Mục lục
Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1136 Chương 1136. Có lẽ chính loại tình cảm dịu dàng này của hắn mới đả động được vị Nữ Đế lạnh lùng bá

đạo kia!

Mọi người không khỏi nhìn về phía Đổng Kiên Bình.

Bọn họ thầm nghĩ, Đổng Kiên Bình chính là công tượng đứng đầu đại lục Thương Long trong gần năm mươi vạn năm, được xếp vào hàng Thánh giai.

Hắn tinh thông tạo nghệ trận pháp, có oai của một vị Chuẩn Tông sư.

Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận do hắn cẩn thận kiến tạo và xây dựng như thế, bề ngoài đã hoàn mỹ không sứt mẻ, không hề có một tỳ vết nào.

Nhưng mà Lâm Hiên chỉ tùy ý liếc mắt xem xét một cái đã nói rằng trận pháp này có hai nơi thiếu sót rất lớn.

Nếu thực sự có thiếu sót lớn như vậy, Đổng Kiên Bình có thể không nhìn ra hay sao?

Mọi người nghĩ đến đây, không khỏi âm thầm đưa ra một suy đoán:

"Xem ra Đế phu, tiên sinh bất kể là làm công tượng hay là tạo nghệ về trận pháp đều rất có khả năng hơn Đổng Kiên Bình một mảng lớn!"

Ngay cả bản thân Đổng Kiên Bình cũng thầm nghĩ rằng Lâm Hiên chắc chắn có sự hiểu biết và năng lực hơn xa mình mới có thể đưa ra suy đoán như vậy.

Nghĩ đến đây, Đổng Kiên Bình vội hành lễ nói:

"Xin hỏi Đế phu, rốt cuộc trận pháp này xảy ra vấn đề ở hai chỗ nào?"

Có Cực Đạo Thánh Thư và Thập Phương Trận Đồ, chuyện này nằm trong lòng bàn tay của Lâm Hiên.

Vẻ mặt của hắn vẫn bình thản như nắm tất cả mọi việc trong lòng bàn tay, hắn nhẹ giọng nói:

"Thứ nhất, về phương diện điêu khắc. Thanh Long và Chu Tước chủ kiếm đạo, nhưng giữa hai con thần thú có sự phân biệt về chủ và thứ, đáng lẽ nên khắc Thanh Long bảy phần sâu, Chu Tước ba phần nông, chủ và thứ rõ ràng mới có thể phù hợp với Thiên Đạo."

"Tương tự như vậy, Kỳ Lân và Bạch Hổ cũng như thế, mà bốn loại thần thú của ngươi lại sâu nông không hề khác nhau, mặc dù nhìn như hoàn mỹ nhưng lại trái với Thiên Đạo!"

Đổng Kiên Bình nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng ngời, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng và phấn chấn:

"Không ngờ trong trận pháp này lại có huyền cơ như vậy, tại hạ mới nghe thấy lần đầu! Đế phu tài cao!"

Tạ Văn Đình lại cảm thấy mừng rỡ trong lòng.

Từ mấy câu nói của Lâm Hiên, hắn đã tự nói với mình một cách chắc chắn rằng Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận có hi vọng thành công kích hoạt để sử dụng!

Đổng Kiên Bình vội hỏi:

"Đế phu, vậy vấn đề thứ hai ở chỗ nào?"

Lâm Hiên vươn tay chỉ lên bầu trời, ánh mắt rộng lớn và thâm thúy như bầu trời đầy sao:

"Thanh Long, Chu Tước, Kỳ Lân, Bạch Hổ, bốn loại thần thú này đều chịu Thiên Mệnh, không bàn mà hợp với các con số trong thiên địa."

"Chính cái gọi là ‘Đạo dựa theo số mà làm, thần lấy số thể hiện Đạo’, số không đúng, dù cố gắng như thế nào đi nữa đều không thể làm cho trận pháp này phát huy được tác dụng của nó!"

Đổng Kiên Bình nghe vậy không khỏi há to miệng, lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Một lúc lâu sau hắn mới lấy lại tinh thần, nở nụ cười khổ:

"Lời nói của Đế phu thật sự rất thâm sâu, tại hạ thật sự không hiểu được!"

Chẳng những là hắn, cả đám người Tạ Văn Đình, Viên Thái Bạch cũng liên tục lắc đầu.

Lời nói của Lâm Hiên đối với bọn họ mà nói hoàn toàn giống như Thiên Thư, tất cả bọn họ đều tỏ ra bối rối khi nghe được.

"Tài học và kiến thức của tiên sinh thật sự là chưa từng thấy từ trước đến nay, khiến người khác phải rung động!"

Trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Lâm Hiên thản nhiên cười nói:

"Kỳ thực nói ra rất đơn giản, chính là độ nông sâu khi điêu khắc và vị trí của thần thú đều sai rồi, khiến cho trận pháp không thể sử dụng được!"

À ~ đã hiểu!

Nghe Lâm Hiên giải thích như vậy, mọi người cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Tạ Văn Đình hành lễ nói:

"Nếu tiên sinh đã nhìn ra vấn đề, như vậy xin mời tiên sinh ra tay, giúp Học Cung chúng ta hoàn thiện trận pháp này đi!"

Hắn thầm nghĩ trận pháp này xuất hiện hai vấn đề cũng không đơn giản, biện pháp ổn thỏa nhất đương nhiên là mời Lâm Hiên ra tay.

Một đời Tượng Thánh, trận pháp chuẩn Tông sư Đổng Kiên Bình cũng vội vàng phụ họa:

"Xin Đế phu ra tay để cho tại hạ quan sát học tập!"

Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của bọn họ, Lâm Hiên bình tĩnh gật đầu:

"Được."

Nói xong, hắn vung hai tay lên, phóng xuất ra một đạo linh khí vô cùng hùng hậu.

Sau đó linh khí lóe lên, hóa thành bốn thanh kiến khí khổng lồ nghiêng giữa không trung, lơ lửng trước bốn cây cột đá.

Đổng Kiên Bình thấy thế, ánh mắt không khỏi run lên:

"Ngự khí thành kiếm!"

"Đây là Đế phu muốn dùng kiếm khí để điêu khắc, việc này cần thần niệm vô cùng mạnh mẽ mới có thể làm được!"

Là một đời Tượng Thánh, khi hắn điêu khắc bốn thần thú cũng chỉ dùng thượng phẩm linh khí tạo hình từng con một.

Nhưng mà Lâm Hiên cùng một lúc biến ra bốn thanh kiếm khí, đồng thời điêu khắc, việc này cần thần niệm vô cùng mạnh mẽ để theo dõi tất cả đường văn.

Cũng cần có suy nghĩ siêu phàm nhập thánh mới có thể dùng một ý niệm điều khiển bốn thanh kiếm khí mà không hề sai lầm!

Nhận ra ý định của Lâm Hiên, Đổng Kiên Bình thật sự là kinh ngạc đến tận xương tủy, đồng thời bội phục năng lực của Lâm Hiên từ tận đáy lòng.

Về phần đám người Tạ Văn Đình cũng bị hành động này của Lâm Hiên làm cho khiếp sợ không nói nên lời, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự quá hư ảo.

Xoát xoát xoát ~

Trong sự khiếp sợ của mọi người, Lâm Hiên vung tay nhanh như chớp, dùng La Sát thần niệm cường đại để theo dõi tất cả đường văn.

Hắn điều khiển bốn thanh kiếm khí nhanh như chớp, dùng chúng điêu khắc trên bốn cây cột đá.

Hắn khống chế độ mạnh yếu tinh diệu đến mức chỉ trong năm hơi thở ngắn ngủi đã điêu khắc lại tất cả đường văn của bốn con thần thú một lần nữa.

Đổng Kiên Bình nhìn kỹ, chỉ thấy đường văn của bốn con thần thú có độ nông sâu khác nhau, tổng thể càng tinh xảo tuyệt luân hơn, có hiệu quả rất thần kỳ.

"Thật lợi hại! Bút tích của Đế phu mới có thể được coi là siêu phàm nhập thánh chân chính!"

"So sánh với hắn, cái gọi là một đời Tượng Thánh như ta thật sự là kém hơn nhiều lắm!"

Hô ~
Chương 1137 Chương 1137. Có lẽ chính loại tình cảm dịu dàng này của hắn mới đả động được vị Nữ Đế lạnh lùng bá đạo kia! (2)

đạo kia! (2)

Không đợi mọi người kịp phản ứng.

Lâm Hiên dùng khí điều khiển bốn cây cột đá, thôi diễn ra trăm triệu kí tự huyền ảo thời viễn cổ quấn quanh thân chúng nó.

Sau đó làm cho chúng nó đồng thời chuyển động.

Dựa theo số của thiên địa mà bốn con thần thú thích hợp, hướng bốn con thần thú thẳng hàng với phương hướng của ngôi sao tương ứng trên bầu trời.

Ông ~

Lúc này dị tượng của Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận đột nhiên xuất hiện.

Một thanh cự kiếm màu xanh khổng lồ đột nhiên phá không đứng thẳng, một con kim long văn vận khổng lồ gào thét, quấn quanh cái chuôi của thanh cự kiếm kia.

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy được.

Toàn bộ trận pháp có hai luồng thần quang một xanh một vàng lần lượt thay đổi, lưu chuyển quanh quẩn, không ngừng sinh sôi.

Mọi người chỉ cảm thấy một luồng mạch văn cuồn cuộn và kiếm khí nồng đậm đập vào mặt, làm cho tâm thần bọn họ run lên, cảm thấy khá áp lực.

Sauk hi định thần lại, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Hiên.

"Đế phu chỉ cần phất tay đã tạo thành đại trận, năng lực này thật sự giống như người trên trời vậy!"

"Độc đáo, kĩ cao một bậc! Thôi diễn số trời, nhấc tay thành trận! Tiên sinh thật sự đã làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"

"Hắc Bạch Học Cung chúng ta có thể được tiên sinh giúp đỡ một lần nữa, quả thực là cơ duyên do ông trời ban cho, muốn không bay lên cũng khó."

...

Đối mặt với ánh mắt nồng nhiệt của mọi người, Lâm Hiên lại lộ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên đi ra khỏi trận pháp, trở lại bên người các nàng Tuyền Châu.

Bốn tiểu bảo bối dựng thẳng ngón tay cái trắng nõn lên với hắn: "Phụ thân thật lợi hại!"

"Ha ha!"

Nhìn thấy mấy nữ nhi bảo bối của mình ngưỡng mộ bản thân mình như vậy, Lâm Hiên không khỏi ngửa đầu cười to hai tiếng, trong lòng tràn đầy tự hào.

Tạ Văn Đình, Đổng Kiên Bình và những người khác thấy thế, trong lòng đều yên lặng cảm khái.

"Đế phu, tiên sinh đối mặt với lời khen ngợi của mọi người mà vẫn bình tĩnh như thế, nhưng một câu đơn giản của bốn vị công chúa lại khiến cho hắn vui vẻ như vậy, đủ để thấy được trong lòng hắn quan tâm đến nữ nhi bảo bối nhiều đến mức nào!"

"Có lẽ chính loại tình cảm dịu dàng này của hắn mới có thể đả động được vị Nữ Đế lạnh lùng bá đạo kia!"

Mắt thấy vấn đề đã giải quyết, Tạ Văn Đình bước lên phía trước hành lễ, dẫn Lâm Hiên và các nàng Tuyền Châu tiếp tục đi về phía phòng tiếp khách.

...

Tịch Nhiên Thiên.

Tịch Vô Thiên Cung.

Chử Ngọc Lâm mặc quan bào, giống như một cơn gió đi về phía đại điện.

Hắn có hình thể khá béo, khuôn mặt đẫy thịt nên da thịt trên người và trên khuôn mặt đều run rẩy khi bước đi.

Lúc này, bởi vì cảm xúc quá mức kích động nên hai má đều đỏ bừng giống như bị lửa nướng, thậm chí trên trán cũng có những giọt mồ hôi nóng chảy xuống.

Sau khi đi đến trung tâm đại điện, hắn vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, nhìn lên ngai vàng ở phía trước rồi lớn tiếng nói:

"Bệ hạ, có tin tức!"

Hư không phía trên ngai vàng bỗng nhiên vỡ vụn, trong hỗn độn cuồn cuộn hiện ra thân ảnh của Tịch Nhiên Đại Đế Cung Vô Tà.

Thấy sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt kích động của Chử Ngọc Lâm, Cung Vô Tà thầm nghĩ nhất định là Bắc Huyền Thiên bên kia lại truyền ra tin tức cực kỳ chấn động.

Nói cách khác, nhất định là Huyền Băng Nữ Đế hoặc nhân vật quan trọng nào đó đã chết, mới có thể làm cho thủ hạ đại thần hàng đầu của mình kích động và bất an như thế.

Nghĩ đến đây, Cung Vô Tà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, yết hầu có chút khô khốc:

"Có phải Huyền Băng Nữ Đế đã chết hay không?"

Chử Ngọc Lâm nhướng mày, nặng nề thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói:

"Huyền Băng Cung không có bất kì kẻ nào chết cả!"

Cung Vô Tà: "..."

Cung Vô Tà hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

"Không thể nào?"

"Hai cái Thái Dương Hỏa Linh Chi Hồn của cô đều nổ tung, làm sao Huyền Băng Nữ Đế có thể bình yên vô sự được?"

Hai cái Thái Dương Hỏa Linh ẩn giấu trong Thái Dương Thần Pháo tự bạo, uy lực do chúng phóng xuất ra tương đương với hai cường giả Cổ Thần Cảnh tự bạo.

Đủ để làm tinh cầu vỡ vụn, thiêu hủy núi sông.

Dưới lực sát thương khủng khiếp như thế, Cung Vô Tà thật sự không biết Đông Hoàng Tử U đã dùng cách nào để tự bảo vệ mình.

Chử Ngọc Lâm lắc đầu thở dài:

"Bệ hạ, thần không dám nói năng lung tung?"

"Tin tức này tuyệt đối là sự thật, không hề sai một chút nào!"

"Mặc dù quan viên tình báo của chúng ta đứng ở phía xa những vẫn có thể nhìn thấy Huyền Băng Cung yên bình và tĩnh lặng, băng phượng bay múa, cảnh sắc đẹp như bức tranh!"

Sau khi nghe xong lời này, Cung Vô Tà lâm vào trầm mặc.

Chử Ngọc Lâm là người tâm phúc nhất của hắn, hắn ta đã nói như vậy, sao hắn có thể tiếp tục hoài nghi tính thật giả của tin tức này?

Chỉ là hắn không thể ngờ rằng, kế hoạch mà hắn tính toán kỹ càng lại bị Đông Hoàng Tử U hóa giải lặng yên không một tiếng động như vậy.

"Xem ra, trước đây ta vẫn quá xem thường Huyền Băng Nữ Đế!"

"Nữ nhân này thật sự... Rất không đơn giản!"

Chử Ngọc Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Bệ hạ, Huyền Băng Nữ Đế thật thần bí, đã không còn giống hoàng mao nha đầu đăng cơ bốn năm trước nữa."

"Tiếp theo chúng ta có nên án binh bất động, tạm thời không phát sinh xung đột với Huyền Băng Nữ Đế hay không?"

Cung Vô Tà lắc lắc đầu:

"Với năng lực của Huyền Băng Nữ Đế có thể dễ dàng đoán được Thái Dương Thần Pháo có quan hệ với cô."

"Mà mọi người đều biết nàng là người cường thế bá đạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua Tịch Nhiên Thiên chúng ta."

Chử Ngọc Lâm yên lặng gật đầu tán thành, lời phân tích này của Cung Vô Tà quả thực rất có lý.

"Vậy tính toán của bệ hạ là?"

"Truyền ý chỉ của cô, Hộ Thiên Thần Tông mở ra Thiên Sơn Hỏa Hải, đúc trăm vạn thập phương thần binh!"

"Vâng!"

Nhìn bóng dáng Chử Ngọc Lâm rời đi, hai mắt của Cung Vô Tà vốn ẩn nấp trong thời không chợt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, lộ rõ lệ khí.
Chương 1138 Chương 1138. Huyền Băng Nữ Đế, ngươi và ta chắc chắn sẽ có một trận chiến sinh tử!

"Huyền Băng Nữ Đế, ngươi và ta chắc chắn sẽ có một trận chiến sinh tử!"

"Một khi đã như vậy, cô sẽ khiến cho ngươi trải nghiệm cảm giác bị áp chế toàn bộ phương vị một phen!"

...

Đại lục Thương Long.

Ở phía bắc Trung thổ Thần Châu.

Trên một ngọn núi cao trăm vạn nhận, có hơn mười đệ tử của một tông môn nào đó đang ở trên đỉnh núi tu luyện kiếm đạo.

Không lâu sau, một đệ tử có khuôn mặt chữ điền trong số đó dừng lại, chỉ về phía xa kêu lên một tiếng:

"Trời ơi, nơi đó có một ngọn núi bị chém thành hai nửa!"

Các đệ tử còn lại nghe vậy căn bản cũng không hề nhìn hắn.

Thậm chí có đệ tử không khỏi chế giễu.

"La sư đệ, ngươi có thể ngừng gào thét lớn tiếng như vậy được không?"

"Một ngọn núi bị chém thành hai nửa? La sư đệ ngươi chẳng lẽ đã nhìn thấy thần tiên?"

"Ha ha, ta thấy hắn rõ ràng là muốn lười biếng, lại sợ chúng ta quá chăm chỉ vượt qua hắn quá nhiều, nên mới dùng những lời vô nghĩa đó để lừa gạt chúng ta!"

"Hừ, hắn thật sự cho rằng chúng ta là kẻ ngốc hay sao?"

...

Bị các sư huynh đệ cười nhạo như thế, đệ tử mặt chữ điền cũng không tức giận, trái lại càng sốt ruột nói:

"Ta không lừa các ngươi, thật sự có một ngọn núi bị thứ gì đó bổ ra!"

"Trời ạ, lại có một ngọn núi nữa bị bổ ra, các ngươi mau chạy nhanh tới xem!"

Nghe thấy giọng nói lo lắng của hắn, các sư huynh đệ mới xoay người lại, nhìn theo phương hướng ngón tay của hắn.

Vừa nhìn lại, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ chỉ cảm thấy một cơn ơn lạnh chạy dọc sống lưng, chạy thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân cảm thấy ớn lạnh.

"Ông trời ơi, đó là cái gì vậy?"

"Thật... Thật sự bổ ra một ngọn núi!"

"Nương của ta, thế này cũng quá đáng sợ rồi!"

...

Bọn họ nhìn thấy ở cách đó hơn mười dặm có một luồng sáng màu lam mỏng manh nối liền bầu trời và mặt đất.

Luồng sáng đó đi đến chỗ nào thì mặt đất ở đó nứt vỡ.

Ngọn núi dù cao đến mức nào cũng lập tức bị bổ ra, ầm ầm chia thành hai nửa sụp đổ xuống dưới.

Những đệ tử này chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như thế, bị dọa sợ ngay tại chỗ.

Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy đỉnh của những luồng sáng màu lam này, bên trong tầng mây, có một thân ảnh nhỏ bé đứng sừng sững trên đỉnh luồng sáng.

Sau đó thân ảnh này nhanh chóng đi về phía bọn họ, mỗi một bước đều có một luồng sáng màu làm cao đến tận trời bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân.

"Đây là kiếm quang!"

"Trời ạ, rốt cuộc phải có tu vi kiếm đạo mạnh đến mức nào mới có thể đạp kiếm quang mà đi?"

Những đệ tử này đều là kiếm tu, rốt cuộc khi đối phương còn cách bọn họ hơn mười dặm, bọn họ mới nhìn thấy rõ ràng những luồng sáng đó chính là kiếm quang!

Lúc này bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bóng người đứng trên đỉnh kiếm quang kia.

Chỉ thấy một nam tử mặc áo bào xanh đứng giữa đám mây, giống như một vị Chân Tiên kiếm đạo.

Quanh thân có từng đạo kiếm cương diệt thế không cách nào hình dung rơi xuống, khiến cho bản mạng phi kiếm trong cơ thể những kiếm tu này run rẩy.

Ầm vang long! ! !

Nam tử mặc áo bào xanh đạp kiếm quang mà đi, tốc độ cực kì nhanh.

Mà kiếm quang dưới chân hắn đi đến chỗ nào thì hủy diệt mọi thứ ở nơi đó, bất kể là tảng đá cứng rắn đến mức nào, núi cao hiểm trở bao nhiêu cũng không thể ngăn cản!

Khi hắn đi ngang qua, cả đám đệ tử đều bị hắn dọa sợ tới mức quỳ trên mặt đất, thậm chí mất hết sực lực để chạy trốn.

Trơ mắt nhìn thấy hắn dẫm lên kiếm quang đi từ gần tới xa, mang theo khí thế phá hủy mọi thứ đi về phía xa.

"Kiếm khí đáng sợ như thế, không phải là một vị Kiếm Tiên đấy chứ?"

"Nếu là Kiếm Tiên, hắn hùng hổ đi về phía đó rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Ánh mắt của đám đệ tử đều nhìn theo kiếm quang kinh thiên kia.

Bọn họ thầm nghĩ, bất kể vị kiếm tu nghịch thiên sắp sửa đối phó với ai, đối phương chỉ sợ sẽ phải gặp tai ương ngập đầu!

Bọn họ không chú ý tới, ở cuối phương hướng mà vị kiếm tu nghịch thiên đang đi đó là học cung nổi tiếng của đại lục Thương Long...

Hắc Bạch Học Cung!

...

Hắc Bạch Học Cung.

Lúc này mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn rực rỡ.

Ánh sáng rực rỡ như sơn vàng chiếu xuống, khiến cho cả tòa học cung giống như chìm trong thần quang vô biên rực rỡ.

Kỳ thi đã kết thúc, những tiếng ồn ào liên tiếp vang lên.

"Không có gì bất ngờ xảy ra, ba người đứng đầu kì thi lần này chính là Giang Tuấn Thần, Tề Nguyên và An Thanh Ảnh!"

"Ta thật sự hâm mộ bọn họ! Ta nghe nói lần này nếu lọt vào ba vị trí đầu thì sẽ có cơ hội được Đế phu tự mình chỉ điểm, đây chính là một cơ duyên lớn bằng trời!"

"Tuyệt vời như vậy? Trời ạ, Đế phu tự mình chỉ điểm, phần thưởng này quá lớn rồi!"

"Ghen tị quá! Ta thừa nhận là ta rất ghen tị!"

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đi đến đại điện truyền đạo đi, ta nghe nói Đế phu sẽ ở chỗ này chỉ điểm cho đám người An Thanh Ảnh!"

...

Nghe được Lâm Hiên sắp tự mình chỉ điểm cho ba người đứng đầu An Thanh Ảnh, toàn bộ Hắc Bạch Học Cung lập tức trở nên vô cùng phấn khích.

Tất cả đệ tử đều chạy tới đại điện truyền đạo, muốn nhìn thấy phong thái truyền đạo của Lâm Hiên.

Đồng thời âm thầm quan sát và học tập, hy vọng có thể nhân cơ hội này học được một chút da long từ chỗ Lâm Hiên.

Đại điện truyền đạo.

Kín người hết chỗ.

Lâm Hiên ôm các nàng Tuyền Châu, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng cao nhất trong đại điện.

Ở vị trí thấp hơn hai bên trái phải là đám cao tầng như chưởng viện Tạ Văn Đình.

Ở phía dưới đại điện, hai bên đều là đệ tử của Hắc Bạch Học Cung, số người hơn hai trăm vạn.

Ánh mắt của bọn họ đều sáng ngời, lộ vẻ mặt sùng bái nhìn lên Lâm Hiên trên đài cao.

Cũng có vô số nữ đệ tử trẻ tuổi xuân tâm nhộn nhạo, coi Lâm Hiên là nam thần tối cao duy nhất trong lòng mình.
Chương 1139 Chương 1139. Huyền Băng Nữ Đế, ngươi và ta chắc chắn sẽ có một trận chiến sinh tử! (2)

Thấy đã đến lúc, Tạ Văn Đình đứng dậy nói:

"Hôm nay tiên sinh đích thân tới Học Cung, tự mình chỉ điểm cho ba đệ tử xuất sắc nhất, đây là vinh quang và phần thưởng tối cao!"

"Hy vọng ba vị thành tâm học tập lĩnh ngộ, đừng để bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở như vậy!"

Ba đệ tử dưới đại điện cúi đầu hành lễ:

"Vâng!"

Ánh mắt của Tạ Văn Đình dừng ở một người thiếu niên mặt tròn ở bên trái:

"Giang Tuấn Thần, trước tiên bắt đầu từ ngươi đi!"

Thiếu niên mặt tròn Giang Tuấn Thần vội vàng tiến lên hai bước, Tề Nguyên và An Thanh Ảnh nhanh chóng lùi sang một bên.

Giang Tuấn Thần hành đại lễ với Lâm Hiên:

"Đệ tử bái kiến tiên sinh!"

Lâm Hiên khẽ gật đầu:

"Nếu có gì nghi hoặc thì cứ mở miệng."

"Vâng!"

Giang Tuấn Thần cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi nói:

"Đệ tử nghe nói, Đại Đạo không có giới hạn, lại nghe nói rằng Kiếm đạo cũng không có giới hạn. Cho nên đệ tử vẫn cho rằng, Kiếm đạo chính là một trong các Đại Đạo, theo lý nên phù hợp với quy tắc của Đại Đạo, không có giới hạn!"

"Gần đây đệ tử ở tu luyện công pháp Địa giai thượng phẩm của Học Cung, mơ hồ cảm giác được bản thân mình có thể đột phá cực hạn, đạt đến cấp độ cao hơn."

"Nhưng mà đệ tử liên tiếp thỉnh giáo sư tôn, các vị sư bá, đều được bọn họ trả lời rằng, ‘Tử Hà Kiếm Pháp’ này chỉ có bát trọng, đệ tử đã tu luyện đến bát trọng đỉnh phong, không thể tinh tiến được nữa!"

"Cho nên nghi hoặc của đệ tử đích là, nếu Kiếm đạo có thể không có giới hạn, vì sao ta không thể đột phá sự trói buộc của Tử Hà Kiếm Pháp, tu luyện nó đến một cấp độ cao hơn?"

Hắn vừa nói ra câu hỏi này, tất cả đệ tử, thậm chí các vị đạo sư đều lộ vẻ mặt nghi hoặc.

Ở trong nhận thức của bọn họ, tất cả công pháp đều có hệ thống phân chia cấp bậc rất chặt chẽ.

Cho dù tu luyện công pháp Địa giai xuất sắc đến mức nào, thì cũng chỉ là Địa giai, không có khả năng biến thành Thiên giai, Thánh giai!

Sau khi tu luyện một môn công pháp tu luyện tới cực hạn, nếu muốn đề cao thì chỉ có học một loại công pháp cao giai hơn mới được.

Nhưng Giang Tuấn Thần vẫn cảm thấy bản thân mình có thể đưa Tử Hà Kiếm Pháp tiến thêm một bước, điều này rõ ràng trái ngược với nhận thức của người thường.

Bởi vậy tất cả mọi người đều muốn xem xem, khi đối mặt với vấn đề khó khăn này, Lâm Hiên có hiểu biết sâu sắc phi thường sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.

Trong ánh mắt của trăm vạn người.

Vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn bình tĩnh, ánh mắt lấp lóe ánh sáng, giống như người từ trên trời đến, ẩn chứa trí tuệ vô thượng:

"Đại Đạo vô hạn, Kiếm đạo vô hận, thật sự là chân lý!"

"Đạo ở đây chính là tinh thần, ý nghĩa và tâm tình chứ không phải chiêu thức, nhưng mỗi một môn công pháp đều có những chiêu thức và yêu cầu riêng."

"Bởi vậy công pháp hữu hạn, mà Kiếm đạo vô hạn!"

Giang Tuấn Thần lộ vẻ mặt ngạc nhiên:

"Hóa ra là như vậy!"

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy một chút mất mát, xem ra hy vọng muốn tiếp tục nâng cao Tử Hà Kiếm Pháp của hắn đã thất bại, chỉ có thể chuyển tu công pháp khác.

Tạ Văn Đình, Mã Tân Xương cùng với các đạo sư đều âm thầm gật đầu đồng ý.

Hai câu này của Lâm Hiên đã giải thích rất rõ ràng, phân biệt rõ ràng Kiếm đạo và kiếm chiêu, còn đơn giản trực tiếp hơn những giải thích do các cao nhân Kiếm đạo để lại trước đây, đủ thấy được bản lĩnh của hắn.

Giang Tuấn Thần hành lễ với Lâm Hiên:

"Nghi hoặc của đệ tử đã được cởi bỏ, tiếp theo đệ tử sẽ chuyển tu sang công pháp cao giai hơn, đa tạ tiên sinh chỉ điểm!"

Ngay khi hắn chuẩn bị xoay người rời đi, Lâm Hiên lại mở miệng nói:

"Cây là chết, người là sống, Tử Hà Kiếm Pháp chỉ có bát trọng để tu luyện, nếu ngươi thay đổi kiếm chiêu bên trong, chẳng lẽ vẫn chỉ có bát trọng?"

"Một môn công pháp có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực được quyết định bởi phẩm giai của bản thân nó, nhưng quan trọng hơn là ngươi dùng nó như thế nào."

"Nếu dùng tốt thì có thể hái lá cũng có thể phá núi, dùng không tốt, thần tiên cũng bó tay. Cho nên xét cho cùng, bất kỳ công pháp nào cũng lấy người làm trung tâm, lấy tâm trung tâm, mới có thể đạt đến vô hạn!"

Lời này vừa nói ra, Giang Tuấn Thần lập lức ngẩn người.

Hai mắt hắn run rẩy kịch liệt, trong đầu có một cảm giác mát lạnh ùa vào, khiến cho hắn trở nên thanh tỉnh thấu triệt trong nháy mắt.

"Đúng vậy!"

"Ta đã tu luyện Tử Hà Kiếm Pháp đến đỉnh phong, nếu ta thay đổi một ít kiếm chiêu không quá thuận tay trong đó, chưa biết chừng có thể trở nên mạnh mẽ hơn!"

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn lấy tay ngự khí, hóa thành kiếm khí liên tiếp thực hiện hơn ba mươi chiêu.

Sau đó hắn thay đổi những chỗ tối nghĩa trong những chiêu thức này, lại tiếp tục đánh ra.

Xoát xoát xoát ~

Kiếm khí như cầu vồng, kiếm quang bức người.

Mọi người đều cảm giác được Giang Tuấn Thần ra tay lần thứ hai rõ ràng lợi hại hơn rất nhiều, trong đó cũng có vài đạo kiếm khí đã gần đạt tới uy lực của công pháp Thiên giai.

Cảnh tượng này thực sự khiến cho tất cả mọi người của Hắc Bạch Học Cung có mặt ở đây đều chấn động, không ngừng tán thưởng.

"Hóa ra phẩm giai của công pháp còn có thể tăng lên như vậy!"

"Cây là chết, người là sống, một lời của tiên sinh thật sự giống như tiên nhân phù đỉnh, làm cho người ta hiểu ra!"

"Tuy rằng tư chất của ta có hạn, vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ lời nói của tiên sinh, nhưng ta vẫn cảm thấy mình nhận được ích lợi rất lớn!"

...

Mọi người đều nhìn lên Lâm Hiên bằng ánh mắt nóng rực.

Lần này vấn đề do Giang Tuấn Thần đưa ra đã được Lâm Hiên giải đáp như thế, thật sự khiến cho mọi người cảm giác như đang nghe lời nói của thần tiên, được ích lợi rất lớn!

Sắc mặt củaTạ Văn Đình đỏ bừng, nhìn xuống dưới đại điện nói:

"Kế tiếp Tề Nguyên lên đài đưa ra vấn đề!"

Hắn đã có chút nóng lòng muốn nghe lời giải thích tiếp theo của Lâm Hiên, thậm chí giọng nói của hắn cũng trở nên hơi run rẩy.

"Vâng!"
Chương 1140 Chương 1140. Truyền đạo!

Tề Nguyên là một thiếu niên cao gầy, nhìn qua có khí chất trầm ổn.

Nhưng khi hắn đi đến giữa đại điện lại loạng choạng một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Mọi người thấy thế đều nhìn về phía Lâm Hiên bằng ánh mắt vô cùng kính sợ và sùng bái.

"Tề Nguyên có tính cách chững chạc thận trọng, thế nhưng lần này lại loạng choạng thiếu chút nữa té ngã, đây hoàn toàn là bởi vì hắn phải một mình đối mặt với tiên sinh, cảm xúc kích động đến mức khiến cho thân thể suýt nữa không khống chế được!"

Nghĩ đến đây, mọi người lại âm thầm cảm khái.

Bọn họ thầm nghĩ, phong thái của Lâm Hiên thật sự giống bầu trời rộng lớn, mỗi thời mỗi khắc đều ảnh hưởng đến mọi người.

Sợ làm cho Lâm Hiên cảm thấy mình thất lễ, Tề Nguyên vội đứng thẳng người, chỉnh sửa lại y phục rồi hành lễ nói:

"Tiên sinh ở trên, đệ tử đam mê Nho đạo, gần đây gặp một vấn đề vô cùng khó khăn, muốn mời tiên sinh giải đáp nghi hoặc!"

Lâm Hiên bình tĩnh nói: "Nói cho ta biết."

Tề Nguyên vội vàng nói:

"Đệ tử nghe nói ‘Văn đạo một đường, người hiểu được làm thầy’, như vậy nếu một ngày nào đó, đệ tử ở một phương diện tri thức nào đó vượt qua sư tôn của mình, ngược lại sư tôn cần thỉnh giáo mình."

"Vậy đến lúc đó ai mới là đệ tử, ai mới là sư tôn?"

Xôn xao!

Sauk hi Tề Nguyên hỏi vấn đề này, tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ rung động.

Ngay cả vị đại nho cấp Chuẩn Thánh như Giang Cửu Bạch cũng lộ vẻ mặt bối rối, dường như không biết phải giải đáp như thế nào.

Phải biết rằng, cho dù là Văn đạo hay là Võ đạo, một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy.

Sư tôn, hai chữ này đại biểu cho học thức và lịch duyệt phong phú, năng lực và thủ đoạn không thể hoài nghi, đại biểu cho quyền uy tuyệt đối.

Nhất là ở trong Văn đạo coi trọng lễ học, hai chữ sư tôn như một mức trần không thể vượt qua.

Nhưng trong Văn đạo lại có một cách nói, gọi là người hiểu được thì làm thầy.

Cho nên nếu một ngày nào đó lão sư cần thỉnh giáo đệ tử thì vấn đề bối phận này nên giải quyết như thế nào?

Đám người Giang Cửu Bạch đã vơ vét điển tịch Văn đạo khắp thiên hạ, nhưng không tìm ra được đáp án cho vấn đề này.

Có thể nói, vấn đề này nhìn như đơn giản, những lại ngầm chứa đựng những mâu thuẫn rất lớn, và rất khó để giải đáp.

Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bức thiết.

Bọn họ cảm thấy rằng, với kiến thức phi phàm của Lâm Hiên, hắn có thể cởi bỏ được vấn đề này, nói ra những lời giải thích chưa từng nghe thấy từ trước đến nay.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Lâm Hiên thản nhiên cười nói:

"Sư giả, là người truyền đạo học nghệ, giải thích nghi hoặc!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.

Câu nói rất hay!

Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã nói hết ý nghĩa thực sự của người làm sư giả, xem ra tiếp theo chắc chắn tiên sinh sẽ nói ra lời nói kinh thế!

Tề Nguyên vội vàng cúi người sâu hơn:

"Xin tiên sinh tiếp tục chỉ giáo!"

Lâm Hiên cười nói:

"Nếu sứ mệnh của người làm sư giả là giải đáp nghi vấn, mà mọi người không phải sinh ra đã biết tất cả mọi thứ, cho nên những người sinh ra trước chúng ta, biết nhiều đạo lý hơn chúng ta, chúng ta đối xử với họ như những lão sư."

"Nếu người đó sinh ra sau chúng ta, nếu hắn biết nhiều đạo lý hơn chúng ta, như vậy chúng ta vẫn đối xử với họ như những lão sư như cũ, tại sao ta cần phải quan tâm đến thân phận trước đây của hai người?"

"Phải biết rằng, nơi có Đạo, cũng có sư! Nơi tồn tại Đạo chính là nơi tồn tại lão sư!"

Xôn xao!

Lâm Hiên vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện truyền đạo dường như bị sấm sét giáng xuống, ầm ầm nổ tung.

Hơn hai trăm vạn người ở đây đều hai mắt sáng ngời, huyết khí dâng trào, vô cùng kích động và hưng phấn nhìn lên Lâm Hiên.

"Một câu ‘Nơi có Đạo cũng có sư’ rất tuyệt vời, đây mới là tỉnh thế châm ngôn mà văn nhân chí sĩ chúng ta cần khắc ghi cả đời!"

"Tiên sinh lấy ‘Đạo’ để giải đáp vấn đề này, thật sự vô cùng tinh diệu tới mức khiến người khác hiểu ra!"

"Đúng vậy, cũng chỉ có người như tiên sinh đứng ở đỉnh Đại Đạo, quan sát mọi chúng sinh mới có thể nói ra lời nói kinh thế như thế!"

"Một buổi nghe tiên sinh nói chuyện còn hơn đọc sách ngàn năm! Tu vi của tại hạ lại tăng lên một mảng lớn, thật sự may mắn khi có tiên sinh khai đạo!"

...

Trong đại điện cũng có một số đệ tử vốn đình trệ tu vi, một câu nói của Lâm Hiên đã giúp họ phá tan gông cùm xiềng xích, bọn họ thiếu chút nữa vui mừng đến phát điên.

Mà mắt thấy Lâm Hiên truyền đạo sinh ra hiệu quả nghịch thiên như thế, Tạ Văn Đình và các cao tầng của Học Cung thiếu chút nữa cười gập thắt lưng.

Tạ Văn Đình càng nóng lòng nói:

"Kế tiếp An Thanh Ảnh hỏi tiên sinh một vấn đề!"

An Thanh Ảnh là trạng nguyên kỳ thi lần này của Hắc Bạch Học Cung, chính là một kỳ tài văn kiếm đồng tu hiếm có.

Có thể nói, nàng chắc chắn có hi vọng trở thành kỳ lân tử đầu tiên của Hắc Bạch Học Cung trong ba vạn năm trở lại đây.

Bởi vậy có thể thấy được, vấn đề mà nàng đưa ra nhất định cực kỳ khó khăn.

Điều này cũng có nghĩa là, câu trả lời của Lâm Hiên sẽ sinh ra hiệu quả oanh động hơn.

Cho nên, ngay cả chưởng viện Tạ Văn Đình cũng không kìm nén được cảm xúc kích động, mang theo ý tứ thúc giục để cho An Thanh Ảnh lên đài.

"Vâng!"

An Thanh Ảnh nghe vậy vội vàng bước lên, đứng ở giữa đại điện, đối mặt với Lâm Hiên từ xa.

Nàng năm nay mười lăm tuổi, mặc trường bào sọc đen trắng do Hắc Bạch Học Cung đặc biệt chế tạo, dáng người lả lướt.

Hơn nữa nàng có diện mạo thanh lệ, khí chất không tầm thường, mới vừa lên đài đã khiến cho ánh mắt của cả nam lẫn nữ đệ tử đều sáng ngời.

Mà lúc này, khuôn mặt trắng nõn của An Thanh Ảnh phủ đầy mây đỏ, đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập sùng bái, khiến cho các đệ tử đều âm thầm kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang