Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1121 Chương 1121. Ta…… tự bán mình!

Liễu Nguyệt nghe vậy, không khỏi lộ ra thần sắc thật sâu cảm động.

Con ngươi màu tím run nhè nhẹ, trong hốc mắt có hai hàng thanh lệ chậm rãi rơi xuống.

“Đệ đệ ngoan!” Nàng nắm chặt tay Tô Trần, đột nhiên thở dài một tiếng: “Đừng ngốc nghếch nữa! Loại người như chúng ta sinh ra liền chú định ở tầng chót nhất, đây là số mệnh không thể thay đổi được!”

Tô Trần vẻ mặt kích động: “Có thể thay đổi! Chỉ cần chúng ta muốn, là có thể!”

Liễu Nguyệt lắc đầu cười khổ, sợ Tô Trần nổi điên, nàng ôn nhu mà khuyên nhủ:

“Tỷ tỷ lần này vận khí cũng không tệ lắm, đụng tới người mua là Cửu Vương tử của bộ lạc, có thể leo lên người tôn quý bậc này, chính là tỷ tỷ đã tu luyện mấy đời phúc phận.”

“Hơn nữa tối hôm qua sau khi hắn thử qua ta, hắn phi thường vừa lòng đối với ta, ngay tại chỗ liền cùng ta ký xuống khế ước bán mình, hơn nữa cho ta 300 toái kim, ước định tốt hôm nay tới đón ta.”

“Cho nên ngươi muốn thay tỷ tỷ cảm thấy vui vẻ, chờ sau khi tỷ tỷ tới chỗ của Cửu Vương, còn có thể mượn thế lực của hắn nhiều giúp một chút ngươi cùng mẫu thân, đây là chuyện tốt nha!”

Cửu vương tử của bộ lạc?

Tô Trần nghe thấy cái danh hào này, cả người tức khắc đột nhiên ngẩn ra.

Lại là người có bối cảnh nghịch thiên bậc này mua đi tỷ tỷ của mình, nếu là muốn mạnh mẽ kết thúc trận mua bán này, xem ra thật là phi thường phi thường khó khăn!

“Cửu Vương tử điện hạ, nơi này là nhà của Liễu Nguyệt!”

Ngay lúc Tô Trần cùng Liễu Nguyệt hai tỷ đệ đang nói chuyện, phía sau truyền đến một đạo thanh âm của phụ nữ trung niên.

Hai người vừa xoay người lại, chỉ thấy một nữ tử mập mạp mặc váy đỏ, đang mang theo một đám người thân xuyên đẹp đẽ quý giá trường bào tiến đến.

Ánh mắt dừng ở trên người vị thanh niên phía sau nữ tử mập mạp váy đỏ, Tô Trần không khỏi đồng tử co rụt lại.

“Là hắn!”

Tô Trần nhận ra được, thanh niên chính là người vừa mới đánh mình lúc nãy.

Hắn không nghĩ tới người này chính là Cửu Vương tử của bộ lạc, Hô Diên Tuấn Khải!

Nữ tử váy đỏ mập mạp đi đến trước mặt Liễu Nguyệt, híp đôi mắt nhỏ cười ha hả mà nói:

“Liễu Nguyệt, mặt mũi của ngươi thật lớn đấy!”

“Cửu Vương tử chẳng những đáp ứng cho ngươi về nhà nhìn một cái, còn đặc biệt dẫn người tới nhà ngươi đón ngươi, đây chính là phúc phận ngươi tu luyện ba đời mới được, ngươi phải hiểu được quý trọng!”

Nữ tử váy đỏ mập mạp chính là người môi giới mà Liễu Nguyệt đã bán mình.

Cho nên Liễu Nguyệt đối nàng rất là khách khí, miễn cưỡng cười nói:

“Ta sẽ ghi nhớ, Ô mụ!”

Hô Diên Tuấn Khải đi vào trước mặt Liễu Nguyệt, trong ánh mắt mang theo vài phần đáng khinh thật sâu đánh giá một lần thân hình Liễu Nguyệt, gấp không chờ nổi mà phất phất tay:

“Nếu đã về nhà nói xong rồi, vậy nhanh lên cùng bổn vương tử đi thôi!”

Tô Trần nghe vậy, trong nháy mắt tơ máu trong tròng mắt bạo liệt.

Hai mắt hắn đỏ bừng che ở trước mặt Liễu Nguyệt, giống như dã thú nổi điên phẫn nộ mà gào rống nói:

“Các ngươi không được mang đi tỷ của ta!”

“Là ngươi tiểu tử này!”

Lúc này đám người Hô Diên Tuấn Khải mới chú ý tới Tô Trần, nhớ tới hắn chính là thiếu niên vừa rồi bị mình đánh cho một trận ở trên chợ.

“Tiểu tử thúi, ngươi dám lại chống đối Cửu Vương tử lần nữa, thật là tìm chết!”

Một đám chó săn phía sau Hô Diên Tuấn Khải nháy mắt lộ ra dữ tợn, cùng nhau xông lên trước muốn đem Tô Trần đánh ngã xuống đất.

Liễu Nguyệt không biết Tô Trần thế mà từng cùng Hô Diên Tuấn Khải phát sinh xung đột.

Thấy thế nàng sợ tới mức khuôn mặt đẹp trắng bệch, vội tiến lên bảo vệ Tô Trần.

Một bên đau khổ cầu xin:

“Cửu Vương tử, ta cũng chỉ có một cái đệ đệ này thôi, mẫu thân đang mang bệnh nặng trong người còn muốn dựa vào hắn nuôi, cầu ngươi không cần lại đánh hắn!”

Hô Diên Tuấn Khải nhìn thấy nàng bộ dáng điềm đạm đáng thương, cười hắc hắc nói:

“Chúng ta là người văn nhã, đều không phải là kẻ thô lỗ thích động thủ!”

“Nếu ngươi mở miệng, vậy quên đi. Các ngươi đều lui ra đi!”

Nói xong hắn phất phất tay, một đám chó săn lập tức lui về phía sau.

Liễu Nguyệt sợ Tô Trần lại chống đối Hô Diên Tuấn Khải, vội xoay người khuyên nhủ:

“Tô Trần……”

Một đạo hắc quang ở trước mặt nàng chợt lóe lên, tiếp theo nàng liền cảm giác cổ căng thẳng, lời nói đến bên miệng bị cưỡng ép nuốt trở vào.

Hô Diên Tuấn Khải dùng một chiếc vòng cổ màu đen cột lấy xích sắt tròng lên trên cổ Liễu Nguyệt, dùng sức lôi kéo:

“Đừng nhiều lời, chạy nhanh đi thôi!”

“Hôm qua chỉ đánh mấy roi liền kết thúc, thật là không đã ghiền!”

“Bổn vương tử còn có mấy cái phương pháp chơi mới muốn cùng ngươi thâm nhập tham khảo một chút, thế nên đừng chậm trễ quá nhiều thời gian, ha ha ha!”

Vừa dứt lời, Hô Diên Tuấn Khải gọi tới một con một sừng ma mã khổng lồ.

Hắn nhảy lên cưỡi, lôi kéo Liễu Nguyệt đi theo phía sau nghênh ngang mà đi.

“Tỷ!”

Tô Trần thấy Liễu Nguyệt bị làm nhục ngược đãi như thế, thiếu chút nữa đau lòng đến hộc máu, cắn răng liền muốn xông lên trước.

Phanh!

Một cái chân lớn hung hăng đá vào ngực hắn, đem hắn đá bay xa mấy trượng.

Đám chó săn của Hô Diên Tuấn Khải kiêu ngạo mà hướng Tô Trần phun ra một ngụm nước bọt:

“Tiểu vương bát đản, ngươi còn dám động một chút, lão tử đánh gãy hai tay hai chân ngươi, làm cho ngươi thành một cái phế nhân cả đời!”

Nhìn đến sau khi Tô Trần ngã xuống đất cơ hồ không thể nhúc nhích, lúc này một đám người mới nghênh ngang theo đuôi Hô Diên Tuấn Khải đi mất.

Nữ tử váy đỏ mập mạp Ô mụ liếc mắt nhìn Tô Trần một cái, lắc đầu thở dài:

“Tiểu tử ngươi thật là không có mắt! Cửu Vương tử là người mà ngươi có thể đắc tội sao?”

“Hắn là người chữ ‘Thiên’ tôn quý, mà ngươi chỉ là một cây cỏ rác chữ Đinh.”

“Ở trước mặt hắn, ngươi đừng vọng tưởng có thể lật nổi cái bọt sóng gì tới, nhận mệnh đi!”
Chương 1122 Chương 1122. Không hổ là con gái của bệ hạ cùng Đế phu, thật sự làm cho người ta yêu thích!

Nói xong cũng xoay người lung lay mà rời đi.

Thân thể quá mức mập mạp bị váy bao vây chặt chẽ, toàn thân thịt đều run lên theo từng bước chân đi.

Sau khi bọn họ đi một lúc lâu, Tô Trần mới chậm rãi khôi phục lại.

Ngồi xếp bằng ngồi dưới đất, ánh mắt hắn toàn là oán hận phẫn nộ nhìn về phía đám người người rời đi, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một khối huyết hồng cục đá.

Cục đá này toàn thân huyết sắc, trung gian có mấy đạo vết rách màu đen.

Mặt ngoài ẩn ẩn có một tầng khói đen quanh quẩn, nhìn qua cực kỳ bất phàm.

Nhìn chằm chằm cục đá hồi lâu, ánh mắt Tô Trần trở nên vô cùng kiên quyết.

“Ta muốn trở nên mạnh mẽ! Mạnh đến mức tất cả mọi người phải sợ hãi ta!”

“Tỷ, ngươi chờ! Chờ ta trị hết bệnh của mẫu thân, liền lập tức tới đón ngươi!”

Nói xong, Tô Trần từ trong tay áo rút ra một cái chủy thủ, hung hăng đâm vào trong tim.

Phụt!

Một đạo vết máu màu tím phun tung toé ở phía trên huyết thạch, trong nháy mắt đem nó nhuộm dần.

……

Nơi ở của Vương bộ lạc Ma Vân, nằm ở phía trên vùng bình nguyên rộng lớn, trung tâm của tất cả bộ lạc lớn nhỏ.

Nếu muốn đi vào Ma Vân bộ lạc, cần xuyên qua mấy trăm cái tiểu bộ lạc xung quanh.

Xanh thẳm không trung, mây bay trắng như tuyết.

Chín đầu kim long thật lớn lôi kéo Huyền Băng ngọc liễn băng khí lượn lờ trên trời cao bay lượn, dẫn tới các tiểu bộ lạc muôn người đều đổ xô ra đường, ồn ào vô cùng.

“Cửu Long kéo xe, chẳng lẽ đây chính là ngọc liễn của Bắc Huyền Thiên Huyền Băng Nữ Đế?”

“Ngọc liễn này chỉ này một chiếc trong thiên hạ, đây là Huyền Băng ngọc liễn của nữ đế!”

“Tê! Nữ đế chỉ là ngọc liễn liền xa hoa tôn quý như thế, đủ để có thể thấy được bản thân nàng có bao nhiêu phong hoa tuyệt đại, đây mới thực sự là người trên người chân chính!”

“Cũng không biết nữ đế ngồi xe là đi qua các bộ lạc chúng ta, vẫn là chuyên môn mà đến?”

……

Vô số người nhìn lên Huyền Băng ngọc liễn trên bầu trời đang bay rất nhanh, ánh mắt bọn họ ở dưới khí thế của chín đầu cự long to lớn bắt đầu run run.

Ở trong nhóm bộ lạc co cấp bậc chế độ cực kỳ khắc nghiệt này, có người sinh tới liền bị đánh lên nhãn hiệu tên chữ Bính thậm chí chữ Đinh.

Bọn họ có bao giờ được biết đến thứ xa hoa giống như Huyền Băng ngọc liễn hay đế hoàng tôn giá?

Mà tưởng tượng đến Đông Hoàng Tử U chính là nữ đế đầu tiên từ trước đến nay của Cửu Thiên Tiên Vực, cho dù bọn họ chỉ là nhìn đến ngọc liễn của nàng đi ngang qua, đều cảm thấy đời này mình sống không uổng công, nhãn phúc đại no.

Rất nhanh, dưới vạn chúng chú mục.

Huyền Băng ngọc liễn phá vỡ tầng mây, Cửu Long bước trên mây mà đi dạo, vững vàng dần dần hạ xuống vị trí trung ương của các bộ lạc.

Trong nháy mắt, toàn bộ các bộ lạc đều sôi trào.

“Nữ đế thế mà thật là đến bộ lạc của chúng ta!”

“Nữ đế giá lâm, hôm nay nhất định cực không tầm thường, nói không chừng là lịch sử của các bộ lạc chúng ta sắp như vậy thay đổi!”

Ở vị trí giữa Ma Vân bộ lạc, có tất cả mười tòa cung điện kiến tạo rất là xa hoa.

Trong đó chín tòa cung điện trình hình tròn phân bố, quay chung quanh một tòa cung điện ở giữa lớn nhất.

Nơi này là chỗ ở của bộ lạc Vương Hô Diên Liệt cùng chín vị vương tử.

Lúc này, phía trước thần cung của bộ lạc Vương ở chính giữa.

Hô Diên Liệt cùng Khải U Ma Quân, Mạc Tà Ma Quân cùng các ma quân từ chư quốc toàn bộ ngưng thần mà đứng, nhìn Huyền Băng ngọc liễn chậm rãi rơi xuống.

Chờ đến ngọc liễn chấm đất, sau khi Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U nắm bốn cái tiểu bảo bối đi ra khỏi liễn xa, trong ánh mắt của đám người Hô Diên Liệt liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị.

Hô Diên Liệt nhịn không được âm thầm tán thưởng:

“Không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Cửu Thiên Tiên Vực, nữ đế thật là đẹp đến mức làm cho thiên địa ảm đạm!”

“Về phần Bắc Huyền Thiên Đế phu, càng là tiêu sái vô biên,mdung mạo như trích tiên, cùng nữ đế trai tài gái sắc, thiên hạ tuyệt phối!”

“Bọn họ mới là chân chính trời cao chiếu cố sủng hạnh người, không một thời khắc nào là không hiển lộ tôn quý khí chất!”

Vừa nghĩ đến đây.

Hô Diên Liệt vội mang theo đám người Đại Vương tử, Nhị Vương tử, Tam Vương tử dẫn đầu tiến lên hành lễ.

“Ma Vân bộ lạc Hô Diên Liệt, Hô Diên Thiên Hữu, Hô Diên Thần, Hô Diên Thắng Kiệt bái kiến Nữ Đế bệ hạ! Bái kiến Đế phu tôn thượng!”

Vì biểu đạt tôn kính, Hô Diên Liệt trực tiếp bỏ bớt đi danh hiệu Vương bộ lạc của mình.

Sau khi bọn họ hành lễ, đám người quen Khải U Ma Quân, Mạc Tà Ma Quân cũng đều đồng thời tiến lên.

“Gặp qua Nữ dĐế bệ hạ!”

“Gặp qua Đế phu tôn thượng!”

Đông Hoàng Tử U nhẹ nâng tay ngọc, tư thế ung dung hoa mỹ, lại không mất uy nghiêm:

“Miễn lễ!”

“Tạ bệ hạ!”

Lúc này mọi người mới sôi nổi đứng lên.

Bất ngờ một đạo hoa mỹ sáng rọi lấp lánh ở nơi xa.

Sặc sỡ quang ảnh xuyên qua trăm dặm chiếu vào trên người mọi người, khiến trước mắt chợt lóe.

Huyền Châu các nàng vội quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên ngoài trăm dặm, có một mảnh đại dương mênh mông bát ngát.

Phía trên đại dương mênh mông bát ngát là sương mù quay cuồng không thôi.

Nước biển màu xanh tím cùng làn sương mù huyền ảo quyện vào nhau, rất có một loại mỹ cảm huyền bí thâm thúy.

Mà ma quang huyễn lệ lập loè phía trên mặt biển, vẫn luôn kéo dài đến vạn dặm trời cao, càng là bảy màu sặc sỡ, rực rỡ tự nhiên.

Cùng vô biên nước biển và sương mù hỗn hợp giao hòa ở bên nhau, càng là đẹp không sao tả xiết, như mộng như ảo, liếc mắt một cái khó quên.

“Oa ~ thật sự là đẹp vô cùng!”

Huyền Châu các nàng nháy mắt đã bị vô biên cảnh đẹp đả động.

Các nàng vội lôi kéo Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U:

“Cha, mẫu thân, chúng ta có thể đi trước nhìn một cái biển Ma Quang sao?”
Chương 1123 Chương 1123. Không hổ là con gái của bệ hạ cùng Đế phu, thật sự làm cho người ta yêu thích! (2)

“Đương nhiên có thể!”

Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U đồng thời gật đầu.

Nếu đặc biệt mang nhóm nữ nhi tới chơi, vậy tất nhiên muốn thỏa mãn nho nhỏ nguyện vọng của các nàng.

Hô Diên Liệt vội hành lễ:

“Bệ hạ, Đế phu, liền ở phía trước có lầu các chuyên môn dùng để xem biển, mời theo tại hạ tới đó!”

Sau khi nói xong, hắn liền dẫn một nhà sáu người của Lâm Hiên hướng đến Quan Hải lầu các, đám người Khải U Ma Quân cùng với vài vị vương tử vội vàng cùng đi theo.

Sau khi đi vào Quan Hải lầu các, tầm nhìn càng thêm trống trải, nhưng khoảng cách cảnh biển lại càng gần, khiến cho tiểu nha đầu hô to đã ghiền.

Tròng mắt đen nhánh của Huyền Châu chuyển chuyển, linh quang vừa động nói:

“Bọn muội muội, biển nơi này đẹp như thế, chúng ta đây liền mỗi người nói một cái có thành ngữ liên quan đến biển đi!”

Lời nói của tiểu nha đầu lập tức được đến ba cái muội muội tán đồng.

“Được nha được nha!”

Nghe được các nàng đối thoại, chẳng những mọi người ở đây mà cả Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U cũng đem ánh mắt dừng ở trên người các nàng.

Tất cả mọi người muốn nhìn xem, bốn cái tiểu bảo bối này sẽ nói ra thành ngữ kiểu gì đây.

Huyền Châu giơ lên tay nhỏ:

“Ta đây trước tới, hải thiên nhất sắc!”

Huyền Hi lập tức đi theo:

“Ta nói một cái, hải ba tiếp thiên!”

Huyền Hàm mắt to nháy mắt:

“Thương hải hoành lưu!”

Huyền Ấu tách ra hai chân, cao cao giơ lên tay phải bày ra một cái thắng lợi tạo hình:

“Bài sơn đảo hải!”

Thấy bốn cái tiểu bảo bối không chút nào tạm dừng mà nói ra bốn cái thành ngữ, ở đây mọi người đều nhịn không được vỗ tay tán dương.

“Nói rất hay!”

“Bốn vị công chúa tuổi nhỏ như thế liền tư duy nhanh nhẹn, tài hoa hơn người, không hổ là nữ nhi của bệ hạ cùng Đế phu, thật sự làm người ta yêu thích!”

Nghe được mọi người khen, nhóm tiểu nha đầu đều vui vẻ mà nở nụ cười, từng đôi mắt đều híp thành trăng non.

Xoay chuyển ánh mắt, các nàng lại hướng Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U nhìn lại.

Nghĩ thầm rất nhiều tri thức của mình là do cha cùng mẫu thân dạy, thời khắc vui vẻ như thế này, đương nhiên cũng muốn làm cho bọn họ triển lãm một chút tài hoa của họ nha!

Vừa nghĩ tới đây, nhóm tiểu nha đầu lôi kéo tay Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U lắc qua lắc lại:

“Cha, mẫu thân, các ngươi một cái là nam nhân lợi hại nhất, một cái là nữ nhân lợi hại nhất, không bằng các ngươi mỗi người đều nói hai câu thơ có liên quan đến biển rộng đi!”

Mọi người vừa nghe, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi:

“Ngày tốt cảnh đẹp thế này, nếu là thiếu lời hay ý đẹp của bệ hạ cùng Đế phu thì thật đúng là tổn thất lớn lao!”

“Còn thỉnh bệ hạ cùng Đế phu không tiếc mở miệng, làm cho chúng ta được mở mang tầm mắt một phen!”

Thấy các tiểu bảo bối cùng mọi người tôn sùng như thế, Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U đành phải đồng thời đáp ứng.

Đông Hoàng Tử U không dấu vết mà liếc mắt nhìn Lâm Hiên một cái.

Nàng cảm thấy thiếu gia nhà giàu giống như Lâm Hiên, từ nhỏ liền không tránh được muốn tập đọc các loại kinh văn điển tịch.

Mà Lâm Hiên luôn là có đạo trị quốc rất mới lạ, cũng chứng minh rằng hắn rất có tài hoa.

Về phần thiên phú làm thơ……

Đông Hoàng Tử U nhưng thật ra rất có hứng thú hiểu biết một phen.

Vì cho Lâm Hiên nhiều một chút thời gian suy nghĩ, nàng hơi hơi mỉm cười, nói:

“Ta đây trước tới nói hai câu……”

“ Tam vạn lí Hà Đông nhập hải, ngũ thiên nhận nhạc thượng ma thiên!”

Xôn xao!

Nghe hai câu thơ như thế, mọi người ở đây đều thán phục..

“Thơ hay! Thật là thơ hay!”

“Hai câu thơ này mặt ngoài miêu tả chính là cảnh sắc sơn hải tráng lệ, kỳ thật là ngụ ý trăm sông đổ về một biển, vạn triều quy thuận đế hoàng khí phách!”

“Đúng vậy, một câu sau càng là có chí cao ngang hàng với trời, tâm cảnh vô thượng đạp không mà đi, phi thường phù hợp với phong phạm bá đạo vô biên của nữ đế bệ hạ!”

“Nữ đế bệ hạ đại tài, thật là làm người xem kinh ngạc vô cùng!”

……

Đối mặt với sự truy phủng nhiệt tình của mọi người, thần sắc Đông Hoàng Tử U nhạt như nước, ngược lại là khi nhìn về phía Lâm Hiên lộ ra vài phần sắc thái chờ mong.

“Không biết Đế phu nghĩ tới câu thơ kiểu gì?”

Nhìn trong mắt phượng hẹp dài vũ mị của Đông Hoàng Tử U lập loè ánh sáng, đẹp như trân châu, Lâm Hiên đạm nhiên cười:

“Bạch nhật y sơn tẫn, trường hà nhập hải lưu.”

Đông Hoàng Tử U nghe xong, khẽ gật đầu, lộ ra một tia khẳng định.

Bạch nhật y sơn tần, trưởng hà nhập hải lưu.

Hai câu thơ này âm luật hài hòa, vế đối tinh tế, rất gợi hình, làm cho người ta ngâm mà có cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Có thể nói, đủ để thể hiện ra Lâm Hiên có bản lĩnh làm thơ không tệ.

Hơn nữa Đông Hoàng Tử U cảm thấy Lâm Hiên chính là người sinh tính ái ngoại, có thể xuất khẩu thành thời trong thời gian ngắn như thế, cũng tương đối không dễ.

Từ điểm này xem ra, Lâm Hiên còn giỏi hơn so với tưởng tượng của nàng.

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại.

Thơ ca, viết thơ như hát nhạc.

Có thể thể hiện ra tình cảm hoặc triết lý nhất định, khiến lòng người đồng cảm, mới là tác phẩm thượng thừa.

Nếu chỉ dừng lại ở miêu tả cảnh vật, vậy thì có vẻ quá mức hời hợt, không đủ công lực.

Đông Hoàng Tử U cảm thấy bản lĩnh của Lâm Hiên không tệ, nhưng công lực vẫn chưa đủ thâm hậu, còn cần phải học tập ma luyện nhiều hơn.

“Sau khi trở về, nếu đưa > trân quý của ta cho hắn xem, cũng không biết hắn có hứng thú nhận hay không?”

Mắt phượng màu nâu hẹp dài xinh đẹp của Đông Hoàng Tử U nhàn nhạt xoẹt qua Lâm Hiên, lộ ra một tia nghi hoặc.

Bên kia.

Sau khi nghe Lâm Hiên nói ra hai câu thơ này.

Khải U Mạc Quân, Mạc Tà Ma Quân và rất nhiều Ma Quân không khỏi liếc nhìn nhau.

Họ cũng có sở thích chơi chữ, cho nên cũng có hiểu biết nhất định đối với thơ ca.

Hai câu này của Lâm Hiên, họ thấy vô cùng chuẩn, nhưng vẫn chưa đủ ngoạn mục.
Chương 1124 Chương 1124. Hay cho một Nữ đế cao lãnh, bộ dạng thẹn thùng cũng ngạo kiều như thế!

So với hai câu thơ của Đông Hoàng Tử U, hai câu thơ của Lâm Hiên còn thiếu tình cảm, thiếu tình cảm ở trong đó, hương vị có vẻ nhạt nhẽo hơn nhiều.

Vì vậy họ thấy, chỉ e là Lâm Hiên có câu thơ thật sự kinh ngạc, tuyệt tài giấu ở phía sau.

Bởi vì thơ tứ tuyệt thường có bốn câu.

Mà dựa theo thân phận và khí chất của Lâm Hiên, hiển nhiên không giống người bình thường như thế.

Cho nên nói, câu thơ thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt, e là hắn còn chưa nói ra.

Nghĩ đến đây, Khải U Ma Quân hành lễ nói:

“Đế phu tại thượng, tại hạ suy đoán hai câu sau của Đế phu thế nào cũng có bất ngờ.”

“Không bằng Đế phu mở miệng, nói ra hai câu phía dưới đi!”

Mạc Tà Ma Quân hùa theo nói:

“Đúng vậy, hai câu thơ ngụ tình ư cảnh của Nữ đế bệ hạ, văn chương nổi bật, chắc hẳn Đế phu cũng sẽ không kém!”

“Không bằng cùng nhau nói ra, để cho chúng ta lĩnh hội toàn vẹn ý vị bài thơ này của Đế phu!”

Bọn họ vừa nói thế, những Ma Quân khác cùng với đám người Hô Diên Liệt, cũng đều cố gắng mời Lâm Hiên tiếp tục làm thơ.

Lúc này Đông Hoàng Tử U cũng hơi lộ ra sự mong chờ.

Nàng rất muốn nhìn xem, sau khi bổ sung đầy đủ hai câu thơ, trình độ làm thơ của Lâm Hiên sẽ như thế nào.

Thấy mọi người nhiệt tình như thế, Lâm Hiên gật đầu nói:

“Được, vậy ta nói thẳng ra, để chư vị cùng đánh giá.”

Ban đầu các tiểu nha đầu chỉ bảo nói hai câu có liên quan đến biển, Lâm Hiên thuận miệng nói như vậy.

Không ngờ mọi người lại truy cứu đến cùng như thế. Lâm Hiên cũng hào phóng đồng ý.

Bọn Khải U Ma Quân nghe vậy thì ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Nghe Đế phu ngụ ý, hai câu kế tiếp thế nào cũng rất có văn thái!

“Mời Đế phu nhanh chóng nói ra!”

Một đám người đều lộ ra vẻ bức thiết.

Lâm Hiên khẽ mỉm cười: “Hai câu sau là…Dục cùng thiên lí mục, canh thượng nhất tằng lâu!”

“Tuyệt vời!”

Nàng hiếm thấy mà nhìn thẳng vào Lâm Hiên, trong mắt phượng chưa bao giờ có thần thái tán thưởng như thế.

Xì~

Mà mọi người ở đây không khỏi hít vào một hơi hàn khí, nhao nhao lộ ra vẻ chấn động.

“Tuyệt! Thật sự là tuyệt đến mức vượt ngoài chân trời! Hai câu này của Đế phu trực tiếp làm cho ta tâm huyết bành phái, suýt không thể kiềm chế!”

“Nếu nói hai câu trước của Đế phu gần như bình thường, vậy thì hai câu sau chính là điểm làm nên nét tuyệt diệu cho bài thơ, làm cho ý cảnh của cả bài thơ lập tức lên tận trời mây, quả thật là thiên nhân chi tác!”

“Không sai! Điều hiếm thấy hơn nữa là hai câu sau ẩn chứa đạo lý nhìn như đơn giản, nhưng chân thành tha thiết. Muốn nhìn càng cao xa, tất hải leo thêm một tầng lầu, đây là chân lý chất phác nhưng lại rộng lớn biết bao!”

“Bài thơ thất tuyệt của Đế phu tài tình vẹn toàn, văn chương siêu phàm, ẩn chứa chân lý, nổi bật giống câu thơ của Nữ đế bệ hạ, chói lọi diệu thế, thật sự là một đôi kháng lệ thi thánh, vạn cổ chưa từng có!”



Đón nhận sự tán thưởng như thủy triều của mọi người, Đông Hoàng Tử U không khỏi âm thầm lắc đầu.

Hai câu sau của Đông Hoàng Tử U vừa ra, đã lộ ra chỗ phi phàm.

Đông Hoàng Tử U cảm thấy, trình độ làm thơ của người này còn cao hơn mình một đoạn.

Từ câu thơ của hai người, Đông Hoàng Tử U khẳng định Lâm Hiên càng có tiêu chuẩn thi thánh.

“Nam nhân tài tình như thế, lại sinh ra với một thân hình đẹp tuyệt mỹ, cũng coi như là tài sắc song tuyệt!”

Đôi mắt sáng như nước mùa thu của Đông Hoàng Tử U rơi lên gương mặt rạng rỡ điển trai của Lâm Hiên, nhịp tim không khỏi đập nhanh.

Ánh mắt Lâm Hiên di chuyển, nhìn Đông Hoàng Tử U.

Vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sóng thu nhộn nhạo trong mắt vị nữ đế cao lãnh này.

Hàng lông mi đen cong của Đông Hoàng Tử U khẽ run lên, sau đó nheo mắt lại, dời mắt đi.

Lâm Hiên nhướng mày.

Hay cho một Nữ đế cao lãnh, bộ dạng thẹn thùng cũng ngạo kiều như thế.

Thật có tư vị!

Mắt thấy ánh sáng trên biển Ma Quang càng thêm rực rỡ, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đều quay đầu, cùng các tiểu nha đầu thưởng thức.



Cung điện của Cửu Vương Tử.

Hô Diễn Tuấn Khải kéo Liễu Nguyệt, nghênh ngang đi vào trong sân cung điện.

Nhảy xuống khỏi ma thú.

Hắn dùng sức kéo Liễu Nguyệt đến bên người, ánh mắt vô cùng tham lam bỉ ổi đánh giá thân thể đẫy đà và trẻ trung của nàng.

“Không ngờ trong số những người của Đinh Tự Hiệu cũng có sắc đẹp như vậy, hôm nay bổn vương tư sẽ cùng ngươi tận hứng!”

“Ha ha ha!”

Xoay người, hắn dùng sức kéo Liễu Nghiệt đi vào tẩm cung của mình, bùm! Một tiếng đóng cửa lại.

Lúc này một bóng người thon dài gầy yếu xuất hiện trước cung điện.

Tô Trần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cửa viện cao nhất, ánh mắt vô cùng kiên nghị:

“Tỷ, ta đến dẫn tỷ về nhà!”

Bốn gã hộ vệ canh giữ ở cửa thấy thần sắc Tô Trần dị thường, vội vàng lấy ra lang đầu bội đao chắn ở trước mặt hắn.

“Tiểu dã chủng ở đâu ra, dám tiếp cận cung điện của Cửu Vương Tử?”

“Mau cút! Nếu không sẽ phế ngươi!”

Trong hai mắt Tô Trần hiện lên hai luồng huyết sắc sắc quang mang, hô! Một tiếng, hóa thành một luồng ma khí cực kỳ đáng sợ bao phủ bốn hộ vệ.

Đám hộ vệ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như một tòa ma thi huyết sơn đập vào mắt.

Sát khí mãnh liệt, ma âm cuồn cuộn rít gào, chấn động đến mức trong lòng bốn hộ vệ loạn run không thôi, trong nháy mắt phía sau lưng tất cả đều thấm mồ hôi lạnh.

“Không hay rồi!”

Đám hộ vệ cảm thấy không ổn, vội vàng giơ lang đầu bội đao lên bổ về phía Tô Trần.

“Một đám phế vật, tự tìm cái chết!”

Ánh mắt Tô Trần phát lạnh, hai tay chụp thành ưng trảo, hung ác vỗ tới ngực đám hộ vệ.

Phốc xuy!

Chiêu này cực kỳ hung ác, hai tay lần lượt xuyên qua ngực hai tên hộ vệ, xâu bọn họ trên tay giống như kẹo hồ lô.

Hô~

Bốn luồng khói đen bay ra.

Dưới cái nhìn chăm chú hoảng sợ của bốn tên hộ vệ, Tô Trần phóng thích ra quỷ dị ma khí, đảo mắt hóa tất cả bọn họ thành tro tàn.

Tô Trần đá văng đại môn cung điện đi vào, ma quang trong mắt không ngừng:

“Hô Diên Tuấn Khải, ra đây chịu chết đi!”
Chương 1125 Chương 1125. Ta phải cứu được tỷ tỷ, ai ngăn cản ta đều phải chết

tỷ, ai ngăn cản ta đều phải chết

Trong sân vang lên một tiếng gầm gừ trầm bổng, khiến đám người ngồi cách Tô Trần không xa đột nhiên quay đầu lại.

“Là tên tiểu tử nhà ngươi!”

Đám thủ hạ của Hô Diên Tuấn Khải trong sân đang ngồi ở bàn đá vừa uống rượu vừa khoe khoang.

Nhìn thấy Tô Trần vội vã lao tới, cơn giận trong lòng bọn hắn chợt nổi lên.

“Đồ khốn, ngươi muốn chết à!”

Thanh niên tóc đỏ dẫn đầu xắn tay áo lên, liền muốn tiến đến đánh Tô Trần một trận.

Nhưng hắn còn chưa đi mấy bước liền dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ vội vàng lùi về phía sau.

Hơn nữa đám chó săn đi cùng hắn cũng lộ vẻ sợ hãi, đứng dậy tránh xa Tô Trần.

“Tên tiểu tử này bị làm sao vậy?”

“Ánh mắt của hắn thật đáng sợ!”

Nhìn thấy tia máu đen lóe lên trong mắt Tô Trần, đám chó săn này đều cảm thấy được sự uy hiếp to lớn, bất giác lùi về phía sau.

Tô Trần nheo mắt, lạnh lùng bước lên phía trước:

“Các ngươi không phải thích ý thế ức hiếp người sao?”

“Bây giờ để ta ức hiếp các ngươi, xem các ngươi còn có thể cười được nữa hay không!"

Hắn xông về phía trước một bước, nhanh như bóng ma, đến gần con chó săn tóc đỏ, một chưởng vào đỉnh đầu nó.

Bang!

Đầu của con chó săn tóc đỏ nổ tung như quả dưa.

“Ôi mẹ ơi, mau chạy đi!”

Đám chó săn còn lại hoảng sợ bỏ chạy tứ phía.

Ánh mắt Tô Trần trở nên lạnh lùng, hai tay tung ra vài đạo ma khí nhũ băng màu đen.

Đồng thời bắn vào sau đầu bọn chúng, nổ tung đầu bọn chúng thành từng mảnh.

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh lớn, Hô Diên Tuấn Khải đang chuẩn bị hưởng thụ Liễu Nguyệt vội vàng mở cửa ra, liền nhìn thấy Tô Trần đang dùng ánh mắt sát ý nhìn mình.

“Chết đi!”

Ma khí của Tô Trần nổ tung, hóa thành một bóng ma lao thẳng về phía Hô Diên Tuấn Khải.

“Dừng tay!”

Một tiếng gầm lớn, không khí trước mặt Tô Trần rung chuyển kịch liệt, hóa thành hàng trăm gợn sóng lao lên.

Một lão già mặc đồ đen với mái tóc trắng và chiếc mũi khoằm, đứng ngăn trước mặt Hô Diên Tuấn Khải

Ông ta đang cầm một thanh kim đao đầu quỷ, những làn sóng ánh sáng ma quái bao vây khắp cơ thể, dòng nước ma thuật nhấp nhô không thôi, xoay quanh cơ thể, khí thế ác liệt.

Khi Hô Diên Tuấn Khải nhìn thấy lão già xuất hiện, lộ ra mười phần phấn khích, hét lớn:

“Lão Phùng, giết tên súc sinh này cho ta!’

Phùng Kim là người bảo vệ gia tộc nhà họ Hô Diên, đã canh giữ bộ lạc Ma Vân bên trong hàng ngàn năm qua.

Bất cứ khi nào có kẻ mạnh xâm chiếm mười cung điện, Phùng Kim chắc chắn sẽ xuất hiện để tiêu diệt cường địch.

Mà bản thân Phùng Kim đã đạt tới tu vi Đế Cảnh, thành thạo chín trăm thượng đẳng ma công.

Có thể nói sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, sát thương vô hạn.

“Được!”

Cơ thể Phùng Kim bộc phát ma khí, áp lực của Đế Giới tràn ngập, hắn cầm trong tay thanh kim đao đầu quỷ chém về phía Tô Trần.

Tia máu đen trong mắt Tô Thần cuồn cuộn như thủy triều, một bóng ma đáng sợ che phủ bầu trời phóng ra quanh thân.

“Ta phải cứu được tỷ tỷ, ai ngăn cản đều sẽ phải chết!”

Ổng!

Bầu trời trăm dặm xung quanh trở nên tối tăm.

Bóng ma lao ra khỏi người hắn nhanh chóng ngưng tụ thành hình ảnh của một con quỷ cổ, tung một chưởng về phía Phùng Kim.

Bang! ! !

Ma khí nổ tung, biến thành một làn sóng ma quỷ cuồn cuộn quét qua mọi thứ trong sân.

Dù là tường, cột đá hay bàn ghế đá đều bị nghiền nát thành bột, từng mảnh hỗn loạn bay lên trời.

Hô Diên Tuấn Khải nhìn thấy cảnh này đồng tử không khỏi co lại, trái tim như rơi vào hầm băng vô tận:

“Tiểu tử này sao có thể lợi hại như vậy?”

….

Bang! ! !

Động tĩnh trong cung Cửu hoàng tử rõ ràng truyền đến các lầu các nhìn ra biển cách đó trăm dặm.

Tất cả mọi người, kể cả Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U quay người nhìn, chỉ thấy một bóng ma khổng lồ đứng trên bình nguyên, hùng vũ và uy lực.

Thân hình ma quỷ này có hình dạng con người, cơ bắp chằng chịt khắp cơ thể, da thịt phình ra như một tảng đá.

Mái tóc dài rối bù xõa ngang vai, hiện lên vẻ ngoài hoang dã.

Điều đáng chú ý nhất là trên đầu hắn có một chiếc sừng tê giác rất dài, trông giống như ma thú cổ đại tính khí bạo ngược hung hãn.

Khởi U Ma quân, Mạc Tà Ma quân và các cao thủ ma tộc kỳ cựu khác nhìn thấy bóng dáng ma quỷ này, đều nghẹn ngào hét lớn:

“Ma Thể Vạn Kiếp!”

Ma Thể Vạn Kiếp là một trong mười vị thể chất thần cấp hàng đầu của Ma Đạo.

Là kẻ tàn bạo nhất, kẻ giết người nhiều nhất.

Đặc điểm mang tính biểu tượng của nó là có thể giải phóng pháp môn của Vạn Kiếp Ma Quân trong trận chiến.

Có thể nói là tràn đầy khí thế đáng sợ.

Đại vương tử Hô Diên Thiên Hữu ánh mắt run rẩy:

“Nơi mà có Vạn Kiếp Ma Quân xuất hiện, hình như là cung điện của Cửu đệ!"

Nhị vương tử Hồ Diên Thần không khỏi hít một hơi khí lạnh:

“Chà! Chẳng lẽ Cửu ca đã chọc phải một vị yêu chủ nào đó sao?”

Hồ Diên Liệt nghe vậy không khỏi nhíu mày:

“Mặc kệ đối phương là ai, bọn chúng tới nhất định là có ý đồ xấu, Phùng Lão nhất định đã giao thủ với đối phương rồi.”

Phong Kim chính là người bảo vệ gia tộc Hô Diên, có được tu vi Đế Cảnh, chín trăm thần thông, kiên định thủ hộ Hô Diên gia mấy ngàn năm.

Hô Diên Liệt cảm thấy rằng người đến xâm lược thậm chí có thể sử dụng Vạn kiếp Ma thể,

Ngoại trừ Phùng Kim, không ai trong tộc này có thể chống lại được.

Bang! !

Một ánh sáng ma thuật phát nổ.

Hô Diên Liệt bọn hắn khiếp sợ khi nhìn thấy một bóng người bị nổ tung bay lên.

Khi bóng người bay về phía bờ biển, bọn họ nhanh chóng nhận ra rõ ràng bóng dáng này chính là Phùng Kim.

Hô Diên Liệt phụ tử bốn người đồng tử co rụt lại:

“Kẻ xâm nhập thật mạnh, ngay cả Phùng Lão cũng không phải là đối thủ của hắn!”

Khởi U Ma quân nheo mắt nói:

“Đánh giá từ khí chất do bên kia tiết lộ vừa rồi, đã đặt tới tu vi Đế Cảnh, hãy để ta hàng phục hắn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK