Chỉ còn lại ba cỗ yêu thi, mọi người tìm kiếm thật cẩn thận, quá trình lúc này hữu kinh vô hiểm, chỉ là kết quả lại không tốt. Thi thể của lão yêu kia đã thành mảnh vụn, đại bộ phận đều bị Ngục Hỏa Quán ăn tươi nuốt sống, bao gồm cả đầu của nó, chỉ còn lại một ít nội tạng —— khẩu vị của Ngục Hỏa Quán chắc hẳn cũng tương đối kén chọn.
Hai cỗ còn lại cũng là tàn phá không chịu nổi, nhóm cường chủng nổi giận lên sẽ vô cùng tàn bạo. Nhưng cũng may hai bộ đầu yêu này vẫn còn, Chu Khấu tiến lên hung hăng chém hai cái đầu xuống, treo ở trên thắt lưng, cảm giác một ngụm ác khí vẫn nghẹn nơi ngực kia kia cuối cùng cũng tan đi một chút.
Xử lý xong một khối Yêu thi cuối cùng, tâm tình bọn họ vốn sa sút đang muốn rời đi, Chu Khấu bỗng nhiên ồ một tiếng, nhắm mắt phải của mình lại, hai ngón tay vẽ một quả phù triện quỷ dị trên không trung, nhẹ nhàng ấn vào mắt trái của mình.
Ngón tay dời đi, mắt trái của gã đã biến thành một mảnh u minh.
Gã cực kỳ máy móc quay phần cổ của mình, mắt trái đảo qua xung quanh, không có góc chết.
Thổ phỉ bỗng nhiên nở nụ cười, nhe răng nhếch miệng nói: "Không thể tưởng tượng được a, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Gã giơ ngón tay đâm một cái lên trên không trung, quát to một tiếng: "Hiện!”
Một cái bóng hư ảo có ngoại hình tương tự chín phần với Thực Hỏa Yêu mãnh liệt từ trong một chỗ tối vọt ra, liên tục kêu to muốn chạy trốn. Chu Khấu sao có thể để cho nó như nguyện? Gã run xiềng xích ào ào một tiếng, bảy con Minh Hồn Cự Lang vô thanh vô tức từ trong bóng tối đi ra.
Hai mắt chúng như ngọc bích âm u, chân sau đạp đất chân trước khuỵu xuống, đầu sói khổng lồ cúi xuống, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp, vây chặt Yêu hồn kia, chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng, chúng nó sẽ lập tức nhào tới xé nát.
Chu Khấu nở nụ cười tàn nhẫn, gã vốn hận thấu xương Thiên hỏa, và cũng cực kỳ hận Yêu tộc. Gã đang muốn hạ lệnh cho nhóm "tiểu bảo bối của mình" xông lên, Tống Chinh bỗng nhiên trong lòng khẽ động: "Thổ phỉ chờ một chút.”
Hắn lôi kéo Chu Khấu: "Ta nghĩ ra một biện pháp, đêm nay có thể thử một lần, nếu như vận khí tốt, nói không chừng có thể gom đủ số đầu yêu, nhưng ngươi có thể khống chế được một con Minh Hồn Cự Lang với lực lượng tăng vọt sao?”
Trong mắt Chu Khấu lóe ra một chút hy vọng, vỗ ngực: "Giao cho ta!”
Tống Chinh gật đầu, thấp giọng nói với gã kế hoạch của bản thân mình, mặc dù dựa theo tính toán của hắn, tỷ lệ thành công của kế hoạch này trên bảy thành, nhưng chuyện vừa trải qua đã làm cho trong lòng hắn không hề có chút cảm giác thoải mái, ngược lại cực kỳ áp lực!
Vẫn là câu nói kia, bởi vì nơi này là Thần Tẫn Sơn.
Hắn lại nhớ tới lời Triệu Tiêu vừa nói, mưu sự tại người.
Chu Khấu trở lại vị trí của mình, nhìn Yêu hồn bị nhốt ở giữa, hung hăng cắn răng, bỗng nhiên giơ tay lên, mãnh liệt vỗ một cái vào bản thân mình.
Gân xanh trên bàn tay nổi lên, mạch máu biến thành từng dấu vết đen kịt, tóc gáy chợt dựng thẳng lên giống như lông tơ của cương thi —— bàn tay kia đã hoàn toàn hóa thành trảo quỷ.
Linh hồn của Chu Khấu bị gã tự tay kéo ra khỏi thân thể mình!
Gã kêu thảm thiết, trong nháy mắt cắn rách đầu lưỡi cùng môi của mình, khiến cho đầy máu tươi tràn ra. Ba người còn chấn động: "Thổ phỉ, ngươi làm gì vậy!?”
Chu Khấu không trả lời, thừa dịp linh hồn mình bị bắt ra ngoài cơ thể, gã vung mạnh một cái, từ linh hồn của bản thân cắt xuống một tia, sau đó phun ra một ngụm máu, tiếp theo mượn lực khí huyết này liên tục viết bảy tấm phù triện trên không trung, đánh vào trong một tia linh hồn bị cố định kia.
Một tia linh hồn này hóa thành một đường chỉ màu đỏ tươi xuyên qua mũi một con Minh Hồn Cự Lang.
Thân thể Minh Hồn Cự Lang vốn hư ảo, vừa nhìn đã biết từ trong ra ngoài. Đám người Tống Chinh nhìn thấy một đạo xiềng xích bằng linh hồn này xuyên qua mũi nó, chui vào đại não, xoay một vòng lại chui ra từ lỗ tai, khóa chặt nó lại.
Làm xong tất cả, Chu Khấu suy yếu giống như già đi ba mươi tuổi, đặt mông ngồi trên mặt đất, mệt mỏi vung tay lên: "Đi đi..."
Con Minh Hồn Cự Lang kia nhào tới, chỉ hai ba cú há miệng đã ăn sạch Yêu hồn Mạch Hà Cảnh kia. Sau khi nhận được đại bổ, con Minh Hồn Cự Lang này gầm thét một tiếng, thân hình đột nhiên bành trướng gấp ba lần, thân hình càng thêm chân thật, đã không còn là loại trạng thái trong suốt, thậm chí ngay cả bên trong cơ thể cũng đã mọc ra một lớp "lông sói" mềm mại.
Sử Ất và Tống Chinh vội vàng đỡ Chu Khấu, Triệu Tiêu ở một bên chăm sóc Vương Cửu còn đang hôn mê.
"Ngươi cần gì phải như vậy? Tà thuật tổn hại nhiều căn cơ như thế a!" Tống Chinh dậm chân, Chu Khấu cười hắc hắc, không tim không phổi nói: "Không làm như vậy thì chỉ có một con đường chết, tổn hại căn cơ nhưng sẽ có thể sống sót.”
Tống Chinh chỉ biết thở dài một tiếng, không cần nói gì nữa.
"Đi thôi, trở về doanh địa."
......
Lúc đến bên ngoài doanh địa, Vương Cửu được dùng kỳ dược cấp ba rốt cục tỉnh lại, chẳng qua thương thế của gã quá nặng, lục phủ ngũ tạng vỡ một nửa, nếu như không phải "Vĩnh Sinh Thiên Dưỡng Lục" của gã cực kỳ đặc thù, lần này chắc chắn sẽ đi gặp Diêm Vương lão nhi.
Cho dù là tỉnh lại, trong thời gian ngắn cũng mất đi sức chiến đấu.
Sử Ất tự mình đi kiểm tra doanh trại một chút, sau khi không phát hiện dị thường mới phát tín hiệu cho tất cả mọi người trở về.
Tiến vào trong động, Sử Ất đặt mông ngồi xuống, dựa vào vách động thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Nơi này hơi an toàn một chút, lúc ở bên ngoài áp lực tinh thần thật sự quá lớn, chung quanh có thể xuất hiện nguy hiểm bất kỳ lúc nào, chỉ cần không chú ý một chút sẽ có tai họa bay tới, hơn nữa nhất định là tai họa tột đỉnh!
Đây vốn là tiêu hao cực lớn đối với tinh lực cùng thể lực. Cho dù là Sử Ất cũng chịu không nổi.
Y vừa thở hổn hển vài hơi thô, đã nghe thấy trong bụng vang lên như sấm, mọi người mỉm cười, Sử Ất nhìn Triệu Tiêu một chút, cảm giác có chút đỏ mặt nhưng vẫn thành thành thật thật nói: "Đói bụng. Thực ra Sử mỗ năm xưa tung hoành thiên hạ, thứ chú ý chính là khí độ phong nhã, một đôi kỹ nghệ khéo tay vô song, một trương mặt ngọc khuynh quốc khuynh thành.”
“Ha ha!” Chu Khấu cười ra tiếng, Sử Ất trừng mắt nhìn gã, Chu Khấu vội vàng xua tay: "Thật ngại quá, không thể khống chế được, ngài tiếp tục ba hoa, trâu bò trong Thần Tẫn Sơn đều là Hoang thú, trọng lượng lớn, không dễ bay lên được.”
Sử Ất không để ý tới gã, lấy ra một lượng thức ăn thật lớn từ trong giới chỉ, vừa ăn vừa nói: "Năm đó Ngân Câu Đổ Phường ở Kinh sư tổ chức đại hội Thiên vương của Kinh sư và bảy huyện năm châu ở chung quanh. Sử mỗ so đấu với cao thủ Thiên môn khắp Kinh sư, thắng liên tiếp mười chín trận, giết cho bốn phương cam bái hạ phong, mười chín vị Thiên vương cộng chế Kim bài 'Thiên vương Kinh Sư' tặng ta, lúc đó quả nhiên là danh tiếng vô song, ba đại hoa khôi của Kinh sư tự tiến cử gối đầu..."
Y đã ăn hết quân lương của ba người, sau khi uống một ngụm nước lại nói: "Ba năm sau, Sử mỗ xuôi xuống Giang Nam, được mời tham gia đại hội Thiên vương Giang Nam của Lục Hợp Đổ Minh, ba mươi ba ngày liên tiếp, so tài với sáu mươi vị Đổ vương ở hai mươi bốn châu Giang Nam mà chưa từng nếm qua thất bại. (Đổ vương: vua bài bạc)
Lục Hợp Đổ Minh liên thủ chế tác Kim bài "Thiên vương Giang Nam" tặng ta, lại chuẩn bị thuyền hoa ba tầng, để ta du ngoạn khắp chốn, hai bên bờ hồng tụ phất phới, oanh thanh yến ngữ, thật sự là đỉnh cao trong cuộc đời nam nhân.”
Y chợt đổi giọng nói: "Thế nhưng bất kể ở Kinh sư hay là ở Giang Nam, Sử mỗ mặc dù cực kỳ được hoan nghênh, nhưng chưa bao giờ ngủ lại nơi bướm hoa, vẫn giữ mình trong sạch.”