Chương 471: Cường giả bí ẩn độc bộ thiên hạ!
"Xem ra chỉ có cha không gì không làm được của chúng ta mới cứu được Thanh Thạch Thành!"
Các tiểu nha đầu nói xong thì ôm chặt lấy đùi Lâm Hiên.
Chỉ cần nghe được chuyện đáng sợ, ôm lấy chân của cha thì sẽ không sợ.
Thậm chí Tuyền Ấu đã tưởng tượng cảnh Lâm Hiên uy vũ cứu vớt Thanh Thạch Thành.
Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều nhìn bốn tiểu khả ái, dùng tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng, lên tiếng an ủi:
"Các bảo bối đừng sợ, cha sẽ không trơ mắt nhìn mấy trăm vạn người chết đi như vậy."
Một ngọn núi giết chết mấy trăm vạn người, loại chuyện này đối với chúng nữ nhi thì quá kích thích, rung động.
Đương nhiên Lâm Hiên phải trấn an cảm xúc của các tiểu nha đầu trước, cho các nàng uống một viên thuốc an thần.
Quả nhiên.
Sau khi nghe Lâm Hiên nói như vậy, rõ ràng cảm xúc của các tiểu nha đầu bình phục rất nhiều.
" n ân ân, cha đã nói như vậy, như vậy thì chắc chắn không có vấn đề!"
Nhìn thấy Lâm Hiên một câu trấn an được mấy người Tuyền Châu, bọn người Triệu Nham Khánh không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Đối với năng lực chăm con của Lâm Hiên, bọn họ tán thưởng không thôi.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý với mấy người Tuyền Châu sẽ ra tay trợ giúp Thanh Thạch Thành, bọn người Triệu Nham Khánh mừng rỡ như điên.
Bọn họ đều nói thầm với mình, chỉ cần có Lâm Hiên ra tay, như vậy lần này Thanh Thạch Thành có thể hóa giải đại kiếp nạn!
Sau đó, Triệu Nham Khánh chủ động nói kỹ về nguy cơ của Thanh Thạch Thành cho Lâm Hiên nghe.
Hóa ra nguy cơ lần này xuất hiện chủ nếu là bởi vì hai cái gia tộc bên trong Thanh Thạch Thành.
Cổ võ thế gia Hứa gia!
Còn có Địch gia đã từng là cổ võ thế gia!
Trong Thanh Thạch Thành, thậm chí toàn bộ giới võ đạo khu vực bắc bộ Vô Lượng Thiên, Hứa gia và Địch gia có thể nói là nổi tiếng lâu đời.
Hai gia tộc bọn họ hầu như đều thống trị giới võ đạo khu vực bắc bộ Vô Lượng Thiên hơn bốn mươi lăm ngàn năm trước.
Nhưng một núi không thể chứa hai hổ.
Hai cái cổ võ thế gia khổng lồ như thế cùng chiếm cứ một khu vực, phân tranh lẫn nhau, chắc chắn không thiếu được mâu thuẫn.
Hơn sáu trăm năm trước.
Gia chủ Hứa gia và Địch gia vì giải quyết tranh chấp mà ký giấy sinh tử, công khai quyết chiến sinh tử.
Trận chiến đó, gia chủ Hứa gia thắng gia chủ Địch gia, đồng thời đánh thành trọng thương.
Sau khi trở về không bao lâu thì gia chủ Địch gia chết.
Mà những kẻ địch ngoài sáng trong tối của Địch gia thì thừa cơ điên cuồng thôn phệ gia nghiệp Địch gia, cướp đoạt địa bàn của bọn họ, gần như trong vòng một đêm thì đã xâm chiếm toàn bộ Địch gia.
Cũng trong đêm trước khi Địch gia sụp đổ, người của Địch gia dẫn theo nhi tử gia chủ Địch Vũ trốn ra khỏi Thanh Thạch Thành, từ đó bặt vô âm tín.
Ai cũng không ngờ được là ba ngày trước, Địch Vũ về!
Hơn nữa phía sau hắn còn có một tồn tại thần bí cực kỳ cường đại.
Tồn tại đó độc bộ thiên hạ.
Một tay nâng một tòa Thông Thiên Sơn cao trăm vạn trượng đi tới trên không Thanh Thạch Thành!
"Lần này Địch Vũ trở về, mục đích chủ yếu là rửa sạch nhục nhã, báo mối thù phụ thân bị giết sáu trăm năm trước."
"Đồng thời hắn còn hủy diệt Địch gia, quy tội cho Thanh Thạch Thành, còn nói vị đại năng phía sau hắn nâng một ngọn núi đặt ở trên không Thanh Thạch Thành."
"Hắn cho Hứa gia ba ngày, muốn bọn họ giao ra tuyệt học truyền thế Hứa gia, còn có thiên kiêu dòng dõi duy nhất của Hứa gia trong mấy vạn năm nay, nếu không thì sẽ dùng ngọn núi này đập nát cả tòa Thanh Thạch Thành!"
Triệu Nham Khánh nói đến đây, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt:
"Hôm nay chính là ngày cuối cùng. Tại hạ may mắn tìm được một mật đạo tiên tổ để lại trong nhà cổ mới dẫn theo gia quyến và thân hữu trốn thoát."
"Tại hạ vốn muốn đưa người thân đi xa một chút rồi trở lại trong thành đón người, nào biết được nửa đường gặp sơn phỉ, may mắn có Đế phu ra tay mới trốn được một mạng!"
Sau khi Lâm Hiên nghe xong, châm chọc nói: "Địch Vũ này giết trở về, sẽ không dễ dàng buông tha Hứa gia và người trong Thanh Thạch Thành."
"Hắn làm như thế chỉ là để thỏa mãn tâm lý biến thái tàn bạo của hắn thôi."
Triệu Nham Khánh gật gật đầu: "Đế phu nói rất đúng! Người này sắp xếp mai phục bên ngoài Thanh Thạch Thành chúng ta, tất cả người ra ngoài truyền tin tức đều bị hắn giết."
"Nhìn dáng vẻ của hắn là định giết mấy trăm vạn người trong Thanh Thạch Thành chôn theo phụ thân hắn."
Thư sinh Vương Văn Bạch ôm quyền nói: "Nhưng có Đế phu, Địch Vũ đừng đạt được ý muốn! Cường giả bí ẩn phía sau hắn cũng sẽ không được như ý!"
Hắn nói như vậy được mọi người tán đồng.
Tất cả mọi người tin tưởng chỉ cần Lâm Hiên ra tay thì chắc chắn có thể dời cự sơn đặt ở trên đỉnh đầu Thanh Thạch Thành đi, trả lại thái bình cho Thanh Thạch Thành!
" n ân ân! Chúng ta cũng nghĩ như vậy!"
"Cha, vậy chúng ta nhanh đi cứu người!"
Mắt thấy chuyện đã rõ, các tiểu nha đầu liên tục kéo Lâm Hiên, muốn hắn nhanh chóng xuất phát.
"Được, bây giờ chúng ta đi." Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng, ôm bốn tiểu nha đầu vào trong lòng.
Triệu Nham Khánh vội vàng tháo xe ngựa, ngồi trên lưng ngựa: "Đế phu, ta dẫn đường!"
Sau đó, hắn dẫn đường cho Lâm Hiên, một đường đi nhanh về Thanh Thạch Thành.
...
Thanh Thạch Thành.
Hứa gia.
Là cổ võ thế gia có được mấy vạn năm để uẩn, mặc dù mấy trăm năm qua có chút suy sụp.
Viện tử Hứa gia vẫn tráng lệ xa hoa.
Nhưng ngày hôm nay, toàn bộ Hứa gia bị bao phủ trong bầu không khí cực kì âm trầm tiêu điều.
Đưa mắt nhìn lại, trên cửa Hứa gia đại viện treo cờ tang thật dài.
Trong viện treo vải trắng khắp nơi, thoạt nhìn rất âm trầm.
"Cha!"
Một tiếng khóc thê lương từ trong đại sảnh truyền ra, khiến cho người nghe được tê cả da đầu.
Lúc này đại sảnh đã được bố trí thành linh đường.
Gia chủ Hứa gia Hứa Minh Thân và tất cả mọi người Hứa gia quỳ xuống đất, khóc rống không thôi.
Người chết chính là phụ thân Hứa Minh Thân Hứa Gia Hào.
Chương 472 Chương 472. Cường giả bí ẩn độc bộ thiên hạ! (2)
Ba ngày trước, Địch Vũ lần đầu tiên dẫn người tới Hứa gia, một chưởng đánh chết Hứa Gia Hào, đồng thời kêu người của Hứa gia nhắn cho Hứa Minh Thân đã đi ra ngoài.
Kêu Hứa Minh Thân trong vòng ba ngày giao ra công pháp truyền thế Hứa gia "Lăng Không Thánh Bộ", còn có con trai của Hứa Minh Thân Hứa Thiên.
Nếu không, cự sơn đặt ở trên đỉnh đầu Thanh Thạch Thành sẽ rơi xuống, ép trọn tòa thành thành bụi phấn!
Hôm nay Hứa Minh Thân về nhà một lần, nhìn thấy thi thể Hứa Gia Hào đã được trưng bày trong linh đường, chấn kinh buồn thương không thể kể xiết.
Sau khi dập đầu trước thi thể Hứa Gia Hào mấy cái, Hứa Minh Thân cực kỳ bi phẫn, cắn răng nói:
"Sáu trăm năm trước, hai nhà Hứa Địch luận võ, chính là tỷ thí công bằng, thắng ăn thua chịu!"
"Cho dù Địch gia thua thì Hứa gia chúng ta cũng không có bỏ đá xuống giếng hại bọn họ!"
"Nào ngờ được là sáu trăm năm sau, Địch Vũ lại phát rồ, gây họa tới Hứa gia chúng ta và tất cả mọi người trong Thanh Thạch Thành như thế!"
"Hứa Minh Thân ta cho dù chết cũng sẽ không giao 'Lăng Không Thánh Bộ' cho hắn! Chớ nói chi là con của ta!"
Nghĩ đến Địch Vũ ngay cả con trai mình cũng muốn bắt, Hứa Minh Thân cảm thấy lưng lạnh lẽo.
Hắn biết, với tính cách Địch Vũ, một khi có được Hứa Thiên có Hoang Huyết Thánh Thể vạn năm khó gặp thì sẽ làm ra những chuyện kinh khủng người thường khó có thể tưởng tượng được.
Đệ đệ Hứa Minh Thân Hứa Minh Hạo tiến lên phía trước nói:
"Đại ca, thần công và chất nhi không thể giao cho Địch Vũ, nhưng bây giờ sau lưng của hắn có đại năng thần bí trợ trận, lại đặt một ngọn núi trên không Thanh Thạch Thành chúng ta."
"Bây giờ cả tòa thành đều nằm trong tay của bọn họ, chúng ta lấy cái gì chống cự bọn họ?"
Hứa Minh Thân nghe vậy không khỏi đau lòng: "Nếu bởi vì Hứa Minh Thân ta mà khiến cho bách tính toàn thành gặp nạn, ta chính là tội nhân thiên cổ của Thanh Thạch Thành!"
Hít sâu một hơi, hắn cắn răng nói:
"Nhưng mà cho dù như thế nào thì ta cũng không thể đồng ý với điều kiện của hắn!"
"Cùng lắm thì đến lúc đó, ta nghĩ cách quần nhau với hắn, để hắn thả bách tính toàn thành!"
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía toà cự sơn che khuất bầu trời trên trời.
Dù thân là đệ nhất cao thủ võ đạo Thanh Thạch Thành, gia chủ cổ võ thế gia, nhưng khi đối mặt với toà cự sơn này thì hắn vẫn cảm thấy bất lực.
Đáng chết, rốt cuộc là vị đại năng kinh thế nào dời ngọn núi lớn này tới đặt ở trên cao vạn trượng?
Hứa Minh Thân thở dài một hơi, chỉ hi vọng đối phương có lòng thương hại, buông tha cho ngàn vạn bách tính trong Thanh Thạch Thành.
Nếu không, hôm nay Thanh Thạch Thành sẽ trở thành huyết hải nhân gian!
Mà đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ phách lối vang lên:
"Sắp chết đến nơi, Hứa gia các ngươi còn có tâm tư làm tang sự?"
"Ta thấy các ngươi làm tang sự cho mình luôn thì tốt hơn!"
Bành! ! !
Một đạo khí lãng cường hoành đụng nát đại môn Hứa gia.
Ánh mắt bọn người Hứa Minh Thân run lên.
Nghiêng đầu lại thì thấy một nam tử trung niên mặc huyết y dẫn theo mười mấy tùy tùng, khí thế hùng hổ đi vào.
Hứa Minh Hạo và người của Hứa gia nhìn thấy huyết y nam tử thì đều lộ ra vẻ hoảng sợ căm hận.
Hứa Minh Hạo vội vàng chỉ vào hắn nói: "Đại ca, người này chính là Địch Vũ!"
Sau khi hắn nói xong, trong đại viện Hứa gia sát khí ngút trời, bốn năm trăm đệ tử Hứa gia lao ra.
Bọn họ đều là tu vi Thần Phách Cảnh trở lên, ngăn trước mặt bọn người Địch Vũ, khí thế bức người.
Nhưng Địch Vũ đối mặt chiến trận này thì càng khinh thường hơn: "Một đám gà đất chó sành, không muốn chết thì mau cút đi!"
Hứa Minh Thân khẽ cắn môi, khua tay nói: "Tránh hết ra!"
Thông Thiên Sơn đặt ở trên đỉnh đầu Thanh Thạch Thành đại biểu cho quyền uy và áp bách tuyệt đối.
Phàm là người trong võ đạo đều có thể nhìn ra, có thể khiến cho Thông Thiên Sơn to lớn như vậy lơ lửng trên cao vạn trượng thì cần năng lực lớn như thế nào.
Dựa theo Hứa Minh Thân phán đoán, vị đại năng sau lưng Địch Vũ rất có thể là trên Đế Cảnh!
Nói là cảnh giới Chuẩn Thánh cũng không chút khoa trương!
Thực lực này đối với hắn mà nói thì đúng là đáng sợ!
Phải biết thân là gia chủ Hứa gia, trước mắt tu vi hắn cũng mới bước vào cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ.
So với vị đại năng thần bí sau lưng Địch Vũ thì theo không kịp.
Cho nên giờ phút này, Hứa Minh Thân cảm thấy vẫn nên khắc chế bản thân thì tốt hơn.
"Không ngờ được là đã từng là võ đạo bá chủ mà lại sẽ nghèo túng đến tình trạng như thế."
"Ta rất hoài nghi lúc trước Địch gia chúng ta trúng âm mưu quỷ kế của các ngươi mới thua!"
Địch Vũ dẫn người nghênh ngang đi vào phòng khách, trong giọng nói không thiếu châm chọc và khinh bỉ.
Sau khi tiến vào phòng khách.
Địch Vũ bắt chéo chân ngồi ở trong đại sảnh, hoàn toàn không có kính ý với người chết Hứa Gia Hào.
Hứa Minh Thân cố nén giận dữ nói: "Địch tiền bối, hai nhà Hứa Địch tranh đấu là chuyện của tổ tiên, ngươi có oán khí lớn hơn nữa cũng không thể giận lây sang vãn bối hậu sinh chúng ta."
"Càng không nên tính sổ với người trong Thanh Thạch Thành, không quan tâm tính mạng của bọn họ!"
"Hừ!" Địch Vũ nghe vậy mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.
"Địch gia chúng ta muốn thanh toán, phàm là người trong Thanh Thạch Thành, một người cũng chạy không thoát!"
"Hôm nay ta đến không phải là giảng đạo lý với ngươi mà là cho ngươi biết, còn một canh giờ nữa là đến hạn, Hứa gia nhất định phải giao ra 'Lăng Không Thánh Bộ' và con của ngươi!"
Hứa Minh Thân nắm chặt nắm đấm nói: "Nếu như ta không cho thì sao?"
Ba ngày trước, hắn dẫn theo nhi tử tiến về Tiểu Lôi m Tự Thanh Thạch Thành thắp hương cầu phúc.
Khi thấy trên không Thanh Thạch Thành bỗng nhiên xuất hiện một tòa thông thiên cự sơn.
Hắn dự cảm không ổn, vì phòng ngừa bất trắc nên để nhi tử ở Tiểu Lôi m Tự, để chủ trì phương trượng chăm sóc thay.
Bây giờ thấy Địch Vũ hùng hổ dọa người như thế, hắn càng không thể giao con của mình ra.
"Không cho?" Địch Vũ lộ ra vẻ mặt cực kỳ dữ tợn: "Vậy tất cả các ngươi đừng hòng sống tốt!"
Trước khi giết trở lại Thanh Thạch Thành, hắn đã nghĩ kỹ biện pháp đối phó Hứa gia.
Chương 473 Chương 473. Một đám kiến cỏ dám chủ động đưa tới cửa!
Đầu tiên là cưỡng đoạt công pháp truyền thế Hứa gia "Lăng Không Thánh Bộ", nhổ căn cơ của Hứa gia.
Còn nữa, hắn đã nghe nói nhi tử Hứa Minh Thân Hứa Thiên có thể chất siêu phàm mười vạn năm khó gặp một lần, Hoang Huyết Thánh Thể.
Loại thể chất này cực kỳ hữu dụng với núi dựa lớn phía sau hắn.
Cho nên, hắn còn cưỡng đoạt Hứa Thiên, hiến cho vị sau lưng hắn.
Đồng thời cũng cắt đứt tương lai Hứa gia, để bọn họ không thể dựa vào Hứa Thiên khôi phục huy hoàng của ngày xưa.
Hơn nữa cho Hứa gia ba ngày là vì hưởng thụ sự sợ hãi của bọn họ và người trong Thanh Thạch Thành.
Mà xét thấy chỗ dựa mạnh mẽ sau lưng của hắn, hắn cảm thấy kế hoạch của mình sẽ thành công.
Đợi đến kế hoạch thành công.
Hắn sẽ không chút thương hại, mời vị sau lưng hắn ném Thông Thiên Sơn xuống, đập nát Thanh Thạch Thành!
Cho nên, Địch Vũ cực kỳ phách lối đứng lên, một cước đá về phía quan tài Hứa Gia Hào.
Ầm ầm ~
Quan tài bị đá lật, thi thể Hứa Gia Hào lăn xuống đất, đám người Hứa gia chấn kinh.
Rất nhanh, người của Hứa gia đều cực kỳ phẫn nộ.
Hứa Minh Thân hai mắt đỏ như máu, giống mãnh thú nổi điên:
"Phụ thân ta đã chết, ngươi còn làm nhục thi cốt hắn như thế!"
"Địch Vũ, tên khốn kiếp ngươi khinh người quá đáng!"
Hắn điên cuồng điều động chân nguyên, liều mạng thả ra uy áp cảnh giới Tôn Giả.
Giẫm "Lăng Không Thánh Bộ", trong chớp mắt vọt tới trước mặt Địch Vũ, đánh ra một chưởng.
"Bộ pháp thật nhanh, không hổ là thần công Thiên giai thượng phẩm!" Địch Vũ cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc ta đã đề phòng trước!"
"Thập Tự Kiếm Quyết!"
Hắn lấy bảo kiếm tùy thân ra nhanh như thiểm điện, cực kỳ bá đạo bổ ra một kiếm.
Phốc phốc!
Sau tiếng vang, trong nháy mắt vai trái Hứa Minh Thân bị chém đứt, máu chảy ồ ạt.
Địch Vũ một cước đá Hứa Minh Thân ngã xuống đất, một cước giẫm lên trên cổ của hắn, nói:
"Ta biết các ngươi giấu công pháp và đứa nhỏ đi, nhưng ta có kiên nhẫn chờ."
"Còn có một canh giờ, tự các ngươi xử lý đi! Ha ha ha!"
Nhìn thấy Địch Vũ phách lối, dáng vẻ như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, người của Hứa gia hận đến muốn ăn sống nuốt tươi hắn.
Nhưng tình huống bây giờ, người của Hứa gia bị áp chế quá ác!
Hoàn toàn không có sức phản kháng!
Gia chủ Hứa gia, đánh đơn không phải là đối thủ của Địch Vũ.
Mà cả tòa Thanh Thạch Thành lại bị vị đại năng phía sau Địch Vũ uy hiếp.
Bây giờ Hứa gia chính là thịt cá trên thớt gỗ a!
Cố nén hận ý, Hứa Minh Thân cầu xin: "Địch tiền bối, ta giao công pháp cho ngươi, xin ngươi thu tay lại đi!"
"Ồ?" Địch Vũ đảo mắt một vòng: "Ngươi cho ta xem trước một chút xem có phải là thật hay không, nếu như ngươi không có gạt ta, ta có thể suy nghĩ một chút."
Nói đến đây, Hứa Minh Thân chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, khẽ cắn môi giao công pháp "Lăng Không Thánh Bộ" ra.
Địch Vũ cầm lấy công pháp, cẩn thận xem một hồi, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Với thiên phú của hắn và cảnh giới Tôn Giả trung kỳ, đương nhiên có thể nhìn ra công pháp là thật hay giả.
Hơn nữa chỉ nhìn một lần, hắn đã đại khái nắm giữ tinh túy của môn công pháp này.
"Có môn công pháp này hộ thể, cho dù về sau có người giúp Thanh Thạch Thành báo thù thì cũng không làm gì được ta!"
"Tiếp theo chính là nghĩ cách bắt được nhi tử Hứa Minh Thân Hứa Thiên, một khi hiến hắn cho chủ thượng, chắc chắn có thể giúp tu vi chủ thượng tăng vọt một mảng lớn."
"Đến lúc đó, kẻ địch của Địch gia, ta muốn giết ai thì giết!"
Địch Vũ nghĩ tới những thứ này, suýt chút cười ra tiếng.
Lúc này Hứa Minh Thân hỏi: "Địch tiền bối, hẳn là ngươi nhìn ra ta không có lừa ngươi, cho nên hãy buông tay đi!"
Địch Vũ giảo hoạt cười một tiếng: "Ngươi ngay cả công pháp truyền thế Hứa gia đều có thể lấy ra, chắc giao nhi tử cho ta cũng không có vấn đề gì lớn chứ?"
"Ngươi..." Hứa Minh Thân thấy Địch Vũ mặt dày vô sỉ như thế, không khỏi tức giận đến thổ huyết.
Mà người của Hứa gia thấy thế thì nhao nhao lộ ra vẻ bi ai vô hạn.
Hôm nay Hứa gia bị Địch Vũ cắn chặt không nhả, đúng là không có hi vọng xoay người!
"A? Các ngươi xem, đó là cái gì? !"
Ngay lúc người của Hứa gia bi phẫn muốn chết, các đệ tử Hứa gia đứng ở ngoài cửa nhao nhao kinh hô.
Bọn người Hứa Minh Hạo vội vàng xông tới cửa, sau đó thấy bên trong bầu trời xa xăm có mấy ngàn đạo bạch quang phóng tới đỉnh Thông Thiên Sơn.
Địch Vũ ngưng thần nhìn một hồi, phát hiện đó chính là quang ảnh do mấy ngàn cường giả võ đạo hình thành.
"Hừ, một bầy kiến hôi dám chủ động đưa tới cửa, các ngươi chết như thế nào cũng không biết!"
Địch Vũ đoán những cường giả võ đạo này nhìn thấy Thông Thiên Sơn trên không Thanh Thạch Thành nên mới tới.
Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy lo lắng.
Nhiều người như thế nào đi nữa thì trong mắt hắn cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.
Đối mặt vị trên đỉnh núi, bọn họ chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi!
... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Thông Thiên Sơn, lơ lửng trên cao vạn trượng.
Núi cao xuyên thẳng cửu tiêu, cao không thấy đỉnh.
Mà trong tầng mây dày đặc ở độ cao năm vạn dặm là đỉnh núi.
Lúc này, mặt trời chiếu rọi rực rỡ, cương phong vờn quanh.
Một bóng người màu đen ngồi một mình ở trên đỉnh Thông Thiên Sơn.
Khí thế bá tuyệt thiên hạ, giống như chúng sinh đều là sâu kiến dưới chân hắn.
Hắn tên là Trữ Da Luật, chính là người một tay giơ Thông Thiên Sơn, đi tới trên không Thanh Thạch Thành!
"Lại có sâu kiến đến quấy nhiễu!"
Cảm nhận được nơi xa có khí tức bàng bạc đến gần, Trữ Da Luật không có mở mắt ra, chỉ nở một nụ cười khinh thường.
Rất nhanh.
Mấy ngàn đạo bạch quang xông vào tầng mây, lơ lửng trước đỉnh núi.
Vô Lượng Thiên Quang Minh Giáo, Kỳ Lân Sơn Trang, Phong Lôi Tông, Kim Dương Tông, Huyền Hỏa Tông, mấy chục đại tông môn, tổng cộng tám ngàn tu sĩ Thần Phách Cảnh trở lên đồng thời xuất hiện trước mặt Trữ Da Luật.
Có năm người dẫn đầu.
Chương 474 Chương 474. inh Thần Thần Kiếm? Không ra gì!
Theo thứ tự là giáo chủ Quang Minh Giáo Tào Hoa, trang chủ Kỳ Lân Sơn Trang Lý Hoài Phong, tông chủ Phong Lôi Tông Từ Thái, tông chủ Kim Dương Tông Thương Tông Thiên và tông chủ Huyền Hỏa Tông Bách Lý Nghị.
Trong năm người này, Thương Tông Thiên và Bách Lý Nghị mạnh nhất, đều có tu vi Chuẩn Đế Cảnh.
Mà Tào Hoa, Lý Hoài Phong, Từ Thái xếp thứ hai, là tu vi Tôn Giả đỉnh phong.
Thủ hạ của năm người bọn họ có tổng cộng chín trăm tu sĩ Tôn Giả Cảnh, có thể nói thực lực khổng lồ, khí thế bàng bạc.
Nhưng mà đối mặt với một thế lực khổng lồ như thế.
Trữ Da Luật vẫn bất động, thần thái tự nhiên.
Tình cảnh này khiến cho trong lòng bọn người Thương Tông Thiên, Bách Lý Nghị âm thầm sợ hãi thán phục, không có dám khinh thị Trữ Da Luật.
Thương Tông Thiên là người lớn tuổi nhất ở đây, cũng là người có tư lịch già nhất, thế là tiến lên phía trước nói:
"Vị đạo hữu này, tại sao đem một tòa núi lớn như thế ép trên bầu trời Thanh Thạch Thành?"
Hắn và bọn người Bách Lý Nghị vốn định đi tham dự đồ quỷ đại hội.
Vừa lúc đi ngang qua Thanh Thạch Thành, thấy được có một tòa thông thiên cự sơn ép trên bầu trời Thanh Thạch Thành.
Bởi vì bên trong Thanh Thạch Thành có rất nhiều thân bằng hảo hữu của những tông môn này cho nên bọn người Thương Tông Thiên dẫn theo thủ hạ đến đây hỏi thăm.
Bọn họ biết có thể làm cho cự sơn như thế lơ lửng trên không trung cao vạn trượng thì năng lực tuyệt đối không thua kém Đế Cảnh.
Cho nên dù là Thương Tông Thiên thì giọng điệu cũng có chút ôn hòa cung kính.
Trữ Da Luật vẫn nhắm hai mắt, lạnh lùng nói:
"Chuyện này không có liên quan gì tới các ngươi, không muốn chết thì nhanh cút đi!"
"Làm càn!"
Sau lưng Thương Tông Thiên, đại trưởng lão Kim Dương Tông nghe vậy giận tiến lên phía trước.
"Tông chủ chúng ta rất có địa vị ở Vô Lượng Thiên, hắn lễ phép hỏi thăm ngươi, ngươi lại dám nói năng lỗ mãng như thế..."
Bành!
Hắn còn chưa dứt lời thì có một đạo quang ảnh huyền diệu từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người hắn, trong chớp mắt đánh hắn nổ thành một đám sương máu.
Tê ~
Một màn này, ngay cả Thương Tông Thiên và Bách Lý Nghị đều cả kinh hít vào một hơi khí lạnh.
"Ra tay thật nhanh!"
"Lực lượng này rất mạnh a!"
Mọi người đều biết, đại trưởng lão Kim Dương Tông chính là Tôn Giả đỉnh phong.
Ngay cả hắn mà cũng bị đánh thành sương máu trong nháy mắt, mà Trữ Da Luật cũng không có mở mắt ra nhìn một chút.
Như vậy đủ để chứng minh thực lực Trữ Da Luật mạnh đến đáng sợ!
Nhưng mà mắt thấy đại trưởng lão bản tông bị giết, Thương Tông Thiên tức giận:
"Bản tọa có lòng tốt nói chuyện với ngươi mà ngươi lại giết người không chớp mắt, vậy thì đừng trách bản tọa xuất thủ vô tình!"
Một đạo hỏa khí vô cùng nóng bỏng từ trong cơ thể hắn dâng trào ra, hóa thành một đoàn hỏa vân kinh khủng trên chín tầng mây.
Trong nháy mắt.
Hỏa vân chia ra làm mười, biến thành mười cái mặt trời màu vàng kim bốc lên ánh lửa hừng hực.
Mà lúc này, nhiệt độ trong phạm vi trăm dặm trên bầu trời đột nhiên tăng mấy chục độ.
Có chút người tu vi thấp bị nhiệt độ cao làm cho choáng đầu hoa mắt, hoảng sợ khó có thể bình tĩnh.
"Thập Luân Kim Dương, Thần Quang Phổ Chiếu!"
"Không hổ là bí pháp của Kim Dương Tông, đúng là kinh khủng!"
Dưới sóng lửa khủng bố như thế, hơn tám ngàn người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ kính sợ.
"Kim Dương Kình!"
Lúc này Thương Tông Thiên bạo rống một tiếng.
Song quyền dẫn mười vòng Kim Dương hỏa khí hóa thành hỏa long lớn ánh lửa phần phật.
Trong chớp mắt hắn đã bay vọt vạn trượng, đi tới đỉnh Thông Thiên Sơn.
Song quyền hóa thành hỏa long gào thét chấn thiên, ầm ầm đánh thẳng tới Trữ Da Luật.
"Hừ!"
Lúc này Trữ Da Luật cũng mở hai mắt ra, tay phải chỉ thiên, một thanh phi kiếm màu tím dài hơn một trượng xuất hiện trong tay hắn.
"Chém!"
Ầm ầm!
Bầu trời đột nhiên biến sắc, ức vạn đạo lôi quang bỗng nhiên xuất hiện xung quanh tử kiếm.
Theo một kiếm đánh xuống, lôi quang bạo liệt, chém vỡ hỏa long do song quyền của Thương Tông Thiên hóa thành!
Hơn nữa không chỉ như thế.
Kiếm khí cường hoành tung hoành mười vạn dặm, thổi tan mây trên bầu trời, nghiền nát mười vòng Kim Dương!
"Thương tông chủ cẩn thận!"
Nhìn thấy tình thế không ổn, Bách Lý Nghị lập tức thôi động hộ thể huyền công, ra sức xông về phía Thương Tông Thiên.
Ầm ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn.
Hai người bị kiếm khí còn sót lại chấn động đến toàn thân rung mạnh, trong chớp mắt lui lại vạn trượng!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều chấn kinh run rẩy.
"Một kiếm đánh lui hai đại Chuẩn Đế Cảnh, người này mạnh đến không hợp thói thường a!"
Mà bên trong Thanh Thạch Thành, Địch Vũ đứng ở đại viện Hứa gia thấy cảnh này thì cuồng tiếu không thôi.
"Chỉ là hai Chuẩn Đế Cảnh mà dám khiêu khích, chủ thượng không có một kiếm chặt đứt các ngươi là các ngươi may mắn!"
Chủ thượng!
Đám người Hứa gia nghe được xưng hô thế này thì sợ đến mặt xám như tro.
Bởi vì mây bị thổi tan, bọn họ cũng thấy được cảnh Trữ Da Luật đánh lui hai đại Chuẩn Đế Cảnh.
Một màn này có thể nói là giống một cây đinh lớn đâm mạnh vào trong lòng của tất cả bọn họ.
"Khó trách Địch Vũ lớn lối như thế, người sau lưng của hắn quá mạnh!"
"Phóng nhãn toàn bộ Vô Lượng Thiên, ngoại trừ Vô Lượng Đại Đế ra thì sợ là không có người nào có thể ngăn cản người này a!"
Trong lúc nhất thời bọn người Hứa Minh Thân, Hứa Minh Hạo lòng như tro nguội.
Thông Thiên Sơn chi đỉnh.
Trữ Da Luật lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người: "Cho các ngươi cơ hội đi, đáng tiếc các ngươi mắt mù không biết trân trọng."
"Nếu như thế thì đừng đi nữa, chết ở chỗ này đi!"
Bọn người Thương Tông Thiên nghe vậy trong nháy mắt sắc mặt tái đi.
Bọn họ không nghi ngờ Trữ Da Luật không có năng lực miểu sát mấy người đó.
Hô!
Lúc này, hai tay Trữ Da Luật đánh ra một cái ấn quyết màu trắng huyền diệu.
Trong chốc lát thiên địa biến sắc, phạm vi mười vạn dặm hóa thành tinh không.
Mà chính giữa phiến tinh không này.
Chương 475 Chương 475. Tinh Thần Thần Kiếm? Không ra gì! (2)
Ức vạn sao trời hợp thành một thanh thần kiếm khổng lồ, trôi nổi dưới cửu tiêu.
Dưới ánh sáng của thanh thần kiếm này, cho dù là Chuẩn Đế Cảnh Thương Tông Thiên và Bách Lý Nghị cũng cảm thấy mình nhỏ bé như kiến, ngay cả hít thở cũng khó khăn!
Lúc này, một giọng nói tràn ngập từ tính vang lên, khiến cho mọi người cảm thấy như gió xuân thổi vào mặt.
"Thái Nhất Thánh Ý Quyết có thể dẫn ức vạn tinh thần, mượn Tinh Thần chi lực trong vũ trụ mênh mông đúc thành thần kiếm."
"Đáng tiếc, công pháp này bị Thái Nhất Thiên Đế vứt bỏ, không ra gì."
"Không ngờ được là lại bị Thái Cổ Thần Đình các ngươi xem như công pháp truyền thế, dùng để làm mưa làm gió ở nhân gian!"
Lâm Hiên ôm bốn tiểu bảo bối khoan thai xuất hiện ở trước đám người Thương Tông Thiên.
Áo trắng phần phật, thanh thoát như tiên.
Không chờ mọi người kịp phản ứng, hắn khẽ phẩy ống tay áo, vung ra một đạo bạch quang đánh tới Tinh Thần Thần Kiếm.
Bành! !
Thần kiếm khiến cho mấy người Thương Tông Thiên sợ mất mật bị Lâm Hiên tiện tay vung lên đánh nổ thành bột mịn!
... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
"Trời, thần kiếm khủng bố như thế lại bị nghiền nát trong nháy mắt!"
"Vị công tử áo trắng này thần uy ngập trời, chắc chắn là đại nhân vật!"
"Không ngờ được là một tòa Thanh Thạch Thành nho nhỏ lại hấp dẫn người mạnh như thế liên tục xuất hiện!"
"Nhìn thấy cường giả như thế này mới biết chúng ta nhỏ bé như thế nào!"
...
Lâm Hiên hơi vung tay, khiến cho Thương Tông Thiên, Bách Lý Nghị và hơn tám ngàn người cả kinh toàn thân khẽ run lên.
Lúc này, bọn họ kích động đến không còn kịp suy tư nữa, rốt cuộc Lâm Hiên có thân phận như thế nào.
Hơn nữa không chỉ những người này, ngay cả Trữ Da Luật đều lộ ra mấy phần kiêng kị.
Lâm Hiên xuất hiện, mang đến xung kích cực lớn cho hắn.
Đầu tiên là Lâm Hiên vung tay lên thì nghiền nát Tinh Thần Thần Kiếm, phá giải "Thái Nhất Thánh Ý Quyết", đây là chuyện Trữ Da Luật hoàn toàn không ngờ được.
Tiếp theo, Lâm Hiên nói toạt ra nội tình của "Thái Nhất Thánh Ý Quyết", đồng thời thái độ cực kỳ khinh miệt, chuyện này khiến Trữ Da Luật cảm thấy có chút không ổn.
Về phần bọn người Địch Vũ bên dưới thì bị Lâm Hiên làm cho giật mình nuốt nước bọt một cái.
Địch Vũ có dự cảm mãnh liệt là Lâm Hiên xuất hiện sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho Trữ Da Luật.
Nhưng mà nghĩ lại, Địch Vũ lại lộ ra vẻ kiên định.
"Chủ thượng là đại nhân vật kinh thiên tới từ Thái Cổ Thần Đình, thực lực của hắn cao thâm mạt trắc, chắc chắn có biện pháp đối phó bạch y nam tử đó!"
Bởi vì khoảng cách quá xa, Địch Vũ không thể nhìn rõ tướng mạo Lâm Hiên, chỉ có thể nhìn thấy dáng người.
Nhưng mà hắn cảm thấy cho dù Lâm Hiên có lai lịch ra sao thì đều không phải là đối thủ của Trữ Da Luật!
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập từ cổng truyền đến.
Triệu Nham Khánh cưỡi ngựa đi vào cửa Hứa gia, xuống ngựa bước nhanh đến.
Nhìn thấy người của Hứa gia đều ở đây, Triệu Nham Khánh mới thở phào nhẹ nhõm nói:
"Quá tốt rồi, may mắn tới kịp!"
Hắn và huynh đệ Hứa Minh Thân thường xuyên qua lại, có giao tình không cạn.
Nhưng bởi vì Địch Vũ, ba ngày nay hắn vẫn luôn không dám đến gần Hứa gia.
Lần này bởi vì có Lâm Hiên ra tay trợ giúp hắn mới dám cả gan đi vào Hứa gia, nói tin tức tốt Lâm Hiên đến cho bọn họ.
Hứa Minh Thân và Hứa Minh Hạo nhao nhao lộ ra vẻ giật mình: "Triệu thành chủ, sao ngươi lại tới đây?"
Bọn họ nghĩ thầm, Triệu Nham Khánh to gan như vậy, dám một người một ngựa đi tới Hứa gia vào lúc này.
Triệu Nham Khánh ôm quyền nhìn lên bầu trời nói ra:
"Ta tới nói cho các ngươi biết, Đế phu nghe nói Thanh Thạch Thành chúng ta gặp nguy cơ, lập tức đến xuất thủ tương trợ!"
"Đế phu thần uy ngập trời, có hắn, kiếp nạn sẽ được giải quyết!"
Lúc nói chuyện, trên mặt Triệu Nham Khánh tràn đầy tự tin bình tĩnh, hoàn toàn không coi bọn người Địch Vũ ra gì.
Mà hắn nói như vậy, cho dù là người của Hứa gia hay là Địch Vũ đều không bình tĩnh nổi.
"Đế phu! Hóa ra nam tử áo trắng chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
"Đế phu thần uy cái thế, nếu hắn đã tới, như vậy thì đúng là có thể hóa giải kiếp nạn này!"
"Cám ơn trời đất, để Thanh Thạch Thành chúng ta gặp được Đế phu!"
...
Trong lúc nhất thời, áp lực bao phủ trên không Hứa gia đại viện bị quét sạch sành sanh.
Tất cả mọi người Hứa gia không còn hoảng sợ nữa mà thay vào đó là mừng rỡ khi sống sót sau tai nạn.
Mà Địch Vũ thì không khỏi nhíu chặt lông mày.
"Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu, chuyện này không dễ làm!"
...
Thông Thiên Sơn chi đỉnh.
Trải qua choáng váng ngắn ngủi, Thương Tông Thiên và đại lão giới võ đạo cũng đoán được thân phận của Lâm Hiên.
Thương Tông Thiên và Bách Lý Nghị vội vàng tiến lên hành lễ: "Các hạ hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu?"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Thương Tông Thiên và Bách Lý Nghị với hơn tám ngàn người thấy thế thì nhao nhao lộ ra vẻ kính sợ.
Không hổ là phu quân của Huyền Băng Nữ Đế danh vang thiên hạ, đúng là khiến cho người ta muốn không nhận ra cũng khó khăn a!
Sau đó đám người vội vàng tiến lên hành đại lễ, đồng thời nói ra tên của mình.
Lâm Hiên đáp lễ, sau đó đưa mắt nhìn Trữ Da Luật.
Lúc này ánh mắt Trữ Da Luật xuất hiện vẻ cảnh giác hiếm thấy, ngữ khí cũng trở nên hơi cung kính:
"Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu các hạ!"
Bọn người Thương Tông Thiên có chút giật mình, không ngờ được là vừa rồi Trữ Da Luật vô cùng kiệt ngạo lại khách sáo như vậy.
Phải biết trong mắt đám người Thương Tông Thiên.
Người của Thái Cổ Thần Đình là tồn tại cao hơn một đẳng cấp.
Ngay cả tồn tại này cũng trở nên cung kính trước mặt Lâm Hiên.
Có thể tưởng tượng vừa rồi cử chỉ lời nói của Lâm Hiên tạo thành áp lực lớn như thế nào cho Trữ Da Luật.
Dừng một chút, Trữ Da Luật hỏi: "Vừa rồi Đế phu nhìn một cái là nhận ra được tuyệt học của Thái Cổ Thần Đình chúng ta, hẳn là Đế phu đã nhìn thấy Hoàng tử Phong Vô Trần của Thần Đình chúng ta?"