Triệu Tiêu lập tức dùng Thần Tí Nỗ nhắm vào lão, nhưng tên quan võ mắt hí râu quai nón này cực kỳ giảo hoạt, đảo tay xoay Chu Khấu lại, một cánh tay siết cổ gã, một tay cầm đao, giấu cả người mình ở phía sau Chu Khấu, ngoan lệ quát: "Không được nhúc nhích! Các ngươi muốn hắn sống hay chết!”
Đám người Tống Chinh cũng không dám động đậy, Triệu Tiêu do dự vài lần, vẫn không nắm chắc một mũi tên bắn chết đối phương mà không làm Chu Khấu bị thương, nàng cắn răng một cái, bỏ nỏ thần xuống.
Tống Chinh trầm giọng quát hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Hắn vừa cứu tất cả các ngươi!”
Quan viên mắt hí râu quai nón cười lạnh: "Các ngươi cũng nói, nơi này là Thần Tẫn Sơn, lão tử rất rõ ràng, muốn sống sót phải dùng mọi cách!" Hắn nhìn bốn người một cái: "Ta đoán các ngươi đã đắc thủ rồi, ngoan ngoãn giao đầu yêu ra, ta sẽ thả tiểu tử này, nếu không..."
Lão hơi dùng sức, máu tươi trên vết dao lại trào ra. Thể chất của tu sĩ vượt xa người thường, trạng thái trọng thương này của Chu Khấu còn có thể cứu trở về, cho nên bốn người còn có một đường hy vọng.
Chu Khấu nôn ra máu, cực kỳ suy nhược hô: "Không cần cho hắn, Sử lão đại, Thư sinh, các ngươi nghe ta..."
Con đao hơi quấy động trong bụng gã, Chu Khấu lập tức cả người đầy mồ hôi lạnh, một câu cũng nói không nên lời. quan viên mắt hí râu quai nón cười lạnh nói: "Các ngươi chính là giao tình quá mệnh, đều nói biên quân trọng nghĩa coi nhẹ sống chết, như thế nào, các ngươi phải trơ mắt nhìn hắn đi chết sao!”
Vương Cửu cắn răng nói: "Ngươi giết hắn, chính bản thân cũng không sống được, chúng ta lập tức giết các ngươi!”
Quan viên mắt hí râu quai nón hét: "Dù gì cũng là chết, lão tử không có đầu yêu sẽ bị Thiên hỏa giết chết, vậy cứ dứt khoát giết hắn, sau đó cá chết lưới rách một lần!”
Tống Chinh giơ tay lên, cắn răng nói: "Chúng ta cho ngươi, ngươi thả hắn ra.”
Ba người còn lại trầm mặc, toàn bộ đều dựa vào Tống Chinh xử trí. Chẳng qua ngọn lửa phẫn uất cực kỳ nghiêm trọng, có thể thiêu tất cả đám người Ngũ Vân vệ thành tro tàn.
Tống Chinh từ trong giới chỉ lấy ra một cái đầu yêu ném qua: "Cho ngươi, thả hắn ra.”
Quan viên mắt hí râu quai nón cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự coi ta ngu ngốc sao? Giao tất cả ra đây!”
Tống Chinh buông hai tay ra: "Năm người chúng ta liên thủ vây công, nghìn cay vạn đắng mới giết chết một con Thực Hỏa Yêu Mạch Hà cảnh, căn bản không có năng lực lấy được những đầu yêu khác..."
“Câm miệng! Tên quan võ mắt hí râu quai nón quát, "Ngươi có biết chúng ta làm thế nào trốn thoát không?" Một con Cổ yêu kia gặp phải Hoang Minh Cổ Mô, đại chiến một hồi, nó chém giết Hoang Minh Cổ Mô, nhưng bảo bối hồ lô của nó cũng bị nghiền nát, chúng ta mới có thể chạy thoát.”
Tống Chinh lập tức hiểu được, chỉ sợ tình huống bọn họ thu hoạch đầu Cự yêu cũng rơi vào trong mắt những người này.
Hắn không khỏi cười lạnh: "Nói như vậy, lần này không phải là chuyện tình cờ gì, mà các ngươi vẫn đi theo chúng ta. Có thể kéo theo nhiều người truy tung như vậy mà không bị chúng ta phát hiện, lúc trước đã xem thường ngươi, rất có vài phần bản lĩnh.”
Tên quan viên mắt hí râu quai nón nhe răng cười: "Cũng không tính là bản lĩnh gì, cách xa một chút là được.”
Tống Chinh hận: "Ngươi có mưu trí như vậy, sao lại không đi bố cục tru sát Yêu tộc, mà muốn đến hãm hại đồng loại của mình?”
Người kia cũng không để ý đến sỉ nhục nói: "Săn giết Yêu tộc? Đó chính là muốn kẹp đầu ở dây lưng quần, tính kế các ngươi sẽ đơn giản hơn nhiều." Lão nói vừa vỗ vỗ mặt Chu Khấu, cười hắc hắc.
Chu Khấu suy yếu trừng mắt nhìn lão một cái, hận ý cùng hối hận trong ánh mắt sôi trào như biển.
Tống Chinh ném tất cả đầu yêu ném ra ngoài, lúc này đã giấu không được. Tên quan viên mắt hí râu quai nón nhìn một chút, có Thực Hỏa Yêu cùng Cự yêu, lão khẽ gật đầu phân phó: "Cất kỹ, chúng ta đi.”
Thủ hạ của lão tiến lên cầm đầu yêu đi. Tống Chinh quát: "Thả người của chúng ta!”
"Hiện tại không thể thả." Quan viên mắt hí râu quai nón nói: "Biên quân danh bất hư truyền, thủ hạ của lão tử mặc dù nhiều người, nhưng vẫn cảm giác không phải là đối thủ của các ngươi. Chúng ta rời khỏi ba mươi dặm, nếu không có ai theo dõi, chúng ta sẽ để hắn ở lại. Nếu không các ngươi cứ chờ xem tiểu tử này trở thành món ngon của Hoang thú đi!”
Lão khống chế Chu Khấu, cảnh giác lui về phía sau, Tống Chinh cắn răng, con tin ở trong tay đối phương cho nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại. Hắn ngăn cản Vương Cửu theo bản năng muốn đuổi theo: "Đừng vội!”
"Mẹ kiếp!" Vương Cửu hận đến mức vung một quyền đập gãy một gốc đại thụ, trong lòng bốn người nhất thời vô cùng chán nản. Thời gian đã chỉ còn lại một ngày, rõ ràng đầu yêu đã đến tay, lại bởi vì một đám tiểu nhân mà mất hết.
Không những thế, Chu Khấu còn ở trong tay bọn họ, sinh tử không biết!
Sử Ất ra tay, dùng kỳ trận cấp hai Bát Phương Vô Ngã che lấp hành tung của mọi người, lặng lẽ đi theo. Nhưng quan viên mắt hí râu quai nón không phải hạng người tầm thường, bọn họ cũng không dám đi theo quá nhanh.
Tống Chinh có chút lời không nói ra, miễn cho mọi người càng bị đả kích. Thực ra điều hắn lo lắng nhất ngược lại không phải là tên quan võ mắt hí râu quai nón kia, người này mặc dù gian trá âm hiểm, thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả về Thần Tẫn Sơn, nếu như dẫn Hoang thú Mãng trùng cường đại tới, chẳng những bọn họ xong đời, còn sẽ liên lụy Chu Khấu, thậm chí những đầu yêu kia cũng sẽ không giữ được.
Bốn người giấu ở giữa kỳ trận Bát Phương Vô Ngã, vẫn thật cẩn thận như cũ, ngay cả trên mặt đất cũng phải kiểm tra cẩn thận. Có rất nhiều Mãng trùng kịch độc giấu trong lá khô trên mặt đất.
Tống Chinh bên này đang lo lắng, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cỗ thi thể, bốn người thật cẩn thận tiến lên xem xét, quả nhiên là một người trong Ngũ Vân vệ, toàn thân đen nhánh vì trúng độc mà chết.
Trên chân gã có một vết thương nho nhỏ, Tống Chinh im lặng một hồi lâu, vừa rồi còn đang lo lắng độc trùng giấu trong lá khô, đã có người trong Ngũ Vân vệ trúng chiêu.
"Tiếp tục đuổi theo."
Triệu Tiêu một mực âm thầm tính toán khoảng cách, chợt nói: "Đã đến ba mươi dặm."
Nhưng chung quanh không thấy Chu Khấu. Bọn họ tiếp tục đuổi theo, trong lòng cực kỳ lo lắng: Ai cũng không thể đảm bảo Ngũ Vân vệ sẽ tuân thủ lời hứa!
Sau ba mươi dặm, Vương Cửu hung hăng mắng: "Đám đàn bà này thật điếm, nếu dám nói mà không làm, ta nhất định sẽ xé nát bọn chúng!”
Cũng may lại đi nửa dặm, một cây đại thụ phía trước có treo một người, chính là Chu Khấu.
Quan viên mắt hí râu quai nón cực kỳ tàn nhẫn, chọn một nhánh cây xuyên qua từ vết thương trên bụng gã, treo gã ở giữa không trung. Máu tươi tí tách rơi xuống, đã sắp chảy khô rồi.
“Thổ phỉ!” Vương Cửu nhanh chóng xông lên lấy gã xuống, Tống Chinh hô một tiếng: "Cẩn thận mai phục!”
Vương Cửu đã bất chấp, cũng may không có nguy hiểm gì, gã ôm Chu Khấu xuống, người sau mở mắt, đã có chút dấu hiệu hồi quang phản chiếu, gian nan cười khổ một tiếng: "Không nghĩ tới, Khấu gia làm ăn cướp cả đời, một lần có lòng tốt duy nhất..."
"Đừng nói nữa." Vương Cửu nhịn khổ sở trong lòng: "Không có việc gì, mau uống kỳ dược.”
Chu Khấu ngậm chặt miệng, Tống Chinh biết gã bởi vì áy náy nên không muốn sống, hắn tiến lên nói: "Yên tâm đi, ta đa động tay chân đầu yêu, bọn họ chạy không thoát.”
Trong mắt Chu Khấu nhen nhóm lên tia hy vọng: "Thật sao? Thư sinh ngươi không được lừa ta.”