Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tứ Liệt Ba Quang hiệu quả so với Tam Liệt Ba Quang mạnh hơn trọn vẹn gấp ba! Nhưng càng về sau tu hành càng khó khăn, Chu Khấu sau khi dùng Tứ Liệt Ba Quang, lần nữa đốt lên chín miếng đại huyệt, đã là cảnh giới Nhiên Huyệt ba mươi miếng. Thế nhưng tiến độ này làm cho y rất không hài lòng.

Vương Cửu lần này lại đốt thêm mười huyệt, đạt đến cảnh giới Nhiên Huyệt ba mươi hai miếng, dương dương đắc ý bảo trì nghiền ép trên cảnh giới với Chu Khấu.

Sử Ất lại đốt sáu miếng, đã đạt đến cảnh giới Nhiên Huyệt bốn mươi lăm miếng, đứng đầu bên trong tất cả Ngũ trưởng, thậm chí không ít đội trưởng có cảnh giới chênh lệch xa so với y.

Triệu Tiêu bình bình đạm đạm, nhưng lại nói với mọi người, nàng đã là Nhiên Huyệt bốn mươi bốn miếng, rõ ràng bằng vào một đoàn Tứ Liệt Ba Quang này, một hơi đốt lên mười một miếng đại huyệt, đuổi theo sát Sử Ất.

Tống Chinh lần này đã có kinh nghiệm, trước sử dụng hai đoàn Đạo Vận Vi Lan. Lần thứ hai sử dụng chắc chắn hiệu quả không bằng lúc trước, thế nhưng khiến cho tư chất của hắn tăng lên cũng cực kỳ khả quan, hắn âm thầm cảm thụ một phen, cảm giác mình từ người có tư chất tầm trung, tăng lên tới tiêu chuẩn tiểu thiên tài.

Rồi sau đó hắn mới sử dụng Tứ Liệt Ba Quang tăng lên cảnh giới.

Lúc này đây, hiệu quả của Tứ Liệt Ba Quang vô cùng khả quan, hắn một hơi đốt lên mười ba miếng đại huyệt, đạt đến cảnh giới Nhiên Huyệt ba mươi bảy miếng.

Trên thực tế trong Nhiên Huyệt cảnh, ba mươi miếng là một cái lạch trời. Phía trước chỉ có thể coi là tiểu nhân vật tầng dưới chót nhất trong Tu Chân giới. Mà sau khi Nhiên Huyệt được ba mươi miếng, bỗng nhiên là một mảnh thiên địa mới rộng lớn. Đến cảnh giới này, bất kể tu hành công pháp, thi triển đạo thuật hay là thao túng pháp khí đều đã có rất nhiều lựa chọn.

Đã có được thực lực Nhiên Huyệt ba mươi miếng, mới xem như có thực lực chân chính nắm giữ các loại "Thủ đoạn" trong Tu Chân giới, đối với phàm nhân, điều này có thể coi là biến thành một loại tồn tại như "Thần".

Hoàng Đài Bảo đã rối loạn, u Dương Công Lệnh đối mặt với triều đình chất vấn, đang đào rỗng tâm tư liên hệ chỗ dựa phía sau bản thân nghĩ biện pháp, không có tinh lực đi quản các loại sự vụ tuần tra.

Đội ngũ Sử Ất vẫn còn dựa theo thời gian trước đó tụ họp cùng một chỗ, thế nhưng cũng không phải đi tuần tra, mà là trao đổi tin tức, trao đổi tâm đắc tu hành. Địa điểm đương nhiên cũng sẽ không ở bên trong Hoàng Đài Bảo, mà là trong chợ phía sau.

Sau khi trải qua lần Thánh chỉ thứ hai, thương nhân trong chợ đã chết hết toàn bộ rồi. Trên thị trấn khắp nơi đều là cửa hàng vô chủ, giấy niêm phong mà bọn hắn dán lúc trước vẫn còn, thế nhưng cũng có rất nhiều đã bị xé toang, sau khi trải qua hai lần Thánh chỉ, người sống đã nhận rõ tình thế: Bọn hắn trốn không thoát đi, chạy trốn chắc chắn sẽ bị Thiên Hỏa giết chết trong im hơi lặng tiếng.

Vì vậy tuyệt đại đa số người bắt đầu chán chường, mượn rượu giải sầu, sống mơ mơ màng màng hoặc là say như chết ... Quán rượu trên thị trấn đã thành địa phương được hoan nghênh nhất, rất nhanh sẽ uống cạn sạch rượu được tìm thấy ở quanh nơi đây.

Đám người Tống Chinh còn được uống, là bởi vì chỗ bọn hắn đi là một phân xưởng cất rượu rất bí mật. Đây là chỗ Tống Chinh phát hiện ra trong lần niêm phong cửa đợt trước.

Hôm nay, năm người tiếp tục ngồi ở trong phân xưởng, rượu ủ lâu năm mà chủ phân xương lưu lại còn không ít, Chu Khấu ôm hai bình đi ra, ném cho bốn người một vò, bản thân độc chiếm một vò, còn nói: "Ngồi uống núi cạn, nếu uống cạn sạch sẽ là không còn rồi, các ngươi nên tiết kiệm một chút."

Y giơ vò rượu lên ừng ực ừng ực một hơi, nửa bình không còn.

Vương Mập cười hì hì rót cho mọi người, bọn hắn uống xong một chén, Sử Ất lau vết rượu trên râu ria, vén tay áo lên, cố ý lộ ra một mảnh ấn ký đặc thù trên cánh tay.

Vương Cửu nheo mắt: "Sử lão đại, trên cánh tay ngươi là cái gì?"

Sử Ất đang sợ người khác nhìn không thấy, dương dương đắc ý nói: "Đây là Bát Phương Ấn cấp một mà Thiên Hỏa ban thưởng."

Chu Khấu nghe xong, dựng lên lỗ tai: "Bảo vật này có gì hữu dụng?"

Sử Ất nói: "Cái phù ấn này sau khi ta nghiên cứu lại có phát hiện, hơi có chút huyền diệu. Khắc ở bản thân, có thể tăng cường một chủng năng lực nào đó của bản thân trong vĩnh cửu. Nếu như lúc trước chỉ có thể coi là một loại năng lực, sau khi gia trì loại phù ấn này, có thể sánh vai đạo pháp thần thông. Hơn nữa theo kinh nghiệm ta tung hoành đánh bạc nhiều năm thành công mà phán đoán, loại phù ấn này còn có đẳng cấp cao hơn đấy, trong cấp một để lại một phần bộ phận đặc thù, có thể trực tiếp tiến lên cấp hai, chắc hẳn khi lên cấp hai cũng là như thế, có thể trực tiếp tiến lên cấp ba, dùng cái này suy ra."

Tống Chinh nghe được động dung, lập tức đoán được đến: "Cái phù ấn này mặc dù chỉ là cấp một, nhưng giá trị chỉ sợ không kém hơn pháp khí cấp ba."

Chu Khấu không nhịn được nói: "Ngươi khoe khoang cả buổi, đến cùng có chỗ lợi gì?"

"Biểu thị cho các ngươi xem một lần." Sử Ất nói qua, nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ nhàng hất bát rượu của mình ra, theo đó có một giọt rượu bắn ra ngoài.

Y bỗng nhiên khẽ vươn tay, ở trong mắt mọi người, một cánh tay kia trong nháy mắt biến thành tám cái, vê một giọt rượu kia một cái, riêng phần mình ngự sử một giọt bắn ra phương vị khác biệt. Rồi sau đó tất cả cánh tay khẽ rung, tách những giọt nước kia ra, riêng phần mình dựng thành một quả phù triện bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng, phức tạp vô cùng.

Bàn tay Sử Ất nhấn một cái, tám miếng phù triện riêng phần mình nổ bung trên phương vị Bát cực, một cỗ mùi rượu kỳ lạ tràn ngập toàn bộ sân nhỏ, Chu Khấu lay động một cái, thậm chí có chút ít men say.

Nhưng Tống Chinh chú ý tới, từ bên ngoài nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Đây là một cái kỳ trận?"

Dùng phù triện bày trận, tương đối mà nói thì là ít thấy, nhưng vẫn có truyền thừa.

Sử Ất cười đắc ý: "Vẫn là Thư sinh thật tinh mắt, không giống những gia hỏa sinh ra làm cường đạo kia. Đây là một cái thủ đoạn nhỏ trong Thiên Môn của ta, kỳ trận cấp một 'Bát Phương Vô Ngã", là pháp môn che đậy, chúng ta ở chỗ này uống rượu, không cần lo lắng bị người phát hiện rồi. Lúc này đây sau khi tăng lên, cũng có thể sử dụng rất nhiều đạo pháp."

Trên người Sử Ất có vài loại truyền thừa, Thiên Môn là một loại trọng yếu nhất.

Chu Khấu hồn nhiên chưa phát giác ra bị Ngũ trưởng châm chọc, hai mắt y tỏa ánh run xiềng xích trong tay lên, 'Rầm Ào Ào' một tiếng theo trong âm ảnh dẫn ra bảy con Minh Hồn Cự Lang: "Sử lão đại đến đến đến, chúng ta đọ sức một cái, ngươi có tám cánh tay, ta có bảy con cự lang, ta ăn chút thiệt thòi so với ngươi cũng chẳng sao..."

Thực lực của Minh Hồn Cự Lang tăng gấp mấy lần so với Minh Hồn Ác Khuyển lúc trước, Sử Ất thực sự đang không có tin tưởng một cánh tay đối phó với bảy con, y kinh ngạc hỏi: "Ngươi luyện chế lúc nào vậy?"

Chu Khấu nhanh chóng giải thích: "Thiên Hỏa ban thuởng một đoàn Nguyên Từ Bảo Sát, vừa vặn dùng để luyện chế bảo bối này của ta." Hắn không kiên nhẫn run run xiềng xích thúc giục: "Có đánh hay không, nói một câu!"

Tống Chinh cười ngăn y lại: "Thổ phỉ ngươi đừng làm rộn, ngươi muốn đánh nhau cũng có rất nhiều cơ hội, Thiên Hỏa sẽ không yên tĩnh đấy."

Chu Khấu có vẻ thu minh hồn Cự Lang, uống rượu bất mãn nói thầm: "Ngươi có thể không đề cập tới đồ chơi kia sao? Để cho ta giả bộ như quên đi được không?"

Tống Chinh bất đắc dĩ lắc đầu, Vương Cửu cũng phát hiện, nói ra: "Lần này đồ vật được Thiên Hỏa ban thuởng, dường như đúng là thứ chúng ta cần có." Gã bỗng nhúc nhích thân thể, nhẹ nhàng dựa vào một cái ở trên một cây cột, chỉ dựa vào "Lực đàn hồi" của bản thân, đã khiến cho cây cột màu đỏ lay động, toàn bộ phòng nát như muốn sụp đổ.!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK