Định Hồn Sát Từ Thạch mà Chu Khấu lấy được cực kỳ "trùng hợp", rất phù hợp với cái bát đen chiêu hồn của gã, đã bị gã đặt ở trong bát, tăng lên rất nhiều năng lực của cái bát này, cho dù là hồn phách Hoang thú cấp cao cũng có thể hút tới.
Tàn hồn của Hoang thú cấp chín đối với gã mà nói càng là gối đầu lúc buồn ngủ, gã lập tức phân cho năm con Minh Hồn Cự Lang của mình, chúng nó tăng lên rất nhiều, thực lực so với lúc trước càng mạnh hơn.
Món ban thưởng cuối cùng Vạn Dân chùy càng hợp tâm ý của gã, vóc người bản thân gã ở trong năm người chỉ có thể xem như trung đẳng, lại hết lần này tới lần khác thích bảo bối lớn lại cứng rắn, Vạn Dân chùy nặng tới ba ngàn cân, đầu búa giống như một chiếc thuyền lớn, chuôi búa vừa dài, đường vân phía trên giống như cây cổ thụ, Chu Khấu nắm trong tay cực kỳ chắc tay.
Vương Cửu lập tức phục dụng ba giọt tinh huyết của Hoang thú cấp chín, điều này làm cho tu vi "Vĩnh Sinh Thiên Dưỡng Lục" của gã càng tiến thêm một tầng, thân thể vốn giống da trâu hiện tại lại càng thêm cứng cỏi.
Mà một quả "Đại Hộ Trì Huy phù" kia cũng làm cho gã mừng rỡ như điên, bởi vì bảo vật này có thể trực tiếp gia trì ở trên cự thuẫn Thiên hỏa của hắn, gia tăng lực phòng ngự của thuẫn. Hơn nữa có thể không ngừng gia trì —— điều kiện tiên quyết là hắn phải tiếp tục đạt được Thiên hỏa ban thưởng.
Phần thưởng mà bọn họ đạt được vừa vặn đều là thứ bọn họ cần nhất. Tống Chinh không cảm thấy đây là "trùng hợp", hắn bắt đầu cảm thấy may mắn đối với việc mình lựa chọn không tu luyện Hư Không Chân Tri Lục, không thể nghi ngờ đây là một lựa chọn chính xác.
Sử Ất đang thể hiện uy năng Bát Phương ấn cấp hai của mình, Chu Khấu đùa nghịch cái búa lớn của bản thân, luôn muốn khiêu khích Sử Ất đánh một trận với bản thân, xem tám cánh tay có thể ngăn cản một búa của mình hay không.
Bỗng nhiên bên ngoài có người hô một tiếng: "Ai bày ra kỳ trận ở đây? Chỗ này không phải là lãnh địa của Hồng Vũ Thiên triều ta sao?”
Đám người Tống Chinh thầm nghĩ chiếm chỗ không bị người quấy rầy, một tiếng hô bên ngoài trung khí mười phần như vậy, hiển nhiên là nhân vật trong quân. Năm người đi ra nhìn, một gã tướng lĩnh cùng mấy tên bộ hạ vừa vặn đi qua, sắc mặt tướng lĩnh có chút không dễ nhìn, chỉ sợ là có chuyện phiền lòng gì đó.
Gã nhìn thấy năm người lại sửng sốt: "Kỳ trận là do các ngươi bày ra?”
Sử Ất làm ngũ trưởng tiến lên, hành quân lễ nói: "Chính là thuộc hạ.”
"Nhưng các ngươi..." Gã nhìn quân trang năm người rõ ràng đều là tiểu binh, Sử Ất cũng chỉ là một Ngũ trưởng. Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Ngũ trưởng có thể bày ra kỳ trận cấp hai. Gã đi theo tướng quân mấy chục năm, cho dù là trong bộ đội tinh nhuệ nhất của tướng quân năm đó, tiêu chuẩn này cũng có thể thăng lên làm quan trạm gác, trong quân đội bình thường thì chính là một vị quan võ.
Gã không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, thái độ tốt hơn rất nhiều: "Bổn tướng Đô Thiên Linh, chính là phó tướng của Xa Kỵ đại tướng quân.”
Năm người lại hành quân lễ: "Bái kiến Đô tướng quân.”
Đô Thiên Linh khẽ gật đầu, hỏi: "Các ngươi đều là người trấn thứ bảy?”
"Chúng ta thuộc Lang Binh doanh trấn thứ bảy."
Đô Thiên Linh không phải người của trấn thứ bảy, không có biện pháp từ trên quân phục nhìn ra bọn họ là doanh nào, nhưng gã chắc chắn đã nghe nói qua Lang Binh doanh tiếng tăm lừng lẫy của Hoàng Đài bảo, ánh mắt chợt sáng ngời nói: "Lang Binh doanh? Thật tốt quá, đi theo bổn tướng!”
"Vâng."
Đô Thiên Linh xoay người rời đi, trên đường mới giải thích với bọn họ: "Xa Kỵ Đại tướng quân ra lệnh tìm mấy lão binh quen thuộc Hoàng Đài bảo, quen thuộc Yêu tộc, càng quen thuộc Thiên hỏa để hiểu rõ một chút tình huống.”
Sử Ất vừa nghe chuyện này, nhếch miệng vỗ ngực: "Đô tướng quân ngài xem như tìm đúng người, mấy người chúng ta đều là cựu binh Hoàng Đài bảo, đã trải qua ba lần Thánh chỉ, muốn biết cái gì cứ việc hỏi chúng ta là được.”
"Chỉ mong như thế đi." Đô Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Đài bảo hiện tại cực kỳ hỗn loạn, tất cả doanh trại đều bị hủy diệt, cựu binh Hoàng Đài bảo tự tìm chỗ ở. Đô Thiên Linh tìm hơn mười canh giờ, kiếm được mấy đám lão binh. Nhưng những người này hoặc là đã bị dọa vỡ gan, không có một ai hiểu biết hoàn chỉnh đối với Thiên hỏa cùng Yêu tộc, hoặc là dựa vào vận khí mới có thể sống đến bây giờ, bản thân cũng không hiểu rõ quá nhiều.
Cho nên sau khi Hách Liên Liệt hỏi cũng không có thu hoạch gì. Mặc dù tướng quân đại nhân khoan dung, không trách cứ Đô Thiên Linh làm việc bất lợi, nhưng gã lại không thể tha thứ cho bản thân mình.
Gã đưa năm người Sử Ất đến trước mặt Hách Liên Liệt, nhìn thấy vị danh tướng trong truyền thuyết này, Chu Khấu cùng Vương Cửu nơm nớp lo sợ, nhưng ba người còn lại đều có vài phần trấn định, làm cho Đô Thiên Linh ở một bên âm thầm thấy lạ, xem ra lần này thật sự tìm đúng người.
Sử Ất hành quân lễ: "Thuộc hạ bái kiến Xa Kỵ đại tướng quân! Tướng quân chính là quân thần đương đại của Thiên triều ta, bách chiến bách thắng, không gì không làm được, đánh đâu thắng đó, chém đầu bầy yêu..."
Bên cạnh Hách Liên Liệt, một mỹ phụ trung niên bật cười một tiếng: "Ngươi thật sự là gia hỏa biết nịnh hót.”
Sử Ất mặt mo đỏ lên, nhăn nhó nói: "Thuộc hạ chỉ nói lời thật.”
Hách Liên Liệt cũng nở nụ cười: "Phu nhân cũng không cần trêu chọc bọn họ."
Mỹ nữ trung niên oán hận nhìn lão một cái, nhưng vẫn nghe lời rời đi, ở một bên phẩm trà không nói.
Tống Chinh nghe được một tiếng cười vừa rồi, liền cảm thấy có chút quen tai, chờ Hách Liên Liệt nói đây là phu nhân, hắn chợt nhớ tới: Vị này không phải là hôm qua ở đầu chợ, Sử Ất nói với mình chuyện cũ truyền kỳ năm xưa của Xa Kỵ đại tướng quân, một vị nữ tướng cười một tiếng khi chiến xa đi ngang qua kia sao.
Hắn thốt lên: "Ngài chính là tiểu thư thế giao mắt sáng nhận thức anh tài năm đó, khô thủ đạo quan mười sáu năm vì tướng quân?” (thế giao: quen biết nhiều đời)
Mỹ phụ trung niên đắc ý nhìn Hách Liên Liệt: "Thấy không, hiền danh của bổn phu nhân ở bên ngoài."
Hách Liên Liệt liên tục nói: "Được được được, phu nhân mắt sáng anh minh, phu nhân nhìn xa trông rộng, được chứ?”
Mỹ phụ nhân hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên cho dù là phu quân khen ngợi không phải chân thành, nàng cũng rất hưởng thụ.
Nhưng nàng vẫn lặng lẽ nói với Tống Chinh: "Thực ra năm đó bổn phu nhân nhìn hắn đẹp mắt, trong nhà muốn gả cho người khác, người nào cũng đều xấu xí hèn mọn, bổn phu nhân đương nhiên chướng mắt.”
Tống Chinh im lặng một hồi, hắn vụng trộm nhìn thoáng qua Hách Liên Liệt, lão một thân khí chất nho nhã, hàm dưới có ba sợi râu dài, mặc dù đã gần trăm tuổi, ở trong tu sĩ cũng có thể xem như "trung niên", nhưng mặt trắng tinh tế, ngũ quan đoan chính, đúng là một vị mỹ lang quân.
Trên mặt Hách Liên Liệt có chút không nhịn được, ho khan liên tục, phu nhân cười trộm một tiếng, bày ra tư thái đoan trang, Đô Thiên Linh ở một bên cười trộm không thôi.
Hảo cảm của Tống Chinh đối với hai vợ chồng này tăng nhiều, trong những cường giả chân chính mà hắn gặp phải, Phan Tế Hội có thể tính một người, Hách Liên Liệt tính là người thứ hai. Phan Tế Hội thuộc loại "chiết tiết hạ giao" rõ ràng, thái độ đối với Tống Chinh cũng không tính là quá tốt, lão là người đứng đầu một tông, nếu dưới tình huống bình thường, đối đãi với tiểu tu sĩ cấp bậc như Tống Chinh, nhất định sẽ cao ngạo như vách núi, thông thường sẽ khinh thường phân tâm suy nghĩ. (chiết tiết hạ giao: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là khuất phục hạ nhân, tôn trọng người có kiến thức có năng lực)
Nhưng Hách Liên Liệt thật sự không hề như vậy, đối đãi với người bình thản thân thiện, tràn ngập khí độ nho nhã của cao thủ.
Lúc này lão mới hỏi: "Tìm các ngươi đến là muốn hỏi tình huống cụ thể. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây là tiêu chuẩn cơ bản nhất của dụng binh, nói vậy chắc hẳn các ngươi cũng biết.”
“Bổn tướng hiện tại có nghi hoặc, vì sao Yêu tộc đại bại mà không lui? Bọn họ như rắn mất đầu nhưng số lượng lại khổng lồ, vẫn luôn bị chặn ở bên ngoài Hoàng Đài bảo, dù sao cũng là một mối uy hiếp.”
Sử Ất nhìn thoáng qua Tống Chinh, cảm thấy vẫn nên để cho thư sinh "hiểu ăn nói" trả lời.