Có được Cực Đạo Thánh Thư, Lâm Hiên đối với tin tức về manh bảo đại hội có thể nói là hạ bút thành văn.
“Manh bảo đại hội mới đầu là từ trung thổ Thần Châu Lâm Châu, Toàn Châu, Cổn Châu, Huyền Châu, Vân Châu năm châu quý tộc cộng đồng sáng lập, lại gọi là ‘ năm châu manh oa đại hội ’.”
“Từ lúc bắt đầu thì nhân khí đã rất cao, rất được vô số cha mẹ truy phủng, sau lại càng là đem lực ảnh hưởng khuếch tán đến toàn bộ đại lục, dẫn tới vô số người đều muốn tham gia!”
“Cho nên, cũng chỉ có tại trên cái đại hội này mới có thể nhìn đến số lượng đáng yêu nam đồng nữ đồng nhiều đến đếm không xuể!”
Nghe được Lâm Hiên miêu tả, Đường Vũ cùng Đường Thành Kiến lộ ra thần sắc tán thưởng.
“Đế phu thật là kiến thức rộng rãi, đối với manh bảo đại hội thật là rõ như lòng bàn tay!”
Mà lập tức Huyền Châu cùng mấy đứa bé trở nên càng thêm kích động.
Mấy cái tiểu nha đầu vội lôi kéo Lâm Hiên: “Đã thế thì chúng ta chạy nhanh đi xem đi cha!”
“Được!” Lâm Hiên vẻ mặt sủng nịch mà nắm tay các tiểu bảo bối.
Sau đó mấy tiểu nha đầu lại lôi kéo Đường Dĩnh, cùng nhau bước lên ngọc liễn.
“Đế phu, để chúng ta dẫn đường!”
Đường Vũ cùng Đường Thành Kiến cùng lúc bước lên một con già thiên vân tước, mang theo chim cánh xanh kéo ngọc liễn một đường chạy nhanh đi đến bơi tổ chức manh bảo đại hội……
Tại năm châu hội trường thuộc Vân Tuyền bồn địa, nằm trong vị trí trung ương của năm châu là Lâm Châu, Toàn Châu, Cổn Châu, Huyền Châu, Vân Châu,.
Đi đến bên ngoài Vân Tuyền bồn địa.
Lâm Hiên xuyên thấu qua rèm che cửa sổ của ngọc liễn, nhìn đến phía dưới quảng trường đang kín người hết chỗ.
Hơn nữa.
Đám người như thủy triều chen chúc mà đến chẳng những đem quảng trường chiếm cứ đến tràn đầy, càng là lan tràn tới bên trên của các ngọn núi bốn phía.
Thô sơ giản lược nhìn lại, nhân số liền có ngàn vạn nhiều.
Có thể nói là hừng hực khí thế, nhân khí vượng thịnh tới rồi cực điểm!
Bởi vì hội trường thật sự quá chen chúc, Lâm Hiên liền đem chim cánh xanh cùng ngọc liễn đỗ ở bên cạnh Vân Tuyền bồn địa.
Sau khi đi ra ngọc liễn, hắn chuẩn bị trực tiếp mang năm cái tiểu nha đầu tiến vào hội trường.
Lúc này ở phía trước có huyền quang hiện lên.
Gia chủ của gia tộc lớn nhất Toàn Châu - Ngụy gia Ngụy Trường Thiên, mang theo người cầm lái của các đỉnh cấp thế lực bốn châu Lâm Châu, Cổn Châu, Huyền Châu, Vân Châu là Lý Quân Thiên, Hàn Tân Nguyên, Ngô Thần, Dương Húc, cùng nhau xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên.
Ngụy Trường Thiên vẻ mặt kích động tiến lên hành lễ: “Ngụy Trường Thiên bái kiến Đế phu!”
Đám người Lý Quân Thiên cũng là vạn phần sùng bái kính ngưỡng tiến lên khom người chắp tay thi lễ.
“Lâm Châu Lý Quân Thiên, bái kiến Đế phu!”
“Cổn Châu Hàn Tân Nguyên, bái kiến Đế phu!”
“Huyền Châu Ngô Thần, bái kiến Đế phu!”
“Vân Châu Dương Húc, bái kiến Đế phu!”
……
Sau đó Lâm Hiên biết được, bọn họ bởi vì chú ý tới chim cánh xanh kéo ngọc liễn của mình nên đặc biệt tiến đến bái kiến.
Ngụy Trường Thiên xem như người quen của Lâm Hiên, còn lại bốn người là vì mộ danh mà đến, muốn xoát một đợt tồn tại cảm trước mặt Lâm Hiên.
Sau khi mọi người hành lễ.
Ngụy Trường Thiên mới nói: “Đế phu tại thượng, chúng ta đã bao lại ngắm cảnh các lớn nhất ở năm châu hội trường, thỉnh Đế phu dời bước!”
“Được.” Lâm Hiên tùy ý gật gật đầu.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của đám người Ngụy Trường Thiên, đi đến ngắm cảnh các phòng chữ ‘Thiên’.
Nhìn xuống phía dưới hội trường.
Lâm Hiên nhìn thấy vô số cha mẹ dắt hài tử của mình, khẩn trương đứng ở bên hông sân khấu trung ương hội trường.
Nhìn qua, bọn họ đều có chút gấp không chờ nổi mà muốn đem con cái nhà mình đưa lên sân khấu, triển lãm phong thái.
Mà lúc này, bầu không khí trong hội trường cũng dần dần lên cao.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao xem ai sẽ là người có thể đạt được danh hiệu “Thiên hạ manh bảo” lần này.
“Đại hội lần này đúng là long trọng xưa nay chưa từng có, xem ra cha mẹ trong thiên hạ đều rất muốn làm cho con cái nhà mình triển lãm phong thái!”
“Đó là đương nhiên! Thịnh hội bậc này vốn là từ quý tộc tổ chức, những thiên kim công tử quý tộc đó ai mà không phải nhân trung long phượng? Tự nhiên ai cũng muốn đoạt được danh hiệu vinh quang như thế!”
“Ta nghe nói Thái Tử Đại La quốc trời sinh tóc đỏ mắt xanh lam, diện mạo cực kỳ kinh diễm, giống như con trai của Thần, hơn nữa cho dù là văn học hay là võ đạo đều cực kỳ có thiên phú, ta cảm thấy hắn có hy vọng đạt được danh hiệu này nhất!”
“Không phải vậy! Ta mới vừa được đến tin tức xác thực, thiên kim của Nam Hoang đại tông Nam Thần Cung là Nam Cung Ánh Nguyệt, còn có công chúa của Bắc Hoang Tuyết Ưng Tiên quốc Đoạn Mộ Yên sắp tham dự đại hội lần này, các nàng vừa lên sân khấu, tất cả hài tử khác đều phải đứng sang bên!”
“Tê! Ngay cả Bách Hoa tiên tử cùng Minh Châu tiên tử đều tới, thế thì bọn nhỏ trong thiên hạ này, ai có thể cùng các nàng tranh phong?”
……
Nói đến hai cái tên Bách Hoa tiên tử cùng Minh Châu tiên tử này, vô số người ở đây lộ ra thần sắc tán thưởng.
Bách Hoa tiên tử Nam Cung Ánh Nguyệt, sinh ra ở đỉnh cấp tông môn của Nam Hoang Nam Thần Cung.
Trời sinh tự mang mùi thơm lạ lùng, hấp dẫn vô số con bướm vờn quanh.
Lúc nàng sinh ra dị tượng quá mức kinh diễm, cho nên rất nhanh đã truyền khắp đại giang nam bắc, để cho vô số người tấm tắc ngạc nhiên.
Hiện giờ nàng đã được 6 tuổi, liền có dung mạo đẹp như tiên nữ, càng có thiên phú văn đạo cùng võ đạo cực kỳ cường hãn.
Có thể nói là tụ tập hết vạn thiên sủng ái, muôn vàn chờ mong trên một thân thiên chi kiều nữ.
Mặt khác một người, Minh Châu tiên tử Đoạn Mộ Yên cũng không thua kém chút nào.
Nàng cũng vừa tròn 6 tuổi.
Lúc sinh ra liền tự man trân châu lộng lẫy sáng rọi, trừ bỏ thiên phú văn đạo võ đạo siêu phàm tuyệt luân ra, mỗi khi nàng lớn lên một tuổi, ánh sang của trân châu quanh thân liền càng lộng lẫy thêm một tầng.
Chương 927 Chương 927. Bách Hoa Tiên Tử! Minh Châu Tiên Tử! (2)
Hiện giờ 6 tuổi, nàng đã giống như một tiểu tiên nữ hoàn mỹ đặt mình trong một mảnh tiên quang, khiến cho vô số người khuynh đảo ở dưới quang huy của nàng.
Mọi người đều mãnh liệt cảm giác được, chỉ cần các nàng lên sân khấu, tất cả hài tử có mặt hôm nay đều sẽ trở thành làm nền!
Ngay dưới sự chờ mong của vạn chúng.
Một đạo kỳ dị mùi hoa từ trên trời giáng xuống, hấp dẫn vô số người ánh mắt.
Chỉ thấy một con thuyền dài vạn trượng khảm thật lớn hồng bảo thạch từng bước phá vỡ mây bay, dần dần ngừng ở trên không trung của hội trường.
Tiếp theo một đạo sáng ngời kim quang rơi xuống, hiện ra thân ảnh một nhà ba người.
Đây đúng là cung chủ Nam Thần Cung Nam Cung Phá đến từ Nam Hoang, cùng với thê tử Liễu Thanh và nữ nhi Nam Cung Ánh Nguyệt!
Mọi người nhìn thấy hôm nay Nam Cung Ánh Nguyệt hôm xuyên một thân bách hoa váy tiên quang lộng lẫy, bốn phía thân thể có hồ điệp mỹ lệ quanh quẩn, thật là vô cùng chói mắt.
“Bách Hoa tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền, tuổi tác mới nho nhỏ như thế đã có khí tràng bậc này, tương lai chắc chắn sẽ sở hữu phong thái có một không hai thiên hạ!”
Nhìn đến Nam Cung Ánh Nguyệt xuất sắc đến mức này, mọi người ở đây đều tán thưởng không thôi.
Mà bọn nhỏ vốn dĩ đang ồn ào muốn trở thành thiên hạ đệ nhất manh oa, trong tức khắc tất cả đều lộ ra kinh ngạc cảm thán cùng bội phục thần thái.
Có thể nói, Nam Cung Ánh Nguyệt mới vừa mới ra tràng, liền hiển lộ ra tất thắng phong phạm.
Hô ~
Lúc này lại có một đạo lộng lẫy kim quang từ trên cao chiếu rơi xuống.
Mọi người ngửa đầu nhìn đến, một con hoàng kim tuyết ưng lớn đến đủ để so sánh hồng bảo thạch luân thuyền giương cánh trên chín tầng trời.
Ở trên lưng nó, thình lình đúng đó ba cái thân ảnh.
Trong đó một cái nữ đồng giống như ngâm ở trong một đoàn bạch quang loá mắt, quanh thân không ngừng lập vầng sáng màu trắng loè chói mắt.
“Tuyết Ưng Tiên quốc Minh Châu tiên tử cũng tới rồi!”
“Không hổ là Minh Châu tiên tử, đạo tiên quang này thật là lộng lẫy loá mắt, khiến người không dám nhìn thẳng!”
Trong khi vạn chúng kinh ngạc cảm thán, quốc quân của Tuyết Ưng Tiên quốc là Đoạn Thuần mang theo thê tử Giản Tích Lam, cùng với Minh Châu tiên tử Đoạn Mộ Yên hạ xuống hội trường.
Mới vừa rơi xuống đất, hai người Đoạn Thuần cùng Nam Cung Phá không khỏi liếc nhau một cái.
Ánh mắt hai người đều lạnh lùng, ở trong lòng nặng nề ‘hừ’ một tiếng.
Một cỗ không khí nồng đậm thù hận, ẩn ẩn ở giữa hai người bắt đầu tràn ngập ra.
Sau khi tất cả bọn họ lên sân khấu, manh bảo đại hội lần này cũng đã chính thức bắt đầu, giờ thi đấu cũng đến.
Chủ trì đại hội chính là một người nam tử tuổi trẻ mặc thanh bào, tên là Uông Dương.
Hắn bay đến sân khấu trung ương, nhìn chung quanh toàn trường nói:
“Lần này manh bảo đại hội, hân hạnh được chư vị cổ động, quy mô đã trở thành số một trong lịch sử!”
“Có nhiều ưu tú bọn nhỏ tới tham gia như vậy, tin tưởng đại hội lần này tất nhiên xuất sắc ngoạn mục, tràn ngập điểm đáng xem!”
“Về chuyện ai có thể đủ sức đạt được thắng lợi cuối cùng, trở thành một thế hệ ‘ thiên hạ manh bảo ’ mới, thỉnh các vị rửa mắt mong chờ!”
Tiếp theo, hắn liền nói một chút quy tắc tỷ thí của đại hội lần này.
Nói đến cũng rất đơn giản.
Chính là từ bọn nhỏ từng người lên sân khấu, triển lãm tu vi văn đạo cùng võ đạo của mình, sau đó từ mười vị giám khảo đang ngồi trên hội trường tiến hành chấm điểm.
Mười điểm là cao nhất, dù sao cũng phải tìm ra được người có số điểm tối cao để trở thành người thắng cuối cùng của đại hội.
Sau khi nói xong quy tắc, Uông Dương hưng phấn hô to một tiếng:
“Không cần phải nói nhiều nữa, đại hội chính thức bắt đầu!”
Dưới sự quan sát của hàng nghìn vạn người, cuộc thi lần này chính thức tuyên bố bắt đầu.
Thi đấu sau đó diễn ra đúng như mọi người mong đợi, từng nhi đồng dáng vẻ đáng yêu tính cách hoạt bát đa tài đa nghệ lần lượt lên sân khấu.
Vì hầu hết những hài tử này đều xuất thân từ những gia đình phú quý quyền cho nên đều rất can đảm và hiểu biết, thỏa thích biểu diễn sở trường của mình.
Tuy giành được những tràng hò reo ủng hộ nhưng chúng vẫn không khiến những người ở đây có cảm giác kinh diễm..
Dù sao hiện tại Bách Hoa Tiên Tử và Minh Châu Tiên Tử đều có mặt .
Bị bao phủ dưới hào quang vô biên của họ, cho dù những hài tử này có biểu hiện tốt đến đâu, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục làm nền.
Điều mà mọi người mong chờ nhất chính là màn biểu diễn của Nam Cung Ánh Nguyệt và Đoạn Mộ Yên.
Ai trong hai người họ có thể giành được chiến thắng cuối cùng, lại càng gợi lên tò mò của mọi người.
Cuối cùng!
Trong sự mong đợi của mọi người, Bách Hoa Tiên Tử, Nam Cung Ánh Nguyệt sắp xuất hiện!
Nam Cung Phá cưng chiều vỗ vỗ vai Nam Cung Ánh Nguyệt:
"Nguyệt Nhi, con là nữ hài tử đáng yêu hoàn mỹ nhất trên toàn đại lục!"
"Chỉ cần con làm chính mình, thể hiện ra phong thái riêng của mình, như vậy tất cả mọi người đều không phải đối thủ của con!"
" Minh Châu tiên tử thì thế nào? Phụ thân cảm thấy nàng thậm chí không thể so với một phần mười của con!"
Nghe được lời nói hào hùng khí phách của Nam Cung Phá, khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Ánh Nguyệt hiện lên vẻ kiên quyết và tự tin.
“Cha yên tâm, con nhất định sẽ trở thành người giỏi nhất!”
Liễu Thanh nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của Nam Cung Ánh Nguyệt: “Nguyệt Nhi ngoan, mau lên đi!”
“Dạ!”
Nam Cung Ánh Nguyệt từng bước đi tới, cuốn lên hương hoa thơm ngào ngạt.
Đạp lên cánh bướm nhẹ nhàng như tiên tử, bay lên võ đài.
Ở một bên khác.
Đoạn Thuần hình như nghe được lời của Nam Cung Phá, trong mắt lộ ra một tia ghen ghét, nói với Đoạn Mộ Yên:
"Yên Nhi, chúng ta để tiểu nha đầu Nam Cung Ánh Nguyệt lên trước, ném ngói đi thu ngọc về"."
"Đợi khi con đi lên, biểu hiện cho tốt, để cho người trong thiên hạ thấy con ưu tú hơn nó bao nhiêu !"
Chương 928 Chương 928. Trời ơi, đây cũng gọi là
Đoạn Mộ Yên nghe vậy, trong đôi mắt to long lanh lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu:
"Cha, yên tâm đi, con nhất định sẽ chứng minh con mới là người giỏi nhất!"
Giản Tích Lam dịu dàng vỗ về Đoạn Mộ Yên: “Ừ, Yên Nhi của ta là giỏi nhất!”
Bọn họ nói xong, Nam Cung Phá không nhịn được liếc nhìn.
Đoạn Thuần quay đầu lại, đối mắt với Nam Cung Phá.
Cả hai người họ đều tỏ ra hung dữ, dường như cực kỳ thống hận đối phương.
Liễu Thanh và Giản Tích Lam thấy vậy, đều âm thầm thở dài.
Muốn nói giữa hai người Nam Cung Phá và Đoạn Thuần, thì thật sự có một đoạn ân oán vướng mắc.
Khi cả hai còn trẻ, đều coi trọng một vị thánh nữ của thánh địa nào đó đến trung thổ thần châu, do đó hai người bắt đầu cạnh tranh khốc liệt.
Dù cuối cùng cả hai đều không giành được mỹ nhân nhưng bọn họ giống như trúng tà, vẫn như cũ ngoài sáng trong tối đấu đá nhau.
Từ việc lấy vợ và sinh con, đến hiện tại đưa nữ nhi tham gia đại hội manh bảo.
Bọn họ đều hận không thể áp đối phương một đầu, hung hăng giẫm đối phương dưới chân mới bỏ qua!
Làm thê tử của họ, Liễu Thanh và Giản Tích Lam đều nhìn vào trong mắt, nhưng trong lòng lại không biết làm sao.
Lúc này, Nam Cung Ánh Nguyệt đang đứng ở giữa sân khấu, mang theo tất cả tiên quang, bươm bướm bay lượn xung quanh, giống như một tiên tử chân chính giữa trăm vạn khóm hoa.
Lấy ra Ánh Nguyệt Kiếm linh bảo cấp màu bích lục, nàng cúi đầu chào toàn trường, chắp tay thi lễ nói:
"Tiểu nữ Nam Cung Ánh Nguyệt, hôm nay sẽ mang đến cho mọi người một màn vũ kiếm thi, mời chư vị thưởng thức!"
Cái gọi là vũ kiếm thi chính là lúc múa Kiếm thì đồng thời ngâm xướng thơ cổ.
Điều này vừa đòi hỏi kiếm chiêu thuần thục vừa yêu cầu nền tảng văn đạo sâu sắc mới có thể hỗ trợ lẫn nhau, kết hợp hoàn mỹ.
Hơi không cẩn thận, múa kiếm và ngâm thơ sẽ liên lụy nhau.
Làm không tốt, sẽ trở nên không ra gì và khó mà thưởng thức.
Cho nên vũ kiếm thi cực kỳ khó, không phải người văn võ song toàn thì không dám dễ dàng thử nghiệm.
"Hay!"
Dựa vào độ khó của vũ kiếm thi, mọi người có mặt đều reo hò cổ vũ nhiệt tình, rất mong chờ màn biểu diễn của Nam Cung Ánh Nguyệt.
Nam Cung Ánh Nguyệt nhìn thấy cảnh này mỉm cười tự tin, linh khí toàn thân bùng nổ, liền có hàng ngàn mùi hương kỳ lạ bao phủ toàn trường.
Nàng phất nhẹ cổ tay, dùng tư thế cực kỳ ưu nhã giơ linh kiếm trong tay lên.
Đồng thời, một giọng nói non nớt trong trẻo như chim sơn ca, vang lên.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng."*
*(Đây là bài Thanh Bình Điệu kỳ 1 của Lý Bạch viết về Dương Quý Phi)
Đi kèm với lời thơ, là dáng người như tiên tử của nàng.
Cầm kiếm vung múa tự nhiên giữa đàn hồ điệp, giống như một đóa tuyệt thế tiên hoa nở rộ trong bụi hoa, khiến thiên địa phải lu mờ.
Tất cả cao thủ vũ đạo có mặt đều nhìn đến kinh ngạc, tuy kiếm chiêu của nàng tao nhã thong thả nhưng tron chậm có nhanh, thu phóng có độ.
Đúng lúc chữ cuối cùng của câu thơ được đọc ra, kiếm chiêu cũng kết thúc.
Có thể nói anh đã thể hiện nó một cách sống động và khéo léo.
Mọi người cũng theo đó phát ra tiếng tán thưởng vang dội nhiệt tiệt.
"Không hổ là Bách Hoa Tiên Tử, thật sự là kiếm thuật cao siêu, văn đạo phi phàm, tương lai nhất định thành tuyệt thế thiên kiêu!"
" Ta không ngờ tới, có người tuổi còn nhỏ như vậy đã dung hợp kiếm thuật và văn đạo đến mức hoàn mỹ như thế, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt!"
"Lợi hại! Thực sự lợi hại!"
...
Nghe mọi người khen ngợi như vậy, phu phụ Nam Cung Phá và Liễu Thanh đều mỉm cười như hoa nở, vẻ mặt tràn đầu tự hào kiêu ngạo
Lúc này cả mười giám khảo đều giơ bảng tuyệt đối cho Nam Cung Ánh Nguyệt, càng khiến khán giả có mặt hô lên như sấm.
"Tất cả đều là điểm tuyệt đối!"
"Hôm nay Bách Hoa Tiên Tử là người đầu tiên đạt được điểm tuyệt đối!"
Đối với những lời khen ngợi cuồng nhiệt của mọi người, Nam Cung Ánh Nguyệt khẽ hất cằm, có chút kiêu ngạo bay khỏi sân khấu.
Thấy nhân khí của nàng cao như vậy, Đoạn Thuần nói:
"Yên Nhi, con sử dụng kiếm thuật chân truyền của Đoạn gia chúng ta, lại đồng dạng sử dụng thất ngôn tuyệt cú đánh bại tiểu nha đầu kia!"
Để áp chế Nam Cung Phá, hắn quyết dịnh để Đoạn Mộ Yên biểu diễn phương thức giống vậy.
Bằng cách này, mới có thể chứng tỏ bản thân mình hơn hẳn một bậc.
"Dạ!"
Đoạn Mộ Yên nói xong liền mang theo vạn đạo châu quang bay lên đài.
Nàng lấy ra Cửu tinh liên châu kiếm cấp linh bảo, hành lễ với toàn trường, nói:
"Tiểu nữ Đoạn Mộ Yên cũng mang đến cho mọi người một màn vũ kiếm thi, mời thưởng thức!"
Xôn xao!
Lời vừa nói ra, toàn trường náo động.
Minh Châu tiên tử cũng muốn biểu diễn vũ kiếm thi, xem ra thật sự đối chọi gay gắt với Bách Hoa tiên tử, cạnh tranh kịch liệt a!
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì một đạo châu quang rực rỡ như mặt trời lóe sáng toàn trường.
Trước mắt tất cả mọi người, quang mang bùng lên, tựa như đối diện với thần quang mặt trời.
Chỉ thấy trong quang mang, thân hình của Đoạn Mộ Yên tung bay, múa Cửu tinh liên châu kiếm trong tay tựa như thần tiên.
Đồng thời, giọng nói non nớt thanh thúy của nàng dưới sự thúc đẩy của linh khí, vang vọng toàn trường.
"Nhất đạo tàn dương phô thủy trung, bán giang sắt sắt bán giang hồng.
Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ, lộ tự chân châu nguyệt tự cung."*
Xoát!
Khi lời cuối cùng rơi xuống.
Một đạo bạch quang kéo dài ngàn trượng, lấy đường cong duyên dáng vô cùng biến mất trong không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ hội trường một lần nữa vang lên tán thưởng như sấm.
"Vũ kiếm thi của Minh Châu tiên tử cùng có kiếm thuật siêu phàm, câu thơ tuyệt diệu, thật sự vưn võ song toàn, khiến mọi không thể không phục!
"Đúng a! Nhìn nàng biểu diễn, ta giống như đối mặt với một đạo tiên quang bay múa, thật sự một loại hưởng thụ to lớn!"
Chương 929 Chương 929. Trời ơi, đây cũng gọi là ăn diện một chút? (2)
" Nữ tử này có tài năng như vậy, đỉnh cấp thiên kiêu tương lai, nhất định có một chỗ cho nàng!"
...
Đối với sự khen ngợi điên cuồng của mọi người, Đoạn Thuần và Giản Tích Lam cũng vui mừng ra mặt.
Mà cùng lúc đó.
Mười giám khảo lại lần nữa giơ lên tấm bảng tuyệt đối, đẩy cuộc thi lên cao trào hơn.
"Trời ạ! Bạch Hoa Tiên Tử và Minh Châu Tiên Tử đều đạt điểm tuyệt đối, tiếp theo nên làm sao để phân định thắng thua?"
Trước sự nghi hoặc của mọi người, người chủ trì Uông Dương Vương lớn tiếng nói:
"Căn cứ quy tắc bổ sung của cuộc thi, bởi vì hai người đều đạt được điểm tuyệt đối, cho nên tiếp theo sẽ để cho khán giả ở đây tiến hành tuyển chọn, ai nhận được nhiều ủng hộ hơn thì là người chiến thắng!"
Nói xong, hắn thôi động chân nguyên, bắn ra hai đạo ấn quyết một đỏ một lam lên không trung.
Hai đạo ấn quyết sau đó hóa thành hai đạo ánh sáng một đỏ một lam, một đỏ và một xanh, giống như màn nước lơ lửng trên vũ đài.
"Nếu các vị ủng hộ Bạch Hoa Tiên Tử, ngươi có thể chỉ tay về phía ánh sáng đỏ, nếu ủng hộ Minh Châu Tiên Nữ, có thể chỉ tay về phía ánh sáng lam." "
"Hai đoàn ánh sáng này là cơ quan huyền bí có thể suy ra số lượng của vạn vật, chỉ cần chỉ tay hướng chúng, liền có thể tự động ghi lại số lượng!"
"Mời các vị lựa chọn!"
Nói xong, Uông Dương liền ngàn vạn người xem ở hiện trường tiến hành lựa chọn.
Trong đám khán giả.
Chứng kiến một trận đấu đặc sắc như vậy giữa Nam Cung Ánh Nguyệt và Đoạn Mộ Yên, đám Tuyền Châu bị sốc đến che miệng lại.
"Oa, hai tỷ tỷ này quá lợi hại!"
"Màn trình diễn của họ thật tuyệt vời!"
"Ừ, ừ, ừ, xem hoài không chán, không ngờ trên đời lại có tiểu tỷ tỷ đáng yêu như vậy! " "
" Ta và Tiểu Cửu đều nhìn đến choáng váng!"
...
Thấy đám tiểu nha đầu phấn khích như vậy, Lâm Hiên cười trìu mến nói:
"Bọn họ rất đáng yêu, nhưng trong mắt cha, các con mới là tiểu bảo bối đáng yêu nhất!"
Hắn vừa nói ra những lời này, đám người Đường Vũ, Ngụy Trường Thiên có mặt đều sáng mắt lên.
"Đúng a!"
"Bốn vị công chúa là những tiểu nữ hài đáng yêu nhất, bọn họ không lên đài là tổn thất lớn cho đại hội manh bảo lần này!"
Đường Vũ vội vàng nói: "Đế phu, các công chúa trời sinh tiên nhan, khí chất vô song, không bằng để bọn họ lên đài dạo một vòng đi!"
Ngụy Trường Thiên đồng ý: "Đúng vậy, bốn vị công chúa giống như trân bảo, sân khấu này là chuẩn bị cho bọn họ!"
Sau khi nói xong, đám đại lão đỉnh cấp Đường Thành Kiến và Lý Quân Thiên cũng cực lực tiến cử đám Tuyền Châu lên đài.
Thấy bọn họ khen ngợi như thế, Lâm Hiên hỏi đám Tuyền Châu:
"Các con có muốn lên sân khấu thể hiện bản thân không?"
Ban đầu Lâm Hiên dẫn đám Tuyền Châu đến đây chỉ để xem, để nhóm tiểu nha đầu mở mang kiến thức.
Nhưng hiện tại nói đến đây, hắn tất nhiên phải hỏi ý kiến của các tiểu bảo bối.
“Muốn!”
Đám tiểu nha đầu đều không có tính tranh cường háo thắng, cũng không hứng thú với danh hiệu Thiên hạ manh bảo.
Nhưng bọn họ đều có tính cách rộng rãi, hoạt bát.
Nhìn thấy rất nhiều tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ dốc sức biểu hiện bản thân trên đài, họ không nhịn được muốn đi lên thử một lần.
" Vậy được, cha sẽ giúp các con trang điểm một chút." Vẻ mặt Lâm Hiên đầy cưng chiều.
Mặc dù các tiểu bảo bối đã vô cùng dễ thương nhưng nếu phải lên sân khấu biểu diễn nên Lâm Hiên đương nhiên muốn làm cho các nàng trở nên hoàn mỹ hơn nữa.
Với kỹ thuật trang điểm bậc thầy, Lâm Hiên muốn trang điểm cho các bảo bối trở nên xinh đẹp đáng yêu như hoa, hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Hắn lấy ra một nạp giới cầm trong tay, trong nạp giới là các loại y phục và trang sức cho các tiểu bảo bối.
Mang theo những thứ này là tính đến việc nhóm tiểu nha đầu hoạt bát hiếu động, có khi sẽ làm hư các loại y phục và trang sức, mang theo cái này có thể tùy thời thay cho các nàng.
Sau đó, hắn dẫn bốn tiểu bảo bối đến một phòng riêng trong khán đài, giúp bọn họ đổi trang phục.
Khi hắn dẫn đám Tuyền Châu trở lại khán đài, đám Đường Vũ và Ngụy Trường Thiên đều đều tỏ ra kinh ngạc.
Trời ạ, đây cũng gọi là ăn diện một chút sao? !
Lúc này, trên sân khấu của hội trường Ngũ Châu.
Uông Dương thấy mọi người ở đây đã đưa ra lựa chọn của mình, liền lớn tiếng nói:
"Cảm ơn các bị giúp đỡ, chúng ta hiện tại liền thống kê xem rốt cuộc Bách Hoa tiên Tử hay là Minh Châu tiên tử nhiều người ủng hộ!"
"Bên chiến thắng, chính là bên thắng cuối cùng của đại hội manh bảo!"
Nghe được lời này, Nam Cung Phá và Đoạn Thuần trên khán đài đều lộ ra vẻ hưng phấn và mong chờ.
Chỉ cần nữ nhi của mình có thể đánh bại được nữ nhi của đối phương, như vậy mình chính là người thắng lợi cuối cùng trong tranh đấu giữa hai bên.
Điều này có ý nghĩa rất lớn với hai lão oan gia bọn họ!
Bách Hoa tiên tử Nam Cung Ánh Nguyệt và Minh Châu Tiên Tử Đoạn Mộ Yên không nhịn được nhìn đối phương, lộ ra vẻ mặt không phục.
Uông Dương vận chuyển linh khí, trong hai tay diễn hóa ra hai đạo kim quang, sắp sửa bắn về ánh sáng lam và đỏ trên không trung.
Nhưng hắn chưa kịp giơ tay lên, đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói non nớt.
"Thúc thúc, chúng ta cũng muốn biểu diễn!"
Uông Dương và mọi người toàn trường lập tức theo giọng nói kia nhìn lại.
Vừa nhìn, họ không khỏi đồng thời há to mồm kinh hô một tiếng.
"Trời ơii!"
Toàn trường đều hóa đá!
Họ dường như nhìn thấy bốn thiên thần nhỏ giáng xuống hội trường.
Trong nháy mắt, mọi người đều mất đi ý thức, như thể đang đắm chìm trong tiên cảnh vô biên.
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu nắm dàn hàng nắm tay nhau chạy lên sân khấu.
Trải qua Lâm Hiên trang điểm.
Bọn họ lúc này đều búi tóc thành một nắm tròn ở sau đầu rất hoạt bát đáng yêu, tóc mái dài vừa vặn rủ xuống lông mày, làm khuôn mặt nhỏ cỡ lòng tay của các nàng càng lộ vẻ tinh xảo.
Bốn tiểu bảo bối đều mặc váy công chúa màu trắng như tuyết, chân đi tất trắng như tuyết, đi một đôi giày bạch ngọc lưu ly màu trắng lộng lẫy.
Chương 930 Chương 930. Đây là hài tử nhà ai?
Diện mạo giống hệt nhau, trang phục giống hệt nhau.
Lại vô hình lộ ra khí chất và tính cách bất đồng, thật sự khiến mọi người nhìn đến mê ly.
Sau một hồi thất thần ngắn ngủi, toàn trường tiếng hô như sấm, hết đợt này đến đợt khác.
"Trời ơi, bốn tiểu nữ hài này cũng quá đẹp mắt đáng yêu đi!"
"Trời ơi! Khi bọn họ xuất hiện, tôi cứ tưởng mình nhìn thấy tiểu tiên tử chân chính!"
"Bốn tiểu bảo bối bề ngoài giống hệt nhau, nhưng khí chất lại bất đồng, nếu không phải gia đình đỉnh cấp, tuyệt đối không bồi dưỡng được hài tử ưu tú như vậy!”
“Bọn họ thật quá đáng yêu, khoảng khắc nhìn thấy bọn họ, trái tim tôi đã tan chảy!”
…
Trong tiếng kinh hô nhiệt liệt.
Tất cả mọi người đều quên mất chuyện đi tra cứu lai lịch của đám Tuyền Châu, mà vô cùng mong đợi màn biểu diễn tiếp theo của họ.
Uông Dương và mười vị giám khảo lập tức nhìn nhau, trực giác mách bảo rằng đám Tuyền Châu nhất định có bối cảnh phi phàm.
Theo quy định của đại hội manh bảo, chỉ cần muốn lên đài biểu hiện bản thân, tùy thời có thể lên đài.
Vì vậy Uông Dương vội vàng bước sang một bên nói:
"Vậy để các tiểu bảo bối bắt đầu biểu diễn đi!"
Sau khi hắn nói ra lời này, ngay cả Nam Cung Ánh Nguyệt và Đoạn Mộ Yên đều mở to mắt, dáng vẻ mong chờ.
Đám Tuyền Châu lễ phép cúi chào Uông Dương: “Cảm ơn thúc thúc!”
Tiếp đó bốn tiểu bảo bối tự nhiên phóng khoáng nhìn về phía mọi người.
"Chúng tôi cũng muốn biểu diễn cho mọi người một màn vũ kiếm thi!"
Đám đông lập tức đáp lại: "Được! Nhanh biểu diễn đi!"
Nhóm bốn tiểu bảo bối nhìn nhau, tràn đầy vẻ yêu thương và động viên.
Sau đó mỗi người lấy ra một thanh trường kiếm, sau khi tản ra, Tuyền Châu là người đầu tiên ngâm thơ và giơ kiếm.
"Ngỗng, ngỗng, ngỗng!"
Hả? ? ?
Sau khi tiểu nha đầu ngâm ra câu này, toàn thể khán giả trầm mặc kinh ngạc.
Đây cũng là thơ à?
Chỉ có ba chữ, đều giống nhau, trên đời chưa bao giờ xuất hiện câu thơ kỳ lạ như vậy!
Mọi người đều choáng váng.
Họ không ngờ rằng Tuyền Châu vừa mở miệng lại có thể ngâm ra câu thơ khó tưởng tượng cỡ này.
Điều này khiến họ cảm nhận sâu sắc rằng câu tiếp theo nhất định rất kinh ngạc và vượt xa sức tưởng tượng của người thường.
“Bốn tiểu bảo bối kinh diễm thiên địa như vậy, thơ bọn họ sáng tác nhất định vô cùng khác người.”
"Câu đầu tiên của bài thơ này chỉ có ba chữ, nghe có vẻ bình thường, nhưng như người ta vẫn nói hậu tích bạc phát (tích lũy rồi phát tán dần), phía sau nhất định là một câu kinh tài tuyệt diễm!"
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới điều này.
Quả nhiên!
Khi Tuyền Hi giơ kiếm, ngâm ra câu thứ hai, toàn trường đều tỏ vẻ tán thưởng.
"Khúc hạng hướng thiên ca!" (cong cổ ca với trời)
Có người không nhịn được khen ngợi: "Câu thơ hay!"
Tuyền Hi lúc này cũng lên tiếng, cùng với câu thơ, trong nháy mắt thi triển ra trăm đạo kiếm chiêu.
"Bạch mao phù lục thủy!" (Lông trắng bơi nước xanh)
Mọi người trên khán đài không khỏi vỗ tay: "Hay! Câu thứ ba rất có ý cảnh!"
Không đợi hội trường yên tĩnh lại, Tuyền Ấu liền thi triển một kiếm chiêu như sấm rền gió cuốn, ngâm ra câu thứ tư.
"Hồng chưởng bát thanh ba!" (chân hồng quạt sóng xanh)
Xôn xao!
Câu này vừa ra, bầu không khí trong hội trường lập tức bị đẩy lên đỉnh điểm.
"Quả nhiên, không ngoài dự liệu, bài thơ này thật sự quá tuyệt vời !"
"Câu đầu tiên bình thường không có gì lạ, nhưng câu thứ hai quanh co, câu ba câu bốn đối xứng hoàn mỹ, âm luật hài hòa, quả thực là một tác phẩm của thiên nhân! "
"Không chỉ câu thơ kinh diễm, kiếm thuật của nhóm tiểu bảo bối cũng rất điêu luyện, thu phón có độ, rất có phong thái đại sư. phía sau nhất định có cao thủ tuyệt thế chỉ dạy bọn họ!"
"Ta dám cá rằng danh hiệu thiên hạ manh bảo lần này sẽ thuộc về bọn họ!"
...
Chỉ một vũ kiếm thi, đám Tuyền Châu đã hoàn toàn chinh phục toàn bộ khán giả.
Cho dù là người cao ngạo như Bách Hoa Tiên Tử, Nam Cung Ánh Nguyệt, hay ngang ngược như Minh Châu Tiên Tử, Đoạn Mộ Yên, cũng nhịn không được đều vỗ tay khen ngợi bọn họ.
"Lợi hại!"
"Nhìn bọn họ dễ thương như vậy, ta cảm thấy danh hiệu Thiên hạ manh bảo nên tặng cho bọn họ!"
Nghe nữ nhi nhà mình nói như vậy, Nam Cung Phá và Đoạn Thuần đều tỏ ra bất lực.
Đại hội manh bảo lần này chính là cơ hội trong tranh đấu âm thầm giữa bọn họ.
Dưới tình huống song phương có thực lực tương đương nhau, thi đấu giữa đám nhỏ đã thành một thủ đoạn để bọn họ chèn ép đối phương.
Không ngờ khi Nam Cung Ánh Nguyệt và Đoạn Mộ Yên sắp phân ra thắng bại, lại nửa đường xuất hiện nhóm tiểu bảo bối tứ bào thai, giành được tán thưởng của toàn trường.
Xem ra người thắng cuối cùng của đại hội lần này là ai, đã không còn phải mong chờ nữa.
Nam Cung Phá và ĐoạnThuần đều không khỏi thắc mắc:
“Đây là hài tử nhà ai, lại siêu nhiên như vậy?”
Bọn họ mơ hồ cảm thấy thân phận của đám Tuyền Châu là độc nhất vô nhị, nhưng bọn họ nhất thời khó mà đưa ra kết luận.
Uông Dương đợi đến khi bầu không khí toàn trường hơi lắng xuống một chút, mới lớn tiếng nói:
"Màn trình diễn của các tiểu bảo bối đã kết thúc, chúng ta xem đánh giá của bọn họ như thế nào!"
Vừa dứt lời, mười vị giám khảo đều giơ bảng tuyệt đối
“Cũng là điểm tuyệt đối!”
Vương Dương lại niết ra một đạo kim quang khác, chuẩn bị bắn lên không trung:
“Theo quy định, tiếp theo phải thống kê số llượng người xem ủng hộ tiểu bảo bối!”
Còn chưa kịp giơ tay, khán giả dưới đài đều giơ tay, lớn tiếng nói:
"Cái này còn cần thống kê sao? Chúng ta đều ủng hộ bốn tiểu khả ái này!"
"Đúng vậy! Bốn tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, ai nhìn không thích?"
"Không cần thống kê. Chỉ nhìn số người giơ tay thôi đã vượt xa hai vị tiên tử rồi, cần gì phải vẽ thêm chuyện!"
...
Thấy mọi người có mặt đều kích động như vậy, nhìn liếc qua mọi người đều thật sự giơ tay lên.
Uông Dương lớn tiếng nói: "Vậy được, danh hiệu 'Thiên hạ manh bảo' của đại hội lần này sẽ được trao cho bốn tiểu nữ hài đáng yêu này!"