Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm người Sử Ất sửng sốt, mới chú ý tới, đã có một chiếc xe ngựa kiên cố chạy vào chợ, đang hướng Hoàng Đài bảo mà đi. Năm người hoàn toàn giật mình: đây là một chiếc chiến xa.

Trước sau đều có thiết giáp nặng nề bảo hộ, một ít chỗ được trang bị lưỡi dao sắc bén cùng sừng nhọn va chạm, kéo xe cũng là hai con Hoang thú mặc áo giáp được thuần phục.

Theo sát phía sau là một loạt sáu mươi chiếc chiến xa, chung quanh có hai đoàn giáp binh đi theo, toàn thân bọn họ bao bọc trong Tiên giáp, ngay cả trên mặt cũng phủ mặt nạ sắt, chỉ lộ ra hai con mắt. Giáp binh hộ xe, cầm mâu mà đi, một tiếng cười khẽ kia chính là từ trong chiến xa cầm đầu truyền ra.

Năm người vội vàng hành lễ, trên chiến xa tất là sĩ quan.

Lại không ngờ cửa sổ xe hé mở, lộ ra một gương mặt có phong vận, nàng cũng mặc một bộ quân trang, nón trụ cánh phượng tím vàng, nhìn lướt qua năm người một cái cũng không nói thêm gì, sau đó đi xa.

"Nữ tướng?" Sử Ất nói thầm: "Hẳn là thống soái nữ doanh dưới trướng tướng quân.”

Xa Giáp binh tiến vào Hoàng Đài bảo, lập tức tản ra, một chiếc chiến xa mười sáu giáp binh, phụ trách quét sạch Yêu tộc còn sót lại trong Hoàng Đài bảo. Phía sau mới là đại quân trận, chờ những binh lính bình thường này vào thành, trên bầu trời bỗng nhiên bay tới một mảnh chấm đen, Kiếm Vô Phong một ngựa đi trước, phía sau là hai trăm Phi Kiếm quân.

Sử Ất một tay bắt được Tống Chinh, kích động không thôi: "Thư sinh, là Phi Kiếm quân, cường quân phi kiếm đứng đầu dưới trướng tướng quân a!”

Tống Chinh biết y có tật xấu này, lần trước nhìn thấy Đấu Thú Tu kỵ uy danh hiển hách cũng rất kích động. Nhưng lần này, thiếu chút nữa bị tên này bóp cho không thở nổi, y đẩy Ngũ trưởng ra, dở khóc dở cười: "Ta thấy rồi.”

Hai trăm Phi Kiếm quân, mỗi người kiếm giáp cường hãn, tuy rằng kém một chút so với Kiếm Vô Phong, cao thấp chỉ có hai mươi trượng, nhưng đã cực kỳ kinh người.

Phi Kiếm quân là quân đội duy nhất của Nhân tộc trước mắt có thể đối kháng với binh chủng phi hành Yêu tộc. Sức chiến đấu của Thiên cầm Đấu Thú tu kỵ còn xa mới bằng Phi Kiếm quân.

Phi Kiếm quân hộ tống trên không, phía dưới một đội quân hùng tráng chậm rãi mà đến, chỉ nhìn từ xa, người mù cũng có thể phân biệt được bọn họ cùng hoàn toàn không giống đám quân đội vào thành trước đó.

Chi quân đội này thân kinh bách chiến, trên người ngưng tụ một cỗ sát khí thần quỷ phải lui!

"Tạo hình" của bọn họ có đủ loại, có người mặc Uyên Ương Tỏa Tử Giáp, có người cánh tay trần phủ đầy hình xăm phức tạp, có người mặc giáp da, ở giữa là một tầng giáp nhẹ, bên ngoài còn có một tầng giáp nặng.

Có người cầm trường qua trong tay, có người thắt lưng cắm song đao, có người vai chống chùy nặng, có người ngoài cơ thể có một dây kiếm quấn quanh, có người sau lưng vẫy cờ, có người mang chiến cụ thần bí.

Có người tứ chi hoàn hảo, có người thiếu cánh tay thiếu chân, có người đổi một bộ phận thân thể thành pháp bảo.

Thú cưỡi của bọn họ cũng đủ loại, các loại Hoang thú bị thuần phục, cũng có Trùng thú do vương triều tự mình thuần dưỡng ra, còn có người không cưỡi cái gì cả, chỉ dựa vào hai cái đùi tráng kiện như cây cổ thụ, một đường chạy như điên cũng có thể theo kịp.

Trong đội quân kỳ lạ này có một gã tướng nho trung niên, lão ở trong những người này thật giống như mặt trời trong quần tinh, bất kể như thế nào cũng sẽ là người khiến người ta chú ý nhất.

Khác biệt với Luyện Thiết Ngân Thương mộc mạc của lão, thú cưỡi dưới háng lão chính là một con Hoang thú Giao Thủ Địa Long cấp tám!

Gia hỏa này khổng lồ vô cùng, ở chung quanh nó mấy chục trượng, không có kỵ thú nào khác dám tới gần. Đây là tọa kỵ Hoang thú do tướng quân tự tay hàng phục, dưới sự nuôi dưỡng dụng tâm của tướng quân, đã sắp đột phá cấp chín rồi.

Ngoại trừ tướng quân, nó cũng không thuận theo người nào khác, hơi không như ý sẽ lập tức tức giận.

Chi quân đội này nhân số không nhiều lắm, chỉ hơn một trăm người, lúc đi tới trước chợ, Hách Liên Liệt giơ tay lên, mọi người cùng nhau dừng lại. Tu quân Nhân tộc còn sống sót cùng quỳ xuống: "Tạ đại ân tướng quân cứu mạng!”

Trên mặt Hách Liên Liệt hiện ra một mảnh bi thương, ôn nhu nói: "Đều đứng lên đi, các ngươi đều là hảo lang nhi của Hồng Vũ ta! Yêu tộc chưa lui, Thiên hỏa chưa diệt, các ngươi thân kinh bách chiến, quen thuộc Hoàng Đài bảo, ngày sau tác chiến tất có chỗ dựa vào các ngươi.”

Lão quay đầu nói với những người khác: "Mau chóng phát ban thưởng và trợ cấp đi, chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ có nhiều như vậy." Trong giọng nói của lão lộ ra một chút tiêu điều.

Tống Chinh suy đoán, chỉ sợ chư công trong triều lại "nhìn xa trông rộng" đặt ra không ít chướng ngại cho chuyến đi này của Xa Kỵ đại tướng quân.

Hắn không khỏi thở dài trong lòng: Điềm báo vong quốc a!

Sau đó Hách Liên Liệt vào thành, chỉnh đốn lại quân bị.

Năm người Tống Chinh trở về doanh trại, Vương Cửu có chút chột dạ nói: "Chuyện chúng ta càn quét kho quân giới sẽ không bị phát hiện chứ?”

Chu Khấu tức giận, vương tay tát một cái lên gáy gã: "Ngu xuẩn, Yêu tộc vào thành, có tổn thất gì không thể đẩy lên người chúng nó? Lại nói một hồi đại chiến, kho vũ khí bị cướp bóc chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

Vương Cửu ngẫm lại cũng đúng, chỉ là gã sợ chết, lo lắng thật vất vả mới sống sót, nếu như bởi vì việc này bị chém đầu thì không có lời.

Mọi người còn chưa cẩn thận xem xét ban thưởng, cho nên trong lòng đều có chút gấp gáp không nhịn được. Duy chỉ có Tống Chinh: "Sử đầu nhi, các ngươi về trước, ta tìm người.”

"Phan Phi Nghi?" Sử Ất hỏi, Tống Chinh khẽ gật đầu, Sử Ất suy nghĩ một chút: "Đều đi cùng nhau, đây là hậu bối của ân nhân, trước tiên cùng thư sinh tìm người.”

Chu Khấu có chút không tình nguyện, nghĩ đến những bảo vật ban thưởng kia trong lòng gã có chút ngứa ngáy. Nhưng không thể lòng lang dạ sói, đành phải đi theo.

Tống Chinh nhớ rõ Phan Tế Hội nói qua, bọn họ ở trong một khách, nhưng tìm khắp khách sạn trong chợ cũng không tìm được Phan Phi Nghi. Thời điểm chợ này thịnh vượng có quy mô rất lớn, năm người bọn họ muốn tìm được một người ở trong đó cực kỳ khó khăn.

Hai canh giờ sau, Tống Chinh nhẹ nhàng lắc đầu: "Quên đi, trở về trước đã.”

......

Trong Hoàng Đài bảo một mảnh rách nát, thi thể bốn con Khổng Tước Ma đều rơi ở bên trong, còn có thi thể cự cổ chín đầu nghiền nát rải rác khắp nơi.

Trong doanh địa, nhà cửa sụp đổ hơn một nửa, những thứ này đều phải quét dọn sạch sẽ. Ngay cả Hách Liên Liệt vào thành, cũng chỉ có thể tìm một sân nhà đơn giản đặt chân, những binh sĩ khác thì điều kiện càng kém.

Nhưng việc đầu tiên sau khi lão vào thành, không phải là thanh lý quét dọn, mà là truyền lệnh đầu thành đề phòng, phái thân quân tinh nhuệ lên tường thành, cảnh giác hướng đi của Yêu tộc mỗi thời mỗi khắc.

Những thân quân này đều là tinh nhuệ trong các chi quân đội mà lão đã mang theo trong sáu mươi năm nam chinh bắc chiến, tình nguyện ở lại bên cạnh lão, cho nên giữa hai bên "phong cách khác nhau".

Đợi đến khi yên ổn một chút, Hách Liên Liệt xoa xoa mi tâm ngồi xuống, một đôi bàn tay trắng ôn nhu từ sau lưng duỗi tới, nhẹ nhàng giúp lão xoa huyệt thái dương. Cho dù lão có tu vi tinh thâm, xử lý nhiều việc vặt hao tâm tổn sức như vậy, cuối cùng cũng có chút mệt mỏi.

Lão nhẹ nhàng cười, đi về phía sau: "Phu nhân dẫn đầu vào thành, quét sạch dư nghiệt Yêu tộc, khổ nhọc công cao nha.”

Vị phu nhân phía sau cũng cười: "Phu quân, Yêu tộc đại bại, nhưng thua mà không lui, bọn chúng rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hiện tại như rắn mất đầu, còn dám lại công Hoàng Đài bảo?”

Đây cũng chính là điều Hách Liên Liệt lo lắng: "Thực lực của chúng ta không đủ, Trọng Quang quân vừa mới chiêu mộ, huấn luyện cấp cao không đủ, nếu đại chiến chỉ sợ sẽ sụp đổ ngay tại chỗ. Mà trong tay bây giờ có thể dùng, chỉ có một trăm hai mươi thân quân của ta, hai trăm Phi Kiếm quân của Vô Phong, còn có Xa Giáp binh của phu nhân, thực lực chênh lệch rất lớn a.”

   Lão nhận được mệnh lệnh của triều đình, cũng cảm giác được không ổn, không như ý nghĩ của Ngô Nhạc Đấu, một đường đi một đường huấn luyện. Sau khi tuyển xong binh lính cho Trọng Quang quân, lão không trì hoãn một chốc nào, lập tức ngày đêm hành quân gấp về phía bắc.

Quả nhiên ở ngoài Hoàng Đài bảo trăm dặm, liền phát hiện Yêu quân công thành, mới có thể ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc cứu đám người Tống Chinh, bảo trụ Hoàng Đài bảo.

Nhưng lão cùng Kiếm Vô Phong nhìn như uy phong tám phương, dễ dàng chém giết bốn con Khổng Tước Ma cùng cự cổ chín đầu, trên thực tế đây đã là cực hạn của hai người, công pháp tu hành cao giai trong quân, phần lớn đều có một đạo pháp môn như vậy, có thể bộc phát ra sức chiến đấu trong nháy mắt, nhưng lực phía sau vẫn không đủ.

Trong cơ thể lão và Kiếm Vô Phong bây giờ đều đã là kẻ trộm đi lầu không.

"Vẫn nên tìm một người hiểu rõ Thất Sát Bộ cùng Thiên hỏa đến hỏi một chút." Hách Liên Liệt suy nghĩ một chút, quay ra ngoài phân phó một tiếng: "Đi tìm mấy lão binh trấn thứ bảy, hỏi xem một chút tình huống.”

"Vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK