Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đạo Lôi Đỉnh Thư?"

Hắn lặp lại một lần, bỗng nhiên cảm thấy trong thức hải ẩn sâu một mảnh lôi âm quanh quẩn, bốn chữ đơn giản này tựa như có đạo vận cực kỳ thâm ảo mênh mông đang nhộn nhạo.

Trong cơ thể hắn, Linh nguyên đạt được khi tu luyện "Chập Lôi Pháp" trong nháy mắt tràn ngập, từng trận từng trận lôi ý không ngừng dao động!

"Cái này..." Hắn nghẹn họng, lại nhìn về phía cái đỉnh lớn kia, thần sắc trở nên cực kỳ rối rắm. Không thể nghi ngờ, "Đạo Lôi Đỉnh Thư" trên đỉnh lớn này chính là một bộ bảo thư tuyệt đỉnh cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng chỉ là tàn khuyết không đầy đủ!

Hắn do dự thật lâu, rốt cục cắn răng một cái, khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn sáu tấm phù triện còn sót lại trên đỉnh lớn. Trong đầu bắt đầu quan tưởng, không ngoài dự liệu, linh nguyên trong cơ thể theo quan tưởng của hắn đã tự mình ngưng tụ ra những phù triện kia ở trong ba mươi bảy miệng đại huyệt đã bị đốt lên.

Sau khi một miếng ngưng tụ thành hình, lại tự động tản đi bắt đầu ngưng tụ miếng thứ hai, sau đó là miếng thứ ba...

Sáu tấm phù triện hình thành một vòng tuần hoàn, hắn kiểm tra một phen, lần thứ hai trợn mắt há hốc mồm: huyệt đạo đã đốt lên lại mở rộng thêm ba thành lần nữa, tổng lượng linh nguyên tăng thêm một thành!

Hắn vốn cực kỳ chú trọng căn cơ, càng lấy Bắc Chinh đại đế làm mục tiêu, mở rộng mỗi một miếng đại huyệt thành hỏa hồ, mà dựa theo đà tu luyện như vậy, mỗi một miếng đại huyệt đều có thể khuếch đại một mảnh biển lửa!

"Ha ha ha..." Thư sinh ngây ngốc vui vẻ: "Chả quan tâm nó có không đầy đủ hay không, chỉ riêng chỗ tốt này đã khiến người ta khó có thể kiềm chế được."

Hắn mở giới chỉ của bản thân ra, đồ đạc bên trong kỳ thật không nhiều lắm, nhưng cái giới chỉ cấp thấp nhất này tính đầy đủ thì không gian cũng chỉ có ba trượng. Sẽ rất khó để nhét vào, ngay cả Tống Chinh cũng không chú ý tới, góc cạnh đỉnh lớn kỳ thật đều "đẩy" không gian bên trong ra một ít, mới có thể bỏ toàn bộ vào.

Về phần mấy thứ trước kia của hắn, đặt ở trong đỉnh lớn là tốt rồi.

Lần này thật sự là "đầy tải trở về", hắn xoay người ra khỏi sân, nhanh như chớp trở về doanh trại.

......

Sáng sớm hôm sau, Chu Khấu kinh ngạc:"Thư sinh ngươi cả đêm ở bên ngoài làm bậy, vì sao vẫn long tinh hổ mãnh như vậy? Không có một chút mệt mỏi?"

Tống Chinh lau mồ hôi bày tỏ: "Ngươi đừng đi, bắt đầu từ hôm nay, ta nhất định phải dạy ngươi đọc sách nhận chữ, ngươi cũng sắp biết nói chuyện."

Tối hôm qua sau khi trở về, hắn liền lập tức thiền định tu hành. Mới có được "Đạo Lôi Đỉnh Thư", chí bảo trong tay không thể lười biếng. Hơn nữa hắn phát hiện, quan tưởng sáu tấm phù triện kia, vậy mà có thể trợ giúp hắn ngưng luyện hồn phách.

Trong bóng tối dường như có lực lượng chân lôi không ngừng rèn luyện hồn phách, trong một đêm, hắn liền cảm giác hồn phách của mình vô cùng cường hãn, dần dần đi tới trạng thái ngưng kết m thần!

Một đêm khổ tu, ngược lại tinh thần sáng láng.

Sử Ất tức giận mắng Chu khấu một câu: "Buổi tối thư sinh đi ra ngoài, tốt xấu gì cũng nói với lão tử, ngươi nửa đêm lén lén lút lút lẻn ra ngoài làm gì? Ngươi thật sự coi Ngũ trưởng như lão tử là bài trí đúng không?"

Chu Khấu không cam lòng yếu thế: "Nếu không ngươi thoái vị, đổi ta đi làm."

"Nằm mơ!" Sử Ất vung tay tát qua, Chu Khấu muốn né tránh, nhưng một tay Sử Ất hóa thành tám cái, từ các phương hướng khác đánh mặt y thành tám cái hình bàn tay.

"Sử lão đại!" Chu Khấu giận tím mặt, thả ra bảy con Minh Hồn Cự Lang liều mạng với y.

Tống Chinh chớp chớp mắt: "Sao ta cảm giác? Như thế nào trong một đêm, Minh Hồn Cự Lang của thổ phỉ ngươi cường đại hơn một chút. ”

Chu Khấu nói, "Vậy còn cần phải nói? Khấu gia hơn nửa đêm không ngủ, ở trong hạp cốc Thiên Đoạn tìm thú hồn đút cho bọn nó."

Sắc mặt Sử Ất không tốt: "Chỉ sợ không chỉ là thú hồn chứ?"

Trong hạp cốc Thiên Đoạn có rất nhiều người chết, còn có yêu hồn cùng nhân hồn.

Chu Khấu bị nhìn thấu, cũng không phản bác lại mà trừng mắt nói: "Có quỷ mới biết khi nào cái đồ chơi kia hạ xuống đạo Thánh chỉ thứ ba, Khấu gia đương nhiên phải dùng hết tất cả thủ đoạn tăng thực lực lên. Khấu gia không đi giết người luyện bảo, những cô hồn dã quỷ lang thang trong dã ngoại, phế vật lợi dụng một chút có gì không thể?"

Sử Ất nghe y nhắc tới đạo Thánh chỉ thứ ba, tâm tình trở nên không tốt, khoát tay áo lười quản y nữa.

Tống Chinh lại hiểu được mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, lấy hồn phách luyện bảo, tổn hại âm đức cực lớn, làm như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có nhân quả báo ứng. Nhưng trước mắt có thêm một phần thực lực thì có thêm một tia khả năng sống sót, hắn có thể nói cái gì?

Vương Cửu bị bọn hắn đánh thức, mơ mơ màng màng ngây ngốc hô hô: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Không ai giải thích với gã.

Sử Ất bỏ lại bốn người một mình đi ra ngoài, Tống Chinh đuổi theo phía sau: "Sử lão đại..." Hắn gọi Sử Ất lại, khuyên một câu: "Ngươi đừng trách thổ phỉ, tính tính của hắn là như vậy, nhưng bản chất là tốt."

Sử Ất hung hăng phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu nói: "Không phải là ta trách hắn, là tiểu tử kia nhất định phải nhắc tới đạo Thánh chỉ thứ ba. Chúng ta đều biết điều đó chắc chắn xảy ra, nhưng có thể cho ta yên tĩnh vài ngày được hay không?"

Tống Chinh hiểu rõ tâm tình của y, mọi người thực ra đều đang cố gắng tạm thời quên đi chuyện Thánh chỉ cùng Thiên Hỏa, nếu không cả ngày nghĩ đến chuyện liên quan đến tính mạng này, thật sự không có cách nào sống.

Nhưng nói đến đây, Sử Ất nhìn hẻm núi, thấp giọng hỏi: "Thư sinh, ngươi kiến thức rộng, ngươi nói xem, khi nào Thiên Hỏa sẽ ban bố đạo Thánh chỉ thứ ba?"

Tống Chinh nghe ra trong lời nói của y có ý khác, trong lòng khẽ động nói: "Ý của ngươi là... Thiên Hỏa sẽ đợi viện quân của triều đình tới, lại ban bố Thánh chỉ mới?"

"Ngươi đừng quên, đạo Thánh chỉ thứ hai chính là sau khi khâm sai mang theo doanh thứ năm Đấu Thú Tu kỵ tiến vào Hoàng Đài Bảo."

Tống Chinh lâm vào trầm tư: Thiên Hỏa chỉ sợ không phải vật chết, mỗi một hành động tùy ý của nó, kỳ thật đều có thâm ý, thậm chí ngay cả nội dung Thánh chỉ, chỉ sợ cũng không phải tùy ý quyết định. Vì vậy rốt cuộc nó làm như thế là có mục đích gì?

......

Sau khi nói chuyện với Sử Ất, Tống Chinh liền cảm thấy trong lòng mình đè nén một cỗ phiền não phẫn nộ, xuất phát từ Thiên Hỏa, nhưng cũng không chỉ bởi vì nó.

Hắn biết có một chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm, hiện tại cũng là thời điểm nên đi làm chuyện này.

Thánh nhân viết: Lấy ơn báo oán lấy gì báo đức? Lang binh có tín niệm của riêng họ.

Hắn sớm nhìn ra Chu Khấu đã khôn an phận, lặng lẽ tìm y hỏi: "Thật là nhàm chán, có muốn làm chút chuyện hay không?" Chu Khấu hai mắt tỏa sáng, ăn nhịp phối hợp với nhau!

Chu Khấu kéo Vương Cửu vào, mập mạp phụ trách dò xét tin tức, sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, Chu Khấu đi đưa hai phong thư thay Tống Chinh.

Mạnh Thiên Cửu và Tỉnh Xuyên Bắc sau khi nhận được thư có chút ngoài ý muốn, nội dung rất đơn giản: giữa trưa ngày mai, đầu ngõ Hoa Nhai Phấn, mời quân xem đầu người!

Chu Khấu đối mặt với hai vị cường binh nổi tiếng đương nhiên nóng lòng muốn thử, y nhìn chằm chằm cổ hai người, trong tưởng tượng dùng liêm đao đen kịt của mình khoa tay múa chân, lại bất đắc dĩ phát hiện, cho dù đối phương không hề phòng bị, hắn thật sự muốn giết hai người cũng không có cơ hội —— thực lực chênh lệch quá lớn.

"Xin chuyển lời Tống Chinh, chúng ta nhất định có mặt."

Nhận được hồi âm, Chu Khấu khẽ gật đầu, mang theo một tia tiếc nuối không được như ý trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK