Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía khác của ngọn núi, năm người trốn ở trong một mảnh đất lõm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Tống Chinh buông tay một lọ kỳ dược rơi trên mặt đất, bình thuốc đã hoàn toàn trống rỗng, bên trong là bột thuốc dùng để che dấu mùi, hắn vừa rồi vội vàng cho nên không khống chế được lượng dùng, khiến cho cả lọ đều bị vung vẩy ra ngoài.

"Hắt xì!" Vương Cửu nhịn không được hắt hơi một cái, bốn người nhếch miệng nở nụ cười. Triệu Tiêu đột nhiên biến sắc giơ tay lên, Thần Tí Nỗ phịch một tiếng bắn về phía gã. Vương Cửu cũng không nhúc nhích, mũi tên sắc bay xẹt qua gò má gã, đóng đinh một con Hoang thú độc xà cấp một sau đầu lên trên mặt đất cách đó không xa, mọi người cũng không chút kinh ngạc nào, ở trong tuyệt vực, chuyện này đều đã thành thói quen.

Tống Chinh lại cực kỳ sầu lo: "Cảnh giới phải cao hơn chúng ta gấp ba lần, ít nhất cũng là cường giả Mạch Hà cảnh! Coi như là năm người chúng ta liên thủ, chỉ sợ cũng khó có thể chiến thắng một vị cường giả Mạch Hà cảnh Yêu tộc.”

“Huống hồ Yêu tộc nhất định có chuẩn bị, bọn họ sẽ không dễ dàng đơn độc, càng sẽ giết ngược chúng ta...Mỗi một lần Thánh chỉ đều muốn bức chúng ta vào cục diện tất phải chết a!”

Sử Ất tiện tay kéo áo giáp da trên người vứt đi, từ trong giới chỉ lấy ra một bộ áo giáp mới tinh. So với giáp da được chế tạo đơn sơ, một bộ khải giáp này uy phong lẫm lẫm, toàn bộ được chế tạo từ kim thiết, mặt trên điêu khắc hoa văn trang trí của chín loại Thần thú, trong hoa văn ẩn giấu trận văn, lực phòng ngự cực kỳ cường đại.

Hổ Dũng Khải, pháp khí cấp bốn, trang bị cho quan võ doanh Đấu Thú tu kỵ thứ năm.

Đây là tiếp tế mà Đấu Thú Tu kỵ mang đến lần trước, đặt ở trong kho quân giới, kết quả tiện nghi cho Sử Ất. Y vốn khao khát có thể tiến vào doanh số năm, hiện tại xem như là thỏa mãn được một chút nguyện vọng.

Không riêng gì y, những người khác cũng đều tự thay áo giáp hoàn toàn mới. Tống Chinh lựa chọn một bộ "Sơn Văn Giới Khải" nổi tiếng của Hồng Vũ Thiên Quốc, loại khải giáp này nổi tiếng trong lịch sử vương triều, xuất phát từ tay Trưởng Tôn Thiên Kỵ, một danh tướng trung hưng 1300 năm trước.

Cho đến ngày nay, Sơn Văn Giới Khải phối hợp với Cự Nhận Mạch Đao, vẫn được coi là trọng giáp bộ binh mạnh nhất của Hồng Vũ Thiên Triều.

Năm đó Trưởng Tôn Thiên Kỵ dựa vào ba ngàn trọng giáp bộ binh, đại phá bốn vạn Đấu Thú Tu kỵ của cổ quốc Hoa Tư, một trận chiến liền nổi danh! Nếu không phải bởi vì trận chiến đó, chỉ sợ Hồng Vũ Thiên Triều đã sớm là kẻ đứng cuối trong Thất Hùng Nhân tộc.

Nhưng theo tố chất binh lính giảm xuống, cần ít nhất cảnh giới Nhiên Huyệt ba mươi lăm mai mới có thể sử dụng Sơn Văn Giới Khải, nó dần dần mai danh ẩn tích ở trong quân đội vương triều.

Kẻ có được cảnh giới này ít nhất cũng là Ngũ trưởng, thậm chí là Đội trưởng, ai cũng không muốn mặc trọng giáp bộ binh như vậy xung phong hãm trận.

Biên quân tốt xấu gì mỗi doanh còn có thể chuẩn bị mấy bộ, nói không chừng sẽ có cái loại người ngốc nghếch này xuất hiện, nhưng muốn dùng rộng rãi là không thể nào. Vệ Sở quân thì ngay cả chuẩn bị cùng không có.

Tống Chinh khoác chiến giáp lên người, rút Cự Nhận Mạch Đao ra, khoa tay múa chân hai cái, loại đao lớn dài một trượng này có thể sử dụng bằng hai tay, độ cong của lưỡi đao cũng không lớn, nhưng đến phần đầu đột nhiên hạ cong, có chút giống như lưỡi câu móc ngược.

Nghe nói năm đó có một bộ chiến pháp chuyên môn phối hợp sử dụng, nhưng đã sớm thất truyền.

Tống Chinh lắc lắc nửa người dưới, linh nguyên trong cơ thể mênh mông mãnh liệt thao thao bất tuyệt. Sau khi tu luyện Đạo Lôi Đỉnh Thư, hắn đã đốt cháy ba mươi bảy chỗ đại huyệt, mỗi một chỗ đều rộng lớn như biển, nắm trong tay trọng giáp như vậy nhưng vẫn cảm thấy thoải mái tự nhiên.

Triệu Tiêu là một bộ giáp trụ cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ tiến hành bảo hộ dày đặc ở bộ vị mấu chốt, nhưng áo giáp lấy kỳ trận tương quan lẫn nhau, các bộ vị khác sẽ có lực lượng trận pháp tự động kích phát bảo hộ.

Chu Khấu tùy tiện cầm một bộ khải giáp đeo trên người, nhưng bên ngoài khải giáp treo các loại chiến cụ: thắt lưng quấn Lưu Tinh chùy, phía sau bảy thanh phi thương giống như khổng tước xòe đuôi, dưới hai sườn cắm sáu thanh phi phủ(búa bay), một tay cầm liêm đao đen nhánh, tay còn lại nắm một thanh Lang Nha bổng... Cũng may y hiện tại cảnh giới cao, treo mấy thứ này ở trên người cũng không cảm thấy nặng nề.

Vương Cửu có công pháp đặc thù, cho nên chọn một bộ giáp da có thể phát huy tối đa ưu điểm của "Vĩnh Sinh Thiên Dưỡng Lục" của mình, thế nhưng một bộ giáp da này chính là dùng da Hoang thú cấp sáu Biên Hoang Khủng Ngạc (da cá sấu) chế thành, cũng không thua kém những khải giáp kim loại kia.

"Cẩn thận đi tới, không được sơ suất." Tống Chinh dặn dò mọi người một câu. Đây là Thần Tẫn sơn, trong tuyệt vực cho dù bọn họ trở nên mạnh mẽ, chẳng qua cũng chỉ là mấy con kiến nhỏ.

Mà muốn hoàn thành nhiệm vụ Thánh chỉ, nếu chỉ dựa vào lực lượng tuyệt đối sẽ không được, Tống Chinh trong lòng chuyển động, đã nghĩ ra chủ ý.

Bọn họ am hiểu nhất thực ra chính là đánh giặc, đã như vậy, phải xem lần săn giết này như là một hồi chiến đấu. Hai canh giờ sau, Tống Chinh nhẹ nhàng buông một mảnh cành cây xuống, cẩn thận không bẻ gãy lưu lại dấu vết.

"Mọi người lúc ra vào coi chừng một chút, miễn cho bị người phát hiện." Bốn người khẽ gật đầu, Sử Ất kiểm tra vũ khí của mình: "Chúng ta đi đây.”

Y ở phía trước, Chu Khấu cùng Triệu Tiêu ở phía sau, ba người trượt xuống đại thụ, chia nhau tiềm hành ra ba phương hướng khác biệt.

Trên đại thụ này có một cái động cây, vô cùng bí ẩn, nhưng doanh địa Tống Chinh lựa chọn không ở trong động cây này. Nơi đó chỉ là một mục tiêu đặt bên ngoài. Căn cứ thực sự của bọn họ nằm trên một sườn đồi phía sau đại thụ kia, chỗ đó cây cối cỏ dại mọc um tùm, che khuất một hang động. Từ chỗ cửa hang có thể nhìn thấy đại thụ một cách rõ ràng.

Chung quanh sinh trưởng một mảnh Ma thụ mận gai, nguy hiểm mà khát máu, có thể bảo vệ tốt doanh địa này. Con đường ra vào một mảnh rừng Ma thụ mận gai này quanh co khúc khuỷu, bọn họ cũng phải tốn không ít tâm tư mới tìm được.

Đây là một nơi trú quân tự nhiên.

Ba người Sử Ất chia ra theo các hướng khác nhau để điều tra, hành động một mình đương nhiên nguy hiểm, nhưng bọn họ không có nhiều thời gian.

Bốn canh giờ sau thời gian ước định, thân hình Triệu Tiêu chợt lóe, xuất hiện trên cây đại thụ kia, sau đó chui vào động cây. Đợi một lát phát hiện không có người theo dõi, lúc này mới từ động cây đi ra, tới doanh địa thực sự ở phía sau.

Sau khi nàng tiến vào lập tức nói: "Phía tây bắc có một con mãng trùng, ba loại Hoang thú: một tổ Lôi Hỏa Hoan, đại khái tầm ba bốn mươi con, Hoang thú cấp năm. Một con Song Thủ Bàn Lang cấp sáu, còn có một gia hỏa cấp tám, chiếm giữ trong một tòa sơn cốc, ta không dám tới gần quan sát, không biết rốt cuộc là loài vật gì, nhưng khí thế kinh người, trong ba mươi dặm không có bóng dáng côn trùng nào.”

Tống Chinh mở ra một tờ giấy, Triệu Tiêu vẽ ra địa hình đại khái cùng với vị trí hoang thú trên phương hướng mình phụ trách.

Sau đó nàng lại điểm một cái: "Nơi này còn có một con độc trùng, phỏng chừng chắc là cấp sáu trở lên. Hóa chung quanh thành một mảnh đất chết đen kịt, ta cũng không có biện pháp đi vào.”

Tống Chinh gật đầu: "Triệu tỷ vất vả rồi, tỷ nghỉ ngơi một lát đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK