Các tròng mắt hưng phấn phát run, ném mảnh thi thể cùng nhau rơi xuống, thi nhau cắm ở trên người Sơn Khâu Khủng Trư, vô số tơ máu đâm vào trong cơ thể Sơn Khâu Khủng Trư, con cự thú này kêu thảm thiết thê lương, lăn lộn trên mặt đất, lại không đè chết được những tròng mắt này, rốt cục tiếng kêu thảm thiết của nó dần dần bé lại, thay vào đó là tiếng kêu rên rỉ vui vẻ chơi đùa sau khi bị tròng mắt khống chế.
Năm người nhìn thấy mộ thân cự thú đầy tròng mắt, dưới da không thoải mái giống như có vô số kiến bò, từng luồng hào quang tím thẫm từ trên người Sơn Khâu Khủng Trư bắn ra, nó mãnh liệt vọt tới năm người.
“Chạy! Đừng nghĩ gì khác.”
Sơn Khâu Khủng Trư nhanh chóng đuổi theo, phía sau sóng lạnh cuốn tới, sóng biển dâng cao, Sơn Khâu Khủng Trư dưới sự khống chế tròng mắt mãnh liệt nhảy lên đầu sóng.
Sóng lạnh từng tầng từng tầng đẩy Sơn Khâu Khủng Trư về phía trước, nhanh đến khó tin, bất kể năm người làm cách nào so ra cũng kém loại tốc độ này. Rốt cục ầm ầm một tiếng, bốn chân đẩy mạnh, Sơn Khâu Khủng Trư bay lên trời, rầm một tiếng rơi xuống phía trước năm người, chấn động mặt đất rung rung.
Ở phía sau sóng lạnh tiếp tục đánh úp lại, Sơn Khâu Khủng Trư vòng tại chỗ một vòng, tròng mắt bắn ra từng luồng hào quang màu tím thẫm, thay phiên nhau quét tới bọn hắn.
Năm người không để ý đến quá nhiều, thủ đoạn gì cũng thi triển ra, né tránh chật vật không chịu nổi.
Nhưng đúng lúc này, Sơn Khâu Khủng Trư đột nhiên vọt tới, cái đầu to lớn lúc lắc trái phải, răng nanh quét bay Vương Cửu và Sử Ất ra ngoài.
Chờ nó dừng lại, trên một răng nanh treo một chân, đôi mắt Tống Chinh muốn nứt ra, đó là chân của Sử Ất!
"Vĩnh Sinh Thiên Dưỡng Lục" của Vương Cửu cũng không chống đỡ nổi lực lượng của hoang thú cấp tám, mở ngực bể bụng ngay tại chỗ, trong tiếng kêu thảm thiết ngã trên mặt đất, máu tươi cùng nội tạng trào ra.
Nếu không phải thân thể gã mềm dẻo vô hạn, lần này chắc chắn sẽ trực tiếp xé gã thành hai nửa.
Ánh mắt Chu khấu lập tức đỏ lên, rống lên một tiếng xông lên, móng vuốt đen kịt nắm trong tay đâm một cái về phía trước, trong bóng tối có một thanh khí nhận khổng lồ do linh nguyên ngưng tụ, vô thanh vô tức đâm vào trên đầu Sơn Khâu Khủng Trư.
Cạch!
Không ngờ lại có một tiếng kim loại vang lên, đầu Sơn Khâu Khủng Trư cũng không lắc một cái, đùng đùng đùng vọt tới Chu Khấu, chỉ cần thoáng một cái, móng heo to lớn vô cùng của nó sẽ có thể giẫm Chu Khấu thành thịt nát.
Vèo -- một mũi tên bắn tới, thẳng đến tận mắt Sơn Khâu Khủng Trư, ầm một tiếng bắn trúng nổ tung, nhưng Sơn Khâu Khủng Trư không hề bị ảnh hưởng chút nào, thân hình Chu Khấu cuộn tròn, hóa thành cuồng phong lóe sang một bên. Nhưng vẫn chậm một bước, bị thân thể khổng lồ của Sơn Khâu Khủng Trư đánh bay ra ngoài, xương cốt nửa người lạch cạch vỡ vụn toàn bộ.
Ngay cả nội tạng cũng bị thương nặng, y còn rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Triệu Tiêu âm thầm tự trách mình, phản ứng đầu tiên của nàng chính là bắn vào mắt, lại quên mất Sơn Khâu Khủng Trư đã không còn là vật sống, con mắt đối với nó mà nói vô dụng, trên người có mấy trăm con mắt.
Bỗng nhiên một bàn tay to vươn tới, bắt lấy lưng nàng kéo về phía sau, hiểm lại càng hiểm tránh được một cái răng nanh khổng lồ quét tới!
Triệu Tiêu quay đầu gật đầu một cái để tỏ vẻ cảm tạ với Tống Chinh, nàng hơi phân tâm, thiếu chút nữa bị Sơn Khâu Khủng Trư cúi đầu xuống, dùng răng nanh đâm tới.
Tống Chinh trầm giọng nói: "Không trách ngươi, chúng ta không có biện pháp làm gì được thứ này!”
Cho dù mục tiêu nàng bắn mà các tròng mắt kia, cũng không cách nào đạt được mục đích vây Ngụy cứu Triệu.
Chu Khấu lúc này mới rơi trên mặt đất, phun máu mắng to: "Súc sinh! Có bản lĩnh ngươi lại đây, Khấu gia nhà ngươi dùng một tay cũng giết chết ngươi! Ngươi đến đây..." Y dùng sức nháy mắt với Tống Chinh, để cho bọn họ nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng Sơn Khâu Khủng Trư lại hoàn toàn không để ý tới hắn, cả cơ thể đầy tròng mắt, lỗ mũi phun hàn khí xông thẳng đến Tống Chinh cùng Triệu Tiêu.
Hai người quát một tiếng chạy trốn sang hai bên, Sơn Khâu Khủng Trư gào thét một tiếng với hai người, một cỗ sóng lạnh hung mãnh vô cùng cuốn tới.
Tống Chinh cảm giác được bàn chân phải mình rơi phía sau lập tức không còn tri giác.
Hắn ngã xuống một đường lăn ra ngoài, quay đầu lại nhìn thấy dưới mắt cá chân phải đã không thấy đâu.
Triệu Tiêu bên kia còn thảm hơn so với hắn, nửa bắp chân cũng không còn.
Chỉ trong một vài hơi thở ngắn ngủi,
Năm người gần như đã bị đánh bại hoàn toàn. Tuy rằng còn chưa chết, nhưng gần như đã mất đi toàn bộ chiến lực, không có hy vọng chạy trốn cho dù chỉ là một tia.
Sử Ất nhìn sóng lạnh khổng lồ như bài sơn đảo hải cách đó không xa, bình tĩnh nói: "Đến nơi này thôi, không thể vượt qua khỏi lần này.”
Chu Khấu còn đang la hét: "Súc sinh, có gan ngươi tới đây, không dám đúng không, đồ heo thiến không có trứng!" Y run rẩy dây xích, thả Minh Hồn Ác Khuyển ra ngoài: "Đi, cắn chết nó!”
Minh Hồn Ác Khuyển run rẩy không dám tiến lên.
Nhưng tất cả tròng mắt trên người Sơn Khâu Khủng Trư lại rắc một tiếng, tất cả đều nhìn về phía Chu Khấu bên kia.
Chu Khấu mừng rỡ: "Ttài ăn nói của Khấu gia vô địch!"
Tống Chinh là người đầu tiên phản ứng lại: "Là Minh Hồn Ác Khuyển! Dẫn nó ra!"
Chu Khấu cũng lập tức hiểu được, mấy trăm tròng mắt nhìn thấy Minh Hồn Ác Khuyển còn vui vẻ hơn so với bọn họ. Ngón tay y lập tức khẽ bấm khóa xích, vòng cổ trên cổ Minh Hồn Ác Khuyển cạch một tiếng mở ra: "Chạy đi!"
Minh Hồn Ác Khuyển đã chỉ còn lại hơn một nửa thân thể nhưng tốc độ vẫn cực kỳ kinh người như cũ, nhảy vọt một cái đã ở ngoài mấy chục trượng, sau đó thân thể gần như không có trọng lượng càng ngày càng nhanh, hóa thành một cái bóng đen phiêu đãng.
Tất cả tròng mắt trên người Sơn Khâu Khủng Trư lập tức hưng phấn hẳn lên, phốc phốc giãy ra từ trên người hoang thú, cự thú khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, trên người tràn ngập các động máu.
Một mảnh tròng mắt gào thét, thúc dục sóng lạnh đuổi theo Minh Hồn Ác Khuyển. Tống Chinh nắm chặt thời gian, cùng với Triệu Tiêu vội vàng đỡ những người khác đứng lên, dùng kỳ dược ngăn chặn thương thế, thất tha thất thểu rời đi.
Trước khi đi, hắn thuận tay lấy tinh phách của Sơn Khâu Khủng Trư.
Năm người vô cùng thê thảm, Vương Cửu bị mổ rách bụng, nhét ruột của chính mình trở về, sau đó một tay che bụng, miễn cho nội tạng lại trào ra, nhịn đau đau đớn kịch liệt vươn một tay ra đỡ Chu Khấu.
Sử Ất và Tống Chinh đều thiếu một chân, hai người ghé sát vai nhau, ngươi một bước ta một bước "hợp thể" đi về phía trước.
Triệu Tiêu vẫn không chịu tiếp nhận bất cứ kẻ nào nâng đỡ, dựa vào một chân giống như lần trước liên tục nhảy nhót.
Thể chất tu sĩ vượt xa phàm nhân, một đường chạy trốn như vậy, cho đến ngoài mấy chục dặm, cảm thấy hơi chút an toàn, bọn họ mới tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Vương Cửu cùng Chu Khấu thật sự không chịu nổi. Sắc mặt mập mạp trắng bệch, suy yếu có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Chu Khấu cả người là máu, cảm giác bản thân mềm nhũn giống như mì.
"Các ngươi chữa thương trước, ta sẽ canh gác." Triệu Tiêu nói một tiếng, tháo Ám Diễm Liên nỏ sau lưng xuống.
Tống Chinh cũng không khách khí với nàng, xử lý thương thế của mình trước tiên.
Tương đối mà nói, hắn và Triệu Tiêu bị thương không tính là "nặng". Rất nhanh băng bó xong miệng vết thương, lại thấy ba người khác đã dùng kỳ dược cấp ba đả tọa chữa thương.
Trời rốt cục sáng, một đêm này trôi qua, ban ngày hoạt động của đám hoang thú mãng trùng ít hơn một chút, mọi người cuối cùng có thể thở ra một hơi.