"A ——" Tiếng kêu to thê thảm không ngừng vang lên ở giữa không trung, Chu Khấu nhìn qua lập tức sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, con cự lang cùng tên kỵ sỹ Yêu tộc kia bị một con cự trùng quỷ dị cắn vào bên trong miệng, con côn trùng kia giống như một con bọ tre, dài tới bảy tám chục trượng, vỏ ngoài xanh biếc bóng loáng nhìn qua giống như dùng phỉ thúy điêu khắc mà thành, bên trong nguyên lực chảy xuôi cực kỳ rõ ràng.
Sau cái chân trùng của nó cực kỳ dài nhỏ, đảo ngược xếp lấy quỷ dị, hành động nhanh nhẹn vô cùng.
Mà hàm miệng của nó thật giống một thanh đao kẹp thật lớn, đang kẹp lấy Lang Kỵ dùng sức vung vẩy. Thanh âm cự lang kêu gào thê thảm chọc giận nó, dùng sức khẽ cắn, một tiếng rặc rặc đã khiến toàn bộ xương cốt cả sói lẫn yêu đứt gãy toàn b, lập tức không còn thanh âm.
Nó lúc lắc đầu, ném tên Lang Kỵ ra xa xa. Mà những tên Lang Kỵ ở chung quanh gào thét lên muốn chạy trốn, chẳng quan tâm đuổi theo giết Nhân loại nữa.
Nhưng mãng trùng lại không bỏ qua bọn chúng, thân thể nhảy về phía trước ở giữa núi rừng, lộ ra cực kỳ thành thạo. Thân thể nó càng giống là như con rết, có thể điều chỉnh góc độ một cách tùy ý, dùng hàm miệng cùng sợi râu như cái roi tùy ý công kích cự lang.
Lang Kỵ không nghĩ tới trêu chọc đến một con cự trùng như vậy, hơn nữa loài này dường như cực kỳ mang thù, qua hai ba lần đã giết chết bảy tám tên Lang Kỵ, còn lại lập tức chạy toán loạn, cự trùng phát ra tiếng kêu chi ... chi cổ quái, nhanh chóng xuyên qua núi rừng đuổi theo.
Đám người Tống Chinh chạy trốn, Chu Khấu còn bị hắn lôi kéo, mặt quay về phía xảy ra chiến đấu, bỗng nhiên trong mắt y hiện lên vẻ điên cuồng: "Tài liệu tốt!"
Y lấy ra một cái chén nhỏ đen kịt, ném về phía không trung, đáy chén phát ra một cỗ lực lượng hút nhiếp cực kỳ đặc thù, Thú hồn của vài con cự lang bị giết chết lảo đảo bay lên, chui vào trong chén nhỏ.
Y thu hồi lại chén nhỏ nhìn qua, bên trong là một mảnh mờ mịt như mặt nước, trong có bảy con Lang hồn nho nhỏ đang ngơ ngẩn chuyển động.
Chạy ra hơn mười dặm, trời đã hoàn toàn tối xuống. Năm người tìm một sơn động, bên ngoài cửa động là một mảng lớn đá to phức tạp, không đi đến bên trong phạm vi một trượng, chắc chắn sẽ nhìn không ra nơi đây còn có sơn động.
Chui vào quét sạch một phen, Sử Ất đặt mông ngồi xuống: “May mà vận khí chúng ta tốt, là mãng trùng Hồi Ngô cấp tám, loài này có thể là thứ ôn hòa nhất bên trong mãng trùng cấp cao, ngủ rồi thì mặc kệ bất cứ thứ gì, nhưng nếu bị đánh thức sẽ cực kỳ mang thù."
Năm người tu dưỡng ở bên cạnh một con Hồi Ngô ngủ say, khó trách được một canh giờ yên bình. Hơn nữa vận khí lần này coi như không tệ, Lang Kỵ vô ý đánh thức Hồi Ngô, nếu không năm người chống lại hơn mười Lang Kỵ, có thể sống sót hay không chỉ có thể là năm năm.
Chu Khấu lập tức ôm chén đen nhỏ bé của bản thân cười ngây ngô.
Tống Chinh ngồi ở cửa động yên lặng không nói, một khi bình tĩnh trở lại, không thể tránh khỏi nghĩ tới tuyệt cảnh trước mắt. Bọn họ còn sống, thế nhưng còn có thể sống bao lâu? Vận khí như ngày hôm nay không có khả năng vẫn luôn tồn tại.
Gió đêm rít gào, mơ hồ có tiếng gào thét của cự thú, mãng trùng hoan minh từ xa xa truyền đến đến, trong gió lại càng xen lẫn mùi máu tươi, không biết là loài săn mồi nào đã săn giết thành công.
"Đừng suy nghĩ nữa." Sử Ất vỗ vỗ hắn: "Đi nghỉ ngơi một chút, ta tới làm người canh gác trước tiên."
Tống Chinh miễn cưỡng cười cười, dựa vào thành động giữ nguyên áo nằm xuống, tuy rằng đầu óc rất loạn, nhưng ngày hôm nay thật sự quá mỏi mệt, mí mắt hắn nặng dần, rất nhanh đã ngủ thật say.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau đứng lên, hắn bỗng nhiên nói ra với mọi người: "Ta nghĩ tới một biện pháp, nhưng có chín thành có thể sẽ thất bại, bị Thiên Hỏa trừng phạt mà chết. Thế nhưng ta không muốn tìm vận may ở nơi xa. Nơi đây chỉ có diệt vong không có vận khí, những Linh vật kia đều có cường chủng trông coi, ta muốn đi thử một lần."
Bốn người sững sờ, Vương Cửu vui mừng nói: "Thư sinh ngươi là nhất, ta biết ngay ngươi chắc chắn có thể nghĩ ra biện pháp."
Tống Chinh đắng chát lắc đầu: "Ta nói, khả năng tối đa chỉ có một thành."
Vương Cửu liên tục nói: "Đã rất cao, chúng ta chém giết đoạt Linh vật, một thành khả năng đều không có."
Tống Chinh nói: "Thế nhưng nói không chừng có thể sống sót bên trong chỗ sâu nơi này. . ."
"Sống sót? Mấy ngày nay có tính còn sống sao? Hơn nữa nói không chừng sau một khắc liền xong đời." Chu Khấu hừ một tiếng, trong tay còn ôm cái chén màu đen nho nhỏ của bản thân.
Tống Chinh đã nghĩ kỹ: "Ta đi trước, các ngươi ở phía sau nhìn xem, nếu như thành công liền lập tức làm giống như ta, nếu như ta đã thất bại. . . Các ngươi tranh thủ thời gian lui về đây đi."
Hắn nói tiếp: "Kỳ thật trong nội tâm của ta sớm đã hoài nghi, hơn nữa Bàn tử ngươi cũng nói, nếu Thiên Hỏa muốn giết chết chúng ta, không hợp lý, Thiên Hỏa không cần phải giày vò chúng ta như vậy, nó hoàn toàn có năng lực trực tiếp giết chúng ta, hà tất phải phí nhiều khí lực như vậy? Cho nên chắc hẳn đạo Thánh chỉ này có kẽ hở."
"Hơn nữa trước khi chúng ta đến, những người chạy trốn kia cũng chứng minh Thiên Hỏa chưa hẳn thật sự là tử vật, nó có thể phân biệt có việc ra ngoài, cùng thật long muốn chạy trốn. Vì vậy, nó nhất định sẽ lưu lại cho chúng ta một con đường sống."
. . .
Mặc dù Tống Chinh tin tưởng phán đoán của mình không sai, nhưng mà đây dù sao cũng là một trận khảo nghiệm sinh tử. Hơn nữa một khi hắn làm như vậy, không phải sống thì là chết ngay lập tức, lựa chọn hai mặt chính phản như vậy chính là tàn khốc nhất!
Năm người bôn ba lần nữa, tiến đến hạp cốc Thiên Đoạn. Trên đường mạo hiểm khắp nơi, may mắn lần này bản thân bọn hắn cũng không xâm nhập quá sâu, hơn nữa kinh nghiệm phong tìm được đường sống trong chỗ chết phú, cẩn thận từng li từng tí trong mọi thời khắc, rốt cuộc sau đó năm ngày, bọn họ cả người tổn thương chạy tới hạp cốc Thiên Đoạn một bên Thần Tẫn sơn.
Tuy rằng đã qua hơn mười ngày, nhưng khắp nơi có thể thấy được dấu vết cường chủng rửa sạch lần trước đó, trên vách đá vết máu loang lổ, dưới vách núi xương trắng chồng chất. Hướng tây bắc cách cửa hạp cốc ba mươi dặm đội lên một gò đất cao cao, đó là sào huyệt của một đám Hổ Nghĩ hiếu chiến vừa mới xây nên, chúng nó chuẩn bị tiến quân vào hạp cốc Thiên Đoạn.
Sử Ất mang theo Chu Khấu điều tra một vòng chung quanh, sau khi trở về nghiêm túc nói: "Cường chủng nguy hiểm ở chung quanh nhiều ra không ít, ngoại trừ hoang thú mãng trùng, còn có dấu vết đội tuần tra Yêu tộc."
Tống Chinh khẽ gật đầu: "Người trấn thứ bảy chúng ta đâu?"
"Cũng không ít, tầm khoảng vài trăm người, đều tụ tập ở miệng hạp cốc, bọn họ gộp lại thành đội, bằng không thì khó có thể sống sót."
Tống Chinh hít sâu một hơi, chợt cười cười với bốn người, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Chúc phúc cho ta đi, hy vọng có thể tìm được một con đường sống."
Vành mắt Vương Cửu đỏ lên thiếu chút nữa rơi lệ, tranh thủ thời gian cúi đầu che giấu, nghiến răng nghiến lợi hận Thiên Hỏa. Triệu Tiêu mấp máy miệng, đáng tiếc khóe miệng đã có nếp nhăn: "Nếu chuyện thành công, chúng ta cùng một chỗ chạy ra tìm đường sống; Nếu như thất bại, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng đi cùng ngươi."
Sử Ất nói thầm một tiếng: "Đàn bà thúi xúi quẩy. . ."
Triệu Tiêu liếc nhìn y, Sử Ất vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Ta không nói gì cả."
Chu Khấu nói: "Nếu không thì để ta đi."
"Không được, ta đi là thích hợp nhất." Tống Chinh lắc đầu, hắn nghĩ ra được chủ ý này, mạo hiểm đương nhiên phải do hắn gánh chịu. Đồng thời vì là chủ ý của hắn, hắn mới là người có thể... tùy cơ ứng biến nhất.
Hắn chỉnh trang quần áo đã rách rưới vô cùng của mình lại, biểu hiện ra vài phần dáng dấp của người đọc sách, ôm quyền thi lễ: "Chư huynh, hy vọng còn có thể gặp lại!"
Nói xong, hắn bỗng nhiên quay người kiên quyết mà đi.