“Ha ha ha!” Chu Khấu vô tâm vô phế nở nụ cười, Vương Cửu lại sợ tới mức muốn run rẩy: "Ngươi cái mỏ quạ đen, chớ nói lung tung, mập gia ta đi trước.” Gã thúc giục Phan Phi Nghi nhanh chóng rời đi. Trước khi Phan Phi Nghi đi, nàng quay đầu lại nhìn Tống Chinh một cái, nhẹ nhàng gật đầu ra ý, Tống Chinh cũng hiểu được mỉm cười đáp lại. Bên kia, Chu Khấu cùng Miêu Vận Nhi cũng lập tức đi, chỉ còn lại ba người Tống Chinh, hắn hít sâu một hơi, nói với Sử Ất
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.