Chu Khấu nhếch miệng cười, gọi năm con Minh Hồn Cự Lang còn lại đi ra, cũng xoay người hướng Hoàng Đài bảo, chuẩn bị nghênh chiến đại quân Yêu tộc.
Vương Cửu run rẩy nói: "Vẫn là chạy đi thử xem, nói không chừng bởi vì chuyện xảy ra có nguyên nhân, Thiên hỏa sẽ tha cho chúng ta lần này..."
Chu Khấu mắng: "Mập mạp chết tiệt không có tiền đồ, đến, khẳng khái chịu chết với Khấu gia.”
“Chết con mẹ ngươi!” Vương Cửu nổi giận: "Ngươi không thể nói chút may mắn sao.”
Chu Khấu nhìn lên bầu trời, một con Khổng Tước Ma quét cánh khổng lồ xuống, lực lượng đại biểu cho "suy bại", "tử vong", "mục nát" bao phủ ngay đầu, khống chế toàn bộ chợ, gã há miệng nói: "Không còn kịp..."
Tống Chinh nở nụ cười thê lương, hắn vốn còn muốn đánh một trận với yêu binh, khẳng khái mà chết, lại không ngờ sẽ lặng yên kết thúc ở đây.
Năm người đều cảm giác được tử vong tiến đến, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên ánh sao cực lớn từ phương xa gào thét mà đến, xông vào trên bầu trời Hoàng Đài bảo, trùng trùng điệp điệp đụng vào, sấm sét ầm ầm, vô số ánh sét hỏa diễm bắn ra bốn phía, bầu trời bị bốn con Khổng Tước Ma bao phủ lập tức bị đục ra một chỗ lỗ hổng, bốn con Khổng Tước Ma trên không trung lay động đầu óc choáng váng, trong mắt chảy ra hỏa diễm màu đen cũng tiêu tán không ít.
Lực lượng tử vong bao phủ ở chợ hơi dừng lại, theo đó bắt đầu tiêu tán.
“Kẻ nào!” Yếm Ương Thái tử giận tím mặt, thúc dục cự cổ chín đầu dưới thân trong nháy mắt trèo lên tường thành, hướng lên trời cao giọng rống giận.
Ngôi sao lớn kia chợt chuyển, hóa thành một quả cầu sắt khổng lồ lóe ra hào quang màu vàng sậm. Mặt ngoài quả cầu sắt có rất nhiều dấu vết sắc bén, thật giống như là vô số thanh lợi kiếm ghép lại cùng một chỗ.
Một tiếng boong vang vọng, quả cầu sắt đột nhiên mở ra, trong tiếng kim loại leng keng nối liền nhau hóa thành một bộ Tiên giáp thật lớn mà kỳ lạ. Cao tới ba mươi trượng, thần võ phi phàm. Đầu lâu hay tứ chi thân thể đều là do phi kiếm lớn nhỏ tạo thành, phía sau càng là áo choàng kiếm thật lớn, là do từng quả phi kiếm chỉ bằng ngón tay liên kết mà thành.
Trên ngực và bụng Tiên giáp truyền đến một thanh âm vang dội như sấm: "Xa Kỵ đại tướng quân Hách Liên Liệt, tướng tiên phong dưới trướng Kiếm Vô Phong!”
Tu binh Nhân tộc còn sót lại hoan hô một tiếng: "Viện binh tới rồi!”
Yếm Ương Thái tử nhe răng cười nói: "Hách Liên Liệt? Trong truyền thuyết là vị danh tướng cuối cùng của Hồng Vũ Thiên Triều, rất tốt, trận chiến hôm nay định càn khôn, giết Hách Liên Liệt cùng bọn chó Nhân tặc này, trừ hậu hoạn vĩnh viễn!”
Kiếm Vô Phong ẩn thân trong kiếm giáp, cười lạnh một tiếng: "Ếch ngồi đáy giếng!”
Y chuyển một cái trên không trung, giáp kiếm ba mươi trượng ầm ầm tản đi, từng thanh kiếm sắc đầu đuôi nối tiếp nhau, hóa thành một dòng lũ phi kiếm, dưới sự thao túng của y biến hóa muôn vàn hướng bắn về phía một con Khổng Tước Ma.
Ngoài một bộ giáp kiếm bên ngoài, y còn mặc một bộ Tiên giáp bình thường, trên Tiên giáp này khắc đầy kiếm phù, tương ứng với mỗi một thanh phi kiếm trên giáp kiếm khổng lồ kia.
Kiếm Vô Phong thuở nhỏ si mê kiếm, kiếm pháp như thần, con Khổng Tước Ma kia gào thét một tiếng, chém giết một chỗ cùng y. Nhưng Khổng Tước Ma vừa mới uy phong lẫm lẫm, nhưng vừa tiếp xúc đã bị phi kiếm trùng trùng điệp điệp giết liên tiếp bại lui, yêu quang ngoài thân tán loạn, khổng tước phía sau điêu linh, chật vật không chịu nổi.
Kiếm Vô Phong nhấc tay lên, dòng lũ phi kiếm trở về trong tay y, lớn nhỏ chỉ ở trong tâm niệm, hóa thành một viên kiếm hoàn cỡ hạt đậu nành.
Đầu Khổng Tước Ma kia đang muốn thở dốc một chút, Kiếm Vô Phong trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh nó, kiếm hoàn trong tay trong nháy mắt hóa vạn trượng, hồng quang chiếu sáng bầu trời, xoẹt một tiếng chém xuống, một quả đầu lâu Khổng Tước Ma điên cuồng từ trên không rơi xuống.
Y chém đầu con đại yêu này, tựa như làm một chuyện rất bình thường, như giết một gã địch nhân phổ thông, thân hình một lát cũng không ngừng, cầm hồng quang vạn trượng trong tay, kiếm pháp vô song, tung hoành ngang dọc.
Tiếng kiếm khí rít lên không dứt bên tai, Tống Chinh nhìn như si như say, kiếm pháp của Kiếm Vô Phong có một loại huyền diệu nói không nên lời, hắn rõ ràng chỉ một người một kiếm, lại phong tỏa toàn bộ bầu trời.
Bầu trời vốn bị bốn con Khổng Tước Ma phong tỏa, nhưng sau khi một mình y theo kiếm xông vào, bầu trời nơi này chính là thiên địa của y!
Ba con Khổng Tước Ma còn lại mặc dù có các loại thần thông Yêu tộc, thay phiên nhau quét xuống, nhưng Kiếm Vô Phong chỉ có một loại thủ đoạn, chính là kiếm của y, y vô cùng tín nhiệm kiếm của mình, mặc kệ thần thông gì, một kiếm chém tới, tất cả đều nghiền nát!
"Ngao——" Một con Khổng Tước Ma kêu thảm thiết, một chân của nó đã bị chặt đứt.
Ngay sau đó phốc một tiếng, một mảnh máu tươi màu xanh biếc nồng đậm hắt xuống, giống như một trận mưa độc. Con Khổng Tước Ma thứ hai bị chặt đầu.
Trong nháy mắt, Yêu tộc mất đi hoàn toàn ưu thế. Tu quân Nhân tộc được đề cao rất nhiều, liên tục hoan hô cổ vũ. Mà tất cả những chuyện này chỉ vì một người, một thanh kiếm!
Sĩ khí Yêu tộc rơi xuống ngàn trượng, Yếm Ương Thái tử mặt lạnh như nước, vô thanh vô tức thúc dục cự cổ chín đầu dưới thân, gã không thể trơ mắt nhìn toàn bộ Khổng Tước Ma bị giết chết, Khổng Tước Ma nhất tộc là người ủng hộ hữu lực nhất của gã. Cho dù không biết xấu hổ, gã cũng phải gia nhập vây công, tru sát tên Nhân tặc chết tiệt này.
Kiếm Vô Phong trong chiến đấu kịch chiến, hào quang trên người càng ngày càng chói mắt, Tống Chinh nhìn cũng có chút tâm huyết dâng trào, binh khí của người hắn kính ngưỡng nhất Bắc Chinh Đại Đế dùng chính là kiếm, kiếm là thần của trăm loại binh khí, có thể nói từ võ giả đến tu sĩ, kiếm có địa vị đặc thù trong lòng mọi người.
“Vị đại nhân kia sắp bộc phát rồi” Hắn lập tức đoán ngay được.
Bốn người bên cạnh hơi kinh ngạc, quả nhiên nhìn thấy trên bầu trời, Kiếm Vô Phong đã thoải mái hướng lên trời thét một tiếng, tung kiếm quang vạn trượng trong tay lên trời, kiếm quang ào ào tản ra, vô số phi kiếm vờn quanh bay múa ở ngoài thân, tựa như vạn con ưng khỏe.
Sau đó những phi kiếm này bỗng nhiên tụ tập, lấy bản thân Kiếm Vô Phong làm hạch tâm, tạo thành một thanh chân kiếm trăm trượng, chợt lóe lên, một con Khổng Tước Ma chia làm hai nửa, cho dù nó có bao nhiêu thần thông, cuối cùng cũng bị một kiếm chém thành hai!
Còn lại một con Khổng Tước Ma cuối cùng, chính là con đã bị chặt đứt một chân kia. Nó đã hoàn toàn bị dọa vỡ mật, gào thét bay về phía Thần Tẫn Sơn.
Thần kiếm lần thứ hai lóe lên, xoẹt!
Nó vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn, trong lúc bay trốn, không cam lòng lắc lắc đầu ngã xuống. Thân thể khổng lồ còn chưa rơi xuống đất đã khí tuyệt thân vong.
Mà cho đến lúc này, thi thể Khổng Tước Ma bị chém giết trước đó mới ầm một tiếng nện trên mặt đất, nghiền nát bấy mấy trăm gian phòng trong Hoàng Đài bảo.
“Muốn chết!” Yếm Ương Thái tử còn chưa kịp thực hiện kế hoạch vây công hèn hạ của mình, vậy mà tất cả Khổng Tước Ma dưới tay đều đã bị giết. Gã phẫn nộ rít gào một tiếng, điều khiển cự cổ chín đầu giết tới.
Từ lúc Kiếm Vô Phong xuất hiện, đến khi y một hơi chém giết bốn con Khổng Tước Ma, trên thực tế chỉ dùng thời gian nửa chén trà!
Thân hình khổng lồ của cự cổ chín đầu tồn tại tai họa ngầm, khó có thể hành quân bôn ba thời gian dài, cần thuyền độc mộc hoặc là các phương tiện khác. Nhưng một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, không để ý đến những tổn thương này, tốc độ và lực lượng của nó đều cực kỳ khủng bố.
Nhưng Kiếm Vô Phong cao giọng cười, tiếng kiếm minh vang vọng, đám phi kiếm dày đặc tản đi, hiện ra thân hình y ở trong đó, phi kiếm bốp bốp tổ hợp thành kiếm giáp thật lớn ở ngoài thân lần nữa: "Thái tử không cần thương tâm, ngươi sẽ rất nhanh có thể gặp lại bọn họ, hơn nữa đầu người của ngươi quá đáng giá, tiểu tướng cũng không dám tranh công cùng tướng quân, ha ha ha!”