Minh Hồn Cự Lang nhảy lên một tảng đá lớn ở cửa sơn cốc, dùng sức ấn móng vuốt, cự thạch ầm ầm nứt ra, nó ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, tuy rằng không trăng, nhưng vẫn cường đại khủng bố như cũ.
Trong sơn cốc, một cỗ khí tức cường đại thức tỉnh, nó run rẩy thân thể đứng lên, dung hợp cùng một chỗ với bóng đêm tràn ngập, phẫn nộ run rẩy thân thể, chậm rãi đi ra.
Nó chiếm cứ nơi này mấy trăm năm, trong vòng ba mươi dặm chim chóc không thấy, côn trùng không dám sống, chưa từng có tồn tại nào dám mạo phạm, hiện tại lại có một con Hoang thú xông tới cửa nhà mình, còn dám không kiêng nể gì gào thét khiêu khích như thế, nó cảm giác mình bị vũ nhục mãnh liệt.
Nó phán đoán là bởi vì mình đã lâu không đi ra ngoài, mang đến sợ hãi cho những người kia, cho nên bọn chúng nhất định đã quên đi kinh lịch trong quá khứ.
Minh Hồn Cự Lang không biết vì cái gì run rẩy ngay tại chỗ. Chu Khấu cách mười dặm khống chế trong lòng cũng dâng lên sợ hãi mãnh liệt, hơi lạnh giống như thủy triều trong một mảnh hàn đàm vạn cổ tràn lên.
“Mau đi!” Gã hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, lập tức liền hiểu được, hiển nhiên thứ trong sơn cốc có thể trực tiếp uy hiếp Minh Hồn Cự Lang, thậm chí là uy hiếp trí mạng.
Triệu Tiêu lúc ấy không dám tới gần sơn cốc, chỉ nói cho mọi người biết, nơi này có một con cường chủng cấp tám tồn tại, nhưng hiện tại thoạt nhìn, cấp tám đã đánh giá thấp thực lực của loài này.
Nhưng chỗ tốt của Minh Hồn Cự Lang là không có thân thể thực chất, tốc độ đủ nhanh, một khi nó muốn chạy thì sẽ không dễ dàng đuổi kịp.
Một bóng xám đen xẹt qua núi rừng, Minh Hồn Cự Lang nhảy lên ngọn cây, chạy như điên trên đỉnh rừng rậm. Nhưng mặc kệ tốc độ của nó nhanh như thế nào, lại luôn có thể cảm giác được sau lưng mình có thứ gì đó đi theo.
Chu Khấu đột nhiên bừng tỉnh: "Thứ kia có thể ngửi được linh hồn! Khó trách vừa rồi cảm giác được nguy hiểm, thì ra đụng phải khắc tinh.”
Minh Hồn Cự Lang một hơi chạy đến ngoài doanh trại Cự yêu, thứ phía sau cũng rất nhanh đuổi theo, chỉ tụt lại phía sau hơn mười dặm. Minh Hồn Cự Lang đợi một lát, đã nghe thấy trong núi rừng phía sau truyền đến tiếng ào ào thật lớn.
Đại thụ mấy trăm năm bị bẻ gãy dễ dàng, cự thạch lớn mấy trượng thoáng cái đã bị đá bay.
Ầm ầm!
Một con cự thú cả người đen kịt từ trong núi rừng xông ra. Toàn thân nó khoác lân giáp giống như tê tê, nhưng hình thể so với tê tê lớn hơn vô số lần, cao sáu mươi trượng, từ đầu đến cuối dài chừng một trăm hai mươi trượng.
Đầu của nó cực kỳ cổ quái, khuôn mặt lại có chút giống cú.
Trên mỗi một vảy của nó đều có một cỗ sương mù đen kịt phiêu tán ra chung quanh, đi theo mà trốn không được theo hành động của nó.
Miệng Chu Khấu há lớn có thể nhét vào ba quả táo: "Đây, đây là Hoang Minh Cổ Mô, lấy linh hồn làm thức ăn, sở thích lớn nhất chính là tra tấn con mồi, khắc tinh của tất cả thú hồn trong thiên hạ!”
Minh Hồn Cự Lang toàn thân phát run, nhưng vẫn ngoan cường nhảy dựng lên, trốn vào trong doanh địa của Cự yêu.
Đối mặt với một con Hoang thú dường như là cấp tám, cùng một con Hoang thú chân chính cấp chín, lựa chọn chính xác là cái gì? Chính là không có đuôi quay đầu bỏ chạy, mà có đuôi thì cụp đuôi trốn chết.
Nhưng đầu óc đám Cự yêu không đủ dùng, lựa chọn của bọn chúng là một trận điên cuồng rống, sau đó vung chiến chùy chiến phủ đại bổng xông lên.
Minh Hồn Cự Lang bị vây tại chỗ, nó chỉ là một cấp tám giả, ngoài mạnh trong yếu, tinh phách chỉ có thể cho nó khí thế cấp tám, lực lượng chân chính ngay cả cấp bốn cũng không tới.
Một trận đại bổng đập xuống, Minh Hồn Cự Lang tán loạn tại chỗ.
Chu Khấu ở xa xa hừ một tiếng đau đớn, ngửa mặt ngã ngửa thất khiếu chảy máu, gần như không cảm giác được tiếng tim đập.
Tống Chinh vội vàng cho gã ăn liên tục mấy viên kỳ dược cấp ba, hy vọng có thể giữ được tính mạng: "Chỉ cần hoàn thành Thánh chỉ, trở về Hoàng Đài Bảo, Thiên hỏa nhất định có thể cứu hắn." Hắn chỉ có thể tạm thời tự an ủi mình như vậy.
Chu Khấu đã cố gắng hết sức, gã thậm chí không tiếc biến mình làm tiền đặt cược áp tới.
Kế tiếp, bốn người Tống Chinh khẩn trương nhìn phương hướng doanh địa Cự yêu, trong lòng chờ mong, mọi chuyện phát triển dựa theo kế hoạch.
Hoang Minh Cổ Mô đứng bên ngoài doanh trại, nó nhìn Cự yêu hình thể khổng lồ bên trong, nhưng so sánh với nó cũng chỉ như là một đám kiến nhỏ. Chênh lệch lực lượng càng không cần phải nói.
Những gia hỏa này dám can đảm nhúng tay vào cừu hận của nó, với linh trí của nó sẽ khó có thể hiểu được, đám tiểu vật này làm sao có lá gan lớn như vậy? Đối với Hoang Minh Cổ Trai mà nói, đây cũng là mạo phạm!
Thân thể nó run rẩy, trong mỗi một cái lân phiến đều nhốt một oan hồn, ngày đêm chịu đựng dày vò. Nó phóng những oan hồn này ra, trên bầu trời đêm bỗng nhiên vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết, rên rỉ, nguyền rủa, cầu xin tha thứ, trộn lẫn với nhau, quỷ dị khủng bố nói không nên lời.
Cho dù là đám Cự yêu vốn không mẫn cảm, chợt bị thanh âm như vậy tập kích cũng thống khổ che lỗ tai quỳ xuống. Những thanh âm kia làm cho bọn họ đồng cảm, dường như chính mình cũng đang trải qua những thống khổ này.
Vô số oan hồn bay đầy trời, không ngừng kêu thảm thiết kể lại, báo ra thống khổ mình phải chịu. Nghe chúng kể về Cự yêu cũng sẽ trải qua một lần kinh lịch như chúng nó!
Rất nhanh trong doanh địa, bao gồm cả một con Cự yêu Mệnh Thông cảnh kia đều ngã xuống đất, không ngừng thống khổ quay cuồng co giật.
Có con dùng đầu hung hăng đụng vào đá lớn, đá lớn nát bấy, mà đầu nó cũng đầy máu, nhưng lại không thể giảm bớt sự thống khổ của Yêu hồn hiện tại chút nào.
Có còn dùng sức gãi nát thân thể của mình, có con cầm chiến chùy của mình hung hăng đập nát hộp sọ của bản thân, có con bỗng nhiên xoay người, hung hăng bóp cổ đồng bạn bên mình, càng ngày càng dùng sức...
Hoang Minh Cổ Mô an tĩnh đứng ở ngoài doanh địa, không hề tự mình ra tay. Đối với những sinh vật đang nơm nớp lo sợ xung quanh, nó cũng không hề xua đuổi, nó muốn mang đến sợ hãi, làm cho những kẻ này ấn tượng sâu sắc một lần nữa!
Cách hơn mười dặm, Tống Chinh sau khi quan sát tình huống của Chu Khấu, biết trong lúc nhất thời gã sẽ không chết được, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn phương hướng doanh trại Cự yêu, tiếng hoảng sợ, tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, hắn cuối cùng cũng kiên định một chút: "Chắc là thành công rồi.”
Bọn họ không dám rời xa, phải chờ mọi chuyện chấm dứt, Hoang Minh Cổ Mô rời đi rồi chạy tới thu hoạch đầu yêu trước tiên. Nhưng lúc trước bọn họ đi theo phía sau Minh Hồn Cự Lang cấp tám, mượn lấy uy hổ rất an toàn. Nhưng bây giờ đều chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hai canh giờ sau, Hoang Minh Cổ Mô tra tấn tất cả Cự yêu đến chết, nó cảm thấy mỹ mãn ngẩng lên trời hít một cái, tất cả oan hồn đều trở lại trong lân phiến của nó, lại có thêm hơn sáu mươi oan hồn Cự yêu, chúng cực kỳ dữ tợn hung ác, đối với oan hồn mà nói đã thuộc hạng tố chất rất cao, con Hoang thú Cửu giai này cực kỳ hài lòng, sau đó không chút hoang mang trở về tiếp tục ngủ.
Năm người Tống Chinh lại đợi một lát, mới dọc theo lộ tuyến mà Hoang Minh Cổ Mô chạy tới doanh địa Cự yêu lúc vừa rồi. Chỉ liếc mắt một cái đã làm cho bọn họ không khỏi run rẩy, thật sự là quá thảm, khắp nơi đều là máu tươi, thịt vụn, nội tạng, đầu óc...Hơn nữa từ dấu vết mà xem, tất cả đều là kết cục Cự yêu tự hại mình, hoặc là kết cục của việc thương tổn lẫn nhau, Hoang Minh Cổ Mô cũng chưa hề ra tay.