Tống Chinh ngẩng đầu nhìn bốn phía, Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp mở to miệng, chín con rắn lửa như Yêu Long lăn qua lăn lại trên không trung, dường như nó cũng không chú ý tới bốn người, nhưng trong mắt lộ ra hoàn toàn lạnh như băng, cái đuôi khổng lồ lắc lư, chưa từng rời xa bọn họ quá xa. Điều này làm cho Tống Chinh hiểu cực kỳ rõ, một khi nó ăn sạch đàn Khô Lâu Nghĩ, như vậy kế tiếp sẽ đến phiên bốn người!
Hoang thú thất giai, bọn họ đối mặt sẽ tuyệt đối không có phần thắng. Mà nó đã ôm hận trong lòng, nhất định phải ăn bọn họ nhanh!
Tuy hắn không chịu bỏ cuộc, nhưng bây giờ có một tia tuyệt vọng không thể kiểm soát từ đáy lòng dâng lên: Làm sao bây giờ? Hắn hết đường xoay xở rồi, dù sao cảnh giới quá thấp, có rất nhiều thủ đoạn mặc dù biết nhưng không cách nào thi triển.
Triệu Tiêu tập tễnh kéo Sử Ất đã hoàn toàn hôn mê, cả người đầy máu lết đến, thản nhiên nói: "Ta thử xem."
"Ngươi?" Hai người kinh nghi, Triệu Tiêu lại khẽ gật đầu: "Ta tu một môn bí thuật, miễn cưỡng có thể thi triển, thử vận khí đi, các ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn sao?"
Tống Chinh cùng Vương Cửu lập tức lắc đầu, Triệu Tiêu không nói nhiều nữa, tiến lên khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi thúc dục Linh nguyên, sau một tiếng ông, dưới thân chiếu rọi ra một mảnh kỳ trận đặc thù, câu kết biến đổi thâm ảo khó hiểu.
Hai tay Triệu Tiêu đánh ra mấy đạo pháp quyết, ngón trỏ song song với ngón giữa, bàn tay lật lên trên, vuốt một cái lên hai mắc, đồng tử của nàng lập tức nổi lên một mảnh màu trắng như phim mỏng.
Một cỗ âm hàn chi ý trực tiếp thấm vào Linh hồn, Tống Chinh cùng Vương Cửu đều nhịn không được lui về phía sau vài bước, lúc này mới cảm giác tốt hơn một chút.
Tống Chinh nghe được Triệu Tiêu nói chuyện, thanh âm càng thêm suy yếu: "Sau khi tìm được Nghĩ Hậu thì làm sao bây giờ?"
"Dùng Ám Diễm Liên nỏ của ngươi, bắn nó ra càng xa càng tốt!"
Triệu Tiếu không nói nữa, chuyên tâm tìm kiếm. Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp dường như ý thức được gì đó, bỗng nhiên có vẻ có chút nôn nóng bất an, cái đuôi khổng lồ không ngừng đập, có thể giết tới bất cứ lúc nào, thế nhưng bầy kiến vừa vặn lại xảy ra một trận hỗn loạn, khiến nó bận rộn thu nạp bầy kiến.
Tống Chinh cũng lập tức khẩn trương, trong lòng không ngừng cầu nguyện Triệu Tiêu nhanh một chút, nhưng ngoài miệng cũng không dám thúc giục, hắn nhìn ra Triệu Tiêu đã đạt tới cực hạn, nói không chừng mình vừa mở miệng, nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma! Đồng thời hắn lo lắng Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp chú ý, hy vọng động tác của nó chậm một chút.
Vương Cửu lặng lẽ thở dài một tiếng, xách tấm chắn của mình đứng giữa bọn họ và Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp. Nơi này sẽ đối mặt với công kích của cái đuôi khổng lồ, chẳng khác nào đối mặt với tử vong, thân thể mập mạp của Vương Cửu không ngừng phát run, tựa như muốn chạy trốn bất cứ lúc nào, hai chân của gã giống như không khống chế được chậm rãi di chuyển né tránh một chút, lại bị chính mình cưỡng chế dịch chuyển trở về, cuối cùng kiên trì đứng ở nơi đó.
Hai tay Triệu Tiêu bỗng nhiên khẽ động, ngón tay thon dài cài lên không trung, từng tấc từng tấc ngón tay nổi lên, gân xanh nổ tung giống như trảo quỷ!
Rầm rầm...
Đàn kiến màu đen bỗng nhiên giống như thủy triều, bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy sang một bên, lộ ra một con kiến màu vàng đen khổng lồ, bộ dáng của nó rất khác biệt với Khô Lâu Nghĩ bình thường, hình thể to lớn gấp mười mấy lần, lại càng thêm hung ác.
Nó bị lăng không chụp ra, phẫn nộ kêu lên, nhưng Triệu Tiêu không cho nó bất kỳ cơ hội nào, sau khi bắt lấy, nhanh chóng đâm vào bên trên một mũi tên, phịch một tiếng bắn ra xa!
Toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh chóng, không cho Nghĩ Hậu và Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp có bất kỳ phản ứng nào.
"Ngao ——" Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp giận tím mặt, lại không để ý đến bọn họ, chỉ cần trì hoãn một chút thì Nghĩ Hậu sẽ có thể trở thành mỹ thực của loài thú khác.
Nhưng trước khi nó nhảy lên mà đi, cái đuôi đảo qua trên không trung, Vương Cửu giơ tấm chắn ra sức chặn lại, một tiếng bành nổ lớn, tấm thuẫn và Vương Cửu cùng nhau bay ra ngoài mấy trăm trượng, nặng nề đập gãy mấy gốc cây đại thụ.
Tống Chinh kêu một tiếng: "Mập mạp!"
Vương Cửu ho ra máu đứng lên, lại cực kỳ hưng phấn: "Ta không chết, ha ha ha, chúng ta mau chạy!" Cơ hội thoát hiểm rốt cục xuất hiện, Tống Chinh cõng Sử Ất hôn mê, sắc mặt Triệu Tiêu càng thêm tái nhợt, lại cực kỳ quả quyết chống nạng cùng bọn họ chạy trốn.
Đàn kiến sau khi không có Nghĩ Hậu lập tức một mảnh bối rối, vang lên lào xào, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
Bốn người đã vượt qua một tòa núi lớn, dọc theo đường đi Tống Chinh đều rắc loại kỳ dược che dấu mùi này, phía sau chợt truyền đến một tiếng nổ tung, nương theo Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp tức giận gầm gừ thống khổ.
Tống Chinh xoay mặt cười với Triệu Tiêu: "Ám Diễm?"
Triệu Tiêu chỉ gật đâu, ngay cả thể lực nói chuyện cũng cần phải tiết kiệm.
Ám Diễm Liên nỏ của nàng có ba loại tên nỏ, "Gai Độc" thông dụng nhất chính là mũi tên bình thường, cũng chính là loại mang theo Tích Trùng đan bắn về phía Sử Ất.
Loại thứ hai tên là "Lưu Hỏa", bắn ra sẽ nổ tung, loại thứ ba là "Ám Diễm", sau khi bắn ra vừa chạm vào mới nổ.
Hai loại sau giá cả đắt đỏ, Triệu Tiêu nhân cơ hội chơi Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp một cái, coi như là báo thù nho nhỏ.
Chạy như điên nửa canh giờ, bốn người đã kiệt sức, vết thương các nơi càng nặng thêm, nhưng bọn họ lại không muốn dừng lại, mấy lần chuyển hóa giữa loại cảm giác vô lực, hy vọng rồi tuyệt vọng khi đối mặt với Ma Diễm Xuyên Sơn Giáp, thật sự là một loại tra tấn tàn khốc.
Ầm ầm!
Một mảnh sơn cốc phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, hào quang không ngừng bốc lên, mơ hồ càng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Bốn người mãnh liệt dừng lại, nhìn qua nhau khẽ gật đầu, lặng lẽ sờ soạng đi lên.
Trong sơn cốc thỉnh thoảng bay lên Linh quang quy mô lớn, hiển nhiên là có người đang thi triển đạo thuật cực mạnh đối chiến, mà tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng nổ tung cũng liên tiếp không ngừng. Bị đạo thuật ảnh hưởng, thiên địa nguyên khí chung quanh gợn sóng kịch liệt, một chút tu sĩ cảnh giới thấp kém như đám người Tống Chinh cảm giác rõ ràng được nếu như thi triển pháp thuật ở chỗ này, tiêu hao sẽ lớn hơn nhiều so với địa phương khác.
Bọn hắn lặng lẽ leo lên sườn núi, đẩy ra một mảnh cành cây, đột nhiên một đoàn hỏa diễm đánh tới trước mặt, bốn người cả kinh đặt mông ngồi trở về. Ngọn lửa xoẹt một tiếng thiêu cây đại thụ kia thành một đoạn than củi, bốn người còn tưởng rằng bị phát hiện, nhưng sau đó lại không có động tĩnh.
Tống Chinh có loại cảm giác may mắn sau khi sống sót: "Chỉ là dư âm của đạo thuật."
Bọn họ tiếp tục tiến lên nhìn xuống, ánh mắt lập tức trợn to như muốn nứt ra!
Trong sơn cốc mấp mô không tính bằng phẳng, một đám người ở trung ương đang bị mấy trăm cái bóng đen khổng lồ vây công. Người bị vây công chính là đồng đội của bọn họ, doanh tướng Ma Vân doanh trấn thứ bảy của biên quân Tái Bắc là Vũ Vân Bắc, bên cạnh gã tụ tập hơn trăm tên quân sĩ, cảnh giới có cao có thấp.
Mà vây công bọn họ lại là một đám kỵ binh hình thể khổng lồ, hành động như gió, vô cùng hung tàn!
Bọn chúng thân cao một trượng, cự lang dưới háng hình thể khổng lồ, cầm trong tay các loại binh khí cổ quái, đón gió hô hào, mỗi một lần xẹt qua đều sẽ mang đi tính mạng của vài tên quân sĩ Nhân tộc.
Bọn chúng chính là Lang kỵ tinh nhuệ tiếng tăm lừng lẫy của Thất Sát Bộ!
Tuyệt vực Thần Tẫn Sơn vốn là môi trường sống của Yêu tộc Thất Sát Bộ.
Sức chiến đấu của đội ngũ Lang kỵ cực kỳ kinh người, không nói đến bản thân chiến sĩ Thất Sát Bộ, chỉ riêng cự lang dưới háng bọn họ, mỗi một còn đều có thân dài ba trượng, vai rộng một trượng tám, nặng tới mấy ngàn cân, hổ báo sói dữ của thế giới phàm tục ở trước mặt nó hoàn toàn như là đồ chơi, thậm chí một con voi cũng sẽ bị nó xé nát dễ dàng!