Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hổ Kiêu Binh đi xuyên qua dưới mặt đất, y dựa vào môn thần thông này tránh thoát rất nhiều hung hiểm, lúc này đây càng có kinh nghiệm, chỉ cần né tránh các loại cường chủng như cự khâu dưới mặt đất, chắc có lẽ không nguy hiểm quá lớn.(cự khâu: con giun khổng lồ)

Vấn đề duy nhất là đi xuyên dưới mặt đất, rất khó phán đoán hướng.

Trong giới chỉ tay trái Hổ Kiêu Binh đã có một kiện Linh vật.

Y thế nhưng là Tổng binh trấn thứ bảy, trấn thủ tuyệt vực Thần Tẫn Sơn vài thập niên, luôn luôn chút ít chỗ tốt mà người bên ngoài không biết. Món Linh vật này liền là một cái trong số đó. Mặc dù trong Linh vật chỉ có thể coi là cấp bậc thấp nhất đấy, nhưng ít ra là một kiện Linh vật, Thiên Hỏa không thể không nhận!

Lúc Thiên Hỏa ban bố Thánh chỉ là y biết rồi. Mặc dù y bị giam giữ, nhưng đây chính là ở trên địa bàn của y, y muốn biết cái gì thì nhất định có thể đạt được.

Y lập tức phán đoán, toàn bộ Hoàng Thai Bảo cũng chỉ có chính mình có thể sống được. Bởi vì trừ y ra, không có người nào khác có được Linh vật, cho dù là khâm sai đại nhân thì cũng sẽ không có.

Kiện Linh vật này có thể tới trong tay y, hoàn toàn do cơ duyên xảo hợp, tính ngẫu nhiên thật lớn.

Hơn nữa y biết rõ khâm sai ôm thái độ xì mũi coi thường đối với Thiên Hỏa cùng Thánh chỉ, -- loại tâm tính này của lão càng không khả năng gắng gượng qua một đạo Thánh chỉ này.

Tổng binh đại nhân lần này bị ném vào tuyệt vực Thần Tẫn sơn, bên cạnh còn có vài tên Đấu Thú Tu kỵ trông coi y. Tuy rằng trên mình mang theo Pháp khí xiềng xích, nhưng Tổng binh đại nhân là đại tu Minh Kiến cảnh, y nhẹ nhõm giết vài tên kỵ sĩ kia, đã tìm được chìa khoá mở ra xiềng xích trên mình, sau đó liền một đường lặn xuống mặt đất bí mật đi.

Thế nhưng trong lúc này chạy sai đường nhiều lần, chỉ có thể không ngừng điều chỉnh hướng.

Trong lòng của y không khỏi lo lắng, bởi vì chỉ cần trở lại hạp cốc Thiên Đoạn, y có thể tiếp tục sống sót, lưu lại trong Thần Tẫn Sơn thêm một khắc, sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Nhưng lúc này đây, Hổ Kiêu Binh bất đắc dĩ cảm giác được, bản thân dường như lại đi nhầm. Lại bí mật đi một hồi, y bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt mãnh liệt biến.

Y cảm giác ngay ở phía trước mười trượng có nguy hiểm thật lớn!

Với tư cách đại tu Minh Kiến cảnh, chuyện này rất không bình thường. Y tu luyện đến tận đây, sớm đã có thần thông "Xu Cát Tị Họa", nếu có nguy hiểm thì sẽ có thể cảm ứng được ở tận mười dặm bên ngoài. Thế nhưng mãi cho đến mười trượng, y mới bỗng nhiên phát hiện, rất có thể thực lực vật phía trước cao hơn y rất nhiều.

Thế nhưng loại nguy hiểm ở phía trước cũng không hề có ý che giấu, mà y phải tới sát như vậy mới phát hiện được, đây cũng là chuyện rất không bình thường rồi.

Hổ Kiêu Binh chậm rãi đi dần lên mặt đất, giống như là trồi lên trên mặt nước vậy. Bốn phía một mảnh đen kịt, không biết đã là đêm khuya từ lúc nào.

Y chỉ lộ ra nửa người, nhìn về phía trước mặt. Đó là một ngọn núi, trong đêm tối núi cao như cự quỷ. (quỷ khồng lồ)

Ở phía trước xa xa, lờ mờ có chín bóng đen đang quỳ. Trong lòng của y lộp bộp một cái, lại cúi đầu nhìn qua, ngoài mười trượng có một cái bẫy lớn, bên trong một mảnh trắng xoá.

Hổ Kiêu Binh đứng trong bóng đêm không thể nhìn rõ, y thoáng nhích tới gần một chút, dùng toàn bộ thị lực nhìn lại, lập tức giật nảy mình độn ngược ra sau: Trong hố lớn tầng tầng lớp lớp xương trắng, có Yêu tộc, hoang thú, mãng trùng, Nhân loại, thậm chí còn có một chút xương khổng lồ hình dạng kỳ lạ, có thể là đến từ một chút tồn tại thần bí-- dĩ nhiên là một tòa Vạn Nhân Khanh kinh khủng!(Vạn Nhân Khanh: hố xương người)

Mà ở một phía trên cái hố phủ đầy xương trắng này, có một cỗ thi thể "Tân tiên" nhìn cực kỳ quen mắt: Dư Đồng Sinh!

Đại Nguyên Nhị phẩm của triều đình, Thị Lang Binh Bộ, khâm sai đại thần, Mệnh Thông Thiên Tôn - Dư Đồng Sinh.

Theo trên dấu vết xem, lão dường như cũng tự mình xông vào chỗ Vạn Nhân Khanh này, Hổ Kiêu Binh có chút không rõ: Chắc chắn phải né ra xa xa mới đúng.

Y chậm rãi thối lui về sau, nửa người đi xuyên dưới mặt đất, nửa người trên chậm rãi chìm xuống, xoay người một cái bỏ chạy.

Thế nhưng vừa chạy ra mấy trượng, y cảm giác được thân thể của mình như mất không chế lùi ngược ra sau! Y lập tức sợ hãi, biết rõ thứ nguy hiểm sau lưng mình kia không chịu buông tha bản thân!

Y hợp lực bỏ chạy ra phía trước, rất nhanh lại kinh ngạc phát hiện, không phải là mình mất đi khống chế với bản thân, mà thiên địa chung quanh mình đã bị khống chế.

Y lại tiến về phía trước như cũ, nhưng quy tắc thiên địa phát sinh biến hóa, "Trước" ở trong thiên địa biến thành "Sau" ! Y chấn động, bản thân chưa từng nghe nói đến loại thần thông bực này, thoạt nhìn cũng không có gì kinh thiên động địa, rồi lại cực kỳ khó khăn, cũng không phải là thứ tu sĩ có thể đạt tới, cho dù là Huyền Thông cảnh cũng làm không được!

"A --" Y phát ra một tiếng kêu to sợ hão, nhưng lại phát hiện mình có hô, nhưng "Thanh âm" bị trong thiên địa từ nơi này áp xuống, không một chút vang vọng!

Y không ngừng chạy ra phía trước, nhưng vẫn là đang lui về. Mà khi y đột ngột lui về phía sau, quy tắc thiên địa lại khôi phục như bình thường! Mặc kệ y chống cự như thế nào, đều giống như con kiến nhỏ bị người khổng lồ trêu đùa hí lộng trên bàn tay, không có chút ý nghĩa nào.

Y lập tức đoán được, Dư Đồng Sinh chắc hẳn cũng ra sức đào tẩu giống như vậy, nhưng lại thẳng tắp vọt vào Vạn Nhân Khanh!

Một đám xương trắng trong Vạn Nhân Khanh bỗng nhiên dâng lên, mà Hổ Kiêu Binh vốn trốn đi lại theo trên vách đá Vạn Nhân Khanh chui ra, ngã nhào vào bên trong xương trắng, giờ khắc này, thế giới của y lại bị thay đổi một lần nữa, "Sống" biến thành "Chết" .

Lúc Hổ Kiêu Binh ở Hoàng Đài Bảo, mỗi lần gặp đại chiến đều nhịn không được nghĩ đến việc "Tướng quân khó tránh khỏi vong trận", y đã từng chuẩn bị cho việc chết ở Tái Bắc. Cảnh giới của y mặc dù cao nhưng lại không phải là vô địch - nhưng cũng chưa bao giờ ngờ đến, một ngày kia bản thân lại dùng loại phương thức lặng yên không một tiếng động nhưng lại thay trời đổi đất chết đi.

Y trượt rơi vào ở chỗ sâu trong Vạn Nhân Khanh, kéo theo xương trắng rào rào rung động, trong lòng chợt nhớ đến một việc: Vì sao Thần Tẫn sơn được xưng là Thần Tẫn sơn, truyền thuyết là vì ở thời đại Hoang cổ, Nhân tộc vẫn còn ăn tươi nuốt sống, Yêu tộc còn là trạng thái nửa thú, có thần minh giống như sao băng thiêu đốt vẫn lạc ở bên trong ngọn núi lớn này.

Y bỗng nhiên đã minh bạch: Ngọn núi bình thường giống như cự quỷ kia, nhưng thật ra là một tòa phần mộ cực lớn.

Thần Mộ thời tiền sử!

. . .

Người trở về đã trở về, người không trở về sẽ mãi mãi không về nữa.

Ví dụ như khâm sai đại nhân Dư Đồng Sinh, ví dụ như Tổng binh trấn thứ bảy Hổ Kiêu Binh.

Trên thực tế cũng chỉ có vài trăm người lúc ấy ở hạp cốc Thiên Đoạn một bên Thần Tẫn sơn trở về, bởi vì bọn họ theo Tống Chinh biết được nên "Phá giải" Thánh chỉ như thế nào.

Đám binh tướng có sót lại trong Thần Tẫn sơn, ngoại trừ số ít có thủ đoạn đưa tin đã nhận được tin tức nhanh chóng trở về vượt qua kiểm tra, còn lại chắc chắn đều đã chết ở bên trong tuyệt vực.

Lúc này đây tổn thất thật sự vô cùng nghiêm trọng, mà toàn bộ Hoàng Đài Bảo, trưởng quan cao nhất hiện tại rõ ràng chỉ còn lại một vị doanh tướng!

Bên trong cực kỳ bi ai, doanh tướng u Dương Công Lệnh của Thiên Công doanh ra mặt, dâng thư triều đình báo cáo thảm trạng ở Hoàng Đài Bảo -- mặc dù y rất không muốn tiếp nhận chuyện xui xẻo này, bởi vì triều đình nhất định sẽ giận dữ phái người đến truy xét, y nhất định là người thứ nhất bị thẩm tra đấy.

Đáng tiếc y không thể chối từ.

Các tướng sĩ còn sống trở về chắc chắn có ban thưởng, mấy tên tu sĩ đến Hoàng Đài Bảo tìm kiếm "Đại cơ duyên" gặp vận may thì cũng nhận được ban thưởng.

Bọn họ nếm được chỗ tốt của Tam Liệt Ba Quang, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngọt, các loại tin tức lập tức theo con đường của bọn họ truyền ra ngoài.

Hoàng Đài Bảo, Thiên Hỏa, Thánh chỉ quỷ dị, hung hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK