cũng thấy cha và mẹ ôm nhau!
Dãy núi hùng vĩ được bao phủ chặt chẽ bởi quần áo ướt sũng, có sức đàn hồi đáng kinh ngạc khiến sóng biển dâng cao.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Lâm Hiên, khiến mũi hắn nóng bừng.
“Chết tiệt, phòng thủ hỏng rồi!”
Vóc dáng của Đông Hoàng Tử U, thắt đáy lưng ong, vai liễu chân dài, tỉ lệ cân xứng, thướt tha mềm mại.
Trên người không hề có mỡ thừa, kết cấu da săn chắc vừa đủ, luôn toát lên vẻ trẻ trung và nữ tính.
Nhưng bộ phận quan trọng đầy vẻ nữ tính thì lại rất lớn, vô cùng phong vị.
Làn da nàng vô cùng tinh tế, sáng bóng trắng mịn tựa như thiên ngọc đã được đánh bóng cả hàng tỉ lần, còn trắng hơn cả băng tuyết.
Vì vậy vào cái đêm bốn năm trước Lâm Hiên đã bị vóc dáng da thịt hoàn mỹ của nàng khiến rung động sâu sắc.
Nhớ mãi không quên, khắp thiên hạ không ai đủ tuyệt sắc lọt vào mắt hắn cả.
Dưới ánh trăng, từng làn sóng trắng dâng cao và hạ xuống, biến thành ký ức kho quên của Lâm Hiên.
Mà Đông Hoàng Tử U lúc này và đêm đó lại không hề giống nhau.
Y phục nàng tuy khá bảo thủ, nhưng lại mỏng nhẹ, bị ngấm ướt nước biển lại càng dính sát vào người.
Nhưng vóc dáng nàng lại rất có tính công kích, nhanh chóng lao ra khỏi biển cực kỳ rung động.
Giống như hai quả bóng bị đẩy vào làn nước, thả ra rồi lại lên ra khỏi mặt nước vậy.
Mặc sức sóng biển vỗ về, co dãn đàn hồi bất ngờ.
Lâm Hiên lại còn trẻ tuổi huyết khí mạnh mẽ, trước giờ lại chưa từng tôi luyện đạo tâm.
Vừa nhìn, thật sự cũng không chịu đựng nổi yêu tinh mê hoặc này.
Để không khiến mình xấu hổ trước mặt các con gái, hắn vội trấn tĩnh tinh thần, để khí nóng trong khoang mũi biến mất nhanh chóng.
Cảnh tượng này vẫn bị Đông Hoàng Tử U nhạy cảm nhìn thấy.
“Ta có vài câu khẩu quyết thanh tâm định thần, những lúc tâm tình nóng nảy bất an thì có thể mau chóng trở nên yên tĩnh, nếu huynh có hứng thú thì ta có thể dạy cho huynh.”
Nàng khẽ cười như có như không.
Bởi vì bên trong áo lót còn mặc lớp nội y sát người, nên nàng không lo lắng Thánh Quang bị lộ ra ngoài.
Nhìn thấy Lâm Hiên vừa nãy hoảng loạn như vậy, trong lòng nàng cũng có chút đắc ý.
Cho dù thế nào thì nàng đã nhận định Lâm Hiên là người đàn ông duy nhất đời này của nàng.
Vì vậy nhìn thấy hắn bối rối bởi vóc dáng mình, cũng khó tránh có chút mừng thầm.
Đồng thời cũng âm thầm cảm khái, rốt cuộc Lâm Hiên cũng là người phàm, định lực về điểm này cũng quá kém rồi.
Sau này hai người chắc chắn phài thường xuyên ra ngoài chơi cùng bọn nhỏ, loại chuyện thế này đương nhiên sẽ xảy ra, cũng sẽ có lúc hắn không giữ bình tĩnh nối.
Chi bằng cứ dạy hắn mấy câu khẩu quyết, tránh để hắn mất hình tượng trước mặt con cái.
Lâm Hiên thản nhiên lắc đầu: “Không cần.”
Đã đến cảnh giới của hắn, nếu muốn giữ vững tinh thần chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.
Hà tất phải học thêm khẩu quyết?
“Vậy tùy huynh.” Đông Hoàng Tử U thản nhiên đáp một câu.
Nếu bản thân Lâm Hiên đã tự nguyện chịu đựng cảm giác kích động này, nàng cảm thấy mình cũng không cần phải gấp gáp bảo hắn học.
Chớp mắt một cái.
Đông Hoàng Tử U nhìn thấy sau lưng Lâm Hiên có mấy luồng sáng trắng bạc lao đến với tốc độ cao.
“Cẩn thận!”
Nàng nhanh chân bước đến trước mặt Lâm Hiên, vươn tay kéo cổ tay hắn lại, muốn kéo hắn về phía mình.
Những luồng sáng trắng bạc kia tên là Ngân Điện Ma Ngư, là cá thường gặp ở Thiên Ma Giới.
Trong người bọn nó có chứa luồng điện, đối với tu sĩ mà nó không đáng nhắc đến, nhưng đối với ngòi bình thường thì có thể tạo thành vết thương nhất định.
Đông Hoàng Tử U lo lắng Lâm Hiên bị chạm điện, nên mới ra tay cứu hắn.
Lâm Hiên sớm đã phát hiện Ngân Điện Ma Ngư xuất hiện sau lưng hắn.
Nhưng hắn sở hữu hộ thân “vô địch cấm vực”, căn bản không cần lo lắng bị dòng điện của bọn nó phóng ra làm bị thương, vì vậy cũng không bận tâm đến nó.
Nhưng hắn lại không ngờ Đông Hoàng Tử U lại để ý như vậy, thầm nghĩ cô gái lạnh lùng thế này thực sự hiến khi lại quan tâm hắn như vậy.
Đảo mắt.
Hắn nhìn thấy dưới chân Đông Hoàng Tử U có một tảng đá khá sắc, thuận thế quay cổ tay, nắm lấy cổ tay nàng kéo nhẹ lại.
Hai người tay nắm tay xoay một vòng trong làn nước biển, tạo thành gợn sóng hình tròn.
Cánh tay Lâm Hiên chùng xuống, sau đó ôm Đông Hoàng Tử U vào trong lòng.
Cúi đầu nhìn qua, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên một vầng sáng rực rỡ.
Hàng mi cong dài dính những hạt nước biển, khẽ run lên, trông vô cùng xinh đẹp.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nước biển mát lạnh, nhưng hai người lại cảm thấy nước biến khá nóng.
“Dưới chân nàng có tảng đá sắc.”
Vẫn là Lâm Hiên lên tiếng trước.
“Ồ.”
Đông Hoàng Tử U nghiêng người tựa vào cánh tay Lâm Hiên, cảm nhận làn sóng biển nhẹ nhàng lướt đến người minh, trong lòng có cảm giác rạo rực khó hiểu.
Thoáng chốc, hai người vẫn duy trì tư thế này, như thể ngừng lại trong làn nước biển.
Bốn đứa nhỏ Tuyền Châu đang chèo thuyền trong nước tựa như mấy cái bóng đèn nhỏ, chớp đôi mắt to tròn nhìn hai người.
“Mẫu thân vốn muốn cứu cha, kết quả lại được cha cứu, đúng là thú vị!”
“Đúng vậy! Tình cảm của cha và mẫu thân đúng là tốt thật!”
“Cha và mẫu thân cứ ôm như vậy trông đẹp thật!”
“Em muốn ngày nào cũng nhìn thấy cha và mẹ ôm nhau!”
Bị bốn đứa nhỏ nói như vậy, cũng khiến nữ đế hiên ngang có chút ngượng ngùng.
Đông Hoàng Tử U vội giãy dụa khỏi vòng ôm của Lâm Hiên, đứng thẳng người nhìn mặt biến phía xa, tùy ý nói:
“Phong cảnh ma hải này đúng là không tệ!”
Lâm Hiên cười ha ha, tỏng lòng tự biết Đông Hoàng Tử U đang cố ý phá vỡ bầu không khí tình cảm này, bèn nói:
“Vậy chúng ta chơi thêm nữa đi!”
“Được thôi!”
Mấy đứa nhỏ nghe vậy, đều nhảy vào trong biến hai chân hai tay tán thành.
Dáng vẻ vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm như vậy, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U nhìn mà bất giác cũng vui vẻ khẽ cười.
Hôm sau, tại Thủy Tinh Cung.
Chương 1132 Chương 1132. Con muốn ngày nào cũng thấy cha và mẹ ôm nhau! (2)
cũng thấy cha và mẹ ôm nhau! (2)
Lâm Hiên và mấy đứa nhỏ Tuyền Châu ăn xong bữa sáng, một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuông, hóa thành một con nai trắng khổng lồ bay nhảy.
Ông lão tóc bạc trắng mặc áo bào trắng cưỡi trên lưng con nai, chính là Văn đạo Chuẩn Thánh Giang Cửu Bạch danh chấn thiên hạ.
Giang Cửu Bạch chỉnh lại mũ áo, đến trước mặt Lâm Hiên, kính cẩn hành lễ.
“Bái kiến tiên sinh!”
Lâm Hiên lịch sự đáp lễ, hói:
“Giang Đại Nho đến có chuyện gì vậy?”
Trên con đường Văn đạo, cảnh giới trên Đại Nho là Chuẩn Thánh, tiếp nữa là Thánh Nhân.
Nhưng về xưng hô thì không gọi là Chuẩn Thánh, vì vậy Lâm Hiên vẫn gọi là Đại Nho.
Giang Cửu Bạch nói:
“Hôm nay là ngày thi đầu tiên của học viên Hắc Bạch của Thương Long đại lục, các hào kiệt Văn đạo đều cảm thấy lần trước tiên sinh đến học viện đã mang đến vận may vô hạn cho học viện.”
“Vì vậy, tại hạ ra mặt, mời tiên sinh chủ tì kì thi học viện lần này, tạo thành tấm gương cho các học viên của học viện.”
“Nếu có thể thì mọi người còn muốn mời tiên sinh chỉ điểm đôi điều cho ba học viên đứng đầu, xem như là phần thưởng cao nhất cho bọn họ!”
Thì ra là muốn mời mình ra mặt.
Lâm Hiên gật đầu: “Có thể.”
Học viện Hắc Bạch là học viện văn võ lớn nhất Thương Long đại lục, địa vị bất phàm.
Lúc trước Lâm Hiên đã học hỏi được ở đó.
Cách thức chọn ra nhân tài lúc xưa của học viện chính là dựa vào giới thiệu của các giáo viên hướng dẫn.
Sau đó so tài lẫn nhau, thăng cấp dần dần.
Nhưng sau lễ mừng ba mươi nghìn năm, học viện có ý định cải tiến cách thức tuyển chọn nhân tài.
Bọn họ quyết định trong thời gian cố định mỗi năm sẽ tiến hành thi trong học viện một lần.
Vì vậy lần thi học viện đầu tiên này cực kỳ quan trọng.
Lâm Hiên cảm thấy bản thân được tôn sùng là Văn Thánh, chủ trì kỳ thi học viện Hắc Bạch cũng khá có ích cho Văn Đạo.
Hơn nữa đưa mấy đứa nhỏ qua cũng có thể giúp bọn nhỏ có thêm nhiều kiến thức, vì vậy chuyến này vẫn nên đi.
“Lại sắp được đến hạ giới chơi rồi, đúng là vui thật!”
“Cha à, vậy chúng ta mau xuất phát thôi!”
Mấy đứa nhỏ sớm đã chú ý đến Giang Cửu Bạch, thấy Lâm Hiên đồng ý thì bọn nhỏ đều vui vẻ chụm lại, gấp gáp kéo lấy Lâm Hiên.
Thấy bọn nhỏ sốt sắng như thế, vẻ mặt Lâm Hiên cưng chìu cười nói:
“Được được được, bây giờ cha dẫn các con đi!”
Đại lục Thương Long.
Hắc Bạch Học Cung.
Quần thể kiến trúc khổng lồ đứng dựa lưng vào núi, rộng lớn và tráng lệ.
Văn đạo thánh quang bảy màu bao phủ bầu trời phía trên học cung, dày đặc và nồng đậm như mây mù.
Ngoài ra còn có một con kim long văn vận khổng lồ dài mười vạn trượng xuyên qua thánh quang bảy màu.
Nó giương nanh múa vuốt, ngẩng đầu rít gào, tư thái uy nghiêm, vô cùng phong cách.
Bất cứ người nào nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như thế đều sẽ tự cảm thán từ tận đáy lòng.
"Không hổ là nơi mà Văn đạo Thánh nhân từng viếng thăm, hiện giờ Hắc Bạch Học Cung thật sự là mạch văn như hải, tràn ngập hy vọng!"
Trong lễ kỉ niệm ba vạn năm lúc trước, đầu tiên Lâm Hiên viết ra bốn câu danh ngôn cầu học lập thế có thể truyền xướng thiên cổ.
Sau đó, hắn lại dùng truyền đạo thạch kích hoạt trọng đồng kim long văn vận chí tôn vô song, bảo hộ Văn đạo của Hắc Bạch Học Cung.
Chỉ hai lần ra tay đã khiến cho văn vận của Hắc Bạch Học Cung hưng thịnh tới cực hạn.
Trong vòng một đêm trực tiếp đặt Hắc Bạch Học Cung vào vị trí học cung đứng đầu đại lục Thương Long, không người nào có thể sánh bằng!
Điều này làm cho nhân sĩ Văn đạo trong thiên hạ kính ngưỡng và sùng bái Lâm Hiên tới cực hạn, trong lòng mọi người đều coi hắn là thần của Văn đạo!
Lúc này, bên trong Hắc Bạch học cung.
Khí biết rằng Lâm Hiên rất có thể sẽ lại giá lâm.
Các hào kiệt Văn đạo cùng tiến đến quan sát kì thi của trăm vạn học sinh đều lộ vẻ kích động và bất an.
"Ta nghe nói Giang Cửu Bạch, Giang Đại nho đã tự mình ra mặt đi mời Đế phu, xem ra chúng ta thật sự có hi vọng lại một lần nữa được chiêm ngưỡng phong thái của Văn Thánh đương thời!"
"Đế phu lòng mang thiên hạ Văn đạo, kì thi của học cung lần này có ý nghĩa phi phàm, hắn tất nhiên sẽ đích thân đến chỉ đạo!"
"Đúng vậy! Tài văn chương của Đế phu tỏa sáng như ánh mặt trời, có thể đắm chìm trong thánh quang của hắn, nghe được một câu chân ngôn chính là vinh dự lớn lao đối với đám văn nhân chí sĩ chúng ta!"
...
Rất nhiều tu sĩ Văn đạo ở Cửu Thiên Tiên Vực và đại lục Thương Long đều cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Lần trước tham gia lễ kỉ niệm ba vạn năm, tu vi của rất nhiều người trong số bọn họ đã tăng vọt sau khi nghe thấy một câu "Nguyện thiên hạ Văn đạo người người như rồng" của Lâm Hiên.
Hiện giờ biết được Lâm Hiên rất có thể lại đến, sao bọn họ có thể không kích động?
Về phần trăm vạn học sinh trong Hắc Bạch Học Cung cũng nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc dâng cao tới cực điểm.
Kì thi của học cung lần này không chỉ là lần đầu tiên của Hắc Bạch Học Cung mà còn có ý nghĩa phi phàm.
Lại có Văn Thánh đương thời giá lâm để giám thị, quy cách cực kỳ cao.
Nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt vị Văn Thánh đương thời Lâm Hiên này thì đó chắc chắn là một loại vinh dự lớn lao.
Sau này việc tu luyện Văn đạo chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ tươi sáng.
Cho nên, hễ là người trong Hắc Bạch Học Cung, lúc này ai cũng háo hức chờ mong sự xuất hiện của Lâm Hiên.
Hô ~
Trong ánh mắt của mấy trăm vạn người, mây bay trên bầu trời đột nhiên tách ra.
Một luồng ánh sáng ngọc màu xanh che khuất ánh sáng rực rỡ của mặt trời, khiến cho Văn đạo thánh quang bảy màu đột nhiên mờ đi.
Về phần con trọng đồng kim long văn vận cao quý kia lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Trong ánh mắt của nó tràn ngập kính sợ nhìn về phi điểu ngọc liễn màu xanh đang bay ra từ trong đám mây.
"Đế phu đến rồi!"
Chương 1133 Chương 1133. Hình mẫu của nam nhân trong thiên hạ!
Ngọc liễn vừa mới xuất hiện, cả Hắc Bạch Học Cung lập tức sôi trào.
Đợi đến khi ngọc liễn hạ xuống, sau khi Lâm Hiên dẫn theo bốn tiểu bảo bối đi ra khỏi cửa xe, toàn bộ mọi người đều cúi đầu.
"Bái kiến Đế phu!"
"Bái kiến Văn Thánh!"
Sau khi hành lễ xong, chưởng viện của Hắc Bạch Học Cung là Tạ Văn Đình, Phó chưởng viện Mã Tân Xương bước nhanh về phía Lâm Hiên.
Đi phía sau bọn họ còn có Lục Địa Kiếm Thánh Lý Hà Khách.
Còn có một lão giả mặc trường bào màu xám trắng, râu tóc bạc trắng, đôi mắt tinh anh, lưng đeo Thái Dương Kiếm.
Đám người Lý Hà Khách, Tạ Văn Đình lại hành lễ với Lâm Hiên, sau đó Lý Hà Khách nhìn về phía lão giả rồi nói:
"Đế phu, vị này là ân sư của tại hạ, ‘Thái Bạch Kiếm Tiên’ Viên Thái Bạch!"
Kiếm quang trong ánh mắt của Viên Thái Bạch thu liễm lại, tràn ngập kính sợ rồi chắp tay hành lễ:
"Viên Thái Bạch bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
"Lần trước Đế phu thay lão hủ diệt trừ ác đồ, thanh lý môn hộ, lão hủ vô cùng cảm kích!"
Lý Hà Khách nói thêm:
"Lần này ân sư đến đây là muốn cảm tạ tiên sinh đã ra tay ngày hôm đó!"
Hắn vừa nói ra những lời này, rất nhiều Văn đạo hào kiệt ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ.
Trong lịch sử gần trăm vạn năm của đại lục Thương Long, tổng cộng có hai vị Kiếm đạo chí tôn cấp bậc Kiếm Tiên.
Một trong số đó là "Thái Bạch Kiếm Tiên" Viên Thái Bạch.
Nghe đồn Viên Thái Bạch chính là Thiên Kiếm Tinh Quân chuyển thế, khi mới sinh ra đã có mười vạn kiếm quang sáng ngời bao quanh thân thể.
Ba ngày sau hắn đã có thể mở mắt ra, trong mắt hàm cương, kiếm quang ngoại phóng, cực kỳ hung mãnh.
Khi mới hai tuổi, hắn đã có thể lấy kiếm khí chém núi rạch sông.
Cho đến mười tuổi, hắn đã đi lên Thiên Kiêu Thanh Vân bảng của đại lục Thương Long, đứng đầu bảng!
Từ đó trở đi một đường hát vang tiến mạnh, dựa vào thiên phú kiếm đạo nghịch thiên quét ngang đương thời.
Trấn áp nửa đại lục Thương Long, được hàng triệu kiếm khách vô cùng tôn sùng.
Cái tên Thái Bạch như ánh sáng của trăng sao bao phủ đại lục.
Vô số người quỳ bái trước hắn, tôn hắn làm "Thái Bạch Kiếm Tiên"!
Bởi vì thân phận của Viên Thái Bạch rất được tôn sùng, cho nên trên đời này rất khó có ai có thể tận mắt nhìn thấy hắn.
Từ lúc hắn quét ngang một nửa đại lục trở thành vô địch, sau khi lánh đời, trên đời này không còn bóng dáng của hắn, chỉ để lại tiên danh một đời ở nhân gian.
Mọi người không ngờ rằng lần này Viên Thái Bạch lại chủ động xuất thế xuống núi đến bái kiến Lâm Hiên.
"Thái Bạch Kiếm Tiên chủ động ra mặt nói lời cảm tạ, loại đãi ngộ này thật sự là muôn đời hiếm thấy, đủ để chứng minh Đế phu được tôn sùng đến mức nào!"
"Đây mới là phong thái của thượng vị giả chân chính!"
Vô số người đều yên lặng nhìn lên Lâm Hiên.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều là thiên kiêu hào kiệt một phương, có tuổi tương đương với Lâm Hiên, nhưng mà bọn họ thậm chí còn không có tư cách để Viên Thái Bạch liếc mắt nhìn một cái.
So sánh với nhau, Lâm Hiên đã nhận được đãi ngộ giống như đám mây trên bầu trời, cao không thể với tới!
Lâm Hiên lễ phép nói:
"Tiền bối không cần khách khí, trừ tà giúp chính, chính là sứ mệnh của ta!"
Viên Thái Bạch nghe vậy trong ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ:
"Nói hay lắm! Bốn chữ trừ tà giúp chính đã thể hiện rõ phong thái của Đế phu!"
Mọi người ở một bên cũng yên lặng tán thưởng.
Không hổ là hình mẫu của nam nhân trong thiên hạ, một lời của Đế phu đã thể hiện rõ phong thái vô thượng!
Tạ Văn Đình tiến lên hành lễ nói:
"Tiên sinh, hôm nay thời gian kì thi khá dài, trước khi có kết quả cuối cùng, mời tiên sinh vá các công chúa đến tiền viện phòng tiếp khách để nghỉ ngơi!"
"Xin mời đi theo ta!"
Nói xong, hắn dẫn Lâm Hiên và các nàng Tuyền Châu đi đến phòng tiếp khách.
Viên Thái Bạch, Lý Hà Khách, Giang Cửu Bạch và rất nhiều đại lão đều đi theo.
Sau khi tiến vào tiền viện của Hắc Bạch Học Cung, bước vào hành lang của học cung, có bốn cây cột đá cao tận trời trong vườn hoa rộng lớn phía bên phải đập vào mắt.
Bốn cây cột đá có tạo hình khác nhau, phía trước mỗi một cây cột đá đều có một thanh niên khí chất bất phàm đang lơ lửng giữa không trung, dùng đao khắc cấp pháp khí cẩn thận tạo hình.
Ở giữa bốn cây cột đá.
Có một lão giả mặc áo bào màu lam đứng trên mây, chắp hai tay, mắt nhắm chặt, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, giống như đang vận công.
Các nàng Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt to nhìn thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
"Nhiều người nghiêm túc điêu khắc như vậy, xem ra bốn cây cột đá này rất quan trọng!"
Tạ Văn Đình vội gật đầu nói:
"Các vị công chúa nói rất đúng!"
"Bốn cây cột đá này sắp được kiến tạo thành một cái trận pháp mạch văn và kiếm khí khổng lồ, tên là Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận, có khả năng hội tụ văn kiếm chi khí, trợ giúp tu luyện!"
"Mà mục đích Học Cung chúng ta kiến tạo trận pháp này đúng là để khen thưởng cho này ba học sinh đứng đầu kì thi lần đầu tiên này và những kì thi sau này!"
"À ~ thì ra là thế!" Sau khi mấy tiểu nha đầu nghe xong đều gật gật đầu: "Nói cách khác, đây thực ra chính là một cái tụ linh trận vô cùng lợi hại, có tác dụng tu luyện cả Văn đạo và Kiếm đạo!"
Có được tri thức mà Lâm Hiên thường truyền thụ cho các nàng, mấy tiểu nha đầu có thể lập tức nói ra bản chất của Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận.
Tạ Văn Đình nghe vậy gật đầu cười nói:
"Các vị công chúa quả nhiên trí tuệ hơn người, một câu trúng đích!"
"Bản chất của Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận này đúng là tụ linh!"
Đám người Viên Thái Bạch, Lý Hà Khách ở bên cạnh đều yên lặng gật đầu.
Bốn vị công chúa tuổi nhỏ như thế đã có tầm mắt và khả năng lĩnh ngộ như vậy, đủ để chứng minh sự dạy bảo của Đế phu và Nữ Đế tuyệt vời ra sao.
Bốn tiểu cô nương này có được thiên phú và xuất thân phi phàm, lại có phu thê bọn họ dạy dỗ như thế, tương lai đầy hứa hẹn, rất có hứa hẹn!
Chương 1134 Chương 1134. Trừ khi thần tiên buông xuống, nếu không sẽ không có cách nào xoay chuyển trời đất!
có cách nào xoay chuyển trời đất!
Trong lúc nói chuyện.
Linh khí quanh thân lão giả áo lam trong Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận bạo phát, hình thành một cơn lốc xoáy màu xanh.
Hô ~
Bốn cây cột đá khổng lồ vốn lặng im đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ.
Chúng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu xanh, cùng với một con cự long văn vận màu vàng lơ lửng trong trận pháp.
Cự kiếm màu xanh đứng ở trung tâm trận pháp, cự long văn vận quấn quanh và bay múa xung quanh đó.
Cả hai bổ sung cho nhau, khiến cho cả trận pháp bộc phát ra tiên thiên kiếm khí và tiên thiên mạch văn không gì sánh kịp.
Cho dù ở cách xa mấy trăm trượng cũng có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm ở trong đó.
Có thể tưởng tượng được, một khi đặt mình vào trong trận pháp, chắc chắn sẽ được ích lợi rất lớn.
Mấy nàng Tuyền Châu không khỏi vỗ tay khen ngợi: "Thật là lợi hại!"
Tạ Văn Đình lộ vẻ mặt tự hào:
"Lão giả áo lam này chính là công tượng đứng đầu đương thời của đại lục Thương Long chúng ta, Đổng lão tiền bối, có danh xưng là ‘Tượng Thánh’!"
"Mà bốn thanh niên đó là bốn vị đệ tử thân truyền của hắn, cũng có rất nổi danh ở đại lục Thương Long chúng ta, tài nghệ cao siêu chinh phục vô số gia tộc và quốc gia trên khắp thiên hạ!"
Đổng Kiên Bình đã vận công xong, hắn nhìn về phía âm thanh phát ra, nhìn thấy Lâm Hiên được chúng tinh củng nguyệt đứng ở trong hành lang.
Hắn vội thu liễm khí tức, hạ xuống đất sau đó bước nhanh đến trước mặt Lâm Hiên, hành lễ nói:
"Đổng Kiên Bình bái kiến Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Mặc dù hắn giống như Thái Sơn trong giới công tượng, được vạn người kính ngưỡng.
Nhưng Đổng Kiên Bình không dám có chút bất kính nào với Lâm Hiên, trái lại còn lấy đại lễ để đối đãi.
Đó là bởi vì từ lâu hắn đã nghe nói đến uy danh hiển hách của Huyền Băng Nữ Đế, lại vô cùng kính nể đối với vị Văn Thánh đương thời như Lâm Hiên.
Trong mắt hắn, Lâm Hiên không chỉ là phu quân của vị Nữ Đế vô song đương thời, lại có phong thái của Trích Tiên, nên lấy tư thái tôn kính nhất để đối mặt.
Lâm Hiên ôn hòa đáp lễ: "Gặp qua Đổng lão tiền bối!"
Đổng Kiên Bình nghe vậy lộ vẻ mặt được yêu mà lo sợ, vuốt chòm râu vui vẻ ra mặt:
"Hai chữ tiền bối được nói ra từ miệng của Đế phu, lão hủ nào dám đảm đương?"
Tuy nói như thế, nhưng vẻ vui mừng trong mắt hắn vẫn bán đứng hắn.
Lúc này Tạ Văn Đình đi đến trước mặt Đổng Kiên Bình hành lễ:
"Đa tạ Đổng lão tiền bối ra sức, trợ giúp Hắc Bạch Học Cung chúng ta kiến tạo xong Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận này!"
Ban đầu, Tạ Văn Đình ra mặt, mời bốn vị đệ tử của Đổng Kiên Bình đến kiến tạo trận pháp này.
Nhưng bởi vì trận pháp này cực kỳ phức tạp rườm rà, thượng cổ áo kì, thế gian hiếm có, quá trình kiến tạo cực kỳ phức tạp nên ngay cả bốn vị đệ tử của hắn đều không thể hoàn thành trận pháp theo kỳ hạn.
Ngay khi Tạ Văn Đình hết đường xoay xở.
Đổng Kiên Bình lại tự mình ra mặt, nói nguyện ý giúp việc này, điều này khiến cho Tạ Văn Đình và cao tầng của Hắc Bạch Học Cung đều vô cùng vui sướng.
Mà kết quả cũng giống bọn họ dự đoán, tuy rằng thời gian gấp gáp, nhưng Đổng Kiên Bình vẫn hoàn thành trận pháp trước khi kì thi bắt đầu.
Đổng Kiên Bình cười ha hả nói:
"Hắc Bạch Học Cung chính là học phủ đứng đầu đại lục Thương Long chúng ta, mà Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận này kiến tạo rất phức tạp và khó khăn, chính là một trong mười trận pháp khó nhất thời thượng cổ."
"Dựa vào sự đặc thù và độ khó khăn của trận pháp này, lão hủ chỉ có thể tự thân xuất mã, cũng không thể để cho các đệ tử của ta phá hỏng chiêu bài của Hắc Bạch Học Cung các ngươi được!"
Tạ Văn Đình nghe vậy liên tục gật đầu:
"Tiền bối nói rất đúng!"
"Có tiền bối ra tay, trận này chắc chắn sẽ ổn định muôn đời, trợ giúp Hắc Bạch Học Cung ta bồi dưỡng ra càng nhiều đệ tử vĩ đại hơn!"
Ầm!
Hắn vừa mới nói xong những lời này, phía xa bỗng nhiên có một tiếng nổ truyền đến.
Ánh sáng lấp lóe.
Kiếm khí và mạch văn trong Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận lại đồng thời bùng nổ, thổi bay cả bốn đệ tử còn đang điêu khắc.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đổng Kiên Bình nhíu mày, lập tức thúc giục linh khí lao vào trong trận pháp.
Tạ Văn Đình, Mã Tân Xương và cao tầng của Hắc Bạch Học Cung cũng vội vàng đuổi theoe, trên khuôn mặt mang theo vẻ nghi hoặc và lo lắng.
Nhìn thấy bốn đệ tử của mình đều không có gì đáng ngại, Đổng Kiên Bình nhíu mày nói:
"Vừa rồi trong các ngươi có ai không điêu khắc theo yêu cầu của ta?"
Bốn cây cột đá có bốn loại thần thú.
Phân biệt là Thanh Long và Chu Tước, chủ Kiếm đạo.
Lại có Kỳ Lân và Bạch Hổ, chủ Văn đạo.
Hầu hết bốn con thần thú đều do Đổng Kiên Bình tự mình ra tay điêu khắc, công việc chỉnh sửa và đánh bóng cuối cùng mới giao cho bốn vị đệ tử.
Mà vừa rồi Đổng Kiên Bình đã thành công kích hoạt trận pháp này, dựa theo đạo lý mà nói thì trận pháp đã thành hình.
Trừ khi các đệ tử mắc sai lầm ở công đoạn cuối cùng mới dẫn đến việc trận pháp bị phá hủy.
Bốn vị đệ tử đều lắc đầu nói:
"Chúng ta đều cẩn thận tuân theo sự chỉ đạo của sư tôn, cũng không hề thao tác sai lầm chỗ nào!"
"Phải không?"
Đổng Kiên Bình vội vàng cẩn thận kiểm tra bốn cây cột đá.
Phát hiện những con thần thú trên đó đều được điêu khắc dựa theo yêu cầu của mình, không hề sai lầm, hơn nữa đã điêu khắc tới mức hoàn mỹ.
"Thần thú đồ đằng hoàn mỹ không sứt mẻ, chẳng lẽ là trình tự kích hoạt trận pháp xảy ra vấn đề?"
Đổng Kiên Bình chẳng những có tài nghệ điêu khắc siêu phàm nhập thánh, cũng có nghiên cứu sâu rộng về trận pháp, có tiềm chất trở thành một vị Tông sư.
Cho nên, cho dù đối mặt với một trận pháp khó khăn như Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận, hắn vẫn rất tự tin.
Chương 1135 Chương 1135. Trừ khi thần tiên buông xuống, nếu không sẽ không có cách nào xoay chuyển trời đất! (2)
có cách nào xoay chuyển trời đất! (2)
Kết hợp với vô số điển tích về trận pháp mà hắn đã đọc, cũng như những ghi chép về Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận, hắn suy đoán có thể là do trình tự kích hoạt trận pháp xảy ra vấn đề.
"Để ta thử lại một lần nữa, chắc là sẽ không có vấn đề gì!"
Đổng Kiên Bình bình thản nhìn Tạ Văn Đình nói.
Tạ Văn Đình vội vàng gật đầu: "Vâng!"
Hắn thầm nghĩ, nếu Đổng Kiên Bình đã nói như vậy, hơn nữa thần thú trên bốn cây cột đá quả thực được điêu khắc rất hoàn mỹ, như vậy vấn đề chắc sẽ dễ dàng được giải quyết.
Trong ánh mắt chăm chú của bọn họ, Đổng Kiên Bình một lần nữa đi vào trong trận pháp, thúc giục linh khí vận chuyển huyền công, lại kích hoạt cột đá thần thú.
Lần trước hắn kích hoạt theo trình tự là Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Kỳ Lân.
Lần này hắn thay đổi trình tự, đổi thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Kỳ Lân.
Ầm!
Nhưng sau khi toàn bộ bốn cây cột đá sáng lên, mạch văn và kiếm khí ngưng tụ lại bùng nổ, hóa thành sóng triều cuồn cuộn thổi quét ra bốn phía.
"Thế nhưng vẫn sai!" Đổng Kiên Bình càng nhíu mày chặt hơn.
Tạ Văn Đình chắp tay nói: "Tiền bối, có phải không thể kích hoạt hay không?"
Đổng Kiên Bình nghe vậy có chút xấu hổ nói: "Có hai mươi bốn loại trình tự để kích hoạt bốn cây cột đá, nếu thử nghiệm toàn bộ chắc chắn sẽ thành công!"
Nói xong, hắn bèn ra sức vận công, lại thay đổi trình tự kích hoạt cột đá.
Ầm!
Kết quả vẫn như cũ không chiều lòng người, Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận lại bùng nổ.
"Đáng chết!"
Trong lòng Đổng Kiên Bình không nhịn được tức giận mắng một câu.
Hắn khẽ cắn môi, lại vận công kích hoạt.
Nhưng mà lần thứ ba, lần thứ tư... Đến lần thứ hai mươi bốn, toàn bộ đều thất bại không có ngoại lệ!
Phốc!
Đổng Kiên Bình thấy thế, trong lòng quýnh lên, hơn nữa chân nguyên tiêu hao quá lớn, không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liên tục lui về phía sau ba bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn cây cột đá, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu và bối rối.
"Rốt cuộc là vì sao?"
"Vì sao rõ ràng đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng tất cả trình tự cũng không thể thành công kích hoạt trận pháp này?"
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của hắn, Tạ Văn Đình vội hỏi:
"Đổng lão tiền bối, chẳng lẽ trận pháp này không có cách kích hoạt nào khác hay sao?"
Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận có danh xưng là "Một trong mười trận pháp khó nhất thời thượng cổ", đúng là bởi vì nó khác đặc biệt, cần đồng thời ngưng tụ mạch văn và kiếm khí.
Phải biết rằng văn võ tách rời, mạch văn và kiếm khí có thuộc tính hoàn toàn tương phản, có thể tưởng tượng được việc cưỡng ép chúng nó dung hợp với nhau sẽ khó khăn đến mức nào.
Mà từ xưa đến nay lại có rất ít người sử dụng trận pháp này.
Cho nên Tạ Văn Đình rất hoài nghi, chỉ sợ trận pháp này căn bản không thể vận hành ổn định.
Đổng Kiên Bình trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Ta suy đoán trận pháp này chắc là hữu dụng, nhưng ta thật sự không thể nghĩ ra biện pháp làm cho nó phát huy ra tác dụng!"
"Nói cách khác..." Tạ Văn Đình nhíu mày nói: "Tiền bối đã bất lực?"
Đổng Kiên Bình nặng nề thở dài: "Thật hổ thẹn!"
Nghe nói như thế, mọi người ở đây đều yên lặng lắc đầu.
Ngay cả Tượng Thánh một đời và Chuẩn Tông sư trận pháp cũng không thể giải quyết được trận pháp này, xem ra kế hoạch sử dụng trận pháp này để bồi dưỡng ra học sinh vĩ đại của Hắc Bạch Học Cung phải thất bại.
Tạ Văn Đình ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Đổng Kiên Bình: "Đổng lão tiền bối, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác?"
Đổng Kiên Bình liên tục lắc đầu, lộ vẻ mặt kiên quyết: "Trừ phi thần tiên buông xuống, nếu không không có cách nào xoay chuyển trời đất!"
"Ai! Thôi được!"
Tạ Văn Đình thấy hắn nói như vậy, đành phải lắc đầu từ bỏ.
Hắn xoay người lại, nhìn thấy Lâm Hiên như trích tiên đứng trong hành lang phía xa, phong thái vạn trượng, suy nghĩ trong lòng chợt động.
"Tiên sinh chính là Tiên Nhân, không khác gì thần tiên đương thời, hắn có biện pháp nào để phá giải trận pháp khó khăn này hay không?"
Đổng Kiên Bình nghe vậy vội vàng nhìn về phía Lâm Hiên, ánh mắt khẽ run lên.
"Không bằng mời Đế phu đến đây xem trận pháp này một lần đi!"
Vốn dĩ, hắn đã kết luận rằng Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận này đã không thể kích hoạt.
Mà với tạo nghệ của hắn cũng không cần những người khác xác nhận suy đoán này.
Nhưng đối mặt với Lâm Hiên, hắn cảm thấy không thể qua loa được.
Bởi vì tuy Lâm Hiên trẻ tuổi như thế nhưng lại sâu không thể lường được.
Chẳng may hắn có thể tìm được biện pháp giải quyết thì sao?
Tạ Văn Đình gật gật đầu, vội bước nhanh về phía Lâm Hiên, hành lễ nói:
"Tiên sinh ở trên, việc kích hoạt Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận lại thất bại, chắc là tồn tại sai lầm lớn ở đâu đó!"
"Nhưng Đổng lão tiền bối cố gắng nhiều lần đều không thể giải quyết được, tại hạ muốn mời tiên sinh đến xem, nhìn xem có tìm được vấn đề chỗ nào hay không!"
Lâm Hiên gật đầu: "Có thể."
Bởi vì lúc trước Đổng Kiên Bình đã kích hoạt được Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận, cho nên Lâm Hiên vốn nghĩ rằng hắn có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng hiện tại Đổng Kiên Bình liên tục thử nhiều lần đều thất bại, Lâm Hiên cảm thấy mình nên xâm nhập vào trong trận, tìm ra huyền bí trong đó.
"Xin mời!"
Trong lòng Tạ Văn Đình đột nhiên dâng lên hy vọng vô hạn, vội làm động tác mời, mời Lâm Hiên đi vào trong trận pháp.
Lâm Hiên mặc y phục trắng, tự tin đứng ở trung tâm Tứ Tượng Song Sinh Tinh Diễn Trận.
Sau khi ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hắn bình tĩnh nhìn về phía Đổng Kiên Bình:
"Trận pháp này có hai chỗ thiếu sót rất lớn, làm cho nó không thể kích hoạt và vận hành một cách bình thường!"
Hai nơi thiếu sót rất lớn?
Những lời này làm cho Đổng Kiên Bình và Tạ Văn Đình, thậm chí cả những cao thủ có mặt ở đây như Viên Thái Bạch đều chấn động.