Mà câu quan trọng nhất trong bài văn tế là câu Đông Hoàng Tử U cảm tạ các vị thần đã trợ giúp Bắc Huyền Thiên hóa giải đại kiếp nạn do Yêu tộc ở Huyết Vương Tinh mang đến.
"Mở ra dòng sông thời không dài mười triệu dặm, thể hiển uy phong của thần linh!"
"Bắc Huyền Thiên ta được thần linh phù hộ, phụng thừa thiên vận, thật là may thay!"
Đông Hoàng Tử U đọc xong tế văn rồi dâng hương đưa lên chủ tế đàn.
Nàng xoay người lại, bàn tay ngọc vung lên.
Năm mươi vạn người của đội danh dự tế thiên trên quảng trường lập tức bắt đầu nghi thức biểu diễn, biểu đạt sự kính trọng và biết ơn đối với trời cao, lại biểu đạt nguyện vọng của dân chúng Bắc Huyền Thiên về một cuộc sống tốt đẹp.
Đợi nghi thức biểu diễn chấm dứt, đại điển tế thiên lần này tuyên cáo chấm dứt.
Khi Đông Hoàng Tử U trở lại bên cạnh Lâm Hiên và mấy tiểu bảo bối, Nhược Ảnh đột nhiên xuất hiện.
"Bệ hạ, ta đã truyền tin tức về đại hội võ đạo khắp võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên!"
Nhược Ảnh lộ vẻ mặt cung kính.
"Ừm." Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu.
Lần này khi triệu tập võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên đến trợ giúp Bắc Huyền Thiên, Đông Hoàng Tử U phát hiện ra võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên tồn tại vấn đề rất lớn.
Vấn đề này chính là võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên đều tự mình chiến đấu, chia ra năm bè bảy mảng.
Vào thời điểm mấu chốt, bọn họ cũng không thể phát huy ra được thực lực vốn có, trái lại còn âm thầm cản trở lẫn nhau, ảnh hưởng đến thế cục tổng thể.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy, tuy rằng lần này may mắn không bị tổn thất quá lớn.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, khó tránh khỏi việc xuất hiện vấn đề lớn.
Vì thế nàng quyết định, trước tiên tổ chức cho võ đạo giới ở Động Nguyên Thiên một đại hội, mượn việc này kết nối bọn họ thành một sợi dây thừng.
Để nó có thể phát huy tác dụng vốn có vào thời khắc mấu chốt, mà còn làm cho Động Nguyên Thiên càng ổn định và hài hòa hơn.
Liếc nhìn mấy nàng Tuyền Châu, nàng cười hỏi: "Mấy bảo bối, mẫu thân muốn đi Động Nguyên Thiên, các ngươi muốn đi chơi cùng hay không?"
Một dịp như đại hội võ đạo này rất thích hợp để cho mấy tiểu nha đầu đi mở mang tầm mắt.
Hơn nữa, sau khi đại chiến chấm dứt, Đông Hoàng Tử U cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho mấy hài tử của mình.
"Muốn!"
Mấy nàng Tuyền Châu vừa nghe đến việc được đi Động Nguyên Thiên, ánh mắt lập tức sáng lên, có vẻ rất hưng phấn.
"Vậy chúng ta đi thôi." Đông Hoàng Tử U liếc nhìn Lâm Hiên một cái.
"Được." Lâm Hiên bình tĩnh gật đầu, sau đó cùng nàng mang theo mấy tiểu bảo bối đi lên Huyền Băng Ngọc Liễn.
Tại Động Nguyên Thiên, Phong Thanh Tông.
Tông môn này nằm ở núi Phong Thanh, phía Nam Động Nguyên Thiên.
Nhìn bên ngoài, kiến trúc rộng lớn, trông rất có khí chất.
Nhưng nếu nhìn gần thì từ tấm bia đá của tông môn đến đại điện rộng lớn của tông môn, toàn bộ kiến trúc đều vô cùng cũ kỹ, như thể không hề được quét dọn bao giờ.
Mà bên trong kiến trúc to lớn như vậy, có vô số đệ tử, so với kiến trúc rộng lớn này trông lại càng đối lập.
Nếu như có nhân sĩ thâm niên của Võ Đạo Giới ở đây chắc hẳn vừa nhìn đã có thể nhận ra được tông môn này từng vẻ vang thế nào, và hiện tại đã suy sụp tiêu điều nhường nào.
Cũng may hôm nay tông môn treo đầy vải lụa đỏ, khiến tông môn lạnh lẽo cũng có thêm vài phần vui vẻ và náo nhiệt.
Trong sân viện phía sau đại điện tông môn.
Một căn phòng được trang trí ấm áp.
Một cô gái trông khá đặc biệt đang ngồi trước gương trang điểm cho bản thân, bôi son má hồng, trâm ngọc phỉ túy, trông cũng không tệ.
Với sự trợ giúp từ tỳ nữ, chẳng mấy chốc nàng ấy trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, tựa như một đóa hoa mềm mại xinh đẹp.
“Hạ Nhi, ngươi thấy ta bây giờ trông đẹp không?”
Dương Hoan có chút bồn chồn xoa mặt mình, hỏi tỳ nữ Hạ Nhi.
Hạ Nhi cười nói: “Tiểu thư, người đẹp nhất rồi!”
Nàng ấy thầm nghĩ tiểu thư nhà mình lo lắng quá rồi, mới sáng đã hỏi nàng ta hơn chục lần mình có đẹp không.
Bởi vậy có thể thấy được, hôm nay tiểu thư rất để tâm đến vẻ ngoài của mình.
Đương nhiên, Hạ Nhi cũng thấy có thể hiểu được.
Bởi vì hôm nay chính là ngày mà thiếu môn chủ của Thần Ý Môn đến cầu hôn.
Vốn là tông môn nằm trong một trăm tông môn đứng đầu Động Nguyên Thiên Võ Đạo Giới, Thần Ý Môn rất có danh tiếng ở Động Nguyên Thiên phía Nam.
Thiếu tông chủ của bọn họ, Quách Vân Kỳ cò là một nhân tài, tiền đồ vô lượng.
Ngay cả phụ thân của Dương Hoan là Dương Tĩnh cũng nói, có thể gả cho Quách Vân Kỳ, thì cuộc đời về sau của Dương Hoan nhất định là một con đường bằng phẳng.
Mà bản thân Dương Hoan cũng từng gặp mặt Quách Vân Kỳ, đôi bên đều có hảo cảm.
Có thể nói, sau hôm nay, hai người chỉ còn thiếu một ngày lành tháng tốt nữa là bước chân vào điện phủ hôn nhân rồi.
Ngày quan trọng như vậy, đương nhiên Dương Hoan cũng khó trách thấp thỏm lo âu.
Lại nhìn ra ngoài trời.
Hạ Nhi nói: “Tiểu thư, thời gian sắp đến rồi, chúng ta không thể để Thần Ý Môn cảm thấy chúng ta chậm trễ, vẫn nên đến đại điện sớm chút chờ thôi!”
“Được!” Dương Hoan lập tức đứng dậy, dẫn theo Hạ Nhi đi đến đại điện.
Đến đại điện.
Dương Hoan nhìn thấy trong đại điện đã sắp xếp một bàn rượu phong phú.
Cha nàng ấy, cũng chính là tông chủ Phong Thanh Tông, Dương Tĩnh, đang dẫn theo một nhóm các trưởng lão cấp cao ngồi đó, rõ ràng là đang đợi Quách Vân Kỳ đến.
Nhìn thấy Dương Hoan trang điểm như hoa như ngọc, Dương Tĩnh vui vẻ cười nói:
“Hôm nay Hoan Nhi đúng là xinh đẹp tuyệt trần, con vừa xuất hiện, ta cảm thấy cả đại điện đều sáng rực cả lên!”
Dương Hoan ngượng ngùng: “Cha chớ có nói đùa như vậy!”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Dương Hoan vẫn rất vui vẻ.
Nói rồi, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh theo sắp xếp của Dương Tĩnh, yên tĩnh ngồi đợi Quách Vân Kỳ xuất hiện.
Chớp mắt đã đến thời gian đã hẹn của hai bên, nhưng Quách Vân Kỳ vẫn chưa xuất hiện.
Dương Tĩnh nói: “Đợi chút nữa vậy, có lẽ Vân Kỳ có chuyện chậm trễ một lát.”
Chương 822 Chương 822. Đứa con trời chọn!
Các vị trưởng lão của Phong Thanh Tông khẽ gật đầu.
Bây giờ không còn được như xưa.
Trước kia Phong Thanh Tông chính là tông môn đứng đầu khu vực phía Nam, có thể bỏ qua mặt mũi người khác.
Nhưng bây giờ, Phong Thanh Tông đã suy yếu đến mức chỉ còn chừng chưa đến một nghìn đệ tử, so với Thần Ý Môn có đến năm triệu đệ tử thì đúng là cách biệt như đất với trời.
Cho dù Quách Vân Kỳ khoan thai đến muộn, thì Dương Tĩnh là tông chủ, hay thậm chí cả Phong Thanh Tông cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Cứ đợi như vậy, chớp mắt đã trôi qua một canh giờ.
“Đã đến trưa rồi, nhưng vẫn chưa đến, như vậy cũng quá trễ rồi!”
“Đúng vậy, cho dù có ra vẻ thì cũng không đến mức phải kéo dài thời gian như vậy!”
Thấy đã đến giữa trưa, mấy trưởng lão không nhịn được thấp giọng nói, rõ ràng thái độ rất bất mãn với việc Quách Vân Kỳ đến trễ.
Dương Tĩnh nhíu mày, ho khan một tiếng nói: “Dù sao cũng đã đợi rồi, không nên bận tâm cứ đợi thêm một lúc nữa đi.”
Nghe thấy lời này, Dương Hoan gật đầu, nhưng vẻ mặt lại có chút thất thỏm bất an.
Lại một canh giờ trôi qua, ngoài điện vẫn không thấy bóng dáng Quách Vân Kỳ.
Cuối cùng Dương Tĩnh không nhịn được đập bàn, đứng dậy nói:
“Vân Kỳ này rốt cuộc làm trò quỷ gì vậy? Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu lộ mặt!”
Vẻ mặt các trưởng lão cũng bực bội.
Cho dù Phong Thanh Tông bây giờ đã xuống dốc, nhưng Quách Vân Kỳ cũng không nên coi thường Phong Thanh Tông như vậy.
Dù sao, ban đầu cũng là hắn nhìn trúng thiên kim bổn tông là Dương Hoan trước, mới cử người đến nói chuyện kết thân.
Bây giờ mắt thấy chuyện lớn đã định, hắn lại coi thường Phong Thanh Tông như vậy, đúng là hiếp người quá đáng!
“Tông chủ, ta đến Thần Ý Môn hỏi xem, rốt cuộc là chuyện gì!”
Mắt thấy mọi người không nhịn được nữa, đại trưởng lão đứng dậy nói.
Dương Tĩnh gật đầu, thầm nghĩ trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này bên ngoài điện cuối cùng cũng động tĩnh.
Đệ tử vẫn đứng đợi bên ngoài điện phấn chấn nói: “Tông chủ, thiếu tông chủ của Thần Ý Môn đến rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt tức giận của Dương Tĩnh bỗng chốc biến mất: “Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi!”
Ông ta suy nghĩ trong chuyện này chắc hẳn là có hiểu lầm gì rồi, đến lúc đó bảo Quách Vân Kỳ giải thích rõ ràng, cho bổn tông và Dương Hoan một bậc thềm bước xuống là được.
Ngoài cửa đại điện bỗng chốc xuất hiện hai bóng người.
Bên trái là một thanh niên tuấn mỹ mặc trường bào trắng, cằm khẽ hất cao, ánh mắt kiêu căng, chính là thiếu tông chủ Thần Ý Môn, Quách Vân Kỳ.
Bên phía bên phải hắn ta là một ông lão trọc đầu, mặc áo bào đen trắng, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hung hiểm, thoạt nhìn khí thế rất nặng nề.
Nhìn thấy Quách Vân Kỳ không những đến hai tay không mà còn theo một ông lão như vậy vào cửa, Dương Tĩnh trầm giọng nói:
“Vân Kỳ, ngươi đây là có ý gì?”
Dương Tĩnh khinh thường liếc nhìn đám người Dương Tĩnh: “Như vậy rồi còn không nhìn ra hay sao? Bổn thiếu gia là đến nói cho các người biết, chuyện hôn sự này dừng tại đây thôi!”
“Cái gì?”
Dương Tĩnh và các trưởng lão nghe vậy thì đều biến sắc.
Dương Hoan ở bên cạnh lại càng kích động, đôi mắt run rẩy đã tuôn ra hai hàng lệ sáng trong.
Sao lại như vậy?
Dương Tĩnh cố nén cơn giận, chống trượng tiến lên một bước: “Quách Vân Kỳ, ngươi nói cho rõ ràng đi, tại sao lại lật lọng như vậy?”
Ông lão đầu trọc bên cạnh Quách Vân Kỳ cười ha ha:
“Đương nhiên là vì con gái ngươi không xứng với Vân Kỳ, cả cái Phong Thanh Tông này cũng không xứng với Vân Kỳ!”
“Các ngươi phải biết là Vân Kỳ một đêm đã thức tỉnh được biết bao nhiêu thiên phú, trở thành đứa con trời chọn danh xứng với thực, Phong Thanh Tông các ngươi có đào lão tổ tông từ dưới mồ lên cũng không xứng để có bất kỳ quan hệ gì với hắn được cả!”
Quách Vân Kỳ nghe vậy cằm lại càng hất cao, quả thực là dùng lỗ mũi mà nhìn Dương Tĩnh.
“Ta không tin!”
Dương Hoan im lặng nãy giờ, đứng dậy đi đến trước mặt Quách Vân Kỳ, kích động nhìn hắn ta:
“Thiên phú ngươi vốn đã tốt, mà Phong Thanh Tông chúng ta từ đầu đã có khoảng cách với Thần Ý Môn rồi, vì vậy lý do này căn bản không thể khiến người ta tin được!”
Quách Vân Kỳ cười nhạo: “Ta đã kết đạo lữ với thánh nữ của Huyền Tiên Thánh Địa rồi, lý do này có thể khiến ngươi tin rồi chứ?”
Phù!
Cái tên Huyền Thiên Thánh Địa vừa thốt ra, Dương Tĩnh, Dương Hoan và các trưởng lão đều kinh ngạc.
Đây là tông môn siêu cấp được xếp trong bốn tông môn đứng đầu của Động Nguyên Thiên, quả thực danh tiếng như sấm rền, uy vọng cao ngút.
Quách Kỳ Vân lại kết đạo lữ với thánh nữ Huyền Thiên, chắc chắn là một bước lên trời, hóa thân thành rồng!
Quách Vân Kỳ kiêu ngạo liếc nhìn Dương Tĩnh và Dương Hoan, lạnh lùng nói:
“Lúc trước bổn thiếu gia cho người đến cầu hôn, cũng chỉ là bồng bột nhất thời thôi.”
“Hôm nay đến đây, là để đích thân giải thích chuyện này, để các ngươi nhìn rõ sự thật…”
“Chính là bổn thiếu gia không có hứng thú với thiên kim Phong Thanh Tông các ngươi, nhà ai nấy về thôi!”
Lời nói của Quách Vân Kì rất có tĩnh vũ nhục, lập tức làm dấy lên một làn sóng trong đại điện.
Mấy vị đại trưởng lão của Phong Thanh tôn đồng thời xông lên, căm tức nhìn Quách Vân Kì.
“Vô sỉ! Sao ngươi dám làm nhục Phong Thanh tôn chúng ta như thế?”
“Thong dong đến muộn cũng thôi đi, vậy mà dám vô lễ với chúng ta như thế, như vậy mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được!”
Mấy vị đại trưởng lão không đợi dứt lời, nhao nhao luân chuyển chân nguyên, mạnh mẽ tấn công Quách Vân Kì.
Tuy Phong Thanh tôn sớm đã suy bại, nhưng mấy vị trưởng lão này đều là tôn môn lão nhân, thực lực hai bên đều không tầm thường, đều là cảnh giới thần phách đỉnh phong, cách Tôn Giả cảnh chỉ có một bước.
Mắt thấy Quách Vân Kì vốn là Tôn Giả sơ kỳ cảnh giới, còn một đêm thức tỉnh nhiều loại thiên phú.
Họ lười bận tâm thân phận thể diện, đồng loạt xông lên, muốn giúp Dương Tĩnh và Dương Hoan rồi nói sau.
“Một đám người ô hợp!”
Quách Vân Kỳ cười lạnh một tiếng, linh khí quanh người nổ tung, ầm ầm đánh ra một quyền.
“Thần Ý Quyền!”
Bùm!
Chương 823 Chương 823. Minh quân vạn cổ hiếm thấy!
Quyền kình mạnh như rồng, uy thế chấn nát phương viên ngàn trượng hung hăng đụng vào trên người mấy vị đại trưởng lão, đồng thời đánh bay bọn họ trăm trượng.
Sau khi rơi xuống đất mấy đại trưởng lão nhao nhao kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, xương cốt đều nát, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi.
Quách Vân Kì đỏ mắt quát lớn: “Một đám phế vật! Thật không biết xấu hổ!”
“Các người còn tưởng rằng Phong Thanh tôn là đệ nhất đại tôn Nam Vực lúc trước? Tôn chủ các người vẫn là ‘Nam hiệp’ quét ngang Nam Vực sao?
“Dám động thủ với bổn thiếu gia, thật sự là tự mình tìm chết!”
Nói xong nhìn thoáng qua đôi chân bị gãy của Dương Tĩnh, cùng với cái gậy hai tay chống lên, biểu cảm cực kỳ khinh thường.
Lúc này Dương Tĩnh tức giận đến mức cả người run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Hắn từng là cao thủ võ thuật hàng đầu của Động Nguyên Thiên Nam, đứng hàng chuẩn đế, còn hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, không biết đã trừ bao nhiêu kẻ gian nịnh tà ác vì chúng sinh Nam Vực rồi.
Dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ của mình, cùng với lòng nhiệt tình, rất anh hắn được người Nam Vực tôn xưng là “Nam hiệp”.
Lúc trước, khi thanh danh vang dội, Phong Thanh tôn cũng mạnh mẽ hơn theo hắn, thời điểm đỉnh cao có được gần hai triệu đệ tử.
Nào biết sau đó tạo hóa trêu ngươi, hắn bị ba kẻ địch chuẩn đế cảnh vây quanh, không chỉ bị đánh gãy hai chân, còn bị phế một thân tu vi, biến thành phế nhân nửa sống nửa chết như bây giờ.
Phong Thanh tôn về sau cũng chán chường suy bại teo hắn, biến thành tôn môn tàn phá chỉ có không đến một ngàn người.
Cái tên “Nam hiệp” từ đó để lại một vết thương vĩnh cửu trong lòng Dương Tĩnh, cũng trở thành nỗi đau mà vĩnh viễn hắn không muốn nhắc tới.
Không ngờ, Quách Vân Kỳ lại vạch trần vết sẹo ở trước mắt hắn, giẫm lên tôn nghiêm của hắn và Phong Thanh tôn dưới lòng bàn chân như thế.
Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, mắng người không móc máy.
Hành động này của Quách Vân Kì khiến Dương Tĩnh muốn giết hắn.
“Thằng nhãi! Cho dù bản tôn chủ phế rồi, cũng không thể để cho ngươi nhục nhã như thế!”
Hai mắt Dương Tĩnh đỏ ngầu, mạnh mẽ vận chuyển chân nguyên rót vào hai chân, nhảy dựng lên, lấy gậy trong tay làm kiếm, hung ác bổ về phía Quách Vân Kì.
Chúng trưởng lão Phong Thanh tôn thấy thế đều chấn động không thôi.
Họ nhìn ra được, một chiêu này của Dương Tĩnh chính là công pháp cấm kị “Nghịch Huyết Thần Công” của Phong Thanh tôn.
Một khi thôi động thần côn này, có thể mạnh mẽ nghịch chuyển huyết khí trong cơ thể.
Cho dù là bộ phận bị phế bỏ cũng có thể mạnh mẽ kích hoạt, phát huy tác dụng vốn có.
Giống như đôi chân bị phế bỏ của Dương Tĩnh, dưới tác dụng của thần công vẫn có thể mạnh mẽ nhảy lên.
Nhưng, thần công này nếu gọi là công pháp cấm kỵ, đương nhiên không thể cưỡng ép sử dụng, nếu không sẽ có tác hại tương đối lớn.
Người ta đồn rằng một khi sử dụng thần công này, nhất định sẽ tiêu hao hết trên tám phần tinh khí bản mệnh của mình, phản ứng ngược đối với cơ thể cũng rất mạnh.
Với thân hình tàn phế hiện giờ của Dương Tĩnh, sau khi hắn sử dụng chiêu này, tuyệt đối chỉ còn lại non nửa cái mạng!
Dương Hoan đầy đau lòng nhìn Dương Tĩnh: “Lần này phụ thân thật sự là tức muốn chết, nếu không cũng sẽ không liều mạng như thế!”
Ánh mắt chuyển động, rơi lên người Quách Vân Kì, trong nháy mắt vẻ mặt nàng đầy căm hận.
Dương Hoan ta thật sự là mắt mù, lại thích loại khốn nạn này!
Vù!
Lúc này Dương Tĩnh đã đi tới đỉnh đầu Quách Vân Kì, dưới sự trợ giúp của Nghịch Huyết Thần Công, hắn bộc phát ra uy áp mạnh mẽ đủ để nghiền ép Quách Vân Kì.
Mà Phong Thanh tôn chính là kiếm tôn, mặc dù lấy gậy làm kiếm, chiêu thức này của Dương Tĩnh vẫn cực kỳ có lực sát thương.
Càng không nói đến Quách Vân Kì căn bản không ngờ hắn sẽ đột nhiên trỗi dậy, vì vậy hắn căn bản không kịp phòng bị chiêu này.
Lúc hoàn hồn lại, Quách Vân Kỉ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt thẳng tới đỉnh đầu, không nhịn được mà rít lên một tiếng.
“Cút ngay!”
Một bóng người tàn tật xuất hiện.
Linh áp quanh người lão già đầu trọc bùng nổ, dùng tốc độ cực nhanh lấn người mà lên, một chưởng đánh vào ngực Dương Tĩnh.
Bùm!
Linh khí nổ tung, chưởng phong như rồng, hung ác xuyên qua trước ngực sau lưng Dương Tĩnh, đánh bay hắn.
Sau khi Dương Tĩnh rơi xuống đất thì điên cuồng phun máu tươi, xương cốt và kinh mạch toàn thân vỡ vụn hơn phân nửa.
Tác dụng phản phệ của Nghịch Huyết Thần Công, cộng thêm trọng kích của lão già đầu trọc, khiến hắn lập tức chỉ còn lại bốn phần sinh lực.
“Cha!”
Dương Hoan sợ tới mức trái tim muốn nứt ra, vội xông lên đỡ Dương Tĩnh dậy.
Bỗng nhiên một bóng người tàn tật xuất hiện trước mặt nàng, lão già đầu trọc dùng một cái tát đánh bay nàng ra, tiếp theo một cước giẫm lên mặt Dương Tĩnh.
“Vân Kì là đạo lữ của thánh nữ Huyền Thiên Thánh Địa, sao có thể để tên phế vật như ngươi làm bị thương?”
Lão đầu trọc kiêu ngạo vặn vẹo lòng bàn chân, điên cuồng ma sát mặt Dương Tĩnh, cười nói:
“Dương Tĩnh, lúc trước khi ngươi muốn đánh đổ Thượng Huyền tôn, giết sư huynh chưởng môn của ta, không ngờ tới mình sẽ có ngày này nhỉ?”
Thượng Huyền tôn!
Dương Tĩnh nghe vậy ánh mắt run lên.
Ba ngàn năm trước, đất nước cự thạch Nam Vực có rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi không hiểu sao lại mất tích.
Khiến vô số gia đình tan nát, thống khổ không chịu nổi.
Sau khi hắn biết được chuyện này, lên đường lần theo dấu vết điều tra, cuối cùng phát hiện hóa ra những người phụ nữ này là bị Thượng Huyền tôn bắt đi.
Mà lí do Thượng Huyền tôn bắt những người phụ nữ này, là bởi vì tôn chủ và trưởng lão của họ muốn tu luyện loại công pháp nào đó, muốn dùng những người phụ nữ này làm lô đỉnh.
Lúc ấy bởi vì Dương Tĩnh chậm một bước, khiến tổng cộng một ngàn ba trăm lẻ năm người phụ nữ bị sát hại tàn nhẫn, dưới cơn nóng giận hắn đã lật đổ Thượng Huyền tôn, hơn nữa còn giết tôn chủ Thượng Huyền tôn tại chỗ.
Hắn không ngờ, hóa ra Thượng Huyền tôn còn có một con cá lọt lưới còn sống.
Chương 824 Chương 824. Minh quân vạn cổ hiếm thấy! (2)
Hơn nữa nhìn qua, con cá lọt lưới này còn trở thành người của Huyền Thiên Thánh Địa.
“Thượng Huyền tôn các ngươi bắt người sống làm lô đỉnh, căn bản là tà môn tà đạo!”
“Không ngờ Huyền Thiên Thánh Địa thân là một trong tứ đại Thánh Địa hàng đầu của Động Nguyên Thiên, vậy mà lại thu nhận kẻ ác nhân như ngươi!”
Dương Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới những người phụ nữ vô tội chết oan lúc trước, nỗi hận trong lòng vẫn chưa tan.
Lão già đầu trọc tên là Tiếu Uy, cười ha hả vài tiếng, nói:
“Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều!”
“Ta chẳng những gia nhập Huyền Thiên Thánh Địa, còn trở thành một trưởng lão ngoại môn, mà Vân Kì cũng là do ta giới thiệu, lúc này mới có quan hệ với thánh nữ.”
“Hôm nay, chính vì ta yêu cầu, Vân Kì mới cố ý thong thả đến muộn, hơn nữa còn làm nhục các ngươi như vậy!”
“Bọn khốn kiếp các ngươi, nhất định không được chết tử tế!” Dương Tĩnh tức giận đến hộc máu, hận không chịu nổi.
Tiếu Uy cười lạnh một tiếng, hung hăng giẫm lên mặt Dương Tĩnh mấy cái, lập tức xoay người đi về phía cửa.
“Hôm nay bổn trưỡng lão không tiện ra tay, ngày mai bổn trưởng lão sẽ tới nhà lần nữa, huyết tẩy Phong Thanh tôn!”
Linh khí quanh người hắn, uy áp Tôn Giả trung kỷ khủng phố lập tức phóng thích, chấn nát toàn bộ bàn ghế, cột đá trong đại điện.
Lúc này mới cười ha hả vài tiếng, dẫn theo Quách Vân Kì kiêu ngạo rời khỏi đại điện.
Thấy họ rời đi, Dương Hoan bước lên đỡ lấy Dương Tĩnh: “Cha, người không sao chứ?”
Dương Tĩnh cắn răng: “Không sao!”
Dương Hoan rưng rưng nước mắt nói: “Cha, ngày mai lão già đầu trọc kia vẫn sẽ tới, hay là bây giờ chúng ta rời khỏi đây đi!”
Nàng nghõ thầm hôm nay là cơ hội hiếm có để chạy trốn, nếu ở lại, dựa vào thực lực của Tiếu Uy, tuyệt đối có thể lập tức huyết tẩy toàn bộ Phong Thanh tôn.
“Trốn?”
Dương Tĩnh lắc đầu cười khổ: “Con không nghe thấy đối phương là trưởng lão của Huyền Thiên Thánh Địa sao?”
Dương Hoan vừa nghe vậy thì mặt trắng bệch.
Cẩn thận nghĩ lại, dựa vào thực lực của Huyền Thiên Thánh Địa và Thần Ý Môn, nếu Tiếu Uy và Quách Vân Kỳ một lòng muốn tiêu diệt Phong Thanh tôn, như vậy mọi người căn bản không có đường trốn.
Thời gian một ngày, Dương Tĩnh bị thương, tàn phế, cho dù rời khỏi Phong Thanh tôn cũng không đi được xa, vẫn là không trốn thoát được Huyền Thiên Thánh Địa và Ngũ Chỉ Sơn của Thần Ý Môn.
“Vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết?” Dương Hoan không cam lòng.
Phụ thân cả đời hành hiệp trượng nghĩa, bị tàn phế cũng thôi đi, không ngờ còn phải chết trong tay kẻ xấu, điều này cũng quá không công bằng rồi!
“Không!” Dương Tĩnh quả quyết lắc đầu: “Đám vô sỉ này, ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bọn chúng làm xằng làm bậy!”
Dương Hoan nhướng mày: “Nhưng, chúng ta nhân vi lực bạc, mà bọn họ mạnh như vậy, căn bản không thể đối phó họ!”
Dương Tĩnh lắc đầu: “Chúng ta không đối phó được, nhưng có người có thể đối phó được họ!”
“Ai?”
Chẳng những Dương Hoan, vẻ mặt của một đám trưởng lão ở đây cũng kinh ngạc.
Trên đời này còn có ngừo có thể đối phó được với trưởng lão của Huyền Thiên Thánh Địa và thiếu môn chủ của Thần Ý Môn?
Nếu là thật, vậy sẽ lợi hại cỡ nào?
Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Dương Tĩnh nói:
“Ta nghe nói, Huyền Băng Nữ Đế bệ hạ hôm nay sẽ triệu tập đại hội võ đạo ở Động Nguyên Thiên.”
“Bây giờ xem ra, lão già đầu trọc sở dĩ không mở rộng sát giới, là bởi vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn trước đại hội võ đạo, tránh bị Nữ Đế bệ hạ biết được, vì vậy mới cố ý đợi đến ngày mai lại động thủ.”
Dừng một lúc, mắt hắn lộ vẻ kính sợ sùng bái.
“Người đời đều biết Nữ Đế bệ hạ cương trực công chính, ghét ác như thù, chính là minh quân vạn cổ hiếm thấy!”
“Vì vậy, ta tình nguyện chết, cũng muốn vạch trần lão già đầu trọc và Quách Vân Kì trước mặt Nữ Đế, để cho họ nhận được hình phạt xứng đáng!”
Động Nguyên Thiên, núi Thần Vũ.
Nghe đồn núi này hình thành từ hàng chục tỷ năm trước, một vị tiên nhân tên là Thần Vũ Chân Quân nặn bùn mà thành.
Vốn là một Thông Thiên Nê Kiếm, về sau trải qua nhật nguyệt tẩy lễ, từ từ biến thành một ngọn núi Thông Thiên Tuấn.
Toàn thân ngọn núi này đắm chìm trong linh vụ vô biên, thỉnh thoảng có ánh sáng tiên võ lóe ra, nhìn qua vô cùng huyền ảo kì diệu.
Bởi vì nó chính là do Thần Võ Chân Quân tạo ra, cho nên được giới võ đạo các đời Động Nguyên Thiên tôn sùng là Võ Đạo Chí Tôn Sơn.
Thần võ chi danh, lưu truyền thiên cổ.
Ngọn núi này đã trở thành một phương thánh thổ của giới võ đạo Động Nguyên Thiên.
Giới võ đạo có đại hội trọng đại, trên cơ bản đều tổ chức ở đại điện Thần Võ.
Lần này Đông Hoàng Tử U tổ chức đại hội võ đạo, đương nhiên lựa chọn tổ chức ở đại điện trên núi này.
Trong đại điện, đã tụ tập chín đại Thánh Địa tới từ Động Nguyên Thiên, hai mươi vạn tôn môn, năm mươi vạn sơn trại động phủ, hơn sáu triệu cường giả giới võ đạo.
Mọi người đều tỏ ra vô cùng tò mò với mục đích Đông Hoàng Tử U triệu tập đại hội lần này.
“Chư vị, ai biết vì sao Nữ Đế bệ hạ đột nhiên triệu tập đại hội lần này không?”
Có người hỏi.
Rất nhanh, có người trả lời.
“Ta từng cố ý hỏi quan viên của tôn ta, biết được Nữ Đế bệ hạ dường như là sinh lòng bất mãn với chuyện tấn công yêu tộc lần này.”
“Nàng cảm thấy giới võ đạo của Động Nguyên Thiên chúng ta là năm bè bảy mảng, cho nên dự định chấn chỉnh giới võ đạo của Phương Thiên Địa ta, vừa tạo phúc cho dân, cũng tính toán cho tương lai của Bắc Huyền Thiên và Động Nguyên Thiên.”
Bởi vì tin tức Đông Hoàng Tử U cướp Động Nguyên Thiên chưa truyền bá khắp Cửu Thiên Tiên Vực, cho nên, nàng vẫn áp dụng phương thức tương đối khiêm tốn đối với đại hội võ đạo lần này.
Cách làm cụ thể, là để Nhược Ảnh phái quan tình báo chuyên môn tới cửa, thông báo cho tôn chủ các đại tôn môn.
Có vài tôn chủ chu đáo hơn, sẽ hỏi vài câu vì sao muốn triệu tập đại hội võ đạo.
Chương 825 Chương 825. Không hổ là Nữ Đế đời đầu, khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội
Quan tình báo sẽ giải thích vài câu với họ, nói là để tuyển ra một người dẫn đầu cho giới võ đạo Động Nguyên Thiên, bởi vậy không ít người đã biết mục dích của đại hội.
“Hóa ra là muốn lựa chọn minh chủ võ đạo, đây chính là chuyện tốt!”
Biết được mục đích của Đông Hoàng Tử U, mọi người ở đây đều gật đầu đồng ý.
Giới võ đạo Động Nguyên Thiên dưới sự thốn trị của Không Thị Nhất Tộc, vẫn luôn là mỗi người tự chiến, không ai phục ai.
Nhất là khi tứ đại Thánh Địa Thất Tinh Thánh Địa, Huyễn Nguyệt Thánh Địa, Thiên Viêm Thánh Địa và Huyền Thiên Thánh Địa cầm đầu, chiếm cứ bốn phương Đông Nam Tây Bắc, cản trở lẫn nhau, không hòa hợp.
Nếu có thể khiến cho tôn môn lớn nhỏ và Thánh Địa trong giới võ đạo Động Nguyên Thiên biến thành một chỉnh thể, hoạt động theo một hướng, quả thực là một chuyện tốt lớn lao.
Lại có người nói: “Nếu chọn lựa minh chủ võ đạo, vậy tất nhiên sẽ trong chọn lựa từ tứ đại thánh chủ của Thánh Địa, ngoại trừ bốn vị bọn họ, Động Thiên Nguyên chúng ta không ai có thể gánh vác trọng trách này!”
Lời vừa nói ra, lập tức được mọi người đồng ý.
Thất Tinh Thánh Địa, Huyễn Nguyệt Thánh Địa, Thiên Viêm Thánh Địa và Huyền Thiên Thánh Địa đều có đạo chính thống lâu đời, nội tình thâm hậu, thực lực siêu phàm.
Tứ đại thánh chủ càng là Chuẩn Thánh Cảnh tu vi, rất có hi vọng đăng lâm Đại Thánh, có ngàn vạn huyền công bí pháp hộ thể, thực lực mạnh đến bạo liệt.
Có thể nói, thân phận, thực lực đều là cao cấp nhất.
Nếu Nữ Đế bệ hạ muốn lựa chọn minh chủ võ đạo làm người dẫn đầu, đương nhiên sẽ lựa chọn từ trong tứ đại thánh chủ.
Nghe được nghị luận sôi nổi của mọi người.
Bốn đại thánh chủ đều lộ vẻ ngạo nghễ, nghĩ mình rất có thể trở thành minh chủ đầu tiên của giới võ thuật Động Nguyên Thiên, họ đều có vẻ có chút mong chờ.
Đặc biệt là Huyền Thiên Thánh Chủ, là người lớn tuổi nhất trong tứ đại thánh chú, hắn càng vô cùng khát vọng có thể trở thành người dẫn đầu.
Đại trưởng lão Giang Vũ Thánh Địa nói:
“Thánh chủ đã suy diễn công pháp cấm kỵ ‘Huyền Thiên Thánh Ý Quyết’ của Thánh Địa chúng ta đến Chí Tôn Cảnh, hoàn toàn có thể phát huy thực lực sánh ngang với Đại Thánh Cảnh, ta cảm thấy Thánh Chủ rất có hi vọng đả động Nữ Đế bệ hạ!”
Hắn vừa nói như vậy, chúng trưởng lão đệ tử Huyền Thiên Thánh Địa đều đồng ý mà hùa theo.
“Thánh Chủ không những thực siêu phàm, hơn nữa đến nay còn là võ giả lớn tuổi nhất của Động Nguyên Thiên, người tất có hi vọng lên đỉnh võ đạo!”
Bởi vì Quách Vân Kì đã cùng Huyền Thiên thánh nữ kết làm đạo lữ, môn chủ Thần Ý Môn Quách Thánh Tinh dường như đem mình trở thành người của Huyền Thiên Thánh Địa.
Cũng nịnh nọt theo:
“Nói không sai, thánh chủ có đủ thực lực và lai lịch, chính là cường giả bất thế.”
“Tin Nữ Đế bệ hạ nhất định sẽ chọn tài mà dùng, sẽ không dễ dàng bỏ qua thánh chủ tuyệt giai nhân tuyển này!”
Tâng bốc quá khoa trương, thánh chủ Huyền Thiên nghe được vẻ mặt tươi cười.
Thấy thánh chủ Huyền Thiên mỉm cười trước lời khen của Quách Thánh Tinh, Quách Vân Kì ở một bên âm thầm vui vẻ.
Chỉ cần dỗ thánh chủ Huyền Thiên, về sau bất kể là Quách Vân Kì hắn, hay là Thần Ý Môn, đều có thể hoành tẩu ở Động Nguyên Thiên.
Nếu thánh chủ Huyền Thiên trở thành minh chủ võ đạo mà Nữ Đế bệ hạ đích thân tuyển, vậy về sau Thần Ý Môn tuyệt đối một bước lên mây, lừng lẫy hậu thế.
Thánh chủ Huyền Thiên cũng yên lặng gật đầu,
Trong mắt nàng, Quách Vân Kỳ tuấn tú lịch sự, nhân phẩm khá tốt, thiên phú phi phàm, là đạo lữ nàng vừa ý nhất.
Mà Quách Thánh Tinh lấy lòng thánh chủ Huyền Thiên như thế, quan hệ hai bên cũng vô cùng hòa hợp, điều này khiến nàng và Quách Vân Kì ở bên nhau, càng không có gánh nặng tâm lý.
Nàng cảm thấy mình thật sự đã chọn đúng người.
Mà nghe mọi người của Huyền Thiên Thánh Địa thổi phồng thánh chủ Huyền Thiên như thế, ba đại thánh chủ Thánh Địa còn lại đều lộ ra vẻ không vui.
Đương nhiên, ngoài mặt họ sẽ không nói gì.
Mà đều tức giận trong lòng, muốn trong trận chiến tiếp theo, trấn áp thánh chủ Huyền Thiên.
Lúc này một luồng sáng bí ẩn phá vỡ tầng mây dày đặc, chiếu sáng cả ngọn Núi Thần Vũ.
Trong đám mây dài đằng đẵng, chín con rồng vàng thật lớn nhảy múa trong mây mù, kéo một cỗ Ngọc Liễn xa hoa tôn quý xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Huyền Băng Ngọc Liễn! Nữ Đế bệ hạ tới rồi!”
Mọi người trong đại điện Thần Vũ lập tức bước nhanh tới trước cửa quảng trường, tràn đầy kính sợ nhìn lên Huyền Băng Ngọc Liễn trên bầu trời.
Đợi đến khi Ngọc Liễn hạ xuống, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo các tiểu bảo bối đi ra, mọi người lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
“Bái kiến bệ hạ!”
“Bái kiến Đế phu!”
Mọi người đều đắm chìm dưới nhan sắc của hai vợ chồng xinh đẹp như tiên, cũng bị thuyết phục bởi khí thế vô hình lộ ra của họ.
Ngay cả tứ đại thánh chủ cũng không nhịn được mà cảm khái, chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó giới võ đạo Động Nguyên Thiên sẽ bái phục dưới chân đôi thiên nhân giai ngẫu này.
“Đứng lên đi.”
Đông Hoàng Tử U tùy ý nhìn qua mọi người, cùng Lâm Hiên dẫn theo các tiểu bảo bối tiền vào đại điện.
Vừa mới ngồi xuống, Đông Hoàng Tử U đi thẳng vào vấn đề, nói:
“Trận chiến yêu tộc ngoại vực, võ giới Động Nguyên Thiên toàn lực hiệp trợ Bắc Huyền Thiên, hành động này đáng khen ngợi.”
“Nhưng, đại cục trước mắt, các ngươi vẫn có tâm tư riêng, giống như Phá Toái Chi ngọc, nhìn như một thể, lại tiện tay bóp nát.”
Đông Hoàng Tử U vừa nói ra lời này, mọi người không nhịn được mà cúi đầu, trầm ngâm nín thở dưới uy thế khó hiểu của nàng, không dám há to miệng.
Thánh chủ Huyền Thiên, Thất Tinh không nhịn được mà âm thầm cảm khái, không hổ là Nữ Đế, lời nói thẳng thắn sắc bén, tấn công trực tiếp vào lòng người.
Mấy lời ít ỏi, khiến cho người ta cảm thấy áp lực gấp bội!
Đông Hoàng Tử U liếc nhìn mọi người, tiếp tục nói:
“Cho nên, như các ngươi biết. trẫm quyết định thay giới võ đạo Động Nguyên Thiên lựa chọn ra một vị cường giả đức hạnh vẹn toàn, truyền lệnh cho tất cả những anh hùng, hợp năm bè bảy mảng này lại!”