Bốn con Minh Hồn Ác Khuyển đều lấy hồn hoang thú làm bản thể, gia tăng cương sát chi lực, dùng bí pháp luyện chế mà thành, mỗi một con đều cao tới nửa người, trên người lượn lờ khí đen, mắt tỏa ánh đỏ, hung thần ác sát.
Gia hỏa này mỗi lần tuần tra đều cà lơ phất phơ dắt chó đi dạo, mọi người nhìn nhiều đã quen. Mà Vương Cửu vừa lười vừa sợ chết, ngoại trừ ví da chế theo kiểu của vương triều ra, gã còn khiêng một cái thuẫn lớn cỡ cánh cửa lên lưng. Nửa người dưới mang một cái quần thụng rộng thùng thình, đung đa đung đưa, thuận tiện để gã dạo chim rồi.
Ngoài dự đoán của mọi người, Tống Chinh xếp cuối cùng trong đội ngũ bốn người, điều này đại biểu cho địa vị của hắn trong đội ngũ —— chỉ đứng sau Ngũ trưởng Sử Ất.
Trong đội tuần tra, hai vị trí đầu đuôi là quan trọng nhất cũng nguy hiểm nhất, bởi vậy người ở hai vị trí này chẳng những yêu cầu thực lực xuất chúng, cơ động cảnh giác, lưu ý tình huống chung quanh, ứng phó với đột biến có thể phát sinh mọi lúc, còn cần phải được toàn bộ đội ngũ tín nhiệm tuyệt đối.
Tống Chinh gia nhập Lang Binh doanh quân trấn Hoàng Đài Bảo vẻn vẹn hai năm, đã trà trộn đến địa vị bây giờ, đè ba quân sĩ khác xuống cũng không phải là do may mắn, nơi này là Bắc Trấn, trải qua vô số ác chiến nghiệm chứng, mọi chuyện đều dựa vào thực lực nói chuyện.
Cha hắn là người đọc sách, đáng tiếc không có công danh tiến sĩ trong người, trong thời đại gió thổi mây phun như vậy mà ngay cả huyện lệnh cửu phẩm cũng không thể làm được.
Thiên hạ này, người đọc sách có thể làm quan, nhưng xếp trước người đọc sách chính là tu sĩ!
Mọi loại đều cấp thấp chỉ có mỗi tu chân cao.
Vì thế cha hắn vẫn hy vọng con mình có thể tu hành, đáng tiếc một thư sinh nghèo không có cách nào, lão vừa dạy con mình đọc sách, vừa đi du lịch khắp nơi, hy vọng con mình có thể có cơ duyên, tiến vào tông môn nào đó, hoặc được đại thế gia nào đó nhìn trúng. Đợi đến khi Tống Chinh mười một tuổi, thậm chí thi đỗ tú tài, nhưng cũng không thể bước lên con đường tu hành.
Cha hắn cùng đường, quyết định mang theo con mình đến chín trấn Tái Bắc thử vận khí, mặc dù bắt đầu tòng quân từ quân sĩ cấp thấp nhất sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại được truyền thụ bí truyền binh bộ, có cơ hội trở thành võ tu cường đại chân chính!
Nhưng đến Hoàng Đài Bảo thì lão mới phát hiện muốn gia nhập quân đội cũng không dễ dàng, quân trấn đều là cha truyền con nối, các tướng lĩnh cấp trên còn muốn ăn không, một người ngoài muốn gia nhập gần như là không có khả năng.
Cha Tống Chinh thất vọng, hơn nữa thân thể lão vẫn không tốt lắm, ở nơi Tái Bắc lạnh lẽo chỉ một năm liền buông tay mà đi, để lại Tống Chinh lẻ loi hiu quạnh một mình.
Sau khi chôn cất cha mình, hắn đã trở nên nghèo rớt mồng tơi, nhưng trong lòng vẫn luôn có một chấp niệm: Phải thực hiện mong muốn của cha mình!
Vì thế thiếu niên mười bốn tuổi ở đầu đường Hoàng Đài Bảo cao giọng mắng to, Thiên tử hiện nay hoang dâm vô đạo, sưu cao thuế nặng, dân chúng không đường sống, chính là người dẫn đến vong quốc.
Cùng ngày đã bị bắt vào đại lao cho tử tù như nguyện, sau đó hắn đã yêu cầu gia nhập Lang Binh doanh trước khi bị tử hình để chuộc tội chết.
Lang Binh doanh ở Hoàng Đài Bảo là tồn tại đặc thù, không nằm trong biên chế năm doamnh một trấn, nhân số không cụ thể, nhiều nhất là hơn năm trăm người, thời điểm ít nhất không tới một trăm người.
Bảy trăm năm trước Thất Sát Bộ đánh lén Hoàng Đài Bảo, tình thế tràn ngập nguy cơ, lúc ấy trong tay Tổng binh đại nhân đã không còn lính có thể dùng được, y bất đắc dĩ tổ chức lại tử tù trong đại lao, nói rõ nếu tử chiến thắng lợi, sau chiến tranh tất cả tội danh của phạm nhân đều bị xóa bỏ. Vì thế đám tử tù anh dũng phấn chiến, vậy mà kiên trì đợi được viện binh đến.
Chương 4: Triệu Tiêu
Về sau, vị Tổng binh kia một đường thăng chức, lấy võ tu nhập chủ quản các thành đương triều, chế độ Lang Binh doanh cũng được y giữ lại. Trong doanh có tử tù phạm trọng tội, có phản đồ bị tông môn đuổi giết, có binh lính vi phạm quân quy, cũng có người muốn tự do chạy trốn khỏi nô lệ.
Mỗi một quân sĩ tiến vào Lang Binh doanh, trên người đều khắc sâu một quả "Tội Tù phù", một khi rời khỏi phạm vi Hoàng Đài Bảo thì sẽ lập tức kích nổ, chắc chắn sẽ chết mà không một ai may mắn thoát khỏi.
Tống Chinh sau khi tiến vào Lang Binh doanh liền được phân xuống dưới tay Sử Ất, được dạy bí truyền binh bộ "Chập Lôi Pháp", thời gian hai năm Nhiên huyệt mười lăm tấm, tốc độ không tính là nhanh cũng không tính là chậm, thực sự muốn từ tư chất tu hành mà luận, chỉ có thể xem như thiên tư bình thường.
Nhưng hắn đi theo cha mình đọc qua vạn quyển sách, đi qua vạn dặm đường, tuổi không lớn nhưng kiến thức tầm nhìn đều vượt xa binh sĩ bình thường.
Sau khi gia nhập quân đội lần hai, hắn nhanh chóng thích nghi với quân doanh. Sau vài lần xử lý thích đáng "chuyện", những người khác trong đội cũng phục, một năm trước hắn bắt đầu đứng ở cuối đội.
Bốn người đi ngang qua nữ doanh, chỗ đó đề phòng sâm nghiêm, Sử Ất lại không kiêng nể quát vài tiếng với các nữ tu vệ binh ở cửa, không ngoài các loại từ ngữ bộ ngực, bờ mông, dẫn tới một trận mắng mỏ phẫn nộ. Triệu Phiên đã sớm chờ ở trong cửa đi ra.
Nghe nói nữ tu bên Giang Nam đa số tu hành ngũ hành thủy đạo, cho nên dáng người mềm mại, kiều mị động lòng người. Nhưng các nữ tu Tái Bắc phần lớn lựa chọn các loại tâm pháp "Chu Tước Thiên Quyết", "Tinh Túc Vân Tiêu", cho nên thường thường vóc người cao gầy, cường tráng như báo cái. Triệu Phiên mặc một bộ giáp da, thắt lưng treo liên nỏ chính là như thế.
Nửa mặt nàng mắt hạnh má đào, môi phấn, làn da sáng bóng; Nửa mặt còn lại che bởi nửa cái mặt sắt dữ tợn, trong đôi mắt dưới mặt sắt, thỉnh thoảng lại hiện lên một tia hàn quang làm cho người ta run sợ!
Nàng cũng là người của Lang Binh doanh, nhưng rốt cuộc phạm phải tội gì, Tống Chinh hiện tại cũng không biết, cũng không biết xấu hổ mà đi hỏi thăm.
Nàng tháo Ám Diễm Liên nỏ cũng không cần nhìn mà khẽ bóp, phịch một tiếng bắn cho Sử Ất một mũi tên.
Vèo một tiếng, một đạo hỏa diễm lưu tinh bắn thẳng tới trước mặt Ngũ trưởng, Sử Ất cả kinh đến tóc dựng đứng, trong khoảng cách gần như vậy, lại không hề phòng bị, hắn cũng dốc hết toàn lực mãnh liệt xoay một cái, mới xem như né tránh một mũi tên này.
Ầm!
Một mũi tên này bắn lên một tấm bia đá cách đó mấy chục trượng, tấm bia đá bảy tám trượng bị nổ nát bấy ngay tại chỗ.
Mấy nữ tu thủ vệ ở cửa nữ doanh vỗ tay, kiêu căng cười to nói: "Sử lão đại, dám chiếm tiện nghi của tỷ muội chúng ta, ngươi không biết chữ chết viết như thế nào sao? Ha ha ha!"
Sử Ất sợ hãi một hồi, mắng: "Lão tử sau này đi dạo kỹ viện, cũng tuyệt đối không trêu chọc đám bà điên các ngươi!"
Y hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Tiêu một cái, lúc này mới nói: "Đi!"
Triệu Tiêu không để ý tới y, nàng mặc kệ đi dạo kỹ viện, đó là chuyện người tình ta nguyện.
Nàng lãnh đạm gật đầu một cái với Tống Chinh ở cuối đội ngũ, xem như chào hỏi, sau đó sát nhập vào trong hàng ngũ.