Gặp phải cự quái siêu cấp như vậy, Tống Chinh cũng liên tục mắng chửi: "Mẹ nó chính là khu vực hạch tâm tuyệt vực, cự quái gì cũng có thể gặp được!"
Tam Túc Thiềm Hoàng đưa lưng về phía bọn họ, há mồm nuốt một mảnh hắc ám vào, cuồng phong cuồn cuộn, vô số hoang thú mãng trùng phiêu đãng trên không trung bị nó hút vào trong bụng.
Tống Chinh cùng Vương Cửu kêu to một tiếng, mỗi người ôm lấy mỏm đá bên cạnh, mặc dù hai người bọn họ chỉ ở phía sau, nhưng thân thể cũng bay lên giống như hai lá cờ.
Khoảng chừng một chén trà qua đi, Tam Túc Thiềm Hoàng mới chấm dứt một lần "hút". Thân hình của nó tiếp tục khổng lồ thêm ba phần, cao hơn gấp đôi so với ngọn núi chung quanh.
Nó di chuyển ba chiếc chân to lớn, lắc lư một chút thân thể chuẩn bị rời đi, cái nhoáng này đã đè sập ngọn núi nơi Tống Chinh cùng Vương Cửu đang ở.
Trong núi lở ầm ầm, hai người không kịp phản ứng, đã bị tai họa tác động đến, từng khối đá lớn rơi xuống, hai người hết toàn lực, nhưng vẫn không thể tránh tất cả, bị một khối cự thạch đập xuống.
"A——" Hai người kêu thảm thiết một tiếng, chỉ nghe rầm một tiếng sau đó tất cả tối đi.
......
Sử Ất nơm nớp lo sợ đi lại ở rìa rừng cây, trái tim không khống chế được đập thình thịch.
Tay phải chỉ còn lại ba ngón tay của y âm thầm nắm lấy thanh phi kiếm tinh xảo kia, nghiêm mật chú ý tất cả động tĩnh chung quanh. Y còn hoảng sợ hơn so với hai người Tống Chinh, lúc sắp đến giờ Tý, Y từ chỗ Bích Lăng cô nương đi ra —— mặc dù là ngày nghỉ luân phiên, nhưng y cũng không dám thật sự một đêm cũng không trở về doanh trại. Dù đã muộn, nhưng với tư cách là Ngũ trưởng Lang Binh doanh, y đương nhiên có biện pháp đi vào.
Lúc đi tới cửa doanh vừa vặn tới giờ Tý, trước mắt y tối sầm một cái, sau một trận choáng váng ngắn ngủi thì đã đứng ở nơi này.
Trong rừng cây có một con Minh Viêm Dạ Kiêu bay lên trời, con hoang thú Thiên cầm thất giai này làm Sử Ất sợ tới mức hồn phi phách tán, càng không nghĩ tới chính là, Minh Viêm Dạ Kiêu vừa bay ra ngoài mấy trăm trượng, trong rừng cây bỗng nhiên nổi lên mấy trăm cây mây khổng lồ, cuốn lấy Minh Viêm Dạ Kiêu kéo xuống.
Thiên cầm thất giai liên tục kêu thảm thiết, thanh âm vô cùng thê lương, mỗi một tiếng đều làm cho tâm can y run lên, y rốt cục nhớ tới một đạo Thánh chỉ bên ngoài Thiên Hỏa, khó có thể tin nhìn về phía chung quanh: Nơi này là tuyệt vực Thần Tẫn Sơn?!
Y không dám tiến vào rừng cây, xa xa từng mảnh bóng đen thật lớn, đó là núi non trong bóng đêm, mỗi một ngọn núi đều giống như một con cự thú muốn chọn người mà cắn, y cũng không dám đi qua, tạm thời dọc theo bờ rừng cây đi tới.
Bỗng nhiên phía trước vang lên một tiếng kêu khẽ, lông tơ cả người Sử Ất dựng đứng, lập tức dừng lại nằm xuống, nghiêng tai toàn lực lắng nghe.
Phốc phốc phốc!
Trong bóng tối truyền đến một trận âm thanh vỗ cánh, là một đám lớn, không biết là thứ gì! Mồ hôi lạnh của Sử Ất theo ót chảy thẳng lên chóp mũi, mà y lại như không cảm nhận được.
Thanh âm mồ hôi từ chóp mũi nhỏ xuống rất nhỏ, nhưng ở trong tuyệt vực tử vong yên tĩnh như vậy, lại không khác một tiếng sét đánh!
Đột nhiên thanh âm vỗ cánh hỗn loạn, nương theo từng đợt tiếng kêu chi chi, thanh âm dường như cũng không lớn, lại cực kỳ bén nhọn chói tai, Sử Ất thống khổ ôm lỗ tai ngã xuống, cảm giác toàn bộ đầu óc đều bị loại thanh âm này xé rách.
"Phệ Não Quỷ Bức ——"
Y kêu thảm thiết, rốt cục cũng biết trong bóng tối rốt cuộc là cái gì. Loại hoang thú lục giai này chỉ có trong đêm tối mới có thể xuất hiện thành đàn, tiếng thét chói tai của chúng vô cùng âm hiểm, thẳng vào đại não, nếu tu vi yếu một chút, sẽ vỡ màng nhĩ, thậm chí đại não trực tiếp biến thành bột nhão!
Nhưng tiếng vỗ cánh của đám Phệ Não Quỷ Bức này lại có chút không thích hợp, tiếng thét chói tai của chúng cũng có chút bối rối.
Bỗng nhiên từ trong rừng cây một bên bắn ra vài cái chân nhện khổng lồ, thô như cổ mộc trăm năm, mũi nhọn sắc bén giống như thương nhọn, mọc đầy lông tơ màu đen, làm cho người ta nhìn sởn gai ốc.
Xùy! Xùy! Xùy!
Từng con từng con Phệ Não Quỷ Bức bị đâm thủng, dần dần không còn tiếng động. Mà bên trong những bàn chân nhện kia, lông tơ mở ra, hóa thành một cái giác hút cổ quái, chỉ hít một cái, những con Phệ Não Quỷ Bức kia lập tức biến thành thây khô.
Sử Ất nhân cơ hội này liên tục lăn lộn chạy trốn.
Hắn rốt cục cũng thấy rõ ràng, hóa ra ở địa phương phía trước y sắp thông qua, mở ra một tấm mạng nhện đen kịt thật lớn, tơ nhện bình thường đều là màu trắng hoặc là trong suốt, cái lưới lớn mấy trăm trượng này lại đen kịt như mực, dường như còn tản ra khói độc màu xám đen! Nếu không phải góc độ trùng hợp được ánh trăng chiếu, y đến bây giờ cũng nhìn không rõ.
Một bên lưới lớn nối liền với rừng cây, một bên dính vào một ngọn núi cách đó không xa.
Trên mạng nhện treo thi thể Phệ Não Quỷ Bức to bằng mấy chục con trâu nghe. Chủ nhân của mạng nhện là một con nhện khổng lồ đến trăm trượng, trên lưng sinh trưởng tám con mắt hình khuyên, không nhanh không chậm từ trong rừng cây đi ra, sửa chữa lưới nhện của mình một chút, sau đó tiếp tục trở lại trong rừng cây chờ thỏ.
Từ khoảng cách mà xem, chỉ cần y đi thêm bảy tám bước nữa, sẽ tự chui đầu vào cái mạng nhện cực lớn này!
Sử lão địa lướt qua tử vong vừa thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại cứng đờ. Sau lưng y không xa là một bụi hoa vốn yên tĩnh, nhưng tựa như bị cái gì đó hấp dẫn, vào ban đêm đen kịt, đóa hoa lại nở ra, phóng thích ánh sáng ám xịt màu lam nhạt thanh nhã xinh đẹp, giữa nhụy hoa hồng phấn, phối hợp với nhau nhìn qua có một loại mị lực mộng ảo —— nếu như những cánh hoa kia không mọc một hàng răng sắc nhọn.
Mồ hôi lạnh lại phủ đầy trán Sử Ất.
......
"Ách a——"
Tống Chinh gào thét một tiếng, liều mạng đẩy một khối đá lớn trước người ra, lại là một trận bụi bặm.
Hai người bị chôn vùi trong núi lở, trên người Vương Cửu không bị thương, nhưng đã ngất đi. Công pháp của gã đặc thù, thế nhưng năng lực thừa nhận đả kích dù sao cũng có cực hạn.
Tống Chinh một chân máu tươi đầm đìa có thể thấy được xương, hắn xé quần áo tự mình băng bó, sau đó lê chân bị thương kéo Vương Cửu ra, từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên kỳ dược chữa thương đút xuống cho gã.
Hắn nhìn chung quanh, một mảnh hỗn độn, con Tam Túc Thiềm Hoàng khủng bố đến cực điểm kia đã không thấy bóng dáng. Chung quanh một mảnh tĩnh mịch, hắn thở phào nhẹ nhõm, trong thời gian ngắn, chắc hẳn sẽ không có hoang thú nào dám tới xem xét.
Không nghĩ tới trong đống đá loạn đột nhiên hiển hiện mấy cái bóng đen!
Tống Chinh vội vàng nằm sấp xuống ẩn nấp, bên kia lại vui mừng hô: "Là huynh đệ của trấn thứ bảy sao?"
Tống Chinh cũng vui mừng đang muốn đáp lại, bỗng nhiên trên không trung truyền đến một trận thanh âm cổ quái, sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng lôi kéo Vương Cửu còn hôn mê chui trở về.
Trong bóng tối nhào xuống một đám quái trùng lớn hơn mấy trượng, giống như muỗi, giác hút nhọn dài chọc mấy người kia bay lên không trung, ở trong một mảnh thê lương kêu thảm thiết, xé nát mấy người kia chia làm thức ăn! Đàn muỗi khổng lồ ong ong xoay quanh ở bên ngoài, Tống Chinh trốn ở động huyệt, cắn chặt răng chuẩn bị Kinh Chập Lôi.
"Liều một cái đủ vốn, liều hai cái kiếm một cái!"
Cục diện như vậy, hắn ngoại trừ tuyệt vọng chờ đợi may mắn ra, thật sự không có đối sách gì tốt.
Tiếng ong ong khiến người ta sởn tóc gáy nhiều lần xẹt qua phụ cận huyệt động, trái tim Tống Chinh vọt lên cổ họng, nhưng dường như vận khí của hắn cũng không tệ lắm, đám muỗi bự kia vậy mà không phát hiện ra huyệt động này, cũng có thể là phát hiện, nhưng bởi vì thân thể chúng nó quá lớn không có biện pháp tiến vào mới buông tha.
Nghe tiếng ong ong kia dần dần đi xa, Tống Chinh thả lỏng lại, ngã xoài trên mặt đất.