• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236 Chương 236. Ngay cả mẫu thân cũng nói cha lợi hại! (2)

Tuyền Châu vội vàng nắm một mảng lớn Phỉ Thúy Vũ Quả đưa tới bên miệng Đông Hoàng Tử U: "Mẫu thân, ngươi nếm thử, chắc chắn là ăn rất ngon!"

Tiểu nha đầu nghĩ thầm, hôm nay khó được mẫu thân và mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, đương nhiên phải để mẫu thân ăn trước một miếng.

Đông Hoàng Tử U không muốn đả kích sự nhiệt tình của nữ nhi bảo bối, hơn nữa salad trái cây Lâm Hiên làm, nàng cũng có hứng muốn nếm thử.

Thế là mở miệng nhỏ ra, nhẹ nhàng cắn Phỉ Thúy Vũ Quả một cái.

"Ừm!"

Ánh mắt Đông Hoàng Tử U có chút sáng lên. Nàng từng ăn Phỉ Thúy Vũ Quả, nhưng trải qua Lâm Hiên điều phối, thịt quả càng thêm giòn ngọt.

Nhất là một lớp sốt salad trên nó khiến cho Đông Hoàng Tử U trải nghiệm được một loại cảnh giới đặc biệt mới lạ. Có chút vị chua và vị ngọt, hoàn mỹ phối hợp với hương vị của Phỉ Thúy Vũ Quả, có thể nói là khiến cho vị giác của nàng nở rộ trong nháy mắt.

"Ăn ngon không?" Tuyền Châu cười hì hì hỏi.

"Ăn ngon." Đông Hoàng Tử U từ đáy lòng tán thưởng.

"Hì hì, ngay cả mẫu thân cũng khen, cha thật là lợi hại!"

Tuyền Châu vui vẻ cầm Phỉ Thúy Vũ Quả mà Đông Hoàng Tử U đã ăn đi tới trước mặt Lâm Hiên, quyết định khao cha của mình một chút.

Giơ tay nhỏ lên, đưa Phỉ Thúy Vũ Quả tới bên miệng Lâm Hiên: "Cha, ngươi cũng ăn một miếng đi!"

……………………………

Đông Hoàng Tử U thấy thế hơi kinh hãi. Đồ mình vừa ăn sao có thể cho Lâm Hiên ăn?

Tiểu nha đầu Tuyền Châu này đúng là không hiểu chuyện!

Nhưng ngay lúc nàng định mở miệng ngăn lại Tuyền Châu, lại nghe Lâm Hiên nói: "Cha không ăn."

Đông Hoàng Tử U không khỏi nắm chặt ngọc quyền. Cái tên này là chê nước bọt của ta sao?

"Không nha, đây là ta ban thưởng cho cha!"

Tuyền Châu hoàn toàn không hiểu tâm tư giữa người lớn với nhau, trong lòng nàng chỉ muốn thưởng cho cha ăn một miếng.

Nếu như cha không ăn, vậy nàng sẽ rất thất vọng!

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu nghe Tuyền Châu nói như vậy, cũng nhao nhao lên tiếng.

"Đúng đó, cha, ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, ngươi cũng phải ăn nhiều một chút nha!"

"Cha, nhanh ăn đi!"

"Cha cha, mẫu thân đều cảm thấy cái đó ăn ngon, ngươi cũng nếm thử đi!"

Nhìn thấy các tiểu nha đầu nhiệt tình như vậy. Lâm Hiên thực sự không đành lòng từ chối các nàng, thế là gật gật đầu: "Được được được, cha ăn một miếng!"

Đông Hoàng Tử U thấy thế không khỏi nắm chặt nắm đấm, trái tim nhỏ không tự chủ được đập càng ngày càng nhanh.

"Cha, hé miệng ~ a ~ "

Tuyền Châu vui vẻ dỗ dành Lâm Hiên. Lâm Hiên bất đắc dĩ cười cười, há miệng: "A ~ "

Sau đó Tuyền Châu cầm Phỉ Thúy Vũ Quả trong tay nhét vào trong mồm Lâm Hiên.

"Cha như vậy mới ngoan nha!" Tuyền Châu vẻ mặt đắc ý, sau đó xoay người hỏi Đông Hoàng Tử U: "Mẫu thân, ta làm tốt không?"

Giờ phút này gương mặt Đông Hoàng Tử U nóng như lửa, trong lòng rối bời, bối rối gật đầu: "Tốt!"

Tuyền Hi lập tức bổ nàng một đao: "Vậy sau này mẫu thân ăn món gì ngon cũng phải chia cho cha ăn một chút!"

Đông Hoàng Tử U nghe vậy không nói, vỗ vỗ cái trán. Những tiểu nha đầu này đúng là sợ thiên hạ không đủ loạn a!

Nàng không để lại dấu vết ngắm Lâm Hiên một cái, nhìn thấy Lâm Hiên ăn say sưa ngon lành, lại nhịn không được hơi nhếch khóe môi lên.

Xem ra cái tên này cũng không chê đồ ăn mình đã ăn rồi. Chuyện này khiến nàng đột nhiên có một chút đắc ý nho nhỏ.

Một bên khác.

Lâm Hiên đến Đại Thánh Cảnh, giác quan nhạy cảm. Hắn đã phát hiện một chút mùi thơm son phấn từ Phỉ Thúy Vũ Quả. Không cần nghĩ cũng biết mùi son phấn này là ở đâu ra.

Hắn không khỏi nhìn Đông Hoàng Tử U một chút. Nữ nhân này thơm như vậy, nếu không phải tính tình quá mức cao lãnh thì đúng là một vưu vật hoàn mỹ.

Đông Hoàng Tử U lơ đãng ngẩng đầu, vừa lúc đối đầu với ánh mắt của Lâm Hiên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

Trên gương mặt trắng nõn như ngọc của Đông Hoàng Tử U hơi hiện lên một tia đỏ ửng. Sau đó vội vàng quay đầu đi, chủ động cầm một miếng linh quả đưa lên miệng.

Linh quả ngọt ngào khiến cho cảm giác ngại ngùng của nàng giảm bớt rất nhiều.

"Các ngươi nhìn, mẫu thân lại ăn, cha đúng là lợi hại a!"

Tuyền Hàm vẻ mặt vui mừng nói. Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu cũng gật đầu theo. Các nàng rất hiếm khi nhìn thấy mẫu thân chủ động ăn.

Suy cho cùng thì vẫn bởi vì cha làm đồ ăn ăn ngon a!

"Được rồi các bảo bối, đừng chỉ nhìn mẫu thân các ngươi ăn, chính các ngươi cũng ăn đi!"

Lâm Hiên cưng chiều ôm lấy chúng nữ nhi, đặt các nàng lên trên ghế. Nhìn thấy chúng nữ nhi từng người ăn quên cả trời đất, khóe miệng Đông Hoàng Tử U không khỏi vểnh lên. Trong lòng của nàng không khỏi nghĩ: "Thật ra thì thời gian bình bình thường thường như thế này cũng rất hạnh phúc."

Nhưng mà không lâu sau, nàng đứng dậy tạm biệt mấy người Tuyền Châu, chuẩn bị trở về Huyền Băng Cung xử lý triều chính. Thân là Đế Hoàng, có thể trải nghiệm hạnh phúc gia đình một lát, nàng đã rất thỏa mãn.

Nàng biết, chỉ khi nào mình trở nên càng mạnh mẽ hơn, phát triển Bắc Huyền Thiên càng tốt hơn thì hạn phúc như thế này mới kéo dài mãi.

"Tạm biệt mẫu thân!"

"Tạm biệt mẫu thân!"

"Mẫu thân cố lên nha!"

"Mẫu thân nếu đói bụng, nói cho ta, ta nói cha làm đồ ăn ngon cho ngươi nha!"

Các tiểu nha đầu tạm biệt Đông Hoàng Tử U, sau đó nhao nhao vùi đầu ăn như gió cuốn. Đợi đến khi các nàng ăn xong, Lâm Hiên dựa theo lệ cũ, giảng bài cho các nàng.

Hôm nay nội dung Lâm Hiên giản là tri thức thiên văn.

Hắn giảng cho chúng nữ nhi kiến thức căn bản về "Lỗ đen", khiến cho các tiểu nha đầu nhao nhao mở to hai mắt, ngạc nhiên hô to.

Chờ giảng bài xong, Lâm Hiên cho chúng nữ nhi tự do chơi đùa, chính hắn thì nằm trên ghế mây hưởng thụ nhân sinh.

"Ai nha!"

Lúc này Tuyền Hàm chợt quát to một tiếng.

Lâm Hiên đứng dậy nhìn thấy tiểu nha đầu trong lúc chơi đùa, tóc bị làm rối.

"Cha, tóc ta rối hết rồi!" Tuyền Hàm vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên, dáng vẻ nũng nịu nói.
Chương 237 Chương 237. Tâm tư của Đông Hoàng Tử U!

Ngày thường, tóc của các nàng là do người hầu làm.

Nhưng bây giờ Tuyền Hàm muốn nũng nịu với cha. Lại cảm thấy cha mình không gì không làm được, chắc chắn sẽ biết làm tóc, cho nên bám trên người Lâm Hiên.

Nhìn ra tâm tư của Tuyền Hàm, Lâm Hiên cười ha ha nói: "Không sao, cha giúp ngươi."

Hắn nhớ kỹ trong giáo trình vú em hoàn mỹ có mấy khoản ghi lại kiểu tóc nữ hài vừa đơn giản vừa đẹp mắt.

Thế là mở hệ thống ra, tìm thấy được tri thức có liên quan ở trong giáo trình bên trong.

Tóc nụ hoa ngọt ngào, tóc cắt ngang trán, búi tóc đáng yêu, đuôi ngựa buộc nghiêng, hai đuôi ngựa...

Mấy kiểu tóc này đều là kiểu tóc mà các bé gái rất thích. Học được, chắc chắn có thể khiến cho các cô con gái của mình trở nên cực kỳ đáng yêu. Kết hợp tính cách dịu dàng và ngoại hình ngọt ngào như bạch liên của Tuyền Hàm. Lâm Hiên quyết định làm cho nàng một búi tóc vừa ngọt ngào vừa cực kỳ đáng yêu.

Thế là hắn cho người hầu lấy lược và dây buộc tóc ra, tách mái tóc trước trán và tóc mai của Tuyền Hàm ra. Sau đó chải phần tóc còn lại thành đuôi ngựa, sau đó cuộn lại thành búi.

Dùng dây buộc tóc buộc lại, sau đó một Tuyền Hàm búi tóc, siêu ngọt siêu đáng yêu ra đời!

Nhìn thấy Lâm Hiên làm cho Tuyền Hàm một kiểu tóc mới lạ lại đáng yêu như thế, bọn người hầu đang đứng bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

"Kiểu tóc Đế phu thiết kế nhìn như đơn giản nhưng lại hoàn mỹ phát họa ra sự đáng yêu và ngọt ngào của công chúa, hắn đúng là tài tình!"

Những người hầu này trước khi tiến cung từng học tập vô số tri thức hầu hạ người khác. Bên trong đương nhiên bao gồm thiết kế kiểu tóc.

Nhưng các nàng chưa bao giờ nhìn thấy kiểu tóc mà Lâm Hiên làm ra.

Có thể nói là Lâm Hiên làm như vậy khiến cho các nàng mở rộng tầm mắt.

Mà Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu nhìn thấy búi tóc của Tuyền Hàm thì cũng là lộ ra vẻ mặt cực kỳ tán thưởng.

"Oa, tóc của Tuyền Hàm thật đáng yêu a!"

"Cha lại làm ra kiểu tóc đẹp mắt như vậy, đúng là lợi hại, đúng là lợi hại!"

Các tiểu nha đầu vội vàng vọt vào trong ngực Lâm Hiên, cả đám đều nũng nịu muốn sau này hắn làm tóc cho mình.

Nhìn thấy chúng nữ nhi sùng bái mình như thế, đương nhiên Lâm Hiên lập tức đồng ý: "Được được được, bắt đầu từ ngày mai, cha sẽ làm cho các ngươi!"

Đinh!

Cũng ngay khi hắn vừa nói dứt câu, giọng nói máy móc của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của Lâm Hiên.

"Ngươi thiết kế một kiểu tóc hoàn mỹ cho tam nữ nhi, ban thưởng: Thần Tượng Trấn Ngục Kình!"

……………………………

Hệ thống nhắc nhở khiến cho trong lòng Lâm Hiên bỗng nhiên kích động.

"Má ơi, như vậy cũng được? !"

Giúp nữ nhi làm một cái búi tóc, nhận được một bộ công pháp Thánh giai thượng phẩm. Hệ thống này ban thưởng đúng là không nhân tính a! Dựa theo hệ thống giải thích môn công pháp "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" này chính là một môn khí công cực kỳ mạnh mẽ.

Công pháp này nghe nói tới từ Hạo Thiên Chí Tôn thời kỳ Thái Cổ sáng tạo. Luyện tập đến cảnh giới đại thành, có thể kích hoạt chục tỷ hạt võ đạo trong cơ thể. Bên trong mỗi một hạt đều ẩn chứa một đạo Thần Tượng Chi Lực. Vận khởi công pháp thì có thể hội tụ vô tận Thần Tượng Chi Lực.

Phun ra, dời sông lấp biển!

Gầm lên giận dữ, tinh thần vẫn lạc!

Thu nạp, yên lặng như tờ!

"Hệ thống ban thưởng công pháp đã là cảnh giới đại thành, sẽ hỗ trợ tinh vực trong cơ thể ta, tăng lên tất cả tiềm năng của ta bây giờ!"

Ánh mắt Lâm Hiên lộ ra vẻ hưng phấn. Đến Đại Thánh Cảnh, hắn đã mở ra một cái tinh vực huyền diệu trong Đan Điền. Mà tinh vực này chính là giống một cái máy nhận tín hiệu năng lượng, hấp thu đạo lực từ giữa thiên địa hóa thành lực lượng của mình.

Mà "Thần Tượng Trấn Ngục Kình” thì xuất phát từ tự thân, kích hoạt lực lượng cất giấu trong cơ thể.

Có thể nói, công pháp này chính là hoàn mỹ bổ sung cho tinh vực. Vận dụng môn công pháp này, Lâm Hiên sức mạnh bùng lên mạnh mẽ hơn gấp đôi so với trước kia!

Đinh!

"Có muốn nhận thưởng hay không?"

"Rõ!"

"Thành công rút ra Thần Tượng Trấn Ngục Kình!"

Thu hồi hệ thống, hưởng thụ thân thể mềm nhũn của chúng nữ nhi, giống như con mèo nhỏ cọ mình. Lâm Hiên cảm thấy cuộc sống làm vú em như thế này thật sự rất thơm!

Chơi một hồi lâu, hắn mới ôm chúng nữ nhi đứng dậy, tiếp tục giảng bài cho các nàng.

Tiếp theo, Lâm Hiên giảng văn học cho các nàng.

Mà khi giảng đến "Tâm nhược hướng noãn, tứ quý như xuân", các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ mặt hướng tới. Các nàng từ khi sinh ra đến bây giờ đã sống trong Bắc Huyền Thiên băng thiên tuyết địa.

Tuy nói các nàng đã thói quen với cuộc sống ở nơi này, cũng cảm thấy nơi này vô cùng mỹ diệu. Nhưng thời gian xuân về hoa nở, bốn mùa như mùa xuân như thế này thì các nàng chưa từng trải nghiệm.

"Trên đời thật sự có nơi bốn mùa như mùa xuân sao?" Tuyền Châu nâng cằm lên, vẻ mặt ước mơ.

"Chỗ như thế chắc chắn có rất nhiều hoa mỹ lệ, rất nhiều hồ điệp xinh đẹp!" Tuyền Hi ánh mắt lóe sáng.

Tuyền Hàm gật gật đầu: "Vậy chắc chắn điệu bộ sẽ còn rất đẹp!"

Tuyền Ấu không có lên tiếng. Tiểu nha đầu đang tự hỏi, nếu như có chỗ bốn mùa như mùa xuân thật, yêu thú nơi đó có phải chơi càng thêm hay không.

Lâm Hiên nhìn ra tâm tư của các nữ nhi bảo bối, thế là cười nói: "Trên đời có rất nhiều chỗ bốn mùa như mùa xuân, ví dụ như là Vô Lượng Thiên cách chúng ta rất xa."

"Nếu như các ngươi muốn đi trải nghiệm một chút, cha có thể dẫn các ngươi đến đó."

Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, hắn hiểu rõ địa lý khí hậu Cửu Thiên Tiên Vực như lòng bàn tay. Mà Vô Lượng Thiên chính là một thiên trong cửu thiên. Rất nhiều nơi trong đó đều có ánh sáng mặt trời sung túc, thường ấm áp như xuân.

"Oa ~ cha thật là lợi hại, lập tức biết được chúng ta đang suy nghĩ cái gì!"

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm vẻ mặt ngạc nhiên.

"Vậy cha, chúng ta mau đi xem một chút!"
Chương 238 Chương 238. Nha đầu này quả nhiên là kẻ gây họa!

Tuyền Ấu không kịp chờ đợi nhảy đến ôm đùi Lâm Hiên, muốn kéo hắn ra ngoài cửa.

Lâm Hiên dở khóc dở cười vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng: "Bảo bối, ngươi ôm chân của cha, cha đi như thế nào được?"

Tuyền Ấu nháy nháy mắt to đen nhánh, nghiêng đầu nghĩ một lát, nói ra: "Cha không đi đường được, có thể bay mà!"

"Được, vậy cha dẫn các ngươi bay!" Lâm Hiên bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.

Vung tay lên, một đạo cương phong huyền diệu nổi lên, dẫn theo chúng nữ nhi cùng nhau bay lên bầu trời. Bởi vì hắn đã là Đại Thánh Cảnh, còn có Thần Hành Thủ Trạc trợ lực. Không lâu sau đã đi đến Vô Lượng Thiên hơn cách Bắc Huyền Thiên vạn ức ức dặm.

Cúi đầu nhìn lại, phía dưới có một mảnh hải dương xanh thẳm tráng lệ. Bờ biển trùng trùng điệp điệp, cây cối xanh um tươi tốt, hoa hồng cỏ xanh, mỹ lệ như xuân.

"Oa, biển cả thật đẹp!"

"Cha, chúng ta xuống phía dưới đi chơi một hồi đi!"

Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Lâm Hiên dẫn theo các nàng đáp xuống trên bờ cát.

Chỉ trong chốc lát, bốn tiểu nha đầu nhao nhao cởi giày, bàn chân nhỏ để trần giẫm trên bờ cát, truy đuổi vui đùa ầm ĩ.

Sau đó được Lâm Hiên chỉ đạo, các nàng còn đắp lâu đài cát trên bờ cát, chơi đến quên cả trời đất.

Mà lúc này, trong một rừng cây cách bãi cát ngoài trăm trượng.

Không giống như hoan thanh tiếu ngữ trên bờ cát.

Nơi này lại tràn ngập một cỗ hung lệ sát khí.

Ôn Quân Dao mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, bị hơn ba mươi người áo đen truy sát, một đường hoảng hốt trốn đến biển.

"Xú nha đầu, phía trước chính là biển cả, ngươi đã không còn đường để trốn!"

"Ha ha, nha đầu này xinh đẹp như hoa, thân thể linh lung, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, dáng vẻ rất có hương vị a!"

"Ngươi thúc thủ chịu trói đi! Nếu không chọc giận chúng ta, nhưng không phải là giết ngươi đơn giản như vậy... hắc hắc hắc!"

Người áo đen sát khí bạo rạp, trong lời nói không thiếu ý bỉ ổi, khiến cho áp lực của Ôn Quân Dao tăng gấp bội.

Phù phù!

Hoảng hốt, nàng không cẩn thận bị một nhánh cây dưới đất làm cho vấp ngã xuống đất.

Ôn Quân Dao vội vàng cố nén sợ hãi nói ra: "Các ngươi đừng giết ta, muốn ta làm gì cũng được!"

"Làm gì cũng được thật?"

Một trong số những người áo đen, giọng điệu có chút tà ác, có chút vội vàng đi tới chỗ Ôn Quân Dao.

"Đúng vậy." Ôn Quân Dao vẻ mặt hoảng sợ, khẽ gật đầu.

Ngay lúc người áo đen đó tiếp cận. Nàng bỗng nhiên con ngươi phát lạnh, lập tức bạo khởi. Trong tay phải bỗng nhiên lộ ra một thanh chủy thủ xanh biếc, đâm về phía trái tim của người áo đen.

Phốc phốc!

Một đao xuyên tim!

Sau khi giết chết người áo đen, Ôn Quân Dao rút chủy thủ ra, quay người tiếp tục chạy.

"Nha đầu này quả nhiên là kẻ gây họa! Hôm nay nhất định phải rút gân lột da nàng!"

Người áo đen nhìn thấy Ôn Quân Dao hữu dũng hữu mưu, trong lúc nhất thời sát ý dành cho nàng tăng lên tới cực điểm.

Thủ lĩnh người áo đen trong nháy mắt tuôn ra khí lãng đáng sợ, như một đạo tật phong bạo khởi.

Sau khi đuổi kịp Ôn Quân Dao, tay phải hắn ra một đạo hồng quang, nhắm ngay phía sau lưng nàng chụp xuống.

Bành!

Đúng lúc này, một đạo khí kình kinh khủng chặn sát chiêu của người áo đen, bức lui hắn vài chục bước.

"Tiểu thư, ta tới cứu ngươi!"

Lão giả chừng năm mươi mặc trường bào màu xám ngăn trước mặt Ôn Quân Dao.

Ôn Quân Dao ánh mắt vui mừng: "Khương thúc thúc!"

Lão giả áo xám chính là người hầu chăm sóc nàng từ nhỏ, Khương Tấn Trung.

Mà nhìn thấy Khương Tấn Trung xuất hiện, đám người áo đen đều lộ ra vẻ mặt kiêng kị. Vừa rồi Khương Tấn Trung vừa ra tay thì bạo phát ra khí tức Tôn Giả Cảnh. Chuyện này cũng khiến đám người áo đen sợ ném chuột vỡ đồ.

Nhưng mà thủ lĩnh đám người áo đen đứng ở phía trước nhất lại bất vi sở động như cũ.

Hắn trầm giọng nói: "Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông tới! Muốn xen vào việc của người khác, để mạng lại đi!"

Nói xong, hắn bộc phát ra một cỗ khí tức mạnh hơn Khương Tấn Trung.

Khương Tấn Trung không khỏi ánh mắt run lên, gắt gao bảo vệ Ôn Quân Dao: "Tiểu thư, tiếp theo ta dốc hết toàn lực ngăn chặn bọn họ, ngươi nhất định phải trốn càng xa càng tốt!"

Ôn Quân Dao lại lắc đầu nói: "Khương thúc thúc, mệnh của ngươi cũng là mệnh, sao ta có thể để cho ngươi hi sinh vì ta được?"

"Tiểu thư, ta có khiếu môn bảo mệnh, ngươi không cần lo lắng!"

Khương Tấn Trung sau khi nói xong thì sải bước tiến lên.

Ngay trong chớp mắt, ánh mắt của hắn run lên bần bật, hoảng sợ nói: "Nhị gia, là ngươi!"

Hắn nhìn thấy bên hông thủ lĩnh người áo đen lộ ra một khối ngọc bội. Mà khối ngọc bội này hắn không thể quen thuộc hơn nữa, chính là ngọc bội chuyên dụng của Đan Vương thế gia bọn họ.

Ngọc bội đó có tổng cộng hai khối, một khối ở trong tay đại gia chủ, một khối khác trong tay nhị gia Ôn Thái Ba.

Thủ lĩnh người áo đen nghe vậy sững sờ một chút.

Sau đó giơ tay lên, lấy mặt nạ trên mặt mình xuống, lộ ra một gương mặt như đao khắc: "Là ta!"

Nhìn thấy Ôn Thái Ba bày tỏ thân phận, Ôn Quân Dao giật nảy cả mình.

Nàng hoàn toàn không ngờ được là người vẫn luôn truy sát mình, hơn nữa còn muốn lăng nhục mình đúng là thân Nhị thúc của mình!

……………………………

"Nhị thúc, tại sao ngươi sao muốn giết ta?"

Ôn Quân Dao vẻ mặt khó có thể tin lên tiếng hỏi: "Ngươi là thân Nhị thúc ta!"

Bắp thịt trên mặt Ôn Thái Ba co rút: "Thân Nhị thúc? Ngươi cũng xứng làm người nhà họ Ôn chúng ta? !"

"Ngươi chẳng qua là con gái tư sinh của đại ca ta, những năm này đại ca phù hộ, mới hưởng thụ được nhiều vinh hoa phú quý ở Ôn gia chúng ta."

"Bây giờ đại ca ta đã chết, đồ con riêng đê tiện như ngươi cũng nên cút ra khỏi Ôn gia chúng ta! Không đúng, nên chết!"

Ôn Quân Dao nghe vậy nắm thật chặt nắm đấm, răng ngà trắng như tuyết kém chút cắn nát bờ môi. Cha đẻ nàng tên là Ôn Bân Hoa, khi còn sống là gia chủ Đan Vương thế gia.
Chương 239 Chương 239. Những tiểu khả ái này có đôi khi cực kỳ ngây thơ!

Mà nàng chính là con của Ôn Bân Hoa và một tỳ nữ Ôn gia. Vốn dĩ được Ôn Bân Hoa phù hộ, nàng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giống minh châu, hưởng thụ vạn người Ôn gia ủng hộ và vinh hoa phú quý. Không ngờ được là bây giờ Ôn Bân Hoa vừa chết, lập tức người đi trà lạnh.

Người của Ôn gia đối xử với mẹ con các nàng lạnh nhạt thì cũng thôi đi, không ngờ được là còn muốn giết nàng. Mà càng đáng buồn hơn chính là người đã từng được nàng thân thiết gọi là "Nhị thúc" lại chính là người truy sát nàng!

"Tại sao? Rốt cuộc tại sao phải giết ta?" Ôn Quân Dao vẫn khó mà tin được. Cho dù nàng là con gái tư sinh, người nhà họ Ôn cũng không cần phải hạ sát thủ như thế này.

Cho dù là khi Ôn Bân Hoa còn tại thế, nàng và mẫu thân cũng không có ỷ được sủng mà kiêu ngạo, đắc tội bất kỳ kẻ nào trong Ôn gia. Theo lý mà nói, các nàng hoàn toàn không khiến cho bất kỳ người nào trong Ôn gia cừu thị mới đúng!

"Hừ!" Ôn Thái Ba vẻ mặt phát lạnh lên tiếng nói ra: "Ngươi cho là chuyện mình lén lút câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh có thể che giấu được chúng ta hay sao?"

Thần Nông Vương Đỉnh!

Nghe được cái tên này, ngay cả Khương Tấn Trung đều ánh mắt run lên. Thần Đỉnh này chính là trấn gia chi bảo Ôn gia, là chuẩn tiên khí. Đỉnh này lợi hại ở chỗ nó chẳng những có thể luyện chế ra đan dược Thánh giai thậm chí chuẩn Tiên giai mà còn có thể khảo thí thiên phú người luyện đan, dùng nó đến chọn chủ nhân.

Cái gọi là chọn chủ nhân chính là chỉ có người được nó công nhận mới có tư cách sử dụng nó luyện đan. Hẳn là, Thần Đỉnh này có Tiên Thiên khí linh. Đối với luyện đan thế gia như Ôn gia thì tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

"Tiểu thư, ngươi đã có thể trao đổi với Thần Nông Vương Đỉnh?" Khương Tấn Trung vẻ mặt kích động.

Chuyện đã đến nước này, Ôn Quân Dao đành phải gật đầu thừa nhận: "Đúng!"

Nàng không ngờ được là khi mình tiến vào tổ từ Ôn gia quét rác, vậy mà trong lúc vô tình sinh ra cộng minh với Thần Nông Vương Đỉnh. Mà chỉ một chút cộng minh thì có thể khiến cho cho nàng và vận mệnh toàn bộ Ôn gia xảy ra thay đổi long trời lở đất!

Bởi vì vị trí gia chủ Ôn gia từ trước tới giờ chỉ có người có thể cộng minh với Thần Nông Vương Đỉnh mới có thể đảm nhiệm!

"Không ngờ được là ngươi là một đồ con riêng hạ tiện mà lại có kỳ ngộ này!"

"Mà Ôn gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép một nữ tử, nhất là con gái tư sinh danh không chính ngôn không thuận cầm lái!"

Trong mắt Ôn Thái Ba sát ý bạo tăng: "Cho nên, ngươi phải chết!"

"Ta chưa bao giờ muốn làm gia chủ Ôn gia." Ôn Quân Dao vẻ mặt bi phẫn lắc đầu.

"Vậy ngươi cũng phải chết!" Ôn Thái Ba vẻ mặt lãnh khốc vô tình lên tiếng nói ra: "Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này ngươi hẳn là cũng hiểu!"

Khương Tấn Trung nghe vậy không khỏi thở dài: "Suy cho cùng, các ngươi vẫn là vì tiền đồ của Ôn Kỳ, sợ tiểu thư đoạt vị trí gia chủ của hắn!"

Ôn Kỳ chính là nhi tử của Ôn Bân Hoa và chính thê Lữ Chung Linh.

Trong mắt người nhà họ Ôn, hắn chính là người thừa kế gia tộc danh chính ngôn thuận. Mà Ôn Bân Hoa chết đi, bây giờ Ôn gia đã đã rơi vào trong tay Lữ Chung Linh.

Cũng không biết là nguyên nhân nào, Ôn Thái Ba cực kỳ ủng hộ Lữ Chung Linh. Như vậy cũng tạo thành hôm nay Ôn Thái Ba tự mình dẫn người giả làm người áo đen, thừa dịp Ôn Quân Dao ra ngoài hái thuốc, điên cuồng triển khai đuổi giết nàng.

"Biết thì tốt!" Ôn Thái Ba lấy ra bản mệnh phi kiếm: "Khương Tấn Trung, ngươi không bảo hộ được tiểu tiện nhân này!"

Khương Tấn Trung cũng lấy bản mệnh phi kiếm ra, vẻ mặt kiên quyết lên tiếng nói ra: "Nếu như tiểu thư là Thiên Tuyển Chi Nhân, ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng!"

"Giỏi cho một con chó trung thành, vậy ngươi hãy chết đi!"

Ôn Thái Ba toàn thân chân khí như thủy triều, trong khoảnh khắc bản mệnh phi kiếm khí thế như cầu vồng.

"Thái Ất Kiếm!"

Ầm ầm!

Hắn chính là cảnh giới Tôn Giả trung kỳ, vốn cao hơn cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ của Khương Tấn Trung. Mà ngoại trừ cảnh giới ra, hắn có tài nguyên tu luyện nhiều đến Khương Tấn Trung không thể so bì.

Bởi vậy, một kiếm này vừa mới đâm ra, triển lộ ra tư thái hoàn toàn nghiền ép. Khương Tấn Trung toàn lực dùng kiếm đón đỡ. Nhưng trong nháy mắt sau đó, hắn cảm thấy cổ tay đau đớn một hồi.

Kiếm khí mạnh mẽ của Ôn Thái Ba vọt vào cổ tay của hắn, như bài sơn đảo hải liên tục chấn vỡ cánh tay phải của hắn.

Theo một tiếng hét thảm, Khương Tấn Trung bị kiếm khí trùng kích lui lại mấy bước, suýt chút té ngã.

"Khương thúc thúc!" Ôn Quân Dao thấy thế ngay vội vàng xông tới.

"Tiểu thư, đừng tới đây! Ta còn có thể chiến!" Khương Tấn Trung nâng tay trái lên ngăn lại.

Sau đó móc từ trong ngực ra một viên đan dược vàng óng ánh, bỗng nhiên để vào trong miệng.

Ôn Thái Ba thấy thế lông mày bỗng nhiên nhíu một cái.

Nếu như không có nhìn lầm, viên đan dược vừa rồi Khương Tấn Trung ăn hẳn là Thánh giai Võ Hồn Kim Đan.

Viên đan dược này cực kì trân quý!

Một khi ăn vào, có thể cưỡng chế kích hoạt một đạo Võ Hồn mạnh mẽ trong cơ thể bất kỳ tu sĩ nào. Được Võ Hồn này gia trì, thực lực tu sĩ sẽ tăng lên gấp bội.

Ví dụ như là Khương Tấn Trung, thực lực của hắn, lập tức tăng lên ít nhất tới cảnh giới Tôn Giả trung kỳ!

Bành!

Đúng lúc này, chân khí trong cơ thể Khương Tấn Trung dường như sấm sét nổ tung. Hắn giơ kiếm lên, chủ động đánh thẳng tới Ôn Thái Ba.

"Đáng chết!"

Lần này Ôn Thái Ba đổi công làm thủ, vội vàng nâng bản mệnh phi kiếm lên đón đỡ.

không lâu sau hắn phát hiện Khương Tấn Trung mạnh hơn rất nhiều. Chỉ một kiếm này, thiếu chút nữa đánh gãy tay phải của hắn.

"Ôn Thái Ba, các ngươi còn không cút đi, ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi!" Khương Tấn Trung quát lớn.

Dược hiệu của Võ Hồn Kim Đan không phải vĩnh cửu, hắn muốn thừa dịp thực lực mình bạo tăng, dọa đối phương đi. Mà với thực lực của hắn bây giờ, hắn cảm thấy làm được chuyện này cũng không khó.
Chương 240 Chương 240. Những tiểu khả ái này có đôi khi cực kỳ ngây thơ! (2)

Không ngờ được là Ôn Thái Ba chẳng những không có bị dọa chạy mà ngược lại còn lộ ra vẻ một nụ cười dữ tợn: "Cũng không phải chỉ có ngươi mới có hậu thủ."

Nói xong, hắn lấy ra một viên đan dược lục sắc, bắn lên trên không trung.

Bành!

Đan dược nổ tung trên không trung cao vạn trượng, biến thành một đám sương mù lục sắc.

Chỉ ba hơi qua đi, có một đạo uy áp kinh khủng từ trên trời giáng xuống. Đám người cảm thấy mắt tối sầm lại, trên bầu trời có một cái bóng đen vô cùng to lớn, che khuất bầu trời mà tới.

Thấy rõ ràng hình dạng của nó, Khương Tấn Trung không khỏi con ngươi co rụt lại: "Địa Ngục Sư Thứu!"

Lúc trước hắn từng nghe nói, bên trong Ôn gia có người len lén dùng đan dược nuôi nấng một loại yêu thú cực kì khủng bố.

Hiện tại xem ra đúng là có chuyện như thế!

Mà con Địa Ngục Sư Thứu này chính là một loại yêu thú nhiếp hồn hung tàn cực kì hiếm thấy. Địa Ngục Sư Thứu trưởng thành, hình thể có thể dài ngàn trượng, cường độ nhục thân và lực lượng có thể so với hoành luyện tông sư.

Mà trí mạng nhất của bọn chúng chính là nhiếp hồn chi thuật.

Theo chúng nó bay lượn, có thể hình thành một đạo Địa Ngục Phong Bạo kinh khủng. Linh hồn của tất cả sinh linh ở trong phạm vi gió lốc phóng xạ đều sẽ bị nó giám sát.

Nếu như không thể chống cự nó, như vậy rất có thể sẽ bị nó cưỡng chế thu lấy linh hồn, biến thành một cái xác không hồn trong khoảnh khắc.

Mà khi Địa Ngục Sư Thứu tới gần, Khương Tấn Trung và Ôn Quân Dao càng hoảng sợ không thôi. Bọn họ nhìn thấy rõ ràng con ngươi con yêu thú này là tử kim sắc, còn có tám vòng sáng!

"Bát giai Yêu tướng!"

Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung không khỏi liếc nhau, đều có thể nhìn thấy trong mắt lẫn nhau.

Bát giai Yêu tướng thì tương đương với cao thủ Tôn Giả đỉnh phong.

Chỗ chết người nhất chính là nhiếp hồn chi thuật của nó, đối với Khương Tấn Trung và Ôn Quân Dao không tu hồn phách thì có thể nói là nguy hiểm trí mạng!

...

Trên bờ cát.

Bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đang đắp lâu đài cát ở đó.

Chơi một hồi, Tuyền Ấu nghĩ ra một ý tưởng. Đào một cái hố trên bãi cát, sau đó vểnh cái mông nhỏ lên, chôn đầu ở trong đó.

"Các tỷ tỷ, các ngươi mau nhìn, ta biến thành Hồng Vũ Đà Điểu!"

Tuyền Ấu đắc ý kêu lên.

Nàng nhớ có một loại yêu thú gọi là Hồng Vũ Đà Điểu, thích chôn đầu chôn ở trong hạt cát.

Thế là nàng thử chơi một lần, cảm giác rất thú vị!

Mấy người Tuyền Châu thấy thế cũng nổi hứng, nhao nhao đào một cái hố chôn đầu vào.

"Chúng ta cũng biến thành Hồng Vũ Đà Điểu!"

"Ha ha, chơi vui chơi vui!"

"Chúng ta so tài một chút, mông ai nhô lên cao hơn!"

"Tốt tốt!"

Lâm Hiên nhìn thấy bốn tiểu nha đầu đều mân mê cái mông nhỏ lắc lắc ở nơi đó, lập tức dở khóc dở cười lắc đầu. Những tiểu khả ái này có đôi khi rất là ngây thơ!

Hô! ! !

Đúng lúc này, một đạo gió lốc mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tạo thành một cơn bão cát kinh thiên trên bờ cát.

Lâm Hiên nhướng mày, quay đầu nhìn lại, thấy một con hắc sắc Địa Ngục Sư Thứu to lớn từ trên trời giáng xuống.

Vuốt và cánh của nó cực lớn, chế tạo gió lốc càng ngày càng mạnh, mắt thấy là sắp lật tung toàn bộ bãi cát.

"Súc sinh này quấy rối các bảo bối của ta."

Lâm Hiên tay trái hất lên, triệt để hóa giải gió lốc. Đồng thời, tay phải hắn khẽ động, kẹp một cục đá trong tay, sau đó nhắm ngay Địa Ngục Sư Thứu bắn đi ra.

Bành! ! !

Cục đá nho nhỏ trong tay hắn như là đạn pháo ra khỏi nòng, lấy thế sét đánh lôi đình xuyên thủng thân thể Địa Ngục Sư Thứu, đánh bay nó.

Mà, trong rừng cây, bọn người Ôn Quân Dao, Khương Tấn Trung, Ôn Thái Ba thì khiếp sợ nhìn cảnh này.

Mới vừa rồi còn Địa Ngục Sư Thứu như Tử Thần giáng lâm, bị một cục đá nho nhỏ đánh bay về phía chân trời.

Trong chớp mắt đã triệt để vô ảnh vô tung!

……………………………

Một màn này quả thực khiến cho Ôn Quân Dao, Khương Tấn Trung, Ôn Thái Ba và tất cả mọi người đang có mặt ở đây sửng sốt một lúc lâu. Vừa rồi con Địa Ngục Sư Thứu vô cùng lớn che khuất bầu trời, lại bị đánh bay như vậy?

Hồi lâu, bọn họ mới hồi phục tinh thần lại.

Trong rừng cây bộc phát ra một tiếng kinh hô vang dội.

"Ông trời ơi, ta không nhìn lầm chứ? Bát giai Yêu tướng Địa Ngục Sư Thứu bị một cục đá đâm thủng thân thể?"

"Làm sao có thể nhìn lầm? Đó hoàn toàn là sự thật!"

"Thần ơi, có thể đánh bay một con yêu thú cường đại như thế không còn thấy bóng dáng tăm hơi, người xuất thủ rốt cuộc mạnh cỡ nào?"

"Ta lớn gan suy đoán, vị cao nhân này tu vi đã trên Đế Cảnh!"

...

Mọi người càng suy đoán nhiều, trong lòng càng chấn kinh. Bát giai Yêu tướng Địa Ngục Sư Thứu, tương ứng cường giả nhân tộc cảnh giới Tôn Giả đỉnh phong.

Mà có thể dùng một cục đá xuyên thủng đánh bay nó. Vậy người bắn ra cục đá đáng sợ vượt qua tưởng tượng của mọi người!

"Chúng ta gặp được tuyệt thế cao nhân a!"

Sát khí trên mặt Ôn Thái Ba mất sạch sành sanh, thay vào đó là hoảng sợ nồng đậm. Hắn không khỏi nhìn thoáng qua Ôn Quân Dao. Cao nhân tuyệt thế đó ra tay với Địa Ngục Sư Thứu vào lúc này, nói không chừng chính là vì trợ giúp Ôn Quân Dao. Nhưng cho dù không phải như vậy thì bây giờ hắn cũng không dám ra tay với Ôn Quân Dao nữa.

Trước mặt cường giả như vậy, nhất định phải cẩn thận!

Dù có một phần vạn khả năng hắn cũng phải thận trọng đối đãi.

"Xú nha đầu, ngươi mời một giúp đỡ tốt a!" Sau đó Ôn Thái Ba cố ý lừa gạt Ôn Quân Dao.

Hắn cảm thấy bây giờ nhất định phải làm một chuyện, chính là xác nhận cao nhân tuyệt thế đó có liên quan gì đến Ôn Quân Dao hay không.

Ôn Quân Dao vẻ mặt mộng. Nàng chỉ là con gái một cái thế gia nho nhỏ, nào có tư cách móc nối quan hệ với tuyệt thế cao nhân như thế?

Ngược lại là Khương Tấn Trung lão luyện thành thục, không giống đơn thuần như Ôn Quân Dao.

Hắn nở một nụ cười tươi lên tiếng nói ra: "Tiểu thư ta chính là Thiên Tuyển Chi Nhân, đây cũng là cơ duyên của nàng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK