Bại quân Yêu tộc cứng rắn thu cước bộ lại, mấy vạn chiến sĩ nơm nớp lo sợ vây khốn trong hạp cốc Thiên Đoạn.
Trong Hoàng Đài bảo, tu quân Nhân tộc còn sót lại vô lực truy kích, nhưng cả chiến bảo một mảnh vui mừng!
Năm người Tống Chinh đặt mông ngồi trên mặt đất, Chu Khấu nhếch miệng cười: "Mẹ nó, đây thật sự là quá thoải mái rồi, thư sinh, ta sử dụng từ này không sai chứ?”
"Không sai." Tống Chinh khoát tay, vừa thả lỏng, hắn cảm giác được vô cùng mệt mỏi, thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon.
Bá!
Thanh Luyện Thiết Ngân Thương kia thẳng tắp hạ xuống, cắm ở ngoài cửa chính Hoàng Đài bảo, uy hiếp tất cả yêu binh không được hành động thiếu suy nghĩ. Đến lúc này, biến thành đám Yêu quân hoảng sợ không thể chịu nổi dù chỉ một ngày, bọn chúng không dám chạy ra ngoài, lại càng không dám đối mặt với Hách Liên Liệt!
Sử Ất cảm thán khen ngợi: "Không hổ là danh tướng cuối cùng của Thiên Triều!”
Tống Chinh lại cảm thấy trong danh hiệu Hách Liên Liệt này lộ ra một cỗ tuyệt vọng, có thể chính mình đã tuyệt vọng với Hồng Vũ Thiên Triều, phỏng chừng trong thời kỳ vương triều thống trị, sẽ không bao giờ xuất hiện danh tướng chân chính nữa.
Hắn có chút không rõ: "Sử đầu nhi, vì sao Xa Kỵ đại tướng quân còn dùng một thanh Luyện Thiết Ngân Thương bình thường như vậy?”
Nói đến chuyện cũ trong quân, Sử Ất lập tức lấy lại tinh thần: "Chuyện này phải nói từ sáu mươi năm trước, năm đó gia đạo Xa Kỵ đại tướng quân rơi xuống, mẫu thân qua đời, ngài ấy bán tổ phòng mới đưa được mẫu thân hạ táng. Sau đó dựa vào một đại tộc thân nhau mấy đời thương hại bố thí, mới có thể tiến vào chỗ Vệ sở kiếm cơm ăn.”
Tống Chinh biết Sử Ất không nói bậy, các tướng quân Vệ sở trông cậy vào ăn không kiếm bạc, nhét vào một người bọn họ sẽ kiếm ít đi một phần tiền, cho nên không dễ dàng đáp ứng.
Nói đến đây, Sử Ất càng hưng phấn hơn: "Đại tộc thân nhau mới đời kia năm đó trong nhà có hôn ước cùng Xa Kỵ đại tướng quân, muốn gả trưởng nữ của bọn họ cho ngài ấy. Kết quả đến lúc này, đối phương đương nhiên muốn hối hận , an bài cho hắn một chức vị Vệ sở, lập tức đề nghị hủy hôn. Thế nhưng đại tộc Giang Nam nể mặt, không làm một cách thẳng thắn như vậy, tặng một phần hậu lễ cho ngài ấy, sau đó bắt đầu âm thầm tìm cho ngài ấy con gái của một nhà giàu thế lớn.
Nhưng tiểu thư nhà kia là nữ tử trinh liệt, không phải tướng quân không gả. Trong nhà vừa mới phát ra tin tức muốn tìm nhà chồng khác cho nàng, nàng liền chuyển vào trong nhà đạo quan búi tóc tu hành.
Tướng quân ở Vệ sở ba năm đầu vẫn không có tiếng tăm gì, ngài ấy bởi vì gia đạo sa sút, tu hành bị chậm trễ, không ai coi trọng thì còn có tiền đồ gì nữa.
Người của Vệ sở cũng chỉ nhìn thấy ngài ấy mỗi ngày đều khiêng Luyện Thiết Ngân Thương của mình, mang theo một quyển "Cứu Thế Bát Thương" do Vệ sở công phát, ngày đêm luyện tập trên giáo trường đã lồi lõm.”
Y hơi dừng một chút, tràn ngập ý kính ngưỡng, nói tiếp: "Ba năm sau, ngay lúc tết âm lịch, bỗng nhiên có một đám giặc nước ngược sông mà lên, đột tập kích Giang Hàng thành nơi bọn họ ở, giặc cỏ thế lớn, mà Giang Hàng thành không hề phòng bị, Vệ sở lại là một đám túi áo túi cơm, đợi đến khi triều đình nhận được tin tức đã là mấy ngày sau. Trong triều trên dưới một mảnh tiếc nuối.
Giặc nước luôn luôn hung tàn, Giang Hàng thành phá, nhất định sẽ là đốt giết cướp bóc, trong Thánh chỉ sợ đã là một mảnh địa ngục nhân gian. Mà đám giặc nước luôn luôn tới đi lui như gió, viện binh của triều đình đến, chỉ sợ bọn họ cũng đã chạy trốn mất dạng ở trên mặt nước.
Bọn họ thực ra càng lo lắng Giang Hàng thành chính là nơi giàu có, một trong những nguồn thu thuế quan trọng của triều đình, sau khi gặp giặc nước chỉ sợ mười mấy năm cũng không khôi phục được nguyên khí, thiếu đi một khối thu nhập lớn.
Lại không nghĩ tới sau khi viện binh triều đình chạy tới phát hiện, Giang Hàng thành bình yên vô sự, chỉ huy sứ Vệ sở đã chạy trốn khi giặc nước còn chưa vào thành. Mà Vệ sở binh cũng giải tán ngay lập tức.
Chỉ có Xa Kỵ đại tướng quân một người một thương, tổ chức tộc binh của thế gia trong thành, gom góp một ngàn hai trăm đám ô hợp, nhiều lần xuất kỳ mưu, giết ba ngàn giặc nước ngoài thành tan rã không còn một mảnh. (tộc binh: binh lính riêng của gia tộc)
Thậm chí tướng quân một mình nhảy lên đầu thành, một phát tru sát tên cầm đầu đám giặc nước 'Giang Hải Long' Đào Trấn.
Đào Trấn ở vùng ven biển Giang Nam có uy danh hiển hách, chính là một trong mười hai Hải vương, Đại tu Minh Kiến cảnh đỉnh phong. Mà tướng quân ba năm trước chỉ là một người bình thường.
Sau đó theo những tên cướp đầu hàng nọ nói, một thương kia từ ngoài trời bay tới, như vào chỗ không người, Giang Hải Long cho đến khi sắp chết cũng không thể ra tay ngăn cản dù chỉ một chút!”
Tống Chinh nghe nói qua uy danh của Hách Liên Liệt, nhưng những chi tiết cụ thể này hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Hảo hán tử, chân hào kiệt!”
“Nhưng về sau luận công hành thưởng, tướng quân lại chỉ có được chức vị đội trưởng, ngay cả quan võ cũng không đến, triều đình bất công có thể thấy được một chút. Công lao của tướng quân đều bị người ta lấy mất." Sử Ất phẫn nộ bất bình: Mãi cho đến bốn năm sau, nạn trộm cướp vùng duyên hải nổi lên bốn phía, chư công trong triều thật sự không còn cách nào khác, mới nhớ tới tiểu tướng thương bạc một thương tru sát Giang Hải Long năm đó.
Tướng quân nhận mệnh lúc lâm nguy, mang theo một đám Vệ sở binh gầy yếu không chịu nổi đi tiêu diệt đám giặc cỏ hung hãn ven biển đã trải qua trăm trận đánh độc. Nhưng tướng quân chính là tướng quân, ngài ấy dùng lực lượng hữu hạn quần nhau với hải tặc, âm thầm luyện một đội quân mới, một năm sau đội quân này đại thành, dưới sự dẫn dắt của tướng quân đại sát tứ phương, hơn một ngàn trận chiến lớn nhỏ, rốt cục đánh tan hải tặc một cách triệt để, quét sạch mối nguy vùng ven biển, Giang Nam một mảnh thanh minh.”
Tống Chinh thấy Sử Ất nói đến đây lại không có ý hưng phấn, hỏi: "Kế tiếp, chư công trong triều anh minh, lại đến thời khắc chim chóc bay hết cung nỏ bỏ đi ư?”
"Đúng vậy." Sử Ất tức giận nói: "Công lớn như thế, triều đình lại chỉ cho chức chỉ huy sứ, ném tướng quân đến một Vệ sở tây bắc luyện binh!
Lại qua ba năm, tây nam bị Man Yêu bộ xâm phạm, thế tới hùng hổ, biên quân tây nam liên tiếp bại lui ngăn cản không được, triều đình lại gọi tướng quân đi tây nam giết yêu.
Tướng quân chỉ dùng ba tháng, liền đánh bại Man Yêu bộ, đuổi bọn chúng về tuyệt vực, nhưng triều đình chỉ cho chức vụ không lên được mặt bàn để qua loa ngài ấy.
Bảy năm sau, mười vạn thợ mỏ Ngọc Sơn làm loạn, triều đình ứng phó không được, đành phải lại mời tướng quân ra. Tướng quân chỉ mang theo ba ngàn người chạy tới tiền tuyến, tiêu diệt cùng khuyên bảo, dùng hai năm, liền bình định cuộc phản loạn của mấy chục vạn người.
Triều đình lại cho tước vị một huyện để ứng phó với tướng quân.
Sau đó mấy chục năm, mỗi lần có rối rắm không thu thập được, cuối cùng đều là tướng quân xuất mã, triều đình không còn lý do nào khác, đến bây giờ mới thăng lên Xa Kỵ đại tướng quân.
Nhưng tướng quân mặc kệ thân phận cao thấp, triều đình chê bai, vẫn chỉ dùng thanh Luyện Thiết Ngân Thương này, tỏ vẻ không quên bản tâm. Cũng chỉ có trí tài tuyệt đại như tướng quân, mới có thể ôn dưỡng một thanh thương sắt bình thường đến cảnh giới sắp hóa rồng như bây giờ!”
Y bỗng nhiên lấy lại tinh thần: "Muốn nói đến chuyện tướng quân khoái ý nhất đời này, chính là năm đó khi phong trường dương bá, tướng quân chấn vũ cưới tiểu thư thế gia năm xưa.”
Người ta ở trong đạo quan chờ tướng quân khoảng chừng mười sáu năm, đây là một đoạn giai thoại trăm năm của Hồng Vũ Thiên triều. Mỗi người đều nói tiểu thư kia có ánh mắt, sớm đã nhìn ra tướng quân tuyệt không phải vật trong ao..."
Đột nhiên một bên có tiếng cười nhẹ truyền đến: Phốc!