Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Tế Hội chợt nói: "Săn giết cường giả Mạch Hà cảnh đối với các ngươi mà nói cực kỳ gian nan, nhưng đối với lão phu mà nói chẳng qua chỉ là nhấc tay. Lão phu có thể giúp các ngươi ra tay, thế nhưng các ngươi có thể cho lão phu chỗ tốt gì?”

Bốn người sửng sốt, Vương Cửu buột miệng nói: "Lão tiền bối cần cái gì, chỉ cần chúng ta có thể lấy ra được thì cứ việc mở miệng.”

Phan Tế Hội lại mỉm cười, khẽ vuốt râu dài cũng không nói lời nào. Cháu gái của lão, Phan Phi Nghi đứng ở phía sau hai mắt trong suốt chớp chớp một cái, nhìn mấy người này, không rõ hàm nghĩa.

Tống Chinh nhướng mày, Phan Tế Hội chính là một trong ba trụ trời Đồng châu, tông chủ Ẩm Hỏa tông, cường tu đứng đầu Huyền Thông cảnh sơ kỳ, lão làm sao có thể cầu xin mình?

Và sao lão lại không nói rõ ràng?

Trong đầu hắn linh quang chợt hiện: Phan Tế Hội sẽ không có chuyện gì cầu mình, nhưng cô gái phía sau hẳn là cháu gái của lão, chắc chắn có chuyện cần cầu mình.”

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Sử Ất, người sau tiến lên một bước, ở thấp giọng nói bên tai hắn: "Ba trụ trời Đồng châu cạnh tranh với nhau..." Kể cho Tống Chinh nghe thế cục đại khái.

Tống Chinh có chút hiểu được, chỉ là vẫn không rõ vì sao vị cường giả tiền bối này không nói rõ, nhất định phải tự mình đoán trúng.

"Tiền bối," hắn nói, "Tại hạ biết một nơi rất nguy hiểm cho chúng ta, nhưng lại không có gì khó khăn đối với ngài. Mà nơi đó thai nghén một kiện Linh vật, đều có trợ giúp rất lớn đối với việc tăng lên tư chất và quá trình tu hành của lãnh tôn ngài.” (lãnh tôn: cháu gái)

Phan Tế Hội làm ra bộ dáng hứng thú: "A, ở đâu? Lại là Linh vật gì.?”

Tống Chinh nói: "Nơi đó là một tòa hỏa sơn, bên trong có cái Toại Hỏa Quật, thai nghén một bộ Giáp Cổ Hỏa Kinh trời sinh!" Trong quá trình tự thuật vừa rồi, Tống Chinh cũng không đề cập đến những chi tiết này.

Quả nhiên tinh quang trong mắt Phan Tế Hội chợt lóe, lão lập tức quát: "Lời này là thật!”

"Vãn bối sao dám lừa gạt tiền bối? Là thật hay giả tiền bối đi xem liền biết, nếu tại hạ nói dối, đó chính là chán sống.”

Phan Tế Hội hài lòng gập đầu: "Tiểu hữu quả nhiên không làm ta thất vọng. Chúng ta cùng nhau chạy tới, nói vậy thực lực của Yêu tộc nơi đó không tầm thường, đầu của bọn chúng đủ để cho các ngươi vượt qua đạo Thánh chỉ này.”

Tống Chinh mừng rỡ: "Đa tạ tiền bối! ”

Mấy người Sử Ất còn chưa nghĩ rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ biết bỗng nhiên tìm được đường sống trong cõi chết, có một vị Huyền Thông cảnh sơ kỳ cường đại, bằng lòng trợ giúp bọn họ săn giết Yêu tộc.

Bọn họ choáng váng, lập tức theo Tống Chinh hành lễ bái. Tống Chinh đứng dậy không trì hoãn nữa: "Tiền bối, tại hạ lập tức dẫn đường.”

"Được." Phan Tế Hội đáp ứng một tiếng, sau khi đưa mắt nhìn chung quanh một chút, rất miễn cưỡng liền nói: "Chung quanh không có Thiên cầm thích hợp, chỉ có mỗi nó thôi, điều kiện hạn chế, mấy vị tiểu hữu chớ chê đơn sơ.”

Lão vẫn luôn duy trì phong độ cường tu đỉnh cao. Những lời nói này khiến mấy người Tống Chinh có chút khó hiểu, lại thấy Phan Tế Hội giơ tay lên vẽ không trung một cái, mọi người trong nháy mắt có một loại cảm giác kỳ quái, thiên địa này xảy ra biến hóa đặc thù nào đó, dường như mọi thứ đều lấy Phan Tế Hội làm trung tâm, vì lão mà tiến hành "thay đổi".

Tống Chinh biến sắc, trong mắt Sử Ất lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng hoài niệm, nhẹ giọng nói: "Huyền Thông cảnh, đại thần thông thiên địa dùng vì ta! Không thể tưởng được a, rời khỏi kinh sư phồn hoa nhiều năm như thế, vậy mà còn có thể gặp lại loại đại uy năng này!”

Trong ánh mắt Triệu Tiêu có hào quang không hiểu sao lóe ra, không biết trong lòng nàng đang nghĩ như thế nào.

Đại đạo trong thiên địa thay đổi, "đè ép" một con Mãng trùng đen kịt thật lớn từ trong sơn cốc phía trước ra. Con Cổ Độc Thiên Trùng cấp sáu này kêu to chi chi, nó từ trước đến nay kiệt ngạo bất tuân, ở trong một mảnh lãnh địa này nói một không hai, bởi vì thân mang kịch độc, ngay cả cường chủng cấp bảy cũng không dám thật sự đối nghịch với nó, nhưng thật không ngờ, hôm nay lại không hiểu tại sao lại bị lực lượng nào đó làm cho nó sợ hãi sâu sắc áp giải mà đến.

Nó nhìn thấy một đám Nhân loại, lúc này giận dữ, lại không nghĩ tới lão giả kia giơ ngón tay lên nhẹ nhàng bắn về phía ót nó, một tiếng bùm vang vọng, Cổ Độc Thiên Trùng cảm giác được một cỗ đại lực thần bí mênh mông mạnh mẽ chấn động, hồn phách của nó bay ra ngoài cơ thể ngay tại chỗ, thậm chí hồn phách tách ra, thiếu chút nữa đã bị kéo vào trong hư không: Xé rách vỡ nát!

Mặc dù không thật sự hồn phi phách tán, nhưng cái loại lực xé rách đối với hồn phách này vẫn làm cho nó đau không muốn sống, cả đời này cũng tuyệt đối không muốn thể nghiệm lại một lần nữa.

Nó nức nở quỳ xuống trước mặt lão nhân, ngoan ngoãn thần phục.

Phan Tế Hội mỉm cười, đưa tay làm thế mời: "Chư vị tiểu hữu, mời bước tới.”

Tống Chinh vô cùng khiếp sợ, mặc dù hắn đã từng cùng cha mình đi du lịch khắp thiên hạ, nhưng hôm nay mới thực sự kiến thức được phong thái cường tu Huyền Thông cảnh đỉnh cấp! Trong lòng đối với chuyện tu hành tương lai càng thêm vài phần chờ mong: Thử nghĩ một chút, Mãng trùng cấp sáu chỉ tiện tay đã có thể bắt lại, búng chỉ "điểm hóa" liền ngoan ngoãn thần phục! Không khỏi một trận nhiệt huyết sôi trào.

Vương Cửu lại có chút sợ hãi, nhìn con Mãng trùng kia, trên người tản ra khói độc làm cho người ta tim đập chân run không dám tiến lên.

Tống Chinh lại khẳng khái bước tới, tung người nhảy lên lưng trùng, khoanh chân ngồi xuống khen ngợi: "Rộng rãi thoải mái, đa tạ tiền bối.”

“Ha ha ha!” Phan Tế Hội cất tiếng cười, hiển nhiên là đang khảo nghiệm sự can đảm của mấy người, Tống Chinh này rất đủ tư cách.

Vương Cửu thấy không có việc gì, lúc này mới cõng Chu Khấu bò lên. Tất cả mọi người đều leo lên lưng trùng, trên người Mãng trùng cấp sáu rộng rãi, bọn họ mặc dù nhiều người, nhưng cũng không cảm thấy chật chội.

Phan Tế Hội phát ra một tiếng mệnh lệnh trầm thấp, Mãng trùng nghe hiểu, tung người bay lên, cánh trùng dang ra tới mấy chục trượng, nửa trong suốt phiếm xám đen, nhanh chóng xuyên qua trên bầu trời.

Không thể không nói, Phan Tế hội lựa chọn công cụ thay thế rất thích hợp, tuy rằng chỉ có cấp sau, nhưng bởi vì thân mang kịch độc, những Thiên cầm cấp cao kia cũng lười đến săn nó, tuy rằng ăn vào chưa chắc sẽ bị độc chết, nhưng nhất định sẽ đau bụng.

Tống Chinh dựa vào trí nhớ của mình chỉ dẫn phương hướng, sau khi đi sai vài lần, rốt cục chạy tới ngọn núi lửa khổng lồ kia.

Khoảng cách sóng ánh sáng của lân phiến Yêu hoàng tẩy đất lần trước cũng không dài, trong phạm vi ba trăm dặm vẫn là một mảnh đất chết, Lang kỵ cường đại tuần tra chung quanh, Tống Chinh âm thầm quan sát một chút, Yêu hoàng dường như đã tăng binh ở chỗ này, trong phạm vi ba trăm dặm, số lượng Lang kỵ tuần tra vượt qua một ngàn, theo tính toán này, Lang kỵ đóng quân ở phụ cận hỏa sơn ít nhất cũng là hai ngàn.

Ba mươi sáu con Tượng kỵ chiếm bốn phương vị, bảo vệ ngọn núi lửa ở trung tâm.

Phan Tế Hội nhìn thấy một mảnh tĩnh mịch, lạnh nhạt hỏi: "Tiểu hữu có còn có chi tiết gì quên nói không?”

Tống Chinh biết gạt lão không được, vội vàng nói ra chuyện Yêu hoàng cách không đưa tới lân phiến tới. Phan Tế Hội lộ ra một tia khó xử, thản nhiên cũng không che dấu sự kiêng kỵ của mình đối với Yêu hoàng: "Yêu hoàng có thể cách không đưa chiến lực? Chuyện này cũng có chút khó làm, một quả lân phiến lão phu đương nhiên không để vào mắt, nhưng bản lĩnh của Yêu hoàng không dừng lại ở đó, nếu như một trảo tìm tới, chỉ sợ lão phu chỉ có thể bại vong.”

Tống Chinh giật mình: "Lão tiền bối đã Huyền Thông cảnh sơ kỳ, ngay cả một trảo của Yêu hoàng cũng không chống được?" Hắn theo bản năng thốt ra, nhưng sau đó cảm thấy không ổn, vội vàng muốn đỡ lời, Phan Tế Hội xua tay: "Nói thẳng cũng không có gì không ổn. Lão phu không tự coi thường mình, nhưng cũng không mù quáng tự đại. Trong tu sĩ, lão phu đã đứng trên chín phần người, nhưng đối mặt với Yêu hoàng...Ài, chỉ có thể tự nhận một câu: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK