Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau con Bạch Dạ Cự Bức đầu tiên, lại có hai con nhịn không được vọt tới, năm người ở giữa không trung, gần như không có biện pháp đối kháng. Tống Chinh cùng Sử Ất mỗi người rống một tiếng, Phong Thiên giới mở ra, một thanh Thiên Quang Cổ Nhận đao, một thanh tiểu kiếm tinh xảo bắn tới, bay ngược lên trên đánh lui hai con Bạch Dạ Cự Bức nọ.

Nhưng đám Bạch Dạ Cự Bức còn lại đã xác định, con mồi trước mắt phản kháng có hạn, chúng nó cùng nhau nhào xuống, hai người lập tức rơi vào nguy hiểm.

Đùng đùng đùng!

Bạch Dạ Cự Bức không ngừng đánh xuống, móng vuốt bén nhọn vô cùng, sải cánh xẹt qua, lưu lại trên người năm người từng đạo vết thương sâu có thể thấy được xương cốt. Da thịt bên cạnh vết thương cuộn tròn lên, máu biến thành màu đen, đã trúng độc!

Còn có ba con Bạch Dạ Cự Bức dùng móng vuốt bén nhọn cắm lên vách đá, theo vách đá bò sát đến chỗ bọn họ.

“Thổ phỉ nhanh lên!” Sử Ất thúc giục, Minh Hồn Cự Lang gào thét xông lên trên, rốt cục kéo năm người lên vách núi. Một khi rơi xuống đất, mọi người không cần lôi kéo lẫn nhau, hai tay giải phóng ra, Triệu Tiêu xoay người trên không trung rơi xuống đất nửa quỳ, Thần Tý Nỗ trong tay đã bày ra tư thế nhắm xuống vách núi.

Một con Bạch Dạ Cự Bức vừa mới lộ đầu, phịch một tiếng một mũi tên bắn trúng mắt nó, đùng một tiếng nổ nát đầu. Xác của Bạch Dạ Cự Bức khổng lồ rơi xuống vách đá.

Đám Bạch Dạ Cự Bức còn lại lắp bắp kinh hãi, mạnh mẽ bay lên.

Hoang thú cấp năm thực lực cường hãn, nhưng cấp bậc loại Hoang thú phi hành được đánh giá cao hơn một tầng. Bạch Dạ Cự Bức từ sức chiến đấu chân chính mà nói, hẳn là tiêu chuẩn cấp bốn.

Nhưng sáu con cấp bốn, đối với năm tu sĩ Nhiên Huyệt cảnh mà nói cũng là cường địch.

Tống Chinh huýt sáo một tiếng, Vương Cửu từ trong giới chỉ bắt lấy một tấm tháp thuẫn ném cho hắn. Tống Chinh đeo Tiền Cổ Chu Thiên ở ngực, phạm vi khuếch trương, bao phủ những người nhóm trong đó, tăng lên thực lực. Đồng thời áp chế lực lượng của Bạch Dạ Cự Bức.

Sáu con Hoang thú cấp năm bỗng nhiên cảm giác được một trận mệt mỏi, lực lượng trở nên không mạnh như lúc trước.

Tống Chinh một tay giơ tháp thuẫn, một tay cầm Thiên Quang Cổ Nhận đao, hét lớn một tiếng bỗng nhiên vọt ra phía trước, đón đầu một con Bạch Dạ Cự Bức đang hung hăng chém xuống.

Hắn giơ thuẫn chắn, một trận thanh âm rít rít khiến người ta chói tai, móng vuốt sắc bén của Bạch Dạ Cự Bức lại đâm thủng một cái tháp thuẫn dày tới một bàn tay! Móng vuốt bén nhọn cách đôi mắt Tống Chinh không đến nửa tấc!

Hắn bị cỗ lực lượng trùng kích này bức lui hai bước, nhưng vốn đã sớm đoán trước được điểm này, sau khi ngăn trở Bạch Dạ Cự Bức, hắn vung đao chém một kích lên trời!

Bạch Dạ Cự Bức từ trên không trung đánh xuống, vị trí của nó vừa lúc để cho hắn phát huy một đao của tượng đồng kia.

Phốc…

Một chuỗi máu tươi bắn xuống, trong nháy mắt hắn rút đao một kích, trực giác nhạy bén của Hoang thú cấp năm làm cho Bạch Dạ Cự Bức cuống quít kêu to, muốn tránh thoát chạy trốn. Nhưng đã không kịp, tốc độ của một đao này cực nhanh.

Sự sắc bén của Thiên Quang Cổ Nhận đao phối hợp với một chiêu này càng thêm bổ sung cho nhau. Bạch Dạ Cự Bức chia nửa ngay tại chỗ.

Đám Bạch Dạ Cự Bức còn lại hung tính bị máu tươi cùng đồng bạn chết kích phát, điên cuồng kêu chi chi nhào tới. Vương Cửu thấy thế, giơ thần thuẫn trời cho lên, sóng vai mà đứng cùng Tống Chinh.

Thần thuẫn trời cho vừa mới gia trì một tấm Đại Hộ Trì Huy Phù, lực phòng hộ vốn cường hãn lại gia tăng, mấy con Bạch Dạ Cự Bức liên tục cắn xé, tháp thuẫn của Tống Chinh rất nhanh đã bị lở loét trăm ngàn lỗ, nhưng thần thuẫn trời cho của Vương Cửu lại bình yên vô sự.

Tống Chinh nắm lấy cơ hội, bỗng nhiên dậm chân một cái, ầm ầm một tiếng sấm sét phát động.

Lúc này đây theo cảnh giới tăng lên, uy lực các loại đạo pháp cũng tăng lên rất nhiều. Chỉ thấy một mảnh lôi quang lấy chân hắn làm trung tâm, bắt đầu tản ra bốn phía.

Sau một đợt đánh nhau mãnh liệt vừa rồi, có mấy con Bạch Dạ Cứ Bức rơi trên mặt đất, thu hồi cánh dơi dùng móng vuốt bò công kích, bị sấm sét trên mặt đất nổ tung, quay cuồng ngã ra ngoài.

Tống Chinh kêu một tiếng: "Mở!"

Vương Cửu và hắn tách hai lá chắn ra, Tống Chinh lại rút đao một kích!

Phốc…

Đao quang trường hồng, xuyên qua hai con Bạch Dạ Cự Bức.

Mà ba người vẫn luôn ẩn nấp ở phía sau chờ đợi cơ hội nhanh chóng giết ra. Chu Khấu vung một chùy đập xuống, Vạn Dân chùy vô cùng nặng nề, nhưng Bạch Dạ Cự Bức cũng cực kỳ giảo hoạt, phi thân lui đi, để cho một chùy của gã thất bại. Nhưng thổ phỉ cùng Bạch Dạ Cự Bức giảo hoạt như nhau, Vạn Dân chùy ở phía trước, trảo đao đen kịt đã ở dưới sự khống chế của gã, vô thanh vô tức mai phục ở phía sau, hung hăng đâm vào trong trái tim đối phương.

Năm con Minh Hồn Cự Lang nhào tới, cắn xé thú hồn của con Bạch Dạ Cự Bức này.

Triệu Tiêu liên tục bóp, Thần Tý nỗ không ngừng bắn ra các loại tên nỏ, Bạch Dạ Cự Bức giang cánh dơi chắn ở trước người làm tấm thuẫn, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, cánh dơi nổ nát vỡ vụn. Sử Ất vung tay lên, một đạo trường mâu do băng sương ngưng tụ đâm xuyên qua ngực con Bạch Dạ Cự Bức kia.

Đồng thời, tiểu kiếm tinh xảo phi tới đảo lui, giết cho một con Bạch Dạ Cự Bức khác liên tục lui về phía sau.

Trên bả vai y bỗng nhiên mọc ra tám cánh tay, phân hóa thành tám cây trường mâu băng sương, cùng nhau đâm về phía Bạch Dạ Cự Bức nọ, Hoang thú bất ngờ không kịp đề phòng bị đóng đinh trên mặt đất. Thanh tiểu kiếm tinh tế rơi xuống phía dưới, đâm thủng đầu nó.

Năm người phối hợp ăn ý, lại có bảo vật Thiên hỏa ban tặng, nhất là Tiền Cổ Chu Thiên của Tống Chinh, gần như áp chế thực lực chân chính của Bạch Dạ Cự Bức đến cấp ba, mới có thể dễ dàng bị chém giết như vậy.

Sau một hồi hỗn chiến, hai con Bạch Dạ Cự Bức còn lại kêu rên nhảy ra khỏi vách núi bay đi. Năm người cũng buông lỏng thần kinh căng thẳng, đặt mông ngồi trên mặt đất thở dốc.

Vương Cửu cảm giác được một trận đầu váng mắt hoa, nhìn vết thương trên người đã trở nên một mảnh đen kịt: "Độc..."

Tống Chinh vội vàng tìm ra kỳ dược giải độc, cho mọi người ăn vào: "Lần này căn bản không chừa cho chúng ta thời gian chuẩn bị, mọi người phải tiết kiệm một chút, cũng may lần trước chúng ta chuẩn bị nhiều.”

Thế nhưng cũng đã dùng hơn phân nửa.

Sử Ất nhắc nhở: "Nhanh chóng thu thập những thứ hữu ích một chút, mùi máu tanh sẽ dẫn tới những cường chủng khác.”

Bọn họ thu hoạch được bốn đoàn tinh phách cấp năm, trên người Bạch Dạ Cự Bức không còn bộ phận gì có giá trị. Năm người kéo thân thể bị thương nhanh chóng rời đi, chỗ vách đá này nối liền một ngọn núi, bọn họ thật cẩn thận đi vào rừng rậm, cực kỳ đề phòng tiến về phía trước, đi ra ngoài bảy tám dặm, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề từ trên đỉnh đầu đánh tới.

Không hề có dấu hiệu bỗng nhiên có tiếng gió gào thét bén nhọn truyền đến, lập tức cát bay đá chạy, toàn bộ thiên địa chợt biến thành một mảnh hắc ám. Năm người ôm lấy cự thụ bên người mới không bị thổi đi.

Cả rừng rậm giống như bị người ta dùng cái cày khổng lồ cày một lần, vô số cây cối bị nhổ rễ, tảng đá lớn bay múa chung quanh trong gió, giống như lông ngỗng vậy.

Cũng không biết trong loại cơn lốc khủng bố này rốt cuộc là cái gì. Năm người cũng không nhìn thấy, chỉ cảm giác được một cỗ áp lực khủng bố, bọn họ ngay cả hô cũng hô không được.

Ước chừng mất nửa canh giờ, tất cả mới hoàn toàn đi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK