Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Khấu thở hổn hển, trong miệng phun ra một luồng khói xanh, thổi lên mặt đất đốt cháy cỏ khô, gã cất giọng nói khàn khàn khoe khoang: "Nếu như không có Khấu gia, các ngươi còn sống sót được sao?”

Mọi người không để ý tới gã, Sử Ất một lần nữa thi triển "Bát Phương Vô Ngã" cấp hai, vụng trộm chuồn đi trước khi đám cường chủng phát cuồng trở về.

Kế hoạch của Tống Chinh một khâu nối liền một khâu, giết ba con lính gác Thực Hỏa Yêu, lúc hai người thu thập thi thể cũng tập trung cất giữ yêu huyết. Khi tiến vào phạm vi giếng lửa liền một đường vẩy rắc, quả nhiên giá họa thành công cho Thực Hỏa Yêu nhất tộc.

Bọn họ ra khỏi phạm vi giếng lửa, tìm một chỗ rừng cây ẩn núp xuống, cho dù là Ngục Hỏa Quán từ trên trời bay qua cũng sẽ không dễ dàng phát hiện được bọn họ.

Chờ mấy canh giờ, nhóm cường chủng xông ra phát tiết một trận phẫn nộ, rốt cục quay trở về. Chúng nó không tìm được năm con sâu kiến kia, nhưng lại giết một đám Thực Hỏa Yêu coi như là hả giận. Quan trọng nhất là bọn chúng lo lắng rời khỏi lãnh địa sẽ bị chim cắt chiếm tổ chim khách.

Năm người Tống Chinh chờ phụ cận giếng lửa an tĩnh lại, lúc này mới lén lút đi ra, theo các loại dấu vết tìm kiếm.

Trên mặt đất, đi không bao lâu đã nhìn thấy một mảnh vết máu, rõ ràng là từ trên bầu trời rơi xuống, từ trên cây xuống đất, khắp nơi đều là đều tràn ngập màu đỏ. Theo vết máu, bọn họ tìm được nửa cánh tay, rõ ràng là bị cắn đứt, không biết là con Thực Hỏa Yêu xui xẻo nào, nửa cánh tay còn lại có lẽ đã tiến vào bụng cường chủng.

Ngay sau đó bọn hắn nhìn thấy thi thể treo ở giữa mấy khối nham thạch giống như kiếm lớn cách đó không xa.

Năm người vui vẻ, vội vàng chuẩn bị bò lên. Đây mới là mục đích thực sự của bọn họ: Ngày đầu tiên điều tra địa hình xung quanh, tìm kiếm môi trường sống của cường chủng có thể lợi dụng, ngày hôm sau tìm được một doanh địa Yêu tộc thích hợp, không thể quá mạnh cũng không thể quá yếu, dẫn bọn họ đến môi trường sống của cường chủng thích hợp, sau đó mượn đao giết người, dùng cường chủng dập tắt Yêu tộc.

Nếu không năm người ít nhất phải giết chết năm con cường giả Yêu tộc tu vi Mạch Hà cảnh, cho dù là bọn họ liên thủ thì cũng không phải đối thủ của bất kỳ một con cường giả Yêu tộc Mạch Hà cảnh nào.

Chu Khấu là người hưng phấn nhất, nhưng Sử Ất rõ ràng có thân thủ tốt hơn, một ngựa xông lên trước, bọn họ đều nhìn thấy phần thi thể tuy tàn phá không chịu nổi, nhưng quả đầu yêu kia vẫn còn.

Quả đầu yêu đầu tiên sắp tới tay!

Sử Ất cách một cỗ thi thể kia còn có mười trượng, lấy thực lực của y, chỉ cần nhảy lên trên là có thể bắt được. Nhưng Tống Chinh bỗng nhiên ngừng lại: "Tiếng gì vậy?”

Không biết từ địa phương nào bỗng nhiên truyền đến một trận xào xạc cổ quái.

“Mãng trùng!” Chu Khấu hô khẽ một tiếng, mọi người đã chú ý tới trên mặt đất có một bóng ma thật lớn đang nhanh chóng tới gần, bọn họ không chút do dự buông tay từ trên cự nham ngã xuống.

Phốc một tiếng, một con Cửu Phấn Độc Nga dài mười trượng mạnh mẽ rơi vào trên cự nham, bắt lấy thi thể kia, sau đó vỗ vỗ hai cánh dính đầy bột phấn kịch độc bay về phía sau cự nham.

Đám người Tống Chinh tiếc nuối vô tận, cũng không dám đi trêu chọc con Mãng trùng ít nhất cũng có thực lực cấp sáu này! Chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái đầu yêu sắp tới tay bay mất.

Đây chính là một cái mạng!

Tốc độ phi hành của Cửu Phấn Độc Nga kia không nhanh, nhưng khi vỗ cánh phấn độc lại ào ào rơi xuống, trên mặt đất lập tức một mảnh khô vàng. Bỗng nhiên có một cái bóng đen thật lớn nhảy lên không trung, một ngụm nuốt cả Cửu Phấn Độc Nga và thi thể kia vào trong miệng.

Đám người Tống Chinh trong nháy mắt giật nảy cả mình, đó là một con cự mãng cổ quái. Toàn bộ thân thể của nó giống như thủy tinh đỏ trong suốt, có thể thấy rõ xương cốt cùng mạch máu.

Sau khi há miệng cắn con Mãng trùng cấp sáu dài mười trượng, nó dùng sức duỗi cổ một cái, Tống Chinh có thể nhìn thấy rõ ràng, con Cửu Phấn Độc Nga kia bị cơ bắp trên cổ nó bọc chặt đè ép, vốn còn đang giãy dụa lại dần dần bất động theo cự mãng nuốt xuống.

Nhưng cự mãng ăn xong một bữa mỹ thực như vậy cũng không có hứng thú gì với năm người Tống Chinh đang nằm trên mặt đất, nó hơi lắc lư thân thể một chút, lạnh như băng nhìn lướt qua bọn họ một cái, sau đó quấn ngược trở về, nhét đầu vào dưới thân thể lười nhúc nhích thêm nữa.

Nhưng nó dường như cảm thấy có chút không thoải mái, tiếp tục ngẩng đầu lên, rít lên vài tiếng, há miệng phun ra một ngụm "đờm",

Ầm một tiếng, bãi đờm nọ đánh trúng một ngọn núi phía trước, lực trùng kích thật lớn nổ tung ngọn núi tới chia năm xẻ bảy, lửa độc cuồn cuộn chung quanh, nham thạch đều bị ăn mòn thành nước đen!

“Cấp chín! Mặc dù ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua loại cự mãng cổ quái này, nhưng đây tuyệt đối là cường chủng cấp chín!" Giọng nói của Sử Ất có chút run rẩy, Tống Chinh vô duyên vô cớ mất một cái đầu yêu, nhưng đối mặt với cự vật như vậy, người ta không ăn ngươi đã là phúc tinh cao chiếu, nào còn dám đi lý luận cái gì nữa?

Hắn thật cẩn thận vẫy tay với mọi người, năm người nén giận lui đi, trong lòng nghẹn ngào nói không nên lời.

Đám cường chủng chung quanh giếng lửa cũng nơm nớp lo sợ, không biết từ khi nào trước cửa nhà mình lại có một vị ác khách cường hãn đến như vậy.

"Đừng nản lòng." Tống Chinh cổ vũ: "Thực Hỏa Yêu đuổi theo nói ít cũng có tám con, đủ rồi.”

Sử Ất đột nhiên đưa tay giữ chặt hắn, năm người nhìn về phía trước, cách đó mấy trăm trượng có một con ốc sên khổng lồ đang không nhanh không chậm nhúc nhích. Vỏ ốc đỏ sậm, mặt ngoài có từng mảnh đường vân hỏa diễm, tản ra hơi nóng hừng hực.

Hoang thú cấp bảy, Hỏa Sơn Cự Oa Ngưu!

Nó là loài chậm nhất trong số các cường chủng. Nhưng năm người lại hoàn toàn tuyệt vọng, nó kéo theo bốn cỗ thi thể Thực Hỏa Yêu, vừa đi vừa chậm rãi ăn tươi nuốt sống.

Mặc dù Hỏa Sơn Cự Oa Ngưu không phát hiện ra bọn họ, nhưng trong nháy mắt thi thể tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn lại ba bộ, chưa chắc đã có đầu yêu nào được bảo tồn hoàn chỉnh.

Ngoài ra số lượng đã không đủ. Bọn họ vất vả mưu tính, mạo hiểm tính mạng mới làm cho toàn bộ kế hoạch thành công, chỉ cần sơ sót một chút, bị cường giả Yêu tộc Mạch Hà cảnh trực tiếp đánh trúng, chính là kết quả chết ngay tại chỗ!

Vốn đã sắp thành công lại biến thành kết cục như hiện tại. Ngay cả Tống Chinh trong lúc nhất thời cũng không khỏi nản lòng.

Hỏa Sơn Cự Oa Ngưu chậm rãi tiến vào trong lãnh địa giếng lửa, trên người nó tiết ra chất nhầy mang theo lửa độc mãnh liệt, nơi đi qua là một mảnh tiếng xùy xùy, lưu lại một khe rãnh thật sâu. Một làn khói trắng bốc lên từ chỗ mép khe.

Tống Chinh nhìn đám cự thú đi qua, ngửa mặt lên trời thở dài: "Nơi này là tuyệt vực Thần Tẫn Sơn, nguy hiểm đứng đầu thiên hạ! Bất kể có cố gắng thế nào, nó cũng có thể dễ dàng hủy diệt hy vọng của chúng ta.”

Bọn họ đã mất một ngày, chải chuốt đám cường chủng chung quanh một lần. Nhưng con quái mãng màu đỏ cả người bán trong suốt kia không biết chạy từ đâu tới...

Triệu Tiêu đứng ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn: "Mưu sự ở người, thành sự tại thiên. Ngươi đã làm tốt rồi, tất cả đều do Thiên hỏa chết tiệt kia!”

Chu Khấu còn cõng Vương Cửu, răng thép cắn chặt, hận ý trong lòng đối với tà vật kia đã như hồng thủy ngập trời!

Tống Chinh một lần nữa lấy lại tinh thần: "Đi thôi, tìm mấy cỗ thi thể khác. Thế nhưng con quái mãng kia đã nhắc nhở ta, mọi người phải cẩn thận cực kỳ cao độ, vẫn là câu nói lúc trước, nơi này là Thần Tẫn Sơn!”

“Yên tâm đi, mệnh chỉ có một cái, các lão tử còn muốn trở về đùa bỡn với Thiên hỏa chết tiệt kia!” Sử Ất nói. Tống Chinh cũng không khỏi cười theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK