Hoa Nhai ở phía sau Hoàng Đài Bảo, thời điểm chợ phồn hoa nhất, chỗ này chính là nơi tụ tập của doanh kỹ. Phấn hạng là một con hẻm nhỏ trên Hoa Nhai, cửa vào Hoa Nhai Phấn Hạng từng là động tiêu tiền nổi tiếng nhất của Hoàng Đài Bảo, nơi này mở ra ba thanh lâu cao cấp và quý phái nhất. (doanh kỹ: gái bán hoa)
Chẳng qua hiện tại nơi này đã cực kỳ vắng vẻ, vốn bởi vì đại chiến, doanh kỹ lưu lại đã không tới bốn thành, mà sau khi Thiên Hỏa hạ xuống, những nữ tử nhu nhược này lại tử vong hàng loạt, hiện tại bảy tám ngõ nhỏ toàn bộ Hoa Nhai chỉ sợ đã không tới hai mươi người.
Ma Cương cùng Cao Đại Khẩu gần đây sống rất điên cuồng, trong đạo Thánh chỉ thứ hai, thủ hạ của bọn họ chết mất hai người, bản thân cũng thiếu chút nữa không trở về được. Đám Lang binh vốn không phải là thiện nam tín nữ gì, dưới loại trạng thái này nhất định là muốn điên cuồng phát tiết.
Nhưng Hoa Nhai đã hầu như không có kỹ nữ.
Hai ngày trước, bọn chúng tìm được một cô bé mười hai tuổi ở sâu trong Phấn Hạng, trước kia là nha đầu phòng bếp của một thanh lâu, nho nhỏ gầy gò còn chưa phát triển, nhưng bộ dáng rất thanh tú.
Hai người đại phát thú tính hành hạ cô bé cả đêm, nửa đêm trước cả mấy con phố xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô bé. Sau nửa đêm, tiểu nha đầu đáng thương đã ngất đi, mặc cho hai con cầm thú tàn sát bừa bãi trên người mình.
Sau đó hai người phái thủ hạ trông coi cô bé, mỗi ngày đều đến phát tiết trên thân thể gầy yếu, phảng phất như vậy càng có thể thỏa mãn tâm lý dị dạng của bọn họ.
Đến giữa trưa, Ma Cương cùng Cao Đại Khẩu dẫn theo mấy tên thủ hạ đến Hoa Nhai. Một trận gió lạnh thổi qua, hai người đều lập tức giật mình, nhìn xung quanh, trên đường phố vắng vẻ, nhìn không thấy một bóng người.
Hai người lắc đầu, thầm nghĩ mình bị Thiên Hỏa chết tiệt kia giày vò đến mức trông gà hóa cuốc rồi.
Bọn chúng đến đầu Phấn Hạng, đột nhiên nhìn thấy một người nam tử. Hắn mang theo một cái ghế bành đặt ở chính giữa đường, bên tay phải là một thanh chiến kiếm ra khỏi vỏ đâm vào phiến đá trên đường phố.
Hắn mỉm cười với đám người: "Chờ đợi đã lâu."
Ma Cương và Cao Đại Khẩu hơi nhíu mày: "Tống Chinh, ngươi muốn làm gì?"
Tống Chinh tiêu sái đứng dậy, tay phải mở ra, cách ba thước nắm chiến kiếm vào trong lòng bàn tay, rắc một tiếng lôi quang theo bàn tay lóe lên mũi kiếm, lại nổ tách tách một cái sau đó dập tắt.
"Có một khoản nợ phải tính toán với hai vị."
Thời điểm Mẫn Hùng Văn phục kích hắn, chính là Ma Cương cùng Cao Đại Khẩu dẫn người ngăn cản đám người Sử Ất. Lúc ấy hắn đã trọng thương không thể chiến, ngụm ác khí này vẫn nghẹn đến bây giờ.
Hắn vẫn nhớ rất rõ lời dạy bên trong sách Thánh hiền: Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Ma Cương cùng Cao Đại Khẩu nhìn chiến kiếm trong tay hắn, bỗng nhiên cùng nhau cười ha ha.
"Tống Chinh, ngươi bây giờ là cảnh giới gì? Nhiên Huyệt ba mươi miếng? Sẽ không vượt quá ba mươi ba miếng phải không? Ngươi có biết chúng ta như thế nào?"
Cao Đại Khẩu lớn tiếng nói: "Ta đã là cảnh giới Nhiên Huyệt bốn mươi lăm miếng!"
Ma Cương nói, "Ta là Nhiên Huyệt bốn mươi bảy miếng! Muốn tính sổ với chúng ta sao? Thật là buồn cười."
"Ngươi muốn chết, vậy lão tử thành toàn ngươi!" Cao Đại Khẩu thò tay ra, rút ra chiến đao khổng lồ của mình từ trong giới chỉ, sải bước bay lên, bốn mươi lăm đại huyệt trên người đồng loạt đốt lên, linh quang hỏa diễm từng chút từng chút bay bổng, giống như một con chim đại bàng nhào về phía Tống Chinh.
"Giết!" Gã hét lớn một tiếng, trên chiến đao toát ra đao diễm linh quang dài nửa trượng, lăng không hạ xuống muốn chém một đao của Tống Chinh thành hai nửa, dễ dàng chấm dứt một trận "Nháo kịch báo thù" buồn cười.
Chiến kiếm trong tay Tống Chinh có phẩm chất không tệ, đến từ "Liêu Ký Đao Kiếm Phô" ở đầu đông chợ, chế tạo từ tinh cương bách luyện, hơn xa chiến kiếm mà bọn chúng được phân phát.
Hắn nhấc chiến kiếm lên, lôi lực quanh thân đã đồng thời kích phát, từng đạo tia chớp màu lam rầm rầm chớp động xẹt qua, nếu như có người khác đứng trong vòng mười trượng, nhất định lông tóc toàn thân sẽ dựng thẳng lên.
Hai mắt Tống Chinh như ưng, nhìn chằm chằm vào Cao Đại Khẩu đang lăng không nhào xuống, hai tay cầm chuôi của chiến kiếm, phát lực xông lên.
Ầm ầm!
Phía sau hắn lưu lại một mảnh tàn ảnh lôi quang, phiến đá xanh dưới chân trong nháy mắt vỡ vụn, lưu lại một cái hố lớn.
Hắn dám khiêu chiến hai người, là bởi vì biết đại huyệt của mình rộng lớn giống như hỏa hồ, căn cơ hùng hậu, có ưu thế rất lớn khi đối mặt với đối thủ cùng là Nhiên Huyệt cảnh.
Đồng thời hắn đã lăng không dâng lên Tiền Cổ Chu Thiên!
Lực lượng của hắn tăng lên rất nhiều, ngược lại Cao Đại Khẩu vọt vào phạm vi Tiền Cổ Chu Thiên, lập tức cảm giác được thân thể trầm xuống, linh nguyên vận chuyển cũng chậm chạp rất nhiều.
"Xảy ra chuyện gì!?" Gã chỉ nghi hoặc một chút, rồi không để ý tới, nơi này là tu chân giới, dị bảo đông đảo không có gì lạ. Gã vẫn tin tưởng vào lực lượng của mình có thể dễ dàng nghiền ép Tống Chinh.
Đinh!
Đao kiếm giao nhau tạo ra một tiếng nổ vang thật lớn. Cao Đại Khẩu người như tên gọi, cao lớn hùng tráng tựa như người khổng lồ, chiến đao của gã giống như một cánh cửa, nặng tới một trăm hai mươi cân. Mà chiến kiếm của Tống Chinh tuy rằng không kém, nhưng so với gã lại có vẻ mảnh khảnh. Nhìn qua gã chỉ cần một đao là có thể chém cả người cả kiếm của Tống Chinh thành hai nửa.
Nhưng kết quả giao chiến lại làm cho người ta rất ngoài ý muốn, trên chiến kiếm bạo phát ra một mảnh lôi quang rực rỡ, Cao Đại Khẩu rõ ràng cảnh giới cao hơn, nhưng linh nguyên hỏa diễm của gã vậy mà không phải là đối thủ, cứng rắn bị lôi điện của Tống Chinh đánh vào trong cơ thể, trên người có một mảnh điện mang không ngừng lóe lên!
Hai người tự mình lui về phía sau vài bước, thân hình cao lớn không khống chế được run rẩy.
Tống Chinh lại phun ra một ngụm máu tươi!
"Ha ha ha!" Cao Đại Khẩu bật cười: "Tiểu tử thấy thế nào? Cảnh giới lão tử cao hơn ngươi quá nhiều, ngươi chết..."
Gã còn chưa dứt lời, một ngụm máu tươi do Tống Chinh phun ra thiêu đốt thành một mảnh sương mù sét, từng tia dung nhập vào trong cơ thể hắn, lực lượng của hắn tăng mạnh, chiến kiếm nhanh chóng giết tới, liên tiếp ba kiếm làm cho Cao Đại Khẩu bất ngờ không kịp đề phòng chật vật lui về phía sau.
Huyết Phích Lịch! Lấy tinh huyết hóa thành ánh sét,tăng vọt lực lượng trong thời gian ngắn.
Cao Đại Khẩu bởi vậy càng tức giận: "Muốn chết, lão tử thành toàn ngươi!"
Gã vung một đao đánh tới, đao diễm phun trào ba mươi trượng, đã đến cực hạn lực lượng bản thân. Tống Chinh không tránh không né chiến kiếm trong tay nghênh đón ánh lửa mà lên. Cao Đại Khẩu cười nhe răng, hét lớn một tiếng, liệt diễm toàn thân bộc phát, trên chiến đao cuồn cuộn lửa giận khủng bố, trong nháy mắt bao phủ cả người cả kiếm của Tống Chinh!
Ở hậu phương, trái tim Vương Cửu và Chu Khấu ẩn nấp trong bóng tối lập tức treo lên, Vương Cửu Nhất khẩn trương lải nhải: "Thư sinh có thể làm được không? Làm như vậy quá mạo hiểm, Cao Đại Khẩu cùng Ma Cương đều không dễ đối phó, hắn càng lấy một địch hai, xong..."
"Câm miệng lại!" Chu Khấu trong lòng cũng không yên tâm, mắng một tiếng cũng nói không nên lời cổ vũ gì, chỉ nhìn chằm chằm chiến trường.
Bên trong biển lửa mà Cao Đại Khẩu thúc dục, một chút tinh quang màu lam đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó lan tràn thành biển! Trong tiếng sấm ầm ầm, hơn trăm ngàn đạo lôi quang tựa như lưỡi dao sắc bén đâm ra, trong nháy mắt xé nát biển lửa của Cao Đại Khẩu.
Cao Đại Khẩu cắn răng quát khẽ một tiếng: "Thiên Hỏa Lạc!"
Gã giơ đao lên trời, lấy linh nguyên dẫn phát đạo thuật, đạo thuật phối hợp đao thuật. Từng đoàn hỏa diễm lưu tinh khổng lồ bắt đầu ngưng tụ giữa không trung trên đỉnh đầu hai người, Thiên Hỏa Lạc chính là đòn mạnh nhất của Cao Đại Khẩu.
Tống Chinh cũng sẽ không chờ gã chuẩn bị xong, đã là địch nhân, nhưng cũng không để ý loại "công bằng" buồn cười này. Hắn lăng không đâm một kiếm lên trên, gọt ra một mảnh màn sáng màu xanh nhàn nhạt, màn sáng trong nháy mắt ngăn cách liên hệ giữa Cao Đại Khẩu cùng hỏa diễm lưu tinh!