• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71 Chương 71. Đúng là một lời khó nói hết được!

Nghe được hắn nói như vậy, các tiểu nha đầu đều cười vui vẻ. Cha nói như vậy rất là tốt. Hiện tại xem ra tất cả mọi người đều biết vẽ!

Tuyền Hàm lôi kéo ngón tay Lâm Hiên: "Vậy cha thấy ngôi sao là hình dạng như thế nào?"

"Đúng đó, cha, ngươi mau nói!"

"Ta muốn thấy cha vẽ!"

"Rất chờ mong!"

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu, lập tức cảm thấy hứng thú.

Nhìn thấy chúng nữ nhi đều vẻ mặt chờ mong và hưng phấn, Lâm Hiên đành phải nói ra: "Tốt tốt tốt, cha sẽ vẽ ngôi sao mà mình nhìn thấy cho các ngươi xem!"

Bốn tiểu nha đầu đồng thời khẽ gật đầu, ngôi sao mà cha vẽ ra chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị.

Sau đó Lâm Hiên dựa theo nét vẽ trong những phim hoạt hình mà mình từng xem ở kiếp trước vẽ ra một ngôi sao năm cánh ở trên giấy.

"Ngôi sao sẽ có hình dáng như thế này sao?"

Trên mặt mấy người Tuyền Châu lập tức tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

Cha vẽ ngôi sao đúng là vô cùng mới lạ!

Lâm Hiên nhìn thấy tất cả biểu cảm của các tiểu nha đầu, cảm thấy nếu như chỉ có một ngôi sao năm cánh thì quá đơn điệu cho nên vẽ thêm mấy ngôi sao nữa. Sau đó vẽ một con mắt bên trong mấy ngôi sao năm cánh đó.

"Oa!"

Các tiểu nha đầu lập tức kinh hô một tiếng.

"Ngôi sao thật là đáng yêu!"

"Cha thật rất là biết vẽ!"

"Rất thích ngôi sao như thế này!"

"Ta muốn hái ngôi sao trên bầu trời xuống!"

Trải qua Lâm Hiên hoàn thiện, ngôi sao trên giấy rất là đáng yêu giống như trong phim hoạt hình, cũng đi sâu vào trong trái tim của các tiểu nha đầu.

Đinh!

Lúc này, giọng nói của hệ thông bỗng nhiên vang lên trong đầu Lâm Hiên.

"Ngươi hoàn thành một lần dạy vẽ cho các nữ nhi, ban thưởng: Họa kỹ cấp Tông sư!"

Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, Lâm Hiên không khỏi nhíu lông mày lại: "Như vậy mà cũng được hay sao? !"

Tùy tiện vẽ mấy ngôi sao bạn có thể nhận được kỹ năng hội họa cấp tông sư, như vậy cũng quá sướng rồi chứ!

Nghĩ lại, may mắn mà có được kỹ năng mới này. Sau này ở bên cạnh các nữ nhi, trong quá trình bọn nhỏ trưởng thành khó tránh khỏi giới tiếp xúc với càng nhiều nét vẽ khó khăn hơn. Có được họa kỹ cấp tông sư, ứng phó đám tiểu nha đầu, tuyệt đối sẽ thành thạo điêu luyện a!

Một làn gió thơm từ cửa cung thổi vào thấm vào ruột gan.

Đông Hoàng Tử U ôn nhu nhìn bốn cô con gái một chút, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên: "Hôm qua ngươi dẫn bọn nhỏ xuống hạ giới giỗ tổ đúng không?"

"Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu: "Dẫn các nàng xuống dưới ăn tết, thuận tiện dẫn đi chơi cả ngày."

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì các tiểu nha đầu đều chạy tới, đưa ngôi sao mà Lâm Hiên vẽ tới trước mặt Đông Hoàng Tử U.

"Mẫu thân ngươi xem, đây là ngôi sao mà cha vẽ, có phải là rất đẹp hay không?"

Đông Hoàng Tử U cẩn thận nhìn thoáng qua, không khỏi âm thầm lắc đầu cười một tiếng. Sinh trong gia đình đế vương, nàng không những từng nhìn thấy vô số họa tác của cao nhân dị sĩ, mà bản thân nàng cũng cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.

Dưới cái nhìn của nàng, tiêu chuẩn hội họa của Lâm Hiên đúng là... một lời khó mà nói hết được.

Nhưng mà nàng có thể nhìn ra được là Lâm Hiên rất là dụng tâm vẽ lên những ngôi sao này hơn nữa còn rất được bọn nhỏ yêu thích.

"Đẹp mắt." Đông Hoàng Tử U không đành lòng đả kích tính tích cực của Lâm Hiên và bọn nhỏ, nói.

"Hì hì, ta đã nói là mẫu thân cũng sẽ thích mà!" Tuyền Hi vui vẻ nói.

Sau đó, các tiểu nha đầu đều cầm họa chạy qua một bên. Cha vẽ tốt như vậy, các nàng cũng phải nhanh chóng học được, như vậy mới có thể vẽ ra được ngôi sao đẹp mắt giống như cha.

Nhìn thấy bọn nhỏ chơi đùa, Lâm Hiên trở lại trên ghế nghỉ ngơi.

Đông Hoàng Tử U lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn một lát, nện bước đi tới.

Nàng vung ngọc thủ lên, từ trong hư không lấy ra bốn quyên sách cực kỳ tinh mỹ, đưa tới trước mặt Lâm Hiên: "Đây là điển tịch Hoàng gia ‘Bắc Huyền Kinh’ Huyền Băng Cung chúng ta trân tàng vài vạn năm."

"Những kinh thư này bao dung thiên văn địa lý, quân sự y thuật, có thể nói là đủ trân quý."

"Ngươi khi nhàn hạ có thể xem một chút, ta tin tưởng sẽ rất có lợi ích cho ngươi."

Nàng nghĩ thầm Lâm Hiên không chịu khổ tu luyện, như vậy thì đọc sách đề cao mình một chút cũng có thể chứ? Một cái nam trong thế giới này hoặc là theo văn hoặc là theo võ. Cũng không thể cái gì cũng không động vào, hoang phế cuộc sống của mình như thế được.

Hơn nữa nàng nhìn thấy Lâm Hiên chăm con, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, đọc sách một chút cũng không có chuyện xấu gì.

Lâm Hiên tùy ý nhìn ‘Bắc Huyền Kinh’ một chút, bốn quyển sách dày như vậy, ít nhất có bốn năm trăm vạn chữ. Lâm Hiên chỉ suy nghĩ một chút thì thấy đau đầu, chớ nói chi là đọc. Hơn nữa bây giờ hắn người mang Huyền Tuyệt Thiên Thư, đương nhiên là bao gồm nội dung của ‘Bắc Huyền Kinh’, hoàn toàn không cần phải đọc nó.

Thế là Lâm Hiên lắc đầu cười một tiếng: "Nếu là điển tịch Hoàng gia trân tàng, vậy ngươi cất kỹ đi."

………………………………..

Đông Hoàng Tử U hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại. Võ đạo không tu coi như xong, bây giờ thà là rảnh rỗi nằm nghỉ chứ không muốn đọc sách. Hắn định sẽ cá ướp muối cả một lời hay sao?

Yên lặng cất ‘Bắc Huyền Kinh’, Đông Hoàng Tử U cắn chặt răng ngà, rất muốn mở miệng hỏi Lâm Hiên một vấn đề. Lúc trước ngươi lời thề son sắt nói muốn cưới ta, chẳng lẽ là muốn nằm cưới như vậy hay sao?

Thở dài một tiếng, cuối cùng Đông Hoàng Tử U vẫn nói không nên lời.

Lúc đầu mình cũng đã quyết định chấp nhận thân phận bình thường của Lâm Hiên, sao bây giờ phải tự mình khiến cho mình bối rối như vậy làm gì? Nói cho cùng, có những lời một khi mình nói ra thì người bị khinh bỉ sẽ là mình. Đâu cần phải cố chấp với mình làm gì? Vẫn là không nên mở miệng nói ra thì tốt hơn, nói một hồi sẽ khiến cho mình tức chết!

Hít sâu một hơi, Đông Hoàng Tử U miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Nếu như ngươi cảm thấy không hứng thú thì quên đi."
Chương 72 Chương 72. Bốn cái áo bông nhỏ!

"Ừm." Lâm Hiên đúng là nhìn thấy những quyển sách này là lập tức nhức đầu.

Cuộc sống này chính là dùng để hưởng thụ, lại có một hệ thống trâu bò như vậy thì cần gì phải tự làm khó mình chứ?

Đông Hoàng Tử U thạch mình cũng chính là thuận miệng đưa ra lời đề nghị này còn có quyết định hay không thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay mình. Cho nên, chắc chắn hắn sẽ không đọc.

Hai người cứ như vậy trầm mặc xuống, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu, quay người đi tới chỗ chúng nữ nhi.

Lúc này Nhược Ảnh đi ra từ bên trong hắc quang, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bệ hạ, xảy ra chuyện!"

"Chuyện gì?" Đông Hoàng Tử U hỏi.

Nhược Ảnh: "Thái tử Ngô Tư Vũ Thương Nguyệt Quốc Bắc Huyền Thiên chúng ta bị Thái tử Đỗ Quân Minh Thiên Tinh Quốc Động Nguyên Thiên bắt đi."

Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong thì lông mày nhăn lại: "Thái tử Thiên Tinh Quốc, lại bắt Thái tử Thương Nguyệt Quốc, chuyện gì đã xảy ra?"

Nhược Ảnh nói ra: "Nghe nói là bởi vì hai vị Thái tử tu luyện ở biên cảnh, trong lúc vô tình phát hiện một thanh tiên kiếm, sau đó ra tay tranh đoạt."

"Lúc đầu, thanh kiếm này đã bị Ngô Tư Vũ thu hoạch được, Đỗ Quân Minh không có cam lòng cho nên thiết kế cướp đi kiếm, Ngô Tư Vũ định lý luận với hắn thì bị hắn tính kế."

"Đỗ Quân Minh chẳng những đánh Ngô Tư Vũ một trận tơi bời khói lửa, hơn nữa còn bắt hắn đến Thiên Tinh Quốc, trở mặt nói là Ngô Tư Vũ muốn làm tổn thương hắn, muốn cho Thương Nguyệt Quốc cho ra bồi thường kếch xù."

"A!" Đông Hoàng Tử U sau khi nghe xong thì giận cười một tiếng: "Đỗ Quân Minh này đúng là to gan! Chỉ bằng Thiên Tinh Quốc bọn họ thì còn không dám càng rỡ như vậy?"

Nhược Ảnh vội vàng gật đầu: "Bệ hạ nói không sai, sở dĩ Thiên Tinh Quốc dám lớn lối như vậy, nghe nói là bởi vì Thiên Tinh Quốc quân vừa đem thân muội muội của mình đến làm phi tử cho Động Nguyên Đại Đế."

"Bây giờ chuyện này không dễ giải quyết!"

Đông Hoàng Tử U lại hừ lạnh một tiếng: "Không dễ giải quyết, vậy thì xử lí mạnh!"

Động Nguyên Thiên là một phương thiên địa nằm giáp giới với Bắc Huyền Thiên ở hướng tây nam. Hoàng tộc bọn họ lấy Động Nguyên Đại Đế không Kình Thương cầm đầu, cực kỳ xa lánh bài xích Bắc Huyền Thiên.

Truy cứu nguyên nhân.

Cái thứ nhất, là bởi vì Nhị thái tử Không Kình Thương Không Thanh Vũ từng cầu hôn Đông Hoàng Tử U mà bị từ chối, khiến cho Không thị Hoàng tộc rất có ý kiến với Đông Hoàng Tử U.

Cái thứ hai, Động Nguyên Thiên và Nam Huyền Thiên rất thân cận với nhau, mà Nam Huyền Thiên Đế Hoàng Tần Thương cũng là người năm đó tới cầu hôn mà bị từ chối.

Gộp chung những nguyên nhân này lại với nhau thì khiến cho quan hệ giữa Bắc Huyền Thiên và Động Nguyên Thiên, còn có Nam Huyền Thiên cực kỳ xa cách.

Đông Hoàng Tử U và bọn họ, có thể nói không ai ưa ai.

Cho nên lần này Thiên Tinh Quốc nổi lên, Đông Hoàng Tử U quyết định cứng đối cứng giải quyết. Nếu như đối phương đã không để mặt mũi như thế vậy thì Đông Hoàng Tử U nàng cũng không cần phải quan tâm tới sĩ diện!

"Bệ hạ, ngươi muốn đi Thiên Tinh Quốc cướp người?" Nhược Ảnh tin tưởng, một khi Đông Hoàng Tử U tiến về Thiên Tinh Quốc, chắc chắn đối phương sẽ bị bức ép dưới uy nghiêm của nàng mà thả người.

Đông Hoàng Tử U lãnh khốc nói: "Đương nhiên muốn cướp! Nhưng mà là ngươi đi, người trẫm muốn đối phó chính là Không Kình Thương!"

Nhược Ảnh lộ ra một tia chấn động, bài hát em muốn đảo khách thành chủ mượn cơ hội này để chèn ép Hoàng tộc Động Nguyên Thiên một chút!

Sau đó Đông Hoàng Tử U xoay người, vẻ mặt ôn nhu mà nhìn bốn cô con gái: "Các bảo bối, mẫu thân có việc đi trước."

"Được rồi, mẫu thân chú ý đừng quá vất vả."

"Mẫu thân, bái bai!"

"Mẫu thân yên tâm đi làm việc đi!"

"Ừm, chúng ta có cha bên cạnh, mẫu thân đi đi!"

Nhìn thấy bốn tiểu nha đầu đều tri kỷ như thế, Đông Hoàng Tử U vui vẻ cười một tiếng: "Ừm!"

Có cái bốn cái áo bông nhỏ bên cạnh mình, cho dù bên ngoài có mưa gió lớn như thế nào cũng không sao!

Không để lại dấu vết nhìn Lâm Hiên một chút, Đông Hoàng Tử U dẫn theo Nhược Ảnh vội vàng rời đi.

Nàng vừa đi không lâu sau, Mộ Ấu Khanh cưỡi một thớt thiên mã màu trắng rơi xuống Thủy Tinh Cung.

Xuống ngựa, Mộ Ấu Khanh mặt mũi tràn đầy vui mừng đi tới trước mặt Lâm Hiên, cười hì hì một tiếng: "Biểu tỷ phu!"

Lâm Hiên cười cười: "Ngươi đến có việc?"

"Đúng vậy, có chuyện rất quan trọng!" Mộ Ấu Khanh nhìn thoáng qua bốn tiểu nha đầu: "Tuyền Châu, các ngươi đều tới!"

"Chuyện gì nha?"

Các tiểu nha đầu vội vàng xông tới.

Mộ Ấu Khanh móc ra bốn viên kẹp, cưng chiều chia cho các nàng, sau đó nhìn nói với Lâm Hiên: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ tham gia kiếm đạo khảo hạch của Thái Sơ Thánh Địa."

"Trước đó ta đã nói chuyện với biểu tỷ, muốn dẫn bọn nhỏ đi xem một chút."

"Bởi vì nơi đó cũng là Thánh Địa mà biểu tỷ tu luyện kiếm đạo, đã muốn cho bọn nhỏ đi trải nghiệm bầu không khí ở nơi đó từ lâu rồi chỉ là khổ vì bài bộn nhiều việc chính vụ cho nên không có rảnh."

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, Thái Sơ Thánh Địa chính là một cái Thánh Địa tinh thông kiếm đạo nhất Bắc Huyền Thiên. Tục truyền, Thánh Địa từ khi sáng lập đến nay đã có hơn trăm vạn năm. Cách mỗi vạn năm sẽ xuất hiện một tuyệt thế Kiếm Thánh. Có thể nói là nội tình thâm hậu, thực lực mạnh mẽ.

Khó trách vạn cổ Nữ Đế Bắc Huyền Thiên Đông Hoàng Tử U cũng chọn tu hành kiếm đạo ở chỗ đó.

"Ngươi định sẽ xuất phát trong hôm nay sao?" Lâm Hiên hỏi.

"Ừm!" Mộ Ấu Khanh lộ ra vẻ tán thưởng, biểu tỷ phu quả nhiên thông minh hơn người, liếc mắt một cái là nhìn ra tâm tư của mình.

Nàng nói: "Ta và biểu tỷ đều là đệ tử ký danh của Thái Sơ Thánh Địa, lại có thể tu luyện tuyệt học kiếm đạo chính thống của bọn họ."

"Khi biểu tỷ mười bốn tuổi, đã đạt đến kiếm đạo đệ tam trọng, Tâm chi cảnh."

"Cho nên ta muốn đến đó sớm, một là chuẩn bị sẵn sàng, hai là thuận đường bọn nhỏ tới đó chơi một chút."
Chương 73 Chương 73. Tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, thế gian không người như ta vậy!

Lâm Hiên sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu: "Vậy cũng được."

Kiếm đạo khảo hạch, đối với bọn nhỏ thì đúng là một kinh nghiệm khó được.

Vậy thì dẫn các nàng đi tăng trưởng kiến thức một phen thuận tiện chơi đùa.

Nhìn thấy Lâm Hiên gật đầu đồng ý, Mộ Ấu Khanh cực kỳ vui vẻ: "Ta chuẩn bị hai thớt thiên mã, bây giờ ta sẽ kêu một thớt khác đến!"

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chu môi huýt sáo một tiếng. Sau đó thấy bạch quang lóe lên, một thớt thiên mã có một đôi cánh trắng như tuyết khoan thai rơi xuống.

Thấy lại sắp được ra ngoài chơi, bốn tiểu nha đầu đều vui vẻ đến không được, vội vàng lôi kéo Lâm Hiên đi cưỡi ngựa.

Trước khi lên ngựa, Tuyền Châu đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Tiểu di, ngươi muốn đi tham gia khảo hạch, ta muốn tặng cho ngươi một món quà để giúp ngươi gia tăng khí vận!"

Nói xong, nàng lấy từ trong nạp giới ra một cây trâm bằng hồng ngọc tinh mỹ xa hoa.

"Tuyền Châu lễ phép nhất, ngoan!" Mộ Ấu Khanh vui vẻ cầm lấy cây trâm, xoay người sờ cái đầu nhỏ của Tuyền Châu.

Nhìn thấy tỷ tỷ đưa lễ vật cho tiểu di, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng xông tới.

Tuyền Hi lấy ra một sợi lông cực phẩm Bạch Vũ Tiên Hạc, đưa lên: "Tiểu di, chúc ngươi khảo hạch thành công!"

"Cảm ơn!" Mộ Ấu Khanh vui vẻ cười.

Tuyền Hàm lấy ra một đóa hoa bách hợp do Linh Ngọc điêu khắc thành: "Tiểu di, hoa bách hợp ngụ ý trăm sự như ý, ta cũng tặng nó cho ngươi!"

"Được, tiểu di nhận!" Mộ Ấu Khanh cảm động vô cùng, bọn nhỏ đúng là trưởng thành, quá tri kỷ!

Tuyền Ấu nhìn thấy các tỷ tỷ đều đưa đủ loại đồ tốt.

Nghĩ nghĩ, hình như trong tay mình chỉ có một thứ đặc biệt nhất.

Nàng đưa tay vào trong ngực móc móc, nói: "Tiểu di, dẫn tiểu Cửu theo, ngươi khảo hạch nhất định sẽ rất tuyệt!"

Không đợi Mộ Ấu Khanh trả lời, nàng lập tức để Cửu Đầu Thiên Mãng vào trong tay của Mộ Ấu Khanh.

"A! ! !"

Mộ Ấu Khanh thét lên một tiếng hoảng sợ, xuyên thấu bầu trời Thủy Tinh Cung.

……………………………….

Mộ Ấu Khanh thuở nhỏ sợ nhất chính là rắn. Rắn bình thường nàng cũng sợ hãi không thôi chứ nói chi là loại rắn có tướng mạo dữ tợn kinh khủng như là Cửu Đầu Thiên Mãng.

Cho dù là Cửu Đầu Thiên Mãng lớn chừng bàn tay thì cũng suýt chút dọa cho Mộ Ấu Khanh sợ đến ngất đi.

Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến chuyến đi đến Thái Sơ Thánh Địa.

Sau khi bình tĩnh lại, Mộ Ấu Khanh ôm Tuyền Châu và Tuyền Hi lên thiên mã.

Lâm Hiên thì ôm Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cưỡi một thớt thiên mã khác.

Sau đó, thiên mã giương cánh bay lượn, dẫn theo bọn họ nhanh chóng bay thẳng đến Thái Sơ Thánh Địa.

Thái Sơ Thánh Địa.

Ở vùng đông nam Bắc Huyền Thiên, chiếm diện tích tám ngàn vạn dặm.

Bên ngoài trăm vạn dặm trong phạm vi thế lực Thánh Địa có một quốc gia tên là Địch Nguyệt Quốc.

Lúc xế trưa, mấy người Lâm Hiên đi tới hoàng thành Địch Nguyệt Quốc. Sau khi rơi xuống đất, Mộ Ấu Khanh để thiên mã bay lên trên trời tùy thời đợi mệnh.

Nàng giống như một hướng dẫn viên dẫn theo Lâm Hiên và bốn tiểu bảo bối.

"Thái Sơ Thánh Địa ta từng tới đó ba lần, mỗi một lần đều phải đến Địch Nguyệt Quốc chơi một chút."

Mộ Ấu Khanh thuộc như lòng bàn tay nói ra những chỗ kỳ thú của Địch Nguyệt Quốc: "Muốn nói nổi tiếng nhất Địch Nguyệt Quốc thì là Trích Tinh Lâu."

"Tửu lâu này chẳng những đồ ăn cực kỳ ngon miệng hơn nữa còn có thể đứng trên đỉnh của quán rượu trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng ở trên tinh không cách xa nhau ức vạn dặm, cho dù là ban ngày cũng như thế."

Mấy người Tuyền Châu nghe xong, nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ban ngày cũng có thể nhìn thấy ngôi sao hay sao?"

Mộ Ấu Khanh gật gật đầu: "Được, nhưng mà ta cũng không giải thích được tại sao lại như vậy."

Lâm Hiên cười nói: "Thật ra thì ban ngày ngôi sao cũng tồn tại chỉ là vì tia sáng của mặt trời quá mạnh, chiếu lên tinh cầu của chúng ta phản xạ ra ánh sáng quá sáng che khuất mất ánh sáng của ngôi sao."

"Mà sở dĩ Trích Tinh Lâu có thể nhìn thấy được ngôi sao và ban ngày thì chắc chắn là do chất liệu đặc thù nào đó, thông qua nó thì có thể che đậy ánh sáng ban ngày, từ đó hiển thị ra một cái bầu trời đêm nhỏ nhỏ, như vậy thì có thể nhìn thấy ngôi sao."

Có được Huyền Tuyệt Thiên Thư, Lâm Hiên lập tức nói ra được điểm mấu chốt trong đó.

Nói trắng ra là chắc chắn ở bên trong Trích Tinh Lâu có thứ giống như là kính thiên văn của kiếp trước cho nên mới có thể nhìn thấy ngôi sao vào ban ngày.

Mà những kiến thức này khi mà Mộ Ấu Khanh và các tiểu nha đầu nghe được thì cảm thấy cực kỳ cao.

"Cha thật là lợi hại!"

"Ừm, mặc dù ta nghe không hiểu nhưng cha chắc chắn là người lợi hại nhất!"

Các tiểu nha đầu nhao nhao lộ ra thần sắc sùng bái.

Mộ Ấu Khanh cũng ánh mắt dị thường lóe sáng mà nhìn Lâm Hiên, chỉ cảm thấy mình bị tài hoa và học thức của hắn làm cho rung động thật sâu.

"Biểu tỷ phu chẳng những văn thải cao cường mà tầm mắt và học thức cũng vượt xa người bình thường."

"Khó trách ngay cả nữ nhân mạnh mẽ như biểu tượng cũng cam tâm tình nguyện sinh cho hắn bốn tiểu bảo bảo."

Nghĩ như vậy, mấy người đã đi tới cổng Trích Tinh Lâu.

Nhìn thấy Lâm Hiên khí vũ hiên ngang, mạo như trích tiên, Mộ Ấu Khanh dung nhan tuyệt thế, bốn nha đầu đáng yêu như là búp bê.

Tiểu nhị Trích Tinh Lâu lập tức kết luận bọn họ là đại nhân vật có thân phận hiển hách. Vội vàng khuôn mặt tươi cười đón: "Công tử, tiểu thư, mời vào bên trong!"

Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh vừa dẫn hài tử vào cửa.

Tiểu nhị lại nói: "Hai vị, Trích Tinh Lâu chúng ta, nơi xa hoa nhất chính là tầng cao nhất, Quan Tinh Các, chuyên xây dựng để đón khách quý."

"Hai vị vừa nhìn thì biết không phải là người bình thường, không bằng tiểu nhân dẫn các ngươi đi Quan Tinh Các được không?"

Lâm Hiên tùy ý gật đầu: "Cũng tốt."

"Vậy mời các ngươi!" Tiểu nhị mặt mũi tràn đầy lấy lòng dẫn mấy người Lâm Hiên đi lên lâu.

Đến lầu ba, chính là Quan Tinh Các xa hoa nhất tửu lâu này.
Chương 74 Chương 74. Tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, thế gian không người như ta vậy! (2)

Lâm Hiên nhìn thấy khu vực này cực kì rộng lớn, trang hoàng cực kỳ xa hoa. Hổ phách đài hoa, cốt sứ quang trạch, kim sơn khắc rồng, so với đại điện hoàng cung của một nước cũng không kém bao nhiêu đâu.

Toàn bộ Quan Tinh Các bị chia làm bốn căn phòng xa hoa xếp theo Thiên Địa Huyền Hoàng. Có thể quan sát lẫn nhau, lại có thể bảo trì tính bí mật, có thể nói là cực kỳ có lòng. Mà nóc phòng làm từ lưu ly, thông qua đó thì có thể nhìn thấy tinh không ngoài ức vạn dặm.

Lúc này đêm tối vẫn chưa giáng lâm nhưng đã có thể nhìn thấy sao lốm đốm đầy trời, nhìn cực kỳ mộng ảo mỹ lệ.

Bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên. Không khỏi phát ra tiếng thán phục, trong lúc nhất thời đắm chìm trong tinh không mỹ hảo.

Nhìn một hồi, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn bọn nhỏ ngồi xuống.

Trong quá trình chờ đợi thịt rượu lên bàn, tiểu nhị bưng văn phòng tứ bảo tới, vẻ mặt lấy lòng nói: "Công tử, ta thấy ngài chính là phong lưu nhã sĩ, không bằng lấy 'Trích Tinh' làm đề, phổ đôi lời thơ đi!"

Lâm Hiên buồn cười hỏi: "Quán rượu các ngươi còn có quy định là phải làm thơ trước khi ăn cơm sao?"

Tiểu nhị lắc đầu: "Cũng không phải là quy định, chỉ là một cái mánh lới, đại đa số quý nhân đi vào Quan Tinh Các đều thích để lại một chú mặc bảo ở chỗ này."

"Cho dù là mánh lới hay là quy định cũng không cần." Lâm Hiên không muốn làm mấy chuyện ra vẻ phong nhã như vậy.

Mộ Ấu Khanh vội vàng nói: "Biểu tỷ phu, tại sao không viết? Ngươi văn thải nổi bật, nên bày ra nhiều một chút!"

"Đúng đó, tiểu di nói không sai!" Tuyền Châu tỏ vẻ đồng ý.

Tuyền Hi cười nói: "Cha, nữ nhi muốn nhìn ngươi viết!"

Tuyền Hàm cũng liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta muốn thấy cha viết câu thơ về ngôi sao!"

Tuyền Ấu gật gù cái đầu nhỏ: "Đúng đúng đúng!"

Nhìn thấy chúng nữ nhi chờ mong như thế, Lâm Hiên đành phải đồng ý: "Được rồi."

Sau đó, hắn cầm bút lông lên viết lên trên tờ giấy trắng.

Tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, thế gian không người như ta vậy!

Một bút rơi xuống, khuôn mặt nhỏ của Mộ Ấu Khanh lập tức đọng lại, nội tâm cuồng tán: "Một câu thơ thật là khí phách!"

Mà điếm tiểu nhị cũng đọc hai lần, không khỏi vỗ tay tán thán: "Vị công tử này, tiểu nhân được chứng kiến vô số quý khách lưu lại mặc bảo ở đây, nhưng mà những câu mà bọn họ viết không có một câu nào có thể sánh với ngài!"

"Tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, thế gian không người như ta vậy, đúng là tràn ngập một loại bá giả chi khí duy ngã độc tôn!"

Tiểu nhị nói như vậy cũng khiến cho khách ở trong ba căn phòng khác nhau nhao đưa mắt nhìn lại. Nghe được câu thơ hắn đọc lên, nam nam nữ nữ trong ba căn phòng khác lập tức xông tới.

"Câu thơ này kết hợp với Trích Tinh Lâu càng tăng thêm sức mạnh của nó, lại có thể biểu hiện ra phong thái cái thế duy ngã độc tôn, đúng là tác phẩm xuất sắc thiên cổ khó được!"

"Câu thơ thật là khí phách, trình độ thật là cao!"

"Hoàn toàn chính xác, dựa vào hai câu này thì đã có Thi Tiên chi tư, không ngờ được là hôm nay lại gặp được cao nhân!"

Những nam nữ giày quần này đều là người hào phú quyền quý ở Bắc Huyền Thiên.

Nhưng nhìn thấy hai câu thơ này của Lâm Hiên thì bọn họ đều chủ động hạ thấp tư thái lộ ra vẻ kính nể tán thán từ tận đáy lòng.

Trong đó có hai ba thiên kim tiểu thư trẻ tuổi mỹ mạo chỉ hận không thể đi lên làm quen với Lâm Hiên.

Nhưng nhìn thấy Mộ Ấu Khanh dung nhan như thiên tiên ngồi bên cạnh hắn thì chỉ đành nhịn đau bỏ đi ý nghĩ này.

"Công tử, tiểu nhân lập tức đóng hai câu thơ này của ngài treo lên trong tiệm!"

Sau khi tiểu nhị nói xong, ôm thơ Lâm Hiên viết mừng khấp khởi đi xuống lầu.

Hắn biết, vị công tử tuấn mỹ phi phàm gặp được hôm nay này chắc chắn không phải là đại nhân vật tầm thường.

Trích Tinh Lâu có thể có được mặc bảo này, tuyệt đối sẽ có được lợi ích không nhỏ!

Lâm Hiên cũng không có ngăn cản điếm tiểu nhị.

Câu thơ mà hắn tiện tay viết xuống này bọn họ muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi, Lâm Hiên hoàn toàn không có coi đó là chuyện đáng kể.

Sau đó, đồ ăn bắt đầu lên bàn.

Lão bản Trích Tinh Lâu tự thân lên lâu, chẳng những hoàn toàn miễn phí cho mấy người Lâm Hiên, mà còn tặng cho bọn họ hai vò rượu ngon trăm năm trân tàng.

Bởi vì Lâm Hiên không có tự giới thiệu cho nên lão bản Trích Tinh Lâu cũng không dám mở miệng hỏi thăm.

Sau khi cơm nước xong.

Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo bọn nhỏ đứng ở đỉnh Trích Tinh Lâu, dựa vào lan can nhìn về nơi xa, thưởng thức phong cảnh Địch Nguyệt Quốc.

Bởi vì Trích Tinh Lâu cách hoàng cung Địch Nguyệt Quốc không xa.

Đứng ở chỗ cao, Lâm Hiên nhanh chóng khiến cho nhân sĩ bên trong hoàng cung chú ý tới.

Địch Nguyệt Quốc, hoàng cung.

Bầu không khí bất an bao phủ toàn bộ kim loan bảo điện. Quốc quân Triệu Hồng Diêu nhíu mày nhìn tấu chương trong tay, càng xem càng kinh hồn táng đảm, hai tay nhịn không được run rẩy không thôi.

Qua hồi lâu, hắn mới buông tấu chương xuống, nhìn về phía Trấn Quốc đại tướng quân Phùng Vũ dưới diện, nói: "Quỷ vật Bành Thành Lại đến mức độ như vậy sao?"

Phùng Vũ lắc đầu thở dài, nói: "Đúng vậy! Thần đã liên tục phái ra ba ngàn tinh nhuệ qua đó, đều không ai sống sót."

"Bọn họ đều là tu vi Thông Huyền Cảnh, thần hoàn toàn không ngờ được là... ai!"

"Ba ngàn Thông Huyền Cảnh!" Trong ánh mắt Triệu Hồng Diêu lộ ra một tia sợ hãi.

Toàn bộ Địch Nguyệt Quốc, số tướng sĩ Thông Huyền Cảnh có thể lấy ra được cũng chỉ hơn hai vạn người. Chỉ một Bành Thành, trong vòng một đêm đã khiến cho bổn quốc tổn thất đông đảo tinh nhuệ như thế, đúng là khiến cho người ta không dám tưởng tượng!

Nếu để cho tình thế tiếp tục phát triển tiếp, sợ là cả quốc gia đều sẽ bị những quỷ vật đó xâm chiếm?

Thở dài một hơi, Triệu Hồng Diêu vẻ mặt nghiêm túc nói ra: "May mắn hôm qua cô đã ban bố lệnh treo thưởng, chiêu mộ các lộ hào kiệt võ đạo giới đến đây tương trợ."
Chương 75 Chương 75. Chuyện vui lớn trăm năm khó gặp!

"Cô tin tưởng có trọng thưởng tất có dũng phu, Phùng tướng quân, kêu các tướng sĩ của ngươi tạm thời dừng tiến về Bành Thành, chờ những cao thủ võ đạo đó bàn bạc với cô xong rồi tính tiếp!"

Phùng Vũ vội vàng gật đầu: "Rõ!"

Lần này quỷ vật quá cường đại quỷ dị, tuyệt đối không phải là các tướng sĩ bổn quốc có thể đối phó được. May mắn quốc quân có dự kiến trước, ban bố treo thưởng sớm. Chắc hẳn những võ đạo cao thủ đến từ các nơi có thể tìm ra được biện pháp đối phó quỹ vật.

Nghĩ như vậy, giọng nói của thái giám từ cổng vọng lại: "Bệ hạ, chưởng môn Huyền Thanh Tông, Hạo Thiên Tông, Vân Lam Cốc cầu kiến!"

Triệu Hồng Diêu khoát tay: "Mời bọn họ đến!"

Sau đó, thái giám dẫn mười mấy võ đạo nhân sĩ đi vào đại điện.

Bên cạnh, Phùng Vũ chú ý tới những người này đều là khí tức hùng hậu, tu vi tinh xảo. Dựa theo phán đoán của hắn, đều là cao thủ Thần Phách Cảnh trung kỳ trở lên.

Sau khi bắt chuyện với nhau một hồi mọi người đi thẳng vào vấn đề chính.

Triệu Hồng Diêu nói ra: "Các vị chưởng môn, lần này quỷ vật xuất hiện quá mức đột nhiên, lại cực kỳ mạnh mẽ."

"Nếu như các vị có thể trợ cô bình định trận họa loạn này, cô có thể cam đoan mỗi tông môn các ngươi đều có thể Tùy ý chọn một ngọn núi ở bổn quốc để mở phân bộ."

"Trừ cái đó, cô sẽ còn ban thưởng mỗi người các ngươi vạn lượng hoàng kim, năm ngàn viên thượng phẩm linh thạch!"

Bọn người chưởng môn Huyền Thanh Tông Trương Vũ Bằng nghe vậy đều lộ ra vẻ vui mừng: "Được!"

Lần này Triệu Hồng Diêu mở ra tiền thưởng tuyệt đối có thể nói là phong phú, đối với bọn người Trương Vũ Bằng thì rất có sức hấp dẫn. Trừ cái đó ra, bọn hắn cũng đều có kinh nghiệm tiêu diệt quỷ vật. Có thể nói, lần treo thưởng này bọn họ cũng là tình thế bắt buộc.

Ngay lúc Triệu Hồng Diêu chuẩn bị bàn bạc hành động cụ thể như thế nào với đám người Trương Vũ Bằng thì thái giám ở cổng lại hô lên một tiếng: "Bệ hạ, chưởng môn Thiên Sư Đạo Du Nguyên Quân cầu kiến!"

Thiên Sư Đạo!

Nghe vậy, bọn người Trương Vũ Bằng đều khiếp sợ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một lão giả thân mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ hỗn nguyên, cầm phất trần màu trắng trong tay chậm rãi đi vào.

"Bái kiến Du chân nhân!"

Bọn người Trương Vũ Bằng vội vàng hành lễ.

Du Nguyên Quân Thiên Sư Đạo, sáng lập hơn năm vạn năm. Tiếng tăm lừng lẫy trong võ đạo giới Bắc Huyền Thiên, đặc biệt am hiểu đối phó quỷ vật nhất. Mà bản thân Du Nguyên Quân là tu vi Tôn Giả Cảnh, người đi đại đạo, phát dương đạo khí, rất có uy danh.

Nhìn thấy người tới là Du Nguyên Quân, Triệu Hồng Diêu mừng rỡ, vội vàng chủ động lên tiếng chào hỏi.

Du Nguyên Quân kiêu căng khẽ gật đầu với tất cả mọi người xem như đáp lễ.

Triệu Hồng Diêu nói: "Đã Du chân nhân cũng tới, như vậy thì hành động diệt quỷ lần này chắc chắn sẽ không có khó khăn gì."

Mọi người đều gật đầu nói phải.

Bởi vì Du Nguyên Quân chính là người trong nghề đối phó quỷ vật, sau đó Triệu Hồng Diêu cũng không nói thêm gì. Hắn cởi hoàng bào, đổi áo giáp, dẫn theo Trấn Quốc đại tướng quân Phùng Vũ đi theo bọn người Du Nguyên Quân, Trương Vũ Bằng ra khỏi kim loan bảo điện.

Đối với Triệu Hồng Diêu, lần này Bành Thành nháo quỷ ảnh hưởng rất lớn. Thân là quốc quân, hắn phải tự mình khoác giáp ra trận giám sát diệt quỷ. Kể từ đó, hắn có thể nhân cơ hội để bách tính cả nước nhìn thấy mình có tư cách, quan tâm thiên hạ lê dân. Mà đi theo phía sau Du Nguyên Quân, cũng không cần lo lắng xảy ra nguy hiểm gì.

Về phần bọn người Trương Vũ Bằng, mặc dù có Du Nguyên Quân, hẳn là bọn họ cũng không có cơ hội ra tay. Nhưng Triệu Hồng Diêu cũng không keo kiệt một chút ban thưởng đó, mời mời bọn họ cùng nhau tiến về đó cũng là giúp bổn quốc lôi kéo được một chút quan hệ ở trong giới võ đạo.

Đám người vừa đi ra cửa đại điện, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lại. Thấy phía trước, đỉnh Trích Tinh Lâu có một nam tử áo trắng và một mỹ thiếu nữ áo tím đang đứng đó. Bên cạnh bọn họ còn có bốn nữ oa nhìn rất là đáng yêu.

"Nam tử này mạo như trích tiên, tuấn mỹ thế gian ít có!"

"Nữ tử bên cạnh hắn cũng đẹp như Thiên Tiên, khí chất phi phàm!"

Đám người nhịn không được tán thưởng một tiếng.

Mà sau một lát, Trương Vũ Bằng lại kinh hô một tiếng: "Công tử áo trắng đó... đúng là Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

Tê ~

Giờ khắc này, ngay cả Du Nguyên Quân vẫn luôn kiêu căng cũng lộ ra vẻ chấn động.

Triệu Hồng Diêu vội hỏi: "Trương tông chủ, chuyện này là thật?"

"Đương nhiên!" Trương Vũ Bằng vẻ mặt thành thật nói: "Mấy ngày trước ta từng bái kiến tôn dung của Đế phu bên trong Vạn Thú Sơn Mạch, sao có thể nhận lầm được?"

Hắn vừa mới dứt lời, Triệu Hồng Diêu vội vàng phóng tới đại môn hoàng cung. Bắc Huyền Thiên Đế phu giá lâm, đây là chuyện vui lớn ngàn năm khó gặp một lần của Địch Nguyệt Quốc.

Thân là quốc quân như hắn, đã chậm trễ tiếp đón Đế phu, nếu như cứu vãn trễ thì sợ là hắn sẽ hối hận cả đời!

Mà bọn người Trương Vũ Bằng, Du Nguyên Quân cũng vội vàng đi theo sau. Đi theo Triệu Hồng Diêu lộ mặt một lần trước mặt Đế phu, chuyện tốt như thế này, đám người sống lâu thành tinh như bọn họ sao có thể bỏ lở được?

Không bao lâu, mọi người vội vàng đi tới Trích Tinh Lâu.

Bởi vì Trích Tinh Lâu cũng có bối cảnh Hoàng tộc, chưởng quỹ Trích Tinh Lâu liếc mắt một cái là lập tức nhận ra quốc quân Triệu Hồng Diêu.

"Bệ hạ..."

Chưởng quỹ lời còn chưa nói hết, Triệu Hồng Diêu đã vội vàng đi ngang qua bên cạnh hắn, không nhìn hắn dù chỉ một cái.

Sau lưng, bọn người Trương Vũ Bằng cũng lần lượt vội vàng đi vào bên trong quán rượu.

Cảnh tượng này, không chỉ là chưởng quỹ Trích Tinh Lâu, tất cả các thực khách ở đây cũng đều nhìn đến choáng váng.

Mọi người vội vàng rời khỏi chỗ ngồi đi ra chỗ bậc thang. Muốn xem thử xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể gây ra oanh động to lớn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK