Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Thiên Cửu hừ lạnh một tiếng, nắm đấm dần dần nắm chặt lại. Tỉnh Xuyên Bắc cười khổ một chút: "Có thù tất báo, quả nhiên là Lang binh!"

Nghe nói như vậy, nấm đấm Mạnh Thiên Cửu đột nhiên buông lỏng, chỉ vào hai cái đầu người trên mặt đất, hỏi: "Đây là hắn trả thù chúng ta sao?"

Tỉnh Xuyên Bắc đứng lên rời đi: "Chúng ta cũng không ra tay, chỉ là đi xem náo nhiệt, không có đại cừu sinh tử gì với hắn, chuyện này coi như là chấm dứt."

Mạnh Thiên Cửu có nắm chắc hiện tại đánh chết Tống Chinh, nhưng làm như vậy dường như cũng không có chỗ tốt gì. Tống Chinh am hiểu một trận chiến đập nổi dìm thuyền, mình nhất định sẽ bị thương, được không bù mất.

Gã âm thầm thở dài, cũng chẳng thèm nhìn hai cái đầu người trên mặt đất nữa, đi theo Tỉnh Xuyên Bắc.

Thanh âm Tỉnh Xuyên Bắc từ xa truyền đến, mang theo một loại trêu tức: "Huống hồ, ngươi không cảm thấy giữ hắn lại, phía sau có người mãnh liệt đuổi theo, đối với chúng ta mà nói càng thú vị sao?"

Mạnh Thiên Cửu không biết có thú vị hay không, nhưng gã cảm thấy, Tống Chinh hiện tại còn cách bọn họ rất xa, không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.

......

Một mình giết một đội Mẫn Hùng Văn, lại chém Cao Đại Khẩu cùng Ma Cương ở Hoa Nhai, danh hào Tống Chinh dần dần truyền ra trong binh lính. Nếu như ở trước kia, hắn chắc chắn đã nhận đủ loại trách phạt của doanh tướng, nhưng Hoàng Đài Bảo hiện tại một mảnh hỗn loạn không có người quản, càng cường đại, càng hung hãn, ngược lại cang mang ý nghĩa có khả năng sống sót dưới Thánh chỉ của Thiên Hỏa, trở thành đối tượng mọi người kính ngưỡng cùng hâm mộ.

Chỉ hai ngày sau, đã có các chiến sĩ bắt đầu âm thầm nghị luận, hiện giờ ai mới là cường binh đứng đầu chân chính của Hoàng Đài Bảo!

Trước kia không hề có tranh cãi về cái danh hào này, không phải Mạnh Thiên Cửu chính là Tỉnh Xuyên Bắc. Nhưng theo lực lượng của Tống Chinh mới xuất hiện, mọi người đã có cái nhìn khác.

Cho dù là hai vị kia thì cũng không có loại biểu hiện như vậy ở cảnh giới Tống Chinh, ngay cả việc vượt cấp chém giết cường địch!

Hơn nữa nghe nói thời điểm chiến đấu trên Hoa Nhai, Mạnh Thiên Cửu cùng Tỉnh Xuyên Bắc ngồi ở trên lầu, nhưng không dám ra tay với Tống Chinh.

Các chiến sĩ phổ thông kiến thức có hạn, sẽ không hiểu được tâm tư thực sự của Mạnh Thiên Cửu và Tỉnh Xuyên Bắc, chỉ cảm thấy là bọn họ "không dám". Vì thế thanh danh Tống Chinh nổi lên ở trong đám chiến sĩ, đã đạt tới tiêu chuẩn ngang hàng với Mạnh Thiên Cửu, Tỉnh Xuyên Bắc.

Điều này đối với Tống Chinh mà nói thật sự không có ý nghĩa. Hắn rất rõ ràng mình hiện tại là tiêu chuẩn gì, chỉ là Nhiên Huyệt cảnh, chỉ cần một sự ngoài ý muốn nho nhỏ trong đạo Thánh chỉ tiếp theo là có thể lấy mạng hắn.

Đối với tất cả mọi người ở Hoàng Đài Bảo bây giờ, điều quan trọng nhất là sống sót, vẫn chưa đạt đến cấp độ "sống như thế nào".

Hắn liên tục sử dụng Huyết Phích Lịch trong đại chiến Hoa Nhai, lại rơi vào nội thương, sau khi trở về bị Sử Ất quở trách. Thế nhưng trận chiến này, giết hai tên túc địch, một ngụm ác khí đè nén trong ngực hắn cuối cùng cũng phun ra, sau khi dùng kỳ dược cấp ba chữa khỏi nội thương, quá trình tu hành của hắn cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Mấy ngày sau, không ngoài dự đoán của bọn họ, triều đình đã điều động viện quân chạy tới.

Vị trí chiến lược của Hoàng Đài Bảo rất quan trọng, chưa kể nó trấn thủ các vị trí quan trọng, một khi mất đi thì Thất Sát Bộ có thể tiến thẳng vào, trong lãnh thổ Đồng Châu không còn trở ngại. Chỉ trên ý nghĩa mà nói, năm đó Bắc Chinh đại đế xuất phát từ nơi này, đại phá Thất Sát Bộ, xác lập địa vị bá chủ trong Thất Hùng của Hồng Vũ Thiên Triều, uy áp Thất Sát Bộ ngàn năm.

Nếu như mất đi nơi này, đủ để hủy diệt lòng tin tác chiến của Hồng Vũ Thiên Triều đối với Yêu tộc.

Năm người Sử Ất đứng ở một góc tường phía sau cửa thành, nhìn viện quân chậm rãi chạy vào, đây là nhóm đầu tiên đến, Ngũ Vân vệ của Đồng Châu, một vệ được biên chế lớn nhất sáu ngàn người, thế nhưng hiện tại cũng chỉ mới có ba ngàn người tới.

Chính là Vệ Sở binh khiến đám biên quân tinh nhuệ khinh thường. (vệ sở binh: lính làm nhiệm vụ giữ trật tự trị an ở quận huyện, ít tham gia chiến đấu)

Sử Ất bĩu môi, nhìn những Vệ Sở binh không chỉnh tề, tu vi không đồng đều, trào phúng nói: "Các ngươi đoán sau khi triều đình điều lệnh xuống, trên dưới Ngũ Vân vệ tạm thời bắt được bao nhiêu tráng đinh, mới gom đủ ba ngàn người này?"

"Ha ha ha!" Chu Khấu không kiêng nể gì cất tiếng cười rộ lên, những Vệ Sở binh kia rõ ràng nghe được, nhưng không có ai dám trừng y một cái.

Chuyện Vệ Sở các nơi ăn bớt tiền trợ cấp đã trở thành một bí mật công khai, giữa các Vệ Sở còn càng thêm nát.

Trên thực tế các đại nhân vật trong triều trong lòng biết rõ các chuyện xảy ra bên dưới. Cũng giống như ngự sử Ngô Nhạc Đấu lần này phụng chỉ đến điều tra, y vốn là ngũ phẩm, trước khi nhận việc này, triều đình đã cho y thêm một chức quan lâm thời là "Tướng quân tuần lĩnh biên phòng Tây Bắc", Hoàng đế mở miệng, chính nhị phẩm, có quyền quyết định ngay tại chỗ tất cả mọi thứ ở biên trấn Tái Bắc.

Đương nhiên sau khi công việc của Hoàng Đài Bảo kết thúc, chức vụ này cũng bị xóa bỏ. Đến lúc đó y rốt cuộc có thể thăng tới mấy phẩm, chỉ xem biểu hiện của y lúc này.

Những tiểu binh như Sử Ất Tống Chinh không biết chính là, trong triều đình đã dần dần cảm giác được, chuyện của Hoàng Đài Bảo không đơn giản, phương thức xử lý lúc trước hiển nhiên có chút qua loa, kết quả đáp lại một vị thị lang binh bộ, còn có một vị tổng binh không trở về.

Muốn điều tra rõ chân tướng sự tình, cần ngự sử cứng rắn như vậy. Ngô Nhạc Đấu hiển nhiên là một khối cứng rắn nhất trong đó.

Nhưng thực lực của Ngô Nhạc Đấu không đủ, vì thế Hoàng đế khâm lệnh, một vị lão cung phụng trong nội phủ triều đình xuất sơn, đi theo hiệp trợ Ngô Nhạc Đấu.

Lão cung phụng dọc theo đường đi cưỡi ngựa, híp mắt, lảo đảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi. nhưng Ngô Nhạc Đấu lại không hề xem thường lão chút nào.

Triềuđình dù sao cũng là một con quái vật khổng lồ, cho dù quái vật khổng lồ này đã mục nát, ít nhất hơi phát lực, vẫn có thể nhanh chóng thu thập được các loại tình báo, cấp tốc tổng hợp đến kinh sư.

Y đã xem qua những tư liệu này, biết ma vật trong Hoàng Đài Bảo cực kỳ khó giải quyết, ngay cả Dư Đồng Sinh cũng đã chết. Một tu sĩ Minh Kiến cảnh đỉnh phong như y nếu rời khỏi vị lão quái vật Huyền Thông cảnh trung kỳ này bảo hộ, đừng nói điều tra án, vào Hoàng Đài Bảo chỉ sợ liền thành tế phẩm của ma vật kia.

Về phần nhóm quan binh Ngũ Vân vệ đầu tiên này, Ngô Nhạc Đấu hoàn toàn không trông cậy vào, thứ thực sự có thể tăng cường phòng ngự của Hoàng Đài Bảo, là nhân lực từ phía nam vương triều sau đó chạy tới, do danh tướng Hách Liên Liệt chiêu mộ, lấy đệ tử ngoại môn của mấy đại tông môn làm xương sống, tán tu, đệ tử thế gia bên ngoài bổ sung thành một đội quân mới.

Hách Liên Liệt trị quân có phương pháp, những binh lính này có tố chất không tệ, dọc theo đường đi vừa đi vừa huấn luyện, sau khi đến Hoàng Đài Bảo hẳn là có thể hình thành sức chiến đấu sơ bộ.

Ngăn cản Thất Sát Bộ còn phải dựa vào quân đội mới do Hoàng đế ban danh - "Trọng Quang doanh".

Hoàng đế chí lớn nhưng tài nhỏ, muốn tái hiện vinh quang của Bắc Chinh Đại đế, đáng tiếc... Dù sao Ngô Nhạc Đấu cũng không coi trọng.

Ba ngàn người Vệ Sở binh thông qua cửa thành, Sử Ất vỗ vai Chu Khấu một cái: "Đi thôi, đã hết náo nhiệt để xem." Triệu Tuy nhìn thoáng qua ngoài cửa thành, Sử Ất chủ động nói: "Mấy ngày nay trên chợ có rất nhiều người."

Vương Cửu cảm khái một tiếng: "Những người này thật là, lão mập ta muốn chạy không dám chạy, bọn họ còn chủ động đưa tới cửa."

Tống Chinh lắc đầu nói: "Luôn có người cảm thấy mình là người đặc biệt nhất thiên hạ, ha ha."

Hắn và Sử Ất liếc nhau một cái, viện binh triều đình tới, khâm sai mới cũng tới, chỉ sợ Thiên Hỏa sẽ tuyên bố Thánh chỉ mới, vẫn phải sớm chuẩn bị cho thỏa đáng.

Thế nhưng lúc này đây, hai người đều bất chấp tất cả, càng thêm lớn mật so với lần trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK