"Bọn hắn tới làm gì?" Sử Ất căm tức, Tống Chinh suy nghĩ một chút: "Không chỉ mỗi chúng ta nhanh trí —— Trần Kính Trường luôn luôn giảo hoạt, có lẽ cũng đến tìm vận may giống như chúng ta vậy."
Triệu Tiêu bỗng nhiên nói ra: "Bọn hắn tới trước, vì sao không động thủ tìm kiếm?"
Lời nói này nhắc nhở mọi người, Tống Chinh lần nữa cẩn thận lấy đạo thuật tìm tòi, bỗng nhiên toàn thân kịch liệt run rẩy, hai mắt không ngừng có máu tươi chảy dài! Hắn kêu lên một tiếng buồn bực, hai hốc mắt bỗng nhiên trũng xuống một cái, giống như bị người cứng rắn đánh cho hai quyền!
"Đi mau" hắn hét thảm một tiếng, nhắm mắt lại hai tay kéo một phát Chu Khấu cùng Sử Ất bên người, dựa vào cảm giác nhanh chóng lui về phía sau.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Chu Khấu cùng Sử Ất bị hắn kéo theo, sau đó chính là hai người bọn họ mang theo Tống Chinh rút lui. Triệu Tiêu cùng Vương Cửu vô cùng khẩn trương, trong lúc lui về phía sau phát ra pháp khí cảnh giác chung quanh.
Ầm!
Dưới vách núi sâu bỗng nhiên truyền đến tiếng nước nổ vang thật lớn, nước lạnh đen kịt bỗng nhiên dâng cao, trong nháy mắt xông lên đỉnh vách núi. Bọt nước thật lớn giống như từng chiếc cự quyền, ầm ầm ầm nện vỡ nát mọi thứ trên sườn núi!
Sóng nước trong nháy mắt cao hơn núi lớn, cuồn cuộn quét về phía năm người. bên trong khí lạnh có từng con từng con tròng mắt màu vàng sáng bay lên, dựng thẳng đồng tử tĩnh mịch, câu hồn nhiếp phách, Vương Cửu chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy có một thanh đao nhọn xoẹt một tiếng đâm vào trong đầu óc của mình. Cho dù gã giơ tấm thuẫn cũng ngăn không được.
"A ——" Gã hét thảm một tiếng, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cố nén đau nhức kịch liệt kêu lên: "Là Thiên Mục yêu, dưới vách đá trước mặt cất giấu một con Thiên Mục yêu!"
Khó trách đám người Trần Kính Trường không dám ra, giảo hoạt khốn kiếp thực sự cũng cảm giác được nguy hiểm.
Tống Chinh hít sâu một hơi, dược hiệu lúc trước hấp thu kỳ dược cấp ba nhanh chóng phát huy, hắn mở mắt lần nữa, hai mắt huyết hồng, tròng trắng mắt vẩn đục.
Hắn lập tức đi tìm Trần Kính Trường, ba người kia đang lặng yên lui về phía sau, Tống Chinh nhe răng cười: Làm sao có thể cho các ngươi như ý!
Hắn phồng ngực bụng lên, mãnh liệt nhìn lên trời cao khẽ hấp, một đạo thiên địa nguyên khí tinh thuần ngưng tụ thành hào quang màu xanh thẳm chui vào trong miệng hắn.
Rặc rặc!
Ở bên cạnh hắn, sấm sét thoáng hiện, một đạo ngay sau đó một đạo, bị tay trái Tống Chinh thao túng Tiền cổ Chu Thiên nhét vào trong mắt tiền nho nhỏ.
Cái mắt tiền nho nhỏ kia trở nên xanh thẫm, màu sắc vô cùng tươi đẹp.
"Chập Lôi Bản Ngã!" Hắn quát khẽ một tiếng, ta tức là Chập Lôi, Chập Lôi tức là ta. Một ngón tay đưa ra, Chập Lôi theo tâm ý mà động, ầm một tiếng một luồng điện quanh màu lam kéo lê mấy trăm trượng, chỉ hướng ba người Trần Kính Trường!
Trần Kính Trường tức giận mắng một tiếng, lăng không nhảy lên sau lưng liên tục ném ra ngoài ba cái vòng sáng, trói buộc tầng tầng, mới hóa giải được một kích này của Tống Chinh.
Thế nhưng y không kịp kinh ngạc thực lực Tống Chinh thực lực tăng lên nhanh chóng, đã có một luồng khí lạnh đánh tới.
Hơn mười miếng tròng mắt quỷ dị nhô lên cao bay tới, nhìn thẳng ba người. Con mắt lên hiện đầy tơ máu, dữ tợn vặn vẹo, thật giống như từng con giun chui vào trong ánh mắt, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Ầm. . .
Phía dưới khí lạnh vỗ vào, chung quanh một mảnh băng lãnh, cực hàn bỗng nhiên hàng lâm, khí lạnh lại có thể bảo trì thế đi của sóng nước, mà những nơi nó đi qua, toàn bộ đều bị đông cứng.
Bá! Bá! Bá!
Ánh mắt chính giữa quét xuống một luồng hào quang tím thẫm quỷ dị, như là một loại máu axit, rơi xuống trên mặt đất sẽ mai một tất cả mọi thứ, ngay cả nham thạch cứng rắn đều không thể may mắn thoát khỏi.
Trần Kính Trường khẽ run rẩy: "Sử Ất, ông cố nội nhà ngươi!" Y mắng to nhanh chóng bỏ chạy, ba người cũng không chiếu cố lẫn nhau rồi.
Tống Chinh âm thầm cười cười, năm người thừa dịp Thiên Mục yêu bị Trần Kính Trường hấp dẫn chú ý, toàn lực lui lại. Khoảng cách của bọn hắn vốn khá xa, dưới việc toàn lực chạy như điên, rốt cuộc chạy ra khỏi phạm vi Thiên Mục yêu uy hiếp.
Thế nhưng không chờ bọn hắn cảm thấy may mắn, đùng đùng đùng. . . Đại địa truyền đến một hồi tiếng nổ lớn cực kỳ kinh khủng, giống như là trống trận!
"Sơn Khâu Khủng Trư!" Vương Cửu hồn phi phách tán kêu to một tiếng, trước mặt có một tòa núi thịt chạy như điên xông đến, bên trong quá trình chạy, chấn động đại địa nổ vang.
Lúc này, con Cự thú nhìn như chất phác này hai mắt huyết hồng, trên tám cái nanh treo một phần thi nát, phía trên hai cây răng nanh bên trái còn dính một đoạn ruột.
Không biết nó đã trải qua một trận giết chóc ở nơi nào, lại làm cho sát tính của nó càng tăng lên.
Trước có hoang thú cấp tám, sau có Thiên Mục yêu khủng bố, năm người không hề chuẩn bị đã rơi vào bên trong tuyệt cảnh!
"Trở về!" Tống Chinh cắn răng một cái, mọi người cùng nhau quay đầu chạy về.
Thiên Mục yêu truy tìm đám người Tống Chinh, mấy trăm khối tròng mắt cùng một chỗ vây ở chung quanh ba người Trần Kính Trường, hai người thủ hạ của y trở tay không kịp, bị hào quang tím thẫm kia quét qua, nửa người bên trên biến mất tại chỗ, nửa người dưới còn dựa vào quán tính chạy đi vài chục bước mới thoáng cái ngã xuống đất.
Lập tức liền có hơn mười khối tròng mắt phía sau theo sát xông tới, va chạm lẫn nhau, tranh đấu hồi lâu, rốt cuộc có hai viên trổ hết tài năng, đã nhận được cho riêng mình một cỗ nửa người dưới.
Tơ máu trên hai tròng mắt kia trên không ngừng vặn vẹo đâm rách mặt ngoài lớp da, càng ngày càng nhiều, thật giống như trứng gà dài ra lông. Những thứ này tơ máu nối liền kinh mạch nửa người dưới, trên mạch máu, gân, cơ bắp, sau đó kéo một phát cố định tròng mắt ở trên lưng, sau đó cực kỳ hưng phấn điều khiển hai cái đùi chạy như bay.
Chạy vài bước liền té ngã một cái, nhưng vẫn rất vui vẻ đứng lên đuổi theo, còn thử phi cước!
Nhưng chỉ chốc lát sau, hai cái tròng mắt liền có chút bất mãn, trừng mắt liếc nhìn lẫn nhau, mãnh liệt tranh đấu lần nữa, các loại thối pháp kỹ xảo đa dạng, rốt cuộc một con mắt chiến thắng, một cái quay tròn quét chân độ khó cao, đạp một con mắt khác từ trên hông xuống dưới, nó lần nữa duỗi ra vô số xúc tu giống như mạch máu nhận lấy nửa người kia, hai mảnh nửa người dưới tựa nhau đứng lên, hai trong bốn cái chân bước lên, nó lảo đảo té ngã mà bắt đầu hưng phấn đuổi giết Trần Kính Trường.
Trần Kính Trường chạy trối chết, đã thi triển ra tất cả thủ đoạn của bản thân, nhưng tròng mắt thật sự quá nhiều, một cái cánh tay y trước đây không lâu đã bị khí lạnh vỗ trúng, lập tức đùng một tiếng vỡ nát, hiện tại chỉ còn lại một cánh tay, tháo chạy rất không cân đối tới trốn ở chính giữa một mảnh nham thạch, còn thê thảm hơn cả loài chuột.
Bá bá bá!
Hào quang màu tím thẫm bắn loạn xạ, đám tròng mắt cực kỳ hưng phấn, muốn lấy được cỗ thân thể này chơi đùa.
Bỗng nhiên Trần Kính Trường như đâm vào trên bức tường vô hình trước mặt, bị đánh lui trở về chỗ cũ, đằng sau mấy trăm luồng hào quang tím thẫm quét loạn, bá một tiếng, thân thể Trần Kính Trường lung la lung lay bị cắt thành mấy trăm khối.
Đám tròng mắt vui mừng xông lên, mỗi khối đều phân đến một khối thịt vụn kia.
Chu Khấu thu tay về, vừa rồi ra tay đã âm chết Trần Kính Trường, cuối cùng phun ra một cỗ ác khí trong lồng ngực. Thế nhưng chút ít tròng mắt vèo một tiếng toàn bộ bay lên, riêng mình nắm giữ một khối thi thể, khí thế hung hăng giết về phía bọn hắn.
Khí lạnh ầm vang khuếch tán, sóng sau cao hơn sóng trước từ trong vực sâu xông lên, cuốn về phía đám người Tống Chinh.
Đùng đùng đùng! Sơn Khâu Khủng Trư đã giết đỏ cả mắt lại không hề sợ hãi, vọt thẳng vào! Chờ nó chứng kiến tròng mắt đầy trời, nó mãnh liệt thắng gấp một cái, xùy một tiếng trượt ra hơn một trăm trượng, để lại bốn đường vết tích thật sâu trên mặt đất.