"Được rồi." Chu Khấu ngắt lời y: "Còn tưởng rằng ngươi có thể thay đổi kiểu thổi, thì ra vẫn là những thứ này. Xin ngài nghỉ miệng, để cho ta cũng được nghỉ ngơi tai." Gã thuận tay móc lỗ tai, một trận đau nửa đầu kịch liệt đánh úp lại khiến gã thiếu chút nữa ngã xuống đất, thế nhưng gã cố cắn răng chịu đựng, không nói cho bất cứ kẻ nào biết. Gã biết đây là di chứng do linh hồn bị cắt bỏ, đau nhức nhất định sẽ dây dưa với mình rất nhiều năm.
Sử Ất bĩu môi một cái, y không rảnh tranh cãi với Chu Khấu mà âm thầm lưu ý thái độ của một người khác.
Bất tri bất giác, y đã ăn hết mười phần quân lương.
Tống Chinh giữ nguyên áo quần tựa vào một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau ngồi dậy đả tọa ở trong góc, quan tưởng chữ triện trên đỉnh đồng cổ xưa, tu hành Đạo Lôi Đỉnh Thư.
Đợi đến khi trời tối, hắn mở mắt ra, vẫy vẫy tay ra hiệu với mọi người, mấy người vây quanh, trong mắt Chu Khấu lóe lên hào quang: "Thư sinh, chuẩn bị hành động.”
Hắn gật đầu: "Thổ phỉ ngươi là nhân vật chính của đêm nay."
Vương Cửu nhớ tới buổi chiều Sử Ất ba hoa chích chòe, không tim không phổi chú thích thêm một câu: "Ý câu nhân vật chính đó là hoa khôi...ha ha ha!”
Chu Khấu hung hăng gõ cho gã một cái.
Tống Chinh dở khóc dở cười nhìn hai người một cái, nói: "Thả con Minh Hồn Cự Lang kia ra đi.”
Chu Khấu run xiềng xích lên, rầm một tiếng, con Minh Hồn Cự Lang cực kỳ khổng lồ từ trong bóng tối đi ra, trong động lập tức trở nên cực kỳ chật chội. Minh Hồn Cự Lang dưới sự chỉ huy của chủ nhân, nghẹn khuất ngồi xổm xuống, rụt thân thể xuống nhỏ nhất.
Tống Chinh từ trong giới chỉ lấy ra một quả tinh phách Hoang thú, mọi người đều biết đây là tinh phách của con Sơn Khâu Khủng Trư cấp tám trong Thánh chỉ lần trước.
Thu hoạch của mỗi một lần đều được cất chứa bên trong giới chỉ của mỗi người. Bởi vì chợ đã hoang phế, không còn cách nào giao dịch, cho nên chỉ có thể trữ lại tự dùng.
Tống Chinh giao tinh phách cho Sử Ất, người sau giơ tay lên, kích hoạt Bát Phương Ấn, trong nháy mắt điêu khắc ra một quả kỳ trận cấp hai ở trên tinh phách, thúc dục lực lượng trong tinh phách, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, ép tinh phách cấp tám vào trong cơ thể Minh Hồn Cự Lang.
"Mau đưa nó ra ngoài." Tống Chinh thúc giục. Thân hình Chu Khấu nhoáng lên một cái, mang theo Minh Hồn Cự Lang xông ra ngoài. Minh Hồn Cự Lang tiếp nhận tinh phách cấp tám, toàn bộ thân thể chợt co quắp, lực lượng khủng bố nhanh chóng tràn ngập toàn thân nó.
Một con cự lang nếu ăn được tinh phách cấp tám, khả năng lớn nhất không phải là tiến giai, mà là bạo thể mà chết. Bọn chúng không thể chịu đựng được lực lượng khủng khiếp như vậy. (cự lang: sói lớn)
Thế nhưng Minh Hồn Cự Lang chính là hồn thể, hơn nữa vừa mới nuốt yêu hồn của một con Yêu tộc Mạch Hà cảnh, thực lực tăng lên rất nhiều. Mà Sử Ất dù sao trình độ có hạn, tinh phách chỉ được xử lý qua, không cách nào thật sự phát huy ra thực lực cấp tám chân chính.
Mặc dù như vậy, Minh Hồn Cự Lang cũng thống khổ không chịu nổi, ngay cả Chu Khấu có liên quan chặt chẽ với nó cũng ôm đầu ngã trên mặt đất thống khổ gào thét co giật.
Tống Chinh chấn động, hắn không nghĩ tới Chu Khấu lại hung ác như vậy, thì ra lời gã nói có thể khống chế tuyệt đối đối với Minh Hồn Cự Lang, là hoàn toàn ràng buộc bản thân với nó!
“Thổ phỉ ngươi là thằng khốn kiếp, ngươi muốn chết ư!” Hắn lớn tiếng chửi bới.
Chu Khấu đã đau đến sắp ngất đi, không có cách nào đáp lời.
Thân thể Minh Hồn Cự Lang ầm một tiếng bành trướng đến lớn mười trượng, sau đó lại vặn vẹo một chút, lần thứ hai phát ra tiếng nổ ầm ầm, bành trướng đến trăm trượng!
Nhưng lúc này, thân thể của nó đã mỏng manh đến mức sắp hoàn toàn tiêu tán.
Tống Chinh hét lớn: "Thổ phỉ, phải khống chế!”
Chu Khấu nghe được, cũng hiểu ra đây là thời điểm quan trọng nhất, gã chịu đựng đau nhức mạnh mẽ khống chế, rốt cục thân thể Minh Hồn Cự Lang dần dần co rụt lại, mất chừng nửa canh giờ mới thật sự khống chế một cách triệt để, Minh Hồn Cự Lang duy trì ở kích thước hai mươi trượng mà không hề biến hóa.
Trong đầu nó, một quả tinh phách cấp tám lóe lên, phóng thích ra lực lượng thông tới toàn thân. Điều này làm cho con thú hồn này nhìn qua giống như một con cường chủng cấp tám!
Nhưng là loại cấp tám ngoài mạnh trong yếu.
Tống Chinh thở phào nhẹ nhõm, đi qua kéo Chu Khấu lên, tên này đã toàn thân ướt đẫm, giống như vừa mới được vớt ra từ trong nước. Gã nhếch miệng cười với Tống Chinh, có chút suy yếu.
Tống Chinh lắc đầu: "Ngươi thật sự muốn chết.”
Chu Khấu cười hắc hắc: "Không phải lão tử còn chưa quy tiên sao?”
"Đi thôi, chấp hành đúng theo kế hoạch."
...
Trong bóng đêm đen kịt, một con Hoang thú cổ quái hai mươi trượng xuyên rừng mà đi.
Nương theo bóng đêm yểm hộ, vô số Hoang thú Mãng trùng bắt đầu hành trình săn bắn, tìm kiếm mục tiêu, sau đó ăn no một bữa. Nhưng con cự thú hình sói này làm cho những Hoang thú Mãng trùng khác đều có chút kiêng kỵ, trên người nó tản mát ra lực lượng cấp tám dao động rất rõ ràng, hơn nữa hành động lặng yên không một tiếng động, cho dù là xuyên qua rừng cây, ngay cả lá cây cũng không rung một cái!
Đám Hoang thú Mãng trùng theo bản năng tránh né xa xa, lấy linh trí của chúng mà nói, không biết chính là không thể chiến thắng.
Minh Hồn Cự Lang không ngừng ngửi mùi, rất nhanh đã tìm được một tòa quân doanh ở phương hướng tây bắc.
Đây cũng là một tòa doanh địa tạm thời, nhưng so với doanh địa của Thực Hỏa Yêu, nơi này càng có vẻ "sâm nghiêm", cả tòa doanh địa đều dùng các phiến đá thô ráp khổng lồ xây dựng mà thành.
Mấy con cự yêu thân cao hai mươi trượng đứng ở trong chòi canh rộng lớn, không ngừng dùng nham thạch mài giũa chiến phủ khổng lồ trong tay mình. (chiến phủ: binh khí hình búa)
Cự yêu là một chi rất ít trong Yêu tộc, nhưng sức chiến đấu của bọn họ cực kỳ kinh người, vẫn luôn được Yêu hoàng coi trọng. Cự yêu trưởng thành gần như không cần tu luyện, sẽ có thể có được thực lực trên năm mươi mai Nhiên Huyệt. Một khi tu luyện, rất dễ dàng có thể tiến vào Mạch Hà cảnh.
Chẳng qua cự yêu là một chủng tộc rất hỗn loạn, đầu óc không tốt lắm, phần lớn thời gian đều hành động theo bản tính, có thể phát tình ở bất cứ thời điểm và địa điểm nào, đối tượng cũng có thể là bất kỳ chủng tộc mà chúng nhìn thấy. Cho nên trong tộc Cự yêu có rất nhiều gia hỏa mang hình thù kỳ quái. Bộ tộc bọn họ chỉ có một điểm chung, chính là hình thể thật lớn.
Trong doanh địa này có sáu mươi con Cự yêu. Số lượng mặc dù không nhiều lắm, nhưng trong biên chế binh lính Thất Sát bộ, loại hình này đã là một lực lượng công thành rất cường đại, lực lượng của bọn họ lớn vô cùng, thậm chí có thể sánh ngang với Tượng kỵ.
Minh Hồn Cự Lang quan sát một hồi lâu, hai mắt bỗng nhiên từ màu xanh sẫm hóa thành một mảnh u minh. Chu Khấu ở ngoài mấy chục dặm, thông qua ánh mắt Minh Hồn Cự Lang nhìn thấy mọi thứ, gã quay đầu nói với Tống Chinh ở bên cạnh: "Ba mươi sáu con Mạch Hà cảnh, còn có một con Tri Mệnh cảnh.”
Tống Chinh cắn răng một cái: "Chính là chúng nó.”
"Được."
Minh Hồn Cự Lang lặng yên quay đầu, xuyên qua núi rừng không phát ra một chút động tĩnh nào. Những Cự yêu to lớn thô ráp kia đương nhiên không có bất kỳ phát hiện nào. Trong quân doanh có mấy con Cự yêu hỗn loạn, đã không phân nam nữ lăn lộn cùng một chỗ.
Minh Hồn Cự Lang sau đó có vẻ quen thuộc, rất nhanh đến ngoài một sơn cốc. Trong phạm vi ba mươi dặm lặng ngắt như tờ, ngay cả côn trùng chim chóc cũng không có một con, có vẻ quỷ dị dị thường.
Minh Hồn Cự Lang dường như cũng cảm giác được cái gì đó, nhưng dưới sự thúc giục của chủ nhân, nó nhanh chóng xông vào, chạy như điên một trận, xuyên gió mà đi, rất nhanh đến cửa sơn cốc.
Tòa sơn cốc này đã bị con cường chủng trong đó ảnh hưởng, thực vật biến hóa cực kỳ lớn, thân cây cổ thụ vạn năm vặn vẹo, phía trên mọc đầy từng cái động đen, cành cây càng giống như từng cái trảo quỷ khô héo, toàn bộ lá cây biến thành gai màu xanh biếc!
Mà những lá cây cực kỳ rộng lớn kia lại biến thành từng phiến đao sắc!
Một trận cuồng phong thổi qua, quái mộc trong sơn cốc va chạm lẫn nhau, phát ra từng đợt thanh âm cổ quái giống như xương trắng va chạm.