Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Cửu huýt sáo ở cửa động, nói: "Thổ phỉ đã trở lại.”

Bên ngoài Chu Khấu tùy tiện mang theo một thân hung khí chui vào trong động cây. Một lát sau, một con Huyết Yến dài ba thước lặng lẽ rơi xuống ngọn cây.

Tống Chinh nhìn Triệu Tiêu một cái, người sau im lặng giơ Thần Tí Nỗ lên nhắm thẳng.

Phịch phịch!

Huyết Yến vừa muốn cất cánh, một đạo lưu quang trong nháy mắt bắn xuyên qua, từ trong lưu quang mũi tên nhanh chóng tràn ra một mảnh ánh điện lạnh lẽo, đông nó thành băng, không thể phát ra dù chỉ là một tiếng kêu thảm thiết.

Chu Khấu đi ra, đưa tay đỡ lấy con Huyết Yến kia. Cấp bậc loại Hoang thú Thiên cầm đơn thể này chỉ có tầm khoảng cấp hai, hình dạng cánh giống như dơi, nhưng mép cánh có ba cái vuốt sắc. Toàn thân đỏ như máu, đầu giống chim sếu, trên đó có một cặp mỏ khổng lồ đánh đâu thắng đó, phần mép mọc ra răng cưa sắc bén, cực kỳ nguy hiểm.

Chúng cực kỳ giảo hoạt, một tộc quần ít nhất cũng mấy ngàn con. Nhưng bình thường chúng sẽ thay phiên nhau đi ra ngoài tìm kiếm mục tiêu, sau khi phát hiện con mồi đáng giá xuất động, "lính trinh sát" sẽ âm thầm ghi nhớ địa điểm, sau đó lặng lẽ trở về dẫn cường binh tới.

Chu Khấu nói: "Khó trách dọc theo đường đi ta luôn cảm thấy có thứ gì đó đang âm thầm nhìn chằm chằm, lại không thể nào phát hiện ra dị thường, thì ra là gia hỏa này. "

Ma thụ mận gai cũng không thể ngăn cản được đôi mắt trên bầu trời.

Gã chui vào trong động đất, vẽ địa hình trên bản đồ Tống Chinh, sau đó đánh dấu một chỗ: "Nơi này có một giếng lửa tự nhiên, liên tục phun ra cuồng diễm, chung quanh có bảy tám loại Hoang thú vui đùa, ta không dám tới gần, nhưng từ xa nhìn thoáng qua, có Tam Vĩ Hỏa Nha cấp bảy(quạ), Hỏa Sơn Cựu Oa Ngưu cấp bảy(ốc sên), Hỏa Giáp Thú cấp sáu..."

Gã vẽ một vòng tròn lớn tại điểm đó: "Tóm lại, chúng ta càng xa nơi này càng tốt, nói không chừng trong giếng lửa còn cất giấu Hoang thú cường đại hơn.”

Sau đó gã lại đánh dấu ra ba điểm: "Nơi này,là một mảnh rừng trúc khổng lồ, mỗi một gốc trúc bên trong đều cất giấu một con Trúc trùng hút máu cấp năm, may mà Khấu gia ta thông minh, thiếu chút nữa liền không trở về được."

“Chỗ này là một ngọn núi thật lớn, cao tám trăm trượng, nhưng ngàn vạn lần đừng tới gần, ta ở từ xa nhìn thấy, một đám Hắc Ma Phong đang cố gắng đục rỗng toàn bộ ngọn núi này, biến thành sào huyệt của chúng nó."

Ngay cả Tống Chinh cũng nhịn không được run rẩy một chút, làm một cái đánh dấu trọng điểm ở chỗ này, ngàn vạn lần không thể tới gần! Đám Hắc Ma Phong tuyệt đối là ác mộng lớn nhất trong Thần Tẫn Sơn, ngay cả Hoang thú cấp chín bị chúng nó theo dõi cũng chạy không thoát.

"Còn có dòng sông nhỏ này, đừng nhìn không tính là lớn, nhưng bên trong có một đám Kim Cương Châm Ngư, mặc kệ thứ gì xuống nước, trong nháy mắt bọn chúng có thể cho ngươi trăm ngàn lỗ vết thương."

Tống Chinh khẽ gật đầu —— phần còn lại trên bản đồ thuộc về Sử Ất, chờ y trở về là có thể bổ sung đại khái, sau đó có thể thực hiện bước tiếp theo.

Nhưng chờ một lúc lâu sau lại không thấy Sử Ất trở về. Tống Chinh dần dần cũng không còn trấn định: "Sử đầu nhi đã xảy ra chuyện.”

Hắn suy nghĩ một chút: "Mập mạp ngươi ở lại, Thổ phỉ cùng Triệu tỷ đi theo ta.”

......

Bảy con sói hình thể hư ảo không ngừng ngửi dưới gốc cây, trong bụi cỏ, trong bùn đá. Tống Chinh sở dĩ dám để mọi người một mình đi ra ngoài dò đường, cũng bởi vì hắn biết Minh Hồn Cự Lang của Chu Khấu là dùng Nguyên Từ Bảo Sát do Thiên Hỏa ban cho luyện chế thành.

Điều này làm cho Minh Hồn Cự Lang có thêm một loại năng lực "ngửi linh hồn" so với Minh Hồn Ác Khuyển lúc trước. Trên người bọn họ đều rắc kỳ dược che giấu mùi hương, nhưng dấu vết do linh hồn lưu lại sẽ không bởi vì kỳ dược mà biến mất.

Bảy đầu Minh Hồn Cự Lang phối hợp, rất nhanh đã truy tung tung tích Sử Ất.

Sử Ất dọc theo đường đi làm rất tốt chuyện tìm kiếm, y đi ngang qua môi trường sống của Hoang thú Mãng trùng, trong đó có một đám Mê Hoa Thực Cốt Xà cấp năm đang giao phối, khói độc phun ra bao phủ toàn bộ sơn cốc.

Tống Chinh vừa truy tung, vừa tính toán khoảng cách, bỗng nhiên bảy đầu Minh Hồn Cự Lang trở nên hưng phấn, Chu Khấu trấn an sủng vật của mình, ra hiệu cho hai người còn lại, ý bảo sắp tới rồi.

Tống Chinh hơi cúi đầu, đặt Tiền Cổ Chu Thiên ở ngực, hai tay cầm Cự Nhận Mạch Đao chậm rãi tiến về phía trước.

Hắn dùng lưỡi đao đẩy một bụi cỏ phía trước ra, ba người không khỏi nhíu mày, bởi vì rõ ràng là ban ngày, nhưng phía sau bụi cỏ kia lại là một mảnh hắc ám, giống như vĩnh dạ!

Bảy đầu Minh Hồn Cự Lang đến nơi này có vẻ cực kỳ sợ hãi, lui về sau lưng Chu Khấu không chịu tiến lên nữa, nhưng bọn chúng đã truyền tin tức cho Chu Khấu, Sử Ất liền biến mất ở chỗ này.

Tống Chinh cắn răng, đi vào trước. Chu Khấu âm thầm mắng một câu, cũng kiên trì đi theo vào. Triệu Tiêu ở cuối cùng, cảm đám cũng không quan tâm đến nguy hiểm nữa.

Khi thực sự tiến vào mảnh "Vĩnh Dạ" này, Tống Chinh bỗng nhiên phát hiện, mình ở chỗ này chợt có năng lực "Nhìn đêm". Hắn đưa mắt nhìn về phía chung quanh, dường như nơi này chỉ là một mảnh núi rừng bình thường, chẳng qua mọi thứ bị che bởi một tầng "cát đen".

Minh Hồn Cự Lang lập tức trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí không dám rời khỏi bên cạnh Chu Khấu. Chu Khấu ra lệnh cho chúng nó truy tung tung tích Sử Ất, thế nhưng cả người chúng nó run rẩy, không thể làm bất cứ chuyện gì được. Chu Khấu có chút tức giận, nhưng lập tức chấn động, thân hình bảy đầu Minh Hồn Cự Lang vậy mà bắt đầu phiêu đãng, dường như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào!

Gã lập tức thu thú cưng của mình lại, kinh nghi bất định nhìn chung quanh, thấp giọng nói với Tống Chinh: "Thư sinh, nơi này không ổn lắm, dường như có lực lượng gì đó trời sinh khắc chế âm minh.”

Tống Chinh nhíu mày: "Khắc chế âm minh? Nhưng cảm giác như một mảnh Vĩnh Dạ vạn cổ này chắc hẳn phải có phụ trợ trời sinh với âm minh mới đúng. Trừ khi…”

Hắn cũng nghi hoặc, nói: "Sau khi các ngươi tiến vào nơi này, có cảm giác không khỏe không?”

Chu Khấu và Triệu Tiêu cùng lắc đầu, Tống Chinh cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, thậm chí hắn còn có loại cảm giác như cá gặp nước. Bóng tối trong Thần Tẫn Sơn thường đại diện cho những điều chưa biết, khủng bố và cái chết, nhưng bóng tối ở đây làm cho tâm thần của bản thân xuất hiện một ý thức mà không thể giải thích được: hành quân đêm, tập kích bất ngờ, đuổi theo kẻ thù ngàn dặm!

"Đây là vì sao?" Hắn đang thầm hỏi, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng ưng minh thật lớn, một đoàn hào quang màu vàng tựa như mặt trời ban ngày chợt xuất hiện, xua tan hắc ám chung quanh, nhưng khi ánh vàng này chiếu rọi, ba người Tống Chinh lại cảm thấy từng đợt không thoải mái, ánh vàng kia dường như là một đạo kim châm đâm vào người bọn hắn.

Trên bầu trời, một con Thiên cầm khổng lồ bay xuống, sải cánh sáu trăm trượng che khuất bầu trời. Trên hai cánh, rễ cây điêu linh tựa như phi kiếm, hai mắt phân âm dương, một con ngươi bạc trắng, một con ngươi đen kịt, trong lúc bay lượn có khí âm dương huyền hoàng theo đó tản ra.

Tống Chinh chấn động: "Đây là Tuyết Phong Kim Ưng Vương trong truyền thuyết, vương bá trong tất cả Thiên cầm tồn tại ở Thần Tẫn Sơn, sinh ra đã được ông trời chiếu cố, có thể thao túng khí âm dương. Nhưng sao nó có thể xuất hiện ở đây? Nghe nói loại Thiên cầm được trời chiếu cố này cực kỳ cao ngạo, chỉ biết săn giết con mồi cấp chín!”

Không thể nghi ngờ, đây là một tồn tại siêu cấp chín, thậm chí có thể sánh vai với Tam Túc Thiềm Hoàng.

Nếu như con Thiên cầm khổng lồ này đến đây vì bọn hắn, vậy thì không cần phải suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần một lần vung cánh cũng đủ để tiễn bọn họ sang thế giới khác.

Từng tiếng từng tiếng ưng minh to lớn vang lên, trong mỗi một tiếng ưng minh đều mang theo một cỗ ý phấn chiến không lùi, ánh vàng theo đó khuếch trương, tiến thêm một bước xua tan hắc ám, dường như muốn chiếu rọi mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK