Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tiêu vội vàng duỗi chân vấp ngã gã, Chu Khấu tức giận không thôi, nhưng nàng lại không chút khách khí, một khuỷu tay đánh ngang mặt khiến miệng gã chảy đầy máu. Đau nhức làm cho gã đột nhiên tỉnh táo lại, gã thấy rõ chung quanh thi thể Tuyết Phong Kim Ưng Vương đã chất đầy thi thể các loại Hoang thú Mãng trùng cường đại.

Có Thiên Giáp Trùng giống như núi cao, có Thâm Uyên Cổ Giao thân dài ngàn trượng, có đại yêu thân hình cao chót vót, có Cửu Mục Minh Hoàng cánh mỏng che trời...Tất cả cường chủng đều bị một đao chia hai đoạn!

Chỉ cần gã dám tiến lên nhặt bảo vật, tượng đồng kia nhất định sẽ phán định gã đang muốn "công vào Thần doanh", cũng cho gã một đao như trước.

Lần đầu tiên gã tâm phục khẩu phục nói với Triệu Tiêu: "Đa tạ ân cứu mạng của Triệu tỷ." Triệu Tiêu khẽ gật đầu, cảm thấy tên Thổ phỉ này coi như thức thời.

Tống Chinh còn đắm chìm trong "thế" rút đao đánh trời, vẫn đang cực kỳ mê say. Mà khi Tuyết Phong Kim Ưng Vương ngã xuống, tiếng ưng minh không còn nữa, ánh vàng cũng đã dập tắt, cái loại hắc ám vĩnh dạ này lại lâm đại địa, mọi thứ dần dần lại lâm vào trong bóng tối.

Tống Chinh dần dần không thể nhìn thấy một pho tượng đồng kia, cũng không nhìn được một tòa Thần doanh nọ, hắn bừng tỉnh tỉnh lại, chỉ cảm thấy nếu dùng linh nguyên "Đạo Lôi Đỉnh Thư" trong cơ thể để thúc dục một đao kia, dường như sẽ cực kỳ thích hợp!

Triệu Tiêu thản nhiên nói: "Mau tìm Sử Ất.”

"Ta ở đây." Thanh âm Sử Ất bỗng nhiên vang lên, y từ trong một mảnh địa hình phức tạp cách đó không xa bò ra, trên mặt có chút mờ mịt.

Ba người vội vàng nghênh đón: "Ngươi sao rồi?”

Sử Ất lắc đầu: "Ta không sao.” Y quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng bóng người, hỏi một câu khiến ba người chỉ còn biết nghẹn họng: "Tại sao ta lại ở đây?”

......

Bản thân Sử Ất cũng không biết sao mình lại ở chỗ này.

Tống Chinh mang theo y rời khỏi mảnh vĩnh dạ do Thần doanh thống trị. Sau khi đi ra ngoài, hắn quay qua hỏi Sử Ất: "Ngươi còn nhớ gì không?"

Sử Ất cố gắng nhớ lại, chỉ cảm thấy ký ức có liên quan đến mảnh bóng tối này đều trở nên cực kỳ mơ hồ: "Ta vẫn cẩn thận điều tra đi tới, ở giữa gặp phải mấy chỗ đều có cường chủng lui tới, ta vốn nhớ rất rõ.”

“Sau đó dần dần tiếp cận nơi này...Có lẽ là..." Y vừa nhớ lại vừa đi về, cho đến khi đi tới gần một khu rừng rất bình thường: "Ngay ở đây, ký ức của ta trở nên mơ hồ. Hình như trời tối dần, sau đó ta trở lại quân doanh của Hoàng Đài Bảo chúng ta.”

“Ngươi tiến vào Thần doanh!” Tống Chinh chấn động, trí nhớ của Sử Ất mơ hồ, nhưng nếu là quân doanh, vậy chắc chắn chính là Thần doanh kia: "Ngươi còn nhớ cái gì có liên quan đến quân doanh không? ”

Hắn hỏi có chút vội vàng, Sử Ất dùng ngón tay gõ huyệt thái dương của mình, cố gắng hồi tưởng lại: "Trong quân doanh...hình như rộng lớn hơn rất nhiều so với quân doanh của chúng ta, có rất nhiều quân giới ta chưa từng thấy qua, hình dáng kỳ quái, không biết là dùng để đối phó loại địch nhân gì. Lúc ấy ta mơ mơ màng màng, vậy mà không chú ý quá nhiều đến những thứ này.”

"Chỉ là những thứ này?" Tống Chinh có chút thất vọng, Sử Ất còn đang cố gắng hồi tưởng, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, trong doanh địa có một cái rãnh trời, chia toàn bộ doanh địa làm hai khối nam bắc, rãnh trời sâu không lường được, trong đó Ma khí cuồn cuộn, phía dưới có lệ quỷ minh hồn đáng sợ luôn muốn bò lên, không ai dám tiếp cận cái rãnh trời kia, giống như từ trên trời thông thẳng đến địa ngục.”

“Mà người của hai bên nam bắc lại thù địch lẫn nhau, mặc dù đều không qua được, nhưng địch ý lại cực kỳ rõ ràng. ”

"Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra?" Tống Chinh hơi kinh ngạc, rãnh trời kia hiển nhiên chính là khe rãnh do một mũi tên nọ bắn ra, có vẻ khủng bố cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng một đại doanh sau khi bị một mũi tên bắn thành hai nửa lại thù địch lẫn nhau thì không có đạo lý nha.

Hắn thuận miệng hỏi: "Ngươi nói rằng bọn họ thù địch lẫn nhau, vậy bọn họ trông như thế nào, là Nhân tộc, là Thiên thần, hay là Yêu tộc?"

Những lời này khiến Sử Ất á khẩu không nói nên lời, bởi vì y hoàn toàn không nhớ ra.

Tống Chinh lắc đầu, lại thật cẩn thận tới gần một mảnh rừng cây nhìn qua cực kỳ bình thường kia. Đây là một loại bạch dương rất phổ biến trong Thần Tẫn Sơn, hắn kiểm tra nhiều lần nhưng không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào, cuối cùng đành phải từ bỏ: "Đi thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh chóng trở về. Ngày mai sẽ tiến hành theo đúng kế hoạch lúc trước.”

Mọi người gật đầu, cùng nhau trở về.

Khi đêm trong Thần Tẫn Sơn thực sự buông xuống, khu rừng cũng chìm trong bóng tối. Dưới ánh trăng, có một đám Hoang thú cấp bốn Hạt Vĩ Cự Thử (chuột lớn đuôi bọ cạp) bắt đầu lặng lẽ săn bắn.

Chúng nó nằm rạp thân thể, lặng lẽ xuyên qua dưới tàng cây, nhưng một bóng ma khổng lồ đã bao phủ bọn chúng. Chờ chúng nó phát hiện ra đã không còn kịp nữa, một con Mãng trùng cấp sáu Minh Viêm Đường Lang (bọ ngựa) từ trên trời bay xuống. Loại Mãng trùng cấp cao này có hình thể thật lớn, hung ác hiếu sát, nó vung một đôi đại đao đang thiêu đốt lửa độc xám xịt lên, chém chết từng con Hạt Vĩ Cự Thử.

Con Minh Viêm Đường Lang này hoàn thành giết chóc thực ra cũng không ăn được nhiều như vậy, mà chúng lại không thích ăn "thức ăn thừa", chỉ kéo đi thi thể của một con Hạt Vĩ Cự Thử lớn nhất, tìm chỗ dã ngoại ăn uống, những thi thể Cự Thử còn lại vứt tại chỗ, máu tươi chảy xuôi, mặt đất trong rừng cây nhỏ kia bị máu tươi tưới đẫm, dường như có thứ gì đó đang điên cuồng sinh trưởng...

......

Ban đêm nghỉ ngơi, Tống Chinh dặn dò mọi người chú ý Sử Ất một chút. Nhưng Sử Ất lại ngủ rất yên tĩnh suốt một đêm. Sáng hôm sau thức dậy, Tống Chinh lại hỏi một câu: "Sử đầu nhi, ngươi có cảm thấy không thoải mái gì không?”

Sử Ất hoạt động thân thể một chút, lại thúc dục linh nguyên: "Không có chỗ nào không thoải mái, nhưng linh nguyên của ta hôm nay cực kỳ hoạt bát, cảm giác muốn đốt lên đại huyệt thứ bốn mươi sáu.”

Tống Chinh thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi. Mọi người ăn chút gì đó, thành công hay thất bại là ngày hôm nay.”

Trong giới chỉ có quân lương, hơn nữa được bọn họ lấy ra từ trong kho quân giới, quân lương phân phối cho các tướng quân tốt hơn rất nhiều so với những thứ bọn họ ăn lúc trước.

Sử Ất ăn to nói lớn, một hơi ăn hết phần thức ăn của sáu người. Vừa ăn y vừa không ngừng khen ngợi: "Ngươi nghĩ mà xem, làm quan được ăn ngon hơn chúng ta nhiều. Đây là thịt Địa Hống Ngưu(thịt bò) cấp ba, ướp gia vị rồi nấu chín, sau đó dùng hỏa đạo thuật nướng thành thịt khô.”

“Cái bánh mì này dùng bột Kim Ti Đại Mạch cấp hai làm thành, nguyên khí dồi dào, mỗi ngày ăn những thứ này, không tu luyện cũng có thể tiến bộ.”

Vương mập mạp trước kia có lượng ăn lượng xưng bá trong năm người, một mình cân hết bốn người còn lại, hiện tại lại chỉ có thể cam bái hạ phong. Sử Ất ăn hết thức ăn của sáu người, rõ ràng còn dư lực, thế nhưng nhìn thấy những người khác ăn xong nên y cũng dừng lại.

"Đi thôi." Tống Chinh nói: "Săn yêu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK