Thất Sát bộ lĩnh vực rộng lớn, Yêu tộc đông đảo, phân tán khắp tuyệt vực Thần Tẫn Sơn.
Thánh vực là bản bộ của Yêu hoàng.
Sáu vạn năm trước, Thất Sát bộ do bảy đại bộ lạc liên hợp mà thành, trong thời gian mấy ngàn năm sau đó, bọn họ nam chinh bắc chiến, thống nhất các bộ lạc Yêu tộc khác trong Thần Tẫn Sơn. Yêu hoàng Thất Sát bộ đời thứ nhất phát động toàn bộ lực lượng trong tộc, ở trên Hắc Minh Cổ Uyên, dưới Trấn Thế Tuyệt Phong, trong Phá Diệt Viên hiểm trở xây dựng nên một tòa Hoàng cung quy mô khổng lồ, phong cách cuồng dã.
Thời khắc hắn đi vào Hoàng cung, cũng định ra quy củ nhiều đời Thất Sát bộ tương truyền: Yêu hoàng không phân biệt xuất thân, người có tư cách giết vào Yêu hoàng điện, chính là Yêu hoàng Thất Sát bộ!
Sau đó mấy vạn năm, Thất Sát bộ trước sau chỉ sinh ra chín vị Yêu hoàng, còn lại không có năng lực giết vào Yêu hoàng điện, chỉ có thể xem như đại thủ lĩnh Thất Sát bộ, bất kể quyền lực hay là danh vọng đều thua xa Yêu hoàng. Thất Sát bộ chẳng qua là cần một tồn tại như vậy, đến triệu tập mọi người thương nghị chuyện lớn mà thôi.
Thất Thủ Yêu Long chính là Yêu hoàng thứ mười, Yêu hoàng hiện tại là vị thứ mười một, hơn nữa nghe nói có thể là vị xuất sắc nhất.
Dưới sự mở rộng không ngừng của các đời Yêu hoàng, Yêu hoàng điện cũng biến thành Thánh vực của Thất Sát bộ ngày nay, diện tích mở rộng mấy trăm lần. Thánh vực đã không chỉ là chỗ ở của Yêu hoàng, hơn nữa còn là nơi ở của bổn bộ tộc Yêu hoàng.
Một khi Yêu hoàng vào Yêu hoàng điện thành công, bộ lạc của hắn cũng sẽ theo đó dời tới, trục xuất bộ tộc Yêu hoàng trước đó.
Chung quanh Thánh vực phòng bị sâm nghiêm, ra khỏi Thánh vực một ngàn tám trăm dặm, còn có liên tục mấy đạo phòng tuyến, giám thị nghiêm mật hướng đi khắp nơi.
Trên Táng Cốt Cương có một tòa phòng tuyến canh gác, dùng gỗ cổ cùng nham thạch dựng lên mà thành, cao tới ba mươi trượng, đen kịt dữ tợn. Mấy chục chiến sĩ Yêu tộc canh giữ trong đó, ngày đêm giám thị toàn bộ động tĩnh chung quanh.
Lúc mặt trời sắp lặn, từ phương hướng Thánh vực có một gã Yêu tộc không nhanh không chậm đi tới.
Chiến sĩ Yêu tộc trên chòi canh lập tức phát hiện ra hắn, ba tầng yêu nỏ trên dưới nhắm ngay hắn, quát hỏi: "Yêu gì?”
Yêu kia đứng vững, dáng người hắn không cao, chỉ có chừng một trượng —— trong Yêu tộc thật sự chỉ có thể xem như dáng người trung đẳng —— toàn thân cao thấp bao trùm một tầng giáp sừng cổ quái, hiện ra hào quang màu vàng sậm tà mị. Một mảnh Yêu văn thần bí bắt đầu từ giữa hai mắt hắn, giống như dây leo sinh trưởng trải dài khắp toàn thân, thậm chí ngay cả đỉnh đầu cũng "mọc" đầy.
Tiểu thủ lĩnh Yêu tộc trên lầu nhận ra, âm thầm lầu bầu một tiếng: "Vạn Tượng yêu?”
Con Vạn Tượng yêu kia chậm rãi giơ hai tay lên, mở miệng ra, thanh âm phiêu hốt bất định, lúc cao lúc thấp lúc nam lúc nữ: "Chấp hành mệnh lệnh của bệ hạ.”
Tiểu thủ lĩnh hỏi: "Bệ hạ? Có gì chứng minh không?”
Vạn Tượng yêu không trả lời nữa, hắn tất cung tất kính dán hai tay lên đỉnh đầu, sau đó quỳ xuống, lễ bái thật sâu. Theo hắn lễ bái, một cái vảy màu vàng nhạt theo lồng ngực của hắn bay lên.
“Bệ hạ!” Trên chòi canh, tất cả chiến sĩ Yêu tộc cùng nhau quỳ nghênh đón, không còn hoài nghi nữa.
Lân giáp Yêu hoàng giống như là thượng phương bảo kiếm của Nhân tộc, người nắm giữ vật này không thể nghi ngờ là nô tài của bệ hạ - thân phận tương đương với khâm sai đại thần Nhân tộc.
Vạn Tượng yêu thu hồi lân giáp Yêu hoàng, không để ý tới những chiến sĩ Yêu tộc kia, từng bước một rời khỏi phạm vi Thánh vực. Những chiến sĩ kia vẫn tất cung tất kính quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
Vạn Tượng yêu đi không nhanh, bước chân nhìn qua cũng không lớn, lại có thần thông "súc địa thành thốn", trong khoảng thời gian ba hai bước, vượt qua Táng Cốt Cương, lướt qua mấy ngọn núi biến mất không thấy.
Sau một đêm bôn ba, hắn dần dần đến gần hạp cốc Thiên Đoạn. Đến nơi này, Yêu văn trên người hắn dần dần sáng lên hào quang, thân thể dần dần thu nhỏ lại, sừng giáp biến thành da, chậm rãi trở thành bộ dáng của một tên Nhân tộc.
Mũi hắn giật giật, tìm kiếm mùi vị gì đó, mấy canh giờ sau, hắn tìm được một cỗ thi thể rách nát ở trên một gốc cây cổ thụ cao lớn.
Đây là kiệt tác của Lôi Hoang Quỷ Báo. Loại Hoang thú cấp bảy này rất thích "tích trữ" lương thực, sau khi săn bắn kéo lên trên cây giấu đi. Nhưng ký ức của nó không tốt lắm, thường quên đi thực phẩm mình giấu.
Nhưng nếu một ngày nào đó nó bỗng nhiên nhớ tới, chạy đi tìm mà nói, nếu như bị Hoang thú Mãng trùng khác ăn, nó sẽ giận tím mặt, theo mùi tìm xuống, không chết không thôi cùng gia hỏa trộm lương thực kia.
Đây là một binh lính Nhân tộc, Vạn Tượng yêu run rẩy thân thể một chút, từ Yêu văn giữa hai mắt bắt đầu lóe sáng, sau đó ngoại hình lần thứ hai thay đổi, thành bộ dáng của thi thể kia.
Hắn lại cẩn thận điều chỉnh một chút, sau đó mới hài lòng, bỏ lại thi thể đi về phía hạp cốc Thiên Đoạn.
Yêu hoàng cảm thấy hứng thú đối với việc Yếm Ương Thái tử cùng cả đại quân từ Thánh vực biến mất vô tung, y thậm chí muốn tự mình đến hạp cốc Thiên Đoạn xem một chút. Nhưng dù sao cũng là Yêu hoàng, không thể khinh động, chỉ có thể phái tâm phúc chạy tới, Vạn Tượng yêu chính là một trong đám tâm phúc kia.
Hắn dễ dàng thông qua đại quân Yêu tộc ở cửa thung lũng Thiên Đoạn, sau đó đứng ở phía dưới Thiên hỏa cẩn thận quan sát. Một quả lân giáp Yêu hoàng trên người tản mát ra một loại đau đớn, hắn cắn răng chịu đựng, biết đây là bệ hạ đang thông qua chính mình quan sát Thiên hỏa.
Một canh giờ sau, Vạn Tượng yêu nhận được ý chỉ mới: Đi Hoàng Đài bảo điều tra một chút, Nhân tộc còn biết cái gì đối với đoàn Thiên hỏa này.
Cho nên hắn nhanh chóng bước vào Hoàng Đài bảo, mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt.
Hắn không phải biến hình bình thường, "Thiên La Vạn Tượng" của hắn đã tu luyện tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, có thể thu nhỏ nhân tố "Yêu" toàn thân thành một đoàn hạch tâm, giấu thật sâu ở trong trái tim.
Một thân thể sau khi biến hình này, từ linh hồn đến thân thể đã triệt để là một "người".
......
Hôm nay đến lượt Tống Chinh "kiếm ăn", cơm các hỏa đầu binh nấu thật sự khó nuốt xuống, bọn họ tìm kiếm trong chợ xem còn có cái món gì ngon hay không. (hỏa đầu binh: đầu bếp trong quân)
Nhưng thời gian chợ bỏ hoang đã rất dài, mặc dù còn có chút người sống sót, cũng không có tâm tình làm cơm ăn.
Tống Chinh đi mấy vòng vẫn không thu hoạch được gì, chuẩn bị trở về, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có người xếp hàng dài. Một mùi hương thơm mê người bay tới, yết hầu hắn không ngừng chuyển động.
"Không cần chen chúc, một quả Nguyên ngọc mười cân thịt thú, cũng không được nợ, không mặc cả, số lượng không nhiều lắm, bán xong đóng cửa." Có âm thanh trong trẻo vang lên.
Một cửa hàng ven đường mở cửa, âm thanh giòn tan cùng mùi thơm mê người đều từ đó truyền ra.
Tống Chinh cũng đi theo tới, nhưng khi nghe được giá cả "một quả Nguyên ngọc" lập tức có chút do dự. Không chỉ có hắn, những người xếp hàng cũng đồng loạt tản đi. Thực sự quá đắt.
Thanh âm giòn tan kia lại nói: "Đừng chê đắt, ở chỗ này có thể có đồ ăn đã là tốt rồi. Giữ lại Nguyên ngọc thì có thể như thế nào? Ai biết được có thể sống qua Thánh chỉ tiếp theo hay không?”
Có người nói: "Nhưng Nguyên ngọc có thể tăng cường thực lực của chúng ta, càng nắm chắc sống qua đạo Thánh chỉ tiếp theo. Thịt thú của ngươi chẳng qua chỉ là nhu cầu ăn uống mà thôi.”
Thanh âm giòn tan cãi lại: "Ngươi nhầm lẫn rồi, ta đây lấy thịt Hoang thú cấp năm làm nguyên liệu, sử dụng phương pháp nấu nướng đặc thù, kích phát ra lực lượng tinh huyết bên trong thịt, sẽ hấp thu cực kỳ thuận lợi, mười cân thịt thú, ngươi có thể đạt được tăng lên tuyệt đối lớn hơn một quả Nguyên ngọc.”