Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong động cũng không rộng lắm, Sử Ất ở phía dưới cùng nhất, Chu Khấu giẫm phải bờ vai của y, phía trên Chu Khấu là Tống Chinh, phía trên Tống Chinh là Triệu Tiêu. Bàn tử một mình nằm ở cửa động, cách mọi người khoảng nửa trượng.

Chu Khấu lớn tiếng tức giận mắng, Triệu Tiêu chỉ lạnh lùng một câu: "Cút!"

Vương Cửu lúc này mới chú ý tới mình đặt ở trên người nàng. Gã vô cùng chập choạng trượt một cái lăn lông lốc ra ngoài.

Năm người nhét chung một chỗ, có người thở có người ho khan, mặc dù trên thân thể già nua làm cho mọi người cực kỳ thống khổ, nhưng không biết là người nào bắt đầu, một người bắt đầu nở nụ cười, theo sát lấy tất cả mọi người nở nụ cười, không dám cười quá lớn, trong tiếng cười đè nén, nhưng lại lộ ra vui sướng khi tai qua nạn khỏi.

Chờ giây lát, Tống Chinh leo đi lên, nhẹ nhàng nâng tấm thuẫn lên nhìn thoáng qua bên ngoài, một mảnh tĩnh mịch.

"Không thể chờ ở chỗ này, viện quân Yêu tộc nhất định sẽ cực kỳ to lớn, một khi bọn chúng chạy đến, chúng ta tuyệt đối trốn không thoát." Hắn quay mặt xuống phía dưới vẫy tay, năm người bò ra, ở xa xa chứng kiến thủ lĩnh Phi Thiên Lão an vị ở trên miệng núi lửa, bọn hắn thậm chí không dám chạy trốn, nằm rạp trên mặt đất mục nát cặn bã, chậm rãi bò sát.

Chọn hướng sau lưng Phi Thiên Lão, lấy tốc độ thân thể nhanh hơn mèo. Khổ cực che dấu như vậy đã đến ngoài ba mươi dặm, vượt qua một ngọn núi, lúc này bọn hắn mới dám dùng tốc độ cao nhất chạy trốn.

Bọn hắn đào tẩu không lâu, ở chỗ sâu phương xa truyền đến vài tiếng gào thét táo bạo, ba mươi sáu con voi khổng lồ đi ra. Trên lưng voi có cự yêu thân cao năm mươi trượng dạng chân lấy, đầu đội nón trụ sừng trâu bằng xương, người mặc giáp xương, trong xuong trắng nhốt oan hồn kẻ bị đánh bại, tản ra khí tức tử vong cùng âm trầm.

Sau lưng ba mươi sáu Tượng Kỵ là một nghìn Lang Kỵ.

Đội tinh nhuệ của Yêu tộc này đã tới dưới núi lửa, thủ lĩnh Phi Thiên Lão đứng lên đón chào, nhưng không ngờ cự tượng đi đầu mãnh liệt giơ lên cái mũi nhô lên cao khẽ hút, một tầng hư ảnh nhàn nhạt trên người thủ lĩnh Phi Thiên Lão mắt thấy sẽ bị lôi kéo ra. Cái hư ảnh kia chia làm mười tầng, giống tên thủ lĩnh Phi Thiên Lão như đúc. (Cự tượng: voi khổng lồ)

Nó chấn động, thống khổ gào thét phản kháng, nhưng lại bởi vì bản thân bị trọng thương, tình trạng kiệt sức, thời gian dần qua quỳ rạp xuống đất, thống khổ không chịu nổi.

Yêu hồn đã dần dần rời khỏi thân thể thủ lĩnh Phi Thiên Lão, bộ hạ một bên thủ lĩnh Tượng Kỵ cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Đại nhân, bệ hạ vẫn còn chờ hắn trở về."

"Hừ!" Thủ lĩnh Tượng Kỵ khinh thường liếc nhìn thủ lĩnh Phi Thiên Lão, ồm ồm nói ra: "Bệ hạ niệm ngươi tử chiến không lùi, tuy rằng phế vật lại còn có mấy phần trung thành, tạm tha ngươi một mạng, cút về đi."

Cự tượng thõng cái mũi xuống, ngừng thuật hút hồn, yêu hồn phốc một tiếng trở về trong thân thể thủ lĩnh Phi Thiên Lão. Nó mãnh liệt thở dốc một cái, rốt cuộc hồi hồn. Tự nhiên trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng lúc này không dám phản kháng, trong Yêu tộc, người thất bại không có bất kỳ quyền lực, nó cúi đầu ôm hận mà đi, trong miệng răng nanh cắn chặt.

Tượng Kỵ đuổi Phi Thiên Lão đi, cùng một chỗ lễ bái với mảnh vảy cá phía trên bầu trời. Vảy cá nhảy dựng bên trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.

Lang Kỵ tản ra, phân ra ba trăm người tìm tòi bốn phía. Dưới uy năng của Yêu Hoàng bệ hạ, bọn chúng không lo lắng có cá lọt lưới, chỉ thành lập nên một tuyến báo động cảnh giới một lần nữa.

Thủ lĩnh Tượng Kỵ tu hú chiếm tổ chim khách, ngồi ngay ngắn ở đỉnh núi lửa, nhưng nó vẫn sờ lên cái cằm lẩm ba lẩm bẩm: "Gần nhất bên phía Nhân tộc xảy ra chuyện gì, vì sao càng không ngừng tiến vào Thần Tẫn sơn? Bọn chúng muốn đi tìm cái chết, hay là thực sự phát hiện ra gì đó? Bệ hạ lệnh cho ta đến đây, âm thầm xác minh việc này, quả thực có chút khó giải quyết. . ."

. . .

Bởi vì Tống Chinh cảnh giác, để cho năm người vượt qua một trận tử kiếp thêm lần nữa.

Lang Kỵ Yêu tộc cũng một vòng rồi một vòng cày nát phạm vi chung quanh núi lửa, dần dần mở rộng phạm vi điều tra. Chờ bọn chúng khuếch trương đến phạm vi ba trăm dặm, năm người đã không ngừng trốn ra phiến khu vực này, tiến sâu vào núi rừng rậm rạp.

Mặc dù mỗi người đều đã đến cực hạn, thân thể già nua thêm hai mươi năm, làm cho thực lực của bọn hắn không lớn bằng lúc trước, nhưng không ai mở miệng nói cần nghỉ ngơi. Trong lòng mỗi người kỳ thật đều có một loại nhạy cảm trực giác: Dừng lại chính là chết! Bọn hắn vẫn chưa rời xa nguy hiểm.

Mà trên thực tế, ở bên trong chỗ sâu Thần Tẫn sơn, khắp nơi đều là nguy hiểm, hoàn toàn không có khả năng có thực sự rời xa.

Bọn hắn chỉ muốn chạy đến một cái địa phương tương đối an toàn một chút.

Rốt cuộc tiến ra phạm vi trên năm trăm dặm, bọn hắn ngừng lại, kỳ thật không phải dừng lại, mà do Sử Ất rốt cuộc đã tiêu hao hết một tia Linh nguyên cuối cùng, theo sát lấy toàn thân thoát lực, ầm ầm ngã xuống.

Mọi người dừng lại cùng với y, lại phát hiện mình cũng không gượng nổi nữa.

Tống Chinh dùng hết toàn lực mới móc ra kỳ dược, phân cho mọi người nuốt xuống.

Trong năm người thì Sử Ất nằm rạp trên mặt đất, Tống Chinh trở mình đè lên một cái rễ cây thô ráp, khiến hắn rất khó chịu, nhưng thật sự ngay cả khí lực dịch chuyển khỏi mà hắn cũng không có.

Vương Cửu nghiêng đập trên mặt đất, Chu Khấu cũng giống như gã, hai người hiện tại quả thực là tư thế hoàn mỹ để mắng chửi lẫn nhau, nhưng bọn họ đều không còn khí lực mở miệng.

Triệu Tiêu một nửa mặt già nua, hồng nhan không còn. Nàng ngửa mặt nằm, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên ngực phập phồng lên xuống. Tống Chinh chứng kiến tròng mắt Sử Ất giật giật, nỗ lực chuyển sang phía bên kia, trong cổ phát ra một tiếng lải nhải, không khỏi cười thầm một hồi.

Thời điểm này, cho dù là một con hoang thú cấp một tới đây, cũng có thể biến năm người thành một bữa ăn ngon.

Cũng có thể là vận rủi lúc trước rốt cuộc đã tới điểm cuối, trọn vẹn một canh giờ, chung quanh chỉ có một đám con muỗi bay tới bay lui, vây quanh Vương Cửu hút no nê sau đó dương dương đắc ý bay mất. Bàn tử muốn chửi ầm lên nhưng lại không có khí lực.

Bọn hắn rốt cuộc khôi phục một phần lực lượng, riêng phần mình đứng lên tu chỉnh một phen.

Mắt thấy trời lại tối xuống, bọn hắn ăn chút gì đó đơn giản, Sử Ất phân phó lấy: "Tìm địa phương qua đêm." Vừa vừa nói xong, bỗng nhiên lỗ tai dựng lên, quay về phía mọi người làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng.

Bốn người Tống Chinh lập tức bất động, nhẹ nhàng vây lại với nhau, bốn người hướng ra ngoài, một người nhìn chằm chằm vào trên đỉnh đầu, đồng thời dưới chân mẫn cảm, thầm kiểm tra dưới mặt đất.

Sử Ất lại nghiêng tai nghe ngóng, trên mặt một tia nghi hoặc. Bỗng nhiên một bên rừng cây 'Rầm ào ào' một tiếng, chợt có một con cự thú bay lên không đánh đến, xuyên qua rừng cây thét dài một tiếng giết ra.

Lang Kỵ trên lưng nghiêng người, bổng sắt trong tay vung ngang, gào thét đánh tới. Đầu gậy nhọn hoắt lóe lên ánh sáng, dù cho bị đánh trúng địa phương nào nhất định cũng sẽ chia làm hai ngay tại chỗ.

"Lang Kỵ!" Năm người kinh hãi thét một tiếng, không nghĩ tới bọn chúng lại đuổi theo nhanh như vậy.

Trong núi rừng bốn phía bỗng nhiên vang lên từng tiếng sói tru, tất cả cự lang xuất hiện ở trong bụi cây.

Chu Khấu đập ra phía trước, thân hình bỗng nhiên co rụt lại trượt xuống phía dưới bụng cự lang, năm ngón tay mở ra đâm ngược lên bên trên, điều khiển liêm đao đen kịt xoẹt một tiếng kéo tới, thẳng hướng phần bụng mềm mại của cự lang.

Trong mắt y lấp lánh hàn mang, sau khi trải qua lần Thánh chỉ thứ nhất thực lực tăng nhiều, cho dù hiện tại trạng thái cũng không tốt, cũng phải chém giết cùng đám Lang Kỵ một phen. Một kích này đón khó mà lên, cầu sinh bên trong tuyệt cảnh, mắt thấy sẽ đắc thủ, máu sói nóng hổi sẽ tưới vào trên đầu mình, Chu Khấu đột nhiên hưng phấn lên.

Thế nhưng cự lang bên trên y bỗng nhiên không thấy!

Liêm đao đen kịt của Chu Khấu rơi vào khoảng không, y lập tức kinh ngạc, còn chưa kịp thấy rõ ràng đã bị Tống Chinh kéo bay ngược về phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK