Tống Chinh dựa vào một tảng đá ngồi xuống, sau lưng một trận đau nhức truyền đến, hắn lại vội vàng ngồi thẳng. Cảm giác mình từ nội tâm đến thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm. Miêu Vận Nhi nhìn bộ dáng cực kỳ có kinh nghiệm của hắn, chớp chớp mắt hỏi: "Ngươi cố ý dẫn hắn đến nơi này? Ngươi có biết nơi này có một con quái vật như vậy không?” Tống Chinh khẽ gật đầu, lại cảm giác mình ngay cả khí lực nói chuyện hình như cũng không có, tinh thần thật sự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.