự bạo!”

Lâm Hiên cười nói:

“Đổ thuật của hắn chủ yếu vận dụng ma công thao tác kinh sợ tâm lý đối thủ, thực lực chân thật lại rất bình thường.”

“Còn việc bị ta chọc tức phải tự bảo do đạo tâm của hắn không vững, tự cho bản thân rất cao.”

Có được Cực Đạo Thánh Thư, ngay từ đầu hắn đã nhìn ra huyền lực của Thiên Cơ Ma Tôn đến từ loại công pháp nào.

Huyền Mật Thiên Coong là một công pháp ma đạo cao giai, có tác dụng lớn trong việc xâm nhập tâm trí của tu sĩ Đánh Cược đạo.

Nếu không phải dựa vào công pháp này, Thiên Cơ Ma Tôn rất khó đăng đỉnh 500 vạn năm, ngồi vững vị trí đệ nhất nhiều năm như vậy.

Nhưng cũng bởi vì Thiên Cơ Ma Tôn chiếm giữ vị trí Chí Tôn lâu như vậy nên ông ta mới tự đại cuồng vọng như vậy.

Mở miệng ngậm miệng “ta là Chí Tôn”, nói cứ như không ai có thể sánh ngang đổ thuật của mình.

Tâm lý như vậy, một khi gặp phải thất bại, còn thất bại hai lần liên tục sẽ rất dễ dàng sụp đổ!

Mộ Ấu Khanh và những người ở đây nghe vậy gật đầu tán đồng:

“Biểu tỷ phu nói đúng!”

Bọn họ nghĩ thầm, hai câu đơn giản của Lâm Hiên đã nói rõ được bản chất của Thiên Cơ Ma Tôn.

Mỗi một câu của hắn đều ẩn chứa chí lý, giống như có cảm giác ngồi trên trời nhìn, quan sát thiên hạ.

Địch Kình Thiên run rẩy đi đến trước mặt Lâm Hiên, cúi người hành lễ nói:

“Cảm ơn Đế phu ra tay, nếu không tại hạ chỉ còn con đường chết!”

Sau đó hắn ta kể cho Lâm Hiên, 10 vạn năm trước hắn ta đánh bại Diêm Hải thì gặp được thần hồn của Thiên Cơ Ma Tôn.

Vì ngồi vững vị trí người đứng đầu Đánh Cược đạo, hắn ta lợi dụng Tam Âm ma thể của mình để dưỡng thần hồn giúp Thiên Cơ Ma Tôn, sau khi tìm được thân thể thích hợp để Thiên Cơ Ma Tôn trọng sinh lại thả ra thần hồn của ông ta.

Điều kiện trao đổi là Thiên Cơ Ma Tôn phải truyền thụ chân nghĩa Đánh Cược đạo cho hắn ta, trợ giúp hắn ta bách chiến bách thắng trên con đường Đánh Cược đạo.

Nhưng hắn ta thật sự không ngờ.

Sau khi vô ý thua Diêm Hải, chính mình tâm phù khí táo, đạo tâm sụp đổ làm Thiên Cơ Ma Tôn nhân cơ hội mạnh mẽ bá chiếm tâm thần của hắn ta, cướp đoạt Tam Âm ma thể của hắn ta.

Nếu không phải Lâm Hiên ra tay ép Thiên Cơ Ma Tôn thần hồn tự bạo, hiện tại thần hồn của Địch Kình Thiên đã biến thành đồ ăn của Thiên Cơ Ma Tôn, thân thể hắn ta cũng sẽ hoàn toàn bị Thiên Cơ Ma Tôn cướp đi.

Diêm Hải nói:

“Ta cũng cảm ơn Đế phu ra tay, nếu không sẽ bị Thiên Cơ Ma Tôn tàn sát.”

Tâm trí của bọn họ đã bị Thiên Cơ Ma Tôn dùng Huyền Mật Thiên Công khống chế được, có thể nói lúc đó tất cả mọi người sẽ trở thành thịt cá trên cái thớt của Thiên Cơ Ma Tôn.

Cũng may Lâm Hiên ra tay bọn họ mới có thể chạy khỏi tuyệt cảnh.

Lâm Hiên liếc nhìn Địch Kình Thiên, Diêm Hai, nói:

“Diệt trừ ta ma là bổn phận của chúng ta, không cần khách khí.”
Chương 1267 Chương 1267. Thì ra ta là nữ nhi của Đổ Thần

Có được đổ thuật cấp Tông Sư, Lâm Hiên sẽ không để yên cho Thiên Cơ Ma Tôn kiêu ngạo ngang ngược như vậy trước mặt mình.

Quan trọng hơn Diêm Hải và các ma tu Đánh Cược đạo đều vô tội.

Dù thế nào Lâm Hiên cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn Thiên Cơ Ma Tôn tàn sát mọi người.

Đám người Địch Kình Thiên nghe vậy đều lộ ra vẻ sùng bái.

Đế phu lòng mang thiên hạ, không phân biệt người ma, thể hiện hết phong thái của người cầm quyền!

Đám Toàn Châu thấy đổ thuật của Lâm Hiên được mọi người sùng bái như vậy cũng ồn ào bò lên trên người Lâm Hiên.

“Đại Ma Tôn như vậy cũng bị cha làm cho tức nổ, cha quá lợi hại mà!”

“Đúng đúng đúng, thì ra cha còn là Đổ Thần, thật sự quá tuyệt vời!”

“Ta cảm thấy kiêu ngạo vì cha!”

“Thì ra ta là nữ nhi của Đổ Thần!”

…...

Lời nói ngây thơ đáng yêu của đám tiểu nha đầu làm Lâm Hiên bật cười, không nhịn được hôn các nàng mấy cái.

Nói thật mỗi lần nghe các nữ nhi thay đổi đa dạng khen mình, cảm giác quá sung sướng.

Lâm Hiên cảm thấy đây mới là sự hưởng thụ lớn nhất của người làm cha.

Học sinh giỏi Toàn Châu đảo mắt, nghĩ đến một vấn đề, vội vàng dùng tay nhỏ chọc chọc Lâm Hiên:

“Cha là Đổ Thần, ngay cả Chí Tôn Đánh Cược đạo cũng có thể thắng được, cho nên khẳng định trên đời không có ai có thể đánh thắng được cha, đúng không cha?”

Sau khi nghe xong Lâm Hiên suy nghĩ một lúc, nói: “Vẫn có người có thể thắng được cha.”

Hử???

Nghe vậy mọi người đều giật mình.

Đổ Thuật của Đế phu siêu phàm nhập thần, cao hơn phía chân trời, sao trên đời này còn có người có thể thắng hắn?

Rốt cuộc là ai có thể làm Đế phu đánh giá cao như vậy?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người trở nên nóng rực.

Bọn họ rất muốn biết người có thể thắng hắn là ai.

Bốn tiểu bảo bối tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn Lâm Hiên: “Cha, còn có ai có thể lợi hại hơn ngươi vậy?”

Lâm Hiên xoa đầu nhỏ của các nàng: “Trên đời này người có thể đánh thắng được cha chính là… Bốn tiểu bảo bối của ta!”

“Woa!!!”

Nghe vậy đám Toàn Châu vừa kích động vừa hạnh phúc hét lên.

Mặc dù biết Lâm Hiên đùa với bọn họ nhưng cảm giác vẫn rất vui.

Mọi người lắc đầu bật cười, nghĩ thầm thì ra Đế phu cũng có tình thú như vậy.

Đương nhiên nói đi nói lại.

Mỗi một đứa trẻ đều là tâm can bảo bối của cha mẹ, cho dù ở bên ngoài cha mẹ cường đại vô địch như thế nào, uy hiếp trong lòng bọn họ vẫn là hài tử của mình.

Có thể đánh bại cha mẹ, đúng là chỉ có hài tử của chính mình.

Mọi người cảm thấy trong lời nói nghịch ngợm của Đế phu lại ẩn chứa đạo lý quá sức thuần phác.

Trí tuệ vô biên, làm người rất xúc động.

Thấy mọi chuyện đã kết thúc, Lâm Hiên nhớ đến hắn đồng ý dẫn đám Toàn Châu đi Xích Viêm quốc, sau đó xuất phát cùng Mộ Ấu Khanh và Vụ Sương.

“Cung tiễn Đế phu!”

“Cung tiễn Đổ Thần!”

Đối mặt với bóng dáng tự do tự tại của hắn, mọi người mất một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Lần ra tay này của Lâm Hiên làm bọn họ sinh ra sự kính sợ từ tận đáy lòng.

Đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, mọi người mới khôi phục lại.

Địch Kình Thiên bước nhanh đến trước mặt Địch Tích San, vận công giải trừ giam cầm giúp nàng, trong mắt mang theo vài phần áy náy, nói:

“San Nhi, lúc trước cha làm sai, cha không nên ngăn cản con và Ôn Dịch Phong.”

Địch Tích San giật mình nói: “Cha, cha đồng ý cho ta và Dịch Phong ở bên nhau?”

Địch Kình Thiên gật đầu, ngửa đầu thở dài:

“Ta vốn cảm thấy Địch gia chúng ta là Đánh Cược Thánh gia, thân phận tôn quý, không nên liên hôn với người thường.”

“Nhưng sau khi gặp được Đế phu, đột nhiên ta bừng tỉnh, trước mặt hắn chúng ta đều nhỏ bé như nhau, nói gì đến tôn quý hay thấp hèn, chẳng phải quá buồn cười sao?”

“Hơn nữa tiểu tử Dịch Phong này rất chung tình với ngươi, vi phụ không có lý do ngăn cản các ngươi!”

…...

Phía Bắc Bắc Huyền Thiên.

Tuyết trắng xóa bao phủ, núi tuyết trắng như tuyết đứng sừng sững, diện tích rộng lớn vô ngàn.

Dưới lớp băng dày đặc, sau độ sâu 1 tỷ dưới mặt nước biển xanh thẳm là kiến trúc nơi ở của vô số Hải Yêu tộc.

Trong cung điện màu xám, đột nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm:

“Kế hoạch ám sát Huyền Băng Nữ đế tiến hành đến đâu rồi?”

Người nói chuyện, mặc trường bào tế tự màu tím vàng, trên mặt đeo mặt nạ đầu quỷ bằng vàng.

Quanh người có ánh lửa mơ hồ như thủy triều bắt đầu khởi động, theo ánh sáng xanh thẳm lóe ra từ nước biển đồng thời đong đưa, khí thế vô cùng cường đại mà biến hoá kỳ lạ.

Ở trước người hắn cách đó không xa, có một bóng người khác.

Bóng người này cao lớn dị thường, tướng mạo như hình người, mọc ra một cái đầu cá màu xanh biếc cực lớn, lưng đeo hai cánh màu đỏ thẫm, lân giáp quanh thân mảnh, khí chất cực cuồng dã.

Hắn hành lễ với người đeo mặt nạ đầu quỷ, trong mắt cá đen trắng lộ vẻ tự tin: “Xin đốc chủ yên tâm, tất cả kế hoạch đều ở trong lòng bàn tay!”

“Có thể nói là mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Huyền Băng Nữ Đế tự chui đầu vào lưới!”

Người đeo mặt nạ quỷ đầu phát ra một tiếng cười nghiền ngẫm: “Huyền Băng Nữ Đế cũng không phải dễ đối phó như vậy!”

Nhân ngư gật đầu đồng ý: “Lần này để tiêu diệt nàng ta, tại hạ đã tập hợp tất cả những thiên tài binh đạo đứng đầu phía đông hải vực chúng ta, để bọn họ cùng nhau bày mưu tính kế, phòng thủ nghiêm ngặt!”

Người đeo mặt nạ đầu quỷ dường như không bị lay động, tùy ý hỏi:

“Sau đó thì sao?”

Nhân ngư tiếp tục nói: "Thiên hạ đều biết, Huyền Băng Nữ Đế yêu dân như con, chỉ cần chúng ta biến con dân của nàng thành mối uy hiếp trí mạng, nàng tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà không để ý tới!”

“Dựa vào tính cách cường thế bá đạo của nàng ta, chỉ cần cường binh của chúng ta lộ diện, nàng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đuổi tận giết tuyệt!”

“Mà, Thiên Hình Tiềm Diệt đại trận của tộc ta chính là sát trận đệ nhất Thủy tộc, còn là trận pháp khủng bố duy nhất trong mười đại sát trận thượng cổ có thể áp chế tu vi, thần niệm, công pháp thậm chí là hồn phách toàn phương vị, giống như thiên phạt!”
Chương 1268 Chương 1268. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Huyền Băng Nữ Đế tự chui đầu vào lưới!

“Ngài có thể thử nghĩ một chút, một khi Huyền Băng Nữ Đế đặt mình trong đó thì sẽ biến thành người bình thường, tay trói gà không chặt, nàng ta còn có thể có đường sống sao?”

Người đeo mặt nạ quỷ đầu nghe vậy, im lặng một lát, cuối cùng hài lòng gật đầu: “Đại trận Thiên Hình Tiềm Diệt bổn tọa cũng có nghe nói qua, quả thật tương đối lợi hại!”

Trong mắt nhân ngư lộ ra vẻ tham lam, âm thầm xoa tay nói: “Đốc chủ, vậy thù lao chúng ta đã ước định?”

Mặt nạ đầu quỷ vung tay lên, lấy ra một viên nạp giới ném cho nhân ngư: “Nơi này có một vạn viên Hóa Hình Đan Chuẩn Tiên Phẩm, còn lại ba vạn viên chờ sau khi ngươi cắt đứt đầu Huyền Băng Nữ Đế, ta tự sẽ cho ngươi!”

Nhân ngư nhìn Nạp Giới trong tay vui vẻ ra mặt: “Yên tâm đi, đốc chủ, rất nhanh ngươi sẽ nhận được tin vui của ta!”

Những Hóa Hình Đan Chuẩn Tiên Phẩm này, có thể làm cho chủng tộc nhân ngư ta che dấu bản thể một cách hoàn mỹ, trở nên không khác gì thường nhân.

Cái này cực kỳ quan trọng để chủng tộc của hắn đi ra Bắc Băng Dương, tiến vào Cửu Thiên Tiên Vực!

Người đeo mặt nạ đầu quỷ cười khẽ một tiếng: “Vậy bổn tọa cứ yên lặng chờ tin tốt!”

Lời còn chưa dứt, hắn đã biến mất trong hư không, không thể nắm bắt!



Phía đông Bắc Băng Dương năm mươi vạn dặm, có một hẻm núi rất lớn.

Hai bên hẻm núi băng sơn như rừng, cao vút trên bầu trời, gió tuyết dài đằng đẵng, cát đoạn đông tây.

Đây chính là pháo đài quan trọng duy nhất của Bắc Huyền Thiên ở phía đông Bắc Băng Dương, pháo đài Cực Bắc.

Pháo đài này nối liền bờ biển phía đông Bắc Băng Dương và thành trì Bắc Huyền Thiên, một khi thông qua pháo đài này, có thể thần tốc tiến quân vào các nước phía bắc Bắc Huyền Thiên.

Lúc này, trên lầu thành của pháo đài.

Đại tướng quân Trương Ngọc Chính cùng vài phó tướng ngồi chung một bàn, uống trà nóng, gặm đùi dê ăn cơm trưa.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tuyết lớn, Trương Ngọc không nhịn được mà thở dài nói: “Bổn tướng đóng ở cứ điểm này tám mươi năm, chưa bao giờ thấy qua gió tuyết dài dằng dặc như thế, hơn nữa rõ ràng đã sắp kết thúc, không ngờ hôm nay lại đột nhiên thay đổi lớn, thật sự là kỳ tai quái dã!”

Phó tướng Thái Vũ Huy nghĩ nghĩ, nói ra: “Có lẽ là khí hậu Bắc Băng Dương này biến hóa quá kỳ lạ, dù sao cũng là vùng cực bắc, rất nhiều chuyện đều vượt ngoài dự đoán!”

Trương Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng mơ hồ cảm giác không ổn.

Hắn uống hết trà nóng, cắn một miếng thịt đùi dê, vừa nhai vừa nói: “Bổn tướng luôn cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quái, mọi người vẫn là ăn nhanh một chút, phòng ngừa có dị biến xảy ra!”

Lời này của hắn vừa nói xong, ngoài trăm dặm chính là ánh sáng trắng nở rộ.

Từng ánh sáng màu trắng khổng lồ đột ngột mọc lên, lơ lửng trên không trung vạn trượng.

“Tê, đó là cái gì...”

Trương Ngọc và tất cả phó tướng cùng với thủ vệ trên thành lâu đều vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trăm tòa núi băng chọc trời bị từng cơn lốc xoáy màu đen cuốn đi, bay lên không trung, khí thế vô cùng mãnh liệt.

“Có đại sự sắp xảy ra!”

Ánh mắt Trương Ngọc run lên, vội vàng lấy Kỳ Lân Kiếm của mình hét lớn một tiếng: “Chư tướng sĩ nghe lệnh, toàn lực đề phòng, có địch tới xâm phạm!”

Hô hô hô~

Cũng ngay sau khi hắn nói xong, trăm tòa băng sơn dưới sự dẫn dắt của cơn lốc nhanh chóng đi tới, không đến mười tức đã đi tới hai dặm trước pháo đài.

Một tòa băng sơn phía trước ầm ầm ngã xuống, tốc độ cực nhanh đập về phía pháo đài.

“Muốn phá hư pháo đài, không có cửa!”

Linh khí xung quanh Trương Ngọc bùng nổ, uy áp đế cảnh trong khoảnh khắc quét ngang phương viên trăm dặm.

“Kình Thiên kiếm pháp!”

Trương Ngọc đạp bông tuyết lao ra hai dặm, một luồng kiếm quang thuần kim sắc lóng lánh mười vạn dặm, ầm ầm bổ ở trên băng sơn.

Ầm ầm!

Kiếm khí bạo liệt, mạnh mẽ bổ băng sơn thành hai đoạn.

Các tướng sĩ Thái Vũ Huy thấy thế đều nắm tay hô to một tiếng: “Tướng quân uy vũ!”

Cũng ngay sau khi bọn họ nói xong, tất cả băng sơn còn lại đều giống như có mắt, dưới sự dẫn dắt của cơn lốc lấy tốc độ cực nhanh xông về phía Trương Ngọc.

“Hả?”

Trương Ngọc thầm nghĩ có thể trong nháy mắt điều khiển gần trăm tòa băng sơn, người ra tay sau lưng thật là khó lường.

“Kình Thiên kiếm pháp!”

Hắn điên cuồng rống một tiếng, toàn lực thúc giục chân nguyên đón đầu bổ về phía băng sơn đang bay tới.

Hô hô hô~

Những băng sơn kia khi tiếp cận Trương Ngọc, gió lốc quấn quanh đáy băng sơn đột nhiên mạnh lên, hóa thành quang ảnh như hắc long quấn quanh cả tòa băng sơn.

Chỉ trong nửa tức, tốc độ của tất cả băng sơn bạo tăng gấp mười lần!

Mà tốc độ chỉ là một phương diện, lực trùng kích mà những băng sơn này mang đến càng làm cho nội tâm Trương Ngọc run lên.

“Vỡ cho lão tử!”

Trương Ngọc bạo rống một tiếng, một lần nữa bổ một kiếm ở trên băng sơn.

Nhưng mà lúc này đây tuy rằng kiếm khí chặt đứt băng sơn, lại mang đến một luồng kình khí cực kỳ đáng sợ vọt vào bàn tay Trương Ngọc, suýt nữa chấn vỡ hổ khẩu của hắn.

“Tê!”

Trương Ngọc đau đến nhe răng, ánh mắt nhìn ra xa một chút, mãnh liệt dự cảm được ít nhất là cường giả Đế Cảnh đang thi triển thuật pháp.

Thái Vũ Huy ở trên thành lâu thấy có chút không ổn, vội vàng rống to một tiếng: “Chúng ta toàn lực xuất thủ, giúp tướng quân đánh nát những băng sơn này!”

“Dạ!”

Chúng phó tướng và tiên phong đồng loạt rống giận, đều vận chuyển chân nguyên nhằm về phía trên không trung.

Dưới sự dẫn dắt của Trương Ngọc, một đám người điên cuồng ngăn chặn băng sơn bay vọt tới, phòng ngừa chúng rơi lên thành, công phá cứ điểm.

Nhưng, dưới sự khống chế của cường giả vô danh, những băng sơn này đã chìm xuống với một lực rất lớn.

Dù Trương Ngọc đã đạt tới Đế cảnh, Thái Vũ Huy và phó tướng tiên phong đều là Tôn Giả cảnh trở lên, vẫn cố gắng hết sức.

Băng sơn từng đợt sóng trùng kích, chẳng những linh khí của đám người Trương Ngọc sắp khô kiệt, mà xương cốt toàn thân cũng như muốn bị đánh nát.

“Ngăn chúng lại cho lão tử!”
Chương 1269 Chương 1269. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Huyền Băng Nữ Đế tự chui đầu vào lưới! (2)

“Cực Bắc cứ điểm chính là mạng của chúng ta, tuyệt đối không thể để cho cứ điểm xảy ra một chút vấn đề!”

Mắt Trương Ngọc muốn nát, hai mắt đỏ lên điên cuồng ra tay cùng với Thái Vũ Huy.

Thình thịch thình thịch!

Sau khi đợt băng sơn cuối cùng bị đánh nát, đám người Trương Ngọc cũng bị chấn đến toàn thân đều nát.

Cả đám điên cuồng phun máu tươi, từ trên cao không trung nặng nề rơi xuống.

“Giết!”

Trên bầu trời xa xa bỗng nhiên thủy quang trùng thiên, nước biển xanh thẳm hóa thành cầu vồng kinh thiên, dựng lên một cây cầu nước trên không trung, dừng lại ở phía trước pháo đài năm dặm.

Một đám chiến sĩ nhân ngư thân hình cao lớn võ trang đầy đủ, đạp thủy kiều hung hăng xông về phía cứ điểm.

Mà trong đại quân nhân ngư, có một quái vật Hồng Mao Nhân Ngư cao chừng ngàn trượng, hai tay nâng một khối Huyền Thiết Tháp cao vạn trượng gầm thét mà tiến tới.

Mỗi bước nó bước ra, có thể chấn đến mười dặm đất trời ong ong rung động.

Khí thế bá tuyệt khủng bố kia, giống như cơn lốc nghiền ép qua tất cả mọi người.

Đám người Trương Ngọc thấy thế thì đồng tử co rụt lại: “Trời ạ, hắn là quái vật gì vậy!”

Hống!

Cách pháo đài ba dặm, Hồng Mao Nhân Ngư khổng lồ toàn thân huyền quang đại tác, hung hăng ném Huyền Thiết Tháp Sơn trong tay về phía pháo đài.

Hô~

Thân thể nặng nề của Huyền Thiết Tháp Sơn phá vỡ hư không, ở trong không khí va chạm ra tiếng gió rít đinh tai nhức óc.

Trương Ngọc không khỏi nuốt nước miếng nói: “Quái vật Hồng Mao Nhân Ngư này đã là cấp bậc Yêu Hoàng, ngọn Huyền Thiết Tháp Sơn hắn ném ra ít nhất có lực lượng một tỷ quân, lợi hại hơn nhiều so với băng sơn vừa rồi!”

Thái Vũ Huy và phó tướng tiên phong nghe vậy thì không khỏi lộ vẻ sợ hãi:

“Chúng ta đều đã dùng hết toàn lực, căn bản không thể ngăn trở tòa tháp sơn này!”

Trương Ngọc nghe vậy, tức giận nắm tay nện mạnh xuống đất, mắng: “Con mẹ nó, chẳng lẽ định trơ mắt nhìn cứ điểm bị công phá?”

Pháo đài vừa bị phá, những nhân ngư yêu tộc này có thể tiến quân thần tốc, phía sau ít nhất có ba ngàn nước bị vây trong nguy hiểm cực độ.

Điều bất đắc dĩ chính là.

Đám Trương Ngọc chỉ vẻn vẹn ngăn trở được đợt băng sơn thế công thứ nhất, đối với thế công của đợt hồng mao nhân ngư này căn bản là bất lực!

Cho nên hiện tại hắn vừa bất đắc dĩ vừa thống hận, thống hận chính mình không cách nào thủ hộ cứ điểm, không cách nào thực hiện lời hứa thủ hộ cứ điểm!

Vù!

Ngay khi Huyền Thiết Tháp Sơn cách pháo đài không tới nửa dặm, một luồng ánh sáng xanh thẳm kinh thiên sáng lên.

Đây là một luồng kiếm quang cực kỳ bá đạo lợi hại, sau khi rơi vào trên núi Huyền Thiết Tháp, trong nháy mắt nổ chúng thành bột phấn.

Trương Ngọc và mọi người thấy thế thì tinh thần đều rung lên: “Viện quân tới rồi!”

Bọn họ vội ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong gió tuyết dài đằng đẵng, một bộ chiến bào phi phượng màu trắng phá lệ chói mắt.

Nữ tử mặc chiến bào Phi Phượng kia, khuynh thế mà độc lập, hào quang che khuất cảnh tuyết đầy trời.

“Là Nữ Đế bệ hạ!”

Hống!!!

Hồng Mao Nhân Ngư thấy Đông Hoàng Tử U đánh nát Huyền Thiết Tháp Sơn, phẫn nộ rít gào về phía nàng.

Huyền quang xung quanh mãnh liệt, yêu khí khủng bố hóa thành hải triều phóng lên cao.

Mắt phượng của Đông Hoàng Tử U phát lạnh: “Còn dám kêu to?”

Chân ngọc của nàng lơ lửng trên không trung, ma liên đột nhiên sinh ra.

Đạp lên Thiên Ma tám bước đi tới phía trên Hồng Mao Nhân Ngư, cầm lấy mái tóc đỏ trên đỉnh đầu Hồng Mao Nhân Ngư, giơ hắn lên thật cao, sau đó ném lên bầu trời xa xa.

“Chết!”

Ngọc thủ chỉ một ngón tay, Băng Phượng kiếm lập tức bay ra.

Trên không trung phát ra một tiếng phượng minh, tiện đà một kiếm đâm thủng ngực Hồng Mao Nhân Ngư.

Bùm!

Tiên kiếm chi khí điên cuồng bạo liệt, chẳng những xé mở hồng mao nhân ngư, còn đánh nát cầu nước dưới thân hắn.

Trong nháy mắt, có mấy ngàn nhân ngư còn sót lại bị tiên kiếm chi khí giây thành bột phấn.

Tràng diện cực đồ sộ, hiển thị rõ khí phách bá đạo!

Trương Ngọc và tất cả tướng sĩ thủ vệ cứ điểm đều nhìn Đông Hoàng Tử U mà cảm khái: “Sức mạnh áp đảo núi non, bệ hạ thật là uy mãnh!”

Trải qua một kích này, thế công vốn rất nhanh của đại quân nhân ngư trong khoảnh khắc đã đình trệ lại.

Ánh mắt của vô số nhân ngư run rẩy nhìn lên Đông Hoàng Tử U.

“Huyền Băng Nữ Đế đến rồi!”

“Tê! Nữ Đế quả nhiên cường thế lợi hại!”

Tay Đông Hoàng Tử U khẽ múa, cầm Băng Phượng kiếm bay trở về trong tay, mắt phượng lạnh lùng quét qua toàn bộ nhân ngư: “Là Phong Bạo Nhân Ngư tộc!”

Căn cứ vào điển tích nàng đọc qua, Phong Bạo Nhân Ngư tộc chính là một yêu tộc khổng lồ ở phía đông cực Bắc Băng Dương.

Ngoại hình của bọn họ giống như người, nhưng cao lớn hơn người rất nhiều.

Hơn nữa đầu cá cực lớn cùng một đôi cánh đỏ, cánh đỏ có thể trợ giúp tốc độ của bọn họ ở trong nước trong nháy mắt bạo tăng gấp trăm lần trở lên.

Hơn nữa trên người Yêu tộc này trải rộng lân giáp cứng rắn như đồng, thân thể cực kỳ cường đại, có thể nói là một chủng tộc vô cùng khó chơi.

Chỉ là, từ lúc Bắc Huyền Thiên sáng lập tới nay lâu như vậy, chủng tộc này cũng chưa từng ra biển làm loạn.

Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn tập hợp một đội quân lớn tấn công cứ điểm quan trọng ở cực bắc của Bắc Huyền Thiên, điều này là cực kỳ không tầm thường đối với Đông Hoàng Tử U.

Nếu không phải hôm nay đúng lúc nàng mang theo tướng lĩnh Phi Phượng quân đến tuần du cực bắc, đúng lúc xuất hiện ở chỗ này, chỉ sợ cứ điểm đã bị công phá!

Phùng Lăng Phỉ và Quản Đồng cùng các tướng lĩnh Phi Phượng quân đều đi tới phía sau Đông Hoàng Tử U.

“Bệ hạ, những hải yêu kế tiếp để thuộc hạ giải quyết!”

Phùng Lăng Phỉ tay cầm Thất Huyền Long Thương, trong mắt thiêu đốt ý chí chiến đấu hừng hực.

Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu.

Luyện tướng sa trường, chiến đấu với đối thủ càng mạnh, càng có thể tăng nhanh tốc độ trưởng thành của Phùng Lăng Phỉ.
Chương 1270 Chương 1270. Trẫm tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ địch nào khiêu khích trước mặt!

Huống chi đối phương còn là Hải Yêu tộc hiếm thấy như Phong Bạo Nhân Ngư tộc.

Nhưng, không đợi đám Phùng Lăng Phỉ ra tay, đại quân Phong Bạo Nhân Ngư tộc đã ầm ầm rút lui về phía xa.

Một thanh âm bén nhọn mà kiêu ngạo truyền đến từ xa, chấn động mây bay trong phạm vi vạn dặm: “Huyền Băng Nữ Đế quả là lợi hại, không ngờ quái vật Yêu Hoàng của tộc ta mà còn không ngăn được một kiếm của ngươi!”

“Tộc ta đang ở đáy biển, một khi xuống biển thì không ai có thể làm gì được chúng ta!”

“Trừ phi ngươi vĩnh viễn thủ hộ tại cứ điểm cực Bắc, nếu không bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể tới quấy rầy, cho đến công phá cứ điểm này, tiến quân thần tốc san bằng duyên hải chư quốc mới thôi!”

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười cực kỳ càn rỡ, không kiêng nể gì.

Các tướng sĩ Trương Ngọc đều tức giận đến đỏ mặt.

“Con mẹ nó, đây nhất định là Hải Yêu vừa rồi thi triển thuật pháp, thật sự là quá cuồng!”

“Đúng vậy, dám nói với Nữ Đế bệ hạ như thế, Hải Yêu tộc này thật sự là tội đáng chết vạn lần!”

Bọn họ nhìn thấy đại quân Phong Bạo Nhân Ngư tộc đang điên cuồng rút lui, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ước gì lập tức xông lên chặn toàn bộ bọn họ lại trên bờ biển để tiêu diệt.

Bên cạnh Đông Hoàng Tử U, Quản Đồng hơi nheo mắt phân tích: “Bệ hạ, chủ tướng đối phương trốn ở nơi xa xôi để truyền âm, hiển nhiên là muốn chọc giận người, dùng khích tướng pháp dụ người tiến vào biển sâu!”

Đám chư tướng Phùng Lăng Phỉ đều yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Các nàng đều nhạy bén nhận ra, lần này Phong Bạo Nhân Ngư tộc đột công cứ điểm cực bắc, chỉ sợ là có âm mưu lớn hơn nữa.

Mà âm mưu này, rất có khả năng là nhằm vào Đông Hoàng Tử U.

Trong mắt phượng lóe ra ánh sáng khôn khéo, Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nói: “Vậy thì giết vào biển sâu, diệt trừ tộc này!”

Hả?

Lời nói của Đông Hoàng Tử U khiến các tướng lĩnh Quản Đồng, Phùng Lăng Phỉ chấn động.

“Bệ hạ, vì sao biết rõ là kế, còn muốn chủ động tiến vào bẫy của bọn họ?”

Đông Hoàng Tử U thản nhiên nói: “Binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, thấy kế hủy kế, đây là thứ nhất!”

“Phong Bạo Nhân Ngư tộc sâu ở đáy biển, nếu không tiêu diệt, về sau tuyệt đối sẽ sẽ quấy rầy vĩnh viễn không có điểm dừng giống như bọn họ nói, cho nên nên lúc nào nên ra tay thì ra tay, đây là thứ hai!”

“Một điểm cuối cùng, trẫm tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ địch nào khiêu khích trước mặt!”

Xì~

Nghe nói như thế, đám tướng lĩnh Quản Đồng, Phùng Lăng Phỉ đều lộ ra vẻ chấn động.

Cả đám đều ngẩng đầu nhìn lên Đông Hoàng Tử U, chỉ cảm thấy hình tượng của nàng cao lớn như vậy, ngang với trời!

“Chúng ta nguyện theo bệ hạ xâm nhập hang cọp, diệt trừ Phong Bạo Nhân Ngư tộc!”

Đông Hoàng Tử U nhìn chúng tướng xung quanh: “Lần này xâm nhập vào trong biển, kinh nghiệm tác chiến cực kỳ hiếm khó, nhưng đáy biển không giống với nhân gian, cần có huyền pháp ngự thủy rất mạnh mới có thể đi lại tự nhiên.”

“Bây giờ trẫm truyền thụ cho các ngươi Ngự Thủy Ma Quyết, các ngươi phải nhanh chóng lĩnh ngộ!”

“Vâng!”

Chư tướng nghe vậy đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Sau đó, Đông Hoàng Tử U truyền thụ Ngự Thủy Ma Quyết đã sửa đổi cho chư tướng.

Cũng may thiên phú của các nàng đều rất siêu tuyệt, vừa học là biết.

Sau khi xác nhận các nàng vận dụng công pháp rất thành thạo, Đông Hoàng Tử U dẫn theo các nàng hỏa tốc đuổi theo đại quân Phong Bạo Nhân Ngư tộc.

Đoạn đường này vừa truy vừa giết, đám Đông Hoàng Tử U rất nhanh đã vượt qua năm mươi vạn dặm, nhao nhao vọt vào bên trong Cực Bắc Băng Dương rộng lớn vô biên.



Sau khi đạt tới độ sâu một tỷ dặm của cực Bắc Băng Dương, có thể thấy được một dãy núi to đứng sừng sững dưới đáy biển.

Dãy núi này tổng cộng có trăm tòa Hắc Sơn vây quanh mà thành, phía tây chính là một tòa thành trì hắc thạch cực lớn, thuộc Phong Bạo Nhân Ngư tộc.

Lúc này, tướng lĩnh Lệ Mạt vừa rồi dẫn theo năm vạn đại quân ra biển quấy rầy cứ điểm Cực Bắc, đã mang theo hơn ba vạn Phong Bạo Nhân Ngư trở về trong sơn mạch.

Quay đầu lại nhìn nước biển dài đằng đẵng, vô số bão táp nhân ngư đang nhanh chóng chạy về phía này.

Bên người Lệ Mạt, cũng là một Phong Bạo Nhân Ngư cấp bậc Yêu Hoàng hỏi: “Thống lĩnh, ngươi nói Huyền Băng Nữ Đế kia sẽ đi theo sao?”

Lệ Mạt nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Hẳn là sẽ không.”

“Dựa vào trí tuệ của Huyền Băng Nữ Đế, nhất định có thể đoán ra chúng ta là đang dụ địch xâm nhập, mà nàng rằng dũng mãnh, nhưng tuyệt đối sẽ không lớn mật như thế, trực tiếp vọt tới băng dương mênh mông này!”

Yêu Hoàng Phong Bạo Nhân Ngư nói: “Cho nên chúng ta phải tới nhiều lần, không ngừng kích thích nàng mới được!”

Lệ Mạt gật đầu: “Dựa vào tính tình của nàng ta, tuy rằng lần đầu tiên không dám trực tiếp giết tới, nhưng kích thích vài lần, nàng ta nhất định sẽ không chịu nổi!”

Lời này vừa nói ra, bao gồm Yêu Hoàng Phong Bạo Nhân Ngư, tất cả cao cảnh Phong Bạo Nhân Ngư đều gật đầu đồng ý.

Bọn họ đều cảm thấy Đông Hoàng Tử U sẽ không dũng mãnh đến mức trực tiếp xông vào, cho nên đã chuẩn bị chờ sau khi đại quân trở về lại ra biển.

Bùm!

Một luồng kiếm quang màu vàng sáng chói phá vỡ mười vạn dặm nước biển, nghiền nát vô số bão táp nhân ngư cuồn cuộn mà đến.

Chỉ thấy trong thi thể nhân ngư bão táp mênh mông, một bóng người màu trắng yêu diễm dẫn đầu, hung hăng tiến đến với thế không thể ngăn cản.

Sau khi thấy rõ bóng người kia, Mạt đồng tử đám Phong Bạo Nhân Ngư Lệ co rụt lại.

“Huyền Băng Nữ Đế!”

“Nàng ta…trực tiếp xông vào!”

“Nhanh chóng bày trận, nghênh chiến Huyền Băng Nữ Đế!”

Khí thế của Đông Hoàng Tử U nhanh chóng mãnh liệt, làm cho Lệ Mạt và đám người Nhân Ngư tộc không kịp lường trước.

Lệ Mạt đành phải điên cuồng rống một tiếng, ra lệnh cho tất cả chiến sĩ trong tộc bày trận nghênh chiến.

Theo quan điểm của hắn, thủ lĩnh lần này ra lệnh hắn mang binh ra biển quấy nhiễu cứ điểm cực bắc, mục đích cuối cùng chính là dẫn dụ Đông Hoàng Tử U ra, dụ dỗ nàng tiến vào biển sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK