Tống Chinh quay mặt sang bức tường trắng, hít sâu một hơi, ép buộc mình đặt hộp sách Hư Không Chân Tri Lục xuống. Hắn bắt đầu nghiêm túc đánh giá tình hình hiện tại của mình.
"Hư Không Chân Tri Lục" có tốt không? Đây là chuyện không thể nghi ngờ, nó bao quát Tinh hải, lĩnh soái tất cả nhận biết chính xác.
Nhưng Tống Chinh suy ngẫm một chút đối với bản thân mình: tu vi là Thiên hỏa cho, tư chất là Thiên hỏa cho, pháp bảo là Thiên hỏa cho...Thứ duy nhất mình còn lại chính là công pháp.
Nếu như ngay cả công pháp cũng đổi thành Thiên hỏa cho, tương lai muốn thoát khỏi nó khống chế, vậy thật là không có khả năng. Thế nhưng vĩnh viễn bị Thiên hỏa khống chế, nói không chừng một ngày nào đó, hắn sẽ ngã xuống dưới một đạo Thánh chỉ.
Thế nhưng tiếp tục tu luyện Đạo Lôi Đỉnh Thư cũng có nguy hiểm thật lớn. Cái cự đỉnh kia trước mắt chỉ có sáu tấm phù triện cổ xưa, nếu như không có thể tìm được phù triện mới, hắn chỉ có thể tu luyện tới Mạch Hà cảnh là hết.
Nhưng mặc dù vậy, tính cách cứng cỏi từ nhỏ không ngừng trải qua thất bại dưỡng thành, khiến hắn vẫn muốn chiến đấu một phen, giữ lại hy vọng thoát khỏi Thiên hỏa, lấy lại tự do.
Huống hồ hắn giảo hoạt cười, dù sao Hư Không Chân Tri Lục có thể tương thích mọi thứ, chờ mình thật sự đi không được ở trên con đường "Đạo Lôi Đỉnh Thư", lại quay trở lại tu hành Hư Không Chân Tri Lục cũng không muộn.
"Nhưng có một số việc cần chuẩn bị trước." Hắn cầm lấy hộp sách lần nữa, trong lòng đã thầm có tính toán.
Đã làm ra quyết định, hắn không hề rối rắm thêm nữa, lập tức thu hồi Hư Không Chân Tri Lục vào giới chỉ, sau đó lấy ra Tứ Liệt Ba Quang, phục dụng từng đoàn từng đoàn một.
Cảm giác quen thuộc đánh úp lại, đại huyệt của Tống Chinh thiêu đốt, Linh nguyên cuồn cuộn như thủy triều, cảnh giới không ngừng đề cao.
Càng về sau tăng lên sẽ càng khó khăn, mặc kệ tu luyện loại công pháp gì, có loại bảo vật nào phụ trợ, đây đều là chuyện không thể tránh khỏi. Tứ Liệt Ba Quang cũng vậy.
Ba đoàn Tứ Liệt Ba Quang gây ra tác dụng càng ngày càng suy yếu, khoảng chừng mười hai canh giờ sau, hắn cong người đứng lên, mở cửa phòng, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ làm cho hắn vốn đã có chút quen với cái loại âm lãnh hắc ám sâu trong Thần Tẫn sơn, lại cảm giác được có chút chói mắt.
Nhưng xui xẻo trên người dường như bị ánh mặt trời chiếu lên liền tiêu tán vô tung, cả người cảm giác được một trận sảng khoái.
Đám người Sử Ất đều đã kết thúc tu luyện, chỉ chờ một mình hắn. Chu Khấu miệng to, lập tức kêu la: "Lại là thư sinh đi ra cuối cùng, ta cá, hắn tăng lên nhất định là nhiều nhất, bởi vì người chậm nhất thường là người có chỗ tốt lớn nhất.”
Vương Cửu đồng ý với phán đoán của gã, có chút hâm mộ hỏi: "Thư sinh, cảnh giới của ngươi là gì?”
Tống Chinh nói: "Lại đốt ba mươi quả đại huyệt." Đương nhiên là bởi vì mỗi một quả đại huyệt của hắn hiện tại đều rộng như biển. Nếu tính như thường lệ, cảnh giới của hắn hiện tại đã là Nhiên Huyện 67 quả.
Mỗi một đoàn Tứ Liệt Ba Quang, trung bình có thể đốt lên mười mai đại huyệt, đích xác có chút yếu bớt so với lúc trước.
Nhưng điều này cũng làm cho đám người Vương Cửu trong mắt tràn đầy hâm mộ. Chu Khấu nói, "Ta thật sự không rõ? Ta dùng ba đoàn Tứ Liệt Ba Quang, đốt hai mươi bảy quả đại huyệt, mập mạp là hai mươi tám quả. Hắn hiện tại Nhiên Huyệt sáu mươi quả, ta là Nhiên Huyệt năm mươi bảy quả, không được nha, làm sao cảm giác bị hư sinh ném càng xa, mập mạp ngươi phế vật, cần phải cố gắng nhiều! ”
Vương Cửu tức giận: "Ngươi so với mập gia còn kém hơn, sao lại có mặt mũi mà nói ta?”
Chu Khấu trừng mắt: "Khấu gia luôn luôn khí phách như vậy, không phục đánh một trận a, tay ta ngứa ngáy đấy.”
Vương Cửu nhìn chằm chằm thân thể của gã: "Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, mập gia không nhỏ hiếp yếu.”
Triệu Tiêu ở một bên lạnh giọng thản nhiên nói: "Thư sinh không tệ, sắp đuổi kịp ta rồi. Ta lần này chỉ đốt hai mươi lăm quả, hiện tại là cảnh giới Nhiên Huyệt bảy mươi mốt quả.”
Cảnh giới của nàng vốn cao hơn mọi người, càng về sau càng chậm, đốt hai mươi lăm quả trên thực tế đã rất giỏi. Tống Chinh còn kém bốn cái đại huyệt so với nàng.
Tất cả mọi người đều đi xem Sử Ất, đối phương vẫn không nói gì, duy trì một loại rụt rè rất kỳ quái —— sở dĩ nói rất rụt rè, bởi vì cảnh giới của y là cao nhất trong năm người, như thường lệ trước kia, y đều hận không thể không đợi người khác hỏi, trước tiên nói ra thành tựu của mình.
"Sử lão thiên, còn ngươi thì sao?" Chu Khấu dã tâm bừng bừng, còn hy vọng Sử Ất chậm lại bước chân tiến bộ, để gã dễ đuổi theo soán vị.
Sử Ất bày ra tư thế cố ý lạnh nhạt, vuốt cằm mình nói: "Bổn ngũ trưởng bây giờ là cảnh giới Nhiên Huyệt bảy mươi sáu quả, ài, khoảng cách Mạch Hà cảnh còn rất xa a, cần tiếp tục cố gắng, không thể lười biếng, kính xin chư quân đốc thúc nhiều hơn..."
Chu Khấu hét lớn một tiếng: "Ngươi nói cái gì, ngươi lại đốt ba mươi mốt quả đại huyệt? Vậy mà còn nhiều hơn một quả so với Tống Chinh!”
Không chỉ có gã giật mình, ngay cả Tống Chinh cũng không tưởng tượng nổi.
Cũng không phải hắn ghen tị với thành tựu của Sử Ất, mà là y phá vỡ định luật, càng về sau càng gian nan, nhưng tốc độ tăng lên của Sử Ất còn nhanh hơn so với Tống Chinh! Tống Chinh đã trải qua hai lần Đạo Vận Vi Lan, thiên tư có lẽ đã là tốt nhất trong năm người.
Sử Ất rốt cục lộ ra bản sắc tiểu Thiên vương, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kích phát Linh nguyên quanh thân, từng cái từng cái đại huyệt sáng ngời, không nhiều không ít vừa vặn bảy mươi sáu quả. Hơn nữa bảy mươi sáu quả đại huyệt này, mỗi một quả đều hào quang sáng ngời, tuyệt không có tai họa ngầm do tham công tốc tiến.
Chu Khấu bị đả kích gấp bội, rầu rĩ không nói một lời. Tống Chinh kinh ngạc khen ngợi: "Sử đầu nhi ngươi rất được nha, đây là tiết tấu muốn nghịch thiên thành tài.”
Đích xác, nếu như là duy trì loại trạng thái cùng tốc độ tăng lên này, chắc chắn có thể trở thành thiên tài tu hành mới. Vấn đề duy nhất là y lớn tuổi một chút.
Sử Ất rất thỏa mãn hư vinh đạt được, giả khiêm tốn một chút: "Ai ai ai, qua loa đi.”
Y vụng trộm nhìn lướt qua Triệu Tiêu, mỹ nhân mặt sắt lại không nhìn y, trên mặt lạnh nhạt cũng không có kinh ngạc. Y lập tức có chút nhụt chí.
Ngoại trừ ba đoàn Tứ Liệt Ba Quang, y còn chiếm được một quả Bát Phương Ấn cấp hai, một quả Phong Thiên giới. Bát Phương Ấn quả nhiên giống như Tống Chinh suy đoán lúc trước còn có đẳng cấp cao hơn, hơn nữa đích xác có thể chồng lên nhau.
Y đã sử dụng Bát Phương ấn cấp hai, trực tiếp bao trùm lấy cấp một lúc trước. Sau khi tăng lên, tay trái của y càng thêm linh hoạt, dưới tình huống một hóa thành tám, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn gấp đôi.
Y cũng là một người thông minh, đã bắt đầu cân nhắc, nên lợi dụng, bằng vào ưu thế này sáng tạo ra sát kỹ độc đáo của mình, không chỉ dùng để bố trí mỗi kỳ trận.
Với Phong Thiên giới thì y càng không do dự, ném tiểu kiếm tinh xảo lúc trước vào, chuẩn bị có cơ hội mở một ván cược ở Hoàng Đài bảo, đại sát tứ phương cướp toàn bộ phi kiếm của những người khác tới.
Triệu Tiêu chiếm được ba mũi Ám Tủy Băng Cực tiễn, là một loại tên nỏ tiêu hao một lần, nhưng uy lực thật lớn, đều có uy hiếp đối với tất cả tồn tại dưới Tri Mệnh cảnh. Đáng tiếc chỉ dùng được một lần duy nhất.
Nàng còn chiếm được một kiện pháp khí Hành Tri Xích, cao tới cấp năm, tác dụng lại cực kỳ đặc thù, có thể đo đạc sinh mệnh. Nói một cách đơn giản, có thể nhìn thấy đối thủ còn có thể sống bao lâu.