chứng cứ, trẫm có!
Thần Đỉnh Cung vốn bị Lâm Hiên san thành bình địa, dưới sự kiến tạo của thợ thủ công hàng đầu Cửu Đỉnh Thiên, lại đứng sừng sững ở vị trí cao của Cửu Đỉnh Thiên Hoàng Quyền.
Hơn nữa so với trước kia, hôm nay kiến trúc của Thần Đỉnh Cung càng thêm hoa mỹ, khí thế cũng thêm khoáng đạt.
Đây vốn là cung điện do Định Thiên Vương và Nham Vương, Hoài Vương cùng hạ lệnh kiến tạo, bây giờ lại nghênh đón một vị chủ nhân chân chính…
Huyền Băng Nữ Đế Đông Hoàng Tử U!
Ánh nắng ban mai chiếu vào kiến trúc xa xỉ của Thần Đỉnh Cung, giống như ánh sáng trang nghiêm của đế hoàng.
Khiến cho tất cả quan viên ở quảng trường trước cung điện lộ ra vài phần kích động.
“Thật sự không ngờ, qua một đêm, vậy mà Nữ Đế lại giết hai vương, lấy được toàn bộ Cửu Đỉnh Thiên chúng ta!”
“Đúng vậy, vốn tưởng rằng tòa cung điện này sẽ thuộc về một người trong Định Thiên Vương, Nham Vương và Hoài Vương, nào ngờ tình thế biến hóa nhanh như vậy, cuối cùng có thể leo lên ngai vàng Kim Loan của Thần Đỉnh Cung, lại là Nữ Đế!
“Nữ Đế trước tiên là đăng lâm Bắc Huyền Thiên đại thống, sau giết Động Nguyên Đại Đế cướp lấy Động Nguyên Thiên, bây giờ lại lấy được Cửu Đỉnh Thiên của chúng ta, đây là thiên địa đại kỳ!”
“Nữ Đế từng bước từng bước, mưu kế sâu xa, tầm nhìn cao lớn, thật sự khiến cho người ta kính sợ!”
…
Thấy sắp đến giờ vào triều, mà Huyền Băng Nữ Đế sắp ra mặt, một đám đại thần bàn tán càng thêm nhiệt liệt.
Trong lời nói, ai cũng thể hiện ra vài phần kiêng kỵ và kính sợ vị nữ đế trẻ tuổi mà lớn mạnh này.
Đối mặt với cuộc bàn tán nhiệt liệt của đám vương công đại thần, trong đám người có ba người với sắc mặt ngày càng trở nên ngưng trọng và hung ác nham hiểm.
Thị lang Hộ bộ Vệ Kỳ Sơn có khuôn mặt dê núi, hơi khẩn trương trầm giọng nói:
“Ta nghe nói Nữ Đế cương trực công chính, thủ đoạn trừng trị tham nhũng cực kỳ tàn nhẫn.”
“Có đạo là tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa, lần triệu hội này, nàng sẽ không lấy chúng ta ra khai đao chứ?”
Nghe nói như thế, lão giả mập mạp đứng ở trước mặt hắn nheo mắt lại nói:
“Yên tâm, đêm qua nghe nói Nữ Đế đoạt được Cửu Đỉnh Thiên, ta đã tiêu hủy tất cả sổ sách và ghi chép trước đó.”
“Cho dù nàng có bản lĩnh, cũng đừng nghĩ tìm được một chút dấu vết!”
Lão giả chính là nội vụ tổng quản Lộc Vinh của Cửu Đỉnh Thiên, quyền cao chức trọng, nói chuyện rất có trọng lượng.
Thấy hắn nói như vậy, rất nhanh sắc mặt Vệ Kỳ Sơn đã trở nên thoải mái.
Một nam tử trung niên mặc trường bào màu vàng sậm, tên là Tư Mã Khôn.
Chính là người trong Tư Mã Hoàng Tộc, nghe vậy gật đầu nói:
“Lộc đại nhân chính là quan trường lão luyện, làm việc cẩn thận, nếu đã nói như vậy thì chúng ta cũng an tâm đối mặt với Nữ Đế!”
Vệ Kỳ Sơn liên tục gật đầu:
“Phải phải phải!”
Những năm gần đây, hắn đi theo Lộc Vinh và Tư Mã Khôn kiếm được không ít lợi ích.
Đột nhiên nghe nói Nữ Đế chiếm được Cửu Đỉnh Thiên, trong lòng có chút bất an.
Bây giờ thấy Lộc Vinh và Tư Mã Khôn tỏ thái độ như thế, rất nhanh hắn cũng yên tâm.
Lộc Vinh chính là tay lão luyện trong quan trường, nhân mạch cực rộng, hành sự giảo hoạt quỷ kế đa đoan.
Mà Tư Mã Khôn chính là huyết mạch Tư Mã Hoàng Tộc, thân phận rất không tầm thường.
Cho dù bên ngoài có chút tin đồn truyền đến tai Nữ Đế, có hai người họ chắn ở phía trước, chắc hẳn Nữ Đế cũng không dám tùy tiện động vào họ.
“Đến giờ thượng triều rồi!”
Không biết là ai hô một tiếng, đám vương công đại thần lập tức ngừng bàn tán, cúi đầu vội vàng đi về phía đại điện.
Sau khi hơn một ngàn người đứng vững trong đại điện, nhìn thấy trên đài cao phía trước, Đông Hoàng Tử U mặc một bộ phượng bào tử kim, đầu đội mũ phượng, đi ra.
Đi tới trước ngai vàng, nàng khẽ vuốt tay áo, một đôi mắt phượng đẹp đến tột cùng hàm chứa vài phần uy nghiêm, liếc nhìn đại điện.
Chúng vương công đại thần vội quỳ xuống đất hành lễ.
“Tham kiến bệ hạ!”
“Chúng khanh bình thân!”
Đông Hoàng Tử U khẽ vung ngọc thủ, tự tin ngồi xuống ngai vàng Kim Loan.
“Tạ bệ hạ!”
Các vương công đại thần nhao nhao đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ngọc nhân trên ngai vàng đài cao.
Trong lòng cảm khái không thôi, nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp siêu tuyệt như thế, chớp mắt đã trở thành chủ của Cửu Đỉnh Thiên.
Dù ở đây đều là người cửu kinh phong sương, khán tần nhân sự, kiến thức rộng rãi, vẫn cảm thấy một màn này quá bất ngờ, có chút không chân thật.
Giọng nói lãnh đạm mà giàu từ tính của Đông Hoàng Tử U truyền khắp đại điện:
“Từ hôm nay trở đi, trẫm sẽ là chủ của Cửu Đỉnh Thiên!”
“Mà Cửu Đỉnh Thiên cùng với Bắc Huyền Thiên ta, còn có Động Nguyên Thiên tam phương thiên địa đồng chiếm cứ khu vực Tây Bắc của Cửu Thiên Tiên Vực, liên hệ chặt chẽ, hai bên cùng ở trên một con thuyền, liên hệ chặt chẽ, theo lý nên thủy thổ cộng thông, chư pháp cộng thông.”
“Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, Cửu Đỉnh Thiên cũng sẽ tiếp tục sử dụng lễ pháp cương thường của Bắc Huyền Thiên, hai bên sẽ cố tìm cái chung, mang lại lợi ích lớn nhất cho mọi người!”
Chúng vương công đại thần vội hành lễ: “Bệ hạ thánh minh!”
Trong những đại thần này cũng không ít người nghe đến việc Đông Hoàng Tử U đã tiến hành rất nhiều cải cách ở Bắc Huyền Thiên.
Họ không khỏi cảm thấy, Đông Hoàng Tử U chính là một kỳ tài thống trị thiên hạ, mỗi lần đưa ra một chính sách mới, chắc chắn đều sẽ tạo phúc cho thương sinh.
Cho nên họ đều tỏ vẻ vô cùng tin phục tán thành với ý nghĩ của Đông Hoàng Tử U.
Trong mắt phượng của Đông Hoàng Tử U hàm chứa một tia vui mừng.
Có những lời đề nghị tuyệt diệu mà Lâm Hiên cho nàng trước đó, còn có kinh nghiệm quản lý Động Nguyên Thiên, hiện giờ nàng thống trị Cửu Đỉnh Thiên hoàn toàn thành thạo.
Bắc Huyền Thiên, Động Nguyên Thiên và Cửu Đỉnh Thiên tam phương thiên địa hợp nhất, cuối cùng cũng khiến cho lý tưởng của nàng tiến thêm một bước.
Chương 1112 Chương 1112. Ngươi không có chứng cứ, trẫm có! (2)
Kế tiếp, nàng sẽ cố gắng thêm, thống trị tốt tam phương thiên địa, đồng thời tru diệt phụ hoàng và tất cả kẻ địch của Đông Hoang Tộc.
Để cho thiên hạ của mình trọn đời bình an, trọn đời phồn hoa!
“Khởi bẩm bệ hạ, ngoài cửa có người cầm huyết thư cầu kiến!”
Lúc này, thị vệ Thần Đỉnh Cung vội vàng vào cửa bẩm báo.
Huyết thư?
Các vương công đại thần ở đây nghe vậy đều nheo mắt lại, đây là có người muốn cáo ngự trạng với Nữ Đế bệ hạ.
Là ai, vào ngày đầu tiên Nữ Đế thượng triều, đã cầm huyết thư đến cáo ngự trạng?
Hắn lại muốn kiện ai?’
Đông Hoàng Tử U hoàn hồn từ trong trầm tư, giơ ngọc thủ lên”
“Truyền!”
“Vâng!”
Thị vệ vội vàng xoay người rời đi.
Lúc này bầu không khí trong đại điện trở nên có chút khẩn trương, không ít vương công đại thần đều không nhịn được mà nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo vài phần thấp thỏm.
Duy chỉ có vẻ mặt ba người Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn bình tĩnh, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, thị vệ dẫn theo một nam tử trung niên mặc áo bào xám đi vào đại điện.
Thời điểm nhìn thấy nam tử kia, sắc mặt Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn cuối cùng cũng thay đổi.
Họ nhận ra, người cầm huyết thư này, chính là tiền nhiệm thị lang Hộ bộ Mã Nghĩa.
Vẻ mặt Mã Nghĩa căm hận nhìn thoáng qua ba người, vội cầm huyết thư quỳ nói.
“Khởi bẩm bệ hạ, thảo dân vốn là một trong sáu đại thị lang Hộ bộ, bởi vì phát hiện thị lang Vệ Kỳ Sơn và nội vụ tổng quản Lộc Vinh, cùng Khang Bình Vương Tư Mã Khôn cấu kết với nhau, ăn hối lộ trái pháp, mà bị họ hãm hại.”
“Thảo dân không chỉ bị cách chức quan, còn bị thủ hạ của họ truy sát, đến nỗi một nhà ta già trẻ phơi thây nơi hoang dã, chỉ có một mình ta còn sống sót!”
“Thảo dân nghe nói bệ hạ đánh hạ Cửu Đỉnh Thiên, cho nên lấy máu viết thư lên án ba người Vệ Kỳ Sơn phạm tội, mong bệ hạ thiên lý rõ ràng, luật pháp rõ ràng, trừng gian trừ ác, phát huy thiên uy!”
Noi xong, giơ huyết thư lên thật cao.
Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn không khỏi âm thầm liếc nhau, trong mắt ba người đều lóe ra một tia sát ý.
Ngược lại bọn họ không ngờ, trong ngày vô cùng quan trọng hôm nay, vậy mà Mã Nghĩa lại chạy tới Thần Đỉnh Cung cáo ngự trạng mình.
Điều này khiến họ hận không thể bầm thây vạn đoạn Mã Nghĩa tại chỗ, để tiết mối hận trong lòng.
Nhưng, nghĩ tới việc từ đầu Mã Nghĩa đã không có được bất kỳ chứng cứ thực chất nào, vả lại tối qua Lộc Vinh đã chuẩn bị sẵn sàng, tiêu hủy tất cả chứng cứ.
Rất nhanh trong lòng ba người rất đã bình tĩnh lại.
Thậm chí Lộc Vinh còn giả bộ phẫn nộ quát lớn:
“Điêu dân to gan, vậy mà ngươi dám ngậm máu phun người ở trước mặt bệ hạ, ngươi có biết vu khống trọng thần triều đình là tội gì không?”
Vẻ mặt Vệ Kỳ Sơn hung ác nham hiểm hùa theo:
“Mã Nghĩa, rõ ràng là ngươi muốn độc lãm đại quyền ở Hộ bộ, vì vậy mà chèn ép xa lánh đồng liêu, cũng may cuối cùng tà không thắng chính, ngươi rốt cuộc cũng bị trừng phạt bởi hành vi tà ác của mình!”
“Bây giờ sao còn dám chạy đến trước mặt Nữ Đế bệ hạ vu khống chúng ta?’
Mã Nghĩa bị lời nói của họ làm cho run rẩy cả người.
Hắn không ngờ Lộc Vinh, Vệ Kỳ Sơn lại vô liêm sỉ như thế, còn có thể cắn ngược mình một cái trước mặt Nữ Đế.
“Xin bệ hạ minh giám!”
Mã Nghĩa đành phải cắn răng, giơ huyết thư của mình lên cao nhất.
Tay ngọc của Đông Hoàng Tử U khẽ động, lăng không đem huyết thư đến trước mặt mình, mở ra giữa không trung.
Nhìn thoáng qua, trên mặt đầu là ghi chép của Mã Nghĩa về việc Lộc Vinh, Vệ Kỳ Sơn và Tư Mã Khôn ăn hối lộ trái pháp.
Mắt phượng lưu chuyển, nàng nhìn xuống phía Mã Nghĩa nói:
“Trẫm thấy huyết thư này, quả thật là viết rất tình chân ý thiết.”
“Nhưng đã từng là trọng thần triều đình, hẳn là ngươi hiểu đạo lý lấy pháp trị thiên.”
“Cho nên ngoại trừ huyết thư này, ngươi có chứng cứ thực chất không?”
Mã Nghĩa nghe vậy, không khỏi biến sắc, lắc đầu nói:
“Thảo dân…không có!”
Hắn cũng hiểu, muốn lật đổ ba người Lộc Vinh, nhất định phải có chứng cớ cực kỳ có trọng lượng mới được.
Nhưng hắn đã bị ép rời khỏi triều đình hơn nửa năm, lúc đầu bị đuổi giết điên cuồng, căn bản là không có bất kỳ chứng cứ nào trong tay.
Trước mắt cũng chỉ là bởi vì từng nghe được từ chỗ đồng liêu tin tức Đông Hoàng Tử U đoạt được Cửu Đỉnh Thiên, cho nên ôm một bầu nhiệt huyết viết huyết thư, đến đây cáo trạng.
Bây giờ xem ra, lần này thật sự là quá lỗ mãng.
Nhưng…
Ngoại trừ con đường này ra, căn bản hắn không còn con đường nào khác để đi!
Ba người Lộc Vinh thấy Mã Nghĩa lắc đầu, không khỏi lộ ra nụ cười vô cùng đắc ý.
Không có chứng cứ, vậy có nghĩa là bất cứ chuyện gì mà Mã Nghĩa nói ra đều không được đắc số, cũng tương đương vu khống.
Mà công khai vu khống trọng thần triều đình ở trên đại điện, đây thật sự là tử tội!
Ba người không khỏi nghĩ, lần này Mã Nghĩa thật đúng là tự chui đầu vào lưới, chủ động tới cửa tự tìm đường chết!
Lúc đầu các vương công đại thần khác của triều định cũng không nhịn được mà yên lặng lắc đầu.
“Một phong huyết thư, nhiều nhất cũng chỉ khiến Nữ Đế bệ hạ nghi ngờ bọn Lộc Vinh.”
“Muốn để bệ hạ trị tội họ, căn bản là chuyện không thể!”
“Mã Nghĩa ơi Mã Nghĩa, ngươi không thể không biết đạo lý này!”
Đông Hoàng Tử U thu hết sắc mặt của mọi người vào đáy mắt, cuối cùng mắt phượng dừng trên người Mã Nghĩa, lạnh nhạt nói:
“Ngươi không có chứng cứ, trẫm có!”
Hả?
Đông Hoàng Tử U đột nhiên nói ra, khiến mọi người ở đây đều kinh hãi.
Chỉ thấy cổ tay Đông Hoàng Tử U như ngọc nhẹ nhàng vặn ra, dễ dàng lấy ra một cái hộp gỗ Vân Kim Ngọc Nam trong hư không.
Nhìn thấy cái hộp này, Lộc Vinh vốn miễn cưỡng bĩnh tĩnh cũng không khỏi co rụt đồng tử lại, mạnh mẽ hít một hơi hàn khí.
Trong cái hộp này, chứa tất cả sổ sách và chứng cứ mà hắn và Tư Mã Khôn, Vệ Kỳ Sơn ăn hối lộ trái pháp.
Mà hắn nhớ rõ, tối qua mình đã tự tay thiêu hủy cái hộp này.
Vì sao nó lại xuất hiện trong tay Đông Hoàng Tử U?
Chương 1113 Chương 1113. Một sự kết hợp hoàn mỹ giữa Tiên và Ma
Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên.
Hừ!
Chiếc hộp gỗ Vân Kim Ngọc Nam tự động mở nắp, trút hết thư từ và sổ sách bên trong ra giữa không trung.
Đông Hoàng Tử U lấy linh lực kiểm soát những bức thư và sổ sách này, trưng bày ra trước mặt mọi người.
“A cái này?!”
Sau khi nhìn kỹ hơn, Lộc Vinh sợ đến mức toàn thân run lên.
Mọi thứ bên trong quả thực là bằng chứng mà hắn đã tiêu hủy tối qua.
Hắn không bao giờ ngờ rằng, những thứ này lại xuất hiện nguyên vẹn trong đại điện, trước mặt tất cả các hoàng tử và quan đại thần!
Lúc này Tư Mã Côn và Vệ Kỳ Sơn không thể giữ được bình tĩnh, cả hai đều kinh hãi nhìn Lộc Vinh.
Lộc Vinh đã thề sẽ tiêu hủy tất cả chứng cứ, vậy mà bây giờ...
Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn cảm thấy Lộc Vinh chắc chắn đã gặp chuyện gì đó không bình thường!
Họ không khỏi nhìn Đông Hoàng Tử U, nghĩ rằng đây nhất định là một thủ đoạn phi thường nào đó được Nữ đế sử dụng.
Nếu không, nàng sẽ không bao giờ có được bằng chứng trí mạng như vậy từ Lộ Vinh xảo quyệt.
Lộ Vinh cũng nghĩ tới đây, vội vàng quỳ xuống nói:
“Bệ hạ, sao cái hộp gỗ này lại ở đây với người?”
Không đợi hẳn nói hết, Đông Hoàng Tử U đã chế nhạo nói:
“Ngươi cho rằng mình đã đốt cháy nó, nhưng ngươi lại không biết rằng những gì ngươi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.”
“Lúc ngươi định đốt nó, thì nó đã được giao nguyên vẹn đến tay ta rồi!”
“Cái này…”
Lời nói của Đông Hoàng Tử U khiến Lộc Vinh như bị sét đánh.
Hắn chợt nhớ tới đêm qua, khi hắn đang chuẩn bị tiêu hủy bằng chứng, thủ hạ đắc lực thân tín nhất là Trương Quyền đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, nói vài lời.
Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn Trương Quyền đã theo dõi mình, lúc đó hắn đã thi triển huyễn thuật để đánh cắp chứng cứ.
Nghĩ đến đây, Lộ Vinh không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Hắn không ngờ rằng người mà bấy lâu nay hắn luôn tin tưởng, lại là người của Đông Hoàng Tử U.
Điều này khiến hắn cảm nhận được sâu sắc thủ đoạn của Đông Hoàng Tử U thật thấu đáo. làm người khác rùng mình!
Thật là khủng khiếp! !
Đôi mắt phượng của Đông Hoàng lạnh lùng liếc nhìn ba người Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn.
Giọng nói lạnh như băng giữa mùa đông giá rét, xuyên thấu trái tim:
“Ba người các ngươi đã lợi dụng quyền lực, địa vị và danh tính của mình để kết bè kết cánh vì lợi ích cá nhân, tham nhũng, trái luật pháp, trục lợi nhiều mặt!”
“Vì những lợi ích này mà các ngươi đã sát hại hơn một ngàn ba trăm sinh mạng vô tội, diệt môn ba hộ, vì diệt trừ tận gốc rễ thậm chí còn không tha cho những đứa trẻ sơ sinh!”
“Những tội ác chồng chất, khiến cả người và thần đều nổi giận. Nếu Tư Mã Vô Tướng không trị được cho ngươi, thì ta sẽ làm!”
Nàng vừa nói, một bông tử sắc ma sen quyến rũ tỏa sáng trong ngọc thủ của nàng.
Lộc Vinh, Tư Mã Khôn và Vệ Kỳ Sơn hai mắt trợn ngược sợ hãi, quỳ xuống điên cuồng quỳ lạy.
“Bệ hạ, xin tha mạng!”
“Bệ hạ, chỉ cần người không giết thần, bắt thần làm gì cũng được!”
“Bệ hạ, thần không muốn chết! Thần đã hối hận! Thực sự đã hối hận!”
…
Mặc cho ba người có khóc lóc cầu xin tha thứ, Đông Hoàng Tử U vẫn tỏ ra lạnh lùng như ban đầu, bất động.
Ngọc thủ vung lên, ma sen tách làm ba, rơi vào ba người trực tiếp đốt họ thành tro!
Tê!
Cảnh tượng này khiến tất cả các chức sắc cao nhất của Cửu Đỉnh Thiên có mặt đều sợ hãi đến dựng tóc gáy, đồng tử co rút, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.
Căm ác như thù, cương trực công chính!
Quyền sinh sát trong tay, bá đạo hết sức!
Đây chính là phong thái của Nữ đế!
Đây chính là uy nghiêm của hoàng hậu!
Nàng vô cùng xinh đẹp, đồng thời cũng vô cùng mạnh mẽ và độc đoán.
Dung mạo như tiên giáng trần, tâm như ma thần diệt thế.
Một sự kết hợp hoàn mỹ giữa Tiên và Ma, đây chính là nàng, Huyền Băng Nữ đế!
Các chức sắc của Cửu Đỉnh Thiên có mặt, cuối cùng đã nhận ra tin đồn về Đông Hoàng Tử U là chân thực như thế nào.
Trong lòng bọn họ đều cảm khái, vị Nữ đế với trái tim kiên cường này, chắc chắn sẽ để lại dấu ấn không thể so sánh trong lịch sử Cửu Đỉnh Thiên.
Về phần Mã Nghĩa, toàn thân hắn sớm đã kích động đến mức run rẩy.
Hắn không ngờ rằng Đông Hoàng Tử U vậy mà đã sớm có chứng cứ của đám người Lộc Vinh.
Điều này khiến hắn vô cùng khâm phục Đông Hoàng Tử U, càng ngưỡng mộ và sùng bái sức mạnh bá đạo vô biên của nàng.
Hắn kích động đến mức đập tay xuống đất cười điên cuồng.
“Tốt rồi! Thật sự quá tốt rồi!”
“Ba tên tội đồ này đã gây ra nhiều tội ác cuối cùng đã phải nhận hình phạt xứng đáng, tất cả đều dựa vào thiên uy của Bệ hạ!”
“Bệ hạ thực sự thanh minh liêm khiết, khiến Cửu Đỉnh Thiên của chúng ta tràn ngập niềm hy vọng vô hạn!”
Nhìn thấy đôi mắt phương mỹ lệ của Đông Hoàng đang nhìn mình, Mã Nghĩa sợ hãi đến mức lập tức im lặng, cúi đầu xuống đất, không dám đối mặt.
Chỉ nghe Đông Hoàng Tử U bình tĩnh nói:
“Mã Nghĩa có tính tình chính trực trung thành, đức tin vẫn không lay chuyển ngay cả trong những hoàn cảnh tuyệt vọng, xứng đáng được làm quan viên gương mẫu!”
“Kể từ bây giờ khôi phục chức vụ Thị Lang Hộ Bộ, lĩnh bổng lộc chính nhị phẩm!”
Mã Nghĩa nghe vậy, nhất thời kích động tột độ.
Nữ đế lần này không chỉ khôi phục chức vụ cho hắn, mà còn thăng cấp lên một bậc.
Nếu biểu hiện tốt thì sau này sẽ có cơ hội thăng cấp lên nhất phẩm Thượng thư.
Điều này chỉ ra một tiền đồ vô lượng cho hắn, đủ để cho thấy hắn được coi trọng đến mức nào.
Mã Nghĩa vội vàng cúi đầu xuống đất: "Đa tạ bệ hạ thánh ân, vi thần nhất định sẽ hết lòng hết sức, vì bá tánh Cửu Đỉnh Thiên nguyện máu chảy đầu rơi, cho đến khi chết!"
Một đám hoàng tử và đại thần cũng quỳ xuống hành lễ:
“Bệ hạ thánh minh!”
Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu, ngọc thủ vung lên:
“Bãi triều!”
Chương 1114 Chương 1114. Một sự kết hợp hoàn mỹ giữa Tiên và Ma (2)
Vì đã có kinh nghiệm trong việc thôn tính Động Nguyên Thiên, nên cuộc họp triều đình này diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Mục đích chính của Đông Hoàng Tử U là lợi dụng Lộc Vinh ba người bọn họ giết gà dọa khỉ, đồng thời tẩy trừ tập tục quan quyền ở Cửu Đỉnh Thiên.
Một lần và mãi mãi, để quan chức của Cửu Đỉnh Thiên minh bạch, bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, vui vẻ thịnh vượng.
Sau khi nàng đứng dậy, tiếng hò hét trong Thần Đỉnh Cung như sấm, rung chuyển chín tầng mây.
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
…
Thuỷ Tinh Cung.
Từng tia từng tia băng khí rung rinh, che không được cảnh xuân tươi đẹp trong cung, xuân ý dạt dào.
Như mộng huyễn băng rơi trên lá trên hoa, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói lóa dưới ánh nắng càng lộ ra vẻ mỹ lệ độc đáo của Thuỷ Tinh Cung, tựa như Tiên Cung nơi hạ giới.
Bữa sáng đã qua một canh giờ, lúc này là thời gian để đám Tuyền Châu các nàng chơi đùa.
Bốn tiểu bảo bối đang đuổi theo con Tuyết Nghĩ Thú ngoài vườn rất vui vẻ.
Lâm Hiên, người yêu thương nữ nhi mình, đã mang một chậu lớn linh quả tươi ngon đến vườn, đi theo bên cạnh đám tiểu nha đầu đút cho chúng ăn linh quả.
“Tuyền Hi, ăn chậm thôi, cẩn thận kẻo nghẹn!”
“Tuyền Ấu, con cắn ngón tay của cha rồi!”
…..
Lâm Hiên đi theo đám Tuyền Châu các nàng, thực sự bị bốn tiểu bảo bối hoạt bát, nghịch ngợm, đáng yêu này làm cho tan chảy rồi.
Nhìn thấy hắn không biết mệt, ân cần chăm sóc đám tiểu nha đầu như vậy, đám người hầu bên cạnh đều tỏ ra rất cảm động.
Trong mắt họ, Lâm Hiên là người phụ thân tốt nhất thiên hạ.
Nhất cử nhất động của hắn, đều bộc lộ tình yêu thương sâu sắc dành cho chúng nữ nhi.
Họ không khỏi thấp giọng thở dài:
“Nếu khi ta còn bé mà được cha nuông chiều như thế này thì tốt biết mất!”
Dường như nghe thấy tiếng thở dài của đám người hầu, Tuyền Châu đột nhiên dừng lại, chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn Lâm Hiên.
“Cha, không phải lúc nào cha cũng có thể chăm sóc chúng con được, hãy để chúng con chăm sóc cha một lần nữa nhé!”
Lâm Hiên cười lắc đầu: "Các con còn nhỏ, cha không cần con chăm sóc."
“Muốn! Muốn!”
Khi Tuyền Hi, Huyền Hàm và Huyền Ấu nghe Huyền Trụ nói như vậy, đều hưng phấn tiến tới ồn ào.
Bốn tiểu bảo bối cùng kéo Lâm Hiên đứng dậy, nói như người lớn:
“Từ giờ trở đi chúng con muốn chăm sóc lại cho cha!”
Lâm Hiên vẻ mặt thích thú: "Vậy các con định chăm sóc cha như thế nào?"
Tuyền Châu lộ ra vẻ mặt thần bí: “Đợi lát nữa người sẽ biết!"
Tuyền Châu nói xong thì kéo Lâm Hiên đến trước ghế mây, bảo Lâm Hiên ngồi xuống, sau đó bóp vai cho hắn.
“Cha cứ ngồi đút bọn con ăn linh quả mãi, chắc chắn đã mệt rồi.”
“Bây giờ phải nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống!”
Nhìn ánh mắt bảo bổi nhỏ vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ngây thơ, Lâm Hiên thực sự không nhịn được cười.
Thế nhưng, có được giáo trình vú em hoàn mỹ, Lâm Hiên cũng hiểu rất rõ với biểu hiện này của mấy đứa nhỏ.
Sở dĩ các cô bé sẽ quan tâm hắn, hơn nữa còn muốn chăm sóc cho hắn.
Trước tiên là vì bản tính mấy đứa nhóc vốn lương thiện đơn thuần, hơn nữa lại rất thông minh, hiểu chuyện, biết bản thân mình đang đươc cha mẹ yêu thương cưng chiều.
Tiếp theo chính là các cô bé đều được tiếp nhận giáo dục tốt từ gia đình.
Biết người thân thì phải quan tâm lẫn nhau, bất luận là bên nào cũng không thể ishc kỷ chỉ hưởng thụ sự quan tâm từ đối phương, cũng phải biết đáp trả thích hợp.
Với hai điều kiện này.
Bọn họ vừa nghe thấy mấy người hầu xúc động thì biết bản thân đã nhận đủ tình thương từ cha, cũng nên đáp trả một chút tình cảm của mình cho Lâm Hiên.
“Mấy bảo bối có thể làm như vậy, chứng tỏ việc giáo dục mấy đứa nhỏ rất thành công!”
Lâm Hiên có chút vui mừng ngẫm nghĩ.
Từ xưa đến nay, rất nhiều cha mẹ chỉ đơn phương trao tình thương cho tụi nhỏ, thỏa mãn mọi nhu cầu của bọn họ, bất cứ việc gì cũng đều ôm đồm lấy.
Cứ nghĩ như vậy sẽ dạy dỗ tốt bọn nhỏ, nuôi dưỡng bọn nhỏ thành tài.
Thực sự thì không phải!
Hoàn cảnh gia đình tốt đẹp thực sự và cuộc đời thực sự có lợi cho trẻ nhỏ.
Không phải là cha mẹ quan tâm vô điều kiện, bao bọc trẻ nhỏ trong tình yêu vô bờ biến, khiến chúng trở nên lạnh nhạt, thờ ơ.
Mà nên thông qua việt quan tâm có chừng mực, thậm chí nên mong cầu bọn trẻ đáp trả tình cảm một cách thích hợp, dạy cho trẻ biết quan tâm cha mẹ người thân, biết cám ơn.
Như vậy.
Mới có thể khiến gia đình thực sự có sự giao lưu tình cảm đôi bên, để trẻ nhỏ phát triển nhân cách toàn diện.
Vì vậy, một hành đơn giản của mấy đứa nhỏ như hôm nay cũng khiến Lâm Hiên mong chờ tương lai của bọn nhỏ.
Lúc này Lâm Hiên đã nằm xuống theo yêu cầu của Tuyền Châu.
Tuyền Hi đứng bên cạnh Lâm Hiên ngẫm nghĩ, đôi tay đặt lên cánh tay Lâm Hiên khẽ bóp:
“Cha bưng bát cho tụi con, cánh tay chắc chắn cũng mỏi rồi, con giúp cha xoa bóp tay nhé!”
Tuyền Hàm thì ôm chân Lâm Hiên ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ siết thành quyền đấm nhẹ lên đầu gối Lâm Hiên:
“Vừa nãy cha ngồi lâu như vậy, đầu gối chắc chắn cũng nhức mỏi rồi, vậy con giúp cha đấm bóp đầu gối nhé!”
Tuyền Ấu chạy đến đối diện với với Tuyền Hàm, cũng ngồi xuống đấm nhẹ vào đầu gói Lâm Hiên:
“Con xoa bóp đầu bối bên này cho cha!”
Tuyên Châu chạy đến phía sau Lâm Hiên, dáng vẻ lanh lợi nói:
“Không chỉ có thân thể cha mệt, mà đầu cha cũng phải nghỉ ngơi, nên con giúp cha xoa thái dương nhé!”
Nói rồi tiểu nha đầu đặt hai tay lên huyệt thái dương của Lâm Hiên, xoa nhẹ, còn rất chú ý thi thoảng lại đảo chiều.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của bọn nhỏ, trong lòng Lâm Hiên bỗng chốc tràn ngập tình thương của cha, tựa như sóng biển tràn lên vậy.
Hiếu!
Đúng là có hiếu!
Hiếu thảo như sấm rền!
Bốn bảo bối tuổi còn nhỏ đã đau lòng quan tâm mình vậy rồi, đợi đến khi mấy đứa nhỏ trưởng thành, bản thân hắn chắc chắn sẽ trở thành người cha hạnh phúc nhất thiên hạ!
Tương lai này, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta kích động rồi!
Chương 1115 Chương 1115. Đúng là có hiếu!
“Cha à, thoải mái không?”
“Không thoải mái có thể nói ra nhé!”
“Con sẽ cố gắng!”
Mấy đứa nhóc còn rất chú ý đển cảm nhậ của Lâm Hiên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lâm Hiên, sợ mình làm không đủ tốt.
Vẻ mặt Lâm Hiên vui vẻ cười nói: “Thoải mái! Đây là lúc thoải mái nhất của cha!”
“Ha ha, vậy thì tốt ạ!”
“Các chị em, vậy chúng ta cố lên, để cha cảm thấy thoải mái hơn nữa!”
Các bảo bối nhỏ được Lâm Hiên khích lệ, lập tức trở nên hăng hái hơn.
Dáng vẻ vừa cố gắng vừa nghiêm túc, mấy người hầu ở bên cạnh trông mà vui vẻ, ngưỡng mộ không thôi.
“Đế Phu và các công chúa đúng là cha từ nữ hiếu, đúng là khiến người ta ghen tị mà!”
“Đợi sau này có con rồi, ta cũng phải trải nghiệm một lần được bọn trẻ chăm sóc mới đợc!”
Mấy người hầu ngưỡng mộ nhìn xuống, Lâm Hiên đang thoải mái hưởng thụ được mấy đứa nhỏ chăm sóc.
Thế nhưng, hắn cũng không tham lam quá lâu.
Chẳng mấy chốc đã đứng dậy, duỗi người ra vẻ như rất thoải mái.
Cố ý thở một hơi thoải mái:
“Không hổ là được các bảo bổi nhỏ chăm sóc mà, bây giờ cha thực sự thoải mái khắp cả người rồi, tràn đầy sinh lực!”
Mấy đứa nhỏ Tuyền Châu nghe vậy, vẻ mặt cũng vui vẻ.
“Cha à, vậy cha nói xem bọn con chăm soc cha có tốt không?”
Lâm Hiên cưng chiều xoa đầu bọn nhỏ:
“Tốt đến không thể tốt hơn!”
“Cha có thể nói một cách nghiêm túc, trên đời này không có bạn nhỏ nào biết chăm sóc người khác tốt như các con cả!”
Sau khi tâng bốc mấy đứa nhỏ, bọn nhóc thực sự vui vẻ cười như hoa.
Bốn bảo bối nhỏ vui mừng nhảy múa, bốn đôi mắt to tròn đều tràn đầy vẻ tự hào và kiêu ngạo.
“A a a a, con cũng biết chăm sóc người khác này!”
“Ừ ừ ừ! Sau này chúng ta phải thường xuyên chăm sóc cho cha và mẫu thân!”
“Được!” Lâm Hiên rất vui, ôm mấy đứa nhỏ lên, khẽ hôn lên gương mặt mịn màng của bọn họ rồi nói: “Các con đi chơi đi!”
“Vâng!”
Mấy đứa nhỏ đã chăm sóc cho Lâm Hiên xong mới yên tâm thoải mái chạy ra hoa viên chơi.
Tuyền Hi nhìn thấy một miếng xếp gỗ rơi bên đương bèn nhặt lên.
Đột nhiên tâm huyết dâng trào, ném lên cao sau đó đá một cái.
Vốn dĩ cô bé muốn đá khối gỗ về bên bàn nhỏ trong hoa viên.
Nhưng vì khối gỗ vuông vức, rất khó khống chế phương hướng và sức lực, vừa đá đá khiến khối gỗ bay về phía Tuyền Ấu.
“A?”
Tuyền Uy khẽ nhíu mày, nhấc chân lên đé, đúng lúc đá khối gỗ về lại phía Tuyền Hi.
Tuyền Hi lại nhấc chân lên, lần này vừa đúng lúc chạm vào khối gỗ, lại đá nó sang bên cạnh.
Tuyền Châu và tuyền Hàm khẽ chớp đôi mắt đen nhìn bọn họ:
“Tuyền Hi, Tuyền Ấu, hai người đang chơi trò chơi sao?”
Tuyền Hi lắc đầu:
“Không phải, em muốn thử xem có thể đá khối gỗ về lại bên bàn bên trong không, nhưng căn bản đá không được!”
Vẻ mặt Tuyền Ấu linh ngạc:
“Vậy à, em còn tuyển Tuyền Hi tỷ muốn chơi với em kìa!”
“Trò chơi?”
Tính cách uyền Hi vốn hoạt bát năng động, nghe vậy lập tức sáng rực mắt: “Vậy chúng ta đến chơi trò đá qua đá lại đi!”
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cảm thấy trò này cũng khá thú vị, đồng thời gật đầu: “Được đấy! Được đấy!”
Sau đó Tuyền Hi đi nhặt khối gỗ kia về, đá chuẩn về phía Tuyền Ấu.
Lần này cô bé cũng ổn, nhưng lúc khối gỗ bay về phía Tuyền Ấu, Tuyền Âu lại một chân đá nó bay đi.
Mà mục tiêu ban đầu của Tuyền Ấu vốn là Tuyền Châu, vừa đá lên thì lệch khá xa.
Tuyền Ấu nhíu mày: “Khối gỗ này khó khống chế quá!”
“Ta thử xem!”
Tuyền Châu nhặt khối gỗ lên, đá chuẩn về phía Tuyền Hàm.
Nhưng khối gỗ còn chưa đến chố Tuyền Hàm đã rơi xuống đất, về lực đá rất khó kiểm soát.
Lập tức, Tuyền Châu vốn là một bá chủ nhỏ cũng nhíu mày: “Đúng là khó đá thật!”
Tuyền Hàm bĩu môi: “Có món đồ chơi nào mà vừa dễ đá vừa không bay tứ tung để chúng ta chơi trò chơi này đây?”
Nói xong, bốn bảo bối nhỏ bất giác nhìn nhau, cùng lúc lắc đầu.
Trong ấn tượng của bọn họ, chưa từng nhìn thấy thứ đồ chơi nào như vậy cả.
Chẳng lẽ trên đời này không có thứ đồ chơi như vậy sao?
Bốn bảo bối nhỏ bất giác nhìn Lâm Hiên.
Chuyện này vẫn phải hỏi người cha không gì không biết mới được!
Nghĩ như vậy, bốn cô nhóc ào ào chạy đến bên cạnh Lâm Hiên.
“Cha cha cha cha, trên đời này có đồ chơi gì có thể đá bay đi, nhưng không bay loạn không?”
"Đúng vậy!"
Ngay khi đám nữ nhi đặt câu hỏi, Lâm Hiên liền nhanh chóng nghĩ tới đáp án.
Đám Tuyền Châu nghe xong, tất cả đều tỏ ra mong đợi và tò mò.
"Là đồ chơi gì ạ?"
"Cha mau nói cho chúng con biết!"
Lâm Hiên cười nhẹ: "Đồ chơi này gọi là quả cầu, cha có thể làm cho các con!"
Quả cầu?
Hai mắt của đám tiểu nha đầu sáng lên, chớp chớp.
Dựa theo hiểu biết của bọn họ với Lâm Hiên, thứ gọi là quả cầu do hắn làm ra hẳn là vô cùng mới lạ và thú vị!
"Cha, làm nhanh lên!"
Đám tiểu nha đầu vẻ mặt nôn nóng thúc giục Lâm Hiển, ước gì hắn lập tức biến ra quả cầu mới thôi.
"Được rồi, đừng vội, cha sẽ làm ngay cho con!"
Là một sủng nhi nữ cuồng ma, Lâm Hiên cũng rất yêu con gái, lập tức ra tay làm quả cầu cho các nàng.
Trong giáo trình vú em hoàn mỹ, có một phần giáo trình chuyên môn hướng dẫn làm quả cầu.
Lâm Hiên liền dựa theo giáo trình, ngựa quen đường cũ chuẩn bị xong tất cả tài liệu cần thiết.
Năm chiếc lông vũ của Huyền thải vân hạc.
Một miếng ngọc Thiên Hà hình tròn có lỗ ở giữa.
Một miếng gân Vân lộc đã gia công.
Ngoài ra còn có mấy tờ huyền quang bạc chỉ (giấy) đã cắt sẵn.
Sau khi làm xong.
Hắn liền nhét lông vũ vào lỗ nhỏ ở giữa ngọc thiên à, sau đó bọc Ngọc Thiên Hà bằng huyền quang bạc chỉ, rồi buộc chặt một đầu của huyền quang bạc chỉ bằng gân Vân Lộc.
Một quả cầu có màu sắc rực rỡ đã xong!
"Được!" Lâm Hiên đưa quả cầu cho Tuyền Châu, "Cầm đi chơi đi!"
Đám Tuyền Châu đều mở to đôi mắt đẹp, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào quả cầu.
“Thì ra đây là quả cầu!”
“Nhìn qua chơi rất vui!”
“Cha thật sự quá giỏi !”